-"Ok nhờ vào ông Oken hết đấy" Cô cúp máy mỉm cười bước đến gần hắn ngồi xuống
PHẠCH PHẠCH PHẠCH. Tiếng trực thăng trong gió làm cô giật mình, nhanh vậy sao, thật đúng là Oken nha, nhanh nhẹn thật đấy, chiếc trực thăng đáp xuống chỗ ban công mà cô hay hóng mát, tuy nói là ban công nhưng chiều dài và rộng của nó cũng thật chẳng phải để xem thường, cửa trực thăng mở vụt ra, xuất hiện một người đàn ông ăn mặc sặc sỡ, mắt đeo kính mát, tay đeo hai ba cái nhẫn, tóc được nhuộm vài sợi màu tím, miệng mỉm cười vẫy tay với cô, cô mỉm cười bước đến bắt tay nói nhỏ vài lời với ông chú này, tuy có thể nói già mà giống con két sặc sỡ nhưng cũng không nên quên rằng trông ông ấy vô cùng sành điệu, theo sau ông còn có vài cô gái mặc váy ngắn bó sát, mặt mày cũng vô cùng xinh đẹp, cầm theo dụng cụ bước vào trong
-"ỐI GIỜI ƠI CÁI GÌ THẾ NÀY, THẬT LÀ THẢM HỌA" Oken hét lên hai tay áp vào má mình lắc đầu đi xung quanh hắn, hắn nhăn mặt cảm thấy vô cùng khó chịu
-"Kì Phong đây là người mà sẽ giúp chàng thay đổi, chàng chịu khó nha, được không" Cô gật nhẹ đầu nói, ánh mắt vô cùng khẩn cầu, hắn không biết làm gì nên chỉ có thể đáp theo lời mĩ nhân.Hai ba tiếng hắn bị xắc bị chẻ đến đau cả đầu cuối cùng cũng đã xong, hắn khó chịu bước ra từ phòng tắm, thật sự đã thay đổi a, mái tóc được hớt ngắn, tóc mái thì để hơi dài một bên, nhuộm nhẹ một màu cam vàng, bên tai được đính thêm một chiếc hoa tai đá quý trông vô cùng handsome, vóc dáng cao lớn đô con của hắn được khoát lên một chiếc áo sơ mi sọc ca rô màu xanh, chiếc quần jean màu đen phủ đến gót chân, trên cổ đeo sợi dây chuyền hình mắt xích để lộ ra ngoài, bàn chân được mang trọn lấy bởi đôi dày thể theo cao cổ màu trắng, ngón tay cái của hắn được xỏ vào một chiếc nhẫn bằng cẩm thạch đen quý, cô ngẩn người bởi vẻ ngoài đã thay đổi của hắn, Oken trầm trồ mỉm cười tỏ ý vừa lòng, ông chưa bao giờ thấy được một đại nam nhân như thế này, thật là với Jenny quả là xứng đôi, đây là tác phẩm có thể nói là thành công nhất của ông, ông vỗ ngực cười hà hà
-"Oken ông đúng là thiên tài, cháu phục ông a" Cô vỗ tay chầm chậm nói
-"Ha ha ha, sao có thể nói thế chứ, là do con thiên nga này đẹp sẵn ấy chứ, thôi ta có việc bận, ta về trước nha" Ông nói rồi quay người bỏ đi
-"Jenny, kì cục quá" Hắn nhìn cô, soi mói nhìn vào gương cảm thấy kì lạ với bản thân mình
-"Đừng như thế chứ, thật sự chàng đẹp trai lắm nha, giờ thiếp mới thấy được đấy" cô mỉm cười nói
-"Thật sao" Mặt hắn nóng lên, vành tai đỏ ửng
-"Ưm...đúng thế, đi nào, thiếp dẫn chàng đi tham quan nơi này" Cô kéo tay hắn đi không một chút khách khí
-"Alo" Giọng nói lạnh lùng, trầm cảm vang lên
-"Chào ông, tôi là bố của Tuyết Lan- bạn thân của con gái ông, tôi gọi điện báo cho ông biết là con ông đã trở về" Ông nghiêm nghị nói
-"Vậy sao,tôi sẽ trở về ngay, cảm ơn ông"Liền đó là tiếng cúp máy vô tình
Căn phòng không được cho là nhỏ nhắn từ đầu tới cuối sơn hết thảy màu hồng mở ra sau cánh cửa, nhỏ hí hửng kéo tay chàng vào
-"Lan Nhi, nàng thật là...." Chàng nhỏ giọng mắng yêu, vươn tay ôm lấy nhỏ
-"Ân" Nhỏ đỏ mặt ấp úng nhìn chàng, đôi môi khẽ chu ra, con ngươi to tròn chớp chớp
-"Tuân a, phải thay đổi thôi" Nhỏ cười khẽ, thoát ra khỏi vòng tay của chàng, nhảy chân sáo đến chỗ chiếc điện thoại nhỏ xinh đang nằm ngay ngắn trên bàn, nhấc ống nghe lên
-"Oken...lâu rồi không gặp ông a"
-"........"
