“A, vậy xin hỏi là vị nào?” Nam tử nhìn mội người xung quanh, hình như ngoại trừ Thư Dao cũng chỉ còn một nữ nhân thanh tú.“Chẳng lẽ. . .”
“Đúng vậy, là ta, nếu như ngươi lúc chế tác giải dược có cần thứ gì hay có yêu cầu gì thì cứ nói ra. Nếu có thể ta nhất định sẽ làm được.” Hủ Liên gật đầu, tiến lên đánh giá nam tử. Nhìn qua là một người rất bình thường, nhưng ngửi mùi thuốc nồng đậm trên người hắn cũng biết hắn là một kẻ quanh năm suốt tháng ngập trong dược thảo.
“Không dám nhận, không dám nhận.” Nam tử len lén nhìn Điền Triết Dực như Tu La đứng gần đó, nhất thời tâm sinh hảo cảm với Hủ Liên.
“Nếu có thể trị cho Hủ Liên, ngươi muốn cái gì ta sẽ cho ngươi cái đó.” Điền Triết Hiên mặc dù trong lòng không tin tưởng năng lực của nam tử, nhưng Hủ Liên đã nói vậy, hắn cũng chỉ có thể theo cô.
“Nếu không còn chuyện gì, ta cũng Thư Dao đi trước.” Điền Triết Dực cuối cùng nhìn nam tử thật sâu “Hạo Trạch, nếu ngươi có gì mờ ám, ta lúc nào cũng ở phía sau ngươi.”
“Muộn tao nam, anh lần này lại mang tôi xem giang sơn đi, ra giang hồ như vậy rất thú vị.”Thư Dao lẽo đẽo theo sau Điền Triết Dực nói không ngừng.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, nam tử cuối cùng chịu hết nổi mà ngã ngồi xuống đất, xem ra là bị dọa không nhẹ. Hủ Liên đi tới bên cạnh, ý bảo hắn đứng lên.
“Ngươi gọi là Hạo Trạch phải không? Sau này phiền phức ngươi rồi.”
“Được rồi, được rồi.” Hạo Trạch đứng lên, phủi phủi bụi trên người.“Như vậy ta có thể phối dược ở nơi nào?”
“Nơi này là Hoàng cung, ngươi phải đến chỗ Hoàng Kì bên kia, vậy cũng thuận tiện cho hắn cùng phối giải dược.” Hủ Liên suy nghĩ một chút, lại nói “Chỉ là Hoàng Kì hơi ưa sạch sẽ, ngươi chú ý một chút là được rồi.”
“Nơi này là Hoàng cung?” Một đường bị Điền Triết Dực túm đi, hắn cũng không biết mình đang ở chỗ nào. Hiện tại nhìn kĩ lại, đúng là bày trí không giống bình thường. Tuy cũng rất đơn giản, nhưng những vật dụng này đều làm từ loại gỗ tốt nhất.
“Ta là Hoàng hậu, nơi này là ta Khôn Trữ Cung của ta.” Hủ Liên chỉ vào mình, nhàn nhạt nói .
“Đừng nói nữa, chúng ta nhanh chóng đến chỗ Hoàng Kì đi.” Điền Triết Hiên thấy gương mặt kinh ngạc của Hạo Trạch, không nhịn được mà nói.
“Đúng vậy, là ta, nếu như ngươi lúc chế tác giải dược có cần thứ gì hay có yêu cầu gì thì cứ nói ra. Nếu có thể ta nhất định sẽ làm được.” Hủ Liên gật đầu, tiến lên đánh giá nam tử. Nhìn qua là một người rất bình thường, nhưng ngửi mùi thuốc nồng đậm trên người hắn cũng biết hắn là một kẻ quanh năm suốt tháng ngập trong dược thảo.
“Không dám nhận, không dám nhận.” Nam tử len lén nhìn Điền Triết Dực như Tu La đứng gần đó, nhất thời tâm sinh hảo cảm với Hủ Liên.
“Nếu có thể trị cho Hủ Liên, ngươi muốn cái gì ta sẽ cho ngươi cái đó.” Điền Triết Hiên mặc dù trong lòng không tin tưởng năng lực của nam tử, nhưng Hủ Liên đã nói vậy, hắn cũng chỉ có thể theo cô.
“Nếu không còn chuyện gì, ta cũng Thư Dao đi trước.” Điền Triết Dực cuối cùng nhìn nam tử thật sâu “Hạo Trạch, nếu ngươi có gì mờ ám, ta lúc nào cũng ở phía sau ngươi.”
“Muộn tao nam, anh lần này lại mang tôi xem giang sơn đi, ra giang hồ như vậy rất thú vị.”Thư Dao lẽo đẽo theo sau Điền Triết Dực nói không ngừng.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, nam tử cuối cùng chịu hết nổi mà ngã ngồi xuống đất, xem ra là bị dọa không nhẹ. Hủ Liên đi tới bên cạnh, ý bảo hắn đứng lên.
“Ngươi gọi là Hạo Trạch phải không? Sau này phiền phức ngươi rồi.”
“Được rồi, được rồi.” Hạo Trạch đứng lên, phủi phủi bụi trên người.“Như vậy ta có thể phối dược ở nơi nào?”
“Nơi này là Hoàng cung, ngươi phải đến chỗ Hoàng Kì bên kia, vậy cũng thuận tiện cho hắn cùng phối giải dược.” Hủ Liên suy nghĩ một chút, lại nói “Chỉ là Hoàng Kì hơi ưa sạch sẽ, ngươi chú ý một chút là được rồi.”
“Nơi này là Hoàng cung?” Một đường bị Điền Triết Dực túm đi, hắn cũng không biết mình đang ở chỗ nào. Hiện tại nhìn kĩ lại, đúng là bày trí không giống bình thường. Tuy cũng rất đơn giản, nhưng những vật dụng này đều làm từ loại gỗ tốt nhất.
“Ta là Hoàng hậu, nơi này là ta Khôn Trữ Cung của ta.” Hủ Liên chỉ vào mình, nhàn nhạt nói .
“Đừng nói nữa, chúng ta nhanh chóng đến chỗ Hoàng Kì đi.” Điền Triết Hiên thấy gương mặt kinh ngạc của Hạo Trạch, không nhịn được mà nói.
/117
|