Hạ Lan Tuyết nắm tay Dung Tú, đi đến trước căn nhà nhỏ anh đang ở.
Đến cửa, anh đột nhiên ngừng cước bộ, hướng ra phía đường về nhà, nhìn một cái.
“Làm sao vậy?” Dung Tú dịu dàng dựa vào người anh, nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì.” Hạ Lan Tuyết lắc đầu, mỉm cười nói: “Mệt không, nếu mệt thì nghỉ ngơi một lát trước đã?”
“Không mệt.” Dung Tú dịu dàng nhìn anh, ánh mắt không chịu chuyển dời: “Chỉ cần ở cùng với chàng, dù thế nào ta cũng không biết mệt.”
Hô hấp của Hạ Lan Tuyết như bị kiềm hãm, đột nhiên anh vươn cánh tay, chăm chú kéo Dung Tú ôm vào lòng.
Ôm chặt như vậy, dường như muốn đem nàng nhập vào thân mình làm một.
Còn chuyện yến hội kia, còn vì sao nàng lại đến đây, còn rất nhiều chuyện lúc trước của nàng, Hạ Lan Tuyết không hỏi, cũng không đề cập đến.
Chỉ cần bây giờ có nàng bên cạnh.
Thấy được, ôm được.
Như vậy đã đủ rồi.
Còn về phần Y Nhân – -
Anh cúi đầu, hôn lên sợi tóc thơm ngát của Dung Tú. Lại nhớ đến Y Nhân lúc đó phải vật lộn trong biển người ra sức đi về phía anh, trong ngực bỗng nhiên khó chịu, nhói lên một nỗi đau đớn mơ hồ. Nhưng nỗi đau đớn như vậy, so với hạnh phúc to lớn trước mặt, tựa như một trận rung động trong nháy mắt đã biến mất.
Y Nhân, không có anh vẫn có thể sống tốt. Y Nhân đúng là người không biết thương bản thân mình. Anh có thể cho cô một cuộc sống tốt nhất, hưởng thụ điều xa hoa nhất – - Vậy được rồi… Đại khái là được rồi đúng không?
Anh không thể xác định, cũng không có lực để suy nghĩ.
Dung Tú cũng ôm lấy anh, giống như nhiều năm trước đây. Khi bọn họ ở hoa viên Dung gia lần đầu tiên đính ước.
Ý loạn tình mê.
————————————————————————————-
Dung Tú có lẽ đã thật sự mệt mỏi.
Vừa nằm xuống không bao lâu, nàng liền gối trên đầu gối của Hạ Lan Tuyết mà ngủ. Hạ Lan Tuyết ngồi bên mép giường, hạ tay vỗ về đính tóc của nàng, nói một ít cố sự xa xôi.
Kể lại tháng ấy năm ấy, anh đứng trên tường thành, nhìn đội ngũ rước nàng gả đi, đau đớn triệt tâm như vậy.
Kể lại chuyện lúc nhỏ, lúc còn rất nhỏ, anh đang ở phủ Thái sư, bắt gặp nàng ngắt một cánh hoa tàn mà rơi lệ, thời khắc đó chính là lần đầu tiên đáy lòng anh biết rung động là thế nào.
Kể lại mấy ngày nay, bên ngoài triều dã, cả ngày lẫn đêm tưởng niệm, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Dung Tú lẳng lặng mà nghe, rồi thiếp đi lúc nào không biết.
Hô hấp đều đều lên xuống. Tay vừa vặn khoát lên ngực, trong lúc phập phồng, phong tình vô hạn.
Khuôn mặt của nàng lúc ngủ cũng ưu nhã, cũng tinh xảo như xuất phẩm gốm sứ.
Hạ Lan Tuyết rốt cuộc ngừng kể chuyện. Anh cúi người, muốn hôn lên gò má nàng. Thế nhưng vừa kề xuống, lại có một loại cảm giác xa cách rất mơ hồ.
Anh lại nhớ. Mấy ngày nay, anh cùng với Y Nhân sống chung dưới một mái hiên. Rất nhiều lần nửa đêm tỉnh mộng, anh đi qua phòng khách, thong thả nhẹ chân bước đến ngoài cửa phòng Y Nhân. Đứng cách đó không xa nhìn dung nhan không hề đặc biệt của cô lúc ngủ. Ngủ đến vô cùng thành thật. Chăn khóa chặt trên người thành một cái kén nhộng. Thông thường đầu sẽ rũ xuống khỏi gối. Lông mi run run. Thỉnh thoảng khóe miệng còn rất bất nhã mà chảy nước dãi.
Thế nhưng hình dạng kia, lại làm cho anh có cảm giác bình thản và phong phú. Mỗi khi nhìn thấy đều có thể mỉm cười. Trong lòng là một khoảng trời bình yên.
Mà giờ khắc này đây, Dung Tú, người mà anh đã yêu thương nhiều năm, đang nằm gối trên đầu gối anh mà yên giấc. Vậy mà cảm giác của Hạ Lan Tuyết trước sau vẫn chỉ là một khoảng trống trơn. Dường như trái tim đã bị nhấc lên, thật lâu cũng không thể rơi xuống được.
Đây chẳng phải là tất cả ước mơ anh tha thiết bấy lâu hay sao?
Đây chẳng phải là cuộc sống mà anh đồng ý đánh đổi tất cả để có được hay sao?
Nhưng vì sao?
Lại có một sự mất mát kỳ lạ như vậy?
Dung Tú có vẻ ngủ không được an ổn lắm. Hô hấp mới vừa rồi còn rất đều đặn bỗng nhiên trở nên hỗn loạn. Tay cũng không hiểu sao lại giơ lên, nắm chặt lấy tay Hạ Lan Tuyết đang để bên cạnh, xiết chặt.
“A Tuyết…” Nàng mở miệng nói mê.
Hạ Lan Tuyết cầm lấy tay nàng, tay kia mơn trớn da mặt nàng, vô cùng ôn nhu mà lên tiếng trả lời: “Ửm?”
“A Tuyết…” Dung Tú trở mình dậy, vùi mặt vào ngực anh, cúi đầu hỏi: “Chàng có từng hận ta không?”
“Đừng hồ đồ.” Hạ Lan Tuyết cười yếu ớt, nói: “Bất luận nàng đã làm gì, ta đều có thể hiểu được. Hơn nữa, ta cũng cam tâm tình nguyện như vậy, sao lại có thể hận nàng?”
“Có lời đồn nói rằng ta phái người đến giết chàng, chàng có tin không?” Dung Tú lại hỏi.
“Nàng muốn giết ta sao?” Hạ Lan Tuyết thanh thanh nhàn nhạt mà hỏi, vẻ mặt vân đạm phong khinh.
Dung Tú ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào Hạ Lan Tuyết, giọng nói thê lương: “A Tuyết, chàng sẽ hận ta, có đúng hay không?”
Lúc nàng nói, nước mắt đã chảy xuống. Đôi mắt xinh đẹp như châu ngọc kia bởi vì nước mắt chảy dài mà làm rung động lòng người, khiến cho người ta cảm thấy trúc trắc.
Như một khoảng không vực thảm u lan, mênh mang mà sắc bén.
Hạ Lan Tuyết nhịn không được vươn tay, dùng ngón tay lau nước mắt cho nàng. Thật nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng mà nói: “Bất luận nàng muốn thế nào, ta đều nguyện ý nghe theo. Nếu như thua cuộc, phải đền bằng cả tính mạng này, thì đó cũng là con đường mà ta đã chọn. Là ta cam nguyện – - Thế nhưng, Tiểu Dung, nàng sẽ khiến ta thua cuộc sao, nàng sẽ như vậy sao?”
Anh tha thiết nhìn nàng. Cho đến bây giờ, đôi mắt tươi đẹp như hoa đào đột nhiên đánh mất tất cả độ sáng bóng. Chân thực mà ưu thương như vậy, chỉ là, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Môi Dung Tú khẽ giật mình. Sau đó, nàng nhào đến, một lần nữa ôm chầm lấy anh.
Đầu của nàng tựa trên bờ vai anh.
Nước mắt đã thấm ướt quần áo anh.
Hạ Lan Tuyết rũ đôi mắt xuống, mật mật khép mi, che lại con ngươi để chôn chặt tất cả tâm tình.
Chỉ cảm thấy thanh tịnh. Thanh tịnh và ôn nhu.
———————————————————————————————————–
“Hắn chính là A Tuyết mà cô nói đó sao?” Xuyên thấu qua màn cửa sổ sơ sơ nhàn nhạt làm bằng lụa mỏng, Viêm Hàn dùng ngón tay ngõ nhẹ cằm, hỏi.
Y Nhân thành thật gật đầu, khép chặt tấm áo khoác lông cừu mà Viêm Hàn vừa khoác lên người cô.
“Lạnh à?” Viêm Hàn nghiêng đầu hỏi.
Y Nhân vừa gật đầu, đôi môi lại hơi run run.
Viêm Hàn cười cười, đưa tay nắm lấy vai cô, “A Tuyết của cô, hình như với cái cô Dung Tú kia là một cặp.”
