Năm Thiên Khải thứ chín
Đầu xuân, thời tiết như gương mặt nữ tử chốn cung đình, một khắc trước còn lê hoa đái vũ, nháy mắt sau đã thành nụ cười thản nhiên. Hôm qua tuyết rơi trắng xóa, hôm nay mặt trời ấm áp, vừa vặn sắp tết Nguyên Tiêu, trong hoàng thành vô cùng nhộn nhịp. Trước cửa cung Đại Minh là ánh đao lấp loáng, vô số tướng sĩ mặc áo giáp, ánh mắt cung kính nghênh đón quân vương thẩm duyệt.
Mười lăm tháng giêng, cũng là ngày binh sĩ Đại Nhạn xuất chinh đánh Hải quốc.
Hạ Lệnh Thù đứng ở thiên điện, nhìn hoàng đế đứng bên tường thành phải dựa vào người hầu, từ tốn đọc “Lệnh xuất chinh”, tế trời đất, bái Chiến thần, khích lệ sĩ khí, cuối cùng là Định Khang vương đảm bảo thực hiện quân lệnh. Dưới tường thành, binh sĩ đông nghìn nghịt, mỗi người đều là huyết mạch của Đại Nhạn; ngoài tường thành, dân chúng tấp nập, bọn họ là gốc rễ của Đại Nhạn. Mỗi lần Hoàng đế cổ động các chiến sĩ, họ liền đáp lại rung động cả bầu trời; mỗi một lần hoàng đế hứa hẹn, các chiến sĩ sẽ nhìn lên bầu trời, sát khí hừng hực.
“Bình định phản nghịch, giương uy Ngô quốc!” Mỗi một tiếng hô đều như sóng lớn quét qua hoàng thành, nhiều người đang cầm đèn lồng đều dừng lại, lặng lẽ cầu nguyện cho các tướng sĩ bình an.
Giữa vô số người, Định Đường vương lướt qua hoàng đế, nhìn về phía góc cung điện kia. Mũ sắt, áo giáp sắt, câu hỏi hôm qua dường như vẫn quanh quẩn bên tai Hạ Lệnh Thù.
Định Đường vương hỏi: “Nếu Cửu ca không thể trường thọ, người định làm thế nào?”
Lúc ấy, Hạ Lệnh Thù cự tuyệt suy nghĩ vấn đề này. Nàng đau khổ chuẩn bị nhiều tháng, để lão thái y nghiên cứu chế tạo phương thuốc khắc chế Đại hoàn đan vì muốn hoàng đế sống lâu trăm tuổi. Nàng từ chối suy nghĩ theo hướng tồi tệ nhất.
Lời tương tự như thế, chị của nàng là Triệu vương phi cũng từng hỏi, đại bá của nàng ở Hạ gia cũng từng hỏi, nàng luôn có thể thản nhiên trả lời. Nhưng Định Đường vương là ai chứ, là vị vương gia nắm trong tay một nửa binh mã Đại Nhạn. Cố Song Huyền còn ngồi trên ngôi hoàng đế, Định Đường vương chính là vị tướng trung thành nhất; một khi Cố Song Huyền rời khỏi ngôi vị, Định Đường vương lại là người có dã tâm lớn nhất uy hiếp đến Thái tử.
Thời khắc đặc biệt, lòng Hạ Lệnh Thù đã xây thành đắp lũy cao tận trời. Nàng bình tĩnh trả lời đối phương: “Các vị Hoàng hậu đời trước đã là tấm gương lớn cho bản cung, đơn giản là chôn cùng không hối hận, hoặc là tham sống sợ chết tiếp tục sống. Hai con đường này đều có thể.”
Định Đường vương lại hỏi: “Nếu thiên tử còn ít tuổi lên nắm quyền, Nhiếp chính vương làm phụ tá. Trong số quyền thần có người cầu hôn đương kim Thái hậu, vậy sẽ thế nào?”