-"Cháu có chuyện nhờ ông"
-"..........."
-"Ông đến ngay a"
-"........" Nhỏ gác ống nghe xuống, nhìn lên chiếc đồng hồ cũng be bé xinh xinh không kém
-"Công chúa nhỏ bé" Oken đẩy cửa vào, ánh mắt xuýt xoa nhìn từ trên đầu đến dưới chân của nhỏ
-"Oken..ông đến đúng giờ qua a"
-"Ôi...cháu đúng là vẫn dễ thương nha" Ông cười hà hà nói
-"Tuân, Oken, Oken, Tuân" Nhỏ điểm danh ngắn gọn từng người, rồi mau chóng nói nhỏ vào tai Oken, gương mặt chàng có chút không tốt, ánh mắt mang đặc mùi vị dấm chua
-"Lan NHi..qua đây" Chàng ôm lấy eo nhỏ kéo qua một bên
-"Á....Tại sao có người lại ăn mặc thế này" Oken nãy giờ không để ý chỉ nhìn mỗi tác phẩm tự tay mình tạo nên là nhỏ
-"Không được..không được...mau mau sửa ngay" Ông búng tay lập tức một đoàn người xách chàng vào phía bên trong
Ánh đèn chùm lung linh treo lủng lẳng trên trần nhà được thiết kế một cách hoàn mĩ, khắp nơi bao trùm ánh sáng màu cam nhạt nhòa như bình minh trải rộng, tiếng đàn piano dịu dàng tiếng violon buồn bã hòa vào nhau tạo ra sắc âm thanh nhã, êm ái. Nhà hàng Cotlen nổi tiếng, có trọng tâm hoàn hảo được đánh giá là cao quý của những người giàu có, nổi tiếng. Tầng cao nhất được bao bọc từng dãy cửa sổ trong suốt trông ra ngoài là chỗ VIP nhất của nhà hàng, cô gác chân ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài tấm kính đó, khung cảnh lãng mạn cùng từng đốm trắng nhỏ thắp sáng trong từng ngôi nhà, sao đêm kiêu sa đính lên tấm áo đêm tuyền kì bí, cô lắc lư ly rượu vang đỏ trong tay mình, thứ chất lỏng như máu sóng sánh nổi bật lên bàn tay trắng mịn của cô, hắn lạnh lùng ngó ngàng xung quanh, đôi mắt đen bóng không ngừng tìm hiểu mỗi thứ kì lạ ở đây, nhưng trông hắn vẫn như một chàng trai lịch lãm khoát tay uống từng ngụm rượu có mùi vị lạ nhất mà hắn biết, cô nhấc tay xem chiếc đồng hồ của mình, mắt nheo lại, lắc đầu nói
-"Sao các cậu ấy đến lâu thế nhỉ".
