"Người đang tốt như vậy tại sao lại mất tích?" Long Thiên Vũ lo lắng đi tới đi lui, "Chẳng lẽ Vương huynh đã làm chuyện gì để cho nàng ấy chán ghét sao?"
"Muội còn dám nói!" Nói đến đây, Long Tiếu Thiên lập tức tức giận. "Muội nói với Kính Nhi những lời đó là có ý gì, cố ý gây phiền toái cho huynh phải không?"
"Muội chỉ là. . . . . Ai nha! Dù sao muội biết rõ Vương huynh sẽ giải quyết tốt. . . . . . Chẳng lẽ huynh không giải quyết được?" Cho nên Kính Nhi mới có thể "Rời nhà trốn đi"?
"Ý của muội là huynh để cho nàng trốn đi?" Long Tiếu Thiên sắc mặt khó coi trừng mắt muội muội.
Từ sau khi muội ấy sinh ra, hắn chưa bao giờ như hiện tại có loại ý niệm mãnh liệt này —— muốn bóp chết muội ấy.
"Này. . . . . . Muội cũng không nói." Trong cung người nào không biết Kính Nhi là người Vương huynh sủng ái, ngay cả nàng người công chúa này cũng không dám can đảm mượn gan trời bắt hoặc giấu Kính Nhi đi; cho nên nàng ấy nhất định là tự mình chạy mất, về lý do tại sao chạy mất, nên hỏi Vương huynh người cuối cùng cùng Kính Nhi nói chuyện rồi.
Nàng thật tò mò, đêm qua Vương huynh đã cùng Kính Nhi nói cái gì? ! Hoặc là làm cái gì?
Long Tiếu Thiên thấy muội muội đột nhiên cười đến không có tiền đồ, không nhịn được quở nhẹ nói: "Loại thời điểm này muội còn cười được?"
"Chẳng lẽ muốn muội khóc? Được rồi, bản công chúa nhất định hiểu đạo lý co được dãn được, vậy thì. . . . . . Oa! Kính Nhi. . . . . . Con đang ở đâu? Kính Nhi con mau trở lại nha. . . . . ." Long Thiên Vũ đột nhiên diễn vai "Hiếu nữ" (người con gái tốt nhẽ ra phải dùng với cha mẹ mới đúng nhưng ở đây tỷ ấy là sư phụ mà ta), diễn nhập thần đến nỗi ngay cả nước mắt nước mũi tất cả đều giống như bão tố không ngừng chảy ra ngoài.
Nhưng thân là người xem duy nhất của nàng cũng là ca ca nàng Long Tiếu Thiên —— "Người đâu, truyền Đại thần y." (@?@?@? hiểu chít liền)
"Ngô. . . . . ." Đau quá, đầu của nàng làm sao thế này?
Giãy giụa đứng dậy, Vu Kính phát hiện mình đang ở một địa phương hoàn toàn xa lạ.
Đây là một gian phòng hoa lệ tràn đầy hương khí (ý chị chắn đang nói phòng toàn phấn son đó mn), cùng gian phòng tràn đầy mùi thuốc kia của nàng cách xa vạn dặm.
Tại sao nàng lại ở chỗ này?
Nàng nhớ sau khi từ trong phòng Vương Thượng ra ngoài, liền hướng Thiên Hạc cung đi, sau đó cái ót đột nhiên một trận đau nhức, nàng chính là ở chỗ này.
Rốt cuộc. . . . . . Đã xảy ra chuyện gì?
"Sư phụ, là ngươi sao?" Có phải là công chúa điện hạ giở trò đùa dai hay không?
Nhưng bốn phía không người nào trả lời, một mảnh yên tĩnh.
"Kỳ quái."
Vu Kính không nhịn được xuống giường, phát hiện bên ngoài cũng không có người.
Nàng là làm sao tới đây? Thôi, không muốn nghĩ nhiều như vậy, nàng hay là trở về trước rồi hãy nói, tránh cho có người lo lắng.
Bất quá, nơi này rốt cuộc là nơi nào?
"Đứng lại! Ngươi muốn đi đâu?"
Sau lưng Vu Kính đột nhiên truyền đến một trận kinh hô, một cung nữ xông tới nàng, sau đó nắm lấy tay nàng hướng gian phòng vừa rồi kéo đi.
"Trở về!"
"Trở về? Ngươi là ai? Buông ta ra, không cần bắt ta!" Nàng muốn làm cái gì? .
"Câm miệng, kêu lớn hơn nữa đi ta liền khâu miệng của ngươi lại!"
"Là ai? Tại sao muốn bắt ta? Ta lại không biết ngươi!" Ghét, hơi sức của nàng ta thật lớn, nàng căn bản tránh không được nàng ta.
"Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, chúng ta tất nhiên sẽ không làm khó ngươi. . . . . . Ghê tởm! Ngươi còn như vậy, ta liền không để cho ngươi sống thoải mái." Nàng ta cứ nhích tới nhích lui, nàng sắp không bắt không được nàng ta rồi.
Chúng ta? Không chỉ có một mình nàng ta thôi sao? .
"Không cần! Các ngươi là ai? Ta và các ngươi có xung đột với nhau sao? Các ngươi vì cái gì muốn bắt ta? Các ngươi nhìn cho rõ, ta là Kính Nhi!" Có phải là cừu gia của sư phụ hay không, kết quả là họ chỉ bắt nhầm người?
"Chúng ta dĩ nhiên biết ngươi là ai, chính là ngươi làm hại. . . . . . Dù sao ngươi ngoan ngoãn là được, nếu không đừng trách ta nặng tay —— a! Cái Xú Nha Đầu (con nhóc thối tha) này!" Nàng ta cư nhiên cắn nàng!
Thừa dịp cung nữ bị đau buông mình ra Vu Kính lập tức hướng phía cửa phóng tới.
Nàng nhất định phải rời khỏi nơi này thôi. . . . . .
"A!" Là ai ngăn cản đường của nàng? Như thế nào lại có một cung nữ nữa?
Người cung nữ trong phòng thấy vậy lập tức kêu to: "Mau bắt nàng lại, nếu không nàng ta muốn bỏ chạy!"
"Không cần! Buông tay! Các ngươi buông ta ra!"
Đột nhiên, cái ót Vu Kính đau nhói, trước mắt lại xuất hiện bóng tối quen thuộc.
"Làm sao bây giờ? Đã ba ngày tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn tìm thấy người, có thể bị sát hại rồi hay không. . . . . . Không, sẽ không, coi như là như vậy, cũng phải tìm được thi thể mới đúng, nhưng là cho tới bây giờ ngay cả một đầu ngón tay cũng không tìm thấy. . . . . . Chẳng lẽ bị người giết hại rồi sau đó phanh thây làm thành bánh bao rồi hả? Không thể nào! Kia rất đau, hơn nữa người của Ngự Thiện Phòng cũng không cần phải làm như vậy. . . . . ."
