EDIT: TỬ SA
Vương Tâm Doanh hừ một tiếng, đem hắn vứt trên mặt đất.
“Lập tức cút đi.”
Lý họa sư kia sợ đến tim mật xẻ đôi, tè cả ra quần chạy đi.
“Tiểu thư, đến uống chút trà cho thanh tâm hạ hỏa.” Sơ Hạ lúc này mới tiến gần lại.
Vương Tâm Doanh mãnh liệt rót vào miệng vài ngụm trà, mới đem được cơn lửa giận dồn ép đi xuống.
Sơ Hạ nâng cái bàn dậy, đem xuân cung đồ rơi trên mặt đất nhặt lên.
Nhìn thấy cơ thể trần truồng bên trong, mặt cũng đỏ hồng lên.
Sức dung nạp trong lòng tiểu thư thật trâu bò, vì cái gì liền có thể xem cái thứ này mà mặt không đổi sắc.
Còn châm châm kiến huyết* chỉ ra thiếu sót của họa sư.
*Châm châm kiến huyết: nghĩa gốc: là lấy kim đâm cho tới khi thấy máu mới thôi; nghĩa chuyển: tập trung chỉ trích một vấn đề nào đó
Tiểu thư rõ ràng vẫn là một hoàng hoa khuê nữ a, để công tử biết nhất định sẽ té xỉu.
Sơ Hạ đột nhiên trở nên đau thương: “Tiểu thư, người vì cái gì để người ta vẽ xuân cung đồ của cô gia tương lai? Lúc đầu cô gia là do người tự mình tuyển, hiện tại vì cái gì mà đưa mắt nhìn hắn cùng với nữ nhân khác dây dưa không rõ, tiểu thư ta có thể lý giải tâm tình của người, người nhất định rất thương tâm, người đừng giấu ở trong lòng nữa, mà hãy nói ra đi.”
Thân sự này là do tiểu thư đi cầu lão phu nhân.
Nói vậy tiểu thư đối với hắn trong lòng có tình ý.
Nhưng vị cô gia này cũng là một công tử phong lưu có tiếng trong thành.
Bộ dạng tuấn mỹ, trong chuyện nam nữ lại cực kỳ phóng đãng, tiểu thiếp cứ từng người từng người rước vào cửa.
Một điểm cũng không bận tâm đến cảm thụ của tiểu thư.
Hơn nữa định thân đã lâu như vậy, chưa bao giờ đến thăm tiểu thư, coi tiểu thư như không tồn tại.
Bị chính người mà mình trong lòng ngưỡng mộ phớt lờ như thế, tiểu thư khẳng định rất thương tâm.
Nghe xong lời đồng tình sâu kín kia của Sơ Hạ.
Vương Tâm Doanh một miệng phun trà ra, cười ha hả, thiếu chút nữa chết vì cười.
“Ngươi thế nào lại nhìn ra ta vì cái loại trư ấy mà thương tâm chứ? Đừng có đùa, ta ngay cả hắn trông tròn hay dẹt cũng đều không biết, thương tâm cái rắm.”
“Vậy người làm sao lại đi kêu lão phu nhân đi thuyết thân?” Sơ Hạ mắt ngây miệng há.
Nguyên lai tiểu thư không thích cô gia tương lai.
Nàng đã sớm nên nghĩ đến người vô địch lười biếng như tiểu thư, ngay cả thích một người cũng lười.
Tiểu thư chỉ thích ngủ, có cơ hội liền ôm chăn bỏ không rời.
Khả năng nàng yêu chăn là rất cao.
Nói đến điều này Vương Tâm Doanh liền buồn bực gãi đầu, hận nghiến nghiến lợi.
“Ngươi còn nhớ cái ngày mà ta tỉnh lại, tổ mẫu nói ta đã từ tiểu sâu gạo thăng cấp lên đại sâu gạo, ta tuyệt đối sẽ bị tuyển làm tú nữ, nếu tiểu chính thái hoàng đế kia không cẩn thận coi trọng ta, mà ta chẳng phải muốn cuộc tỷ đệ luyến oanh oanh liệt liệt. Aizz ta đối với tỷ đệ luyến không hứng thú, cho nên hoàng đế tiểu đệ đệ không nằm trong hàng ngũ được xét duyệt.”