Băng nhanh trên con đường là chiếc xe mui trần màu hồng nổi bật, nhỏ mỉm cười, chiếc kính to tướng đè ép trên mặt nhỏ tạo nên sức quyến rũ kì lạ, chàng mê đắm nhìn nhỏ, khuôn mặt tuấn tú hiện lên trong thứ màu nhạt của đêm cùng đủ sắc ánh đèn trên đường
PHẠCH PHẠCH PHẠCH. Tiếng trực thăng trong gió làm cô giật mình, nhanh vậy sao, thật đúng là Oken nha, nhanh nhẹn thật đấy, chiếc trực thăng đáp xuống chỗ ban công mà cô hay hóng mát, tuy nói là ban công nhưng chiều dài và rộng của nó cũng thật chẳng phải để xem thường, cửa trực thăng mở vụt ra, xuất hiện một người đàn ông ăn mặc sặc sỡ, mắt đeo kính mát, tay đeo hai ba cái nhẫn, tóc được nhuộm vài sợi màu tím, miệng mỉm cười vẫy tay với cô, cô mỉm cười bước đến bắt tay nói nhỏ vài lời với ông chú này, tuy có thể nói già mà giống con két sặc sỡ nhưng cũng không nên quên rằng trông ông ấy vô cùng sành điệu, theo sau ông còn có vài cô gái mặc váy ngắn bó sát, mặt mày cũng vô cùng xinh đẹp, cầm theo dụng cụ bước vào trong
-"ỐI GIỜI ƠI CÁI GÌ THẾ NÀY, THẬT LÀ THẢM HỌA" Oken hét lên hai tay áp vào má mình lắc đầu đi xung quanh hắn, hắn nhăn mặt cảm thấy vô cùng khó chịu
-"Kì Phong đây là người mà sẽ giúp chàng thay đổi, chàng chịu khó nha, được không" Cô gật nhẹ đầu nói, ánh mắt vô cùng khẩn cầu, hắn không biết làm gì nên chỉ có thể đáp theo lời mĩ nhân.Hai ba tiếng hắn bị xắc bị chẻ đến đau cả đầu cuối cùng cũng đã xong, hắn khó chịu bước ra từ phòng tắm, thật sự đã thay đổi a, mái tóc được hớt ngắn, tóc mái thì để hơi dài một bên, nhuộm nhẹ một màu cam vàng, bên tai được đính thêm một chiếc hoa tai đá quý trông vô cùng handsome, vóc dáng cao lớn đô con của hắn được khoát lên một chiếc áo sơ mi sọc ca rô màu xanh, chiếc quần jean màu đen phủ đến gót chân, trên cổ đeo sợi dây chuyền hình mắt xích để lộ ra ngoài, bàn chân được mang trọn lấy bởi đôi dày thể theo cao cổ màu trắng, ngón tay cái của hắn được xỏ vào một chiếc nhẫn bằng cẩm thạch đen quý, cô ngẩn người bởi vẻ ngoài đã thay đổi của hắn, Oken trầm trồ mỉm cười tỏ ý vừa lòng, ông chưa bao giờ thấy được một đại nam nhân như thế này, thật là với Jenny quả là xứng đôi, đây là tác phẩm có thể nói là thành công nhất của ông, ông vỗ ngực cười hà hà
-"Oken ông đúng là thiên tài, cháu phục ông a" Cô vỗ tay chầm chậm nói
-"Ha ha ha, sao có thể nói thế chứ, là do con thiên nga này đẹp sẵn ấy chứ, thôi ta có việc bận, ta về trước nha" Ông nói rồi quay người bỏ đi
-"Jenny, kì cục quá" Hắn nhìn cô, soi mói nhìn vào gương cảm thấy kì lạ với bản thân mình
-"Đừng như thế chứ, thật sự chàng đẹp trai lắm nha, giờ thiếp mới thấy được đấy" cô mỉm cười nói
-"Thật sao" Mặt hắn nóng lên, vành tai đỏ ửng
-"Ưm...đúng thế, đi nào, thiếp dẫn chàng đi tham quan nơi này" Cô kéo tay hắn đi không một chút khách khí
-"Alo" Giọng nói lạnh lùng, trầm cảm vang lên
-"Chào ông, tôi là bố của Tuyết Lan- bạn thân của con gái ông, tôi gọi điện báo cho ông biết là con ông đã trở về" Ông nghiêm nghị nói
-"Vậy sao,tôi sẽ trở về ngay, cảm ơn ông"Liền đó là tiếng cúp máy vô tình
Căn phòng không được cho là nhỏ nhắn từ đầu tới cuối sơn hết thảy màu hồng mở ra sau cánh cửa, nhỏ hí hửng kéo tay chàng vào
-"Lan Nhi, nàng thật là...." Chàng nhỏ giọng mắng yêu, vươn tay ôm lấy nhỏ
-"Ân" Nhỏ đỏ mặt ấp úng nhìn chàng, đôi môi khẽ chu ra, con ngươi to tròn chớp chớp
-"Tuân a, phải thay đổi thôi" Nhỏ cười khẽ, thoát ra khỏi vòng tay của chàng, nhảy chân sáo đến chỗ chiếc điện thoại nhỏ xinh đang nằm ngay ngắn trên bàn, nhấc ống nghe lên
-"Oken...lâu rồi không gặp ông a"
-"........"