Lúc này, bọn họ đang đứng dưới một bóng cây cách đó không xa. Bầu trời không trăng không sao, gió tháng chạp lạnh đến thấu xương.
Ngọn đèn dầu cô lẻ trong ngôi nhà tranh hé lộ một khoảng màu vàng ấm áp, chiếu hai bóng người lên cửa sổ giấy, có vẻ phá lệ hài hòa xinh đẹp.
Y Nhân lẳng lặng mà nhìn, sắc mặt trầm tĩnh. Xuất phát từ bản năng tìm kiếm sự ấm áp, cô xê dịch lại gần Viêm Hàn.
Nụ cười trên khuôn mặt Viêm Hàn càng đậm, “Y Nhân, A Tuyết kia rốt cuộc là gì của cô vậy?”
“Là… phu quân của ta.” Y Nhân suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Cũng là ngươi mà ta đã hứa sẽ không bao giờ rời bỏ.”
“Thật sao?” Viêm Hàn cũng không giật mình nhiều lắm, cũng không hề có cảm giác đang bị uy hiếp: “Thế nhưng, hình như hắn đã quên cô rồi.”
“Ơ…” Y Nhân thần kỳ mà trở nên trầm mặc, không lên tiếng trả lời.
“Nhưng cũng đừng lo. Cô sẽ thích Viêm Quốc thôi. Đó là một quốc gia khô ráo lại nhiều gió. Chờ đến sang năm, qua tháng hai, toàn bộ đất nước đều nở rộ ngập tràn một loài hoa tên là chim lửa. Loại hoa này có màu đỏ chân chính. Khi gió thổi qua, tựa như một con chim lửa đang tung cánh muốn bay lên. Cũng vì thế mà đất nước ta có tên là Viêm Quốc.” Viêm Hàn tự động nói, âm thanh thấp thuần nhưng đầy mê hoặc. Có một loại khí độ không coi ai ra gì – - Bởi vì tự tin rằng người khác sẽ lắng nghe, “Ta sẽ cho cô đến ở một nơi có rất nhiều hoa chim lửa. Cô có thể ngủ ở trong đó, chơi đùa ở đó. Ở đó uống rượu, ngủ gật. Và cười ở đó.”
Dừng một chút, Viêm Hàn cúi đầu, tới gần Y Nhân, tiếp tục nói, “Ngày hôm qua có một toán sĩ (thầy coi tướng số)nói ta sẽ gặp đại lợi ở phương Bắc. Ta vốn không tin, nhưng vẫn đi về Tuy Xa ở hướng bắc. Buổi chiều lúc nhìn thấy cô, ánh mắt đầu tiên, ta đã tin. Ta chưa từng gặp qua người nào có đôi mắt xinh đẹp như cô vậy.”
“Y Nhân, cô là của ta. Cho nên, hãy dẹp A Tuyết qua một bên đi.”
Y Nhân giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt Viêm Hàn ẩn trong bóng đêm, chỉ còn lại non nửa hé lộ dưới ánh sáng hắt ra từ cửa sổ.
Mà ánh sáng này rất vừa vặn buộc vòng quanh đường viên thân thể cường tráng của hắn cùng viền mắt thâm sâu, thâm thúy, lại mơ hồ.
Đây là lần đầu tiên cô nghe được biểu lộ của một chàng trai, trực tiếp mà nhiệt liệt, thản nhiên đến mức bá đạo.
Viêm Hàn cũng là một chàng trai không tệ. Nếu là ở kiếp trước, nhất định sẽ là tuyệt phẩm Vương lão ngũ.
Thế nhưng Y Nhân cũng không hề thụ sủng nhược kinh, chỉ là có chút kỳ quái. Thật sự là cảm giác kỳ quái.
Tim đập mạnh vài cái.
Viêm Hàn cũng không cần cô đáp lại, chỉ cười rồi dời mắt qua chỗ khác, một lần nữa quay về chủ đề chính: “Vì sao cô lại cho rằng Dung Tú sẽ tổn hại đến A Tuyết?”
“Rất nhiều phương diện.” Y Nhân nhàn nhạt trả lời, “Nếu như ngươi từng dụng tâm bỏ sức nhìn một người sẽ biết. Bất luận người đó biểu hiện chân thành kịch liệt đến mức nào, ánh mắt của nàng đều sẽ chỉ ra tâm tư chân chính của đáy lòng. Giống như vẽ tranh vậy, ánh mắt là khó vẽ nhất, bởi vì nó tiếp cận sâu sắc nhất với bản nguyên, không hề che giấu.”
“Cô đang nói, cô nhận ra từ ánh mắt của Dung Tú…”
“Quyết tuyệt và hổ thẹn, đều không phải là tâm tư mà nàng hẳn có.” Y Nhân trả lời, “Hơn nữa lần trước, lúc nàng từ bỏ anh ấy, lạnh bạc như vậy. Nếu quả thật yêu một người, làm sao có thể làm được vẻ lạnh lùng như vậy đây?”
Viêm Hàn chuyên chú nhìn cô, khóe môi mang cười, trong mắt hoa quang ẩn hiện.
“Nếu vậy thì Y Nhân, ánh mắt của cô, có thật không?” Hắn thình lình chen vào một câu. Sau đó vươn tay, lừa gạt mà bịt đôi mắt cô lại. Cô giật mình chớp chớp mắt. Hàng lông mi liền run rẩy trong lòng bàn tay hắn, ngưa ngứa, cọ cọ đến ngay cả tâm cũng đều ngứa ngáy. “Ta không muốn để cho người khác nhìn thấy ánh mắt cô nữa.”
Y Nhân run sợ mất nửa ngày, mãi đến khi Viêm Hàn mở tay ra.
Ngọn đèn trong phòng mờ dần mờ dần rồi tắt hẳn. Viêm Hàn đang định nói điều gì thì Hạ Lan Tuyết đã từ trong nhà chầm chậm đi ra.
Anh đi vào trong sân.
Gió thổi tung tay áo anh.
Phần phật lay động, bay lên che vướng trên khuôn mặt anh.
“Ra đi.” Anh xoay người, quay mắt nhìn về hướng Viêm Hàn, cất cao giọng nói.
“Không sai, dĩ nhiên có thể phát hiện được chúng ta.” Viêm hàn đè ép bàn tay, ý bảo thuộc hạ chia làm hai cánh trái phải, lẩn đến sau nhà. Còn mình thì dự định từ trong bóng tối hiện thân.
Thế nhưng đã có một bóng người đi ra trước rồi, toát ra một tràng cười bất đắc dĩ, hồng ảnh sái nhiên đi tới, “A Tuyết, rốt cuộc thì làm sao đệ phát hiện ra ta? Theo lý thuyết thì công lực của ta cũng không thể thua kém đệ đâu.”
“Huynh từ nhỏ đến lớn đều thích xuất quỷ nhập thần, sớm đã thành thói quen rồi.” Hạ Lan Tuyết hơi sấn tới: “Ta nghe Tiểu Tả Tiểu Hữu nói ngày mai huynh đến. Vì sao đêm nay lại đến góc tường nghe lén rồi?”
Người này chính là đại tướng quân Hạ Lan Khâm.
“Tiểu Tả Tiểu Hữu là ai?” Hạ Lan Khâm hỏi.
“Thuộc hạ của huynh, nhưng chỉ là hai tiểu tốt, không thể lọt vào mắt đại tướng quân như huynh được.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười nói, “Có thể làm người được huynh coi trọng, khắp thiên hạ chỉ sợ cũng không có mấy người đâu nhỉ?”
“Năm.” Hạ Lan Khâm cười đáp, “Tam đệ ngươi chính là một trong số đó.”
“Còn bốn người khác là ai?” Hạ Lan Tuyết cũng không khách khí, đứng chắp tay, nhàn nhạt hỏi.
“Thiên Triều hoàng đế. A Tuyết, kỳ thật đệ cho tới bây giờ vẫn không biết được thực lực chân chính của bệ hạ. Ngài chính là người duy nhất mà ta kính phục lẫn chịu phục.” Hạ Lan Khâm vẻ mặt sùng kính, không hề có chút ngụy trang nào.
Hạ Lan Tuyết cũng không phản bác, “Đó cũng là nguyên nhân huynh nguyện ý quanh năm phòng thủ biên cương, vì hắn mà làm tướng quân một đời sao?”
“Đúng vậy, ta phục đại ca.” Hạ Lan Khâm chắc chắn nói.
“Còn những người còn lại?”
“Lưu Trục Phong của Lưu Viên, bộ phận trận pháp then chốt không ai sánh bằng. Với sức một người đã có thể vực dậy một Lưu Viên nho nhỏ trở thành niềm mơ ước của thiên hạ. Kiếm thần Lục Xuyên. Kỳ thật hắn có thật sự tồn tại hay không, căn bản không ai biết được. Nhưng tên của hắn vẫn đang khiến bốn phương đều phải kính sợ. Hắn đã trở thành thần thánh danh phù kỳ thực (danh tiếng xứng với thực tế), nhân thần!” Hạ Lan Khâm nói ra tên của hai người tiếp theo. Đôi mắt lóe tinh quang, là thật sự ước mơ và sùng bái. Hình như trước mặt bọn họ, hắn đường đường là Thiên Triều đại tướng quân, Nhị hoàng tử, cũng sẽ trở thành một thanh niên không rành thế sự, đơn thuần truy tầm anh hùng mà thôi.
