-“Á Á Á”. Cô la thất thanh, vì cơ thể giờ đây giống như bị rơi xuống một vực thẳm sâu ngòm, đen tối, không đích thực không phải giống mà đây là sự thật, cô bất chợt nhìn qua phía bên phải của mình, gương mặt trở nên kì quái nhìn nhỏ, con nhỏ này giờ đây mà còn có thể nhai rột rột mấy miếng bánh dầu mỡ kia, nhỏ rốt cuộc có phải là người không đây, bị rơi vào tình huống kì quái này mà còn có thể ăn rồi nuốt thế kia, biết vậy lúc leo cây không đưa giỏ cho nhỏ giữ, cô khẽ nhíu mắt lại, vòng sáng này còn mạnh hơn cái ánh sáng lúc nãy đưa hai đứa đi, chói muốn mù con mắt luôn, cô nhắm chặt mắt lại, miệng như bị nghẹn cái gì đó không thể hét được khi cảm thấy mình đang rơi xuống ở một vị trí rất cao, nhỏ có chút sợ hãi nhưng vẫn cầm chắc bị bánh trong lòng mình, môi vẫn chạp chạp ăn, mắt nhắm khít lại, chuyện gì đến rồi sẽ đến
“Rầm Rầm Rầm” Để kết thúc màng trượt khí trong hố đen tử thần, cô từ không trung rớt xuống một căn nhà tất nhiên là đục ngói nhào đầu xuống đất, chưa chắc là nhà hay không nhưng có ngói chắc chắn là nhà, mặc kệ cô còn sống là được rồi, hai bóng đen trên chiếc giường đã ngừng công việc đang giở dang của mình, một bóng người cao lớn bước gần đến cô, cô đưa tay xoa xoa cái bàn toạ dường như tan nát của mình, xương khớp chắc giờ đã bầm dập hết rồi, bóng người đó khẽ vẫy tay lập tức nến trong phòng đã thắp sáng, cô giật mình khi thấy được cái bàn chân, cái đôi chân rồi……oẹ, bao tử của cô đang nhồi lên nhồi xuống, cô ôm bụng, chọn đại chỗ nào đó mà tống khứ mấy cái xác còn lại trong bao tử, cái tên biến thái kia rốt cuộc nghèo đến cỡ nào mà không có đến một mét vải để mặc, cô liên tục nôn ra, trời ơi chắc ói ra cả đồ ăn hôm kỉa hôm kìa luôn chứ chắc lắm đó, gương mặt hắn phức tạp, bước lại gần cô, con ngươi đen bóng đang in sâu hình dáng run run của cô, cô khẽ lấy tay lau mép miệng, nôn xong vô cùng thoải mái, cô quay nguời về phía sau, tóc gáy dựng lên, cái tên này hắn rốt cuộc là có sĩ diện hay không, hắn sượng người, đôi mắt dán chặt vào khuôn mặt của cô
-“ Thật đẹp….” Hắn ngây người nhìn cô, mắt của cô màu tím, rất lạ hắn chưa nhìn thấy cặp mắt nào có màu tím, da của cô trong láng minh, đặc biệt là mái tóc, chẳng phải con gái ai ai mà chẳng quý mái tóc của mình mà chẳng ngại để dài tới gót chân sao, còn cô ngắn củn cởn (nói quá nha, dù sao thì người ta cũng để tóc chấm đến vai đó) nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp nữ tính, từ cô toát ra cái khí chất ngạo mạn, không giống như những người bình thường, hắn liếc mắt nhìn xuống trang phục của cô, lại thêm điểm lạ, ăn mặc như thế này không phải khiêu gợi quá sao nhưng trang sức trên người cô trông rất đáng giá. Cô nhìn hắn mà máu trong người cũng không lên nổi đến tim, cái tên này muốn bị móc mắt sao, cô hậm hực nhìn hắn, hắn bất giác không tự chủ được mình mà giơ tay lên định chạm vào khuôn mặt của cô, bản năg mau chóng nổi