"Thiên Vũ, câm miệng!" Long Tiếu Thiên không nhịn được gầm nhẹ.
Hắn đã đủ phiền lòng khó chịu lắm rồi, muội ấy còn không biết điều còn nói nhảm như vậy —— hắn sẽ đem nàng làm thành bánh bao trước thì có!
"Vương huynh, huynh phái thêm nhiều người hơn nữa đi ra ngoài tìm một chút thử xem, chậm một chút mà nói, muội sợ Kính Nhi sẽ xảy ra chuyện."
"Muội tạm thời ngậm cại miệng quạ của muội lại, huynh không muốn nghe những lời kia nữa."
Đáng chết! Nàng rốt cuộc đang ở nơi nào? Người nào có lá gan lớn như vậy dám cùng hắn đối nghịch, trong cung cấm vệ nghiêm ngặt, căn bản sẽ không có người có thể trốn đi vào; chẳng lẽ bắt Kính Nhi, là người ở trong cung?
Long Thiên Vũ chú ý tới thần sắc hắn khác thường, "Vương huynh, huynh nghĩ đến cái gì rồi?"
"Trong cung, có người nhìn Kính Nhi không vừa mắt phải hay không?" Thiên Vũ ngày ngày cùng Kính Nhi ở một chỗ, có thể nàng sẽ biết cái gì.
"Nhìn Kính Nhi không vừa mắt? Gần đây mọi người ai cũng biết huynh đem Kính Nhi làm bảo vật nâng niu trong lòng bàn tay, hơn nữa nàng vừa là đồ đệ duy nhất của muội, có ngốc hơn nữa cũng phải biết nịnh bợ nàng mà không phải đối với nàng vô lễ. . . . . . Ai nha!" Thật là đau! Nàng trừng mắt Tiểu Bạch Hồ đột nhiên chạy tới bên chân. "Ly ly, ngươi làm gì cắn ta?"
Thật là uổng phí nàng như thế nào yêu thương nó, nó cư nhiên dùng hàm răng vừa nhọn vừa sắc cắn chân trắng mịn của nàng, lần này nhất định sẽ chảy không ít máu.
Long Tiếu Thiên đột nhiên nói: "Thiên Vũ, đi!"
Long Thiên Vũ nghe vậy ngẩng đầu, liền bị Long Tiếu Thiên kéo lấy hướng phía ngoài chạy đi.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nó biết Kính Nhi ở nơi nào." Long Tiếu Thiên cũng không quay đầu lại nói.
Nhìn thấy bộ dạng Tiểu Bạch Hồ gấp rút muốn kéo muội muội ra ngoài, nó vô cùng có thể là tìm được Kính Nhi rồi.
"Cái gì? Ly ly nó. . . . . ." Con động vật bốn chân này biết Kính Nhi ở nơi nào? Làm sao có thể, nó dù thế nào có thể lợi hại bằng mấy trăm thị vệ được huấn luyện hoàn mỹ. . . . . . Từ từ, Kính Nhi trên người có mùi thuốc. . . . . ."Đúng rồi, dã thú lỗ mũi rất thính." Nàng thế nào không nghĩ tới khiến Ly Ly tìm người, thật là thông minh một đời hồ đồ nhất thời.
Chạy ở trước mặt Tiểu Bạch Hồ làm như nghe thấy lời nàng..., không vui quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng, gia tăng tốc độ chạy lên phía trước.
"Xem ra, ngươi hôm nay lại khỏi phải nghĩ đến ăn cơm."
Một bàn tay thon thả để nhẹ một con cờ trên bàn cờ, một đôi môi mềm mại hoàn mỹ không sứt mẻ khạc ra lời nói tàn nhẫn.
Vu Kính đói bụng đến mức chỉ còn một hơi thoi thóp xụi lơ ở trên ghế, nàng kể từ khi bị bắt tới đây, liền có bữa được ăn bữa không được ăn.
May mắn thắng một ván cờ, thì có một bữa đồ ăn để thưởng thức, nếu như thua cờ giống hiện tại, lại phải bị đói bụng, mà tài đánh cờ của nàng cố tình lại là kém nhất, mấy ngày liền, trừ uống nước cùng ăn một cái bánh bao để cho nàng không chết đói, thì còn chưa được ăn bất kỳ cái gì khác.
"Ngươi rốt cuộc lúc nào mới bằng lòng thả ta? Dung cô nương."
Bắt nàng tới đây chính là chỉ nhìn chằm chằm nàng.
"Ngươi đã hỏi biết bao nhiêu lần rồi, ta là không có khả năng sẽ thả ngươi trở lại bên cạnh Vương Thượng trở ngại ta."
Nàng không phải người ngu, làm sao có thể để cho nàng trở về quyến rũ Vương Thượng? Vốn dĩ Vương Thượng chỉ là của một mình Dung Phán Phán nàng, Vương Thượng trong mắt cũng chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng, nhưng hôm nay đã bị cái xú nha đầu này phá hư hầu như không còn rồi.
Mà nay, trong cung mọi người đều nói Vương Thượng đối với xú nha đầu này có bao nhiêu dịu dàng, bao nhiêu sủng ái, ngay cả trong cung công chúa bốc đồng Thiên Vũ cũng đối với nàng tốt vô cùng; trái lại nàng, vốn là sủng phi bây giờ lại trở thành trò cười trong cung, cục tức này bảo nàng làm sao nuốt cho trôi!
"Nhưng là ngươi bắt ta, Vương Thượng cùng sư phụ cũng sẽ không mặc kệ ta, đến lúc đó ngươi. . . . . ."
Pằng!
Một cái tát vang dội ngắt lời nàng.
Thật là đau! Vu Kính trong miệng nếm được mùi máu tươi, nhưng nàng lại không có đưa tay lau đi.
"Thật là, làm hại tay ta đều đau rồi." Dung Phán Phán trách tội trừng mắt nhìn nàng, vươn tay để bọn nha hoàn bôi thuốc cho nàng. "Ngươi muốn trách thì trách mình, ai bảo ngươi để Vương Thượng thấy ngươi, thậm chí. . . . . ." Vừa nghĩ tới Vương Thượng đối với nàng ta tốt như như vậy liền đại biểu cho cái gì, nàng liền giận đến muốn giết nàng ta.
Tại sao ban đầu nàng ta vẫn còn xấu xí Vương Thượng cũng đối với nàng rất tốt? Hiện tại nàng ta trở nên đẹp như vậy, Vương Thượng dĩ nhiên càng không có lý do gì không động tâm với nàng ta, nàng ta căn bản cũng không nên xuất hiện ở trên đời này.
"Thậm chí?" Nàng ấy muốn nói cái gì?
"Đừng giả ngây giả dại trước mặt ta, trong lòng ngươi hiểu ta chỉ cái gì! Vương Thượng không nên đối với xú nha đầu như ngươi sinh ra tình cảm, mà nàng cái gì cũng không còn.
