Ly Liệt Viễn không biết đã chết ở đâu rồi.
“Ly Liệt Viễn, ngươi mau lăn ra đây cho ta.” Vương Tâm Doanh tìm đến mệt, dứt khoát hét to lên một tiếng.
Tức thì cả một đám người xoay lại nhìn nàng.
Vương Tâm Doanh đảo mắt qua một cái, nhìn thấy trong đám người đó có một nam tử mặc một thân hồng y.
Trang phục hoa lệ, một thân ung dung sang trọng.
Mặt mày tuấn tú, phía dưới đôi mày dài là một đôi mắt sâu mê hoặc lòng người, trên môi phảng phất ý cười mê chết người không đền mạng.
Vương Tâm Doanh trong lòng mừng rỡ, không cần nhìn cũng biết đây chính là đại sâu hại.
Toàn bộ những người ở đây chỉ có hắn mặc hỷ phục hồng sắc.
Hơn nữa nhìn đôi mắt đào hoa phóng điện liên tục kia của hắn, vừa nhìn chính là loại phong lưu làm hại nữ nhân.
Vương Tâm Doanh vọt tới trước mặt hắn.
“Đại sâu hại chết tiệt, còn không để ta bắt được ngươi.”
Vẻ tươi cười của đào hoa mỹ nam kia cừng đờ, sau đó nheo mắt đánh giá nàng: “Ngươi là ai?”
Hắn có rất nhiều tên hiệu hoa lệ.
Nhưng chưa bao giờ nghe qua cái tên hiệu đại sâu hại khó nghe như vậy.
Chẳng lẽ nữ nhân này là thầm mến hắn đến nỗi trở thành ngu ngốc, sau đó vì yêu sinh hận?
Bất quá hắn thật sự chưa từng thấy qua nàng.
“Mặc kệ ta là ai, dù sao sau ngày hôm nay chúng ta nhất phách lưỡng tán*. Nhanh ở đây điểm chỉ, đồng ý nhanh, làm xong ta còn muốn trở về ngủ.”
*Nhất phách lưỡng tán: nghĩa gần với chia tay
Vương Tâm Doanh lấy ra một tờ thối hôn thư.
Rút ra hồng nê ấn, đặt ở trước mặt hắn, ý bảo hắn điểm hồng nê đồng ý.
Đào hoa mỹ nam kinh ngạc nhìn tờ thối hôn thư kia.
Nữ tử này là tới tìm hắn thối hôn sao, hắn đính thân khi nào vậy, bản thân mình cũng không biết?
“Nhanh chút, phát ngốc cái gì.” Vương Tâm Doanh thúc giục hắn.
Namnhân này không phải nghe nói là chán ghét mình sao?
Thối hôn thôi cũng phải xem xét lâu như vậy, thật không có chủ kiến.
“Ta không điểm chỉ, đây là chuyện gì vậy?” Mỹ nam nhíu mày càng lúc càng sâu, muốn nhìn rõ tờ thối hôn thư kia viết cái gì.
Vương Tâm Doanh lười để ý tới hắn.
Lấy nhiều tiểu thiếp như vậy, hiện tại còn không muốn thối hôn.
Sâu hại chết tiệt, muốn một mình ngồi ôm tam thê tứ thiếp à, mơ đi.
“Linh Linh Khấp, Linh Linh Ba, hai ngươi giữ lấy hắn, Linh Linh Go ngươi nắm lấy tay hắn điểm chỉ vào.”
“Vâng.” Ba nam nhân đang muốn bắt lấy đào hoa mỹ nam.
“Tiểu thư, chờ một chút, người nhìn kỹ lại, hắn không phải Ly Liệt Viễn. Phiền người ra cửa trước rồi nhìn kỹ lại bức họa của cô gia, người lầm người rồi.”
Sơ Hạ rốt cuộc cũng chạy tới, thở hổn hển ngăn cản Vương Tâm Doanh.
