Hình như Phượng Cửu cũng đã từng nói một lần, Hạ Lan Tuyết không phải chỉ ác ở mức bình thường.
Hắn đau đầu nhìn ba nữ tử ăn mặc hở hang, sắc mặt yêu nghiệt trước mặt, không hề tức giận rút ra ba tấm ngân phiếu, thản nhiên nói: “Ở đây có ba trăm lượng, mỗi người một trăm, cầm đi. Sau đó lập tức biến mất trước mặt ta.”
Ba nữ tử đưa mắt nhìn nhau một lát, sau đó đồng loạt nhào lên, cầm ngân phiếu rồi lập tức biến mất.
Hạ Lan Tuyết cũng trả một trăm lượng, đã đưa trước năm mươi, sau khi hoàn thành công việc mới trả tiếp phần còn lại. Năm mươi lượng sau này, cho dù không lấy được các nàng cũng không có thiệt.
Đợi đến khi toàn bộ đã đi khỏi, Phượng Cửu mới chậm rãi rời giường, chải tóc mặc quần áo. Sau đó tinh thần sáng khoái đi ra cửa phòng.
Đi qua hành lang dài liền trông thấy Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết đang nói chuyện cùng Dịch Kiếm. Trông cái vẻ vui sướng khi người gặp họa của anh, hắn liền biết bọn họ đang nói cái gì rồi.
Phượng Cửu chầm chậm đi qua, thản nhiên chào hỏi bọn họ: “Dịch Kiếm, ngươi đã về.”
Dịch Kiếm quay đầu lại, kinh ngạc mà nhìn Phượng Cửu, lại nhìn qua Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết cũng giật mình, nhìn dáo dác sau lưng Phượng Cửu, “Các nàng ấy đâu?”
“Dựa vào tiền thì không thể mua được trung thành.” Phương Cửu lườm lườm anh, giọng điệu kinh thường đặc sệt: “Lần sau nếu ngươi còn muốn chơi chiêu này, đề nghị tìm đến một người không thể bị dụ dỗ, ví như Dịch Kiếm.”
“Dịch Kiếm…” Hạ Lan Tuyết như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào Dịch Kiếm.
Dịch Kiếm vội vàng xua tay, cuống quit nói: “Ta sẽ không khinh bạc Phượng tiên sinh! Không muốn đi cận kề cái chết đâu!”
Phượng Cửu đầu đầy hắc tuyến: “Khinh bạc ta khó xử đến vậy sao?”
“Ơ…”
“Ơ…”
Dịch Kiếm cùng Hạ Lan Tuyết đồng loạt không nói gì.
Nhìn trời, trên đầu có mấy caon gà đen xếp hàng giương cánh bay qua.
Trở lại chuyện chính!
Tán gẫu về vụ huyết án đêm qua, Dịch Kiếm suy đoán: “Hẳn là do Thuần Đế gây nên. Đại khái là Dung Tú đã mật báo thành công, Thuần Đế tiên hạ thủ vi cường, mượn danh nghĩa của cường đạo diệt trừ phủ thái sư.”
“Vậy tại sao Bùi Nhược Trần lại không bị gì hết?” Phượng Cửu thản nhiên nhắc nhở.
Dịch Kiếm chưng hửng, không thể trả lời.
“Hơn nữa, cho dù Dung Vô Hồi có phản bội, thì cũng là phụ thân của Dung Tú. Nếu A Tú đã đến mật báo, nhất định sẽ khai ra Bùi Nhược Trần và bảo vệ Dung Vô Hồi. Thuần Đế cũng không thể tuyệt tình với quốc trượng của mình như vậy được.” Hạ Lan Tuyết bổ sung.
“Cho nên, đáp án chỉ có một.” Phượng Cửu tổng kết, “Kẻ đã diệt môn Dung gia, không phải là Thuần Đế mà là Bùi Nhược Trần – Ngay từ đầu Bùi Nhược Trần đã có suy tính muốn Dung Vô Hồi làm con dê thế tội. Buồn cười nhất là Dung Vô Hồi còn muốn theo Bùi Nhược Trần chiếm quyền. Ông ta đã đánh giá Bùi Nhược Trần quá thấp.”
“Cũng khó trách Dung Vô Hồi lại xem nhẹ hắn.” Hạ Lan Tuyết trầm tư nói: “Dung Vô Hồi và Bùi Lâm Phổ, hai người đã đấu với nhau hơn nửa đời người. Bùi Lâm Phổ là một lão hồ ly. Còn Bùi Nhược Trần thế nào, chỉ là một thanh niên khiêm tốn vô tranh. Nào có ai ngờ, quân tử một khi lộng quyền, còn độc ác và thủ đoạn hơn cả lão hồ ly nữa.”
“Tiểu Bùi công tử… lúc trước là một người rất tốt…” Dịch Kiếm sờ sờ đầu, hãy còn cảm thán.
Bùi Nhược Trần đối với ai cũng đều ôn hòa và chân thành. Dịch Kiếm còn nhớ rõ, năm đó đi theo Vương gia và Bùi Nhược Trần, một đám quý tử kinh thành bọn hắn uống rượu du ngoạn. Toàn bộ đều là y quan thắng tuyết, trong đó, Bùi Nhược Trần như ngọc ấm trong tuyết, thân thiện ôn hòa xuất chúng.
“Trước đây ta cũng là một người rất tốt.” Hạ Lan Tuyết thấy Dịch Kiếm khen người ngoài, vội vàng lên tiếng nâng mình lên.
Dịch Kiếm ‘A’ một tiếng, Phượng Cửu dở khóc dở cười.
“Cái chết của Dung Vô Hồi hiển nhiên không đủ để giải thích tất cả nỗi băn khoăn của Thuần Đế. Bùi Nhược Trần vốn muốn một tháng sau sẽ hành động vào lễ tế thiên. Hiện giờ e rằng mọi chuyện sẽ không thể nào đoán biết được.” Phượng Cửu lại nói. “Kế hoạch hiện nay, chúng ta chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, theo dõi tình hình trong cung rồi mới tính tiếp được.”
Hạ Lan Tuyết gật đầu đồng thuận, lại nghĩ đến Y Nhân đang nằm trong phòng bèn xoay người, nói: “Có chuyện gì mới thì thông báo cho ta biết. Ta đến xem Y Nhân đã tỉnh lại chưa.” Nói xong, anh đã nhanh chóng mở cửa vào phòng.
Dịch Kiếm trông thấy dáng vẻ vội vàng cảu anh, nhịn không được bèn hỏi: “Phượng tiên sinh, cái này có được gọi là nhi nữ tình trường, anh hùng hụt hơi không?”
“Nếu không có nhi nữ tình trường, làm anh hung còn có hứng thú gì nữa chứ?” Phượng Cửu cười cười, tinh thần bỗng nhiên bay xa: Không biết Thất tỷ đã tìm được Lục Xuyên hay chưa nhỉ?
***
Giờ phút này, Phượng Thất vẫn chưa gặp được Lục Xuyên. Nàng đang trên đường đến Lưu Viên. Tới ngày thứ ba, nàng liền trông thấy ký hiệu mà Lưu Trục Phong để lại cho nàng, lập tức đi vào một quán trà nhỏ ở ngoài thành.
Quả nhiên Lưu Trục Phong đã có mặt ở đó uống trà. Xem bộ dạng mất kiên nhẫn của hắn, hẳn là đã đợi rất lâu rồi.
Nơi này bốn phía trống trải tịch liêu, rất ít người qua lại. Cho dù Lưu Trục Phong có cả đống chủ ý, lại không có biện pháp nào khiến cho mấy người nông dân đi đường dừng lại chơi cùng hắn, e rằng đã buồn chán cô đơn đến cực điểm.
Phượng Thất cười cười, nhấc một chân dẫm lên ghế, sau đó cúi người khiêu khích: “Hắc, này chàng trai, nhìn ngươi nhàm chán như vậy, có muốn tỷ tỷ uống một chén với ngươi không?”
“Còn đứng đó mà nói!” Lưu Trục Phong trừng mắt lườm nàng một cái, buồn bực nói: “Ước chừng ta đã đợi ba canh giờ rồi đó! Đây là mưu sát mãn tính!”
“Ơ hay, ai bảo ngươi đi nhanh như vậy làm gì.” Phượng Thất buông chân, tùy tay phủi phủi mặt ghế, sau đó ngồi xuống.
Lưu Trục Phong thở dài nói: “Có thật ngươi là thiên kim tiểu thư của Phượng Trang không đó? Một chút dáng vẻ nữ nhi cũng không có. Xin ngươi, cho dù có giả thì cũng phải giả cho dịu dàng nết na một chút chứ. Ngày mai đi gặp Lục Xuyên, tốt xấu gì cũng phải giở chút thủ đoạn, lừa hắn vào tay. Ta cũng coi như thoát khỏi bể khổ.”
“Ta là bể khổ của ngươi sao?” Phượng Thất ra vẻ oan ức hỏi lại.
“Ngươi là sát tinh của ta, Lục Xuyên là bể khổ của ta!” Lưu Trục Phong ngửa cổ uống cạn chén trà trước mặt rồi đứng lên. Có vẻ như hắn không thể chịu đựng thêm một khắc nào nữa, “Nơi này buồn chết đi được, mau tìm chỗ nào vui hơn đi.”
“Ngày mai thật sự có thể gặp được Lục Xuyên sao?” Phượng Thất lại hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy. Ta đã nói rồi, nếu ngày mai hắn không đến tìm ta, ta sẽ đem ngươi hiếp trước giết sau, giết xong hiếp tiếp!” Lưu Trục Phong phun trào, nhẫn tâm nói.
“Đi chết đi!” Phượng Thất đạp hắn một cước. Bỗng nhiên mắt đẹp vừa chuyển, trong suốt mà nhìn Lưu Trục Phong, hỏi: “Ta nói này, không phải là ngươi thiệt tình nói vậy đấy chứ? Chẳng lẽ… chẳng lẽ ngươi đã thương thầm ta lâu rồi?”
Lưu Trục Phong lập tức suy sụp, giơ cánh tay áo rách rưới lên đầu hàng, “Ngươi đã có dấu hiệu hoang tưởng của tuổi già rồi, nhanh chóng đi ra ngoài đi, a.”
Phượng Thất biến sắc, đá thêm một cước. Nhất thời dồn hết chân khí toàn thân, hung hăng đá vào người Lưu Trục Phong.
Lưu Trục Phong nhanh nhạy mắt tinh, đang định tránh né, bỗng nhiên thấy Phượng Thất híp mắt cười nói: “Nếu ta đến Lưu Viên kể lại chuyện chiếc nhẫn đang ở trên tay Y Nhân, ngươi nói sư phụ của ngươi …”
Lưu Trục Phong nghe phong phanh, thân thể liền cứng đờ. Vì thế, cái mông liền lãnh trọn toàn bộ liên hoàn cước của Phượng Thất.
Phượng Thất phủi phủi tay, thỏa mãn hét to một tiếng: “Đi thôi.” Bỏ lại Lưu Trục Phong ở phía sau nhe răng nhếch miệng, phẫn uất không thôi.
***
Lời suy đoán của Phượng Cửu hiển nhiên không sai.
Sau khi Dung Vô Hồi xảy ra sự cố, Bùi Nhược Trần liền quyết định kế hoạch trước tiên.
Viêm Hàn vẫn chưa về nước, mà sống nhờ trên Vân Sơn Tự ở ngoại thành. Mỗi ngày đều cùng hòa thượng Vân Sơn Tự lễ phật chơi cờ, tĩnh tâm theo dõi sự phát triển của thời cuộc.
Ngày thứ hai, gió êm sóng lặng.
Tiểu hoàng tử đã được đặt tên là Hạ Lan Thiên An. Hạ Lan Thuần mong muốn nó có thể cầu phúc cho Thiên Triều trường định thiên an.
Bùi Nhược Lan qua đời vì sinh khó, Thiên An tạm thời do Y Lâm chăm sóc. Mỗi sáng, Hạ Lan Thuần đều đến Lâm Cung, cùng Y Lâm ẵm bế tiểu hoàng tử một hồi. Nhớ đến Bùi Nhược Lan, chung quy cũng có chút buồn bã. Ở Lâm Cung cũng chẳng bao lâu lại đến trước linh vị của Bùi Nhược Lan, ngẩn người suy nghĩ.
Vì sợ làm giảm không khí vui mừng chào đón tiểu hoàng tử, Bùi Nhược Lan mất cũng không được phát tang, mà chỉ được đưa vào hoàng lăng một cách lặng lẽ.
Lúc chiều, Bùi Nhược Trần tiến cung. Hắn đến lăng mộ của Bùi Nhược Lan trước. Lúc đó Hạ Lan Thuần vừa mới rời khỏi, đi đến Tú Cung.
Nếu là trước kia, Bùi Nhược Trần tiến cung nhất định sẽ đến thưa bẩm Hạ Lan Thuần trước tiên. Hơn nữa, sau khi nói chuyện với Hạ Lan Thuần xong, hắn cũng sẽ không giao thiệp với hậu cung.
Nhưng lúc này đây, chuyện hắn tiến cung, Hạ Lan Thuần cũng không biết.
Hơn nữa, chỉ cần Bùi Nhược Trần không nói, thì sẽ không có ai đi thông báo với Hạ Lan Thuần.
Hoàng cung này, không biết từ khi nào đã trải đầy tai mắt của Bùi Nhược Trần.
Bùi Nhược Trần đứng trước linh vị của Bùi Nhược Lan ước chừng một khắc, sau đó thắp ba nén nhang cắm vào lư hương.
Hương khói lượn lờ, phủ mờ khuôn mặt hắn.
“Nhược Lan, ta sẽ cho Thiên an quyền lực hiển hách nhất trên đời này. Muội an tâm đi.”
Sau đó, Bùi Nhược Trần xoay người, vững vàng đi về phía Lâm Cung.
Y Lâm đang bế Thiên An đi tới đi lui trong phòng để ru nó ngủ.
Lúc mới sinh trông Thiên An có vẻ xấu xí, nhưng mới nuôi có hai ngày đã thay đổi không ngờ, trắng nõn đáng yêu.