Vu Kính không hiểu nàng ấy chỉ là cái gì, nhưng giờ phút này tựa hồ không phải là thời điểm thích hợp để truy cứu đến cùng, cằm của nàng đột nhiên bị người chiếm lấy.
"Tại sao Vương Thượng sẽ coi trọng ngươi? Không có gia thế đã không nói ngươi dựa vào cái gì làm Tề quốc quốc mẫu? Dựa vào cái gì được Vương Thượng sủng ái? Ngươi rốt cuộc là dùng yêu thuật gì mê hoặc Vương Thượng? Ngươi nói mau!"
Nàng hận nàng ta, hận cái nữ nhân đã cướp đi Vương Thượng của nàng!
"Những vấn đề này ngươi nên đi hỏi Vương Thượng, ngươi hỏi ta , ta cũng không biết tại sao." Cằm của nàng thật là đau, nhưng là cho nhìn chằm chằm ánh mắt của xem ra thật là khủng khiếp.
"Hỏi Vương Thượng? Ngươi cho rằng ta không muốn sao?" Dung Phán Phán biết, nàng nhất định sẽ lấy được câu trả lời làm mình tan nát cõi lòng. "Ta sẽ làm cho ngươi từ nay về sau không thể nhìn thấy Vương Thượng nữa, trừ phi hắn quên ngươi, nếu không ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ khôi phục tự do!"
Coi như nàng ta khôi phục tự do, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta, nàng không thể để nàng ta có bất kỳ cơ hội nào đến gần Vương Thượng, không cho phép nha đầu này xuất hiện giữa nàng và Vương Thượng, tuyệt đối không thể.
Muốn Vương Thượng quên nàng? Vu Kính không khỏi trợn to mắt.
Không, coi như vĩnh viễn cũng không thể gặp lại, nàng cũng hi vọng Vương Thượng có thể nhớ nàng, đừng quên nàng.
"Nếu như Vương Thượng vẫn không quên được ta, như vậy ta không phải cả đời sẽ bị giam ở chỗ này sao?" Quên một người có thể nói dễ dàng vậy sao, ít nhất nàng biết nàng tuyệt đối không quên được Vương Thượng .
Chẳng lẽ không có biện pháp khác có thể để cho nàng rời đi nơi này sao? Nàng rất nhớ mọi thứ ở bên ngoài, nhớ tất cả những người quan tâm nàng. . . . . . Cùng với Vương Thượng. . . . . .
"Ta có thể thả ngươi đi." Dung Phán Phán đột nhiên trở nên hảo tâm.
"Thật? Ngươi nguyện ý thả ta đi?"
Nàng không muốn lại bị giam lại? Nàng ấy chịu để cho nàng gặp lại Vương Thượng sao? Chỉ cần nàng ấy chịu để cho nàng trở lại bên cạnh Vương Thượng, nàng có thể nghĩ rằng chuyện xảy ra trong mấy ngày qua chỉ là một cơn ác mộng, không đáng để nàng ghi hận.
Là từ khi nào bắt đầu, nàng thích cảm giác chờ đợi ở bên cạnh Vương Thượng trở nên mãnh liệt như vậy, thậm chí chỉ cần vừa nghĩ tới không thể nhìn thấy hắn, lòng của nàng giống như có vạn con kiến cắn thực khó chịu?
"Dĩ nhiên." Dung Phán Phán hận thấu xương bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần này, càng hận chính mình bởi vì nàng bộ dạng cao hứng của nàng mà cảm thấy tuyệt đẹp.
"Lúc nào thì?" Không hiểu lửa ghen tỵ đang sôi trào trong lòng Dung Phán Phán, dung nhan xinh đẹp đáng yêu đang chờ đợi của Vu Kính làm cho người khác không dời mắt được.
"Hiện tại." Nàng hiện tại liền muốn phá hủy nữ nhân này!
"Hiện tại?" Có thật không? Nàng có thể đi? .
Dung Phán Phán đột nhiên hướng thị nữ sau lưng nàng gật nhẹ đầu.
Vu Kính không hiểu nàng ta đang đánh cái chủ ý gì, đầu lại một hồi đau đớn quen thuộc, tiếp theo là bóng tối chán ghét.
Trước khi lâm vào hôn mê, nàng biết rất rõ ràng, đây cũng không phải là muốn thả nàng đi.
Đá đá Kính Nhi ngã trên mặt đất, thấy nàng không có bất kỳ phản ứng gì, trên mặt Dung Phán Phán lập tức hiện lên một nụ cười quỷ quyệt.
"Ngay lập tức đưa nha đầu này ra khỏi cung, ta muốn nàng trở thành thẻ đỏ của kỹ viện (ukm ta cũng muốn trở thành mỹ nhân đệ nhất kỹ viện)."
Kể từ đó, bất kể là nam nhân nào thấy nàng ta, cũng sẽ muốn nàng ta; coi như đến lúc đó Vương Thượng tìm được nàng ta thì sao, hắn cũng không thể để một kỷ nữ bị đa số nam nhân nhúng chàm qua trở thành Tề quốc quốc mẫu.
Hừ hừ, Vương Thượng vĩnh viễn sẽ là của một mình Dung Phán Phán nàng, ai cũng không thể tranh giành cùng nàng; dám can đảm cùng nàng tranh giành tình cảm của đàn ông, kết quả chính là sẽ như thế này.
"Dung Phán Phán thỉnh an Vương Thượng."
Nhìn thấy nam nhân ngày đêm mong nhớ, Dung Phán Phán cơ hồ muốn ngất đi.
Không nghĩ tới xú nha đầu này mới mất tích mấy ngày mà thôi, Vương Thượng đã nghĩ đến nàng, lão thiên gia (ông trời) quả nhiên không có vứt bỏ nàng.
"Kính Nhi đâu?" Long Tiếu Thiên không nhiều lời vô nghĩa.
Mới vừa rồi Tiểu Bạch Hồ hướng nơi này chạy tới thì trong lòng hắn đã có tính toán rồi, chẳng qua là thế nào cũng không nghĩ đến, nàng chỉ là một phi tử nho nhỏ, cư nhiên dám can đảm cùng hắn đối nghịch.
"Gì?" Vương Thượng không phải là đặc biệt đến tìm nàng, mà là vì xú nha đầu ghê tởm kia? Không, hắn làm sao sẽ biết, chuyện này trừ nàng cùng mấy cung nữ bên ngoài, sẽ không còn có người nào biết mới đúng.
"Bổn vương hỏi một lần nữa, Kính Nhi đây?" Trong phòng này mặc dù cùng với mùi hương son phấn trên người Dung Phán Phán giống nhau, nhưng Long Tiếu Thiên cũng ngửi thấy một cỗ vô cùng đạm mạc hương vị thảo dược, là mùi vị trên người Kính Nhi.
"Kính Nhi? Chúng ta nơi này có người gọi là Kính Nhi sao?" Dung Phán Phán giả bộ ngu hỏi thăm cung nữ ở một bên.