Lông mày Hạ Lệnh Thù khẽ động. Gả Thái hậu sao, đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ. Nữ tử dám làm thế sẽ trở thành cái đinh để Hoàng tộc châm chọc, sẽ bị gia tộc quở trách, bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.
Hạ Lệnh Thù nàng lạnh lùng cao ngạo, Thái tử là hoàng đế tương lai, đằng sau có Hạ gia, bên cạnh có Triệu vương hỗ trợ, ai dám cầu hôn nàng chứ? Ai có thể lấy được nàng? Cho dù quyền lực có lớn cỡ nào cũng không qua nổi hoàng đế, cho dù thiên tử tuổi nhỏ sức yếu dần bị người ta chèn ép cả đời thì cũng không đến mức Thái hậu phải gả đi để giữ gìn hoàng quyền.
Đầu xuân, trong ngoài hoàng cung, anh thảo lay động, trăm hoa đua nở. Hạ Lệnh Thù đứng dưới trời tuyết rơi, mười ngón tay lạnh buốt.
Nàng khép chặt mắt, không biết nên cảm thấy kinh hoảng vì tương lai của mình hay chấp nhận áp lực thay cho thái tử, hoặc là bi ai vì Cố Song Huyền. Hoàng đế chỉ mắc bệnh nặng, không phải là ốm chết! Huynh đệ mà hắn tín nhiệm nhất lại bắt đầu tính toán hậu sự của hắn, thật khiến người ta chê cười. Lòng Hạ Lệnh Thù lạnh lẽo, hơi thở ngưng tụ thành sương trắng, rất lâu không tan đi.
“Thân là quốc mẫu, nhất định phải là mẫu mực cho nữ tử trong thiên hạ. Thái hậu Đại Nhạn có bao giờ phải gả cho ai không? Nếu đã không có thì đương nhiên bản cung cũng tuân theo lệ cũ, nếu có thì bản cung cũng có quyền lựa chọn. Hảo nữ chỉ gả một lần, không thể vì tư dục của bản thân mà làm bại hoại thanh danh hoàng tộc và gia tộc, ngay cả thể diện của mình cũng không cần.”
Nói đến cùng, vẫn là không lấy chồng!
Định Đường vương không bất ngờ chút nào về câu trả lời của nàng, đắn đo chốc lát rồi hỏi tiếp: “Nếu có ai để người lựa chọn giữa quyền thế và thiên tử thiếu niên, người sẽ lựa chọn đáp án nào?”
Nếu Cố Song Huyền mất, Cố Khâm Thiên mới mười tuổi chẳng phải chính là thiên tử thiến niên sao. Lựa chọn thiên tử thiếu niên, nàng và Hạ gia sẽ đối nghịch với Nhiếp chính vương; lựa chọn quyền thế, nhất định phải vứt bỏ mẫu tử tình thân, gả cho người mà mình không yêu, lấy trái tim mình để che chở cho thiếu niên thiên tử cả đời bình an.
Lúc này đây, Hạ Lệnh Thù không chút do dự trả lời: “Trời để người gặp khó khăn ắt có lý do! Theo cổ huấn, thiên tử, thái tử đều như nhau. Thái tử không trải qua mưa gió thì sao có thể dẫn dắt Đại Nhạn đi tới huy hoàng. Bản cung là nữ tử, cũng là mẫu thân. Là nữ tử, bản cung sẽ không can thiệp triều chính; là mẫu thân, ta sẽ học theo sư tử mẹ, tự mình đẩy con xuống vách núi sâu, chờ đợi nó bò lên đỉnh núi.” Nàng cười khẽ, quay đầu, ánh mắt có vẻ kì quái nhìn Định Đường vương cao lớn trước mặt: “Vương gia, ngươi và Hoàng thượng là huynh đệ tình thâm nhiều năm, đã trải qua không ít sóng gió. Vậy mà khi Hoàng thượng lâm bệnh nặng, ngươi lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, nếu bị người nào có ý xấu nghe được thì sẽ gây ra không ít thị phi đâu.”