Hạ Lan Tuyết gật đầu tán thành, “Còn người cuối cùng?”
Hạ Lan Tuyết gật đầu tán thành, “Còn người cuối cùng?”
Hạ Lan Khâm do dự một chút, sau đó cười nói: “Còn người cuối cùng, không thể nói là bội phục, cũng không có gì thuyết phục, nhưng ta chỉ có mình hắn là kình địch.”
“Người có thể trở thành kình địch của huynh, đã không phải là người bình thường rồi.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười. “Ta đã đoán được là ai rồi.”
“Ồ?” Hạ Lan Khâm có vẻ vô cùng kinh ngạc, “Đệ đoán ra rồi?”
“Gần đây khiến cho Thiên Triều sứt đầu mẻ trán, không phải là chuyện Giang Nam giảm sản lượng, cũng không phải là vì Uy Quốc quấy rầy. Mà chính là sự uy hiếp của Viêm Quốc. Nếu không phải bị người của Viêm Hàn gây sự, huynh cũng đâu cần phải mã bất đình đề (cưỡi ngựa không ngưng nghỉ, tức tốc) chạy đến đây bao vây trừ diệt hắn?” Hạ Lan Tuyết ngân nga nói: “Ta cũng nhận được tin tức. Hoàng đế của Viêm Quốc là Viêm Hàn, mới đây đã cải trang nhập cảnh, có lẽ cũng đang ở gần đây thôi.”
“Không sai. Viêm Hàn tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng năng lực đã không thể khinh thường. Ta đã ở biên phòng giật lại trường tuyến. Phòng thủ có thể nói không chê vào đâu được. Vậy mà hắn vẫn có thể qua lại như thường. Viêm Quốc dưới sự thống trị của hắn, chưa đầy mười năm thì thực lực còn lớn mạnh hơn cả Thiên Triều nữa, không trấn áp kịp. Ngày hôm qua lại có một tốp quân bị công hãm. Chiến thuật mà bọn chúng sử dụng không thể tưởng tượng nổi. Thành thật mà nói, rất có phong cách của Tức phu nhân năm đó.” Hạ Lan Khâm làm động tác như bị đau đầu: “Nếu như Viêm Hàn thực sự có năng lực của Tức phu nhân. Thế giới này, e rằng lại có một phen tinh phong huyết vũ.”
“Thiên tài giống như Tức phu nhân, chỉ trong vòng vài thập niên ngắn ngủi, làm sao có thể dễ dàng xuất hiện đến hai người được.” Hạ Lan Tuyết lơ đễnh mà trả lời. “Hơn nữa, chiến thuật vừa quỷ dị, vừa quyết thắng thì có làm sao. Thiên hạ này thuộc về ai, là do người trong thiên hạ quyết định. Cứ buồn lo vô cớ, chi bằng lui về mà an dân. Nghe nói Giang Nam giảm sản lượng, người chết đói nằm la liệt khắp nơi. Hạ Lan Thuần lại không hề tích cực cứu giúp nạn thiên tai. Trái lại còn quảng bố trí khố phòng, tồn lương chuẩn bị chiến tranh – - Đây chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi rồi sao.”
Hạ Lan Khâm từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Lan Tuyết, như cười như không hỏi: “Đệ đã ẩn cư rồi mà, làm thế nào còn biết chuyện trong triều đình nhiều như thế?”
Hạ Lan Tuyết nhất thời sững người.
“Dung hoàng hậu đang ở bên trong sao?” Hạ Lan Khâm cũng không chấp nhất đáp án. Hay là hắn vốn đã biết đáp án từ lâu rồi.
“Phải.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói: “Bất luận thế nào, ta cũng rất cảm tạ các ngươi đã đưa nàng đến đây. Bất luận Hạ Lan Thuần muốn làm gì, hắn có thể để cho ta gặp lại Dung Tú thì ta cũng rất cảm kích hắn rồi.”
“Đệ biết thật sao?” Hạ Lan Khâm trừng mắt nói: “Dù biết rõ đúng là cái tròng, đệ vẫn nhảy vào sao?”
“Bùi Lâm Phổ là ai chứ?” Hạ Lan Tuyết cười khổ: “Với năng lực của ông ta, nếu thật sự muốn truy kích một người thì làm sao lại bị ta mang đi được? Nơi này cách kinh thành xa xôi đến mấy ngàn dặm. Tiểu Dung chỉ là một cô gái, làm sao có thể tránh thoát tất cả trạm kiểm soát trùng trùng mà xuất hiện trước mặt ta được?”
“A Tuyết…”
“Ta biết ý đồ của các ngươi. Ta cũng biết đây là cái tròng. Ở trong cái tròng này, Tiểu Dung cũng là một người vô tội. Bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, bây giờ nàng đã trở về bên cạnh ta rồi. Chúng ta theo như nhu cầu, có gì không tốt đâu?” Hạ Lan Tuyết ngừng lời một lát rồi lại nói tiếp: “Ta nguyên ý tin tưởng nàng.”
“Ngươi tin nàng?” Hạ Lan Khâm lắc đầu, cười nhẹ.
“Phải.” Hạ Lan Tuyết kiên định không gì sánh được mà trả lời, cũng không hề chần chừ. Có thể nói anh không có ý định cho mình cơ hội để chần chừ.
“Còn chuyện Dung Vô Hồi từ quan, đệ có biết không?” Hạ Lan Khâm cũng không vạch trần, nhưng không hiểu sao lại chuyển sang một đề tài khác. “Thống trị thiên hạ, chú ý nhất chính là cân đối. Thiên Triều có hai văn hai võ. Văn có Bùi gia Dung gia, võ có ta và họ Hạ Hầu. Năm đó tranh giành ngôi vị, Dung gia bảo vệ đệ, Bùi gia theo bệ hạ. Đệ có biết vì sao sau khi Bệ hạ lên ngôi rồi, chẳng những không dẹp trừ Dung gia mà còn ban sính lễ, cưới Dung Tú làm hoàng hậu, phong cho Dung Vô Hồi làm Thái sư không? Bởi vì Thiên Triều, chỉ có Dung gia có thể chống lại Bùi gia. Bệ hạ cần sự cân đối này, cũng cần Bùi gia Dung gia hai nhà thủy hỏa bất dung.”
Dừng một chút, Hạ Lan Khâm lại nói tiếp: “Mấy năm nay, ta nắm trong tay một nửa giang sơn của Thiên Triều. Họ Hạ Hầu chỉ đóng ở một phương, thế nhưng trên phong hào thì lại tương đồng với ta. Hắn cũng là một con cờ được Bệ hạ an bài để đề phòng ta. Họ Hạ Hầu chính là cậu của Du nhi. Cuộc hôn nhân của Du nhi và Bùi Nhược Trần, không phải là phương thức liên kết với họ Hạ Hầu hay sao. Bùi Nhược Trần và họ Hạ Hầu đều là những thần tử trung thành của Bệ hạ. Dùng bọn họ để phòng bị ta, quả thật là không còn ai thích hợp hơn nữa.”
“Hắn phòng huynh, huynh vẫn cam tâm để hắn sai khiến như thế sao?” Hạ Lan Tuyết nhàn nhạt hỏi.
“Ngài là đế vương. Thân là đế vương, tự nhiên sẽ có rất nhiều bất đắc dĩ.” Hạ Lan Khâm lơ đễnh nói: “Rất nhiều cách làm của Bệ hạ, tuy rằng ta không quá đồng tình nhưng đối với một quân nhân, khi đã nhận định một người là chủ nhân rồi thì sẽ chấp hành tất cả mệnh lệnh của người đó. Nếu quân nhân học xong tự hỏi, quốc gia tất nhiên sẽ rung chuyển.”
“Cho nên ta đã định trước mình không thể là một quân nhân.” Hạ Lan Tuyết nói: “Với ta mà nói. Nếu như không thể làm người quyết định thì thà tự do ở ngoài vòng quyền lực, làm một ẩn sĩ thì tốt hơn.”
“A Tuyết, đệ vẫn tâm cao khí ngạo như thế.” Hạ Lan Khâm mỉm cười. “Đệ và Bệ hạ, nếu như sinh ra ở hai thời đại khác nhau, chắc chắn đều là nhân kiệt. Vì sao hết lần này đến lần khác lại phải sống trong cùng một triều đại?”
“Tính làm gì nữa, ta đã rút lui rồi.”
“Thật sự rút lui sao?” Ánh mắt Hạ Lan Khâm đột nhiên như muốn gây sự. “Nếu thật sự rút lui, vì sao còn không cho giải tán Nhất Thiên Các? Vì sao nhóm tử sĩ của Dịch Kiếm vẫn còn thiết trí ở Tái Bắc nhiều cứ điểm như vậy? Vì sao Phượng tiên sinh vẫn đang chờ nghe lệnh của ngươi?”
