Đêm khuya thanh vắng. Tố Vân cùng Ế Vân cũng dần đi ngủ. Lãnh cung đương nhiên không giống với Phượng Khôn Cung, lãnh cung vừa nhỏ lại vừa bẩn. Sửa sang lại, đoán chừng cũng cần không ít thời gian. Vì thế, Tố Vân cùng Ế Vân sau khi giúp Tô Tiểu Tiểu sắp xếp giường chiếu tử tế xong, nhân tiện từ trong đống quần áo mang theo kéo ra một tấm thảm, hai người dựa vào giường, lấy thảm đắp, từ từ ngủ thiếp đi. Dù sao bọn họ cũng có võ công, hơn nữa lại đã từng sống trong giang hồ. Cho nên thời tiết tuy rằng lạnh, nhưng đối với hai người Tố Vân cùng Ế Vân mà nói, vẫn là không có gì đáng ngại. Hai người rất nhanh thì tiến vào mộng đẹp. Mà lúc này, Tô Tiểu Tiểu đang nằm ở trên giường, lại là đang không ngừng gặp ác mông. Trong mộng, A Bạch ôn hòa cười, dùng vẻ mặt ôn nhu nhất nói ra lời nói vô tình nhất. “Tiểu Tiểu, kỳ thật ta cũng không thích ngươi, ta chỉ là lừa dối ngươi mà thôi…” “Tô Tiểu Tiểu, ngươi là một kẻ đại lừa gạt.” “Không, kỳ thật ta không nên gọi ngươi Tô Tiểu Tiểu, ta hẳn nên gọi ngươi là Đoan Mộc Lang Hoàn. Hoàng hậu nương nương, ngươi lừa gạt chơi đùa ta có vui không?” “Ta Bạch Nhất sẽ không thích một người phụ nữ đã có chồng, huống chi ngươi lại là thê tử của hoàng đế, ta lại càng thêm không thích ngươi.” “Ngươi đi đi, ta đã tìm được một nữ nhân ta yêu thương.” … Trên giường Tô Tiểu Tiểu cau chặt lông mày. Nàng mơ thấy chính mình mặt đầy nước mắt. Nàng rưng rưng nhìn vẻ mặt vô tình của A Bạch, trong lòng hoảng sợ không biết như thế nào cho phải. Lúc này, cảnh trong mơ bỗng nhiên biến đổi. A Bạch biến mất. Đồng thời, Thượng Quan Mặc lại xuất hiện. Thượng Quan Mặc hung tợn nhìn chằm chằm nàng, hắn ra lệnh cho thị vệ cởi sạch y phục của nàng. Sau đó hắn tự tay xé rách cái yếm của nàng. Không có bất kỳ màn dạo đầu nào, cứ như vậy tiến vào. Nàng kinh hoảng lại càng không ngừng giãy dụa. Tiếc rằng sức lực nam nữ khác nhau, nàng thủy chung chống đỡ không được sức lực của Thượng Quan Mặc. Nàng chỉ có thể rơi lệ mặc cho Thượng Quan Mặc chà đạp lên thân thể của chính mình. Nàng còn nghe được Thượng Quan Mặc nói. “Cho ngươi xuất cung! Cho ngươi xuất cung! Ta OOXX chết ngươi!” “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” “Đừng tưởng rằng trẫm không dám phế ngươi, đừng tưởng rẳng ngươi là hoàng hậu, trẫm sẽ không dám xử lý ngươi.”
/458
|