Giữa bầu không khí đầy mưa gió trong điện, bỗng có tiếng hét to: “Ngươi là kẻ không bằng cầm thú, là ngươi cho người giết phụ vương.” Có người kinh hãi, có người mừng rỡ, hoặc gan dạ hoặc sợ hãi nhìn xung quanh, chỉ thấy từ cửa bên tối tăm, một người chậm rãi bước ra.
Trong điện quá tối, đối phương giống như quỷ mị bò ra từ địa ngục, cả người bị bóng tối bao phủ, còn có một đôi mắt phẫn nộ. Hắn nghiến răng, vung tay lên, giao long bằng gấm bên hông giống như tức giận chuyển động, biểu thị sắp nổi giận nghiêng trời.
Trường kiếm trong tay đại hoàng tử quơ lên, ánh bạc như ẩn như hiện: “Bản vương còn đang đoán là ai đến, thì ra là lão thập nhất, ngươi không ở Đại Nhạn làm con tin, chạy về đây làm gì.” Hắn nhìn về phía Cố Song Huyền, “Định Hưng vương, thập nhất còn nhỏ không hiểu chuyện, tự mình trốn đi, hi vọng vương gia không trách tội. Sau khi xong việc, bản vương lập tức đưa hắn quay về Đại Nhạn.” Một câu ngắn ngủi đã định đoạt tương lai của Hứa Thừa Ân.
Hứa Thừa Ân, hoàng tử thứ mười một của Hứa quốc, nguyên danh Hứa Khang, cả đời hắn đều phải hy sinh vì Hứa quốc. Đừng nói tranh đoạt vương vị, ngay cả kiêu ngạo của hoàng tử cũng không thể giữ nổi.
Hứa Thừa Ân hừ lạnh: “Cho dù ta phải quay lại đó thì cũng phải báo thù giết cha xong mới đi.” Không hề nói nhiều, ánh sáng lóe lên, mọi người hoa mắt đã thấy đại đao trong tay Hứa Thừa Ân đâm đến trước mặt đại hoàng tử.
“Choang”, mũi kiếm và đao chạm nhau, sự miệt thị của đại hoàng tử còn chưa hết đã thay bằng phẫn nộ, nhấc chân đá Hứa Thừa Ân. Hứa Thừa Ân đã nhận ra, liền nhảy lên trước long tòa, quay đầu nhìn phụ vương chết thảm, càng thêm đau đớn, suýt nữa rơi lệ. Chỉ một ánh mắt này, đau đớn im lặng truyền tới trong lòng các vị đại thần, so với đại hoàng tử hư tình giả ý, thập nhất hoàng tử càng khiến cho người ta tin phục. Có cựu thần đã đứng lên: “Thập Nhất hoàng tử xin hãy nén bị thương, trước tiên giết tên nghịch tặc kia quan trọng hơn.”
Đại hoàng tử tức giận, trường kiếm đâm về phía đại thần kia, Hứa Thừa Ân lập tức dùng đao đâm hắn, hai người lại dây dưa trong điện.
Tướng lĩnh đại hoàng tử mang đến định đi lên trợ giúp, ngoài điện lại có tiếng động lớn, một đám binh sĩ vừa xâm nhập, Ngũ hoàng tử đang im lặng đột nhiên đứng lên, nói với binh lính vừa tới: “Bao vây bọn nghịch tặc này cho bản vương, kẻ nào phản kháng giết không tha!”
Trước đây là anh em, bạn bè, cùng là dân chúng, đều tàn sát lẫn nhau trong nội cung này.
Mỗi binh lính đều không biết vì sao mình phải vung đao về phía người anh em của mình, từng tướng lĩnh đều vì vinh hoa phú quý mà không chút do dự đâm vào trái tim ‘kẻ địch’, trong lòng mỗi đại thần đều đang chảy máu, người nơi này đều là tinh anh của Hứa quốc, là trụ cột của Hứa quốc, sau trận chiến này, triều cục Hứa quốc sẽ biến hóa thế nào, con đường của bọn họ ở đâu, quốc chủ sẽ rơi vào tay ai?
Không ai ngờ rằng, lúc này, ‘Bát vương gia’ Đại Nhạn đang nhìn tất cả, giống như con báo ẩn núp trong bóng đêm, chờ đợi đám con mồi tự giết lẫn nhau. Mặt hắn có vẻ rất căng thẳng, trong mắt lại xuất hiện vẻ thương hại, hắn lại như một nam tử bình thường, lẳng lặng bảo vệ trước hồng nhan của mình, thay nàng che chắn mưa máu gió tanh.
Hứa Thừa Ân còn trẻ, võ nghệ không thật sự xuất sắc, toàn thân đã bị đại hoàng tử đâm trúng, quần áo rách nát, tóc bay tán loạn, càng chật vật hắn lại càng hăng, vô cùng cố chấp, dũng khí không sợ chết bừng bừng bốc cháy. Cho dù vết thương trên người có nhiều hơn nữa cũng không bằng vết thương trong lòng; máu thịt dù đau đớn cũng không đau như trong ngực, hận thù nhiều hơn cũng chỉ khiến hắn liều lĩnh tiến về phía trước.