dậy, cô giơ chân đá một cước, hắn la thất thanh một tiếng, mặt cô đỏ bừng, trời ơi đá đâu không đá, đá ngay chỗ hiểm của hắn, cô há hốc mồm nhìn hắn rồi co giò bỏ chạy. Đám lính nghe thấy được tiếng la của chủ nhân mình bèn vội vã chạy đến, nhưng bỗng dưng cảm thấy có cái gì chạy qua, (khỏi nói chắc mọi người cũng biết đó chính là Jenny của chúng ta đang phóng với tốc độ của một chiếc xe máy) nhưng không ai thấy rõ cả bọn họ rùng mình rồi đạp cửa xông vào bên trong, nhưng mọi người đều sững sờ khi thấy hắn “lăn lông lốc” giữa sàn
-“Thái tử…người không sao chứ” Một người trong đám đánh liều hỏi. Hắn nhanh chóng chỉ trong chớp mắt đã hồi phục lại nguyên thần của mình, lấy áo khoác lên người
-“ Các ngươi có thấy một nữ tử mắt tím, tóc ngắn chạy ra ngoài không?” Hăn cố nhịn đau, lên tiếng hỏi, nữ nhi đó thật to gan
-“Bẩm thái tử chúng thần không thấy ai như thê” Bọn người khẽ lo sợ vì nét mặt hắn đang dần trở nên u ám
-“ Các ngươi là một lũ ăn hại” Hắn đập bàn làm cho ả đứng sau lưng giật mình, chưa bao giờ thấy hắn như thế, nét mặt ả trở nên điêu ngoa và độc ác rõ ràng
-“ Bẩm…bẩm thái tử xin tha tội cho lũ thần…thần sẽ mau chóng tim ra nữ tử ấy” Tên đó lắp bắp nói
-“Được vậy thì mau đi ngay, nếu không tìm được thì đem đầu đến gặp ta” Bọn người đó thi lễ rồi mau chóng rút lui.Ả nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho hắn, gương mặt diễm lệ vô cùng
-“Ngươi đi đi” Hắn hừ lạnh nói
-“Thái tử” Cô ta nũng nịu bước đến trước mặt hắn làm vẻ đáng thương
-“Cút” Hắn hét lên, ả giật mình lui ra ngoài, hắn đăm đăm nhìn bầu không khí, bỗng dưng nhớ đến đôi mắt tím và gương mặt của cô
-“Ta sẽ bắt được nàg” Hắn nhếch miệng cười
Còn nói về nhỏ ngốc ngây thơ cua chúng ta có vẻ ít đau đớn hơm của Jenny. Trong bóng tối bao trùm, không sao, trăng cũng bị mây che lấp, tối mù mù chẳng thấy cái gì, chỉ thấy tiếng nước khẽ chuyển động theo người chàng, trời đã chuyển đông nhưng chàng vẫn điên điên khùng khùng nhảy xuống hồ mà tắm (đầu óc không bình thường chắc muốn thành cá tuyết đấy), chàng giật mình, một tia sáng le lói giữa không trung, ngày càng sáng rực lên, không để chàng kịp định thần lại và một tiếng “ùm” vang lên, nhỏ chúi đầu xuống nước, tay chân quờ quạng khắp nơi, đập nước tung toé, chàng theo phản xạ lôi nhỏ lên, cái đáp xuống này rất nhẹ nhàng chỉ mới uống nước thôi hà ( nhẹ ghê ha), nhỏ nhìn chàng không chớp mắt, tay vẫn khăng khăng giứ bị bánh đã ướt nước trong tay mình, khẽ rùng mình nhỏ tay chân luống cuông leo lên bờ, sắc mặt chàng không nổi lên phản ứng gì, chỉ chăm chăm nhìn bóng người không rõ trứơc mắt kia, chàng có thể cảm nhận đây là một cô gái ( cảm nhận?), chàng cũng thuận tay thuận chân leo lên bờ, trăng đã dần ló dạng, chàng có thể nhìn rõ dung mạo của nhỏ, thân người nhỏ nhắn, gương mặt đáng yêu, chàng cảm thấy thập phần khác xa với các nữ nhân nơi này, không kiều mị, không quyến rũ nhưng