Ai cũng nói bé trai lớn lên sẽ giống cậu. Khuôn mặt của Hạ Lan Thiên An quả thật rất giống Bùi Nhược Trần. Sau khi lớn lên nhất định cũng là một mỹ nam tử – Y Lâm nhàn hạ nghĩ.
“Đáng tiếc, không biết ngươi có thể lớn lên được hay không?” Y Lâm dùng mũi cọ cọ đứa bé, thở dài nói.
Ở trong cung, đứa bé nào không có mẹ đẻ đều rất khó lớn.
Tuy Y Lâm đã đồng ý với Bùi Nhược Trần cố gắng chăm sóc đứa bé này, nhưng Bùi Nhược Trần cũng chẳng phải là gì của nàng. Vạn nhất về sau bản thân nàng có hoàng tử, Hạ Lan Thiên An nhất định sẽ không sống được.
Vừa cân nhắc đến chuyện gì, cung nữ bên ngoài đột nhiên vội vàng chạy vào, thu nhỏ giọng nói rất nhanh: “Lâm phi nương nương, Bùi Đại nhân đến.”
“Bùi Nhược Trần đến đây ư?” Y Lâm mừng như điên, vội vàng buông đứa bé xuống. Bước đến bàn trang điểm chỉnh sửa dung mạo.
Bóng người trong gương vẫn là đại mỹ nhân của Y Gia năm đó. Nhưng Y Lâm nhìn trái ngó phải, chung quy vẫn thấy thiêu thiếu gì đó. Nghĩ nghĩ, nàng lại cài thêm lên đầu một đóa hoa quyên vừa mới được đưa tới.
Lúc Bùi Nhược Trần đi đến cửa Lâm Cung, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Hắn dừng bước, thần sắc nhàn đạm chờ người tới.
Người nọ rất nhanh chóng chạy đến sau lưng hắn.
Bùi Nhược Trần không quay đầu lại, thản nhiên hỏi: “Có phải trong phủ đã xảy ra chuyện rồi không?”
Đó là người của Bùi phủ.
“Công chúa dùng cái chết bức bách, thoát khỏi sự giám thị. Bây giờ đã vào cung rồi.” Người nhà ghé vào tai Bùi Nhược Trần, thấp giọng bẩm báo.
“Biết rồi.” Ánh mắt Bùi Nhược Trần xếch ngược nhưng nét mặt chẳng có bao nhiêu phản ứng, gật gật đầu, sau đó tiếp tục đi đến Lâm Cung
Hắn nện bước rất chậm. Mỗi một bước đều có vẻ như là kết quả của một quá trình suy nghĩ cặn kẽ.
Như vậy, Hạ Lan Du đã định sẽ phản bội lại hắn, tướng công của nàng sao?
Bùi Nhược Trần không hề cảm thấy đau khổ, chỉ là tò mò. Tò mò không biết tâm tình của Hạ Lan Du giờ phút này, rốt cuộc là như thế nào?
Khi Bùi Nhược Trần vào đến Lâm Cung thì Y Lâm đã chuẩn bị xong xuôi, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, lẳng lặng nhìn hắn.
“Ra mắt Lâm Phi nương nương.” Bùi Nhược Trần nói xong liền hành lễ.
Y Lâm vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn: “Bùi đại nhân không cần đa lễ.” Khi đến gần, Y Lâm mới ý thức được, thì ra mùi hương cơ thể của Bùi Nhược Trần cũng rất dễ chịu.
Không giống Hạ Lan Thuần, lúc nào cũng phải quan sát hắn thật cẩn thận, hầu hạ hắn thật chu đáo nhưng kết quả, trên người Hạ Lan Thuần vẫn luôn tỏa ra mùi vị băng lãnh.
Y Lâm đối với Hạ Lan Thuần, không thể nói là tình yêu nam nữ, nàng chỉ có cảm tình với người được xưng là ‘Hoàng đế’ mà thôi.
Nói về nam nhân, phải là người tao nhã, đôi lúc cường ngạnh đôi lúc yếu đuối như nam tử trước mặt mới là người trong mộng của các cô gái.
Mặt Y Lâm hơi nóng đỏ, cánh tay đỡ lấy cánh tay Bùi Nhược Trần trước sau vẫn chưa chịu buông ra.
“Ngoại thần muốn gặp đại hoàng tử, không biết có gì bất tiện hay không?” Bùi Nhược Trần nhận thấy vẻ khác thường của nàng, vốn định tránh né, dừng một chút lại mắt nhắm mắt mở, thản nhiên hỏi.
“Ngươi là cậu của Thiên An, đương nhiên được gặp.” Y Lâm cười nói, quay đầu gọi vào trong: “Nhũ mẫu, bế điện hạ lại đây.”
Nhũ mẫu nhanh chóng bế Hạ Lan Thiên An đến. Bùi Nhược Trần nhìn thấy đứa bé, nét mặt vốn bình tĩnh bỗng nhiên tràn đầy nhu tình. Hắn vươn cánh tay ra ôm lấy Thiên An, vô ý cũng giãy tay Y Lâm ra.
Y Lâm thấy vậy cũng không cảm thấy buồn phiền là bao. Nét mặt ôn nhu của Bùi Nhược Trần lúc này khiến tim nàng đập thình thịch. Thậm chí nàng còn có chút ghen tỵ với Hạ Lan Thiên An.
“Gần đây Thiên An thế nào? Có khóc không? Có ngoan không?” Bùi Nhược Trần chuyển hướng qua Nhũ mẫu, tha thiết hỏi.
Nhũ mẫu nhất nhất trả lời mọi câu hỏi.
Y Lâm đi qua, đưa tay nựng nựng Thiên An, ngửa mặt nói: “Thiên An của chúng ta rất ngoan, không khóc cũng không quậy. Hàng ngày đều im lặng ngủ ngon.”
Lúc nói câu này, Y Lâm đứng rất gần Bùi Nhược Trần. Y Lâm đột nhiên có một ảo giác rất kỳ quái: Thiên An là con của nàng và Bùi Nhược Trần. Hiện tại, cả nhà ba người họ đang tận hưởng nhạc thú thiên luân.
Ảo giác này làm cho trong lòng Y lâm dâng lên một niềm hạnh phúc kỳ lạ.
Đang nghĩ ngợi, Bùi Nhược Trần đột nhiên đưa Hạ Lan Thiên An cho nhũ mẫu đứng bên cạnh, sau đó phất tung áo bào, nhanh nhẹn quỳ xuống trước mặt Y Lâm.
Y Lâm vô cùng sửng sốt, đang không biết nói gì thì Bùi Nhược Trần đã ngửa mặt nhìn nàng, nói rành mạch từng tiếng: “Lâm Phi nương nương, nương nương có muốn làm thái hậu không? Có muốn trở thành thái hậu trẻ tuổi nhất, quyền thế nhất Thiên Triều hay không?”
Y Lâm ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không biết trả lời như thế nào.
“Nhận Thiên An làm con, dìu nó đăng cơ, thái hậu buông rèm chấp chính. Lâm Phi nương nương, nương nương có đồng ý trở thành nữ nhân quyền thế nhất trong lịch sử Thiên Triều hay không?” Giọng nói của Bùi Nhược Trần có điểm mê hoặc.
Sau khi trải qua rung động lúc ban đầu, Y Lâm rụt rè nói: “Ta không biết gì về chính sự…”
“Thần sẽ giúp nương nương. Thần sẽ đối đãi với Thiên An như đối với con ruột của mình, tất nhiên cũng sẽ đối đãi với nương nương như người một nhà.” Bùi Nhược Trần nói, chắc như đinh đóng cột.
Y Lâm hơi choáng váng.
Nàng lại nhớ đến ảo giác vừa rồi: Cả nhà ba người bọn họ đứng trên đỉnh cao nhất của Thiên Triều, tận hưởng thiên luân.
Có lẽ về sau, nàng cùng Bùi Nhược Trần còn có thể có con chung. Đến lúc đó…
Y Lâm suy nghĩ miên man, trong lòng đã bị dã tâm khuấy động. Nàng thở sâu vài lần, sau đó ngồi chồm hổm xuống trước mặt Bùi Nhược Trần, dùng giọng nói run rẩy nói: “Nói cho ta biết, phải làm như thế nào?”
Bùi Nhược Trần vốn muốn cười, nhưng không hiểu vì sao lại không cười nổi.
Diễn cảm của Y Lâm lúc này cực kỳ giống một người. Hắn đột nhiên cảm thấy phiền muộn, nhưng rốt cuộc vẫn không dừng lại được.
“Lâm Phi nương nương phải làm chính là…”
Lâm Cung yên tĩnh an bình. Không ai biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì.
***
Hạ Lan Du chạy thẳng vào hậu cung. Nàng vốn định đi tìm Hạ Lan Thuần nhưng nhớ đến nhị ca, tam ca cùng thái hậu chết một cách oan ức, trong lòng Hạ Lan Du lại sợ hãi. Nàng bèn chuyển hướng, lập tức chạy đến Tú Cung.
Bất kể thế nào, cứ tìm Dung Tú thương lượng trước vậy. Hạ Lan Du chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như vậy. Nàng cần tìm cho mình một đồng minh.
Một người cũng giống như nàng, cần phải lựa chọn giữa bệ hạ và người thân.
Mấy ngày nay, nàng vẫn bị Bùi Nhược Trần giam lỏng trong phủ, cho nên cũng không biết chuyện của Dung Vô Hồi.
Trên đường đi đến Tú Cung cũng không gặp phải nhiều thủ vệ. Chỗ ở của hoàng hậu nhìn từ xa xa đã thấy tiêu điều rơi rụng. Rõ ràng đang là mùa xuân, nhưng trước cung điện lại không có lấy một màu xanh biếc.
Đến trước cửa Tú Cung, Hạ Lan Du mới đụng phải một cung nữ. Nhìn thấy Hạ Lan Du, cung nữ kia vội vàng cuống quít ngăn nàng lại: “Bệ hạ đang ở bên trong.”
Hạ Lan Du giật mình, sau đó đột nhiên khóc lóc om sòm, dùng tư thế và giọng điệu công chúa lớn tiếng trách mắng: “Ta là công chúa, bệ hạ là đại ca của ta. Ta muốn đi vào, tiểu nô tài ngươi lại dám ngăn cản ta!”
Cung nữ kia bị dọa đến thất hồn bạt vía. Nàng vốn cũng chỉ là một tiểu nha đầu vô danh trong Tú Cung, thật sự không biết cách ứng phó quyền quý, chỉ đành cúi đầu không nói.
Hạ Lan Du vừa tức thế rào rạt trừng mắt nhìn nàng, vừa sải bước đi vào.
Nhưng vừa đi tới ngoài điện, nàng không tự chủ được bước chậm lại, nhẹ nhàng lén nhìn vào trong.
Bệ hạ ở bên trong, chẳng phải có nghĩa là Dung Tú đã nói gì đó rồi sao?
Nếu Dung Tú đã nói ra tất cả, nàng không cần vào trong đó nữa mà hẳn là phải lập tức về nhà. Về nhà cùng Bùi Nhược Trần, cùng hắn đi hết đoạn hành trình dã tâm của hắn.
Hạ Lan Du đã quyết định xong, trong lòng đột nhiên bình tĩnh hẳn.
Nàng cảm thấy mình cũng có thể ứng phó với các loại tình huống.
Lại đi tiếp vài bước, nhanh chóng tiếp cận nội cung, Hạ Lan Du mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong. Nàng dừng bước, dán tai lên vách tường, tinh tế nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Quả nhiên, thanh âm của Dung Tú vang lên.
Thanh âm của Dung Tú rất lạnh rất phẳng, không chút gợn sóng, giống như không có sinh mệnh vậy.
“Bệ hạ muốn làm gì thì cứ làm đi, cần gì phải bận tâm vì thiếp. Thiếp vốn chỉ là một kẻ râu ria, vốn, cũng chỉ là một quân cờ của bệ hạ.”
“A Tú, trẫm chưa từng xem nàng là quân cờ.” Hạ Lan Thuần lẳng lặng trả lời.
Dung Tú không ngờ hắn lại quả quyết phủ nhận như vậy, nhất thời trầm mặc. Thật lâu sau mới nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ lúc trước, vì sao lại muốn lấy thiếp?”
“Bởi vì trẫm nghĩ nàng thích Hạ Lan Tuyết, cho nên, trẫm nhất định phải cưới nàng!” Hạ Lan Thuần thản nhiên nói: “Trẫm không vĩ đại như Hạ Lan Tuyết. Phàm là những gì trẫm thích, chưa bao giờ đem tặng cho người khác.”
“Thứ bệ hạ thích sao?” Dung Tú chợt kinh chợt mừng.
“Phải, trẫm thích.” Hạ Lan Thuần khẳng định. “Trẫm hiện tại có thể minh xác nói với nàng rằng, cưới nàng, là bởi vì khi đó nàng đã hấp dẫn toàn bộ tầm mắt của trẫm. Cho đến hôm nay, chỉ cần nàng có thể thả lỏng nỗi lo lắng trong lòng, nàng trước sau vẫn là hoàng hậu của trẫm, là hoàng hậu mà trẫm sủng ái nhất. A Tú, nàng có thể vì trẫm mà buông bỏ hết thảy, chỉ an tâm làm hoàng hậu của trẫm không?”
“Thiếp có một chuyện nghĩ mãi không ra. Bệ hạ, người có thể giải thích cho thiếp biết được không?” Dung Tú không vội vã trả lời mà thản nhiên hỏi lại.
“Chuyện gì?”
“Bệ hạ kiêng kị A Tuyết, thiếp có thể hiểu được. Nhưng còn Hạ Lan Khâm thì sao? A Khâm vẫn rất trung thành và tận tâm với bệ hạ, vì sao bệ hạ lại phải hại chết cả hắn nữa? Trận hỏa hoạn trong phật đường của thái hậu, không phải là trùng hợp, đúng không?”
Nghe thấy câu hỏi như thế, Hạ Lan Du cũng cảm thấy nghi ngờ, cẩn thận lắng nghe.