Hắn muốn thắng! Hắn muốn thắng! Hắn muốn đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình!
Trong đại điện chợt vang lên tiếng hét to: “Khang Nhi cẩn thận!”
Kiếm là vũ khí giết người lợi hại, người lại là sài lang hung tàn, Hứa Thừa Ân thấy trường kiếm của Đại hoàng tử bổ về phía mình nhanh như điện, hắn không kịp tránh, mà cũng không thể lùi bước, một khi đã vậy, không bằng tiến lên.
Hắn để mặc ánh sáng kia lao về phía mình, tự mình vung đao bổ vào cổ đại hoàng tử, đều là liều chết, ai sợ sẽ thua.
Hứa Thừa Ân không lùi lại, đại hoàng tử cũng không chút chần chừ. Trong lúc hỗn loạn, tiếng thét chói tai vang lên, một bóng người lao vào giữa hai người họ, đao kiếm vô tình, bóng người kia lại vô cùng kiên quyết…
Trường kiếm đâm phập vào thân thể, đại đao cũng chém vào da thịt, hai bên máu tươi đều phun ra. Hứa Thừa Ân không có cảm giác đau, nhưng đau đớn lại truyền tới khắp cơ thể hắn; nụ cười miệt thị của đại hoàng tử còn treo trên miệng, nhưng hắn không thể cười đến cuối cùng, kiếm của hắn đâm trúng người, đáng tiếc là người chết không phải Hứa Thừa Ân, mà là Chu quý phi vừa lao tới; đao của Hứa Thừa Ân chém trúng cổ đại hoàng tử, sâu tới tận vai, máu nóng phun lên mặt, trên kiếm, trên đao, làm cho hắn cảm thấy tay mình nặng trịch. Có lẽ không phải giết anh để trả thù cho cha quá nặng nề, mà là thân thể mẫu phi lao tới cứu mình quá nặng.
“Mẹ… mẹ…”
Nước mắt rơi xuống.
Chu quý phi đang cười. Dung nhan của bà đã dần già đi theo năm tháng, nhưng vẫn tươi đẹp động lòng người, nụ cười trước khi chết vô cùng thoải mái hiền lành. Tay bà đặt lên người cốt nhục thân sinh nhiều năm chia lìa, nắm chặt, dường như muốn ôm hắn, an ủi hắn, nói với hắn “Đừng sợ, đã có mẹ rồi, mẹ sẽ chắn tất cả nguy hiểm cho con, mẹ sẽ bảo vệ con…”
Cổ họng của Hứa Thừa Ân khản đặc, giống như con thú nhỏ đối mặt với mẹ sắp qua đời. Hắn không gọi ra tiếng được, đau không thể đè nén, cả người run rẩy không ngừng, thanh đao rơi trên sàn ngọc, phát ra một tiếng ‘đinh’ buồn bã.
Hạ Lệnh Thù không dám nhìn nữa, nàng khép chặt mắt, nhiều năm trước, cảnh tượng sau khi tiên hoàng chết không ngừng quay lại. Mẫu hậu, đều là mẹ, vì sao phụ nữ có thể hy sinh nhiều như vậy.
Hoàng hậu trước đây của Đại Nhạn, vì con mà muốn giết con dâu và đứa bé trong bụng; quý phi Hứa quốc, vì con mà gánh lấy một kiếm trí mạng, dùng mạng đổi mạng.
Người làm mẹ vĩ đại thế nào, những chuyện nàng đã từng làm, thân là con liệu Cố Song Huyền có thể hiểu không, có thể tha thứ không?
Đại hoàng tử bị giết, người của hắn lập tức hoảng loạn, binh lính trong điện chia thành hai phe nhìn hau, Ngũ vương gia cười khẽ, nói: “Thân thủ của Thập Nhất đệ thật tốt, rất quyết đoán, có thể thấy được nhiều năm nay Đại Nhạn rất quan tâm tới ngươi.”
Cố Song Huyền cười ha ha: “Đại Nhạn và Hứa quốc đều là nước bạn, đương nhiên phải đối đãi tốt với hoàng tử Hứa quốc.” Hắn nhìn về phía người múa kiếm đã chết kia, “Tuy rằng không nên nhúng tay, có điều bản vương rất tò mò, mọi người làm sao nhận ra người ám sát quốc chủ là người của Đại hoàng tử?”
Ngũ vương gia nói: “Nếu Đại hoàng tử ép vua thoái vị thì đương nhiên là hắn phái người tới ám sát phụ vương.”
Cố Song Huyền cười nhạt: “Đây chỉ là suy luận, không bằng kiểm tra tử thi đi đã.”
Cựu thần vừa rồi cổ vũ Hứa Thừa Ân cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, không thể làm qua loa được.” Hắn vừa nói xong thì lập tức có kẻ phụ họa, có lẽ vị đại thần này rất có quyền lực ở Hứa quốc.