đem lại cho người ta cảm giác muốn che chở, đôi mắt bồ câu của nhỏ nhìn chằm chằm vào người chàng, bờ má đỏ lên, lấy tay che mắt lại, chàng hoảng hốt nhìn lại mình, mải ngắm nhỏ lâu quá nên quên béng đi mất rằng mình chưa mặc đồ (làm ảnh hưởng tới tâm hồn trong sáng của Lan), chàng nhanh chóng khoác y phục vào, bỗng nhiên đầu óc nghi ngờ hoạt động ngay tức khắc, nàng là gián điệp, không phải nếu là gián điệp được phái đến giết chàng, tại sao nhỏ lại không ra tay, mê hoặc chàng càng khong nữa có ai mà ngu đến nỗi đem một cô gái như nhỏ để tạo ra tình huống như thế này mà mê hoặc hắn, vả lại quầng sáng kia, người thường sao có thể tạo ra, nhỏ không phải người thường không lẽ nhỏ là tiên nữ (nghĩ xa quá), có lẽ là thế “Hắt xì”, chàng bị đánh thức bởi tiếng nhảy mũi của nhỏ vừa rồi
- “Lạnh quá” Nhỏ khẽ kêu lên, sờ sờ tìm kiếm cái giỏ bên tay mình, á mất rồi nhỏ lóng ngóng nhìn lại mặt hồ, cái giỏ đang trôi rất là bình thản trên mặt nước, muốn xuốg lấy nhưng nhỏ có biết bơi đâu, nhỏ nhìn qua người đang đứng bên cạnh mình, bước gần đến
- “Anh ơi! Có thể lấy dùm cho Lan cái giỏ hông, nó ở kia kìa, Lan không biết bơi” Ngón tay nàng chỉ về phía hồ, mắt đã rơm rớm nước, ánh mắt vẻ khẩn cầu nhìn chàng. Chàng ngẩn người bị mê hoặc bởi dáng vẻ này, trong lòng bỗng dưng lên một cảm giác thương thương rất khó tả (ai chả zậy khi bắt gặp đôi mắt to tròn, lóng lánh của ẻm), nàng tên Lan sao, chàng gật đầu, dung khinh công di chuyển nhịp nhàng trên mặt nứơc rồi mau chóng quay lại bên nhỏ, nhỏ mỉm cười, vỗ tay rồi mau chóng chụp lấy giỏ xách nhưng gương mặt lại xụ xuống, ướt hết trơn rồi, nhỏ đang lạnh làm sao đây, “ hắt xì”, người nhỏ run lên, chàng thấy vậy đã cởi chiếc áo khoác bên ngoài của mình choàng lên người nhỏ, chàng chưa bao giờ đối xử với nữ nhân nào như vậy, vì trong mắt chàng tất cả bọn họ đều là giả dối, trước mặt nũng nịu làm càng, tranh đấu cao thấp, nhưng khi gặp nhỏ chàng cảm thấy điều gì đó rất lạ
-“ Cảm ơn anh” Nhỏ cười hì hì, quay lưng bỏ đi, chàng giật mình vội vàng kéo tay nhỏ lại, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm bất thường, chàng không muốn để nhỏ đi
-“ Anh sao thế” Nhỏ nhìn chàng, ánh mắt tỏ ra vẻ lo lắng
-“ đừng đi” Ngắn gọn, chàng không hiểu nổi chính mình, mới gặp lần đầu mà đã bị mê hoặc thật là, nhìn vẻ mặt ngố ngố ngây thơ của nhỏ, hắn bật cười “Nàng tên gì”
-“Trần Tuyết Lan”
-“Tuyết Lan” Chàng nghiền ngẫm cái tên này, quả thật rất hay rất hợp với nhỏ, nhỏ sực nhớ ra điều gì bỗng quay qua quay lại tìm kiếm cái gương mặt nhăn nhó mà nhỏ yêu quý nhất, không có, đâu rồi
-“Jenny” Nhỏ sợ, Jenny đâu rồi, nhỏ thật ra rất nhút nhát, chỉ có ở bên Jenny thì mới có thể lo nghĩ. Tư Kì Phong nhìn nhỏ vẫn chẳng hiểu gì, Jenny là ai, tên gì mà kì lạ vậy, là con trai hay con gái (ăn dấm chua rồi), rốt cuộc hắn là ai mà làm cho nhỏ có vẻ lo sợ như thế. Mắt nhỏ bắt đầu chảy nước, miệng mếu mếu như đứa trẻ bị lạc mẹ nhìn mà phát thương, nhỏ ngồi bệt xuống đất khóc oà lên