“Không phải trùng hợp.” Hạ Lan Thuần rốt cuộc tra lời. “Nhưng mà, nếu trẫm không giết bọn hắn, sớm hay muộn gì bọn hắn cũng sẽ giết trẫm.”
“Vì sao? Các người là huynh đệ mà. Bọn họ sao lại có thể hãm hại bệ hạ chứ?” Dung Tú khó hiểu hỏi.
“Chúng ta không phải huynh đệ.” Hạ Lan Thuần lẳng lặng nói. “Bọn hắn mới là chân mệnh thiên tử. Còn ta, chỉ là đứa con riêng của một tiểu nha đầu.”
“Bệ hạ… A Thuần?”
“Ở dưới tàng cây dong, ta đã phát hiện mộ của mẫu thân. Trước mộ, mẫu thân đã để lại một phong thư sám hối. Đây là sự thật, bà chính là một tiểu nha đầu hầu cận Tức phu nhân. Bởi vì thầm yêu Vô Song Đế mà trong một lần hoàn cảnh đẩy đưa đã cùng Vô Song Đế nảy sinh quan hệ, cho nên mới có ta.”
“Điều này sao có thể?” Dung Tú không tin.
Hạ Lan Thuần chần chờ một hồi, sau đó lấy từ trong người ra một mảnh bố cẩm màu trắng, đưa cho Dung Tú.
Dung Tú nhận lấy, mảnh vải đã ố vàng, hiển nhiên đã trải qua vô số năm tháng. Trên mặt cũng đầy những vết nhăn gấp, có lẽ vì thường bị người lật xem.
Nàng nhẹ nhàng mở ra, màu chữ viết bên trên đã lu mờ gần hết. Dung Tú phải nhìn kỹ hồi lâu mới nhận ra những câu chữ được viết bằng máu.
Nét chữ rất xinh đẹp, hẳn là được viết từ tay một nữ tử.
Chữ viết lờ mờ, mơ hồ hiện ra: “Tức phu nhân, xin hãy tha thứ cho nô tỳ. Nô tỳ chỉ muốn đứng xa xa nhìn Vô Song, thầm nghĩ sinh cho chàng một đứa con trai rồi sẽ mai danh ẩn tích. Nô tỳ không ngờ chàng lại yêu thương nô tỳ. Nô tỳ thật có lỗi với phu nhân. Cũng biết không có cách nào chuộc lại tội lỗi của mình, chỉ biết lấy cái chết để giải thoát. Hiện tại Vô Song đã mất, nô tỳ cũng lập tức biến mất khỏi cuộc đời này. Phu nhân, xin hãy tha thứ cho chúng ta, hai kẻ tội nhân đã chết.”
Dung Tú khép mảnh vải lại.
“Đây là mẫu thân của ta, một nữ tử ngay cả chết cũng phải chết một cách hèn mọn như thế.” Hạ Lan Thuần cười khổ nói. “Ta không muốn hèn mọn, nhưng từ khi bắt đầu được sinh ra, cũng đã chú định là hèn mọn hơn bọn hắn!”
Dung Tú kinh ngạc mà nhìn Hạ Lan Thuần. Chưa bao giờ nàng biết được, dưới khuôn mặt lạnh lùng kia lại và một nỗi cô đơn và tự ti đến khắc cốt như thế.
“Nàng sẽ vì chuyện này mà xem thường ta, hối hận vì sao mình chưa cùng đi với Hạ Lan Tuyết, đúng không?” Thấy vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt Dung Tú, sắc mặt Hạ Lan Thuần trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
“Chàng có thân thế như thế nào, có quan hệ gì đâu?” Dung Tú rốt cuộc hoàn hồn, nhìn hắn lẳng lặng nói. “Chàng vẫn là Hạ Lan Thuần có đúng hay không? Căn bản là chẳng có gì thay đổi hết. Sao cứ phải canh cánh trong lòng?”
Ánh mắt Hạ Lan Thuần lóe lóe, còn chưa kịp nói gì, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Hạ Lan Du nổi giận đùng đùng xuất hiện ở cửa. Nàng nhìn chằm chằm vào Hạ Lan Thuần và Dung Tú, lớn tiếng nói: “Chỉ bởi vì sự tự ti và nghi kỵ của ngươi, ngươi liền hại chết nhị ca và tam ca! Đại ca, ngươi cho là lý do này có thể biện giải được hết lỗi lầm mà ngươi đã gây ra hay sao! Thái hậu vẫn biết thân thế của ngươi, bà có từng khinh ngươi hại ngươi không? Năm đó ngươi muốn lên ngôi hoàng đế, tam ca không nói hai lời liền dâng tặng cho ngươi. Bây giờ, ngươi chưa từng niệm đến ân tình của nhị ca. Đại ca, ngươi thật đáng xấu hổ, ngươi cũng khiến ta cảm thấy rất xấu hổ!”
“Du…” Dung Tú chuẩn bị nói gì đó, Hạ Lan Du lại cắt ngang lời nàng. “Câm miệng! Tú tỷ tỷ, tỷ đã quên năm năm qua hắn đã lạnh nhạt với tỷ như thế nào rồi sao? Bây giờ chỉ một câu nói ‘thích’ vô cùng đơn giản là có thể làm tiêu tan tất cả những thương tổn trước kia hay sao? Trên đời này, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy được!”
“Lòng ta cam tâm tình nguyện.” Dung Tú bình thản trả lời.
Hạ Lan Thuần chấn động, quay đầu nhìn về phía Dung Tú.
Thần sắc Dung Tú mộc mạc, ánh mắt chìm sâu, có một loại cam chịu.
Hạ Lan Du rất tức giận, sau đó vung tay, nói: “Ta mặc kệ các người. Nếu muốn giữ mạng thì bây giờ nhanh chóng rời khỏi cung. Bùi Nhược Trần tạo phản rồi. Trong cung này, tất cả đều là người của hắn!”
Hạ Lan Thuần lại chấn động, Dung Tú cũng kêu lên một tiếng.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Hạ Lan Thuần lớn tiếng hỏi.
Hạ Lan Du chưa kịp trả lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt những tiếng bước chân chỉnh tề, rầm rầm rạp rạp, ngay ngắn có điệu, nhanh chóng vây quanh Tú Cung.
Bọn họ đã trở thành cá nằm trong chậu.
“Khống chế ta, đi ra cửa sau.” Hạ Lan Du nắm thời cơ, rút trường kiếm bên hông Hạ Lan Thuần ra, đưa cho hắn.
Cho dù có cáu giận Hạ Lan Thuần quá độc ác tuyệt tình, nhưng bao nhiêu năm qua, Hạ Lan thuần cũng đối với nàng rất tốt. Hắn vẫn luôn là đại ca mà Hạ Lan Du kính ngưỡng.
Hạ Lan Thuần không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể kề kiếm lên cổ Hạ Lan Du, sau đó thối lui ra cửa sau. Cửa sau vừa mở ra, liền gặp Bùi Nhược Trần.
Bùi Nhược Trần dẫn theo mọi người, khoanh tay đứng trước dẫn đầu.
Hạ Lan Thuần cùng Bùi Nhược Trần đối mặt nhìn nhau. Ánh mắt của mỗi người đều phức tạp đến cực điểm.
Hắn vẫn nghĩ y là quân cờ, kết quả, chẳng ai còn có thể rõ ràng ai mới là quân cờ của ai.
“Bùi Nhược Trần, tránh ra!” Hạ Lan Thuần dù sao cũng đã làm hoàng đế bao nhiêu năm, hắn sẽ không nói những điều vô nghĩa như là ‘Ngươi vì sao phải làm như vậy, rốt cuộc trẫm đã làm gì có lỗi với ngươi’ mà chỉ trầm giọng, uy nghiêm hét lên một tiếng.
Bùi Nhược Trần không hề nhúc nhích, vẫn nhìn hắn như trước.
“Nhược Trần…” Hạ Lan Du hơi bất định, gọi tên của hắn.
Nàng biết, Bùi Nhược Trần không hề thương yêu nàng. Hắn có thể vì nàng mà bỏ qua cường địch hay không, một chút nắm chắc Hạ Lan du cũng không có.
Giọng nói của Hạ Lan Du đã nhắc nhở Hạ Lan Thuần. Tay hắn căng lên, Hạ Lan Du kinh hô một tiếng, cảm giác rất đau, không biết vết thương có sâu lắm không.
“Người mà ngươi đang khống chế, là muội muội của ngươi.” Bùi Nhược Trần dừng một chút, nhẹ giọng nói.
“Cũng là thê tử của ngươi.” Hạ Lan Thuần ngửa đầu, ngạo nghễ trả lời.
Bùi Nhược Trần trâm tư suy nghĩ.
Mọi người đều án binh bất động.
Hạ Lan Du cũng chẳng có bao nhiêu hy vọng. Kêu Hạ Lan Thuần khống chế mình để áp chế Bùi Nhược Trần, chính là một quyết định buồn cười nhất.
Nàng cùng Bùi Nhược Trần, sớm đã bằng mặt không bằng lòng từ lâu. Huống chi, hiện giờ nam nhân đứng trước mặt, không bao giờ còn là chàng trai ôn hào hiệp nghĩa trước kia nữa.
Nàng quả thật không nên trông cậy điều gì.
Không ngờ, ngay vào lúc Hạ Lan Du sắp tuyệt vọng, Bùi Nhược Trần đột nhiên lui từng bước né sang một bên. Hắn phất tay, giữa đám binh lính đông như thủy triều nhất thời xuất hiện một lối đi nhỏ.
“Để bọn họ đi đi.” Hắn nói.
Không hề do dự, cũng không hề khó xử.
Hạ Lan Du vô cùng bất ngờ, ngay cả Dung Tú cũng cảm thấy kỳ quái. Dung Tú đã bị bán đứng quá nhiều lần, thế cho nên nàng không thể nào tin được, một chiêu cũ rích thế này hóa ra vẫn còn khả thi.
“Ngươi may mắn hơn ta nhiều lắm, Du à.” Lúc ba người rời đi, Dung Tú nhẹ giọng nói.
Hạ Lan Thuần đưa mắt liếc Dung Tú một cái. Đôi môi băng lãnh mím chặt, ánh mắt xẹt qua một tia áy náy.
Bọn họ theo một cánh cửa nhỏ ở phía sau cung điện chạy thoát ra ngoài. Ra khỏi cánh cửa đó là đến một rừng cây rất lớn, rất thuận tiện cho việc chạy trốn.
Lần trước Vưu chủ quản bắt cóc Y Nhân, cũng bắt đầu lẩn mất trong khu rừng này.
Hạ Lan Thuần đã buông Hạ Lan Du ra, nắm tay Dung Tú chạy sâu vào trong rừng rậm.
Hắn vẫn không thể chết, hắn phải xông ra khỏi trùng vây, ngóc đầu lên, hắn vẫn là hoàng đế Thiên Triều.
Hạ Lan Thuần không phải là người dễ dàng chịu thua như vậy.
Hạ Lan Du dần dần bị rơi lại phía sau. Nàng đang định gọi Hạ Lan Thuần lại, nhưng lời nói vừa ra đến đầu lưỡi lại đột nhiên ngưng bặt.
“Đại ca.” Trong rừng cây truyền ra một tiếng gọi sơ đạm đến cực điểm.
Hạ Lan Thuần dừng bước, quay đầu lại nhìn qua chỗ vừa phát ra âm thanh.
Áo trắng phất phới, Hạ Lan Tuyết lách mình ra khỏi một thân cây, đứng xa xa nhìn hắn.
“A Tuyết! Ngươi là A Tuyết! Ngươi không chết?” Hạ Lan Thuần nhướng mắt, vừa sợ vừa giận.
“Đúng vậy, đại khái là sẽ không chết sớm hơn ngươi.” Hạ Lan Tuyết cười cười, không chút để ý nói.
“Tam ca, tam ca, thì ra huynh vẫn còn sống!” Hạ Lan Du đã chạy đến, ôm chầm lấy Hạ Lan Tuyết vừa khóc vừa gọi.
Hạ Lan Tuyết xoa đầu Hạ Lan Du, thấp giọng nói: “Nhị ca cũng không sao, đừng lo lắng.”
“Nhưng mà tam ca, vì sao huynh lại ở đây?” Hạ Lan Du nhớ tới cái gì, nghi hoặc hỏi.
“Có người sáng nay đã gửi cho ta một tờ giấy, nói ta cứ ở chỗ này chờ, sẽ gặp được người mà ta muốn tìm.” Hạ Lan Tuyết nói xong, quay đầu hỏi Dịch Kiếm đang đứng phía sau: “Có mang tờ giấy đó theo không?”
Dịch Kiếm vẫn đứng phía sau Hạ Lan Tuyết, che chở Y Nhân đang nghiêng đầu đánh giá mọi người.
Hạ Lan Du cầm tờ giấy nhìn nhìn, sắc mặt đại biến. “Là Nhược Trần.”
“Đúng vậy, là Bùi Nhược Trần.” Hạ Lan Tuyết cười khổ nói. “Thật ra hắn đã tính toán tất cả rất chu đáo.”
Hóa ra Bùi Nhược Trần thả bọn họ đi, cũng không phải bởi vì Hạ Lan Du, mà là cố ý lưu lại Hạ Lan Thuần cho Hạ Lan Tuyết.
Anh chính là con dê thế tội cho Bùi Nhược Trần.
Nhưng dù biết như thế, anh cũng không thể nào dễ dàng buông tha cho Hạ Lan Thuần.
Mối thù giết mẹ, làm sao có thể dễ dàng buông tha?
“Ta vốn định cùng ngươi đơn đả độc đấu, nhưng tay phải của ta đã bị thương, e rằng sẽ không thắng được ngươi. Ta bình sinh rất kính trọng quân tử, nhưng bản thân lại không phải là quân tử. Đại ca, đắc tội.” Hạ Lan Tuyết giơ một tay ra, hướng về phía Hạ Lan Thuần lãnh đạm nói một câu, sau đó đơn giản thủ thế.