"Thật là giả dối, trong cung vì tìm Kính Nhi mà huyên náo ồn ào, ngươi làm sao có thể không biết Kính Nhi là ai!" Long Thiên Vũ thật vất vả nắm lấy Tiểu Bạch Hồ cắn loạn lung tung, lập tức không khách khí nhảy đến trước mặt Dung Phán Phán, giống như nhìn thấy kẻ thù trừng mắt nhìn nàng. "Huống chi trên người ngươi còn có mùi thuốc của Kính Nhi." Này rõ ràng chính là mùi thuốc của Kính Nhi!
"Mùi thuốc? Công chúa không biết Dung Phán Phán vài ngày trước thân thể không khỏe nên có sắc một ít thuốc nên có mùi thuốc cũng là bình thường thôi." Bất kể bọn họ nói cái gì, nàng cũng liều chết không thừa nhận.
"Vậy sao? Vậy ngươi nói cái này là làm sao?" Tiểu Bạch Hồ trong ngực nàng cùng nhìn Dung Phán Phán chằm chằm giống như là có thâm cừu đại hận vậy, liều mạng giãy dụa, muốn xông qua cào mặt Dung Phán Phán. "Ngươi nếu không phải bắt chỉ nhân của tên tiểu tử này, nó như thế nào như vậy hận ngươi?"
Nhìn một chút, những động tác này của Ly Ly thật là đáng yêu, đợi lát nữa nhất định phải buông nó ra, để cho nó thật tốt cào một cái, cắn rồi cắn mới được, nếu không trở về cắn nàng phát giận vậy thì nguy rồi.
"Lần trước công chúa điện hạ không phải là cũng bị quào trầy sao? Ta nghĩ, tiểu súc sinh này là thấy ai cũng sẽ nghĩ cào mấy cái đi!"
Nữ nhân này, lại dám phản bác lời nói của công chúa đại nhân nàng, chán sống rồi có phải không?
"Dung Phán Phán, ngươi nên biết lừa gạt Bổn vương sẽ có kết quả gì." Sau khi chứng thực Kính Nhi không ở nơi này, Long Tiếu Thiên sắc mặt càng thêm khó coi. Cứ tưởng rằng có cơ hội tìm được nàng, nhưng quay đầu lại lại như cũ không tìm thấy, hắn bắt đầu có dự cảm xấu.
"Vương Thượng minh giám, Dung Phán Phán có mượn gan trời cũng không dám lừa gạt Vương Thượng, kính xin Vương Thượng minh xét." Dung Phán Phán một bộ dáng yếu đuối, giống như là một cô nương nhỏ nhắn vô tội.
Long Tiếu Thiên than thở, hy vọng duy nhất cũng thất bại, chẳng lẽ Kính Nhi cứ như vậy không lý do biến mất sao? Là trời cao quyết định muốn thu ân huệ lại sao, mang Kính Nhi đi sao?
Không, hắn tuyệt không cho phép! Bất kể thân phận Kính Nhi là gì, hắn chắc chắn tìm nàng trở lại.
Tiểu Bạch Hồ đột nhiên gầm nhẹ, đột nhiên lộ ra răng nhọn, dọa Long Thiên Vũ đang ôm lấy nó giật mình, cánh tay buông lỏng, nó lập tức nhân cơ hội nhảy xuống đất, sau đó như một làn khói không thấy bóng dáng.
"Hãy bớt nói nhảm đi! Vương huynh, dứt khoát giao nàng cho muội, muội nhất định sẽ làm cho nàng nói thật!" Nàng vẫn rất muốn thử một chút mấy cái kia khảo hình trong sách kia, lúc này vừa lúc là cơ hội tuyệt vời.
Nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng, Long Tiếu Thiên không nói một lời rời đi.
"Vương huynh, chờ muội một chút." Thảm, nhìn dáng vẻ Vương huynh so mới vừa rồi còn khó coi hơn.
Long Thiên Vũ vội vã đuổi theo bước chân của Long Tiếu Thiên.
"Vương huynh, muội xác định trong phòng Dung Phán Phán có mùi thuốc trên người Kính Nhi, phương thuốc kia là tự muội điều chế, muội không thể nào quên được, huynh không thể để mặc cho Dung Phán Phán muốn làm gì thì làm, nếu ngộ nhỡ Kính Nhi có mệnh hệ gì. . . . . .Đừng trừng muội, muội chỉ là nói thật, huynh không thể để người phụ nữ kia tiếp tục làm ra chuyện bất lợi gì cho Kính Nhi được, trước mắt còn không biết nàng ta giấu Kính Nhi đến nơi nào, cho nên chúng ta nên . . . . . ."
"Ta biết rõ nên làm như thế nào." Thiên Vũ cho là hắn sẽ bỏ qua cho bất kỳ cơ hội nào có thể tìm được Kính Nhi sao?
"Vương Thượng!" Một thị vệ vội vã chạy hướng hai người.
"Tìm được Kính Nhi rồi sao?" Long Thiên Vũ khẩn trương hỏi, hiện tại trong cung cũng chỉ có chuyện này đáng giá để mọi người quan tâm thôi.
"Không, thuộc hạ cũng không phát hiện chỗ của Kính cô nương. . . . . ." Thị vệ thân thủ gọn gàng trình lên một chiếc giầy thêu.
"Nếu không tìm thấy thì lăn xa một chút cho ta, không thấy chúng ta đang bận hay sao!"
"Thiên Vũ." Long Tiếu Thiên cảnh cáo thấp giọng kêu lên.
Long Thiên Vũ bĩu môi, không vui dùng sức trừng mắt thị vệ không giải thích được xuất hiện ở trước mặt này.
"Xảy ra chuyện gì mà lo lắng như vậy. . . . . ." Chuyện của Kính Nhi mặc dù quan trọng, nhưng hắn thân là nhất quốc chi quân (vua một nước), quốc sự (chuyện quốc gia đất nước) cũng không thể không xem trọng.
"Khởi bẩm Vương Thượng, mới vừa rồi thuộc hạ kiểm tra người cùng vật phẩm ra vào trong cung thì phát hiện cáo trắng Kính cô nương nuôi vây lấy một cái rương gỗ lại bắt lại cắn. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, cổ áo thị vệ đột nhiên bị người nhấc lên, trước mắt xuất hiện gương mặt quỷ mị kinh khủng của Long Thiên Vũ.
"Kính Nhi ở bên trong?"
"Không, nâng rương gỗ kia chính là thi vệ của Dung quý phi, thuộc hạ không cách nào mở rương gỗ ra. . . . . ."
"Ngươi chẳng lẽ để cho bọn họ mang cái rương ra cung rồi?" Không cần chờ Vương huynh hạ lệnh, nàng sẽ lập tức chém cái đầu dưa hấu ngu xuẩn của hắn!
"Không, thuộc hạ đã cho người ngăn bọn họ lại, đang ở. . . . . ."
Long Thiên Vũ nhìn về phía Long Tiếu Thiên, "Vương huynh, có thể là ở chỗ này hay không?" Cho nên bọn họ mới có thể ở trong cung Dung Phán Phán không tìm được người.