-“Jenny….cậu đâu rồi” Chàng lúng túng nhìn nhỏ, đáy mắt ánh lên vẻ thương yêu, trong người thấy rất khó chịu, liền vươn tay ôm nhỏ vào lòng
-“Tuyết Lan, nín ngoan nào đừng khóc nữa” Chàng chư bao giờ dỗ ngọt ai, vậy mà lần này, lại sa vào đúng lưới tình mới gặp lần đầu, nhỏ khóc một hồi cũng nín, dụi mặt vào ngực chàng, chùi chùi chùi cho nước mắt hết dính
- “Đây là đâu vậy” Nhỏ thút thít hỏi
-“Vương Lâm triều” Chàng ôn tồn trả lời, vẫn ôm khư khư nhỏ vào lòng, nghe xong nhỏ cũng chẳng biết gì là gì, nhỏ đuối sức rồi dù sao cũng do ông trời sắp đặt, nhỏ không phải người quan tâm nhiều chuyện “Hôm nay ngày mấy”
-“xx-yy-zzzz” Nhỏ bàng hoàng, quay về quá khứ, xuyên không, nhỏ đọc rất nhiều chuyện xuyên không, nhưng không ngờ….nhỏ thở dài, đầu óc mệt mỏi, không suy nghĩ được mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
-“Anh ơi!” Nhỏ nhỏ giọng
-“Ta là Vương Nhĩ Tuân, gọi ta là Tuân” Anh ơi, nàng thật là sao lại xưng hô kì lạ như vậy chứ, thật là quá thân mật, không lẽ đối với những nam nhân khác nàng cũng gọi như vậy.
-“Ưm Nhĩ Tuân, Lan không biết tại sao lại đến đây, Nhĩ Tuân có thể cho Lan đi cùng không, vì bây giờ Lan không có ai hết, Jenny không biết đi đâu rồi” Nhắc đến cô nhỏ tự nhiên lại khóc, không biết cô lại rơi rớt ở chỗ nào, rơi có đau không, nhìn lệ mắt của nàng cứ rơi, chàng thoáng đau lòng, dù cho nàg có muốn ở cùng chàng hay không thì chàng cũng bắt nàng đem về, chàng lau khoé mắt cho nhỏ
-“Ừ, ta biết rồi” Nhỏ dui mắt, khẽ ngáp một cái, rồi yên tâm dựa đầu vào ngực Tuân một cánh thoải mái, hai mắt khép lại, hơi thở đều đều (trời ơi sao mà ngây thơ quá zậy trời Lan ơi là Lan)Chàng khẽ cười, ánh ,mắt len lói nhìn nhỏ, bế nàg lên ngựa, chàng phi thật chậm chạp
-“ Hoàng thượng người…..cô gái này là ai” Lư Nhật Quang sốt ruột nãy giờ, hắn là hộ vệ cho Nhĩ Tuân, ra ngoài lâu như vậy khi về lại đem theo một cô gái, thật đáng là tỏ vẻ kì lạ, hoàng thượng của hắn, từ lâu chỉ xem nữ nhân là công cụ làm ấm giường nhưng khi nhìn cách đối xử đặc biệt của chàng đối với nhỏ thì trong tâm trí có chút vui mừng, có lẽ đã tìm được nữ nhân thay thế ngôi hoàng hậu kia rồi. Nhỏ giật mình tỉnh dậy, cặp mắt láo liên nhìn 2 người trước mặt, không phải là đột nhiên mà tỉnh, lí do đích thực là ngửi thấy mùi thức ăn, nhìn thấy thức ăn trên bàn nhỏ nhảy xuống khỏi vòng tay hắn, đến bên bàn mà bốc một miếng bánh bỏ vào miệng, ăn rất tự nhiên. Nhĩ Tuân cùng Nhật Quang nhìn không chớp mắt, cô nàg này quả rất đặc biệt, Nhật Quang cáo lui để không gian riêng cho hai người
-“Đói lắm à” Tuân ngồi xuống bên cạnh, nhỏ nhìn chàng gật đầu, ăn ăn ăn chẳng để ý tới người bên cạnh cho đến lúc no căng bụng, nhỏ lại dụi mắt ngáp một cái, đi thẳng tới giường nằm xuống ngủ ngon lành, chàng ngẩn người nữ nhân này không hề để ý tới chàng. Thật đặc biệt!