“Đó chẳng qua chỉ để tự bảo vệ mình thôi.” Hạ Lan Tuyết không hề phản bác chút nào, thần thái rất bình tĩnh: “Muốn trở thành một ẩn sĩ chân chính, cũng không phải chỉ cần rời khỏi hồng trần, cùng thế vô tranh là đủ đâu. Ta phải có đủ thực lực, khiến cho mình khi rời xa quyền lực rồi thì ngược lại sẽ không trở thành thịt cá mặc cho người ta săn bắt băm vằm. Trong thiên hạ đều là vương thổ (đất của hoàng đế), muốn trở thành ẩn sĩ chân chính, không phải chỉ cần buông bỏ, mà chính là phải có quyền lực tối cao siêu việt.”
“Ta giấu tài năm năm trời. Kết quả thì sao? Hắn chỉ cần tính toán một ít nợ cũ đã có thể bức đuổi ta đi, đày ta lưu vong. Người đang cầm hoàng quyền trong tay, phút chốc lại chỉ như một con kiến hôi. Trước sau ta không chịu buông tha thế lực của mình, chỉ vì không muốn trở thành một con kiến hôi trong tay hắn mà thôi.” Dừng một chút, Hạ Lan Tuyết hỏi. “Nhị ca, huynh lần này đến đây, cũng là tuân theo mệnh lệnh của hắn đến bắt ta sao? Lần này sẽ là tội danh gì đây? Dụ dỗ quốc mẫu sao? Nếu là tội danh này, ta nhận thức được. Nhưng ta sẽ không đền tội. Huynh chuyển lời cho hắn biết. Ta sẽ dẫn Dung Tú xa chạy cao bay. Đời này kiếp này, chỉ cần hắn không đến quấy rầy chúng ta thì giang sơn của hắn sẽ có thể bền vững mãi mãi!”
“A Tuyết. Ta không tham dự đến chuyện này. Bệ hạ chung quy vẫn không đành lòng để chúng ta huynh đệ tương tàn. Nói cho cùng thì ta cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Nhưng hôm nay ta đến Tuy Xa chỉ vì Viêm Hàn, chứ không phải vì đệ đâu.” Hạ Lan Khâm lắc đầu nói. “Bất luận thế nào, ta vẫn mong đệ hãy bảo trọng thật tốt. Đệ là tam đệ của ta, còn Bệ hạ là đại ca của ta. Ta không hy vọng bất cứ người nào trong các người gặp chuyện không may.”
“Ta cũng không hề mong muốn, có một ngày phải bắt huynh lựa chọn.” Hạ Lan Tuyết thần sắc thư thái. Vẻ đề phòng như có như không vừa rồi rốt cuộc cũng biến mất.
“Phải rồi, Y Nhân đâu?” Hạ Lan Khâm đang định rời đi, bỗng nhiên lại nhớ đến cái gì, thuận miệng hỏi. “Đệ mang Dung Tú đi, còn Y Nhân phải làm sao?”
Hạ Lan Tuyết ngẩn người. Anh không thể ngờ được, Một Hạ Lan Khâm nhật lý vạn kỵ (một ngày đi được vạn dặm, rất bận rộn) lại cảm thấy hứng thú với một phi tử tối danh không lịch sự nhất của anh sao.
“Nàng không phải cũng đã đến Tuy Xa rồi sao?” Hạ Lan Khâm tự mình tiếp tục nói. “Bùi Nhược Trần phái chuyên gia đi tìm nàng. Sau lại biết được nàng đã tìm được đệ. Lẽ nào các ngươi không phải đang ở chung cùng nhau hay sao?”
“Một tháng vừa rồi, chúng ta ở cùng nhau. Nhưng bây giờ cô ấy không còn ở đây nữa.” Qua hồi lâu, Hạ Lan Tuyết rốt cuộc cũng trả lời.
“Vậy nàng đang ở đâu?” Hạ Lan Khâm giật mình hỏi.
“Cô ấy…” Hạ Lan Tuyết hơi quẫn, sau đó thấp giọng nói. “Nàng có lẽ đã đi rồi.”
“Đi?”
“Y Nhân nên biết, ta muốn dẫn Dung Tú đi. Cô ấy sẽ không xuất hiện ở phía sau làm khó ta.” Hạ Lan Tuyết hầu như không hề nghĩ ngợi gì mà nói: “Y Nhân luôn luôn hiểu được…”
Đang nói, còn chưa hết câu, trái tim Hạ Lan Tuyết như hòn đá bị rơi xuống giếng, tựa như có một điều gì đó ẩn dấu rất sâu đang bị bới móc ra. Bởi vì…lời nói không cần suy nghĩ này, không vướng bụi bặm, sáng sủa tỏa hào quang.
Y Nhân luôn luôn hiểu được.
Hiểu được anh muốn cái gì. Hiểu được điều anh nói. Cho dù có đi đâu, cô đều hiểu được nơi nào anh sẽ rời bỏ, nơi nào anh sẽ lưu lại.
Bên cạnh anh có biết bao người tâm trí thông thấu động lòng người, nhưng vì sao kết quả, vẫn chỉ có một mình Y Nhân là hiểu được anh?
Có lẽ nào, chính bởi vì mọi chuyện cô đều làm như không thèm để ý, không hề oán hận, cho nên anh mới có thể hết lần này đến lần khác bỏ qua cô?
Hạ Lan Tuyết bỗng nhiên không thể lên tiếng, trái tim rung lên từng hồi, lại có một cảm giác tựa như không cách nào có thể hô hấp được.
Hạ Lan Khâm không chú ý đến vẻ khác thường của Hạ Lan Tuyết, vẫn đang nói tiếp: “Y Nhân có thể đi đâu chứ? Y gia từ lâu đã đoạn tuyệt quan hệ với nàng rồi. Nàng lâu nay cũng không có ai là thân bằng bạn tốt – - Nơi này rất rối loạn, lỡ may xảy ra chuyện gì, Đệ làm sao lại … phụ mất tấm lòng và tình nghĩa của người ta đã trao cho đệ?”
“Ta sẽ phái Dịch Kiếm đi tìm cô ấy.” Hạ Lan Tuyết chịu đựng tâm tình, nhẹ giọng nói: “Huynh yên tâm, ta sẽ không cô phụ nàng.”
“Đây vốn là chuyện trong nhà của đệ, ta không có quyền xen vào.” Hạ Lan Khâm khoát khoát tay, tùy ý nói: “A Tuyết. Ta chỉ muốn khuyên đệ. Ở trên đời này, người toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho mình cũng không nhiều đâu. Quý trọng người trước mắt. Không nên làm chuyện gì khiến người ta đau lòng, hận cũng đã muộn.”
“Biết rồi, nhị ca. Huynh cũng nên bảo trọng.” Hạ Lan Tuyết ánh mắt nhu hòa, lần đầu tiên căn dặn hắn giống như huynh đệ bình thường.
Hạ Lan Khâm đặt tay đè chặt lên vai Hạ Lan Tuyết, thở dài một hơi rất nhẹ, sau đó xoay người rời đi.
—————————————————————————————-
Bên kia, Viêm Hàn đã dắt Y Nhân trốn lên cây từ lâu. Một bên vuốt cằm, một bên tự nói tự cười: “Hạ Lan Khâm, nghe danh đã lâu nay mới lần đầu tiên được nhìn thấy tận mắt. Không ngờ lại tuấn tú như vậy.”
Tướng mạo của Hạ Lan Khâm rất giống Hạ Lan Tuyết. Mặc dù không có vẻ tươi đẹp yêu nghiệt của Hạ Lan Tuyết nhưng cũng có thể nói là tuấn tú.
Y Nhân nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, hơi sững người, không nói tiếng nào.
“Đáng tiếc, hắn đến thì ta phải đi rồi. Bằng không, chơi đùa với hắn một chút để tiêu khiển, cũng rất hay.”
Viêm Hàn vừa có vẻ hơi tiếc nuối mà thòng thêm một câu. Y Nhân vẫn không hề để ý đến hắn, vì đang mải nhìn không chớp mắt Hạ Lan Tuyết đang đứng yên trong sân. Nhìn anh xoay người, một lần nữa đi vào trong phòng.
Cô nhìn thấy sự thanh minh trong đáy mắt anh.
Một khắc kia, cô hầu như cho rằng mình đã làm chuyện thừa rồi.
A Tuyết thật sự không biết gì hết sao? Anh thật sự không phát hiện ra sự do dự của Dung Tú sao?
Hay là cảm xúc của người đang yêu, so với bất cứ người ngoài cuộc quan sát cao minh thế nào, vẫn cứ tinh tế và mẫn cảm hơn.
Từ rất lâu rồi, bọn họ biết là một chuyện, nhưng có dám tin, chịu tin hay không lại là một chuyện khác.
“Đi, chúng ta lên nóc nhà.” Không đợi Y Nhân suy nghĩ, Viêm Hàn đã ôm lấy eo cô. Thân hình bắt đầu như chim đại bàng, thanh tĩnh như gió đêm, lẳng lặng đáp xuống nơi mà cô đã từng ở lại một tháng qua, bận rộn nhưng thanh bình.
