- Trang lão à, người đừng trêu tiểu nhân nữa, tiểu nhân biết tội rồi, lần sau có đánh chết tiểu nhân cũng không dám trèo lên ngồi trên xà ngang khi bảo vệ Hoàng Hậu nữa…
Phương Nhất nghe xong Trang lão nói thì hoảng đến mức tái cả mặt, mồ hôi lạnh không biết từ lúc nào đã túa ra ướt cả lưng áo. Đùa chứ, chuyện gì cũng có thể nói xàm nhưng riêng chuyện Hoàng Hậu mang long thai thì tuyệt không thể lấy làm chuyện đùa. Rõ ràng Hoàng Hậu đã trúng băng độc, làm sao còn có khả năng mang thai? Chuyện nghịch lý như vậy mà Trang lão cũng lấy ra dọa người được.
- Lão tử trêu cái đầu ngươi, ngươi tưởng lão tử không sợ sao? Cả người ta ướt đẫm mồ hôi rồi đây, chỉ thiếu điều sợ vãi cả ra quần thôi.
Trang lão nghe xong Phương Nhất nói thì không những không dịu đi mà ngược lại còn trợn mắt mắng lại Phương Nhất. Sau đó lại lẩm bẩm:
- Hóa ra thể chất của Hoàng Hậu còn đặc biệt như vậy...
Phương Nhất nghe xong thì giật thót cả mình, hai mắt mở trừng nhìn lại Trang lão.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói thêm được lời nào. Không biết bao lâu sau Phương Nhất mới hoàn hồn, hắn cố nuốt nước miếng từ cái miệng khô khốc, cánh tay đưa lên run run chỉ về phía Mạc Tĩnh đang nằm trên giường:
- Hoàng Hậu có thai thật?
- Thật.
Trang lão nhìn theo cánh tay Phương Nhất cuối cùng phun ra một chữ chắc nịch.
Phương Nhất như chỉ đợi có thế, hắn vùng dậy từ trên mặt đất toan chạy ra ngoài.
- Ngươi đi đâu?
- Báo cho Hoàng Thượng, phải báo cho Hoàng Thượng… người sẽ rất vui… nhất định sẽ rất vui…
- Ngươi bị choáng váng đến ngu rồi sao? Quay lại đây… ngươi muốn cả Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đều mất mạng thì cứ lỗ mãng đi.
Phương Nhất chưa kịp chạy ra khỏi cửa tầm Cung đã bị lời nói của Trang lão làm đứng hình. Hắn dừng chân, từ từ quay lại:
- Người vừa nói gì?
Trang lão thở dài một hơi, ông chống tay vào thành long sàng chậm rãi đứng dậy, cả người ông hoạt động khó khăn như vừa bị thoát hết lực, nhìn ông như đã già đi mấy tuổi.
Phương Nhất chạy ba bước đến đỡ Trang lão, đưa ông ngồi lên chiếc ghế tựa gần nhất trong tẩm Cung.
Trang lão ngồi xuống, đôi mắt trũng sâu, đục ngàu vì tuổi già của ông bị phủ một tầng sương mù. Ông tựa cả người lên lưng ghế rồi mới lẩm bẩm:
- Cuộc đời ta đến nay đã làm hai việc sai, việc sai đầu tiên khiến ta mất tất cả, từ đất nước, hoàng vị đến cả người mình yêu; mà việc sai thứ hai lại khiến ta mất đi cả chính mình. Thật ra đời người chẳng có ai không phạm sai lầm, nhưng cái sai của ta lại quá trầm trọng, nếu cho ta chọn lựa thì ta thà sai vạn lần nhỏ nhặt để đổi lại hai sai lầm đó. Mà căn nguyên cái sai của ta chính là do bản thân ta yếu mềm, làm việc gì cũng không dứt khoát. Ta đã từng thề rằng sẽ không bao giờ được phép yếu mềm, để đạt được mục đích, để bảo vệ được thứ quan trọng cuối cùng của mình thì cho dù biến thành ác ma ta cũng cam lòng.
Nghe đến đây Phương Nhất vô thức rùng mình, đôi đồng tử đen láy co rút đến cực hạn. Hắn nhìn chăm chú vào ông lão gầy còm, yếu ớt, không có khả năng chống cự dù chỉ một chiêu thức vô cùng đơn giản của mình. Ngay giờ khắc này, không ngờ trong thâm tâm hắn lại rung lên hồi chuông cảnh giác, cảm giác này chỉ có khi đối mặt với thời khắc sinh tử, một loại cảm giác phòng vệ đã trở thành bản năng của hắn.