"Muội còn dám nói!" Nói đến đây, Long Tiếu Thiên lập tức tức giận. "Muội nói với Kính Nhi những lời đó là có ý gì, cố ý gây phiền toái cho huynh phải không?"
"Muội chỉ là. . . . . Ai nha! Dù sao muội biết rõ Vương huynh sẽ giải quyết tốt. . . . . . Chẳng lẽ huynh không giải quyết được?" Cho nên Kính Nhi mới có thể "Rời nhà trốn đi"?
"Ý của muội là huynh để cho nàng trốn đi?" Long Tiếu Thiên sắc mặt khó coi trừng mắt muội muội.
Từ sau khi muội ấy sinh ra, hắn chưa bao giờ như hiện tại có loại ý niệm mãnh liệt này —— muốn bóp chết muội ấy.
"Này. . . . . . Muội cũng không nói." Trong cung người nào không biết Kính Nhi là người Vương huynh sủng ái, ngay cả nàng người công chúa này cũng không dám can đảm mượn gan trời bắt hoặc giấu Kính Nhi đi; cho nên nàng ấy nhất định là tự mình chạy mất, về lý do tại sao chạy mất, nên hỏi Vương huynh người cuối cùng cùng Kính Nhi nói chuyện rồi.
Nàng thật tò mò, đêm qua Vương huynh đã cùng Kính Nhi nói cái gì? ! Hoặc là làm cái gì?
Long Tiếu Thiên thấy muội muội đột nhiên cười đến không có tiền đồ, không nhịn được quở nhẹ nói: "Loại thời điểm này muội còn cười được?"
"Chẳng lẽ muốn muội khóc? Được rồi, bản công chúa nhất định hiểu đạo lý co được dãn được, vậy thì. . . . . . Oa! Kính Nhi. . . . . . Con đang ở đâu? Kính Nhi con mau trở lại nha. . . . . ." Long Thiên Vũ đột nhiên diễn vai "Hiếu nữ" (người con gái tốt nhẽ ra phải dùng với cha mẹ mới đúng nhưng ở đây tỷ ấy là sư phụ mà ta), diễn nhập thần đến nỗi ngay cả nước mắt nước mũi tất cả đều giống như bão tố không ngừng chảy ra ngoài.
Nhưng thân là người xem duy nhất của nàng cũng là ca ca nàng Long Tiếu Thiên —— "Người đâu, truyền Đại thần y." (@?@?@? hiểu chít liền)
"Ngô. . . . . ." Đau quá, đầu của nàng làm sao thế này?
Giãy giụa đứng dậy, Vu Kính phát hiện mình đang ở một địa phương hoàn toàn xa lạ.
Đây là một gian phòng hoa lệ tràn đầy hương khí (ý chị chắn đang nói phòng toàn phấn son đó mn), cùng gian phòng tràn đầy mùi thuốc kia của nàng cách xa vạn dặm.
Tại sao nàng lại ở chỗ này?
Nàng nhớ sau khi từ trong phòng Vương Thượng ra ngoài, liền hướng Thiên Hạc cung đi, sau đó cái ót đột nhiên một trận đau nhức, nàng chính là ở chỗ này.
Rốt cuộc. . . . . . Đã xảy ra chuyện gì?
"Sư phụ, là ngươi sao?" Có phải là công chúa điện hạ giở trò đùa dai hay không?
Nhưng bốn phía không người nào trả lời, một mảnh yên tĩnh.
"Kỳ quái."
Vu Kính không nhịn được xuống giường, phát hiện bên ngoài cũng không có người.
Nàng là làm sao tới đây? Thôi, không muốn nghĩ nhiều như vậy, nàng hay là trở về trước rồi hãy nói, tránh cho có người lo lắng.
Bất quá, nơi này rốt cuộc là nơi nào?
"Đứng lại! Ngươi muốn đi đâu?"
Sau lưng Vu Kính đột nhiên truyền đến một trận kinh hô, một cung nữ xông tới nàng, sau đó nắm lấy tay nàng hướng gian phòng vừa rồi kéo đi.
"Trở về!"
"Trở về? Ngươi là ai? Buông ta ra, không cần bắt ta!" Nàng muốn làm cái gì? .
"Câm miệng, kêu lớn hơn nữa đi ta liền khâu miệng của ngươi lại!"
"Là ai? Tại sao muốn bắt ta? Ta lại không biết ngươi!" Ghét, hơi sức của nàng ta thật lớn, nàng căn bản tránh không được nàng ta.
"Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, chúng ta tất nhiên sẽ không làm khó ngươi. . . . . . Ghê tởm! Ngươi còn như vậy, ta liền không để cho ngươi sống thoải mái." Nàng ta cứ nhích tới nhích lui, nàng sắp không bắt không được nàng ta rồi.
Chúng ta? Không chỉ có một mình nàng ta thôi sao? .
"Không cần! Các ngươi là ai? Ta và các ngươi có xung đột với nhau sao? Các ngươi vì cái gì muốn bắt ta? Các ngươi nhìn cho rõ, ta là Kính Nhi!" Có phải là cừu gia của sư phụ hay không, kết quả là họ chỉ bắt nhầm người?
"Chúng ta dĩ nhiên biết ngươi là ai, chính là ngươi làm hại. . . . . . Dù sao ngươi ngoan ngoãn là được, nếu không đừng trách ta nặng tay —— a! Cái Xú Nha Đầu (con nhóc thối tha) này!" Nàng ta cư nhiên cắn nàng!
Thừa dịp cung nữ bị đau buông mình ra Vu Kính lập tức hướng phía cửa phóng tới.
Nàng nhất định phải rời khỏi nơi này thôi. . . . . .
"A!" Là ai ngăn cản đường của nàng? Như thế nào lại có một cung nữ nữa?
Người cung nữ trong phòng thấy vậy lập tức kêu to: "Mau bắt nàng lại, nếu không nàng ta muốn bỏ chạy!"
"Không cần! Buông tay! Các ngươi buông ta ra!"
Đột nhiên, cái ót Vu Kính đau nhói, trước mắt lại xuất hiện bóng tối quen thuộc.
"Làm sao bây giờ? Đã ba ngày tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn tìm thấy người, có thể bị sát hại rồi hay không. . . . . . Không, sẽ không, coi như là như vậy, cũng phải tìm được thi thể mới đúng, nhưng là cho tới bây giờ ngay cả một đầu ngón tay cũng không tìm thấy. . . . . . Chẳng lẽ bị người giết hại rồi sau đó phanh thây làm thành bánh bao rồi hả? Không thể nào! Kia rất đau, hơn nữa người của Ngự Thiện Phòng cũng không cần phải làm như vậy. . . . . ."
"Thiên Vũ, câm miệng!" Long Tiếu Thiên không nhịn được gầm nhẹ.