Dịch Kiếm nghe lệnh, lập tức nhảy bật về phía trước. Hạ Lan Thuần còn chưa kịp phản ứng, đại huyệt toàn thân của hắn đã bị điểm khóa. Đầu gối mềm nhũn, lẽ ra đã phải quỳ sụp xuống đất nhưng trước khi quỳ xuống, Hạ Lan Thuần đã cắm lưỡi kiếm xuống đất để chống đỡ, chuyển thành tư thế ngồi.
Thanh kiếm cũng rơi xuống đất.
Dung Tú kinh hô một tiếng, muốn chạy đến dìu hắn lại bị Hạ Lan Du giữ chặt.
“A Tú, tỷ van cầu tam ca, xin tam ca buông tha cho các người đi.” Hạ Lan Du vừa nhìn thấy tờ giấy của Bùi Nhược Trần đã muốn khóc không thành tiếng.
Hạ Lan Tuyết đã đi lên, chỉ thanh trường kiếm lạnh lẽo vào giữa ngực Hạ Lan Thuần.
“Hãy giải thích với vong linh thái hậu, Hạ Lan Thuần, Hạ Lan gia chúng ta chưa từng bạc đãi ngươi, tại sao ngươi phải tuyệt tình như vậy?” Hạ Lan Tuyết đè nén tức giận, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút gợn sóng.
Hạ Lan Thuần ngẩng đầu lên, hãy còn cười nói: “A Tuyết, hiện tại ngươi vẫn chỉ là một kẻ nhát gan. Năm đó ngươi e ngại Dung Tú sẽ trách ngươi, đem ngôi vị hoàng đế dâng tặng cho ta. Mà nay, ngươi còn e ngại cái gì nữa? Nếu đã hận ta, cứ đâm một nhát là xong, cần gì phải nói nhiều lời vô nghĩa như thế? Ngươi sợ bản thân sẽ cảm thấy bất an hay sao?”
“Vì sao ngươi cứ luôn nghĩ con người ai cũng đều xấu xa như vậy?” Hạ Lan Tuyết thản nhiên hỏi. “Cho dù ngươi không tin người khác, nhưng vì sao ngay cả bản thân ngươi cũng không tin? Ta nhường ngôi vị hoàng đế cho ngươi, không chỉ bời vì A Tú, mà vì ta tin tưởng ngươi có thể làm hoàng đế tốt hơn ta. Nhị ca tôn ngươi kính ngươi, cũng là vì kính ngưỡng tài năng của ngươi chứ không phải bởi vì ngươi là đại ca của chúng ta. Thái độ làm người của ngươi quá đa nghi, quả nghĩa. Rơi vào tình trạng này cũng là gây tội thì phải chịu tội, chẳng thể trách ai. Cho dù ta có giết ngươi, cũng sẽ không cảm thấy bất an chút nào.”
Sắc mặt Hạ Lan Thuần thay đổi mấy lần, sau đó uốn eó đầu, ngạo nghễ nói: “Muốn giết cứ giết! Nói nhiều làm gì!”
Hạ Lan Tuyết khó kiềm nén cơn phẫn nộ, thân kiếm khẽ run.
Dung Tú đột nhiên tiến lên nhặt lấy thanh kiếm rơi trên mặt đất, ngồi xuống đặt nó lên cổ mình. Mũi kiếm sắc bén, rất nhanh đã cứa đứt làn da non mềm của nàng. Máu tươi rỉ ra, cô hồ muốn nhuộm đỏ cả mũi kiếm.
“A Tuyết, ngươi đã từng phát thệ, đời này sẽ không thương ta hại ta. Nhưng nếu ngươi thương hại đến chàng, ta liền lập tức chết trước mặt ngươi. Tuy ta không phải do chính tay ngươi giết chết, nhưng cũng là bị ngươi hại chết.”
Hạ Lan Tuyết ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nàng, lông mi khẽ khóa. Thanh trường kiếm vẫn luôn chỉa về phía Hạ Lan Thuần, dù thế nào cũng không thể đâm thêm được nữa.
“A Tuyết, xin ngươi hãy thả chàng đi. Ta sẽ cùng chàng rời đi, đời này kiếp này sẽ không xuất hiện ở Thiên Triều nữa.” Dung Tú điềm đạm đáng thương mà nhìn Hạ Lan Tuyết. Nhìn thấy thân áo trắng hơn tuyết, người đã từng cùng nàng vui chơi từ lúc còn thơ bé, trong lòng bị một nỗi tuyệt vọng chảy tràn lồng ngực. Nàng không biết mình ngoại trừ cầu xin anh thì còn có thể làm gì nữa.
Nàng chỉ là một nữ nhân. Một nữ nhân dù có địa vị tôn quý đến đâu, xinh đẹp vô song thế nào cũng chỉ là một kẻ yếu đuối, chói gà không chặt.
Bất lực, trên chiến trường của nam nhân, nàng hoàn toàn bất lực!
“Hạ Lan Thuần ta khi nào thì cần đến sự cầu tình của một nữ nhân!” Giống như nghe ra nỗi tuyệt vọng trong lòng Dung Tú, ánh mắt Hạ Lan Thuần run lên. Hắn hờ hững liếc mắt nhìn qua Dung Tú một cái rồi nhếch miệng, nở một nụ cười lạnh lẽo tự giễu. Sau đó hắn đột nhiên vươn tay ra, nắm chặt lấy đầu kiếm của Hạ Lan Tuyết rồi kéo nó đâm thẳng vào người mình. Thanh trường kiếm cứ thế xuyên qua tim hắn. Hắn thậm chí còn không thể rên lên một tiếng nào, đương trường khí tuyệt (chết ngay tại chỗ).
Tất cả mọi người bị biến cố này làm cho cả kinh sững sờ. Hạ Lan Tuyết ngây dại mà nhìn Hạ Lan Thuần trước mặt, tuy rằng đã chết nhưng thân hình vẫn thẳng tắp như trước. Ánh mắt nhỏ dài mang theo sương mù, anh khẽ thở dài: “Ngươi cần gì phải làm thế, ta đã định sẽ không lấy mạng của ngươi.”
Bất luận sau này giữa bọn họ có vướng mắc thế nào, nhưng tình cảm huynh đệ bao nhiêu năm nay, đâu thể cứ nói phản bội là liền phản bội?
Dung Tú đờ người ra nhìn cảnh tượng trước mặt, nhìn thấy máu tươi đỏ thắm dần dần chảy ra từ thân thể nam nhân mà nàng đã vừa yêu vừa hận suốt bao nhiêu năm qua.
Ánh mắt nàng nhanh chóng bị nước mắt nhạt nhòa che phủ, toàn thân như nhũn ra. Thanh trường kiếm vẫn nắm trong tay cũng ‘ba’ một tiếng rơi xuống đất.
“Là ngươi giết chàng!” Dung Tú sau khi trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên bắt đầu rống rú như bệnh tâm thần. Nàng xoay người, lao về phía Hạ Lan Tuyết đánh đấm cáo cấu túi bụi như kẻ điên. Móng tay dài nhọn rất nhanh chóng để lại trên gương mặt tuấn mỹ của Hạ Lan Tuyết những vạch hoa ngân thật dài, máu chảy đầm đìa.
Hạ Lan Tuyết không hề né tránh, chỉ trầm mặc chịu đựng cơn căm hận của nàng.
Y Nhân vẫn bị Dịch Kiếm che chắn ở phía sau, theo bản năng tiến lên phía trước. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hạ Lan Tuyết, cô lại dừng bước.
Trong ánh mắt của Hạ Lan Tuyết, chứa đựng bi ai.
Dung Tú không biết mệt mỏi túm lấy anh, đấm vào ngực anh, cắn anh. Ngoài miệng lại không ngừng lên án: “Là ngươi đã giết chàng. Chàng là đại ca của ngươi, cái gì ngươi cũng đều tốt hơn chàng, cái gì ngươi cũng đều mạnh hơn chàng. Tất cả mọi người đều thích ngươi, không thích chàng! Chàng tranh, sở dĩ chàng tranh giành, là vì không muốn đi theo con đường cũ của mẫu thân chàng! Ngươi nhân nghĩa đạo đức, ngươi thông minh tuyệt đỉnh, không có gì là ngươi không làm được. Sao ngươi không nghĩ đến cảm thụ của người khác chứ. Ngươi cho rằng trong khắp thiên hạ này chỉ mình ngươi là giỏi nhất ư. A, Hạ Lan Tuyết, ngươi là đao phủ, là tên đao phủ!”
Lời lên án của Dung Tú hiển nhiên không hề có đạo lý. Nhưng cảm xúc của nàng lại chân thật như vậy, xúc động cùng phẫn nộ. Thế cho nên người khác cũng không thể soi xét lời nói của nàng.
Hạ Lan Tuyết vẫn bất động không nói. Mãi cho đến khi nàng mệt mỏi, mệt mỏi đến mức chống đỡ không nổi ngã xuống đất ngất đi, anh mới xoay người ôm lấy Dung Tú, nhìn qua Dịch Kiếm nói: “Đưa Dung Tú đến Vân Sơn Tự nghỉ ngơi đi.”
Dịch Kiếm nghe lệnh, tiếp nhận Dung Tú từ tay của Hạ Lan Tuyết, cúi người lui đi.
Y Nhân tiến lên từng bước, ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Tuyết một lúc lâu, lại duỗi tay lau đi những vết máu trên mặt anh.
“Y Nhân.” Hạ Lan Tuyết cầm lấy bàn tay đang nhẹ nhàng lướt trên mặt mình, khẽ gọi: “Y Nhân…”
Anh cũng không biết mình muốn biểu đạt cái gì, chỉ là cứ gọi lên cái tên này trong lòng anh luôn cảm thấy an tâm. Từ trong hỗn loạn sôi nổi này, bình ổn trở lại.
Y Nhân không nói tiếng nào, ôm chầm lấy anh.
“Ta sẽ giúp chàng.” Cô thì thào tự nói, cũng không biết là cho Hạ Lan Tuyết nghe hay là nói cho chính mình nghe. “Chỉ cần chàng muốn, chỉ cần ta có thể cho, tất cả ta đều cho chàng. Chàng đừng đau khổ có được không. Ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh chàng.”
Cho dù chàng xoay ngươi, phát hiện phía sau đã không có một bóng người, chỉ cần bên cạnh có ta, cái gì cũng không cần sợ.
Bùi Nhược Trần mang binh đuổi theo, ở đằng xa lạnh lùng nhìn thấy một màn này. Hắn thấy Hạ Lan Thuần đã chết ngồi trên mặt đất, nhìn thấy Y Nhân cùng Hạ Lan Tuyết đang ôm nhau, nhìn thấy Hạ Lan Du đang khóc lóc vô cùng đau khổ.
Hắn không tiến lên mà đứng đó một hồi, sau đó xoay người nói: “Về thôi.”
Hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm.
***
Ngày hôm sau, Liễu Khê mang theo lễ vật của Băng Quốc, từ Băng Quốc ca khúc khải hoàn quay về.
Vừa đến cổng thành, hắn liền bị binh lính cưỡng chế đuổi xuống ngựa, đưa đến trước đàn tế thiên.
Trên đàn thiên, một nữ tử mặc đồ tang màu trắng, xinh đẹp tuyệt luân đang ôm một đứa bé đứng trước đủ loại quan thần. Bên cạnh nàng là Bùi Nhược Trần, thân mặc mãng phục, đầu đội kim quan – Bùi Nhược Trần vẫn là thanh niên trẻ tuổi tuấn tú như trong trí nhớ của Liễu Sắc, nhưng ánh mắt trầm tĩnh kia đã làm cho dáng vẻ của hắn già đi rất nhiều. Không phải người già, mà là tâm già.
Bọn lính áp giải Liễu Khê, giải hắn đến đứng giữa đủ loại quan thần. Liễu Khê nhìn khắp một vòng chung quanh, phát hiện diễn cảm của mỗi người đều rất kỳ quái: Nghi hoặc cũng có, phẫn uất cũng có, mà thờ ơ cũng có.
Đương nhiên, mọi người đều chỉ ẩn nhẫn đứng đó.
Hiện trường đông nghìn nghịt, lại là một mảnh yên lặng.
Phía trên đàn thiên, Bùi Nhược Trần triểu khai hoàng lăng, mặt không chút thay đổi tuyên bố: “Hạ Lan Tuyết cùng Hạ Lan Khâm sau lần hỏa hoạn tại phật đường ngày đó đã có tâm hận thù bệ hạ. Sau khi may mắn thoát hiểm đã liên kết đồng đảng, ám sát bệ hạ. Bệ hạ bị thương nặng, sau bao phen chữa trị vẫn không thể qua khỏi, năm Thiên Thuần thứ sáu đã băng hà. Hiện, lập hoàng tử Thiên An lên làm tân đế, sửa quốc hiệu là Tức. Phổ cáo thiên hạ, chúc Thiên Triều thiên thu muôn đời, vận mệnh quốc gia hưng thịnh.”
Phía dưới không hề phát ra những âm thanh kinh ngạc hoặc nghi ngờ. Chung quanh đàn tế thiên là một vòng binh lính chấp đao cầm thương, đứng đối diện với đám quan thần.
Yên lặng, một sự yên lặng chết chóc.
Liễu Khê nhanh chóng nhìn sắc mặt của Bùi Nhược Trần. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn dẫn đầu quỳ xuống, nhấc tay tung hô: “Tân Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thế Quyền Vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Thái hậu vạn thọ kim an!”
Ánh mắt Bùi Nhược Trần đảo tới chỗ Liễu Khê. Đuôi mắt nheo lại, lộ ra một ít tín nhiệm cùng tán thưởng.
Mọi người lúc này mới như chợt tỉnh giấc mộng, sôi nổi quỳ xuống.
Thiên Triều, Tức Đế năm thứ nhất, thời cuộc Thế Quyền Vương Bùi Nhược Trần chấp chính, thái hậu giật dây chính thức được mở ra.
Còn Liễu Khê có xuất thân từ Hạ Hầu gia, ngay từ ngày đầu tiên bởi vì lanh trí hiểu chuyện mà bắt đầu được công nhận tài năng.