Ly Liệt Viễn không biết đã chết ở đâu rồi.
“Ly Liệt Viễn, ngươi mau lăn ra đây cho ta.” Vương Tâm Doanh tìm đến mệt, dứt khoát hét to lên một tiếng.
Tức thì cả một đám người xoay lại nhìn nàng.
Vương Tâm Doanh đảo mắt qua một cái, nhìn thấy trong đám người đó có một nam tử mặc một thân hồng y.
Trang phục hoa lệ, một thân ung dung sang trọng.
Mặt mày tuấn tú, phía dưới đôi mày dài là một đôi mắt sâu mê hoặc lòng người, trên môi phảng phất ý cười mê chết người không đền mạng.
Vương Tâm Doanh trong lòng mừng rỡ, không cần nhìn cũng biết đây chính là đại sâu hại.
Toàn bộ những người ở đây chỉ có hắn mặc hỷ phục hồng sắc.
Hơn nữa nhìn đôi mắt đào hoa phóng điện liên tục kia của hắn, vừa nhìn chính là loại phong lưu làm hại nữ nhân.
Vương Tâm Doanh vọt tới trước mặt hắn.
“Đại sâu hại chết tiệt, còn không để ta bắt được ngươi.”
Vẻ tươi cười của đào hoa mỹ nam kia cừng đờ, sau đó nheo mắt đánh giá nàng: “Ngươi là ai?”
Hắn có rất nhiều tên hiệu hoa lệ.
Nhưng chưa bao giờ nghe qua cái tên hiệu đại sâu hại khó nghe như vậy.
Chẳng lẽ nữ nhân này là thầm mến hắn đến nỗi trở thành ngu ngốc, sau đó vì yêu sinh hận?
Bất quá hắn thật sự chưa từng thấy qua nàng.
“Mặc kệ ta là ai, dù sao sau ngày hôm nay chúng ta nhất phách lưỡng tán*. Nhanh ở đây điểm chỉ, đồng ý nhanh, làm xong ta còn muốn trở về ngủ.”
*Nhất phách lưỡng tán: nghĩa gần với chia tay
Vương Tâm Doanh lấy ra một tờ thối hôn thư.
Rút ra hồng nê ấn, đặt ở trước mặt hắn, ý bảo hắn điểm hồng nê đồng ý.
Đào hoa mỹ nam kinh ngạc nhìn tờ thối hôn thư kia.
Nữ tử này là tới tìm hắn thối hôn sao, hắn đính thân khi nào vậy, bản thân mình cũng không biết?
“Nhanh chút, phát ngốc cái gì.” Vương Tâm Doanh thúc giục hắn.
Namnhân này không phải nghe nói là chán ghét mình sao?
Thối hôn thôi cũng phải xem xét lâu như vậy, thật không có chủ kiến.
“Ta không điểm chỉ, đây là chuyện gì vậy?” Mỹ nam nhíu mày càng lúc càng sâu, muốn nhìn rõ tờ thối hôn thư kia viết cái gì.
Vương Tâm Doanh lười để ý tới hắn.
Lấy nhiều tiểu thiếp như vậy, hiện tại còn không muốn thối hôn.
Sâu hại chết tiệt, muốn một mình ngồi ôm tam thê tứ thiếp à, mơ đi.
“Linh Linh Khấp, Linh Linh Ba, hai ngươi giữ lấy hắn, Linh Linh Go ngươi nắm lấy tay hắn điểm chỉ vào.”
“Vâng.” Ba nam nhân đang muốn bắt lấy đào hoa mỹ nam.
“Tiểu thư, chờ một chút, người nhìn kỹ lại, hắn không phải Ly Liệt Viễn. Phiền người ra cửa trước rồi nhìn kỹ lại bức họa của cô gia, người lầm người rồi.”
Sơ Hạ rốt cuộc cũng chạy tới, thở hổn hển ngăn cản Vương Tâm Doanh.