“Rầm Rầm Rầm” Để kết thúc màng trượt khí trong hố đen tử thần, cô từ không trung rớt xuống một căn nhà tất nhiên là đục ngói nhào đầu xuống đất, chưa chắc là nhà hay không nhưng có ngói chắc chắn là nhà, mặc kệ cô còn sống là được rồi, hai bóng đen trên chiếc giường đã ngừng công việc đang giở dang của mình, một bóng người cao lớn bước gần đến cô, cô đưa tay xoa xoa cái bàn toạ dường như tan nát của mình, xương khớp chắc giờ đã bầm dập hết rồi, bóng người đó khẽ vẫy tay lập tức nến trong phòng đã thắp sáng, cô giật mình khi thấy được cái bàn chân, cái đôi chân rồi……oẹ, bao tử của cô đang nhồi lên nhồi xuống, cô ôm bụng, chọn đại chỗ nào đó mà tống khứ mấy cái xác còn lại trong bao tử, cái tên biến thái kia rốt cuộc nghèo đến cỡ nào mà không có đến một mét vải để mặc, cô liên tục nôn ra, trời ơi chắc ói ra cả đồ ăn hôm kỉa hôm kìa luôn chứ chắc lắm đó, gương mặt hắn phức tạp, bước lại gần cô, con ngươi đen bóng đang in sâu hình dáng run run của cô, cô khẽ lấy tay lau mép miệng, nôn xong vô cùng thoải mái, cô quay nguời về phía sau, tóc gáy dựng lên, cái tên này hắn rốt cuộc là có sĩ diện hay không, hắn sượng người, đôi mắt dán chặt vào khuôn mặt của cô
-“ Thật đẹp….” Hắn ngây người nhìn cô, mắt của cô màu tím, rất lạ hắn chưa nhìn thấy cặp mắt nào có màu tím, da của cô trong láng minh, đặc biệt là mái tóc, chẳng phải con gái ai ai mà chẳng quý mái tóc của mình mà chẳng ngại để dài tới gót chân sao, còn cô ngắn củn cởn (nói quá nha, dù sao thì người ta cũng để tóc chấm đến vai đó) nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp nữ tính, từ cô toát ra cái khí chất ngạo mạn, không giống như những người bình thường, hắn liếc mắt nhìn xuống trang phục của cô, lại thêm điểm lạ, ăn mặc như thế này không phải khiêu gợi quá sao nhưng trang sức trên người cô trông rất đáng giá. Cô nhìn hắn mà máu trong người cũng không lên nổi đến tim, cái tên này muốn bị móc mắt sao, cô hậm hực nhìn hắn, hắn bất giác không tự chủ được mình mà giơ tay lên định chạm vào khuôn mặt của cô, bản năg mau chóng nổi dậy, cô giơ chân đá một cước, hắn la thất thanh một tiếng, mặt cô đỏ bừng, trời ơi đá đâu không đá, đá ngay chỗ hiểm của hắn, cô há hốc mồm nhìn hắn rồi co giò bỏ chạy. Đám lính nghe thấy được tiếng la của chủ nhân mình bèn vội vã chạy đến, nhưng bỗng dưng cảm thấy có cái gì chạy qua, (khỏi nói chắc mọi người cũng biết đó chính là Jenny của chúng ta đang phóng với tốc độ của một chiếc xe máy) nhưng không ai thấy rõ cả bọn họ rùng mình rồi đạp cửa xông vào bên trong, nhưng mọi người đều sững sờ khi thấy hắn “lăn lông lốc” giữa sàn
-“Thái tử…người không sao chứ” Một người trong đám đánh liều hỏi. Hắn nhanh chóng chỉ trong chớp mắt đã hồi phục lại nguyên thần của mình, lấy áo khoác lên người