Hắn đã đủ phiền lòng khó chịu lắm rồi, muội ấy còn không biết điều còn nói nhảm như vậy —— hắn sẽ đem nàng làm thành bánh bao trước thì có!
"Vương huynh, huynh phái thêm nhiều người hơn nữa đi ra ngoài tìm một chút thử xem, chậm một chút mà nói, muội sợ Kính Nhi sẽ xảy ra chuyện."
"Muội tạm thời ngậm cại miệng quạ của muội lại, huynh không muốn nghe những lời kia nữa."
Đáng chết! Nàng rốt cuộc đang ở nơi nào? Người nào có lá gan lớn như vậy dám cùng hắn đối nghịch, trong cung cấm vệ nghiêm ngặt, căn bản sẽ không có người có thể trốn đi vào; chẳng lẽ bắt Kính Nhi, là người ở trong cung?
Long Thiên Vũ chú ý tới thần sắc hắn khác thường, "Vương huynh, huynh nghĩ đến cái gì rồi?"
"Trong cung, có người nhìn Kính Nhi không vừa mắt phải hay không?" Thiên Vũ ngày ngày cùng Kính Nhi ở một chỗ, có thể nàng sẽ biết cái gì.
"Nhìn Kính Nhi không vừa mắt? Gần đây mọi người ai cũng biết huynh đem Kính Nhi làm bảo vật nâng niu trong lòng bàn tay, hơn nữa nàng vừa là đồ đệ duy nhất của muội, có ngốc hơn nữa cũng phải biết nịnh bợ nàng mà không phải đối với nàng vô lễ. . . . . . Ai nha!" Thật là đau! Nàng trừng mắt Tiểu Bạch Hồ đột nhiên chạy tới bên chân. "Ly ly, ngươi làm gì cắn ta?"
Thật là uổng phí nàng như thế nào yêu thương nó, nó cư nhiên dùng hàm răng vừa nhọn vừa sắc cắn chân trắng mịn của nàng, lần này nhất định sẽ chảy không ít máu.
Long Tiếu Thiên đột nhiên nói: "Thiên Vũ, đi!"
Long Thiên Vũ nghe vậy ngẩng đầu, liền bị Long Tiếu Thiên kéo lấy hướng phía ngoài chạy đi.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nó biết Kính Nhi ở nơi nào." Long Tiếu Thiên cũng không quay đầu lại nói.
Nhìn thấy bộ dạng Tiểu Bạch Hồ gấp rút muốn kéo muội muội ra ngoài, nó vô cùng có thể là tìm được Kính Nhi rồi.
"Cái gì? Ly ly nó. . . . . ." Con động vật bốn chân này biết Kính Nhi ở nơi nào? Làm sao có thể, nó dù thế nào có thể lợi hại bằng mấy trăm thị vệ được huấn luyện hoàn mỹ. . . . . . Từ từ, Kính Nhi trên người có mùi thuốc. . . . . ."Đúng rồi, dã thú lỗ mũi rất thính." Nàng thế nào không nghĩ tới khiến Ly Ly tìm người, thật là thông minh một đời hồ đồ nhất thời.
Chạy ở trước mặt Tiểu Bạch Hồ làm như nghe thấy lời nàng..., không vui quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng, gia tăng tốc độ chạy lên phía trước.
"Xem ra, ngươi hôm nay lại khỏi phải nghĩ đến ăn cơm."
Một bàn tay thon thả để nhẹ một con cờ trên bàn cờ, một đôi môi mềm mại hoàn mỹ không sứt mẻ khạc ra lời nói tàn nhẫn.
Vu Kính đói bụng đến mức chỉ còn một hơi thoi thóp xụi lơ ở trên ghế, nàng kể từ khi bị bắt tới đây, liền có bữa được ăn bữa không được ăn.
May mắn thắng một ván cờ, thì có một bữa đồ ăn để thưởng thức, nếu như thua cờ giống hiện tại, lại phải bị đói bụng, mà tài đánh cờ của nàng cố tình lại là kém nhất, mấy ngày liền, trừ uống nước cùng ăn một cái bánh bao để cho nàng không chết đói, thì còn chưa được ăn bất kỳ cái gì khác.
"Ngươi rốt cuộc lúc nào mới bằng lòng thả ta? Dung cô nương."
Bắt nàng tới đây chính là chỉ nhìn chằm chằm nàng.
"Ngươi đã hỏi biết bao nhiêu lần rồi, ta là không có khả năng sẽ thả ngươi trở lại bên cạnh Vương Thượng trở ngại ta."
Nàng không phải người ngu, làm sao có thể để cho nàng trở về quyến rũ Vương Thượng? Vốn dĩ Vương Thượng chỉ là của một mình Dung Phán Phán nàng, Vương Thượng trong mắt cũng chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng, nhưng hôm nay đã bị cái xú nha đầu này phá hư hầu như không còn rồi.
Mà nay, trong cung mọi người đều nói Vương Thượng đối với xú nha đầu này có bao nhiêu dịu dàng, bao nhiêu sủng ái, ngay cả trong cung công chúa bốc đồng Thiên Vũ cũng đối với nàng tốt vô cùng; trái lại nàng, vốn là sủng phi bây giờ lại trở thành trò cười trong cung, cục tức này bảo nàng làm sao nuốt cho trôi!
"Nhưng là ngươi bắt ta, Vương Thượng cùng sư phụ cũng sẽ không mặc kệ ta, đến lúc đó ngươi. . . . . ."
Pằng!
Một cái tát vang dội ngắt lời nàng.
Thật là đau! Vu Kính trong miệng nếm được mùi máu tươi, nhưng nàng lại không có đưa tay lau đi.
"Thật là, làm hại tay ta đều đau rồi." Dung Phán Phán trách tội trừng mắt nhìn nàng, vươn tay để bọn nha hoàn bôi thuốc cho nàng. "Ngươi muốn trách thì trách mình, ai bảo ngươi để Vương Thượng thấy ngươi, thậm chí. . . . . ." Vừa nghĩ tới Vương Thượng đối với nàng ta tốt như như vậy liền đại biểu cho cái gì, nàng liền giận đến muốn giết nàng ta.
Tại sao ban đầu nàng ta vẫn còn xấu xí Vương Thượng cũng đối với nàng rất tốt? Hiện tại nàng ta trở nên đẹp như vậy, Vương Thượng dĩ nhiên càng không có lý do gì không động tâm với nàng ta, nàng ta căn bản cũng không nên xuất hiện ở trên đời này.
"Thậm chí?" Nàng ấy muốn nói cái gì?
"Đừng giả ngây giả dại trước mặt ta, trong lòng ngươi hiểu ta chỉ cái gì! Vương Thượng không nên đối với xú nha đầu như ngươi sinh ra tình cảm, mà nàng cái gì cũng không còn.
Vu Kính không hiểu nàng ấy chỉ là cái gì, nhưng giờ phút này tựa hồ không phải là thời điểm thích hợp để truy cứu đến cùng, cằm của nàng đột nhiên bị người chiếm lấy.
