Trở về phủ đệ ta thay quần áo lập tức lâm triều, lúc thay quần áo, nhìn mình trong gương đồng, ta cảm thấy ta đã lột xác, từ một cô gái trở thành nữ tử chân chính rồi, có lẽ là do tâm lý, có lẽ là những thứ khác, rõ ràng ta đang mặc nam trang, nhưng nhìn thế nào cũng có cảm giác che giấu không được ta thực sự là nữ tử...
Thật vất vả đi tới ngoài Kim Loan điện, ta đang nghĩ, thuốc đêm qua làm sao mà giải được, người hạ độc chắc cũng sẽ tò mò.
“Lam Hàn Lâm, đêm qua bệnh tình của ngươi...” Hỏi ta chính là Bạch Nhật Uyên, vẻ mặt kia rất ân cần, hắn muốn hỏi bệnh tình của ta ư? Còn đang nghĩ độc của ta làm thế nào giải được?
“Sốt cao đột ngột thôi, sốt cao đột ngột thôi, đa tạ Đại hoàng tử quan tâm.”
“À, vậy ngươi làm thế nào trị khỏi?” Câu hỏi của Tử thừa tướng, không trả lời, ta nghĩ bọn họ cũng đã điều tra rõ ràng trong nhà ta không có thê tử, hơn nữa nếu quan viên đi thanh lâu cũng là thuộc về hành vi xấu, còn nếu nói tùy tiện tìm một nữ tử giải độc, điều này không thể nghi ngờ Tử Thừa tướng sẽ đào bới thêm, ta nên trả lời thế nào mới phải đây?
“Ha ha ha.” Tiếng cười của Bạch Nguyệt Diệu truyền vào trong tai ta, ta quay đầu nhìn lại, hắn và Bạch Tinh Ngân đang đi tới chỗ của ta, sau đó Bạch Nguyệt Diệu đem một cánh tay khoác lên bả vai ta: “Lam Hàn Lâm, đêm qua có vui vẻ không?”
Câu hỏi này của Bạch Nguyệt Diệu khiến lòng ta khẽ run lên, nhưng ta hiểu ý của hắn: “Vui vẻ, phải tạ ơn Nhị hoàng tử đã ban mỹ nữ cho hạ quan”
“Ha ha ha ha ha, khách sáo, khách sáo.” Ta và Bạch Nguyệt Diệu một xướng một họa, khiến Tử Thừa tướng rất là mất mát.
“A? Nhị hoàng đệ từ lúc nào thì cùng Lam Hàn Lâm có quan hệ tốt như thế?” Vấn đề này phải trả lời thế nào đây? Bạch Nguyệt Diệu vì không muốn liên lụy đến ta, vẫn luôn cùng ta giữ khoảng cách, nhưng hiện giờ hắn lại...
Vẻ mặt Bạch Nguyệt Diệu thoáng chốc thay đổi cực kỳ nghiêm túc cùng uy nghiêm vô cùng, trong mắt của ta, chí chất quân vương của hắn không che giấu mà bộc phát ra, hắn ôm ta trực tiếp đi tới trước mặt Bạch Nhật Uyên, sau đó nhỏ giọng nói: “Hoàng huynh, Lam Hàn Lâm sau này là bạn của đệ rồi, nếu huynh ở đây dám đùa cợt âm mưu quỷ kế gì, đệ cũng sẽ không bỏ qua đâu.” Giọng Bạch Nguyệt Diệu nhỏ dường như chỉ có ba người chúng ta có thể nghe được, mặc dù tiếng nhỏ, nhưng lời của Bạch Nguyệt Diệu thì lạnh như băng, hơn nữa tràn đầy khí phách.
Hành động này của Bạch Nguyệt Diệu không phải là hướng đến Bạch Nhật Uyên tuyên chiến ư, tại sao, không phải đang ẩn núp mình sao, tại sao không tiếp tục nữa?
Bạch Nhật Uyên nghe xong lời của Bạch Nguyệt Diệu lập tức mỉm cười, cái mỉm cười này ta chưa từng thấy qua, không có ôn nhu, không có hòa ái, chẳng qua là âm trầm: “Cẩn thận đệ và mẫu thân người sẽ có kết quả giống nhau!”