“Ly Liệt Viễn, ngươi mau lăn ra đây cho ta.” Vương Tâm Doanh tìm đến mệt, dứt khoát hét to lên một tiếng.
Tức thì cả một đám người xoay lại nhìn nàng.
Vương Tâm Doanh đảo mắt qua một cái, nhìn thấy trong đám người đó có một nam tử mặc một thân hồng y.
Trang phục hoa lệ, một thân ung dung sang trọng.
Mặt mày tuấn tú, phía dưới đôi mày dài là một đôi mắt sâu mê hoặc lòng người, trên môi phảng phất ý cười mê chết người không đền mạng.
Vương Tâm Doanh trong lòng mừng rỡ, không cần nhìn cũng biết đây chính là đại sâu hại.
Toàn bộ những người ở đây chỉ có hắn mặc hỷ phục hồng sắc.
Hơn nữa nhìn đôi mắt đào hoa phóng điện liên tục kia của hắn, vừa nhìn chính là loại phong lưu làm hại nữ nhân.
Vương Tâm Doanh vọt tới trước mặt hắn.
“Đại sâu hại chết tiệt, còn không để ta bắt được ngươi.”
Vẻ tươi cười của đào hoa mỹ nam kia cừng đờ, sau đó nheo mắt đánh giá nàng: “Ngươi là ai?”
Hắn có rất nhiều tên hiệu hoa lệ.
Nhưng chưa bao giờ nghe qua cái tên hiệu đại sâu hại khó nghe như vậy.
Chẳng lẽ nữ nhân này là thầm mến hắn đến nỗi trở thành ngu ngốc, sau đó vì yêu sinh hận?
Bất quá hắn thật sự chưa từng thấy qua nàng.
“Mặc kệ ta là ai, dù sao sau ngày hôm nay chúng ta nhất phách lưỡng tán*. Nhanh ở đây điểm chỉ, đồng ý nhanh, làm xong ta còn muốn trở về ngủ.”
*Nhất phách lưỡng tán: nghĩa gần với chia tay
Vương Tâm Doanh lấy ra một tờ thối hôn thư.
Rút ra hồng nê ấn, đặt ở trước mặt hắn, ý bảo hắn điểm hồng nê đồng ý.
Đào hoa mỹ nam kinh ngạc nhìn tờ thối hôn thư kia.
Nữ tử này là tới tìm hắn thối hôn sao, hắn đính thân khi nào vậy, bản thân mình cũng không biết?
“Nhanh chút, phát ngốc cái gì.” Vương Tâm Doanh thúc giục hắn.
Namnhân này không phải nghe nói là chán ghét mình sao?
Thối hôn thôi cũng phải xem xét lâu như vậy, thật không có chủ kiến.
“Ta không điểm chỉ, đây là chuyện gì vậy?” Mỹ nam nhíu mày càng lúc càng sâu, muốn nhìn rõ tờ thối hôn thư kia viết cái gì.
Vương Tâm Doanh lười để ý tới hắn.
Lấy nhiều tiểu thiếp như vậy, hiện tại còn không muốn thối hôn.
Sâu hại chết tiệt, muốn một mình ngồi ôm tam thê tứ thiếp à, mơ đi.
“Linh Linh Khấp, Linh Linh Ba, hai ngươi giữ lấy hắn, Linh Linh Go ngươi nắm lấy tay hắn điểm chỉ vào.”
“Vâng.” Ba nam nhân đang muốn bắt lấy đào hoa mỹ nam.
“Tiểu thư, chờ một chút, người nhìn kỹ lại, hắn không phải Ly Liệt Viễn. Phiền người ra cửa trước rồi nhìn kỹ lại bức họa của cô gia, người lầm người rồi.”
Sơ Hạ rốt cuộc cũng chạy tới, thở hổn hển ngăn cản Vương Tâm Doanh.