-“ Các ngươi có thấy một nữ tử mắt tím, tóc ngắn chạy ra ngoài không?” Hăn cố nhịn đau, lên tiếng hỏi, nữ nhi đó thật to gan
-“Bẩm thái tử chúng thần không thấy ai như thê” Bọn người khẽ lo sợ vì nét mặt hắn đang dần trở nên u ám
-“ Các ngươi là một lũ ăn hại” Hắn đập bàn làm cho ả đứng sau lưng giật mình, chưa bao giờ thấy hắn như thế, nét mặt ả trở nên điêu ngoa và độc ác rõ ràng
-“ Bẩm…bẩm thái tử xin tha tội cho lũ thần…thần sẽ mau chóng tim ra nữ tử ấy” Tên đó lắp bắp nói
-“Được vậy thì mau đi ngay, nếu không tìm được thì đem đầu đến gặp ta” Bọn người đó thi lễ rồi mau chóng rút lui.Ả nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho hắn, gương mặt diễm lệ vô cùng
-“Ngươi đi đi” Hắn hừ lạnh nói
-“Thái tử” Cô ta nũng nịu bước đến trước mặt hắn làm vẻ đáng thương
-“Cút” Hắn hét lên, ả giật mình lui ra ngoài, hắn đăm đăm nhìn bầu không khí, bỗng dưng nhớ đến đôi mắt tím và gương mặt của cô
-“Ta sẽ bắt được nàg” Hắn nhếch miệng cười
Còn nói về nhỏ ngốc ngây thơ cua chúng ta có vẻ ít đau đớn hơm của Jenny. Trong bóng tối bao trùm, không sao, trăng cũng bị mây che lấp, tối mù mù chẳng thấy cái gì, chỉ thấy tiếng nước khẽ chuyển động theo người chàng, trời đã chuyển đông nhưng chàng vẫn điên điên khùng khùng nhảy xuống hồ mà tắm (đầu óc không bình thường chắc muốn thành cá tuyết đấy), chàng giật mình, một tia sáng le lói giữa không trung, ngày càng sáng rực lên, không để chàng kịp định thần lại và một tiếng “ùm” vang lên, nhỏ chúi đầu xuống nước, tay chân quờ quạng khắp nơi, đập nước tung toé, chàng theo phản xạ lôi nhỏ lên, cái đáp xuống này rất nhẹ nhàng chỉ mới uống nước thôi hà ( nhẹ ghê ha), nhỏ nhìn chàng không chớp mắt, tay vẫn khăng khăng giứ bị bánh đã ướt nước trong tay mình, khẽ rùng mình nhỏ tay chân luống cuông leo lên bờ, sắc mặt chàng không nổi lên phản ứng gì, chỉ chăm chăm nhìn bóng người không rõ trứơc mắt kia, chàng có thể cảm nhận đây là một cô gái ( cảm nhận?), chàng cũng thuận tay thuận chân leo lên bờ, trăng đã dần ló dạng, chàng có thể nhìn rõ dung mạo của nhỏ, thân người nhỏ nhắn, gương mặt đáng yêu, chàng cảm thấy thập phần khác xa với các nữ nhân nơi này, không kiều mị, không quyến rũ nhưng đem lại cho người ta cảm giác muốn che chở, đôi mắt bồ câu của nhỏ nhìn chằm chằm vào người chàng, bờ má đỏ lên, lấy tay che mắt lại, chàng hoảng hốt nhìn lại mình, mải ngắm nhỏ lâu quá nên quên béng đi mất rằng mình chưa mặc đồ (làm ảnh hưởng tới tâm hồn trong sáng của Lan), chàng nhanh chóng khoác y phục vào, bỗng nhiên đầu óc nghi ngờ hoạt động ngay tức khắc, nàng là gián điệp, không phải nếu là gián điệp được phái đến giết chàng, tại sao nhỏ lại không ra tay, mê hoặc chàng càng khong nữa có ai mà ngu đến nỗi đem một cô gái như nhỏ để tạo ra tình huống như thế này mà mê hoặc hắn, vả lại quầng sáng kia, người thường sao có thể tạo ra, nhỏ không phải người thường không lẽ nhỏ là tiên nữ (nghĩ xa quá), có lẽ là thế “Hắt xì”, chàng bị đánh thức bởi tiếng nhảy mũi của nhỏ vừa rồi