Đến cửa, anh đột nhiên ngừng cước bộ, hướng ra phía đường về nhà, nhìn một cái.
“Làm sao vậy?” Dung Tú dịu dàng dựa vào người anh, nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì.” Hạ Lan Tuyết lắc đầu, mỉm cười nói: “Mệt không, nếu mệt thì nghỉ ngơi một lát trước đã?”
“Không mệt.” Dung Tú dịu dàng nhìn anh, ánh mắt không chịu chuyển dời: “Chỉ cần ở cùng với chàng, dù thế nào ta cũng không biết mệt.”
Hô hấp của Hạ Lan Tuyết như bị kiềm hãm, đột nhiên anh vươn cánh tay, chăm chú kéo Dung Tú ôm vào lòng.
Ôm chặt như vậy, dường như muốn đem nàng nhập vào thân mình làm một.
Còn chuyện yến hội kia, còn vì sao nàng lại đến đây, còn rất nhiều chuyện lúc trước của nàng, Hạ Lan Tuyết không hỏi, cũng không đề cập đến.
Chỉ cần bây giờ có nàng bên cạnh.
Thấy được, ôm được.
Như vậy đã đủ rồi.
Còn về phần Y Nhân – -
Anh cúi đầu, hôn lên sợi tóc thơm ngát của Dung Tú. Lại nhớ đến Y Nhân lúc đó phải vật lộn trong biển người ra sức đi về phía anh, trong ngực bỗng nhiên khó chịu, nhói lên một nỗi đau đớn mơ hồ. Nhưng nỗi đau đớn như vậy, so với hạnh phúc to lớn trước mặt, tựa như một trận rung động trong nháy mắt đã biến mất.
Y Nhân, không có anh vẫn có thể sống tốt. Y Nhân đúng là người không biết thương bản thân mình. Anh có thể cho cô một cuộc sống tốt nhất, hưởng thụ điều xa hoa nhất – - Vậy được rồi… Đại khái là được rồi đúng không?
Anh không thể xác định, cũng không có lực để suy nghĩ.
Dung Tú cũng ôm lấy anh, giống như nhiều năm trước đây. Khi bọn họ ở hoa viên Dung gia lần đầu tiên đính ước.
Ý loạn tình mê.
————————————————————————————-
Dung Tú có lẽ đã thật sự mệt mỏi.
Vừa nằm xuống không bao lâu, nàng liền gối trên đầu gối của Hạ Lan Tuyết mà ngủ. Hạ Lan Tuyết ngồi bên mép giường, hạ tay vỗ về đính tóc của nàng, nói một ít cố sự xa xôi.
Kể lại tháng ấy năm ấy, anh đứng trên tường thành, nhìn đội ngũ rước nàng gả đi, đau đớn triệt tâm như vậy.
Kể lại chuyện lúc nhỏ, lúc còn rất nhỏ, anh đang ở phủ Thái sư, bắt gặp nàng ngắt một cánh hoa tàn mà rơi lệ, thời khắc đó chính là lần đầu tiên đáy lòng anh biết rung động là thế nào.
Kể lại mấy ngày nay, bên ngoài triều dã, cả ngày lẫn đêm tưởng niệm, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Dung Tú lẳng lặng mà nghe, rồi thiếp đi lúc nào không biết.
Hô hấp đều đều lên xuống. Tay vừa vặn khoát lên ngực, trong lúc phập phồng, phong tình vô hạn.
Khuôn mặt của nàng lúc ngủ cũng ưu nhã, cũng tinh xảo như xuất phẩm gốm sứ.
Hạ Lan Tuyết rốt cuộc ngừng kể chuyện. Anh cúi người, muốn hôn lên gò má nàng. Thế nhưng vừa kề xuống, lại có một loại cảm giác xa cách rất mơ hồ.
Anh lại nhớ. Mấy ngày nay, anh cùng với Y Nhân sống chung dưới một mái hiên. Rất nhiều lần nửa đêm tỉnh mộng, anh đi qua phòng khách, thong thả nhẹ chân bước đến ngoài cửa phòng Y Nhân. Đứng cách đó không xa nhìn dung nhan không hề đặc biệt của cô lúc ngủ. Ngủ đến vô cùng thành thật. Chăn khóa chặt trên người thành một cái kén nhộng. Thông thường đầu sẽ rũ xuống khỏi gối. Lông mi run run. Thỉnh thoảng khóe miệng còn rất bất nhã mà chảy nước dãi.
Thế nhưng hình dạng kia, lại làm cho anh có cảm giác bình thản và phong phú. Mỗi khi nhìn thấy đều có thể mỉm cười. Trong lòng là một khoảng trời bình yên.
Mà giờ khắc này đây, Dung Tú, người mà anh đã yêu thương nhiều năm, đang nằm gối trên đầu gối anh mà yên giấc. Vậy mà cảm giác của Hạ Lan Tuyết trước sau vẫn chỉ là một khoảng trống trơn. Dường như trái tim đã bị nhấc lên, thật lâu cũng không thể rơi xuống được.
Đây chẳng phải là tất cả ước mơ anh tha thiết bấy lâu hay sao?
Đây chẳng phải là cuộc sống mà anh đồng ý đánh đổi tất cả để có được hay sao?
Nhưng vì sao?
Lại có một sự mất mát kỳ lạ như vậy?
Dung Tú có vẻ ngủ không được an ổn lắm. Hô hấp mới vừa rồi còn rất đều đặn bỗng nhiên trở nên hỗn loạn. Tay cũng không hiểu sao lại giơ lên, nắm chặt lấy tay Hạ Lan Tuyết đang để bên cạnh, xiết chặt.
“A Tuyết…” Nàng mở miệng nói mê.
Hạ Lan Tuyết cầm lấy tay nàng, tay kia mơn trớn da mặt nàng, vô cùng ôn nhu mà lên tiếng trả lời: “Ửm?”
“A Tuyết…” Dung Tú trở mình dậy, vùi mặt vào ngực anh, cúi đầu hỏi: “Chàng có từng hận ta không?”
“Đừng hồ đồ.” Hạ Lan Tuyết cười yếu ớt, nói: “Bất luận nàng đã làm gì, ta đều có thể hiểu được. Hơn nữa, ta cũng cam tâm tình nguyện như vậy, sao lại có thể hận nàng?”
“Có lời đồn nói rằng ta phái người đến giết chàng, chàng có tin không?” Dung Tú lại hỏi.
“Nàng muốn giết ta sao?” Hạ Lan Tuyết thanh thanh nhàn nhạt mà hỏi, vẻ mặt vân đạm phong khinh.
Dung Tú ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào Hạ Lan Tuyết, giọng nói thê lương: “A Tuyết, chàng sẽ hận ta, có đúng hay không?”
Lúc nàng nói, nước mắt đã chảy xuống. Đôi mắt xinh đẹp như châu ngọc kia bởi vì nước mắt chảy dài mà làm rung động lòng người, khiến cho người ta cảm thấy trúc trắc.
Như một khoảng không vực thảm u lan, mênh mang mà sắc bén.
Hạ Lan Tuyết nhịn không được vươn tay, dùng ngón tay lau nước mắt cho nàng. Thật nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng mà nói: “Bất luận nàng muốn thế nào, ta đều nguyện ý nghe theo. Nếu như thua cuộc, phải đền bằng cả tính mạng này, thì đó cũng là con đường mà ta đã chọn. Là ta cam nguyện – - Thế nhưng, Tiểu Dung, nàng sẽ khiến ta thua cuộc sao, nàng sẽ như vậy sao?”
Anh tha thiết nhìn nàng. Cho đến bây giờ, đôi mắt tươi đẹp như hoa đào đột nhiên đánh mất tất cả độ sáng bóng. Chân thực mà ưu thương như vậy, chỉ là, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Môi Dung Tú khẽ giật mình. Sau đó, nàng nhào đến, một lần nữa ôm chầm lấy anh.
Đầu của nàng tựa trên bờ vai anh.
Nước mắt đã thấm ướt quần áo anh.
Hạ Lan Tuyết rũ đôi mắt xuống, mật mật khép mi, che lại con ngươi để chôn chặt tất cả tâm tình.
Chỉ cảm thấy thanh tịnh. Thanh tịnh và ôn nhu.
———————————————————————————————————–
“Hắn chính là A Tuyết mà cô nói đó sao?” Xuyên thấu qua màn cửa sổ sơ sơ nhàn nhạt làm bằng lụa mỏng, Viêm Hàn dùng ngón tay ngõ nhẹ cằm, hỏi.
Y Nhân thành thật gật đầu, khép chặt tấm áo khoác lông cừu mà Viêm Hàn vừa khoác lên người cô.
“Lạnh à?” Viêm Hàn nghiêng đầu hỏi.
Y Nhân vừa gật đầu, đôi môi lại hơi run run.
Viêm Hàn cười cười, đưa tay nắm lấy vai cô, “A Tuyết của cô, hình như với cái cô Dung Tú kia là một cặp.”
