EDIT: TỬ SA
Nghe thấy lời của nàng, người trên giường không có né tránh việc bị người khác phá hỏng chuyện tốt.
Namnhân trên giường kia vén mớ tóc tán loạn đầy ẩm ướt, quý công tử ưu nhã đứng dậy.
Không hề có thái độ đáng khinh, ngược lại lại có loại phong tình kiều diễm.
Vương Tâm Doanh theo khóe mắt liếc qua.
Chạm đến một đôi mắt đào hoa mang theo chút quen thuộc, phong tình vô hạn.
Ánh mắt của mỹ nam kia hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lại lướt qua ý cười kỳ quái.
Trong mắt hắn phảng phất như mang theo nụ cười tươi như hoa đào.
Giống như một dòng suối mỹ lệ, câu mất hồn phách người khác.
Vương Tâm Doanh cảm thấy đầu có chút hoảng hốt.
Ý thức dường như không chịu khống chế sự ngớ nga ngớ ngẩn.
Cả trái tim đều phiêu phiêu đãng đãng.
Trong mắt trong lòng chỉ xoay quanh hoa đào, cùng với huyễn ảnh của nam tử kia.
Vương Tâm Doanh trong lòng kinh hãi, cho rằng người này biết nhiếp hồn thuật.
Lập tức bất động thanh sắc liễm thần tĩnh tâm.
Dần dần ảo giác biến mất.
Mẹ ơi, gặp phải nhân vật lợi hại rồi, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Vương Tâm Doanh xoay người bỏ chạy.
Một luồng gió thổi qua bên tai, ba một tiếng, cánh cửa đang mở tự động đóng lại.
Vương Tâm Doanh càng kinh hãi hơn, mẹ ơi, nam nhân này không chỉ có thể nhiếp hồn, võ công còn cao nữa.
Bản thân thật sự là đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Gió thơm thổi qua, đào hoa mỹ nam kia đã phủ thêm một bộ phong diệp hồng* ngoại bào, không một tiếng động chắn ở trước cửa.
*Phong diệp hồng: là phong đỏ…
Đôi mắt đào hoa mỹ lệ kia chuyển động ánh lên tia mê người, lại khiến người khác phát lạnh một cách khó hiểu.
Hắn môi đẹp vừa động, phát ra ý cười mê hoặc chúng sinh.
Lười biếng hí mắt: “Nguyên lai chú chim nhỏ có thể phá nhiếp hồn thuật của ta, thú vị, bất quá ngươi đến kỹ viện làm gì?”
Người này quả nhiên là tà môn, Vương Tâm Doanh trong lòng phát lạnh, lui nhanh vài bước, làm ra tư thế phòng ngự.
Chú chim nhỏ cái gì, tên nam nhân này biết mình sao?
Còn đặt ra cái tên xấu xí ghê tởm như vậy nữa.
Ngoài miệng lại khiêu khích nói: “Đến kỹ viện đương nhiên là tìm nam nhân, thế nào?”
Dù sao nàng cũng không nói dối, tên hỗn đản Vương Nhân Thủ kia không phải là nam nhân là gì?
“Tìm, nam, nhân?” Đào hoa mỹ nam ánh mắt ngày càng khủng bố, trong khẩu khí mang theo ý giận mơ hồ.
Vương Tâm Doanh vừa nhìn đã thấy không tốt.
Vẫn là tìm người tới giúp tốt hơn, nàng lập tức há mồm liền muốn hét to.
Còn chưa hét ra tiếng, cằm đã bị một bàn tay lạnh lùng kiềm trụ.
Nghe thấy lời của nàng, người trên giường không có né tránh việc bị người khác phá hỏng chuyện tốt.
Namnhân trên giường kia vén mớ tóc tán loạn đầy ẩm ướt, quý công tử ưu nhã đứng dậy.
Không hề có thái độ đáng khinh, ngược lại lại có loại phong tình kiều diễm.
Vương Tâm Doanh theo khóe mắt liếc qua.
Chạm đến một đôi mắt đào hoa mang theo chút quen thuộc, phong tình vô hạn.
Ánh mắt của mỹ nam kia hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lại lướt qua ý cười kỳ quái.
Trong mắt hắn phảng phất như mang theo nụ cười tươi như hoa đào.
Giống như một dòng suối mỹ lệ, câu mất hồn phách người khác.
Vương Tâm Doanh cảm thấy đầu có chút hoảng hốt.
Ý thức dường như không chịu khống chế sự ngớ nga ngớ ngẩn.
Cả trái tim đều phiêu phiêu đãng đãng.
Trong mắt trong lòng chỉ xoay quanh hoa đào, cùng với huyễn ảnh của nam tử kia.
Vương Tâm Doanh trong lòng kinh hãi, cho rằng người này biết nhiếp hồn thuật.
Lập tức bất động thanh sắc liễm thần tĩnh tâm.
Dần dần ảo giác biến mất.
Mẹ ơi, gặp phải nhân vật lợi hại rồi, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Vương Tâm Doanh xoay người bỏ chạy.
Một luồng gió thổi qua bên tai, ba một tiếng, cánh cửa đang mở tự động đóng lại.
Vương Tâm Doanh càng kinh hãi hơn, mẹ ơi, nam nhân này không chỉ có thể nhiếp hồn, võ công còn cao nữa.
Bản thân thật sự là đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Gió thơm thổi qua, đào hoa mỹ nam kia đã phủ thêm một bộ phong diệp hồng* ngoại bào, không một tiếng động chắn ở trước cửa.
*Phong diệp hồng: là phong đỏ…
Đôi mắt đào hoa mỹ lệ kia chuyển động ánh lên tia mê người, lại khiến người khác phát lạnh một cách khó hiểu.
Hắn môi đẹp vừa động, phát ra ý cười mê hoặc chúng sinh.
Lười biếng hí mắt: “Nguyên lai chú chim nhỏ có thể phá nhiếp hồn thuật của ta, thú vị, bất quá ngươi đến kỹ viện làm gì?”
Người này quả nhiên là tà môn, Vương Tâm Doanh trong lòng phát lạnh, lui nhanh vài bước, làm ra tư thế phòng ngự.
Chú chim nhỏ cái gì, tên nam nhân này biết mình sao?
Còn đặt ra cái tên xấu xí ghê tởm như vậy nữa.
Ngoài miệng lại khiêu khích nói: “Đến kỹ viện đương nhiên là tìm nam nhân, thế nào?”
Dù sao nàng cũng không nói dối, tên hỗn đản Vương Nhân Thủ kia không phải là nam nhân là gì?
“Tìm, nam, nhân?” Đào hoa mỹ nam ánh mắt ngày càng khủng bố, trong khẩu khí mang theo ý giận mơ hồ.
Vương Tâm Doanh vừa nhìn đã thấy không tốt.
Vẫn là tìm người tới giúp tốt hơn, nàng lập tức há mồm liền muốn hét to.
Còn chưa hét ra tiếng, cằm đã bị một bàn tay lạnh lùng kiềm trụ.
/135
|