-"Cháu có chuyện nhờ ông"
-"..........."
-"Ông đến ngay a"
-"........" Nhỏ gác ống nghe xuống, nhìn lên chiếc đồng hồ cũng be bé xinh xinh không kém
-"Công chúa nhỏ bé" Oken đẩy cửa vào, ánh mắt xuýt xoa nhìn từ trên đầu đến dưới chân của nhỏ
-"Oken..ông đến đúng giờ qua a"
-"Ôi...cháu đúng là vẫn dễ thương nha" Ông cười hà hà nói
-"Tuân, Oken, Oken, Tuân" Nhỏ điểm danh ngắn gọn từng người, rồi mau chóng nói nhỏ vào tai Oken, gương mặt chàng có chút không tốt, ánh mắt mang đặc mùi vị dấm chua
-"Lan NHi..qua đây" Chàng ôm lấy eo nhỏ kéo qua một bên
-"Á....Tại sao có người lại ăn mặc thế này" Oken nãy giờ không để ý chỉ nhìn mỗi tác phẩm tự tay mình tạo nên là nhỏ
-"Không được..không được...mau mau sửa ngay" Ông búng tay lập tức một đoàn người xách chàng vào phía bên trong
Ánh đèn chùm lung linh treo lủng lẳng trên trần nhà được thiết kế một cách hoàn mĩ, khắp nơi bao trùm ánh sáng màu cam nhạt nhòa như bình minh trải rộng, tiếng đàn piano dịu dàng tiếng violon buồn bã hòa vào nhau tạo ra sắc âm thanh nhã, êm ái. Nhà hàng Cotlen nổi tiếng, có trọng tâm hoàn hảo được đánh giá là cao quý của những người giàu có, nổi tiếng. Tầng cao nhất được bao bọc từng dãy cửa sổ trong suốt trông ra ngoài là chỗ VIP nhất của nhà hàng, cô gác chân ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài tấm kính đó, khung cảnh lãng mạn cùng từng đốm trắng nhỏ thắp sáng trong từng ngôi nhà, sao đêm kiêu sa đính lên tấm áo đêm tuyền kì bí, cô lắc lư ly rượu vang đỏ trong tay mình, thứ chất lỏng như máu sóng sánh nổi bật lên bàn tay trắng mịn của cô, hắn lạnh lùng ngó ngàng xung quanh, đôi mắt đen bóng không ngừng tìm hiểu mỗi thứ kì lạ ở đây, nhưng trông hắn vẫn như một chàng trai lịch lãm khoát tay uống từng ngụm rượu có mùi vị lạ nhất mà hắn biết, cô nhấc tay xem chiếc đồng hồ của mình, mắt nheo lại, lắc đầu nói
-"Sao các cậu ấy đến lâu thế nhỉ".
Băng nhanh trên con đường là chiếc xe mui trần màu hồng nổi bật, nhỏ mỉm cười, chiếc kính to tướng đè ép trên mặt nhỏ tạo nên sức quyến rũ kì lạ, chàng mê đắm nhìn nhỏ, khuôn mặt tuấn tú hiện lên trong thứ màu nhạt của đêm cùng đủ sắc ánh đèn trên đường
/36
|