Lúc này, bọn họ đang đứng dưới một bóng cây cách đó không xa. Bầu trời không trăng không sao, gió tháng chạp lạnh đến thấu xương.
Ngọn đèn dầu cô lẻ trong ngôi nhà tranh hé lộ một khoảng màu vàng ấm áp, chiếu hai bóng người lên cửa sổ giấy, có vẻ phá lệ hài hòa xinh đẹp.
Y Nhân lẳng lặng mà nhìn, sắc mặt trầm tĩnh. Xuất phát từ bản năng tìm kiếm sự ấm áp, cô xê dịch lại gần Viêm Hàn.
Nụ cười trên khuôn mặt Viêm Hàn càng đậm, “Y Nhân, A Tuyết kia rốt cuộc là gì của cô vậy?”
“Là… phu quân của ta.” Y Nhân suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Cũng là ngươi mà ta đã hứa sẽ không bao giờ rời bỏ.”
“Thật sao?” Viêm Hàn cũng không giật mình nhiều lắm, cũng không hề có cảm giác đang bị uy hiếp: “Thế nhưng, hình như hắn đã quên cô rồi.”
“Ơ…” Y Nhân thần kỳ mà trở nên trầm mặc, không lên tiếng trả lời.
“Nhưng cũng đừng lo. Cô sẽ thích Viêm Quốc thôi. Đó là một quốc gia khô ráo lại nhiều gió. Chờ đến sang năm, qua tháng hai, toàn bộ đất nước đều nở rộ ngập tràn một loài hoa tên là chim lửa. Loại hoa này có màu đỏ chân chính. Khi gió thổi qua, tựa như một con chim lửa đang tung cánh muốn bay lên. Cũng vì thế mà đất nước ta có tên là Viêm Quốc.” Viêm Hàn tự động nói, âm thanh thấp thuần nhưng đầy mê hoặc. Có một loại khí độ không coi ai ra gì – - Bởi vì tự tin rằng người khác sẽ lắng nghe, “Ta sẽ cho cô đến ở một nơi có rất nhiều hoa chim lửa. Cô có thể ngủ ở trong đó, chơi đùa ở đó. Ở đó uống rượu, ngủ gật. Và cười ở đó.”
Dừng một chút, Viêm Hàn cúi đầu, tới gần Y Nhân, tiếp tục nói, “Ngày hôm qua có một toán sĩ (thầy coi tướng số)nói ta sẽ gặp đại lợi ở phương Bắc. Ta vốn không tin, nhưng vẫn đi về Tuy Xa ở hướng bắc. Buổi chiều lúc nhìn thấy cô, ánh mắt đầu tiên, ta đã tin. Ta chưa từng gặp qua người nào có đôi mắt xinh đẹp như cô vậy.”
“Y Nhân, cô là của ta. Cho nên, hãy dẹp A Tuyết qua một bên đi.”
Y Nhân giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt Viêm Hàn ẩn trong bóng đêm, chỉ còn lại non nửa hé lộ dưới ánh sáng hắt ra từ cửa sổ.
Mà ánh sáng này rất vừa vặn buộc vòng quanh đường viên thân thể cường tráng của hắn cùng viền mắt thâm sâu, thâm thúy, lại mơ hồ.
Đây là lần đầu tiên cô nghe được biểu lộ của một chàng trai, trực tiếp mà nhiệt liệt, thản nhiên đến mức bá đạo.
Viêm Hàn cũng là một chàng trai không tệ. Nếu là ở kiếp trước, nhất định sẽ là tuyệt phẩm Vương lão ngũ.
Thế nhưng Y Nhân cũng không hề thụ sủng nhược kinh, chỉ là có chút kỳ quái. Thật sự là cảm giác kỳ quái.
Tim đập mạnh vài cái.
Viêm Hàn cũng không cần cô đáp lại, chỉ cười rồi dời mắt qua chỗ khác, một lần nữa quay về chủ đề chính: “Vì sao cô lại cho rằng Dung Tú sẽ tổn hại đến A Tuyết?”
“Rất nhiều phương diện.” Y Nhân nhàn nhạt trả lời, “Nếu như ngươi từng dụng tâm bỏ sức nhìn một người sẽ biết. Bất luận người đó biểu hiện chân thành kịch liệt đến mức nào, ánh mắt của nàng đều sẽ chỉ ra tâm tư chân chính của đáy lòng. Giống như vẽ tranh vậy, ánh mắt là khó vẽ nhất, bởi vì nó tiếp cận sâu sắc nhất với bản nguyên, không hề che giấu.”
“Cô đang nói, cô nhận ra từ ánh mắt của Dung Tú…”
“Quyết tuyệt và hổ thẹn, đều không phải là tâm tư mà nàng hẳn có.” Y Nhân trả lời, “Hơn nữa lần trước, lúc nàng từ bỏ anh ấy, lạnh bạc như vậy. Nếu quả thật yêu một người, làm sao có thể làm được vẻ lạnh lùng như vậy đây?”
Viêm Hàn chuyên chú nhìn cô, khóe môi mang cười, trong mắt hoa quang ẩn hiện.
“Nếu vậy thì Y Nhân, ánh mắt của cô, có thật không?” Hắn thình lình chen vào một câu. Sau đó vươn tay, lừa gạt mà bịt đôi mắt cô lại. Cô giật mình chớp chớp mắt. Hàng lông mi liền run rẩy trong lòng bàn tay hắn, ngưa ngứa, cọ cọ đến ngay cả tâm cũng đều ngứa ngáy. “Ta không muốn để cho người khác nhìn thấy ánh mắt cô nữa.”
Y Nhân run sợ mất nửa ngày, mãi đến khi Viêm Hàn mở tay ra.
Ngọn đèn trong phòng mờ dần mờ dần rồi tắt hẳn. Viêm Hàn đang định nói điều gì thì Hạ Lan Tuyết đã từ trong nhà chầm chậm đi ra.
Anh đi vào trong sân.
Gió thổi tung tay áo anh.
Phần phật lay động, bay lên che vướng trên khuôn mặt anh.
“Ra đi.” Anh xoay người, quay mắt nhìn về hướng Viêm Hàn, cất cao giọng nói.
“Không sai, dĩ nhiên có thể phát hiện được chúng ta.” Viêm hàn đè ép bàn tay, ý bảo thuộc hạ chia làm hai cánh trái phải, lẩn đến sau nhà. Còn mình thì dự định từ trong bóng tối hiện thân.
Thế nhưng đã có một bóng người đi ra trước rồi, toát ra một tràng cười bất đắc dĩ, hồng ảnh sái nhiên đi tới, “A Tuyết, rốt cuộc thì làm sao đệ phát hiện ra ta? Theo lý thuyết thì công lực của ta cũng không thể thua kém đệ đâu.”
“Huynh từ nhỏ đến lớn đều thích xuất quỷ nhập thần, sớm đã thành thói quen rồi.” Hạ Lan Tuyết hơi sấn tới: “Ta nghe Tiểu Tả Tiểu Hữu nói ngày mai huynh đến. Vì sao đêm nay lại đến góc tường nghe lén rồi?”
Người này chính là đại tướng quân Hạ Lan Khâm.
“Tiểu Tả Tiểu Hữu là ai?” Hạ Lan Khâm hỏi.
“Thuộc hạ của huynh, nhưng chỉ là hai tiểu tốt, không thể lọt vào mắt đại tướng quân như huynh được.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười nói, “Có thể làm người được huynh coi trọng, khắp thiên hạ chỉ sợ cũng không có mấy người đâu nhỉ?”
“Năm.” Hạ Lan Khâm cười đáp, “Tam đệ ngươi chính là một trong số đó.”
“Còn bốn người khác là ai?” Hạ Lan Tuyết cũng không khách khí, đứng chắp tay, nhàn nhạt hỏi.
“Thiên Triều hoàng đế. A Tuyết, kỳ thật đệ cho tới bây giờ vẫn không biết được thực lực chân chính của bệ hạ. Ngài chính là người duy nhất mà ta kính phục lẫn chịu phục.” Hạ Lan Khâm vẻ mặt sùng kính, không hề có chút ngụy trang nào.
Hạ Lan Tuyết cũng không phản bác, “Đó cũng là nguyên nhân huynh nguyện ý quanh năm phòng thủ biên cương, vì hắn mà làm tướng quân một đời sao?”
“Đúng vậy, ta phục đại ca.” Hạ Lan Khâm chắc chắn nói.
“Còn những người còn lại?”
“Lưu Trục Phong của Lưu Viên, bộ phận trận pháp then chốt không ai sánh bằng. Với sức một người đã có thể vực dậy một Lưu Viên nho nhỏ trở thành niềm mơ ước của thiên hạ. Kiếm thần Lục Xuyên. Kỳ thật hắn có thật sự tồn tại hay không, căn bản không ai biết được. Nhưng tên của hắn vẫn đang khiến bốn phương đều phải kính sợ. Hắn đã trở thành thần thánh danh phù kỳ thực (danh tiếng xứng với thực tế), nhân thần!” Hạ Lan Khâm nói ra tên của hai người tiếp theo. Đôi mắt lóe tinh quang, là thật sự ước mơ và sùng bái. Hình như trước mặt bọn họ, hắn đường đường là Thiên Triều đại tướng quân, Nhị hoàng tử, cũng sẽ trở thành một thanh niên không rành thế sự, đơn thuần truy tầm anh hùng mà thôi.