- “Lạnh quá” Nhỏ khẽ kêu lên, sờ sờ tìm kiếm cái giỏ bên tay mình, á mất rồi nhỏ lóng ngóng nhìn lại mặt hồ, cái giỏ đang trôi rất là bình thản trên mặt nước, muốn xuốg lấy nhưng nhỏ có biết bơi đâu, nhỏ nhìn qua người đang đứng bên cạnh mình, bước gần đến
- “Anh ơi! Có thể lấy dùm cho Lan cái giỏ hông, nó ở kia kìa, Lan không biết bơi” Ngón tay nàng chỉ về phía hồ, mắt đã rơm rớm nước, ánh mắt vẻ khẩn cầu nhìn chàng. Chàng ngẩn người bị mê hoặc bởi dáng vẻ này, trong lòng bỗng dưng lên một cảm giác thương thương rất khó tả (ai chả zậy khi bắt gặp đôi mắt to tròn, lóng lánh của ẻm), nàng tên Lan sao, chàng gật đầu, dung khinh công di chuyển nhịp nhàng trên mặt nứơc rồi mau chóng quay lại bên nhỏ, nhỏ mỉm cười, vỗ tay rồi mau chóng chụp lấy giỏ xách nhưng gương mặt lại xụ xuống, ướt hết trơn rồi, nhỏ đang lạnh làm sao đây, “ hắt xì”, người nhỏ run lên, chàng thấy vậy đã cởi chiếc áo khoác bên ngoài của mình choàng lên người nhỏ, chàng chưa bao giờ đối xử với nữ nhân nào như vậy, vì trong mắt chàng tất cả bọn họ đều là giả dối, trước mặt nũng nịu làm càng, tranh đấu cao thấp, nhưng khi gặp nhỏ chàng cảm thấy điều gì đó rất lạ
-“ Cảm ơn anh” Nhỏ cười hì hì, quay lưng bỏ đi, chàng giật mình vội vàng kéo tay nhỏ lại, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm bất thường, chàng không muốn để nhỏ đi
-“ Anh sao thế” Nhỏ nhìn chàng, ánh mắt tỏ ra vẻ lo lắng
-“ đừng đi” Ngắn gọn, chàng không hiểu nổi chính mình, mới gặp lần đầu mà đã bị mê hoặc thật là, nhìn vẻ mặt ngố ngố ngây thơ của nhỏ, hắn bật cười “Nàng tên gì”
-“Trần Tuyết Lan”
-“Tuyết Lan” Chàng nghiền ngẫm cái tên này, quả thật rất hay rất hợp với nhỏ, nhỏ sực nhớ ra điều gì bỗng quay qua quay lại tìm kiếm cái gương mặt nhăn nhó mà nhỏ yêu quý nhất, không có, đâu rồi
-“Jenny” Nhỏ sợ, Jenny đâu rồi, nhỏ thật ra rất nhút nhát, chỉ có ở bên Jenny thì mới có thể lo nghĩ. Tư Kì Phong nhìn nhỏ vẫn chẳng hiểu gì, Jenny là ai, tên gì mà kì lạ vậy, là con trai hay con gái (ăn dấm chua rồi), rốt cuộc hắn là ai mà làm cho nhỏ có vẻ lo sợ như thế. Mắt nhỏ bắt đầu chảy nước, miệng mếu mếu như đứa trẻ bị lạc mẹ nhìn mà phát thương, nhỏ ngồi bệt xuống đất khóc oà lên
-“Jenny….cậu đâu rồi” Chàng lúng túng nhìn nhỏ, đáy mắt ánh lên vẻ thương yêu, trong người thấy rất khó chịu, liền vươn tay ôm nhỏ vào lòng