Đại hoàng tử vừa chết, Thập Nhất hoàng tử lại là con tin của Đại Nhạn, những hoàng tử khác vốn dĩ không tham dự vào, chỉ còn lại Ngũ vương gia trở thành hoàng đế là hợp lý lẽ. Vị vương gia thoạt nhìn có vẻ phong lưu phóng khoáng này, ai cũng không ngờ hắn có thể thao túng một nửa binh mã trong hoàng thành để đối đầu với đại hoàng tử, thật sự là sói đội lốt cừu.
Cố Song Huyền cười hỏi: “Để ai khám nghiệm đây?”
Các đại thần đều ngừng lại. Ai tới khám nghiệm đều không thỏa đáng, những người ở chỗ này nếu không phải người của đại hoàng tử thì cũng là người của Ngũ vương gia sắp đăng cơ, còn lại đều là đài thần tay trói gà không chặt hoặc đám cung nữ đang sợ đến sắp vỡ tim, chỉ còn…
Cựu thần chắp tay nói với Cố Song Huyền: “Lão phu có một yêu cầu hơi quá phận.” Cố Song Huyền tỏ ý bảo đối phương cứ nói, “Lão phu muốn mượn thị vệ đắc lực của Định Hưng vương, thay chúng ta làm việc này.”
Cố Song Huyền không nhiều lời, lập tức chỉ một thị vệ đi cùng mình vào điện: “Đi khám nghiệm tử thi, cẩn thận một chút, nhớ phải ăn ngay nói thật.”
Thị vệ kia mặc đồ đen, ánh mắt sắc bén, cử động như cây tùng, vừa nhìn đã biết là người võ nghệ cao siêu. Kể cả lúc đại hoàng tử và Hứa Thừa Ân đấu nhau người này cũng không ra tay, như thế đã chứng tỏ lập trường của Định Hưng vương.
Khám nghiệm tử thi diễn ra rất nhanh, các cung nữ đều sợ hãi tránh đi. Thị vệ trực tiếp cởi hết quần áo của người múa kiếm kia, bày ra thân thể trần trụi trước mặt mọi người.
Cố Song Huyền đứng từ xa, không đi vào giúp vui, chỉ vỗ về sống lưng Hạ Lệnh Thù, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy, hay là gọi thái y tới kiểm tra?”
Hạ Lệnh Thù lắc đầu, chỉ nói: “Ta mệt mỏi,” nàng nhăn mày, “Rất thảm khốc.”
Cố Song Huyền yêu chiều vuốt lông mày nàng: “Ta cứ nghĩ nàng đã nhìn quen cảnh máu tanh, không ngờ bây giờ nàng lại yếu ớt như vậy.”
Hạ Lệnh Thù không vui đẩy hắn, Cố Song Huyền lập tức nói: “Hiện giờ ở bên ngoài rất loạn, nàng về dịch quán cũng không an toàn, hay là ta bảo người đưa nàng đi nghỉ tạm ở thiên điện.” Sau đó hắn hỏi thái giám bên cạnh, để đối phương dẫn đường, hắn tự mình ôm Hạ Lệnh Thù đi thiên điện, không quan tâm đến sự xôn xao ở chính điện.
Thiên điện đốt hương, chăn đệm ấm áp, người bên cạnh dịu dàng, nói nhẹ, vuốt ve, làm cho Hạ Lệnh Thù vừa nóng vừa lạnh. Lạnh, khuôn mặt dữ tợn của tiên hoàng sau khi chết; nóng, nàng hận không thể kéo hắn vào bên cạnh, không rời xa. Nàng vô cùng lo lắng, cứ như vậy mơ mơ màng màng đi ngủ.
Cố Song Huyền đợi khi hơi thở của Hạ Lệnh Thù đều đặn rồi mới bảo thái y vào bắt mạch, còn mình đứng ở cửa sổ, mang đầy suy nghĩ nhìn đèn đuốc dưới hoàng cung.
Bóng đêm mờ ảo, đèn đuốc quá ít, không thể thắp sáng được từng tấc đêm đen đã xâm nhập. Vài năm nay, rất nhiều lần hắn đứng ở chỗ cao nhất trong cung, nhìn xuống cung điện của chính mình, hoàng thành, thậm chí toàn bộ thiên hạ. Nơi nơi đều trống trải, không có chỗ nào là không cô tịch, làm hắn rét lạnh đến tận xương cốt, cả máu và tim đều lạnh. Bên người hắn, gương mặt của các phi tử dâng lên cuồn cuộn, họ đều giống nhau, không phải e ngại thì là kính sợ, các nàng đều coi hắn là đế vương mà không phải một nam tử bình thường, không biết hắn cũng có bi thương, có vương vấn. Càng cô độc thì thời gian vui vẻ ầm mĩ tranh đấu với Hạ Lệnh Thù lại trở thành sự an ủi. Nàng tức giận, nàng vui sướng, lo lắng hay vui mừng đều rất rõ ràng, lại lý trí đến mức làm hắn không hề sợ hãi đi sủng ái. Bởi vì Hạ Lệnh Thù đủ mạnh, đủ lạnh lùng, đủ vô tình, là người trời sinh ra để chọn làm Đế hậu. Hắn không cần lo lắng nàng bị tổn thương, bị người ta hãm hại, nàng có thể độc lập kiêu ngạo đứng bên cạnh hắn, tháng tháng năm năm.