Hạ Lan Tuyết gật đầu tán thành, “Còn người cuối cùng?”
Hạ Lan Tuyết gật đầu tán thành, “Còn người cuối cùng?”
Hạ Lan Khâm do dự một chút, sau đó cười nói: “Còn người cuối cùng, không thể nói là bội phục, cũng không có gì thuyết phục, nhưng ta chỉ có mình hắn là kình địch.”
“Người có thể trở thành kình địch của huynh, đã không phải là người bình thường rồi.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười. “Ta đã đoán được là ai rồi.”
“Ồ?” Hạ Lan Khâm có vẻ vô cùng kinh ngạc, “Đệ đoán ra rồi?”
“Gần đây khiến cho Thiên Triều sứt đầu mẻ trán, không phải là chuyện Giang Nam giảm sản lượng, cũng không phải là vì Uy Quốc quấy rầy. Mà chính là sự uy hiếp của Viêm Quốc. Nếu không phải bị người của Viêm Hàn gây sự, huynh cũng đâu cần phải mã bất đình đề (cưỡi ngựa không ngưng nghỉ, tức tốc) chạy đến đây bao vây trừ diệt hắn?” Hạ Lan Tuyết ngân nga nói: “Ta cũng nhận được tin tức. Hoàng đế của Viêm Quốc là Viêm Hàn, mới đây đã cải trang nhập cảnh, có lẽ cũng đang ở gần đây thôi.”
“Không sai. Viêm Hàn tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng năng lực đã không thể khinh thường. Ta đã ở biên phòng giật lại trường tuyến. Phòng thủ có thể nói không chê vào đâu được. Vậy mà hắn vẫn có thể qua lại như thường. Viêm Quốc dưới sự thống trị của hắn, chưa đầy mười năm thì thực lực còn lớn mạnh hơn cả Thiên Triều nữa, không trấn áp kịp. Ngày hôm qua lại có một tốp quân bị công hãm. Chiến thuật mà bọn chúng sử dụng không thể tưởng tượng nổi. Thành thật mà nói, rất có phong cách của Tức phu nhân năm đó.” Hạ Lan Khâm làm động tác như bị đau đầu: “Nếu như Viêm Hàn thực sự có năng lực của Tức phu nhân. Thế giới này, e rằng lại có một phen tinh phong huyết vũ.”
“Thiên tài giống như Tức phu nhân, chỉ trong vòng vài thập niên ngắn ngủi, làm sao có thể dễ dàng xuất hiện đến hai người được.” Hạ Lan Tuyết lơ đễnh mà trả lời. “Hơn nữa, chiến thuật vừa quỷ dị, vừa quyết thắng thì có làm sao. Thiên hạ này thuộc về ai, là do người trong thiên hạ quyết định. Cứ buồn lo vô cớ, chi bằng lui về mà an dân. Nghe nói Giang Nam giảm sản lượng, người chết đói nằm la liệt khắp nơi. Hạ Lan Thuần lại không hề tích cực cứu giúp nạn thiên tai. Trái lại còn quảng bố trí khố phòng, tồn lương chuẩn bị chiến tranh – - Đây chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi rồi sao.”
Hạ Lan Khâm từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Lan Tuyết, như cười như không hỏi: “Đệ đã ẩn cư rồi mà, làm thế nào còn biết chuyện trong triều đình nhiều như thế?”
Hạ Lan Tuyết nhất thời sững người.
“Dung hoàng hậu đang ở bên trong sao?” Hạ Lan Khâm cũng không chấp nhất đáp án. Hay là hắn vốn đã biết đáp án từ lâu rồi.
“Phải.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói: “Bất luận thế nào, ta cũng rất cảm tạ các ngươi đã đưa nàng đến đây. Bất luận Hạ Lan Thuần muốn làm gì, hắn có thể để cho ta gặp lại Dung Tú thì ta cũng rất cảm kích hắn rồi.”
“Đệ biết thật sao?” Hạ Lan Khâm trừng mắt nói: “Dù biết rõ đúng là cái tròng, đệ vẫn nhảy vào sao?”
“Bùi Lâm Phổ là ai chứ?” Hạ Lan Tuyết cười khổ: “Với năng lực của ông ta, nếu thật sự muốn truy kích một người thì làm sao lại bị ta mang đi được? Nơi này cách kinh thành xa xôi đến mấy ngàn dặm. Tiểu Dung chỉ là một cô gái, làm sao có thể tránh thoát tất cả trạm kiểm soát trùng trùng mà xuất hiện trước mặt ta được?”
“A Tuyết…”
“Ta biết ý đồ của các ngươi. Ta cũng biết đây là cái tròng. Ở trong cái tròng này, Tiểu Dung cũng là một người vô tội. Bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, bây giờ nàng đã trở về bên cạnh ta rồi. Chúng ta theo như nhu cầu, có gì không tốt đâu?” Hạ Lan Tuyết ngừng lời một lát rồi lại nói tiếp: “Ta nguyên ý tin tưởng nàng.”
“Ngươi tin nàng?” Hạ Lan Khâm lắc đầu, cười nhẹ.
“Phải.” Hạ Lan Tuyết kiên định không gì sánh được mà trả lời, cũng không hề chần chừ. Có thể nói anh không có ý định cho mình cơ hội để chần chừ.
“Còn chuyện Dung Vô Hồi từ quan, đệ có biết không?” Hạ Lan Khâm cũng không vạch trần, nhưng không hiểu sao lại chuyển sang một đề tài khác. “Thống trị thiên hạ, chú ý nhất chính là cân đối. Thiên Triều có hai văn hai võ. Văn có Bùi gia Dung gia, võ có ta và họ Hạ Hầu. Năm đó tranh giành ngôi vị, Dung gia bảo vệ đệ, Bùi gia theo bệ hạ. Đệ có biết vì sao sau khi Bệ hạ lên ngôi rồi, chẳng những không dẹp trừ Dung gia mà còn ban sính lễ, cưới Dung Tú làm hoàng hậu, phong cho Dung Vô Hồi làm Thái sư không? Bởi vì Thiên Triều, chỉ có Dung gia có thể chống lại Bùi gia. Bệ hạ cần sự cân đối này, cũng cần Bùi gia Dung gia hai nhà thủy hỏa bất dung.”
Dừng một chút, Hạ Lan Khâm lại nói tiếp: “Mấy năm nay, ta nắm trong tay một nửa giang sơn của Thiên Triều. Họ Hạ Hầu chỉ đóng ở một phương, thế nhưng trên phong hào thì lại tương đồng với ta. Hắn cũng là một con cờ được Bệ hạ an bài để đề phòng ta. Họ Hạ Hầu chính là cậu của Du nhi. Cuộc hôn nhân của Du nhi và Bùi Nhược Trần, không phải là phương thức liên kết với họ Hạ Hầu hay sao. Bùi Nhược Trần và họ Hạ Hầu đều là những thần tử trung thành của Bệ hạ. Dùng bọn họ để phòng bị ta, quả thật là không còn ai thích hợp hơn nữa.”
“Hắn phòng huynh, huynh vẫn cam tâm để hắn sai khiến như thế sao?” Hạ Lan Tuyết nhàn nhạt hỏi.
“Ngài là đế vương. Thân là đế vương, tự nhiên sẽ có rất nhiều bất đắc dĩ.” Hạ Lan Khâm lơ đễnh nói: “Rất nhiều cách làm của Bệ hạ, tuy rằng ta không quá đồng tình nhưng đối với một quân nhân, khi đã nhận định một người là chủ nhân rồi thì sẽ chấp hành tất cả mệnh lệnh của người đó. Nếu quân nhân học xong tự hỏi, quốc gia tất nhiên sẽ rung chuyển.”
“Cho nên ta đã định trước mình không thể là một quân nhân.” Hạ Lan Tuyết nói: “Với ta mà nói. Nếu như không thể làm người quyết định thì thà tự do ở ngoài vòng quyền lực, làm một ẩn sĩ thì tốt hơn.”
“A Tuyết, đệ vẫn tâm cao khí ngạo như thế.” Hạ Lan Khâm mỉm cười. “Đệ và Bệ hạ, nếu như sinh ra ở hai thời đại khác nhau, chắc chắn đều là nhân kiệt. Vì sao hết lần này đến lần khác lại phải sống trong cùng một triều đại?”
“Tính làm gì nữa, ta đã rút lui rồi.”
“Thật sự rút lui sao?” Ánh mắt Hạ Lan Khâm đột nhiên như muốn gây sự. “Nếu thật sự rút lui, vì sao còn không cho giải tán Nhất Thiên Các? Vì sao nhóm tử sĩ của Dịch Kiếm vẫn còn thiết trí ở Tái Bắc nhiều cứ điểm như vậy? Vì sao Phượng tiên sinh vẫn đang chờ nghe lệnh của ngươi?”