"Tại sao Vương Thượng sẽ coi trọng ngươi? Không có gia thế đã không nói ngươi dựa vào cái gì làm Tề quốc quốc mẫu? Dựa vào cái gì được Vương Thượng sủng ái? Ngươi rốt cuộc là dùng yêu thuật gì mê hoặc Vương Thượng? Ngươi nói mau!"
Nàng hận nàng ta, hận cái nữ nhân đã cướp đi Vương Thượng của nàng!
"Những vấn đề này ngươi nên đi hỏi Vương Thượng, ngươi hỏi ta , ta cũng không biết tại sao." Cằm của nàng thật là đau, nhưng là cho nhìn chằm chằm ánh mắt của xem ra thật là khủng khiếp.
"Hỏi Vương Thượng? Ngươi cho rằng ta không muốn sao?" Dung Phán Phán biết, nàng nhất định sẽ lấy được câu trả lời làm mình tan nát cõi lòng. "Ta sẽ làm cho ngươi từ nay về sau không thể nhìn thấy Vương Thượng nữa, trừ phi hắn quên ngươi, nếu không ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ khôi phục tự do!"
Coi như nàng ta khôi phục tự do, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta, nàng không thể để nàng ta có bất kỳ cơ hội nào đến gần Vương Thượng, không cho phép nha đầu này xuất hiện giữa nàng và Vương Thượng, tuyệt đối không thể.
Muốn Vương Thượng quên nàng? Vu Kính không khỏi trợn to mắt.
Không, coi như vĩnh viễn cũng không thể gặp lại, nàng cũng hi vọng Vương Thượng có thể nhớ nàng, đừng quên nàng.
"Nếu như Vương Thượng vẫn không quên được ta, như vậy ta không phải cả đời sẽ bị giam ở chỗ này sao?" Quên một người có thể nói dễ dàng vậy sao, ít nhất nàng biết nàng tuyệt đối không quên được Vương Thượng .
Chẳng lẽ không có biện pháp khác có thể để cho nàng rời đi nơi này sao? Nàng rất nhớ mọi thứ ở bên ngoài, nhớ tất cả những người quan tâm nàng. . . . . . Cùng với Vương Thượng. . . . . .
"Ta có thể thả ngươi đi." Dung Phán Phán đột nhiên trở nên hảo tâm.
"Thật? Ngươi nguyện ý thả ta đi?"
Nàng không muốn lại bị giam lại? Nàng ấy chịu để cho nàng gặp lại Vương Thượng sao? Chỉ cần nàng ấy chịu để cho nàng trở lại bên cạnh Vương Thượng, nàng có thể nghĩ rằng chuyện xảy ra trong mấy ngày qua chỉ là một cơn ác mộng, không đáng để nàng ghi hận.
Là từ khi nào bắt đầu, nàng thích cảm giác chờ đợi ở bên cạnh Vương Thượng trở nên mãnh liệt như vậy, thậm chí chỉ cần vừa nghĩ tới không thể nhìn thấy hắn, lòng của nàng giống như có vạn con kiến cắn thực khó chịu?
"Dĩ nhiên." Dung Phán Phán hận thấu xương bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần này, càng hận chính mình bởi vì nàng bộ dạng cao hứng của nàng mà cảm thấy tuyệt đẹp.
"Lúc nào thì?" Không hiểu lửa ghen tỵ đang sôi trào trong lòng Dung Phán Phán, dung nhan xinh đẹp đáng yêu đang chờ đợi của Vu Kính làm cho người khác không dời mắt được.
"Hiện tại." Nàng hiện tại liền muốn phá hủy nữ nhân này!
"Hiện tại?" Có thật không? Nàng có thể đi? .
Dung Phán Phán đột nhiên hướng thị nữ sau lưng nàng gật nhẹ đầu.
Vu Kính không hiểu nàng ta đang đánh cái chủ ý gì, đầu lại một hồi đau đớn quen thuộc, tiếp theo là bóng tối chán ghét.
Trước khi lâm vào hôn mê, nàng biết rất rõ ràng, đây cũng không phải là muốn thả nàng đi.
Đá đá Kính Nhi ngã trên mặt đất, thấy nàng không có bất kỳ phản ứng gì, trên mặt Dung Phán Phán lập tức hiện lên một nụ cười quỷ quyệt.
"Ngay lập tức đưa nha đầu này ra khỏi cung, ta muốn nàng trở thành thẻ đỏ của kỹ viện (ukm ta cũng muốn trở thành mỹ nhân đệ nhất kỹ viện)."
Kể từ đó, bất kể là nam nhân nào thấy nàng ta, cũng sẽ muốn nàng ta; coi như đến lúc đó Vương Thượng tìm được nàng ta thì sao, hắn cũng không thể để một kỷ nữ bị đa số nam nhân nhúng chàm qua trở thành Tề quốc quốc mẫu.
Hừ hừ, Vương Thượng vĩnh viễn sẽ là của một mình Dung Phán Phán nàng, ai cũng không thể tranh giành cùng nàng; dám can đảm cùng nàng tranh giành tình cảm của đàn ông, kết quả chính là sẽ như thế này.
"Dung Phán Phán thỉnh an Vương Thượng."
Nhìn thấy nam nhân ngày đêm mong nhớ, Dung Phán Phán cơ hồ muốn ngất đi.
Không nghĩ tới xú nha đầu này mới mất tích mấy ngày mà thôi, Vương Thượng đã nghĩ đến nàng, lão thiên gia (ông trời) quả nhiên không có vứt bỏ nàng.
"Kính Nhi đâu?" Long Tiếu Thiên không nhiều lời vô nghĩa.
Mới vừa rồi Tiểu Bạch Hồ hướng nơi này chạy tới thì trong lòng hắn đã có tính toán rồi, chẳng qua là thế nào cũng không nghĩ đến, nàng chỉ là một phi tử nho nhỏ, cư nhiên dám can đảm cùng hắn đối nghịch.
"Gì?" Vương Thượng không phải là đặc biệt đến tìm nàng, mà là vì xú nha đầu ghê tởm kia? Không, hắn làm sao sẽ biết, chuyện này trừ nàng cùng mấy cung nữ bên ngoài, sẽ không còn có người nào biết mới đúng.
"Bổn vương hỏi một lần nữa, Kính Nhi đây?" Trong phòng này mặc dù cùng với mùi hương son phấn trên người Dung Phán Phán giống nhau, nhưng Long Tiếu Thiên cũng ngửi thấy một cỗ vô cùng đạm mạc hương vị thảo dược, là mùi vị trên người Kính Nhi.
"Kính Nhi? Chúng ta nơi này có người gọi là Kính Nhi sao?" Dung Phán Phán giả bộ ngu hỏi thăm cung nữ ở một bên.