Nhưng biến cố ấy đá thay đổi suy nghĩ của hắn. Lệnh Thù của hắn thật ra cũng cần người ta bảo vệ, cần phu quân trân trọng, cần người nhà chống đỡ. Lệnh Thù của hắn… thật ra rất yếu ớt, giống như con trai dùng vỏ ngoai cứng rắn để khóa viên trân châu bên trong, bên ngoài chỉ để tự vệ, trân châu bên trong mới khiến người ta mê muội, yêu thích không muốn buông tay. Hắn lo lắng hoàn cảnh của nàng, lo lắng nàng sẽ sợ hãi, sẽ bất lực mà khóc, khi nàng chìm trong tuyệt vọng vô tận sẽ chỉ còn hận hắn, khiến tình cảm vợ chồng nhiều năm hoàn toàn biến mất.
“Bẩm Định Hưng vương, nữ tử này có hỉ mạch.”
“Hỉ mạch?” Cố Song Huyền ngẩn người, dường như còn chưa thoát khỏi hồi ức. Thái y phải vỗ mặt nhắc lại một lần nữa, Cố Song Huyền mới bắt đầu có biểu hiện, lộ ra tươi cười, hắn a a, phút chốc nhảy dựng lên, cầm lấy tay Thái y: “Hỉ mạch? Nàng có thai?” Thái y bị lắc lư không ngừng chỉ có thể gật đầu, Cố Song Huyền đã nhảy vào trong điện, ôm Hạ Lệnh Thù còn đang ngủ không muốn buông tay.
Hạ Lệnh Thù có thai, đương nhiên Cố Song Huyền chẳng còn muốn ở lại Hứa quốc thêm chút nào nữa, đêm đó liền ôm Hạ Lệnh Thù về dịch quán, hơn nữa thúc giục người hầu lập tức đóng gói đồ đạc để quay về Đại Nhạn.
“Chuyện sau đó như thế nào?” Hạ Lệnh Thù ngồi trong xe ngựa, không bị rung lắc chút nào, chỉ có điều mỗi ngày uống thuốc bổ rất nhiều, hơn nữa vì có thai nên cũng hay ăn hơn, dường như không lúc nào ngừng ăn uống.
“Còn có thể thế nào, người múa kiếm kia có hình xăm trên người. Người trong Hứa quốc, chỉ cần là nô tài của hoàng tộc thì đều có hình xăm. Người đó là tử sĩ mà Ngũ vương gia bồi dưỡng trong phủ, hình xăm ở chân của hắn khi cởi đồ ra là có thể thấy.”
Hạ Lệnh Thù vừa cười vừa nhìn hắn, Cố Song Huyền cười ha ha, ôm nàng, hôn rồi lại hôn, thăm dò môi nàng, mút lấy vị thuốc: “Không có hoàng liên.” Hạ Lệnh Thù bĩu môi, Cố Song Huyền cười nói: “Đúng vậy, người kia là do Đại hoàng tử đặt bên cạnh Ngũ vương gia, Nhị hoàng tử bị người ta đưa đi, Ngũ vương gia coi trọng vương vị nên sẽ không đi, còn có rất nhiều binh mã trong cung nên đương nhiên không sợ. Ngxu vương gia lại không biết đó là tử sĩ của mình, nghĩ rằng đó là tử sĩ của đại hoàng tử, đợi tới khi khám nghiệm tử thi, Ngũ vương gia cũng mất tư cách ngồi lên hoàng vị. Ngay lúc ấy ta tuyên bố thánh chỉ đã viết trước là vì cảm động tình nghĩa giữa hai nước, cho nên đưa Hứa Thừa Ân về nước, hơn nữa còn nguyện ý ký kết điều ước hòa bình trăm nữa giữa hai nước.”
Hạ Lệnh Thù nói: “Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.”
Cố Song Huyền cười: “Hứa Thừa Ân muốn nắm giữ toàn bộ Hứa quốc thì cũng phải mất mười năm, chúng ta cứ từ từ nhìn bản lĩnh của hắn, nếu hắn thành công, lúc đó sẽ gả công chúa Ca Thuận đi.”
Hạ Lệnh Thù khó hiểu: “Không phải An quận chúa sao?”
Cố Song Huyền khóc thét: “Triệu vương sẽ tìm ta đấu một trận, tỷ tỷ Triệu vương phi của nàng cũng sẽ luôn mồm mắng ta đến máu chó đầy đầu.”
Hạ Lệnh Thù buồn cười: “Chàng là hoàng đế, sợ gì bọn họ chứ.”
“Ta không sợ.” Cố Song Huyền nói, hắn chỉ thích sự thẳng thắn của người nhà này, vì Hạ Lệnh Thù, vì Đại Nhạn, hắn có thể không đi đối đầu, không nghi kỵ, chỉ cần đối phương không vượt qua giới hạn của hắn, hắn cũng có thể tìm vui trong khổ
Thiên Khải năm thứ bảy, rạng sáng ngày hôm ấy, Thái tử Cố Khâm Thiên và Bát hoàng thúc xem tấu chương xong, cả thân hình béo tròn liền giống như một quả cầu tuyết vội vàng chạy ra hoàng cung.