“Đó chẳng qua chỉ để tự bảo vệ mình thôi.” Hạ Lan Tuyết không hề phản bác chút nào, thần thái rất bình tĩnh: “Muốn trở thành một ẩn sĩ chân chính, cũng không phải chỉ cần rời khỏi hồng trần, cùng thế vô tranh là đủ đâu. Ta phải có đủ thực lực, khiến cho mình khi rời xa quyền lực rồi thì ngược lại sẽ không trở thành thịt cá mặc cho người ta săn bắt băm vằm. Trong thiên hạ đều là vương thổ (đất của hoàng đế), muốn trở thành ẩn sĩ chân chính, không phải chỉ cần buông bỏ, mà chính là phải có quyền lực tối cao siêu việt.”
“Ta giấu tài năm năm trời. Kết quả thì sao? Hắn chỉ cần tính toán một ít nợ cũ đã có thể bức đuổi ta đi, đày ta lưu vong. Người đang cầm hoàng quyền trong tay, phút chốc lại chỉ như một con kiến hôi. Trước sau ta không chịu buông tha thế lực của mình, chỉ vì không muốn trở thành một con kiến hôi trong tay hắn mà thôi.” Dừng một chút, Hạ Lan Tuyết hỏi. “Nhị ca, huynh lần này đến đây, cũng là tuân theo mệnh lệnh của hắn đến bắt ta sao? Lần này sẽ là tội danh gì đây? Dụ dỗ quốc mẫu sao? Nếu là tội danh này, ta nhận thức được. Nhưng ta sẽ không đền tội. Huynh chuyển lời cho hắn biết. Ta sẽ dẫn Dung Tú xa chạy cao bay. Đời này kiếp này, chỉ cần hắn không đến quấy rầy chúng ta thì giang sơn của hắn sẽ có thể bền vững mãi mãi!”
“A Tuyết. Ta không tham dự đến chuyện này. Bệ hạ chung quy vẫn không đành lòng để chúng ta huynh đệ tương tàn. Nói cho cùng thì ta cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Nhưng hôm nay ta đến Tuy Xa chỉ vì Viêm Hàn, chứ không phải vì đệ đâu.” Hạ Lan Khâm lắc đầu nói. “Bất luận thế nào, ta vẫn mong đệ hãy bảo trọng thật tốt. Đệ là tam đệ của ta, còn Bệ hạ là đại ca của ta. Ta không hy vọng bất cứ người nào trong các người gặp chuyện không may.”
“Ta cũng không hề mong muốn, có một ngày phải bắt huynh lựa chọn.” Hạ Lan Tuyết thần sắc thư thái. Vẻ đề phòng như có như không vừa rồi rốt cuộc cũng biến mất.
“Phải rồi, Y Nhân đâu?” Hạ Lan Khâm đang định rời đi, bỗng nhiên lại nhớ đến cái gì, thuận miệng hỏi. “Đệ mang Dung Tú đi, còn Y Nhân phải làm sao?”
Hạ Lan Tuyết ngẩn người. Anh không thể ngờ được, Một Hạ Lan Khâm nhật lý vạn kỵ (một ngày đi được vạn dặm, rất bận rộn) lại cảm thấy hứng thú với một phi tử tối danh không lịch sự nhất của anh sao.
“Nàng không phải cũng đã đến Tuy Xa rồi sao?” Hạ Lan Khâm tự mình tiếp tục nói. “Bùi Nhược Trần phái chuyên gia đi tìm nàng. Sau lại biết được nàng đã tìm được đệ. Lẽ nào các ngươi không phải đang ở chung cùng nhau hay sao?”
“Một tháng vừa rồi, chúng ta ở cùng nhau. Nhưng bây giờ cô ấy không còn ở đây nữa.” Qua hồi lâu, Hạ Lan Tuyết rốt cuộc cũng trả lời.
“Vậy nàng đang ở đâu?” Hạ Lan Khâm giật mình hỏi.
“Cô ấy…” Hạ Lan Tuyết hơi quẫn, sau đó thấp giọng nói. “Nàng có lẽ đã đi rồi.”
“Đi?”
“Y Nhân nên biết, ta muốn dẫn Dung Tú đi. Cô ấy sẽ không xuất hiện ở phía sau làm khó ta.” Hạ Lan Tuyết hầu như không hề nghĩ ngợi gì mà nói: “Y Nhân luôn luôn hiểu được…”
Đang nói, còn chưa hết câu, trái tim Hạ Lan Tuyết như hòn đá bị rơi xuống giếng, tựa như có một điều gì đó ẩn dấu rất sâu đang bị bới móc ra. Bởi vì…lời nói không cần suy nghĩ này, không vướng bụi bặm, sáng sủa tỏa hào quang.
Y Nhân luôn luôn hiểu được.
Hiểu được anh muốn cái gì. Hiểu được điều anh nói. Cho dù có đi đâu, cô đều hiểu được nơi nào anh sẽ rời bỏ, nơi nào anh sẽ lưu lại.
Bên cạnh anh có biết bao người tâm trí thông thấu động lòng người, nhưng vì sao kết quả, vẫn chỉ có một mình Y Nhân là hiểu được anh?
Có lẽ nào, chính bởi vì mọi chuyện cô đều làm như không thèm để ý, không hề oán hận, cho nên anh mới có thể hết lần này đến lần khác bỏ qua cô?
Hạ Lan Tuyết bỗng nhiên không thể lên tiếng, trái tim rung lên từng hồi, lại có một cảm giác tựa như không cách nào có thể hô hấp được.
Hạ Lan Khâm không chú ý đến vẻ khác thường của Hạ Lan Tuyết, vẫn đang nói tiếp: “Y Nhân có thể đi đâu chứ? Y gia từ lâu đã đoạn tuyệt quan hệ với nàng rồi. Nàng lâu nay cũng không có ai là thân bằng bạn tốt – - Nơi này rất rối loạn, lỡ may xảy ra chuyện gì, Đệ làm sao lại … phụ mất tấm lòng và tình nghĩa của người ta đã trao cho đệ?”
“Ta sẽ phái Dịch Kiếm đi tìm cô ấy.” Hạ Lan Tuyết chịu đựng tâm tình, nhẹ giọng nói: “Huynh yên tâm, ta sẽ không cô phụ nàng.”
“Đây vốn là chuyện trong nhà của đệ, ta không có quyền xen vào.” Hạ Lan Khâm khoát khoát tay, tùy ý nói: “A Tuyết. Ta chỉ muốn khuyên đệ. Ở trên đời này, người toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho mình cũng không nhiều đâu. Quý trọng người trước mắt. Không nên làm chuyện gì khiến người ta đau lòng, hận cũng đã muộn.”
“Biết rồi, nhị ca. Huynh cũng nên bảo trọng.” Hạ Lan Tuyết ánh mắt nhu hòa, lần đầu tiên căn dặn hắn giống như huynh đệ bình thường.
Hạ Lan Khâm đặt tay đè chặt lên vai Hạ Lan Tuyết, thở dài một hơi rất nhẹ, sau đó xoay người rời đi.
—————————————————————————————-
Bên kia, Viêm Hàn đã dắt Y Nhân trốn lên cây từ lâu. Một bên vuốt cằm, một bên tự nói tự cười: “Hạ Lan Khâm, nghe danh đã lâu nay mới lần đầu tiên được nhìn thấy tận mắt. Không ngờ lại tuấn tú như vậy.”
Tướng mạo của Hạ Lan Khâm rất giống Hạ Lan Tuyết. Mặc dù không có vẻ tươi đẹp yêu nghiệt của Hạ Lan Tuyết nhưng cũng có thể nói là tuấn tú.
Y Nhân nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, hơi sững người, không nói tiếng nào.
“Đáng tiếc, hắn đến thì ta phải đi rồi. Bằng không, chơi đùa với hắn một chút để tiêu khiển, cũng rất hay.”
Viêm Hàn vừa có vẻ hơi tiếc nuối mà thòng thêm một câu. Y Nhân vẫn không hề để ý đến hắn, vì đang mải nhìn không chớp mắt Hạ Lan Tuyết đang đứng yên trong sân. Nhìn anh xoay người, một lần nữa đi vào trong phòng.
Cô nhìn thấy sự thanh minh trong đáy mắt anh.
Một khắc kia, cô hầu như cho rằng mình đã làm chuyện thừa rồi.
A Tuyết thật sự không biết gì hết sao? Anh thật sự không phát hiện ra sự do dự của Dung Tú sao?
Hay là cảm xúc của người đang yêu, so với bất cứ người ngoài cuộc quan sát cao minh thế nào, vẫn cứ tinh tế và mẫn cảm hơn.
Từ rất lâu rồi, bọn họ biết là một chuyện, nhưng có dám tin, chịu tin hay không lại là một chuyện khác.
“Đi, chúng ta lên nóc nhà.” Không đợi Y Nhân suy nghĩ, Viêm Hàn đã ôm lấy eo cô. Thân hình bắt đầu như chim đại bàng, thanh tĩnh như gió đêm, lẳng lặng đáp xuống nơi mà cô đã từng ở lại một tháng qua, bận rộn nhưng thanh bình.
/113
|