Định Đường vương cười nói: “Thiên hạ này có một nửa nằm trong tay ta, ai dám nói ta không đúng.”
Hào khí này đâu phải là Cửu vương gia đoan chính nghiêm túc ngày thường, rõ ràng là kẻ đầy dã tâm. Hạ Lệnh Thù vốn biết lòng người dễ thay đổi, nhưng các vị hoàng tử cuồng vọng khi đối mặt với ngôi vị hoàng đế vẫn khiến trái tim nàng biến thành băng giá. Năm đó, Cố Song Huyền cũng vô cùng mãn nguyện ngồi lên ngai vàng, sau đó thì hoàn toàn hiểu được cái gì là ‘quả nhân’, cái gì là ‘chỗ cao chịu lạnh’. Ngôi vị hoàng đế là giấc mộng của tất cả những kẻ có dã tâm. Chưa từng có được nên mới tâm tâm niệm niệm, chiếm được rồi thì phải luôn phòng bị sẽ bị người ta đoạt mất. Khi còn sống thì lừa gạt tất cả người trong thiên hạ; còn chưa chết đi mà người trong thiên hạ đã dần lừa tấm lòng của hắn.
Quyền thế đúng là khiến người ta động lòng.
Hạ Lệnh Thù không muốn nói nữa, đang định tìm cớ tránh đi thì Định Đường vương vẫn cố chấp tiếp tục: “Giang sơn mỹ nhân, Cố Song Huyền có thể có thì ta cũng vậy.”
Hạ Lệnh Thù lắc đầu, nàng càng lúc càng xa, giữa trời tuyết rơi, nàng mới ở ngoài điện nhưng đối phương lại cảm thấy không cách nào tới gần được. Nàng tập trung tất cả sự chú ý vào Cố Song Huyền đang khổ cực chống đỡ trên thành, đợi tới khi các chiến sĩ ra khỏi hoàng thành, hoàng đế mới bước vào trong điện.
P/S: Cách hành xử của Định Đường vương trong chương này rất giống một người, không biết các bạn có đoán ra là ai không?
Đầu xuân, thời tiết như gương mặt nữ tử chốn cung đình, một khắc trước còn lê hoa đái vũ, nháy mắt sau đã thành nụ cười thản nhiên. Hôm qua tuyết rơi trắng xóa, hôm nay mặt trời ấm áp, vừa vặn sắp tết Nguyên Tiêu, trong hoàng thành vô cùng nhộn nhịp. Trước cửa cung Đại Minh là ánh đao lấp loáng, vô số tướng sĩ mặc áo giáp, ánh mắt cung kính nghênh đón quân vương thẩm duyệt.
Mười lăm tháng giêng, cũng là ngày binh sĩ Đại Nhạn xuất chinh đánh Hải quốc.
Hạ Lệnh Thù đứng ở thiên điện, nhìn hoàng đế đứng bên tường thành phải dựa vào người hầu, từ tốn đọc “Lệnh xuất chinh”, tế trời đất, bái Chiến thần, khích lệ sĩ khí, cuối cùng là Định Khang vương đảm bảo thực hiện quân lệnh. Dưới tường thành, binh sĩ đông nghìn nghịt, mỗi người đều là huyết mạch của Đại Nhạn; ngoài tường thành, dân chúng tấp nập, bọn họ là gốc rễ của Đại Nhạn. Mỗi lần Hoàng đế cổ động các chiến sĩ, họ liền đáp lại rung động cả bầu trời; mỗi một lần hoàng đế hứa hẹn, các chiến sĩ sẽ nhìn lên bầu trời, sát khí hừng hực.
“Bình định phản nghịch, giương uy Ngô quốc!” Mỗi một tiếng hô đều như sóng lớn quét qua hoàng thành, nhiều người đang cầm đèn lồng đều dừng lại, lặng lẽ cầu nguyện cho các tướng sĩ bình an.
Giữa vô số người, Định Đường vương lướt qua hoàng đế, nhìn về phía góc cung điện kia. Mũ sắt, áo giáp sắt, câu hỏi hôm qua dường như vẫn quanh quẩn bên tai Hạ Lệnh Thù.