Là thật, là thật, Bạch Tinh Ngân nói tất cả đều là thật, quả đúng như ta đoán, kết quả của cuộc cung đấu chính là việc mẫu thân Bạch Nguyệt Diệu hy sinh, Bạch Nhật Uyên thật là đáng sợ, trước tiên ẩn núp giống như thật lòng, không một chút sơ hở, nếu ta không quen biết Bạch Tinh Ngân nhất định sẽ cho Bạch Nhật Uyên là người tốt.
“Thử chút xem sao.” Bạch Nguyệt Diệu lạnh như băng nói xong lại trở về vẻ mặt không kềm chế được, cười ha ha lên.
“Hoàng thượng giá lâm -”
Thái giám vừa hô xong, Bạch Nhật Uyên, Tử Thừa tướng, Hồng Thái Phó ba người cũng trở về vị trí.
Mà Bạch Nguyệt Diệu...
“Nè! Ngươi mau bỏ tay của ngươi xuống.” Ta nhỏ giọng nói với Bạch Nguyệt Diệu, hắn tiện nghi đứng đủ lâu rồi.
Hắn nhìn ta một cái, sau đó lại lộ ra nụ cười xấu xa: “Ơ, hôm nay Lam Hàn Lâm sao lại giống nữ tử nhỉ!”
Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào cước bộ Hoàng thượng đi về phía trước, ta một bên hung hăng đá cho Bạch Nguyệt Diệu một cước, sau đó nhanh chóng trở về chỗ của mình, cái này xem như là hòa nhã với Bạch Nguyệt Diệu rồi, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, tức chết ta mà, nhưng ta phát hiện cùng Bạch Nguyệt Diệu trêu chọc nói đùa một lúc, buồn khổ trong lòng đã tản đi không ít.
Nhịn lại trong triều đình này, hôm nay Bạch Nguyệt Diệu đã chính thức tuyên chiến với Bạch Nhật Uyên, mà quan hệ của Bạch Tinh Ngân và Bạch Nguyệt Diệu cũng đã rõ ràng, xem ra hôm nay Bạch Nguyệt Diệu là có dự định tuyên chiến mà đến, nhưng, nguyên nhân vì sao hắn không ẩn núp nữa?
Ta không rõ lắm...
Ta chỉ biết, hiện giờ ta đã cam chịu hoạch định đứng về phe Bạch Nguyệt Diệu, mà ta và Bạch Nguyệt Diệu cũng không còn bất kỳ ân oán nào nữa rồi, cho nên, con đường tương lai, chỉ có trung thành phụ tá Bạch Nguyệt Diệu xưng đế mà thôi!
Cuộc chiến này rốt cuộc là Bạch Nhật Uyên, Tử Thừa tướng, Hồng Thái Phó sẽ thắng lợi? hay ta Lam hàn lâm, Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Tinh Ngân sẽ thắng lợi đây?
Tất cả đều phải cân nhắc.
Chỉ hi vọng, Bạch Nguyệt Diệu có thể đừng khiến dân chúng thất vọng là tốt rồi...
Còn nữa, bây giờ huynh ấy đang ở đâu?
Thật vất vả đi tới ngoài Kim Loan điện, ta đang nghĩ, thuốc đêm qua làm sao mà giải được, người hạ độc chắc cũng sẽ tò mò.
“Lam Hàn Lâm, đêm qua bệnh tình của ngươi...” Hỏi ta chính là Bạch Nhật Uyên, vẻ mặt kia rất ân cần, hắn muốn hỏi bệnh tình của ta ư? Còn đang nghĩ độc của ta làm thế nào giải được?
“Sốt cao đột ngột thôi, sốt cao đột ngột thôi, đa tạ Đại hoàng tử quan tâm.”
“À, vậy ngươi làm thế nào trị khỏi?” Câu hỏi của Tử thừa tướng, không trả lời, ta nghĩ bọn họ cũng đã điều tra rõ ràng trong nhà ta không có thê tử, hơn nữa nếu quan viên đi thanh lâu cũng là thuộc về hành vi xấu, còn nếu nói tùy tiện tìm một nữ tử giải độc, điều này không thể nghi ngờ Tử Thừa tướng sẽ đào bới thêm, ta nên trả lời thế nào mới phải đây?
“Ha ha ha.” Tiếng cười của Bạch Nguyệt Diệu truyền vào trong tai ta, ta quay đầu nhìn lại, hắn và Bạch Tinh Ngân đang đi tới chỗ của ta, sau đó Bạch Nguyệt Diệu đem một cánh tay khoác lên bả vai ta: “Lam Hàn Lâm, đêm qua có vui vẻ không?”