Hắn đau đầu nhìn ba nữ tử ăn mặc hở hang, sắc mặt yêu nghiệt trước mặt, không hề tức giận rút ra ba tấm ngân phiếu, thản nhiên nói: “Ở đây có ba trăm lượng, mỗi người một trăm, cầm đi. Sau đó lập tức biến mất trước mặt ta.”
Ba nữ tử đưa mắt nhìn nhau một lát, sau đó đồng loạt nhào lên, cầm ngân phiếu rồi lập tức biến mất.
Hạ Lan Tuyết cũng trả một trăm lượng, đã đưa trước năm mươi, sau khi hoàn thành công việc mới trả tiếp phần còn lại. Năm mươi lượng sau này, cho dù không lấy được các nàng cũng không có thiệt.
Đợi đến khi toàn bộ đã đi khỏi, Phượng Cửu mới chậm rãi rời giường, chải tóc mặc quần áo. Sau đó tinh thần sáng khoái đi ra cửa phòng.
Đi qua hành lang dài liền trông thấy Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết đang nói chuyện cùng Dịch Kiếm. Trông cái vẻ vui sướng khi người gặp họa của anh, hắn liền biết bọn họ đang nói cái gì rồi.
Phượng Cửu chầm chậm đi qua, thản nhiên chào hỏi bọn họ: “Dịch Kiếm, ngươi đã về.”
Dịch Kiếm quay đầu lại, kinh ngạc mà nhìn Phượng Cửu, lại nhìn qua Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết cũng giật mình, nhìn dáo dác sau lưng Phượng Cửu, “Các nàng ấy đâu?”
“Dựa vào tiền thì không thể mua được trung thành.” Phương Cửu lườm lườm anh, giọng điệu kinh thường đặc sệt: “Lần sau nếu ngươi còn muốn chơi chiêu này, đề nghị tìm đến một người không thể bị dụ dỗ, ví như Dịch Kiếm.”
“Dịch Kiếm…” Hạ Lan Tuyết như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào Dịch Kiếm.
Dịch Kiếm vội vàng xua tay, cuống quit nói: “Ta sẽ không khinh bạc Phượng tiên sinh! Không muốn đi cận kề cái chết đâu!”
Phượng Cửu đầu đầy hắc tuyến: “Khinh bạc ta khó xử đến vậy sao?”
“Ơ…”
“Ơ…”
Dịch Kiếm cùng Hạ Lan Tuyết đồng loạt không nói gì.
Nhìn trời, trên đầu có mấy caon gà đen xếp hàng giương cánh bay qua.
Trở lại chuyện chính!
Tán gẫu về vụ huyết án đêm qua, Dịch Kiếm suy đoán: “Hẳn là do Thuần Đế gây nên. Đại khái là Dung Tú đã mật báo thành công, Thuần Đế tiên hạ thủ vi cường, mượn danh nghĩa của cường đạo diệt trừ phủ thái sư.”
“Vậy tại sao Bùi Nhược Trần lại không bị gì hết?” Phượng Cửu thản nhiên nhắc nhở.
Dịch Kiếm chưng hửng, không thể trả lời.
“Hơn nữa, cho dù Dung Vô Hồi có phản bội, thì cũng là phụ thân của Dung Tú. Nếu A Tú đã đến mật báo, nhất định sẽ khai ra Bùi Nhược Trần và bảo vệ Dung Vô Hồi. Thuần Đế cũng không thể tuyệt tình với quốc trượng của mình như vậy được.” Hạ Lan Tuyết bổ sung.
“Cho nên, đáp án chỉ có một.” Phượng Cửu tổng kết, “Kẻ đã diệt môn Dung gia, không phải là Thuần Đế mà là Bùi Nhược Trần – Ngay từ đầu Bùi Nhược Trần đã có suy tính muốn Dung Vô Hồi làm con dê thế tội. Buồn cười nhất là Dung Vô Hồi còn muốn theo Bùi Nhược Trần chiếm quyền. Ông ta đã đánh giá Bùi Nhược Trần quá thấp.”
“Cũng khó trách Dung Vô Hồi lại xem nhẹ hắn.” Hạ Lan Tuyết trầm tư nói: “Dung Vô Hồi và Bùi Lâm Phổ, hai người đã đấu với nhau hơn nửa đời người. Bùi Lâm Phổ là một lão hồ ly. Còn Bùi Nhược Trần thế nào, chỉ là một thanh niên khiêm tốn vô tranh. Nào có ai ngờ, quân tử một khi lộng quyền, còn độc ác và thủ đoạn hơn cả lão hồ ly nữa.”
“Tiểu Bùi công tử… lúc trước là một người rất tốt…” Dịch Kiếm sờ sờ đầu, hãy còn cảm thán.
Bùi Nhược Trần đối với ai cũng đều ôn hòa và chân thành. Dịch Kiếm còn nhớ rõ, năm đó đi theo Vương gia và Bùi Nhược Trần, một đám quý tử kinh thành bọn hắn uống rượu du ngoạn. Toàn bộ đều là y quan thắng tuyết, trong đó, Bùi Nhược Trần như ngọc ấm trong tuyết, thân thiện ôn hòa xuất chúng.
“Trước đây ta cũng là một người rất tốt.” Hạ Lan Tuyết thấy Dịch Kiếm khen người ngoài, vội vàng lên tiếng nâng mình lên.
Dịch Kiếm ‘A’ một tiếng, Phượng Cửu dở khóc dở cười.
“Cái chết của Dung Vô Hồi hiển nhiên không đủ để giải thích tất cả nỗi băn khoăn của Thuần Đế. Bùi Nhược Trần vốn muốn một tháng sau sẽ hành động vào lễ tế thiên. Hiện giờ e rằng mọi chuyện sẽ không thể nào đoán biết được.” Phượng Cửu lại nói. “Kế hoạch hiện nay, chúng ta chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, theo dõi tình hình trong cung rồi mới tính tiếp được.”
Hạ Lan Tuyết gật đầu đồng thuận, lại nghĩ đến Y Nhân đang nằm trong phòng bèn xoay người, nói: “Có chuyện gì mới thì thông báo cho ta biết. Ta đến xem Y Nhân đã tỉnh lại chưa.” Nói xong, anh đã nhanh chóng mở cửa vào phòng.
Dịch Kiếm trông thấy dáng vẻ vội vàng cảu anh, nhịn không được bèn hỏi: “Phượng tiên sinh, cái này có được gọi là nhi nữ tình trường, anh hùng hụt hơi không?”
“Nếu không có nhi nữ tình trường, làm anh hung còn có hứng thú gì nữa chứ?” Phượng Cửu cười cười, tinh thần bỗng nhiên bay xa: Không biết Thất tỷ đã tìm được Lục Xuyên hay chưa nhỉ?
***
Giờ phút này, Phượng Thất vẫn chưa gặp được Lục Xuyên. Nàng đang trên đường đến Lưu Viên. Tới ngày thứ ba, nàng liền trông thấy ký hiệu mà Lưu Trục Phong để lại cho nàng, lập tức đi vào một quán trà nhỏ ở ngoài thành.
Quả nhiên Lưu Trục Phong đã có mặt ở đó uống trà. Xem bộ dạng mất kiên nhẫn của hắn, hẳn là đã đợi rất lâu rồi.
Nơi này bốn phía trống trải tịch liêu, rất ít người qua lại. Cho dù Lưu Trục Phong có cả đống chủ ý, lại không có biện pháp nào khiến cho mấy người nông dân đi đường dừng lại chơi cùng hắn, e rằng đã buồn chán cô đơn đến cực điểm.
Phượng Thất cười cười, nhấc một chân dẫm lên ghế, sau đó cúi người khiêu khích: “Hắc, này chàng trai, nhìn ngươi nhàm chán như vậy, có muốn tỷ tỷ uống một chén với ngươi không?”
“Còn đứng đó mà nói!” Lưu Trục Phong trừng mắt lườm nàng một cái, buồn bực nói: “Ước chừng ta đã đợi ba canh giờ rồi đó! Đây là mưu sát mãn tính!”
“Ơ hay, ai bảo ngươi đi nhanh như vậy làm gì.” Phượng Thất buông chân, tùy tay phủi phủi mặt ghế, sau đó ngồi xuống.
Lưu Trục Phong thở dài nói: “Có thật ngươi là thiên kim tiểu thư của Phượng Trang không đó? Một chút dáng vẻ nữ nhi cũng không có. Xin ngươi, cho dù có giả thì cũng phải giả cho dịu dàng nết na một chút chứ. Ngày mai đi gặp Lục Xuyên, tốt xấu gì cũng phải giở chút thủ đoạn, lừa hắn vào tay. Ta cũng coi như thoát khỏi bể khổ.”
“Ta là bể khổ của ngươi sao?” Phượng Thất ra vẻ oan ức hỏi lại.
“Ngươi là sát tinh của ta, Lục Xuyên là bể khổ của ta!” Lưu Trục Phong ngửa cổ uống cạn chén trà trước mặt rồi đứng lên. Có vẻ như hắn không thể chịu đựng thêm một khắc nào nữa, “Nơi này buồn chết đi được, mau tìm chỗ nào vui hơn đi.”
“Ngày mai thật sự có thể gặp được Lục Xuyên sao?” Phượng Thất lại hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy. Ta đã nói rồi, nếu ngày mai hắn không đến tìm ta, ta sẽ đem ngươi hiếp trước giết sau, giết xong hiếp tiếp!” Lưu Trục Phong phun trào, nhẫn tâm nói.
“Đi chết đi!” Phượng Thất đạp hắn một cước. Bỗng nhiên mắt đẹp vừa chuyển, trong suốt mà nhìn Lưu Trục Phong, hỏi: “Ta nói này, không phải là ngươi thiệt tình nói vậy đấy chứ? Chẳng lẽ… chẳng lẽ ngươi đã thương thầm ta lâu rồi?”
Lưu Trục Phong lập tức suy sụp, giơ cánh tay áo rách rưới lên đầu hàng, “Ngươi đã có dấu hiệu hoang tưởng của tuổi già rồi, nhanh chóng đi ra ngoài đi, a.”
Phượng Thất biến sắc, đá thêm một cước. Nhất thời dồn hết chân khí toàn thân, hung hăng đá vào người Lưu Trục Phong.
Lưu Trục Phong nhanh nhạy mắt tinh, đang định tránh né, bỗng nhiên thấy Phượng Thất híp mắt cười nói: “Nếu ta đến Lưu Viên kể lại chuyện chiếc nhẫn đang ở trên tay Y Nhân, ngươi nói sư phụ của ngươi …”
Lưu Trục Phong nghe phong phanh, thân thể liền cứng đờ. Vì thế, cái mông liền lãnh trọn toàn bộ liên hoàn cước của Phượng Thất.
Phượng Thất phủi phủi tay, thỏa mãn hét to một tiếng: “Đi thôi.” Bỏ lại Lưu Trục Phong ở phía sau nhe răng nhếch miệng, phẫn uất không thôi.
***
Lời suy đoán của Phượng Cửu hiển nhiên không sai.
Sau khi Dung Vô Hồi xảy ra sự cố, Bùi Nhược Trần liền quyết định kế hoạch trước tiên.
Viêm Hàn vẫn chưa về nước, mà sống nhờ trên Vân Sơn Tự ở ngoại thành. Mỗi ngày đều cùng hòa thượng Vân Sơn Tự lễ phật chơi cờ, tĩnh tâm theo dõi sự phát triển của thời cuộc.
Ngày thứ hai, gió êm sóng lặng.
Tiểu hoàng tử đã được đặt tên là Hạ Lan Thiên An. Hạ Lan Thuần mong muốn nó có thể cầu phúc cho Thiên Triều trường định thiên an.
Bùi Nhược Lan qua đời vì sinh khó, Thiên An tạm thời do Y Lâm chăm sóc. Mỗi sáng, Hạ Lan Thuần đều đến Lâm Cung, cùng Y Lâm ẵm bế tiểu hoàng tử một hồi. Nhớ đến Bùi Nhược Lan, chung quy cũng có chút buồn bã. Ở Lâm Cung cũng chẳng bao lâu lại đến trước linh vị của Bùi Nhược Lan, ngẩn người suy nghĩ.
Vì sợ làm giảm không khí vui mừng chào đón tiểu hoàng tử, Bùi Nhược Lan mất cũng không được phát tang, mà chỉ được đưa vào hoàng lăng một cách lặng lẽ.
Lúc chiều, Bùi Nhược Trần tiến cung. Hắn đến lăng mộ của Bùi Nhược Lan trước. Lúc đó Hạ Lan Thuần vừa mới rời khỏi, đi đến Tú Cung.
Nếu là trước kia, Bùi Nhược Trần tiến cung nhất định sẽ đến thưa bẩm Hạ Lan Thuần trước tiên. Hơn nữa, sau khi nói chuyện với Hạ Lan Thuần xong, hắn cũng sẽ không giao thiệp với hậu cung.
Nhưng lúc này đây, chuyện hắn tiến cung, Hạ Lan Thuần cũng không biết.
Hơn nữa, chỉ cần Bùi Nhược Trần không nói, thì sẽ không có ai đi thông báo với Hạ Lan Thuần.
Hoàng cung này, không biết từ khi nào đã trải đầy tai mắt của Bùi Nhược Trần.
Bùi Nhược Trần đứng trước linh vị của Bùi Nhược Lan ước chừng một khắc, sau đó thắp ba nén nhang cắm vào lư hương.
Hương khói lượn lờ, phủ mờ khuôn mặt hắn.
“Nhược Lan, ta sẽ cho Thiên an quyền lực hiển hách nhất trên đời này. Muội an tâm đi.”
Sau đó, Bùi Nhược Trần xoay người, vững vàng đi về phía Lâm Cung.
Y Lâm đang bế Thiên An đi tới đi lui trong phòng để ru nó ngủ.
Lúc mới sinh trông Thiên An có vẻ xấu xí, nhưng mới nuôi có hai ngày đã thay đổi không ngờ, trắng nõn đáng yêu.