Mẫu hậu của cậu sắp trở về!
Trong điện quá tối, đối phương giống như quỷ mị bò ra từ địa ngục, cả người bị bóng tối bao phủ, còn có một đôi mắt phẫn nộ. Hắn nghiến răng, vung tay lên, giao long bằng gấm bên hông giống như tức giận chuyển động, biểu thị sắp nổi giận nghiêng trời.
Trường kiếm trong tay đại hoàng tử quơ lên, ánh bạc như ẩn như hiện: “Bản vương còn đang đoán là ai đến, thì ra là lão thập nhất, ngươi không ở Đại Nhạn làm con tin, chạy về đây làm gì.” Hắn nhìn về phía Cố Song Huyền, “Định Hưng vương, thập nhất còn nhỏ không hiểu chuyện, tự mình trốn đi, hi vọng vương gia không trách tội. Sau khi xong việc, bản vương lập tức đưa hắn quay về Đại Nhạn.” Một câu ngắn ngủi đã định đoạt tương lai của Hứa Thừa Ân.
Hứa Thừa Ân, hoàng tử thứ mười một của Hứa quốc, nguyên danh Hứa Khang, cả đời hắn đều phải hy sinh vì Hứa quốc. Đừng nói tranh đoạt vương vị, ngay cả kiêu ngạo của hoàng tử cũng không thể giữ nổi.
Hứa Thừa Ân hừ lạnh: “Cho dù ta phải quay lại đó thì cũng phải báo thù giết cha xong mới đi.” Không hề nói nhiều, ánh sáng lóe lên, mọi người hoa mắt đã thấy đại đao trong tay Hứa Thừa Ân đâm đến trước mặt đại hoàng tử.
“Choang”, mũi kiếm và đao chạm nhau, sự miệt thị của đại hoàng tử còn chưa hết đã thay bằng phẫn nộ, nhấc chân đá Hứa Thừa Ân. Hứa Thừa Ân đã nhận ra, liền nhảy lên trước long tòa, quay đầu nhìn phụ vương chết thảm, càng thêm đau đớn, suýt nữa rơi lệ. Chỉ một ánh mắt này, đau đớn im lặng truyền tới trong lòng các vị đại thần, so với đại hoàng tử hư tình giả ý, thập nhất hoàng tử càng khiến cho người ta tin phục. Có cựu thần đã đứng lên: “Thập Nhất hoàng tử xin hãy nén bị thương, trước tiên giết tên nghịch tặc kia quan trọng hơn.”
Đại hoàng tử tức giận, trường kiếm đâm về phía đại thần kia, Hứa Thừa Ân lập tức dùng đao đâm hắn, hai người lại dây dưa trong điện.
Tướng lĩnh đại hoàng tử mang đến định đi lên trợ giúp, ngoài điện lại có tiếng động lớn, một đám binh sĩ vừa xâm nhập, Ngũ hoàng tử đang im lặng đột nhiên đứng lên, nói với binh lính vừa tới: “Bao vây bọn nghịch tặc này cho bản vương, kẻ nào phản kháng giết không tha!”
Trước đây là anh em, bạn bè, cùng là dân chúng, đều tàn sát lẫn nhau trong nội cung này.
Mỗi binh lính đều không biết vì sao mình phải vung đao về phía người anh em của mình, từng tướng lĩnh đều vì vinh hoa phú quý mà không chút do dự đâm vào trái tim ‘kẻ địch’, trong lòng mỗi đại thần đều đang chảy máu, người nơi này đều là tinh anh của Hứa quốc, là trụ cột của Hứa quốc, sau trận chiến này, triều cục Hứa quốc sẽ biến hóa thế nào, con đường của bọn họ ở đâu, quốc chủ sẽ rơi vào tay ai?
Không ai ngờ rằng, lúc này, ‘Bát vương gia’ Đại Nhạn đang nhìn tất cả, giống như con báo ẩn núp trong bóng đêm, chờ đợi đám con mồi tự giết lẫn nhau. Mặt hắn có vẻ rất căng thẳng, trong mắt lại xuất hiện vẻ thương hại, hắn lại như một nam tử bình thường, lẳng lặng bảo vệ trước hồng nhan của mình, thay nàng che chắn mưa máu gió tanh.
Hứa Thừa Ân còn trẻ, võ nghệ không thật sự xuất sắc, toàn thân đã bị đại hoàng tử đâm trúng, quần áo rách nát, tóc bay tán loạn, càng chật vật hắn lại càng hăng, vô cùng cố chấp, dũng khí không sợ chết bừng bừng bốc cháy. Cho dù vết thương trên người có nhiều hơn nữa cũng không bằng vết thương trong lòng; máu thịt dù đau đớn cũng không đau như trong ngực, hận thù nhiều hơn cũng chỉ khiến hắn liều lĩnh tiến về phía trước.
Hắn muốn thắng! Hắn muốn thắng! Hắn muốn đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình!
Trong đại điện chợt vang lên tiếng hét to: “Khang Nhi cẩn thận!”