Ly Liệt Viễn không biết đã chết ở đâu rồi.
“Ly Liệt Viễn, ngươi mau lăn ra đây cho ta.” Vương Tâm Doanh tìm đến mệt, dứt khoát hét to lên một tiếng.
Tức thì cả một đám người xoay lại nhìn nàng.
Vương Tâm Doanh đảo mắt qua một cái, nhìn thấy trong đám người đó có một nam tử mặc một thân hồng y.
Trang phục hoa lệ, một thân ung dung sang trọng.
Mặt mày tuấn tú, phía dưới đôi mày dài là một đôi mắt sâu mê hoặc lòng người, trên môi phảng phất ý cười mê chết người không đền mạng.
Vương Tâm Doanh trong lòng mừng rỡ, không cần nhìn cũng biết đây chính là đại sâu hại.
Toàn bộ những người ở đây chỉ có hắn mặc hỷ phục hồng sắc.
Hơn nữa nhìn đôi mắt đào hoa phóng điện liên tục kia của hắn, vừa nhìn chính là loại phong lưu làm hại nữ nhân.
Vương Tâm Doanh vọt tới trước mặt hắn.
“Đại sâu hại chết tiệt, còn không để ta bắt được ngươi.”
Vẻ tươi cười của đào hoa mỹ nam kia cừng đờ, sau đó nheo mắt đánh giá nàng: “Ngươi là ai?”
Hắn có rất nhiều tên hiệu hoa lệ.
Nhưng chưa bao giờ nghe qua cái tên hiệu đại sâu hại khó nghe như vậy.
Chẳng lẽ nữ nhân này là thầm mến hắn đến nỗi trở thành ngu ngốc, sau đó vì yêu sinh hận?
Bất quá hắn thật sự chưa từng thấy qua nàng.
“Mặc kệ ta là ai, dù sao sau ngày hôm nay chúng ta nhất phách lưỡng tán*. Nhanh ở đây điểm chỉ, đồng ý nhanh, làm xong ta còn muốn trở về ngủ.”
*Nhất phách lưỡng tán: nghĩa gần với chia tay
Vương Tâm Doanh lấy ra một tờ thối hôn thư.
Rút ra hồng nê ấn, đặt ở trước mặt hắn, ý bảo hắn điểm hồng nê đồng ý.
Đào hoa mỹ nam kinh ngạc nhìn tờ thối hôn thư kia.
Nữ tử này là tới tìm hắn thối hôn sao, hắn đính thân khi nào vậy, bản thân mình cũng không biết?
“Nhanh chút, phát ngốc cái gì.” Vương Tâm Doanh thúc giục hắn.
Namnhân này không phải nghe nói là chán ghét mình sao?
Thối hôn thôi cũng phải xem xét lâu như vậy, thật không có chủ kiến.
“Ta không điểm chỉ, đây là chuyện gì vậy?” Mỹ nam nhíu mày càng lúc càng sâu, muốn nhìn rõ tờ thối hôn thư kia viết cái gì.
Vương Tâm Doanh lười để ý tới hắn.
Lấy nhiều tiểu thiếp như vậy, hiện tại còn không muốn thối hôn.
Sâu hại chết tiệt, muốn một mình ngồi ôm tam thê tứ thiếp à, mơ đi.
“Linh Linh Khấp, Linh Linh Ba, hai ngươi giữ lấy hắn, Linh Linh Go ngươi nắm lấy tay hắn điểm chỉ vào.”
“Vâng.” Ba nam nhân đang muốn bắt lấy đào hoa mỹ nam.
“Tiểu thư, chờ một chút, người nhìn kỹ lại, hắn không phải Ly Liệt Viễn. Phiền người ra cửa trước rồi nhìn kỹ lại bức họa của cô gia, người lầm người rồi.”
Sơ Hạ rốt cuộc cũng chạy tới, thở hổn hển ngăn cản Vương Tâm Doanh.
/135
|