Trang lão không để ý đến phản ứng của Phương Nhất, ông đưa đôi mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa lớn của tẩm cung. Bên ngoài kia, một cây liễu già cằn cỗi, gần như trơ trụi, cong thân đứng giữa trời đông giá rét, che chắn cho tổ chim nhỏ núp trong hốc trên thân.
- Nếu không có hôm nay thì… Mạc Tĩnh… phải chết sớm hơn…
- Người… người… Hoàng Thượng đã nói…
Phương Nhất lùi lại hai bước, đôi mắt mở trừng hết cỡ, mang theo sự khó tin run rẩy chỉ tay về phía Trang lão.
Trang lão quay đầu nhìn hắn, gương mặt vẫn hiền hòa chợt trở nên dữ tợn:
- Chỉ khi Mạc Tĩnh chết thì Ngạo Quân mới có thể sống, chỉ cần Ngạo Quân sống thì dù có phải bán đi cả linh hồn ta cũng dám làm.
Phương Nhất trùng chân lảo đảo lùi lại rồi ngã ngồi xuống sàn đá hoa cương, cảm giác lạnh toát từ đá hoa cương truyền đến làm tâm hắn cũng trở nên đóng băng. Lần đầu tiên kể từ khi thành danh đệ nhất sát thủ đến nay hắn sợ hãi đến vậy, không ngờ người mang đến cho hắn cảm giác này lại là Trang lão, một ông lão đã gần đất xa trời.
Thật ra không phải Phương Nhất sợ sự nguy hiểm của Trang lão mà hắn sợ sự thay đổi của Trang lão. Tại sao một vị trưởng bối hiền từ, đáng kính lại có thể biến thành một kẻ có thể bất chấp thủ đoạn giết người như vậy?
Mãi lâu sau, khi cơn kinh hãi qua đi, Phương Nhất mới khó khăn nói ra một câu:
- Hoàng Thượng cũng có thể vì Hoàng Hậu mà bán cả linh hồn… Trang lão biết điều này chứ?
- Ta biết, nhưng Quân Nhi là một người có trách nhiệm, trên vai hắn còn mang cả một đất nước, cho dù có vì mất đi người mình yêu mà điên cuồng thì cũng sẽ lấy đại cục làm trọng…
- Không, Trang lão, người vẫn chưa hiểu tầm quan trọng của Hoàng Hậu đối với Hoàng Thượng…
- Ta hiểu, ta không hiểu thì còn ai có thể hiểu nó?
Trang lão không đợi Phương Nhất nói hết đã gào lên, đôi mắt ông trở nên đỏ sọng, đôi tay già nua bấu chặt vào thành ghế, quyết tâm bảo vệ lập trường của mình.
- Không… người không hiểu… mãi cũng sẽ không hiểu nếu người không đứng ở vị trí của Hoàng Thượng mà nghĩ… Tiểu nhân hỏi người, nhiều năm như vậy người đã khuyên được Hoàng Thượng buông tha cho Mai Phi chưa?
Phương Nhất chợt nhìn thẳng vào mắt Trang lão. Trang lão bất ngờ bị Phương Nhất nhìn, trong một tích tắc, ông vô thức đảo đồng tử né sang một bên.
- Chưa! Chưa một ai có thể… nhưng chỉ một câu nói của Hoàng Hậu lại làm được… Mà điều đó có nghĩa là gì người hiểu không?
Phương Nhất chống tay xuống sàn đứng lên, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào Trang lão, hắn đưa tay chỉ về phía Mạc Tĩnh vẫn đang nằm bất tỉnh trên long sàng.
- Có nghĩa là vị trí của Hoàng Hậu trong lòng Hoàng Thượng còn lớn hơn cả Mai Phi, thậm chí còn lớn hơn gấp nhiều lần. Năm xưa Hoàng Thượng có thể vì Mai Phi mà trở thành bạo Quân thì nay Hoàng Thượng có thể vì Hoàng Hậu mà giết cả thế giới. Người có hiểu không?... Hiểu không?