-“Tuyết Lan, nín ngoan nào đừng khóc nữa” Chàng chư bao giờ dỗ ngọt ai, vậy mà lần này, lại sa vào đúng lưới tình mới gặp lần đầu, nhỏ khóc một hồi cũng nín, dụi mặt vào ngực chàng, chùi chùi chùi cho nước mắt hết dính
- “Đây là đâu vậy” Nhỏ thút thít hỏi
-“Vương Lâm triều” Chàng ôn tồn trả lời, vẫn ôm khư khư nhỏ vào lòng, nghe xong nhỏ cũng chẳng biết gì là gì, nhỏ đuối sức rồi dù sao cũng do ông trời sắp đặt, nhỏ không phải người quan tâm nhiều chuyện “Hôm nay ngày mấy”
-“xx-yy-zzzz” Nhỏ bàng hoàng, quay về quá khứ, xuyên không, nhỏ đọc rất nhiều chuyện xuyên không, nhưng không ngờ….nhỏ thở dài, đầu óc mệt mỏi, không suy nghĩ được mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
-“Anh ơi!” Nhỏ nhỏ giọng
-“Ta là Vương Nhĩ Tuân, gọi ta là Tuân” Anh ơi, nàng thật là sao lại xưng hô kì lạ như vậy chứ, thật là quá thân mật, không lẽ đối với những nam nhân khác nàng cũng gọi như vậy.
-“Ưm Nhĩ Tuân, Lan không biết tại sao lại đến đây, Nhĩ Tuân có thể cho Lan đi cùng không, vì bây giờ Lan không có ai hết, Jenny không biết đi đâu rồi” Nhắc đến cô nhỏ tự nhiên lại khóc, không biết cô lại rơi rớt ở chỗ nào, rơi có đau không, nhìn lệ mắt của nàng cứ rơi, chàng thoáng đau lòng, dù cho nàg có muốn ở cùng chàng hay không thì chàng cũng bắt nàng đem về, chàng lau khoé mắt cho nhỏ
-“Ừ, ta biết rồi” Nhỏ dui mắt, khẽ ngáp một cái, rồi yên tâm dựa đầu vào ngực Tuân một cánh thoải mái, hai mắt khép lại, hơi thở đều đều (trời ơi sao mà ngây thơ quá zậy trời Lan ơi là Lan)Chàng khẽ cười, ánh ,mắt len lói nhìn nhỏ, bế nàg lên ngựa, chàng phi thật chậm chạp
-“ Hoàng thượng người…..cô gái này là ai” Lư Nhật Quang sốt ruột nãy giờ, hắn là hộ vệ cho Nhĩ Tuân, ra ngoài lâu như vậy khi về lại đem theo một cô gái, thật đáng là tỏ vẻ kì lạ, hoàng thượng của hắn, từ lâu chỉ xem nữ nhân là công cụ làm ấm giường nhưng khi nhìn cách đối xử đặc biệt của chàng đối với nhỏ thì trong tâm trí có chút vui mừng, có lẽ đã tìm được nữ nhân thay thế ngôi hoàng hậu kia rồi. Nhỏ giật mình tỉnh dậy, cặp mắt láo liên nhìn 2 người trước mặt, không phải là đột nhiên mà tỉnh, lí do đích thực là ngửi thấy mùi thức ăn, nhìn thấy thức ăn trên bàn nhỏ nhảy xuống khỏi vòng tay hắn, đến bên bàn mà bốc một miếng bánh bỏ vào miệng, ăn rất tự nhiên. Nhĩ Tuân cùng Nhật Quang nhìn không chớp mắt, cô nàg này quả rất đặc biệt, Nhật Quang cáo lui để không gian riêng cho hai người
-“Đói lắm à” Tuân ngồi xuống bên cạnh, nhỏ nhìn chàng gật đầu, ăn ăn ăn chẳng để ý tới người bên cạnh cho đến lúc no căng bụng, nhỏ lại dụi mắt ngáp một cái, đi thẳng tới giường nằm xuống ngủ ngon lành, chàng ngẩn người nữ nhân này không hề để ý tới chàng. Thật đặc biệt!
/36
|