EDIT: TỬ SA
Cũng không thể bất chấp mọi thứ vứt bỏ danh dự của Vương gia.
Ai ngờ Vương Tâm Doanh chỉ cười lạnh:
“So với báo quan, bổn tiểu thư thích ỷ thế hiếp người hơn… thế nào, ta vốn không phải là cái người tốt chính trực gì, cái tên gia hỏa này chọc đến ta, đánh hắn một trăm roi, xem như là tiện nghi cho hắn rồi.”
“Vương Tâm Doanh, ngươi không cảm thấy ngươi quá kiêu ngạo dã man sao?”
Từ cầu thang một bóng người cao lớn chậm rãi bước xuống.
Chính là Nam Kỳ Nghiệp, hắn vừa rồi bị nàng làm cho tức đến phát nghẹn.
Hôm nay thấy nàng lại ngang ngược dã man, nhịn không được lên tiếng châm chọc.
“Vì một miếng ngọc bội, liền đến đây gây ầm gây ĩ, ngươi thật sự là nhàm chán đến cực điểm, cũng dã man đến cực điểm.”
Vương Tâm Doanh nghiêng người, nhìn đến Nam Kỳ Nghiệp, liền nhíu chặt mày.
“Đại sâu hại, ta giáo huấn người khác, còn không đến phiên ngươi quản!”
“Hừ, ngươi tưởng rằng ta muốn quản ngươi chắc, ta chỉ là nhìn cái vẻ ngang ngược của ngươi không thuận mắt.”
Vương Tâm Doanh nhún nhún vai, nhả ra một câu tức chết người không đền mạng: “Đúng, ta chính là thích ngang ngược, ngươi không phải đã sớm trải nghiệm qua rồi sao? Chẳng lẽ cảm thấy còn chưa đã ghiền, hiện tại muốn đến thay người khác gây náo.”
Nhớ tới chuyện uất ức khi ngày đó bị bức thối hôn, Nam Kỳ Nghiệp nhắm nghiền mắt lại.
“Quả nhiên là rất dã man, ta hôm nay là muốn xen vào việc này. Tuyệt không cho phép ngươi ở nơi này giương oai.”
Nữ nhân áo hoa bên cạnh hắn cũng xen mồm trợ uy: “Đúng vậy, ngươi là Vương gia đại tiểu thư thì thế nào, tùy ý ở đây đánh người, rốt cuộc là có vương pháp hay không. Đừng tưởng rằng có quyền có thế là giỏi. Mẫu Đơn, đứng lên, quỳ trước nữ nhân này làm gì.”
Mẫu Đơn được nữ nhân kia nâng dậy, cả người run rẩy đầy lo lắng.
“A…” Trong nương tử quân đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai.
Sau đó một bóng người phấn sắc đánh về phía Mẫu Đơn, kéo lấy chiếc vòng ngọc trên cổ cùng kim sức vòng ngọc trên tay nàng ta.
Vừa kéo vừa phẫn nộ kêu khóc: “Đây đều là trang sức của tỷ tỷ ta khi xuất giá mang từ nhà theo, khi chết ngay cả một vật giá trị chôn cùng cũng không có, hắn cư nhiên đem những chiếc vòng tỷ tỷ yêu quý cấp hết cho con ả hồ ly tinh này. Ta muốn giết ả, ả đã hại chết tỷ tỷ, còn cướp đi của hồi môn của tỷ tỷ, ô ô…”
Thành viên hội phụ liên nhất thời lòng đầy căm phẫn.
Cũng xông lên giúp đoạt lấy đống trang sức kia về, thuận tiện đánh Mẫu Đơn một chút.
Vương Tâm Doanh đi tới trước mặt Vương Nhân Thủ, hung hăng đá hắn một cước.
Cũng không thể bất chấp mọi thứ vứt bỏ danh dự của Vương gia.
Ai ngờ Vương Tâm Doanh chỉ cười lạnh:
“So với báo quan, bổn tiểu thư thích ỷ thế hiếp người hơn… thế nào, ta vốn không phải là cái người tốt chính trực gì, cái tên gia hỏa này chọc đến ta, đánh hắn một trăm roi, xem như là tiện nghi cho hắn rồi.”
“Vương Tâm Doanh, ngươi không cảm thấy ngươi quá kiêu ngạo dã man sao?”
Từ cầu thang một bóng người cao lớn chậm rãi bước xuống.
Chính là Nam Kỳ Nghiệp, hắn vừa rồi bị nàng làm cho tức đến phát nghẹn.
Hôm nay thấy nàng lại ngang ngược dã man, nhịn không được lên tiếng châm chọc.
“Vì một miếng ngọc bội, liền đến đây gây ầm gây ĩ, ngươi thật sự là nhàm chán đến cực điểm, cũng dã man đến cực điểm.”
Vương Tâm Doanh nghiêng người, nhìn đến Nam Kỳ Nghiệp, liền nhíu chặt mày.
“Đại sâu hại, ta giáo huấn người khác, còn không đến phiên ngươi quản!”
“Hừ, ngươi tưởng rằng ta muốn quản ngươi chắc, ta chỉ là nhìn cái vẻ ngang ngược của ngươi không thuận mắt.”
Vương Tâm Doanh nhún nhún vai, nhả ra một câu tức chết người không đền mạng: “Đúng, ta chính là thích ngang ngược, ngươi không phải đã sớm trải nghiệm qua rồi sao? Chẳng lẽ cảm thấy còn chưa đã ghiền, hiện tại muốn đến thay người khác gây náo.”
Nhớ tới chuyện uất ức khi ngày đó bị bức thối hôn, Nam Kỳ Nghiệp nhắm nghiền mắt lại.
“Quả nhiên là rất dã man, ta hôm nay là muốn xen vào việc này. Tuyệt không cho phép ngươi ở nơi này giương oai.”
Nữ nhân áo hoa bên cạnh hắn cũng xen mồm trợ uy: “Đúng vậy, ngươi là Vương gia đại tiểu thư thì thế nào, tùy ý ở đây đánh người, rốt cuộc là có vương pháp hay không. Đừng tưởng rằng có quyền có thế là giỏi. Mẫu Đơn, đứng lên, quỳ trước nữ nhân này làm gì.”
Mẫu Đơn được nữ nhân kia nâng dậy, cả người run rẩy đầy lo lắng.
“A…” Trong nương tử quân đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai.
Sau đó một bóng người phấn sắc đánh về phía Mẫu Đơn, kéo lấy chiếc vòng ngọc trên cổ cùng kim sức vòng ngọc trên tay nàng ta.
Vừa kéo vừa phẫn nộ kêu khóc: “Đây đều là trang sức của tỷ tỷ ta khi xuất giá mang từ nhà theo, khi chết ngay cả một vật giá trị chôn cùng cũng không có, hắn cư nhiên đem những chiếc vòng tỷ tỷ yêu quý cấp hết cho con ả hồ ly tinh này. Ta muốn giết ả, ả đã hại chết tỷ tỷ, còn cướp đi của hồi môn của tỷ tỷ, ô ô…”
Thành viên hội phụ liên nhất thời lòng đầy căm phẫn.
Cũng xông lên giúp đoạt lấy đống trang sức kia về, thuận tiện đánh Mẫu Đơn một chút.
Vương Tâm Doanh đi tới trước mặt Vương Nhân Thủ, hung hăng đá hắn một cước.
/135
|