Kiếm là vũ khí giết người lợi hại, người lại là sài lang hung tàn, Hứa Thừa Ân thấy trường kiếm của Đại hoàng tử bổ về phía mình nhanh như điện, hắn không kịp tránh, mà cũng không thể lùi bước, một khi đã vậy, không bằng tiến lên.
Hắn để mặc ánh sáng kia lao về phía mình, tự mình vung đao bổ vào cổ đại hoàng tử, đều là liều chết, ai sợ sẽ thua.
Hứa Thừa Ân không lùi lại, đại hoàng tử cũng không chút chần chừ. Trong lúc hỗn loạn, tiếng thét chói tai vang lên, một bóng người lao vào giữa hai người họ, đao kiếm vô tình, bóng người kia lại vô cùng kiên quyết…
Trường kiếm đâm phập vào thân thể, đại đao cũng chém vào da thịt, hai bên máu tươi đều phun ra. Hứa Thừa Ân không có cảm giác đau, nhưng đau đớn lại truyền tới khắp cơ thể hắn; nụ cười miệt thị của đại hoàng tử còn treo trên miệng, nhưng hắn không thể cười đến cuối cùng, kiếm của hắn đâm trúng người, đáng tiếc là người chết không phải Hứa Thừa Ân, mà là Chu quý phi vừa lao tới; đao của Hứa Thừa Ân chém trúng cổ đại hoàng tử, sâu tới tận vai, máu nóng phun lên mặt, trên kiếm, trên đao, làm cho hắn cảm thấy tay mình nặng trịch. Có lẽ không phải giết anh để trả thù cho cha quá nặng nề, mà là thân thể mẫu phi lao tới cứu mình quá nặng.
“Mẹ… mẹ…”
Nước mắt rơi xuống.
Chu quý phi đang cười. Dung nhan của bà đã dần già đi theo năm tháng, nhưng vẫn tươi đẹp động lòng người, nụ cười trước khi chết vô cùng thoải mái hiền lành. Tay bà đặt lên người cốt nhục thân sinh nhiều năm chia lìa, nắm chặt, dường như muốn ôm hắn, an ủi hắn, nói với hắn “Đừng sợ, đã có mẹ rồi, mẹ sẽ chắn tất cả nguy hiểm cho con, mẹ sẽ bảo vệ con…”
Cổ họng của Hứa Thừa Ân khản đặc, giống như con thú nhỏ đối mặt với mẹ sắp qua đời. Hắn không gọi ra tiếng được, đau không thể đè nén, cả người run rẩy không ngừng, thanh đao rơi trên sàn ngọc, phát ra một tiếng ‘đinh’ buồn bã.
Hạ Lệnh Thù không dám nhìn nữa, nàng khép chặt mắt, nhiều năm trước, cảnh tượng sau khi tiên hoàng chết không ngừng quay lại. Mẫu hậu, đều là mẹ, vì sao phụ nữ có thể hy sinh nhiều như vậy.
Hoàng hậu trước đây của Đại Nhạn, vì con mà muốn giết con dâu và đứa bé trong bụng; quý phi Hứa quốc, vì con mà gánh lấy một kiếm trí mạng, dùng mạng đổi mạng.
Người làm mẹ vĩ đại thế nào, những chuyện nàng đã từng làm, thân là con liệu Cố Song Huyền có thể hiểu không, có thể tha thứ không?
Đại hoàng tử bị giết, người của hắn lập tức hoảng loạn, binh lính trong điện chia thành hai phe nhìn hau, Ngũ vương gia cười khẽ, nói: “Thân thủ của Thập Nhất đệ thật tốt, rất quyết đoán, có thể thấy được nhiều năm nay Đại Nhạn rất quan tâm tới ngươi.”
Cố Song Huyền cười ha ha: “Đại Nhạn và Hứa quốc đều là nước bạn, đương nhiên phải đối đãi tốt với hoàng tử Hứa quốc.” Hắn nhìn về phía người múa kiếm đã chết kia, “Tuy rằng không nên nhúng tay, có điều bản vương rất tò mò, mọi người làm sao nhận ra người ám sát quốc chủ là người của Đại hoàng tử?”
Ngũ vương gia nói: “Nếu Đại hoàng tử ép vua thoái vị thì đương nhiên là hắn phái người tới ám sát phụ vương.”
Cố Song Huyền cười nhạt: “Đây chỉ là suy luận, không bằng kiểm tra tử thi đi đã.”
Cựu thần vừa rồi cổ vũ Hứa Thừa Ân cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, không thể làm qua loa được.” Hắn vừa nói xong thì lập tức có kẻ phụ họa, có lẽ vị đại thần này rất có quyền lực ở Hứa quốc.
Đại hoàng tử vừa chết, Thập Nhất hoàng tử lại là con tin của Đại Nhạn, những hoàng tử khác vốn dĩ không tham dự vào, chỉ còn lại Ngũ vương gia trở thành hoàng đế là hợp lý lẽ. Vị vương gia thoạt nhìn có vẻ phong lưu phóng khoáng này, ai cũng không ngờ hắn có thể thao túng một nửa binh mã trong hoàng thành để đối đầu với đại hoàng tử, thật sự là sói đội lốt cừu.