Định Đường vương hỏi: “Nếu Cửu ca không thể trường thọ, người định làm thế nào?”
Lúc ấy, Hạ Lệnh Thù cự tuyệt suy nghĩ vấn đề này. Nàng đau khổ chuẩn bị nhiều tháng, để lão thái y nghiên cứu chế tạo phương thuốc khắc chế Đại hoàn đan vì muốn hoàng đế sống lâu trăm tuổi. Nàng từ chối suy nghĩ theo hướng tồi tệ nhất.
Lời tương tự như thế, chị của nàng là Triệu vương phi cũng từng hỏi, đại bá của nàng ở Hạ gia cũng từng hỏi, nàng luôn có thể thản nhiên trả lời. Nhưng Định Đường vương là ai chứ, là vị vương gia nắm trong tay một nửa binh mã Đại Nhạn. Cố Song Huyền còn ngồi trên ngôi hoàng đế, Định Đường vương chính là vị tướng trung thành nhất; một khi Cố Song Huyền rời khỏi ngôi vị, Định Đường vương lại là người có dã tâm lớn nhất uy hiếp đến Thái tử.
Thời khắc đặc biệt, lòng Hạ Lệnh Thù đã xây thành đắp lũy cao tận trời. Nàng bình tĩnh trả lời đối phương: “Các vị Hoàng hậu đời trước đã là tấm gương lớn cho bản cung, đơn giản là chôn cùng không hối hận, hoặc là tham sống sợ chết tiếp tục sống. Hai con đường này đều có thể.”
Định Đường vương lại hỏi: “Nếu thiên tử còn ít tuổi lên nắm quyền, Nhiếp chính vương làm phụ tá. Trong số quyền thần có người cầu hôn đương kim Thái hậu, vậy sẽ thế nào?”
Lông mày Hạ Lệnh Thù khẽ động. Gả Thái hậu sao, đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ. Nữ tử dám làm thế sẽ trở thành cái đinh để Hoàng tộc châm chọc, sẽ bị gia tộc quở trách, bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.
Hạ Lệnh Thù nàng lạnh lùng cao ngạo, Thái tử là hoàng đế tương lai, đằng sau có Hạ gia, bên cạnh có Triệu vương hỗ trợ, ai dám cầu hôn nàng chứ? Ai có thể lấy được nàng? Cho dù quyền lực có lớn cỡ nào cũng không qua nổi hoàng đế, cho dù thiên tử tuổi nhỏ sức yếu dần bị người ta chèn ép cả đời thì cũng không đến mức Thái hậu phải gả đi để giữ gìn hoàng quyền.
Đầu xuân, trong ngoài hoàng cung, anh thảo lay động, trăm hoa đua nở. Hạ Lệnh Thù đứng dưới trời tuyết rơi, mười ngón tay lạnh buốt.
Nàng khép chặt mắt, không biết nên cảm thấy kinh hoảng vì tương lai của mình hay chấp nhận áp lực thay cho thái tử, hoặc là bi ai vì Cố Song Huyền. Hoàng đế chỉ mắc bệnh nặng, không phải là ốm chết! Huynh đệ mà hắn tín nhiệm nhất lại bắt đầu tính toán hậu sự của hắn, thật khiến người ta chê cười. Lòng Hạ Lệnh Thù lạnh lẽo, hơi thở ngưng tụ thành sương trắng, rất lâu không tan đi.
“Thân là quốc mẫu, nhất định phải là mẫu mực cho nữ tử trong thiên hạ. Thái hậu Đại Nhạn có bao giờ phải gả cho ai không? Nếu đã không có thì đương nhiên bản cung cũng tuân theo lệ cũ, nếu có thì bản cung cũng có quyền lựa chọn. Hảo nữ chỉ gả một lần, không thể vì tư dục của bản thân mà làm bại hoại thanh danh hoàng tộc và gia tộc, ngay cả thể diện của mình cũng không cần.”