Ai cũng nói bé trai lớn lên sẽ giống cậu. Khuôn mặt của Hạ Lan Thiên An quả thật rất giống Bùi Nhược Trần. Sau khi lớn lên nhất định cũng là một mỹ nam tử – Y Lâm nhàn hạ nghĩ.
“Đáng tiếc, không biết ngươi có thể lớn lên được hay không?” Y Lâm dùng mũi cọ cọ đứa bé, thở dài nói.
Ở trong cung, đứa bé nào không có mẹ đẻ đều rất khó lớn.
Tuy Y Lâm đã đồng ý với Bùi Nhược Trần cố gắng chăm sóc đứa bé này, nhưng Bùi Nhược Trần cũng chẳng phải là gì của nàng. Vạn nhất về sau bản thân nàng có hoàng tử, Hạ Lan Thiên An nhất định sẽ không sống được.
Vừa cân nhắc đến chuyện gì, cung nữ bên ngoài đột nhiên vội vàng chạy vào, thu nhỏ giọng nói rất nhanh: “Lâm phi nương nương, Bùi Đại nhân đến.”
“Bùi Nhược Trần đến đây ư?” Y Lâm mừng như điên, vội vàng buông đứa bé xuống. Bước đến bàn trang điểm chỉnh sửa dung mạo.
Bóng người trong gương vẫn là đại mỹ nhân của Y Gia năm đó. Nhưng Y Lâm nhìn trái ngó phải, chung quy vẫn thấy thiêu thiếu gì đó. Nghĩ nghĩ, nàng lại cài thêm lên đầu một đóa hoa quyên vừa mới được đưa tới.
Lúc Bùi Nhược Trần đi đến cửa Lâm Cung, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Hắn dừng bước, thần sắc nhàn đạm chờ người tới.
Người nọ rất nhanh chóng chạy đến sau lưng hắn.
Bùi Nhược Trần không quay đầu lại, thản nhiên hỏi: “Có phải trong phủ đã xảy ra chuyện rồi không?”
Đó là người của Bùi phủ.
“Công chúa dùng cái chết bức bách, thoát khỏi sự giám thị. Bây giờ đã vào cung rồi.” Người nhà ghé vào tai Bùi Nhược Trần, thấp giọng bẩm báo.
“Biết rồi.” Ánh mắt Bùi Nhược Trần xếch ngược nhưng nét mặt chẳng có bao nhiêu phản ứng, gật gật đầu, sau đó tiếp tục đi đến Lâm Cung
Hắn nện bước rất chậm. Mỗi một bước đều có vẻ như là kết quả của một quá trình suy nghĩ cặn kẽ.
Như vậy, Hạ Lan Du đã định sẽ phản bội lại hắn, tướng công của nàng sao?
Bùi Nhược Trần không hề cảm thấy đau khổ, chỉ là tò mò. Tò mò không biết tâm tình của Hạ Lan Du giờ phút này, rốt cuộc là như thế nào?
Khi Bùi Nhược Trần vào đến Lâm Cung thì Y Lâm đã chuẩn bị xong xuôi, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, lẳng lặng nhìn hắn.
“Ra mắt Lâm Phi nương nương.” Bùi Nhược Trần nói xong liền hành lễ.
Y Lâm vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn: “Bùi đại nhân không cần đa lễ.” Khi đến gần, Y Lâm mới ý thức được, thì ra mùi hương cơ thể của Bùi Nhược Trần cũng rất dễ chịu.
Không giống Hạ Lan Thuần, lúc nào cũng phải quan sát hắn thật cẩn thận, hầu hạ hắn thật chu đáo nhưng kết quả, trên người Hạ Lan Thuần vẫn luôn tỏa ra mùi vị băng lãnh.
Y Lâm đối với Hạ Lan Thuần, không thể nói là tình yêu nam nữ, nàng chỉ có cảm tình với người được xưng là ‘Hoàng đế’ mà thôi.
Nói về nam nhân, phải là người tao nhã, đôi lúc cường ngạnh đôi lúc yếu đuối như nam tử trước mặt mới là người trong mộng của các cô gái.
Mặt Y Lâm hơi nóng đỏ, cánh tay đỡ lấy cánh tay Bùi Nhược Trần trước sau vẫn chưa chịu buông ra.
“Ngoại thần muốn gặp đại hoàng tử, không biết có gì bất tiện hay không?” Bùi Nhược Trần nhận thấy vẻ khác thường của nàng, vốn định tránh né, dừng một chút lại mắt nhắm mắt mở, thản nhiên hỏi.
“Ngươi là cậu của Thiên An, đương nhiên được gặp.” Y Lâm cười nói, quay đầu gọi vào trong: “Nhũ mẫu, bế điện hạ lại đây.”
Nhũ mẫu nhanh chóng bế Hạ Lan Thiên An đến. Bùi Nhược Trần nhìn thấy đứa bé, nét mặt vốn bình tĩnh bỗng nhiên tràn đầy nhu tình. Hắn vươn cánh tay ra ôm lấy Thiên An, vô ý cũng giãy tay Y Lâm ra.
Y Lâm thấy vậy cũng không cảm thấy buồn phiền là bao. Nét mặt ôn nhu của Bùi Nhược Trần lúc này khiến tim nàng đập thình thịch. Thậm chí nàng còn có chút ghen tỵ với Hạ Lan Thiên An.
“Gần đây Thiên An thế nào? Có khóc không? Có ngoan không?” Bùi Nhược Trần chuyển hướng qua Nhũ mẫu, tha thiết hỏi.
Nhũ mẫu nhất nhất trả lời mọi câu hỏi.
Y Lâm đi qua, đưa tay nựng nựng Thiên An, ngửa mặt nói: “Thiên An của chúng ta rất ngoan, không khóc cũng không quậy. Hàng ngày đều im lặng ngủ ngon.”
Lúc nói câu này, Y Lâm đứng rất gần Bùi Nhược Trần. Y Lâm đột nhiên có một ảo giác rất kỳ quái: Thiên An là con của nàng và Bùi Nhược Trần. Hiện tại, cả nhà ba người họ đang tận hưởng nhạc thú thiên luân.
Ảo giác này làm cho trong lòng Y lâm dâng lên một niềm hạnh phúc kỳ lạ.
Đang nghĩ ngợi, Bùi Nhược Trần đột nhiên đưa Hạ Lan Thiên An cho nhũ mẫu đứng bên cạnh, sau đó phất tung áo bào, nhanh nhẹn quỳ xuống trước mặt Y Lâm.
Y Lâm vô cùng sửng sốt, đang không biết nói gì thì Bùi Nhược Trần đã ngửa mặt nhìn nàng, nói rành mạch từng tiếng: “Lâm Phi nương nương, nương nương có muốn làm thái hậu không? Có muốn trở thành thái hậu trẻ tuổi nhất, quyền thế nhất Thiên Triều hay không?”
Y Lâm ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không biết trả lời như thế nào.
“Nhận Thiên An làm con, dìu nó đăng cơ, thái hậu buông rèm chấp chính. Lâm Phi nương nương, nương nương có đồng ý trở thành nữ nhân quyền thế nhất trong lịch sử Thiên Triều hay không?” Giọng nói của Bùi Nhược Trần có điểm mê hoặc.
Sau khi trải qua rung động lúc ban đầu, Y Lâm rụt rè nói: “Ta không biết gì về chính sự…”
“Thần sẽ giúp nương nương. Thần sẽ đối đãi với Thiên An như đối với con ruột của mình, tất nhiên cũng sẽ đối đãi với nương nương như người một nhà.” Bùi Nhược Trần nói, chắc như đinh đóng cột.
Y Lâm hơi choáng váng.
Nàng lại nhớ đến ảo giác vừa rồi: Cả nhà ba người bọn họ đứng trên đỉnh cao nhất của Thiên Triều, tận hưởng thiên luân.
Có lẽ về sau, nàng cùng Bùi Nhược Trần còn có thể có con chung. Đến lúc đó…
Y Lâm suy nghĩ miên man, trong lòng đã bị dã tâm khuấy động. Nàng thở sâu vài lần, sau đó ngồi chồm hổm xuống trước mặt Bùi Nhược Trần, dùng giọng nói run rẩy nói: “Nói cho ta biết, phải làm như thế nào?”
Bùi Nhược Trần vốn muốn cười, nhưng không hiểu vì sao lại không cười nổi.
Diễn cảm của Y Lâm lúc này cực kỳ giống một người. Hắn đột nhiên cảm thấy phiền muộn, nhưng rốt cuộc vẫn không dừng lại được.
“Lâm Phi nương nương phải làm chính là…”
Lâm Cung yên tĩnh an bình. Không ai biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì.
***
Hạ Lan Du chạy thẳng vào hậu cung. Nàng vốn định đi tìm Hạ Lan Thuần nhưng nhớ đến nhị ca, tam ca cùng thái hậu chết một cách oan ức, trong lòng Hạ Lan Du lại sợ hãi. Nàng bèn chuyển hướng, lập tức chạy đến Tú Cung.
Bất kể thế nào, cứ tìm Dung Tú thương lượng trước vậy. Hạ Lan Du chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như vậy. Nàng cần tìm cho mình một đồng minh.
Một người cũng giống như nàng, cần phải lựa chọn giữa bệ hạ và người thân.
Mấy ngày nay, nàng vẫn bị Bùi Nhược Trần giam lỏng trong phủ, cho nên cũng không biết chuyện của Dung Vô Hồi.
Trên đường đi đến Tú Cung cũng không gặp phải nhiều thủ vệ. Chỗ ở của hoàng hậu nhìn từ xa xa đã thấy tiêu điều rơi rụng. Rõ ràng đang là mùa xuân, nhưng trước cung điện lại không có lấy một màu xanh biếc.
Đến trước cửa Tú Cung, Hạ Lan Du mới đụng phải một cung nữ. Nhìn thấy Hạ Lan Du, cung nữ kia vội vàng cuống quít ngăn nàng lại: “Bệ hạ đang ở bên trong.”
Hạ Lan Du giật mình, sau đó đột nhiên khóc lóc om sòm, dùng tư thế và giọng điệu công chúa lớn tiếng trách mắng: “Ta là công chúa, bệ hạ là đại ca của ta. Ta muốn đi vào, tiểu nô tài ngươi lại dám ngăn cản ta!”
Cung nữ kia bị dọa đến thất hồn bạt vía. Nàng vốn cũng chỉ là một tiểu nha đầu vô danh trong Tú Cung, thật sự không biết cách ứng phó quyền quý, chỉ đành cúi đầu không nói.
Hạ Lan Du vừa tức thế rào rạt trừng mắt nhìn nàng, vừa sải bước đi vào.
Nhưng vừa đi tới ngoài điện, nàng không tự chủ được bước chậm lại, nhẹ nhàng lén nhìn vào trong.
Bệ hạ ở bên trong, chẳng phải có nghĩa là Dung Tú đã nói gì đó rồi sao?
Nếu Dung Tú đã nói ra tất cả, nàng không cần vào trong đó nữa mà hẳn là phải lập tức về nhà. Về nhà cùng Bùi Nhược Trần, cùng hắn đi hết đoạn hành trình dã tâm của hắn.
Hạ Lan Du đã quyết định xong, trong lòng đột nhiên bình tĩnh hẳn.
Nàng cảm thấy mình cũng có thể ứng phó với các loại tình huống.
Lại đi tiếp vài bước, nhanh chóng tiếp cận nội cung, Hạ Lan Du mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong. Nàng dừng bước, dán tai lên vách tường, tinh tế nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Quả nhiên, thanh âm của Dung Tú vang lên.
Thanh âm của Dung Tú rất lạnh rất phẳng, không chút gợn sóng, giống như không có sinh mệnh vậy.
“Bệ hạ muốn làm gì thì cứ làm đi, cần gì phải bận tâm vì thiếp. Thiếp vốn chỉ là một kẻ râu ria, vốn, cũng chỉ là một quân cờ của bệ hạ.”
“A Tú, trẫm chưa từng xem nàng là quân cờ.” Hạ Lan Thuần lẳng lặng trả lời.
Dung Tú không ngờ hắn lại quả quyết phủ nhận như vậy, nhất thời trầm mặc. Thật lâu sau mới nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ lúc trước, vì sao lại muốn lấy thiếp?”
“Bởi vì trẫm nghĩ nàng thích Hạ Lan Tuyết, cho nên, trẫm nhất định phải cưới nàng!” Hạ Lan Thuần thản nhiên nói: “Trẫm không vĩ đại như Hạ Lan Tuyết. Phàm là những gì trẫm thích, chưa bao giờ đem tặng cho người khác.”
“Thứ bệ hạ thích sao?” Dung Tú chợt kinh chợt mừng.
“Phải, trẫm thích.” Hạ Lan Thuần khẳng định. “Trẫm hiện tại có thể minh xác nói với nàng rằng, cưới nàng, là bởi vì khi đó nàng đã hấp dẫn toàn bộ tầm mắt của trẫm. Cho đến hôm nay, chỉ cần nàng có thể thả lỏng nỗi lo lắng trong lòng, nàng trước sau vẫn là hoàng hậu của trẫm, là hoàng hậu mà trẫm sủng ái nhất. A Tú, nàng có thể vì trẫm mà buông bỏ hết thảy, chỉ an tâm làm hoàng hậu của trẫm không?”
“Thiếp có một chuyện nghĩ mãi không ra. Bệ hạ, người có thể giải thích cho thiếp biết được không?” Dung Tú không vội vã trả lời mà thản nhiên hỏi lại.
“Chuyện gì?”
“Bệ hạ kiêng kị A Tuyết, thiếp có thể hiểu được. Nhưng còn Hạ Lan Khâm thì sao? A Khâm vẫn rất trung thành và tận tâm với bệ hạ, vì sao bệ hạ lại phải hại chết cả hắn nữa? Trận hỏa hoạn trong phật đường của thái hậu, không phải là trùng hợp, đúng không?”
Nghe thấy câu hỏi như thế, Hạ Lan Du cũng cảm thấy nghi ngờ, cẩn thận lắng nghe.