Cố Song Huyền cười hỏi: “Để ai khám nghiệm đây?”
Các đại thần đều ngừng lại. Ai tới khám nghiệm đều không thỏa đáng, những người ở chỗ này nếu không phải người của đại hoàng tử thì cũng là người của Ngũ vương gia sắp đăng cơ, còn lại đều là đài thần tay trói gà không chặt hoặc đám cung nữ đang sợ đến sắp vỡ tim, chỉ còn…
Cựu thần chắp tay nói với Cố Song Huyền: “Lão phu có một yêu cầu hơi quá phận.” Cố Song Huyền tỏ ý bảo đối phương cứ nói, “Lão phu muốn mượn thị vệ đắc lực của Định Hưng vương, thay chúng ta làm việc này.”
Cố Song Huyền không nhiều lời, lập tức chỉ một thị vệ đi cùng mình vào điện: “Đi khám nghiệm tử thi, cẩn thận một chút, nhớ phải ăn ngay nói thật.”
Thị vệ kia mặc đồ đen, ánh mắt sắc bén, cử động như cây tùng, vừa nhìn đã biết là người võ nghệ cao siêu. Kể cả lúc đại hoàng tử và Hứa Thừa Ân đấu nhau người này cũng không ra tay, như thế đã chứng tỏ lập trường của Định Hưng vương.
Khám nghiệm tử thi diễn ra rất nhanh, các cung nữ đều sợ hãi tránh đi. Thị vệ trực tiếp cởi hết quần áo của người múa kiếm kia, bày ra thân thể trần trụi trước mặt mọi người.
Cố Song Huyền đứng từ xa, không đi vào giúp vui, chỉ vỗ về sống lưng Hạ Lệnh Thù, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy, hay là gọi thái y tới kiểm tra?”
Hạ Lệnh Thù lắc đầu, chỉ nói: “Ta mệt mỏi,” nàng nhăn mày, “Rất thảm khốc.”
Cố Song Huyền yêu chiều vuốt lông mày nàng: “Ta cứ nghĩ nàng đã nhìn quen cảnh máu tanh, không ngờ bây giờ nàng lại yếu ớt như vậy.”
Hạ Lệnh Thù không vui đẩy hắn, Cố Song Huyền lập tức nói: “Hiện giờ ở bên ngoài rất loạn, nàng về dịch quán cũng không an toàn, hay là ta bảo người đưa nàng đi nghỉ tạm ở thiên điện.” Sau đó hắn hỏi thái giám bên cạnh, để đối phương dẫn đường, hắn tự mình ôm Hạ Lệnh Thù đi thiên điện, không quan tâm đến sự xôn xao ở chính điện.
Thiên điện đốt hương, chăn đệm ấm áp, người bên cạnh dịu dàng, nói nhẹ, vuốt ve, làm cho Hạ Lệnh Thù vừa nóng vừa lạnh. Lạnh, khuôn mặt dữ tợn của tiên hoàng sau khi chết; nóng, nàng hận không thể kéo hắn vào bên cạnh, không rời xa. Nàng vô cùng lo lắng, cứ như vậy mơ mơ màng màng đi ngủ.
Cố Song Huyền đợi khi hơi thở của Hạ Lệnh Thù đều đặn rồi mới bảo thái y vào bắt mạch, còn mình đứng ở cửa sổ, mang đầy suy nghĩ nhìn đèn đuốc dưới hoàng cung.
Bóng đêm mờ ảo, đèn đuốc quá ít, không thể thắp sáng được từng tấc đêm đen đã xâm nhập. Vài năm nay, rất nhiều lần hắn đứng ở chỗ cao nhất trong cung, nhìn xuống cung điện của chính mình, hoàng thành, thậm chí toàn bộ thiên hạ. Nơi nơi đều trống trải, không có chỗ nào là không cô tịch, làm hắn rét lạnh đến tận xương cốt, cả máu và tim đều lạnh. Bên người hắn, gương mặt của các phi tử dâng lên cuồn cuộn, họ đều giống nhau, không phải e ngại thì là kính sợ, các nàng đều coi hắn là đế vương mà không phải một nam tử bình thường, không biết hắn cũng có bi thương, có vương vấn. Càng cô độc thì thời gian vui vẻ ầm mĩ tranh đấu với Hạ Lệnh Thù lại trở thành sự an ủi. Nàng tức giận, nàng vui sướng, lo lắng hay vui mừng đều rất rõ ràng, lại lý trí đến mức làm hắn không hề sợ hãi đi sủng ái. Bởi vì Hạ Lệnh Thù đủ mạnh, đủ lạnh lùng, đủ vô tình, là người trời sinh ra để chọn làm Đế hậu. Hắn không cần lo lắng nàng bị tổn thương, bị người ta hãm hại, nàng có thể độc lập kiêu ngạo đứng bên cạnh hắn, tháng tháng năm năm.