Phương Nhất bước từng bước đến trước mặt Trang lão, trên người hắn lúc này chẳng còn một chút khí tức nào của kẻ sát thủ. Hắn buông người quỳ sụp xuống trước mặt Trang lão, cúi người dập đầu liên tiếp xuống nền đá hoa cương. Từng tiếng côm cốp khô khốc vang lên khiến lòng người nhộn nhạo:
- Chẳng nhẽ người không nhìn ra thay đổi của Hoàng Thượng ba năm nay? Ba năm nay số lần Hoàng Thượng cười còn nhiều hơn gấp trăm lần hơn hai mươi năm trước cộng gộp lại. Người muốn Hoàng Thượng trở về như trước kia sao? Xin người…
Trang lão run lên bần bật như người sắp lên cơn động kinh, ông khó khăn giữ chặt lấy thành ghế:
- Nếu có đứa bé thì sẽ khác… dù không có Mạc Tĩnh thì…
Phương Nhất dừng động tác ngước lên, đôi mắt khó tin trợn trừng nhìn Trang lão:
- Một người phu quân mất nương tử, một đứa trẻ mất mẫu thân? Trang lão… cái nghiệt này còn lớn hơn nữa. Sao người có thể?
Trang lão buông tay khỏi thành ghế rồi túm lấy cổ áo Phương Nhất, không hiểu ông lấy sức mạnh từ đâu, vừa túm một cái Phương Nhất đã mất thăng bằng suýt nữa ngã ra, may mà bị Trang lão lôi lại. Ngay khi Phương Nhất còn chưa hết bất ngờ vì hành động của Trang lão thì đã nghe tiếng ông gào bên tai:
- Vậy ngươi nói xem phải làm sao? Để cả ba cùng chết sao? Hay để hai đứa chết rồi để lại đứa bé? Ngươi tưởng ta vui vẻ sao? Một người là con ta, một người là con dâu ta, một người là cháu nội ta. Ngươi cho rằng Quân Nhi mất đi người nó yêu nhất thì ta không phải mất đi người thân sao? Năm xưa ta vì yếu mềm mà bỏ Hoàng vị, bỏ Hinh Nhi; năm xưa ta vì mù quáng không giữ được mình mà hại Hinh Nhi chết, đến Quân Nhi cũng không thể nhận là con. Ngươi cho rằng nỗi đau ta chịu ít hơn Quân Nhi sao? Nó còn có con… ta có con cũng không được thế nhân chấp nhận…
Trang lão nhắm chặt mắt rồi chợt òa khóc như đứa trẻ, bao năm đã qua nhưng nỗi đau vẫn như mới có ngày hôm qua, vẫn đau, vẫn không ngừng âm ỉ… ăn mòn tâm can.
- Lỗi đâu phải do người… là vì người kia hãm hại…
Phương Nhất vội đỡ lấy vai Trang lão vựng lão dậy vào trên ghế, chuyện ba mươi năm về trước cùng những bí mật kinh thiên động địa dần được hé mở…
Phương Nhất nghe xong Trang lão nói thì hoảng đến mức tái cả mặt, mồ hôi lạnh không biết từ lúc nào đã túa ra ướt cả lưng áo. Đùa chứ, chuyện gì cũng có thể nói xàm nhưng riêng chuyện Hoàng Hậu mang long thai thì tuyệt không thể lấy làm chuyện đùa. Rõ ràng Hoàng Hậu đã trúng băng độc, làm sao còn có khả năng mang thai? Chuyện nghịch lý như vậy mà Trang lão cũng lấy ra dọa người được.
- Lão tử trêu cái đầu ngươi, ngươi tưởng lão tử không sợ sao? Cả người ta ướt đẫm mồ hôi rồi đây, chỉ thiếu điều sợ vãi cả ra quần thôi.
Trang lão nghe xong Phương Nhất nói thì không những không dịu đi mà ngược lại còn trợn mắt mắng lại Phương Nhất. Sau đó lại lẩm bẩm:
- Hóa ra thể chất của Hoàng Hậu còn đặc biệt như vậy...
Phương Nhất nghe xong thì giật thót cả mình, hai mắt mở trừng nhìn lại Trang lão.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói thêm được lời nào. Không biết bao lâu sau Phương Nhất mới hoàn hồn, hắn cố nuốt nước miếng từ cái miệng khô khốc, cánh tay đưa lên run run chỉ về phía Mạc Tĩnh đang nằm trên giường:
- Hoàng Hậu có thai thật?
- Thật.
Trang lão nhìn theo cánh tay Phương Nhất cuối cùng phun ra một chữ chắc nịch.
Phương Nhất như chỉ đợi có thế, hắn vùng dậy từ trên mặt đất toan chạy ra ngoài.
- Ngươi đi đâu?
- Báo cho Hoàng Thượng, phải báo cho Hoàng Thượng… người sẽ rất vui… nhất định sẽ rất vui…
- Ngươi bị choáng váng đến ngu rồi sao? Quay lại đây… ngươi muốn cả Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đều mất mạng thì cứ lỗ mãng đi.