“Không phải trùng hợp.” Hạ Lan Thuần rốt cuộc tra lời. “Nhưng mà, nếu trẫm không giết bọn hắn, sớm hay muộn gì bọn hắn cũng sẽ giết trẫm.”
“Vì sao? Các người là huynh đệ mà. Bọn họ sao lại có thể hãm hại bệ hạ chứ?” Dung Tú khó hiểu hỏi.
“Chúng ta không phải huynh đệ.” Hạ Lan Thuần lẳng lặng nói. “Bọn hắn mới là chân mệnh thiên tử. Còn ta, chỉ là đứa con riêng của một tiểu nha đầu.”
“Bệ hạ… A Thuần?”
“Ở dưới tàng cây dong, ta đã phát hiện mộ của mẫu thân. Trước mộ, mẫu thân đã để lại một phong thư sám hối. Đây là sự thật, bà chính là một tiểu nha đầu hầu cận Tức phu nhân. Bởi vì thầm yêu Vô Song Đế mà trong một lần hoàn cảnh đẩy đưa đã cùng Vô Song Đế nảy sinh quan hệ, cho nên mới có ta.”
“Điều này sao có thể?” Dung Tú không tin.
Hạ Lan Thuần chần chờ một hồi, sau đó lấy từ trong người ra một mảnh bố cẩm màu trắng, đưa cho Dung Tú.
Dung Tú nhận lấy, mảnh vải đã ố vàng, hiển nhiên đã trải qua vô số năm tháng. Trên mặt cũng đầy những vết nhăn gấp, có lẽ vì thường bị người lật xem.
Nàng nhẹ nhàng mở ra, màu chữ viết bên trên đã lu mờ gần hết. Dung Tú phải nhìn kỹ hồi lâu mới nhận ra những câu chữ được viết bằng máu.
Nét chữ rất xinh đẹp, hẳn là được viết từ tay một nữ tử.
Chữ viết lờ mờ, mơ hồ hiện ra: “Tức phu nhân, xin hãy tha thứ cho nô tỳ. Nô tỳ chỉ muốn đứng xa xa nhìn Vô Song, thầm nghĩ sinh cho chàng một đứa con trai rồi sẽ mai danh ẩn tích. Nô tỳ không ngờ chàng lại yêu thương nô tỳ. Nô tỳ thật có lỗi với phu nhân. Cũng biết không có cách nào chuộc lại tội lỗi của mình, chỉ biết lấy cái chết để giải thoát. Hiện tại Vô Song đã mất, nô tỳ cũng lập tức biến mất khỏi cuộc đời này. Phu nhân, xin hãy tha thứ cho chúng ta, hai kẻ tội nhân đã chết.”
Dung Tú khép mảnh vải lại.
“Đây là mẫu thân của ta, một nữ tử ngay cả chết cũng phải chết một cách hèn mọn như thế.” Hạ Lan Thuần cười khổ nói. “Ta không muốn hèn mọn, nhưng từ khi bắt đầu được sinh ra, cũng đã chú định là hèn mọn hơn bọn hắn!”
Dung Tú kinh ngạc mà nhìn Hạ Lan Thuần. Chưa bao giờ nàng biết được, dưới khuôn mặt lạnh lùng kia lại và một nỗi cô đơn và tự ti đến khắc cốt như thế.
“Nàng sẽ vì chuyện này mà xem thường ta, hối hận vì sao mình chưa cùng đi với Hạ Lan Tuyết, đúng không?” Thấy vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt Dung Tú, sắc mặt Hạ Lan Thuần trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
“Chàng có thân thế như thế nào, có quan hệ gì đâu?” Dung Tú rốt cuộc hoàn hồn, nhìn hắn lẳng lặng nói. “Chàng vẫn là Hạ Lan Thuần có đúng hay không? Căn bản là chẳng có gì thay đổi hết. Sao cứ phải canh cánh trong lòng?”
Ánh mắt Hạ Lan Thuần lóe lóe, còn chưa kịp nói gì, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Hạ Lan Du nổi giận đùng đùng xuất hiện ở cửa. Nàng nhìn chằm chằm vào Hạ Lan Thuần và Dung Tú, lớn tiếng nói: “Chỉ bởi vì sự tự ti và nghi kỵ của ngươi, ngươi liền hại chết nhị ca và tam ca! Đại ca, ngươi cho là lý do này có thể biện giải được hết lỗi lầm mà ngươi đã gây ra hay sao! Thái hậu vẫn biết thân thế của ngươi, bà có từng khinh ngươi hại ngươi không? Năm đó ngươi muốn lên ngôi hoàng đế, tam ca không nói hai lời liền dâng tặng cho ngươi. Bây giờ, ngươi chưa từng niệm đến ân tình của nhị ca. Đại ca, ngươi thật đáng xấu hổ, ngươi cũng khiến ta cảm thấy rất xấu hổ!”
“Du…” Dung Tú chuẩn bị nói gì đó, Hạ Lan Du lại cắt ngang lời nàng. “Câm miệng! Tú tỷ tỷ, tỷ đã quên năm năm qua hắn đã lạnh nhạt với tỷ như thế nào rồi sao? Bây giờ chỉ một câu nói ‘thích’ vô cùng đơn giản là có thể làm tiêu tan tất cả những thương tổn trước kia hay sao? Trên đời này, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy được!”
“Lòng ta cam tâm tình nguyện.” Dung Tú bình thản trả lời.
Hạ Lan Thuần chấn động, quay đầu nhìn về phía Dung Tú.
Thần sắc Dung Tú mộc mạc, ánh mắt chìm sâu, có một loại cam chịu.
Hạ Lan Du rất tức giận, sau đó vung tay, nói: “Ta mặc kệ các người. Nếu muốn giữ mạng thì bây giờ nhanh chóng rời khỏi cung. Bùi Nhược Trần tạo phản rồi. Trong cung này, tất cả đều là người của hắn!”
Hạ Lan Thuần lại chấn động, Dung Tú cũng kêu lên một tiếng.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Hạ Lan Thuần lớn tiếng hỏi.
Hạ Lan Du chưa kịp trả lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt những tiếng bước chân chỉnh tề, rầm rầm rạp rạp, ngay ngắn có điệu, nhanh chóng vây quanh Tú Cung.
Bọn họ đã trở thành cá nằm trong chậu.
“Khống chế ta, đi ra cửa sau.” Hạ Lan Du nắm thời cơ, rút trường kiếm bên hông Hạ Lan Thuần ra, đưa cho hắn.
Cho dù có cáu giận Hạ Lan Thuần quá độc ác tuyệt tình, nhưng bao nhiêu năm qua, Hạ Lan thuần cũng đối với nàng rất tốt. Hắn vẫn luôn là đại ca mà Hạ Lan Du kính ngưỡng.
Hạ Lan Thuần không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể kề kiếm lên cổ Hạ Lan Du, sau đó thối lui ra cửa sau. Cửa sau vừa mở ra, liền gặp Bùi Nhược Trần.
Bùi Nhược Trần dẫn theo mọi người, khoanh tay đứng trước dẫn đầu.
Hạ Lan Thuần cùng Bùi Nhược Trần đối mặt nhìn nhau. Ánh mắt của mỗi người đều phức tạp đến cực điểm.
Hắn vẫn nghĩ y là quân cờ, kết quả, chẳng ai còn có thể rõ ràng ai mới là quân cờ của ai.
“Bùi Nhược Trần, tránh ra!” Hạ Lan Thuần dù sao cũng đã làm hoàng đế bao nhiêu năm, hắn sẽ không nói những điều vô nghĩa như là ‘Ngươi vì sao phải làm như vậy, rốt cuộc trẫm đã làm gì có lỗi với ngươi’ mà chỉ trầm giọng, uy nghiêm hét lên một tiếng.
Bùi Nhược Trần không hề nhúc nhích, vẫn nhìn hắn như trước.
“Nhược Trần…” Hạ Lan Du hơi bất định, gọi tên của hắn.
Nàng biết, Bùi Nhược Trần không hề thương yêu nàng. Hắn có thể vì nàng mà bỏ qua cường địch hay không, một chút nắm chắc Hạ Lan du cũng không có.
Giọng nói của Hạ Lan Du đã nhắc nhở Hạ Lan Thuần. Tay hắn căng lên, Hạ Lan Du kinh hô một tiếng, cảm giác rất đau, không biết vết thương có sâu lắm không.
“Người mà ngươi đang khống chế, là muội muội của ngươi.” Bùi Nhược Trần dừng một chút, nhẹ giọng nói.
“Cũng là thê tử của ngươi.” Hạ Lan Thuần ngửa đầu, ngạo nghễ trả lời.
Bùi Nhược Trần trâm tư suy nghĩ.
Mọi người đều án binh bất động.
Hạ Lan Du cũng chẳng có bao nhiêu hy vọng. Kêu Hạ Lan Thuần khống chế mình để áp chế Bùi Nhược Trần, chính là một quyết định buồn cười nhất.
Nàng cùng Bùi Nhược Trần, sớm đã bằng mặt không bằng lòng từ lâu. Huống chi, hiện giờ nam nhân đứng trước mặt, không bao giờ còn là chàng trai ôn hào hiệp nghĩa trước kia nữa.
Nàng quả thật không nên trông cậy điều gì.
Không ngờ, ngay vào lúc Hạ Lan Du sắp tuyệt vọng, Bùi Nhược Trần đột nhiên lui từng bước né sang một bên. Hắn phất tay, giữa đám binh lính đông như thủy triều nhất thời xuất hiện một lối đi nhỏ.
“Để bọn họ đi đi.” Hắn nói.
Không hề do dự, cũng không hề khó xử.
Hạ Lan Du vô cùng bất ngờ, ngay cả Dung Tú cũng cảm thấy kỳ quái. Dung Tú đã bị bán đứng quá nhiều lần, thế cho nên nàng không thể nào tin được, một chiêu cũ rích thế này hóa ra vẫn còn khả thi.
“Ngươi may mắn hơn ta nhiều lắm, Du à.” Lúc ba người rời đi, Dung Tú nhẹ giọng nói.
Hạ Lan Thuần đưa mắt liếc Dung Tú một cái. Đôi môi băng lãnh mím chặt, ánh mắt xẹt qua một tia áy náy.
Bọn họ theo một cánh cửa nhỏ ở phía sau cung điện chạy thoát ra ngoài. Ra khỏi cánh cửa đó là đến một rừng cây rất lớn, rất thuận tiện cho việc chạy trốn.
Lần trước Vưu chủ quản bắt cóc Y Nhân, cũng bắt đầu lẩn mất trong khu rừng này.
Hạ Lan Thuần đã buông Hạ Lan Du ra, nắm tay Dung Tú chạy sâu vào trong rừng rậm.
Hắn vẫn không thể chết, hắn phải xông ra khỏi trùng vây, ngóc đầu lên, hắn vẫn là hoàng đế Thiên Triều.
Hạ Lan Thuần không phải là người dễ dàng chịu thua như vậy.
Hạ Lan Du dần dần bị rơi lại phía sau. Nàng đang định gọi Hạ Lan Thuần lại, nhưng lời nói vừa ra đến đầu lưỡi lại đột nhiên ngưng bặt.
“Đại ca.” Trong rừng cây truyền ra một tiếng gọi sơ đạm đến cực điểm.
Hạ Lan Thuần dừng bước, quay đầu lại nhìn qua chỗ vừa phát ra âm thanh.
Áo trắng phất phới, Hạ Lan Tuyết lách mình ra khỏi một thân cây, đứng xa xa nhìn hắn.
“A Tuyết! Ngươi là A Tuyết! Ngươi không chết?” Hạ Lan Thuần nhướng mắt, vừa sợ vừa giận.
“Đúng vậy, đại khái là sẽ không chết sớm hơn ngươi.” Hạ Lan Tuyết cười cười, không chút để ý nói.
“Tam ca, tam ca, thì ra huynh vẫn còn sống!” Hạ Lan Du đã chạy đến, ôm chầm lấy Hạ Lan Tuyết vừa khóc vừa gọi.
Hạ Lan Tuyết xoa đầu Hạ Lan Du, thấp giọng nói: “Nhị ca cũng không sao, đừng lo lắng.”
“Nhưng mà tam ca, vì sao huynh lại ở đây?” Hạ Lan Du nhớ tới cái gì, nghi hoặc hỏi.
“Có người sáng nay đã gửi cho ta một tờ giấy, nói ta cứ ở chỗ này chờ, sẽ gặp được người mà ta muốn tìm.” Hạ Lan Tuyết nói xong, quay đầu hỏi Dịch Kiếm đang đứng phía sau: “Có mang tờ giấy đó theo không?”
Dịch Kiếm vẫn đứng phía sau Hạ Lan Tuyết, che chở Y Nhân đang nghiêng đầu đánh giá mọi người.
Hạ Lan Du cầm tờ giấy nhìn nhìn, sắc mặt đại biến. “Là Nhược Trần.”
“Đúng vậy, là Bùi Nhược Trần.” Hạ Lan Tuyết cười khổ nói. “Thật ra hắn đã tính toán tất cả rất chu đáo.”
Hóa ra Bùi Nhược Trần thả bọn họ đi, cũng không phải bởi vì Hạ Lan Du, mà là cố ý lưu lại Hạ Lan Thuần cho Hạ Lan Tuyết.
Anh chính là con dê thế tội cho Bùi Nhược Trần.
Nhưng dù biết như thế, anh cũng không thể nào dễ dàng buông tha cho Hạ Lan Thuần.
Mối thù giết mẹ, làm sao có thể dễ dàng buông tha?
“Ta vốn định cùng ngươi đơn đả độc đấu, nhưng tay phải của ta đã bị thương, e rằng sẽ không thắng được ngươi. Ta bình sinh rất kính trọng quân tử, nhưng bản thân lại không phải là quân tử. Đại ca, đắc tội.” Hạ Lan Tuyết giơ một tay ra, hướng về phía Hạ Lan Thuần lãnh đạm nói một câu, sau đó đơn giản thủ thế.