Vương Tâm Doanh hừ một tiếng, đem hắn vứt trên mặt đất.
“Lập tức cút đi.”
Lý họa sư kia sợ đến tim mật xẻ đôi, tè cả ra quần chạy đi.
“Tiểu thư, đến uống chút trà cho thanh tâm hạ hỏa.” Sơ Hạ lúc này mới tiến gần lại.
Vương Tâm Doanh mãnh liệt rót vào miệng vài ngụm trà, mới đem được cơn lửa giận dồn ép đi xuống.
Sơ Hạ nâng cái bàn dậy, đem xuân cung đồ rơi trên mặt đất nhặt lên.
Nhìn thấy cơ thể trần truồng bên trong, mặt cũng đỏ hồng lên.
Sức dung nạp trong lòng tiểu thư thật trâu bò, vì cái gì liền có thể xem cái thứ này mà mặt không đổi sắc.
Còn châm châm kiến huyết* chỉ ra thiếu sót của họa sư.
*Châm châm kiến huyết: nghĩa gốc: là lấy kim đâm cho tới khi thấy máu mới thôi; nghĩa chuyển: tập trung chỉ trích một vấn đề nào đó
Tiểu thư rõ ràng vẫn là một hoàng hoa khuê nữ a, để công tử biết nhất định sẽ té xỉu.
Sơ Hạ đột nhiên trở nên đau thương: “Tiểu thư, người vì cái gì để người ta vẽ xuân cung đồ của cô gia tương lai? Lúc đầu cô gia là do người tự mình tuyển, hiện tại vì cái gì mà đưa mắt nhìn hắn cùng với nữ nhân khác dây dưa không rõ, tiểu thư ta có thể lý giải tâm tình của người, người nhất định rất thương tâm, người đừng giấu ở trong lòng nữa, mà hãy nói ra đi.”
Thân sự này là do tiểu thư đi cầu lão phu nhân.
Nói vậy tiểu thư đối với hắn trong lòng có tình ý.
Nhưng vị cô gia này cũng là một công tử phong lưu có tiếng trong thành.
Bộ dạng tuấn mỹ, trong chuyện nam nữ lại cực kỳ phóng đãng, tiểu thiếp cứ từng người từng người rước vào cửa.
Một điểm cũng không bận tâm đến cảm thụ của tiểu thư.
Hơn nữa định thân đã lâu như vậy, chưa bao giờ đến thăm tiểu thư, coi tiểu thư như không tồn tại.
Bị chính người mà mình trong lòng ngưỡng mộ phớt lờ như thế, tiểu thư khẳng định rất thương tâm.
Nghe xong lời đồng tình sâu kín kia của Sơ Hạ.
Vương Tâm Doanh một miệng phun trà ra, cười ha hả, thiếu chút nữa chết vì cười.
“Ngươi thế nào lại nhìn ra ta vì cái loại trư ấy mà thương tâm chứ? Đừng có đùa, ta ngay cả hắn trông tròn hay dẹt cũng đều không biết, thương tâm cái rắm.”
“Vậy người làm sao lại đi kêu lão phu nhân đi thuyết thân?” Sơ Hạ mắt ngây miệng há.
Nguyên lai tiểu thư không thích cô gia tương lai.
Nàng đã sớm nên nghĩ đến người vô địch lười biếng như tiểu thư, ngay cả thích một người cũng lười.
Tiểu thư chỉ thích ngủ, có cơ hội liền ôm chăn bỏ không rời.
Khả năng nàng yêu chăn là rất cao.
Nói đến điều này Vương Tâm Doanh liền buồn bực gãi đầu, hận nghiến nghiến lợi.
“Ngươi còn nhớ cái ngày mà ta tỉnh lại, tổ mẫu nói ta đã từ tiểu sâu gạo thăng cấp lên đại sâu gạo, ta tuyệt đối sẽ bị tuyển làm tú nữ, nếu tiểu chính thái hoàng đế kia không cẩn thận coi trọng ta, mà ta chẳng phải muốn cuộc tỷ đệ luyến oanh oanh liệt liệt. Aizz ta đối với tỷ đệ luyến không hứng thú, cho nên hoàng đế tiểu đệ đệ không nằm trong hàng ngũ được xét duyệt.”
/135
|