Phương Nhất chưa kịp chạy ra khỏi cửa tầm Cung đã bị lời nói của Trang lão làm đứng hình. Hắn dừng chân, từ từ quay lại:
- Người vừa nói gì?
Trang lão thở dài một hơi, ông chống tay vào thành long sàng chậm rãi đứng dậy, cả người ông hoạt động khó khăn như vừa bị thoát hết lực, nhìn ông như đã già đi mấy tuổi.
Phương Nhất chạy ba bước đến đỡ Trang lão, đưa ông ngồi lên chiếc ghế tựa gần nhất trong tẩm Cung.
Trang lão ngồi xuống, đôi mắt trũng sâu, đục ngàu vì tuổi già của ông bị phủ một tầng sương mù. Ông tựa cả người lên lưng ghế rồi mới lẩm bẩm:
- Cuộc đời ta đến nay đã làm hai việc sai, việc sai đầu tiên khiến ta mất tất cả, từ đất nước, hoàng vị đến cả người mình yêu; mà việc sai thứ hai lại khiến ta mất đi cả chính mình. Thật ra đời người chẳng có ai không phạm sai lầm, nhưng cái sai của ta lại quá trầm trọng, nếu cho ta chọn lựa thì ta thà sai vạn lần nhỏ nhặt để đổi lại hai sai lầm đó. Mà căn nguyên cái sai của ta chính là do bản thân ta yếu mềm, làm việc gì cũng không dứt khoát. Ta đã từng thề rằng sẽ không bao giờ được phép yếu mềm, để đạt được mục đích, để bảo vệ được thứ quan trọng cuối cùng của mình thì cho dù biến thành ác ma ta cũng cam lòng.
Nghe đến đây Phương Nhất vô thức rùng mình, đôi đồng tử đen láy co rút đến cực hạn. Hắn nhìn chăm chú vào ông lão gầy còm, yếu ớt, không có khả năng chống cự dù chỉ một chiêu thức vô cùng đơn giản của mình. Ngay giờ khắc này, không ngờ trong thâm tâm hắn lại rung lên hồi chuông cảnh giác, cảm giác này chỉ có khi đối mặt với thời khắc sinh tử, một loại cảm giác phòng vệ đã trở thành bản năng của hắn.
Trang lão không để ý đến phản ứng của Phương Nhất, ông đưa đôi mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa lớn của tẩm cung. Bên ngoài kia, một cây liễu già cằn cỗi, gần như trơ trụi, cong thân đứng giữa trời đông giá rét, che chắn cho tổ chim nhỏ núp trong hốc trên thân.
- Nếu không có hôm nay thì… Mạc Tĩnh… phải chết sớm hơn…
- Người… người… Hoàng Thượng đã nói…
Phương Nhất lùi lại hai bước, đôi mắt mở trừng hết cỡ, mang theo sự khó tin run rẩy chỉ tay về phía Trang lão.
Trang lão quay đầu nhìn hắn, gương mặt vẫn hiền hòa chợt trở nên dữ tợn:
- Chỉ khi Mạc Tĩnh chết thì Ngạo Quân mới có thể sống, chỉ cần Ngạo Quân sống thì dù có phải bán đi cả linh hồn ta cũng dám làm.
Phương Nhất trùng chân lảo đảo lùi lại rồi ngã ngồi xuống sàn đá hoa cương, cảm giác lạnh toát từ đá hoa cương truyền đến làm tâm hắn cũng trở nên đóng băng. Lần đầu tiên kể từ khi thành danh đệ nhất sát thủ đến nay hắn sợ hãi đến vậy, không ngờ người mang đến cho hắn cảm giác này lại là Trang lão, một ông lão đã gần đất xa trời.
Thật ra không phải Phương Nhất sợ sự nguy hiểm của Trang lão mà hắn sợ sự thay đổi của Trang lão. Tại sao một vị trưởng bối hiền từ, đáng kính lại có thể biến thành một kẻ có thể bất chấp thủ đoạn giết người như vậy?
Mãi lâu sau, khi cơn kinh hãi qua đi, Phương Nhất mới khó khăn nói ra một câu:
- Hoàng Thượng cũng có thể vì Hoàng Hậu mà bán cả linh hồn… Trang lão biết điều này chứ?
- Ta biết, nhưng Quân Nhi là một người có trách nhiệm, trên vai hắn còn mang cả một đất nước, cho dù có vì mất đi người mình yêu mà điên cuồng thì cũng sẽ lấy đại cục làm trọng…
- Không, Trang lão, người vẫn chưa hiểu tầm quan trọng của Hoàng Hậu đối với Hoàng Thượng…
- Ta hiểu, ta không hiểu thì còn ai có thể hiểu nó?