"Thật là giả dối, trong cung vì tìm Kính Nhi mà huyên náo ồn ào, ngươi làm sao có thể không biết Kính Nhi là ai!" Long Thiên Vũ thật vất vả nắm lấy Tiểu Bạch Hồ cắn loạn lung tung, lập tức không khách khí nhảy đến trước mặt Dung Phán Phán, giống như nhìn thấy kẻ thù trừng mắt nhìn nàng. "Huống chi trên người ngươi còn có mùi thuốc của Kính Nhi." Này rõ ràng chính là mùi thuốc của Kính Nhi!
"Mùi thuốc? Công chúa không biết Dung Phán Phán vài ngày trước thân thể không khỏe nên có sắc một ít thuốc nên có mùi thuốc cũng là bình thường thôi." Bất kể bọn họ nói cái gì, nàng cũng liều chết không thừa nhận.
"Vậy sao? Vậy ngươi nói cái này là làm sao?" Tiểu Bạch Hồ trong ngực nàng cùng nhìn Dung Phán Phán chằm chằm giống như là có thâm cừu đại hận vậy, liều mạng giãy dụa, muốn xông qua cào mặt Dung Phán Phán. "Ngươi nếu không phải bắt chỉ nhân của tên tiểu tử này, nó như thế nào như vậy hận ngươi?"
Nhìn một chút, những động tác này của Ly Ly thật là đáng yêu, đợi lát nữa nhất định phải buông nó ra, để cho nó thật tốt cào một cái, cắn rồi cắn mới được, nếu không trở về cắn nàng phát giận vậy thì nguy rồi.
"Lần trước công chúa điện hạ không phải là cũng bị quào trầy sao? Ta nghĩ, tiểu súc sinh này là thấy ai cũng sẽ nghĩ cào mấy cái đi!"
Nữ nhân này, lại dám phản bác lời nói của công chúa đại nhân nàng, chán sống rồi có phải không?
"Dung Phán Phán, ngươi nên biết lừa gạt Bổn vương sẽ có kết quả gì." Sau khi chứng thực Kính Nhi không ở nơi này, Long Tiếu Thiên sắc mặt càng thêm khó coi. Cứ tưởng rằng có cơ hội tìm được nàng, nhưng quay đầu lại lại như cũ không tìm thấy, hắn bắt đầu có dự cảm xấu.
"Vương Thượng minh giám, Dung Phán Phán có mượn gan trời cũng không dám lừa gạt Vương Thượng, kính xin Vương Thượng minh xét." Dung Phán Phán một bộ dáng yếu đuối, giống như là một cô nương nhỏ nhắn vô tội.
Long Tiếu Thiên than thở, hy vọng duy nhất cũng thất bại, chẳng lẽ Kính Nhi cứ như vậy không lý do biến mất sao? Là trời cao quyết định muốn thu ân huệ lại sao, mang Kính Nhi đi sao?
Không, hắn tuyệt không cho phép! Bất kể thân phận Kính Nhi là gì, hắn chắc chắn tìm nàng trở lại.
Tiểu Bạch Hồ đột nhiên gầm nhẹ, đột nhiên lộ ra răng nhọn, dọa Long Thiên Vũ đang ôm lấy nó giật mình, cánh tay buông lỏng, nó lập tức nhân cơ hội nhảy xuống đất, sau đó như một làn khói không thấy bóng dáng.
"Hãy bớt nói nhảm đi! Vương huynh, dứt khoát giao nàng cho muội, muội nhất định sẽ làm cho nàng nói thật!" Nàng vẫn rất muốn thử một chút mấy cái kia khảo hình trong sách kia, lúc này vừa lúc là cơ hội tuyệt vời.
Nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng, Long Tiếu Thiên không nói một lời rời đi.
"Vương huynh, chờ muội một chút." Thảm, nhìn dáng vẻ Vương huynh so mới vừa rồi còn khó coi hơn.
Long Thiên Vũ vội vã đuổi theo bước chân của Long Tiếu Thiên.
"Vương huynh, muội xác định trong phòng Dung Phán Phán có mùi thuốc trên người Kính Nhi, phương thuốc kia là tự muội điều chế, muội không thể nào quên được, huynh không thể để mặc cho Dung Phán Phán muốn làm gì thì làm, nếu ngộ nhỡ Kính Nhi có mệnh hệ gì. . . . . .Đừng trừng muội, muội chỉ là nói thật, huynh không thể để người phụ nữ kia tiếp tục làm ra chuyện bất lợi gì cho Kính Nhi được, trước mắt còn không biết nàng ta giấu Kính Nhi đến nơi nào, cho nên chúng ta nên . . . . . ."
"Ta biết rõ nên làm như thế nào." Thiên Vũ cho là hắn sẽ bỏ qua cho bất kỳ cơ hội nào có thể tìm được Kính Nhi sao?
"Vương Thượng!" Một thị vệ vội vã chạy hướng hai người.
"Tìm được Kính Nhi rồi sao?" Long Thiên Vũ khẩn trương hỏi, hiện tại trong cung cũng chỉ có chuyện này đáng giá để mọi người quan tâm thôi.
"Không, thuộc hạ cũng không phát hiện chỗ của Kính cô nương. . . . . ." Thị vệ thân thủ gọn gàng trình lên một chiếc giầy thêu.
"Nếu không tìm thấy thì lăn xa một chút cho ta, không thấy chúng ta đang bận hay sao!"
"Thiên Vũ." Long Tiếu Thiên cảnh cáo thấp giọng kêu lên.
Long Thiên Vũ bĩu môi, không vui dùng sức trừng mắt thị vệ không giải thích được xuất hiện ở trước mặt này.
"Xảy ra chuyện gì mà lo lắng như vậy. . . . . ." Chuyện của Kính Nhi mặc dù quan trọng, nhưng hắn thân là nhất quốc chi quân (vua một nước), quốc sự (chuyện quốc gia đất nước) cũng không thể không xem trọng.
"Khởi bẩm Vương Thượng, mới vừa rồi thuộc hạ kiểm tra người cùng vật phẩm ra vào trong cung thì phát hiện cáo trắng Kính cô nương nuôi vây lấy một cái rương gỗ lại bắt lại cắn. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, cổ áo thị vệ đột nhiên bị người nhấc lên, trước mắt xuất hiện gương mặt quỷ mị kinh khủng của Long Thiên Vũ.
"Kính Nhi ở bên trong?"
"Không, nâng rương gỗ kia chính là thi vệ của Dung quý phi, thuộc hạ không cách nào mở rương gỗ ra. . . . . ."
"Ngươi chẳng lẽ để cho bọn họ mang cái rương ra cung rồi?" Không cần chờ Vương huynh hạ lệnh, nàng sẽ lập tức chém cái đầu dưa hấu ngu xuẩn của hắn!
"Không, thuộc hạ đã cho người ngăn bọn họ lại, đang ở. . . . . ."
Long Thiên Vũ nhìn về phía Long Tiếu Thiên, "Vương huynh, có thể là ở chỗ này hay không?" Cho nên bọn họ mới có thể ở trong cung Dung Phán Phán không tìm được người.
/10
|