Nói đến cùng, vẫn là không lấy chồng!
Định Đường vương không bất ngờ chút nào về câu trả lời của nàng, đắn đo chốc lát rồi hỏi tiếp: “Nếu có ai để người lựa chọn giữa quyền thế và thiên tử thiếu niên, người sẽ lựa chọn đáp án nào?”
Nếu Cố Song Huyền mất, Cố Khâm Thiên mới mười tuổi chẳng phải chính là thiên tử thiến niên sao. Lựa chọn thiên tử thiếu niên, nàng và Hạ gia sẽ đối nghịch với Nhiếp chính vương; lựa chọn quyền thế, nhất định phải vứt bỏ mẫu tử tình thân, gả cho người mà mình không yêu, lấy trái tim mình để che chở cho thiếu niên thiên tử cả đời bình an.
Lúc này đây, Hạ Lệnh Thù không chút do dự trả lời: “Trời để người gặp khó khăn ắt có lý do! Theo cổ huấn, thiên tử, thái tử đều như nhau. Thái tử không trải qua mưa gió thì sao có thể dẫn dắt Đại Nhạn đi tới huy hoàng. Bản cung là nữ tử, cũng là mẫu thân. Là nữ tử, bản cung sẽ không can thiệp triều chính; là mẫu thân, ta sẽ học theo sư tử mẹ, tự mình đẩy con xuống vách núi sâu, chờ đợi nó bò lên đỉnh núi.” Nàng cười khẽ, quay đầu, ánh mắt có vẻ kì quái nhìn Định Đường vương cao lớn trước mặt: “Vương gia, ngươi và Hoàng thượng là huynh đệ tình thâm nhiều năm, đã trải qua không ít sóng gió. Vậy mà khi Hoàng thượng lâm bệnh nặng, ngươi lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, nếu bị người nào có ý xấu nghe được thì sẽ gây ra không ít thị phi đâu.”
Định Đường vương cười nói: “Thiên hạ này có một nửa nằm trong tay ta, ai dám nói ta không đúng.”
Hào khí này đâu phải là Cửu vương gia đoan chính nghiêm túc ngày thường, rõ ràng là kẻ đầy dã tâm. Hạ Lệnh Thù vốn biết lòng người dễ thay đổi, nhưng các vị hoàng tử cuồng vọng khi đối mặt với ngôi vị hoàng đế vẫn khiến trái tim nàng biến thành băng giá. Năm đó, Cố Song Huyền cũng vô cùng mãn nguyện ngồi lên ngai vàng, sau đó thì hoàn toàn hiểu được cái gì là ‘quả nhân’, cái gì là ‘chỗ cao chịu lạnh’. Ngôi vị hoàng đế là giấc mộng của tất cả những kẻ có dã tâm. Chưa từng có được nên mới tâm tâm niệm niệm, chiếm được rồi thì phải luôn phòng bị sẽ bị người ta đoạt mất. Khi còn sống thì lừa gạt tất cả người trong thiên hạ; còn chưa chết đi mà người trong thiên hạ đã dần lừa tấm lòng của hắn.
Quyền thế đúng là khiến người ta động lòng.
Hạ Lệnh Thù không muốn nói nữa, đang định tìm cớ tránh đi thì Định Đường vương vẫn cố chấp tiếp tục: “Giang sơn mỹ nhân, Cố Song Huyền có thể có thì ta cũng vậy.”
Hạ Lệnh Thù lắc đầu, nàng càng lúc càng xa, giữa trời tuyết rơi, nàng mới ở ngoài điện nhưng đối phương lại cảm thấy không cách nào tới gần được. Nàng tập trung tất cả sự chú ý vào Cố Song Huyền đang khổ cực chống đỡ trên thành, đợi tới khi các chiến sĩ ra khỏi hoàng thành, hoàng đế mới bước vào trong điện.
P/S: Cách hành xử của Định Đường vương trong chương này rất giống một người, không biết các bạn có đoán ra là ai không?
/59
|