Nhưng biến cố ấy đá thay đổi suy nghĩ của hắn. Lệnh Thù của hắn thật ra cũng cần người ta bảo vệ, cần phu quân trân trọng, cần người nhà chống đỡ. Lệnh Thù của hắn… thật ra rất yếu ớt, giống như con trai dùng vỏ ngoai cứng rắn để khóa viên trân châu bên trong, bên ngoài chỉ để tự vệ, trân châu bên trong mới khiến người ta mê muội, yêu thích không muốn buông tay. Hắn lo lắng hoàn cảnh của nàng, lo lắng nàng sẽ sợ hãi, sẽ bất lực mà khóc, khi nàng chìm trong tuyệt vọng vô tận sẽ chỉ còn hận hắn, khiến tình cảm vợ chồng nhiều năm hoàn toàn biến mất.
“Bẩm Định Hưng vương, nữ tử này có hỉ mạch.”
“Hỉ mạch?” Cố Song Huyền ngẩn người, dường như còn chưa thoát khỏi hồi ức. Thái y phải vỗ mặt nhắc lại một lần nữa, Cố Song Huyền mới bắt đầu có biểu hiện, lộ ra tươi cười, hắn a a, phút chốc nhảy dựng lên, cầm lấy tay Thái y: “Hỉ mạch? Nàng có thai?” Thái y bị lắc lư không ngừng chỉ có thể gật đầu, Cố Song Huyền đã nhảy vào trong điện, ôm Hạ Lệnh Thù còn đang ngủ không muốn buông tay.
Hạ Lệnh Thù có thai, đương nhiên Cố Song Huyền chẳng còn muốn ở lại Hứa quốc thêm chút nào nữa, đêm đó liền ôm Hạ Lệnh Thù về dịch quán, hơn nữa thúc giục người hầu lập tức đóng gói đồ đạc để quay về Đại Nhạn.
“Chuyện sau đó như thế nào?” Hạ Lệnh Thù ngồi trong xe ngựa, không bị rung lắc chút nào, chỉ có điều mỗi ngày uống thuốc bổ rất nhiều, hơn nữa vì có thai nên cũng hay ăn hơn, dường như không lúc nào ngừng ăn uống.
“Còn có thể thế nào, người múa kiếm kia có hình xăm trên người. Người trong Hứa quốc, chỉ cần là nô tài của hoàng tộc thì đều có hình xăm. Người đó là tử sĩ mà Ngũ vương gia bồi dưỡng trong phủ, hình xăm ở chân của hắn khi cởi đồ ra là có thể thấy.”
Hạ Lệnh Thù vừa cười vừa nhìn hắn, Cố Song Huyền cười ha ha, ôm nàng, hôn rồi lại hôn, thăm dò môi nàng, mút lấy vị thuốc: “Không có hoàng liên.” Hạ Lệnh Thù bĩu môi, Cố Song Huyền cười nói: “Đúng vậy, người kia là do Đại hoàng tử đặt bên cạnh Ngũ vương gia, Nhị hoàng tử bị người ta đưa đi, Ngũ vương gia coi trọng vương vị nên sẽ không đi, còn có rất nhiều binh mã trong cung nên đương nhiên không sợ. Ngxu vương gia lại không biết đó là tử sĩ của mình, nghĩ rằng đó là tử sĩ của đại hoàng tử, đợi tới khi khám nghiệm tử thi, Ngũ vương gia cũng mất tư cách ngồi lên hoàng vị. Ngay lúc ấy ta tuyên bố thánh chỉ đã viết trước là vì cảm động tình nghĩa giữa hai nước, cho nên đưa Hứa Thừa Ân về nước, hơn nữa còn nguyện ý ký kết điều ước hòa bình trăm nữa giữa hai nước.”
Hạ Lệnh Thù nói: “Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.”
Cố Song Huyền cười: “Hứa Thừa Ân muốn nắm giữ toàn bộ Hứa quốc thì cũng phải mất mười năm, chúng ta cứ từ từ nhìn bản lĩnh của hắn, nếu hắn thành công, lúc đó sẽ gả công chúa Ca Thuận đi.”
Hạ Lệnh Thù khó hiểu: “Không phải An quận chúa sao?”
Cố Song Huyền khóc thét: “Triệu vương sẽ tìm ta đấu một trận, tỷ tỷ Triệu vương phi của nàng cũng sẽ luôn mồm mắng ta đến máu chó đầy đầu.”
Hạ Lệnh Thù buồn cười: “Chàng là hoàng đế, sợ gì bọn họ chứ.”
“Ta không sợ.” Cố Song Huyền nói, hắn chỉ thích sự thẳng thắn của người nhà này, vì Hạ Lệnh Thù, vì Đại Nhạn, hắn có thể không đi đối đầu, không nghi kỵ, chỉ cần đối phương không vượt qua giới hạn của hắn, hắn cũng có thể tìm vui trong khổ
Thiên Khải năm thứ bảy, rạng sáng ngày hôm ấy, Thái tử Cố Khâm Thiên và Bát hoàng thúc xem tấu chương xong, cả thân hình béo tròn liền giống như một quả cầu tuyết vội vàng chạy ra hoàng cung.
Mẫu hậu của cậu sắp trở về!
/59
|