Trang lão không đợi Phương Nhất nói hết đã gào lên, đôi mắt ông trở nên đỏ sọng, đôi tay già nua bấu chặt vào thành ghế, quyết tâm bảo vệ lập trường của mình.
- Không… người không hiểu… mãi cũng sẽ không hiểu nếu người không đứng ở vị trí của Hoàng Thượng mà nghĩ… Tiểu nhân hỏi người, nhiều năm như vậy người đã khuyên được Hoàng Thượng buông tha cho Mai Phi chưa?
Phương Nhất chợt nhìn thẳng vào mắt Trang lão. Trang lão bất ngờ bị Phương Nhất nhìn, trong một tích tắc, ông vô thức đảo đồng tử né sang một bên.
- Chưa! Chưa một ai có thể… nhưng chỉ một câu nói của Hoàng Hậu lại làm được… Mà điều đó có nghĩa là gì người hiểu không?
Phương Nhất chống tay xuống sàn đứng lên, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào Trang lão, hắn đưa tay chỉ về phía Mạc Tĩnh vẫn đang nằm bất tỉnh trên long sàng.
- Có nghĩa là vị trí của Hoàng Hậu trong lòng Hoàng Thượng còn lớn hơn cả Mai Phi, thậm chí còn lớn hơn gấp nhiều lần. Năm xưa Hoàng Thượng có thể vì Mai Phi mà trở thành bạo Quân thì nay Hoàng Thượng có thể vì Hoàng Hậu mà giết cả thế giới. Người có hiểu không?... Hiểu không?
Phương Nhất bước từng bước đến trước mặt Trang lão, trên người hắn lúc này chẳng còn một chút khí tức nào của kẻ sát thủ. Hắn buông người quỳ sụp xuống trước mặt Trang lão, cúi người dập đầu liên tiếp xuống nền đá hoa cương. Từng tiếng côm cốp khô khốc vang lên khiến lòng người nhộn nhạo:
- Chẳng nhẽ người không nhìn ra thay đổi của Hoàng Thượng ba năm nay? Ba năm nay số lần Hoàng Thượng cười còn nhiều hơn gấp trăm lần hơn hai mươi năm trước cộng gộp lại. Người muốn Hoàng Thượng trở về như trước kia sao? Xin người…
Trang lão run lên bần bật như người sắp lên cơn động kinh, ông khó khăn giữ chặt lấy thành ghế:
- Nếu có đứa bé thì sẽ khác… dù không có Mạc Tĩnh thì…
Phương Nhất dừng động tác ngước lên, đôi mắt khó tin trợn trừng nhìn Trang lão:
- Một người phu quân mất nương tử, một đứa trẻ mất mẫu thân? Trang lão… cái nghiệt này còn lớn hơn nữa. Sao người có thể?
Trang lão buông tay khỏi thành ghế rồi túm lấy cổ áo Phương Nhất, không hiểu ông lấy sức mạnh từ đâu, vừa túm một cái Phương Nhất đã mất thăng bằng suýt nữa ngã ra, may mà bị Trang lão lôi lại. Ngay khi Phương Nhất còn chưa hết bất ngờ vì hành động của Trang lão thì đã nghe tiếng ông gào bên tai:
- Vậy ngươi nói xem phải làm sao? Để cả ba cùng chết sao? Hay để hai đứa chết rồi để lại đứa bé? Ngươi tưởng ta vui vẻ sao? Một người là con ta, một người là con dâu ta, một người là cháu nội ta. Ngươi cho rằng Quân Nhi mất đi người nó yêu nhất thì ta không phải mất đi người thân sao? Năm xưa ta vì yếu mềm mà bỏ Hoàng vị, bỏ Hinh Nhi; năm xưa ta vì mù quáng không giữ được mình mà hại Hinh Nhi chết, đến Quân Nhi cũng không thể nhận là con. Ngươi cho rằng nỗi đau ta chịu ít hơn Quân Nhi sao? Nó còn có con… ta có con cũng không được thế nhân chấp nhận…
Trang lão nhắm chặt mắt rồi chợt òa khóc như đứa trẻ, bao năm đã qua nhưng nỗi đau vẫn như mới có ngày hôm qua, vẫn đau, vẫn không ngừng âm ỉ… ăn mòn tâm can.
- Lỗi đâu phải do người… là vì người kia hãm hại…
Phương Nhất vội đỡ lấy vai Trang lão vựng lão dậy vào trên ghế, chuyện ba mươi năm về trước cùng những bí mật kinh thiên động địa dần được hé mở…
/69
|