Dịch Kiếm nghe lệnh, lập tức nhảy bật về phía trước. Hạ Lan Thuần còn chưa kịp phản ứng, đại huyệt toàn thân của hắn đã bị điểm khóa. Đầu gối mềm nhũn, lẽ ra đã phải quỳ sụp xuống đất nhưng trước khi quỳ xuống, Hạ Lan Thuần đã cắm lưỡi kiếm xuống đất để chống đỡ, chuyển thành tư thế ngồi.
Thanh kiếm cũng rơi xuống đất.
Dung Tú kinh hô một tiếng, muốn chạy đến dìu hắn lại bị Hạ Lan Du giữ chặt.
“A Tú, tỷ van cầu tam ca, xin tam ca buông tha cho các người đi.” Hạ Lan Du vừa nhìn thấy tờ giấy của Bùi Nhược Trần đã muốn khóc không thành tiếng.
Hạ Lan Tuyết đã đi lên, chỉ thanh trường kiếm lạnh lẽo vào giữa ngực Hạ Lan Thuần.
“Hãy giải thích với vong linh thái hậu, Hạ Lan Thuần, Hạ Lan gia chúng ta chưa từng bạc đãi ngươi, tại sao ngươi phải tuyệt tình như vậy?” Hạ Lan Tuyết đè nén tức giận, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút gợn sóng.
Hạ Lan Thuần ngẩng đầu lên, hãy còn cười nói: “A Tuyết, hiện tại ngươi vẫn chỉ là một kẻ nhát gan. Năm đó ngươi e ngại Dung Tú sẽ trách ngươi, đem ngôi vị hoàng đế dâng tặng cho ta. Mà nay, ngươi còn e ngại cái gì nữa? Nếu đã hận ta, cứ đâm một nhát là xong, cần gì phải nói nhiều lời vô nghĩa như thế? Ngươi sợ bản thân sẽ cảm thấy bất an hay sao?”
“Vì sao ngươi cứ luôn nghĩ con người ai cũng đều xấu xa như vậy?” Hạ Lan Tuyết thản nhiên hỏi. “Cho dù ngươi không tin người khác, nhưng vì sao ngay cả bản thân ngươi cũng không tin? Ta nhường ngôi vị hoàng đế cho ngươi, không chỉ bời vì A Tú, mà vì ta tin tưởng ngươi có thể làm hoàng đế tốt hơn ta. Nhị ca tôn ngươi kính ngươi, cũng là vì kính ngưỡng tài năng của ngươi chứ không phải bởi vì ngươi là đại ca của chúng ta. Thái độ làm người của ngươi quá đa nghi, quả nghĩa. Rơi vào tình trạng này cũng là gây tội thì phải chịu tội, chẳng thể trách ai. Cho dù ta có giết ngươi, cũng sẽ không cảm thấy bất an chút nào.”
Sắc mặt Hạ Lan Thuần thay đổi mấy lần, sau đó uốn eó đầu, ngạo nghễ nói: “Muốn giết cứ giết! Nói nhiều làm gì!”
Hạ Lan Tuyết khó kiềm nén cơn phẫn nộ, thân kiếm khẽ run.
Dung Tú đột nhiên tiến lên nhặt lấy thanh kiếm rơi trên mặt đất, ngồi xuống đặt nó lên cổ mình. Mũi kiếm sắc bén, rất nhanh đã cứa đứt làn da non mềm của nàng. Máu tươi rỉ ra, cô hồ muốn nhuộm đỏ cả mũi kiếm.
“A Tuyết, ngươi đã từng phát thệ, đời này sẽ không thương ta hại ta. Nhưng nếu ngươi thương hại đến chàng, ta liền lập tức chết trước mặt ngươi. Tuy ta không phải do chính tay ngươi giết chết, nhưng cũng là bị ngươi hại chết.”
Hạ Lan Tuyết ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nàng, lông mi khẽ khóa. Thanh trường kiếm vẫn luôn chỉa về phía Hạ Lan Thuần, dù thế nào cũng không thể đâm thêm được nữa.
“A Tuyết, xin ngươi hãy thả chàng đi. Ta sẽ cùng chàng rời đi, đời này kiếp này sẽ không xuất hiện ở Thiên Triều nữa.” Dung Tú điềm đạm đáng thương mà nhìn Hạ Lan Tuyết. Nhìn thấy thân áo trắng hơn tuyết, người đã từng cùng nàng vui chơi từ lúc còn thơ bé, trong lòng bị một nỗi tuyệt vọng chảy tràn lồng ngực. Nàng không biết mình ngoại trừ cầu xin anh thì còn có thể làm gì nữa.
Nàng chỉ là một nữ nhân. Một nữ nhân dù có địa vị tôn quý đến đâu, xinh đẹp vô song thế nào cũng chỉ là một kẻ yếu đuối, chói gà không chặt.
Bất lực, trên chiến trường của nam nhân, nàng hoàn toàn bất lực!
“Hạ Lan Thuần ta khi nào thì cần đến sự cầu tình của một nữ nhân!” Giống như nghe ra nỗi tuyệt vọng trong lòng Dung Tú, ánh mắt Hạ Lan Thuần run lên. Hắn hờ hững liếc mắt nhìn qua Dung Tú một cái rồi nhếch miệng, nở một nụ cười lạnh lẽo tự giễu. Sau đó hắn đột nhiên vươn tay ra, nắm chặt lấy đầu kiếm của Hạ Lan Tuyết rồi kéo nó đâm thẳng vào người mình. Thanh trường kiếm cứ thế xuyên qua tim hắn. Hắn thậm chí còn không thể rên lên một tiếng nào, đương trường khí tuyệt (chết ngay tại chỗ).
Tất cả mọi người bị biến cố này làm cho cả kinh sững sờ. Hạ Lan Tuyết ngây dại mà nhìn Hạ Lan Thuần trước mặt, tuy rằng đã chết nhưng thân hình vẫn thẳng tắp như trước. Ánh mắt nhỏ dài mang theo sương mù, anh khẽ thở dài: “Ngươi cần gì phải làm thế, ta đã định sẽ không lấy mạng của ngươi.”
Bất luận sau này giữa bọn họ có vướng mắc thế nào, nhưng tình cảm huynh đệ bao nhiêu năm nay, đâu thể cứ nói phản bội là liền phản bội?
Dung Tú đờ người ra nhìn cảnh tượng trước mặt, nhìn thấy máu tươi đỏ thắm dần dần chảy ra từ thân thể nam nhân mà nàng đã vừa yêu vừa hận suốt bao nhiêu năm qua.
Ánh mắt nàng nhanh chóng bị nước mắt nhạt nhòa che phủ, toàn thân như nhũn ra. Thanh trường kiếm vẫn nắm trong tay cũng ‘ba’ một tiếng rơi xuống đất.
“Là ngươi giết chàng!” Dung Tú sau khi trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên bắt đầu rống rú như bệnh tâm thần. Nàng xoay người, lao về phía Hạ Lan Tuyết đánh đấm cáo cấu túi bụi như kẻ điên. Móng tay dài nhọn rất nhanh chóng để lại trên gương mặt tuấn mỹ của Hạ Lan Tuyết những vạch hoa ngân thật dài, máu chảy đầm đìa.
Hạ Lan Tuyết không hề né tránh, chỉ trầm mặc chịu đựng cơn căm hận của nàng.
Y Nhân vẫn bị Dịch Kiếm che chắn ở phía sau, theo bản năng tiến lên phía trước. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hạ Lan Tuyết, cô lại dừng bước.
Trong ánh mắt của Hạ Lan Tuyết, chứa đựng bi ai.
Dung Tú không biết mệt mỏi túm lấy anh, đấm vào ngực anh, cắn anh. Ngoài miệng lại không ngừng lên án: “Là ngươi đã giết chàng. Chàng là đại ca của ngươi, cái gì ngươi cũng đều tốt hơn chàng, cái gì ngươi cũng đều mạnh hơn chàng. Tất cả mọi người đều thích ngươi, không thích chàng! Chàng tranh, sở dĩ chàng tranh giành, là vì không muốn đi theo con đường cũ của mẫu thân chàng! Ngươi nhân nghĩa đạo đức, ngươi thông minh tuyệt đỉnh, không có gì là ngươi không làm được. Sao ngươi không nghĩ đến cảm thụ của người khác chứ. Ngươi cho rằng trong khắp thiên hạ này chỉ mình ngươi là giỏi nhất ư. A, Hạ Lan Tuyết, ngươi là đao phủ, là tên đao phủ!”
Lời lên án của Dung Tú hiển nhiên không hề có đạo lý. Nhưng cảm xúc của nàng lại chân thật như vậy, xúc động cùng phẫn nộ. Thế cho nên người khác cũng không thể soi xét lời nói của nàng.
Hạ Lan Tuyết vẫn bất động không nói. Mãi cho đến khi nàng mệt mỏi, mệt mỏi đến mức chống đỡ không nổi ngã xuống đất ngất đi, anh mới xoay người ôm lấy Dung Tú, nhìn qua Dịch Kiếm nói: “Đưa Dung Tú đến Vân Sơn Tự nghỉ ngơi đi.”
Dịch Kiếm nghe lệnh, tiếp nhận Dung Tú từ tay của Hạ Lan Tuyết, cúi người lui đi.
Y Nhân tiến lên từng bước, ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Tuyết một lúc lâu, lại duỗi tay lau đi những vết máu trên mặt anh.
“Y Nhân.” Hạ Lan Tuyết cầm lấy bàn tay đang nhẹ nhàng lướt trên mặt mình, khẽ gọi: “Y Nhân…”
Anh cũng không biết mình muốn biểu đạt cái gì, chỉ là cứ gọi lên cái tên này trong lòng anh luôn cảm thấy an tâm. Từ trong hỗn loạn sôi nổi này, bình ổn trở lại.
Y Nhân không nói tiếng nào, ôm chầm lấy anh.
“Ta sẽ giúp chàng.” Cô thì thào tự nói, cũng không biết là cho Hạ Lan Tuyết nghe hay là nói cho chính mình nghe. “Chỉ cần chàng muốn, chỉ cần ta có thể cho, tất cả ta đều cho chàng. Chàng đừng đau khổ có được không. Ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh chàng.”
Cho dù chàng xoay ngươi, phát hiện phía sau đã không có một bóng người, chỉ cần bên cạnh có ta, cái gì cũng không cần sợ.
Bùi Nhược Trần mang binh đuổi theo, ở đằng xa lạnh lùng nhìn thấy một màn này. Hắn thấy Hạ Lan Thuần đã chết ngồi trên mặt đất, nhìn thấy Y Nhân cùng Hạ Lan Tuyết đang ôm nhau, nhìn thấy Hạ Lan Du đang khóc lóc vô cùng đau khổ.
Hắn không tiến lên mà đứng đó một hồi, sau đó xoay người nói: “Về thôi.”
Hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm.
***
Ngày hôm sau, Liễu Khê mang theo lễ vật của Băng Quốc, từ Băng Quốc ca khúc khải hoàn quay về.
Vừa đến cổng thành, hắn liền bị binh lính cưỡng chế đuổi xuống ngựa, đưa đến trước đàn tế thiên.
Trên đàn thiên, một nữ tử mặc đồ tang màu trắng, xinh đẹp tuyệt luân đang ôm một đứa bé đứng trước đủ loại quan thần. Bên cạnh nàng là Bùi Nhược Trần, thân mặc mãng phục, đầu đội kim quan – Bùi Nhược Trần vẫn là thanh niên trẻ tuổi tuấn tú như trong trí nhớ của Liễu Sắc, nhưng ánh mắt trầm tĩnh kia đã làm cho dáng vẻ của hắn già đi rất nhiều. Không phải người già, mà là tâm già.
Bọn lính áp giải Liễu Khê, giải hắn đến đứng giữa đủ loại quan thần. Liễu Khê nhìn khắp một vòng chung quanh, phát hiện diễn cảm của mỗi người đều rất kỳ quái: Nghi hoặc cũng có, phẫn uất cũng có, mà thờ ơ cũng có.
Đương nhiên, mọi người đều chỉ ẩn nhẫn đứng đó.
Hiện trường đông nghìn nghịt, lại là một mảnh yên lặng.
Phía trên đàn thiên, Bùi Nhược Trần triểu khai hoàng lăng, mặt không chút thay đổi tuyên bố: “Hạ Lan Tuyết cùng Hạ Lan Khâm sau lần hỏa hoạn tại phật đường ngày đó đã có tâm hận thù bệ hạ. Sau khi may mắn thoát hiểm đã liên kết đồng đảng, ám sát bệ hạ. Bệ hạ bị thương nặng, sau bao phen chữa trị vẫn không thể qua khỏi, năm Thiên Thuần thứ sáu đã băng hà. Hiện, lập hoàng tử Thiên An lên làm tân đế, sửa quốc hiệu là Tức. Phổ cáo thiên hạ, chúc Thiên Triều thiên thu muôn đời, vận mệnh quốc gia hưng thịnh.”
Phía dưới không hề phát ra những âm thanh kinh ngạc hoặc nghi ngờ. Chung quanh đàn tế thiên là một vòng binh lính chấp đao cầm thương, đứng đối diện với đám quan thần.
Yên lặng, một sự yên lặng chết chóc.
Liễu Khê nhanh chóng nhìn sắc mặt của Bùi Nhược Trần. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn dẫn đầu quỳ xuống, nhấc tay tung hô: “Tân Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thế Quyền Vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Thái hậu vạn thọ kim an!”
Ánh mắt Bùi Nhược Trần đảo tới chỗ Liễu Khê. Đuôi mắt nheo lại, lộ ra một ít tín nhiệm cùng tán thưởng.
Mọi người lúc này mới như chợt tỉnh giấc mộng, sôi nổi quỳ xuống.
Thiên Triều, Tức Đế năm thứ nhất, thời cuộc Thế Quyền Vương Bùi Nhược Trần chấp chính, thái hậu giật dây chính thức được mở ra.
Còn Liễu Khê có xuất thân từ Hạ Hầu gia, ngay từ ngày đầu tiên bởi vì lanh trí hiểu chuyện mà bắt đầu được công nhận tài năng.
/113
|