Câu hỏi này của Bạch Nguyệt Diệu khiến lòng ta khẽ run lên, nhưng ta hiểu ý của hắn: “Vui vẻ, phải tạ ơn Nhị hoàng tử đã ban mỹ nữ cho hạ quan”
“Ha ha ha ha ha, khách sáo, khách sáo.” Ta và Bạch Nguyệt Diệu một xướng một họa, khiến Tử Thừa tướng rất là mất mát.
“A? Nhị hoàng đệ từ lúc nào thì cùng Lam Hàn Lâm có quan hệ tốt như thế?” Vấn đề này phải trả lời thế nào đây? Bạch Nguyệt Diệu vì không muốn liên lụy đến ta, vẫn luôn cùng ta giữ khoảng cách, nhưng hiện giờ hắn lại...
Vẻ mặt Bạch Nguyệt Diệu thoáng chốc thay đổi cực kỳ nghiêm túc cùng uy nghiêm vô cùng, trong mắt của ta, chí chất quân vương của hắn không che giấu mà bộc phát ra, hắn ôm ta trực tiếp đi tới trước mặt Bạch Nhật Uyên, sau đó nhỏ giọng nói: “Hoàng huynh, Lam Hàn Lâm sau này là bạn của đệ rồi, nếu huynh ở đây dám đùa cợt âm mưu quỷ kế gì, đệ cũng sẽ không bỏ qua đâu.” Giọng Bạch Nguyệt Diệu nhỏ dường như chỉ có ba người chúng ta có thể nghe được, mặc dù tiếng nhỏ, nhưng lời của Bạch Nguyệt Diệu thì lạnh như băng, hơn nữa tràn đầy khí phách.
Hành động này của Bạch Nguyệt Diệu không phải là hướng đến Bạch Nhật Uyên tuyên chiến ư, tại sao, không phải đang ẩn núp mình sao, tại sao không tiếp tục nữa?
Bạch Nhật Uyên nghe xong lời của Bạch Nguyệt Diệu lập tức mỉm cười, cái mỉm cười này ta chưa từng thấy qua, không có ôn nhu, không có hòa ái, chẳng qua là âm trầm: “Cẩn thận đệ và mẫu thân người sẽ có kết quả giống nhau!”
Là thật, là thật, Bạch Tinh Ngân nói tất cả đều là thật, quả đúng như ta đoán, kết quả của cuộc cung đấu chính là việc mẫu thân Bạch Nguyệt Diệu hy sinh, Bạch Nhật Uyên thật là đáng sợ, trước tiên ẩn núp giống như thật lòng, không một chút sơ hở, nếu ta không quen biết Bạch Tinh Ngân nhất định sẽ cho Bạch Nhật Uyên là người tốt.
“Thử chút xem sao.” Bạch Nguyệt Diệu lạnh như băng nói xong lại trở về vẻ mặt không kềm chế được, cười ha ha lên.
“Hoàng thượng giá lâm -”
Thái giám vừa hô xong, Bạch Nhật Uyên, Tử Thừa tướng, Hồng Thái Phó ba người cũng trở về vị trí.
Mà Bạch Nguyệt Diệu...
“Nè! Ngươi mau bỏ tay của ngươi xuống.” Ta nhỏ giọng nói với Bạch Nguyệt Diệu, hắn tiện nghi đứng đủ lâu rồi.
Hắn nhìn ta một cái, sau đó lại lộ ra nụ cười xấu xa: “Ơ, hôm nay Lam Hàn Lâm sao lại giống nữ tử nhỉ!”
Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào cước bộ Hoàng thượng đi về phía trước, ta một bên hung hăng đá cho Bạch Nguyệt Diệu một cước, sau đó nhanh chóng trở về chỗ của mình, cái này xem như là hòa nhã với Bạch Nguyệt Diệu rồi, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, tức chết ta mà, nhưng ta phát hiện cùng Bạch Nguyệt Diệu trêu chọc nói đùa một lúc, buồn khổ trong lòng đã tản đi không ít.
Nhịn lại trong triều đình này, hôm nay Bạch Nguyệt Diệu đã chính thức tuyên chiến với Bạch Nhật Uyên, mà quan hệ của Bạch Tinh Ngân và Bạch Nguyệt Diệu cũng đã rõ ràng, xem ra hôm nay Bạch Nguyệt Diệu là có dự định tuyên chiến mà đến, nhưng, nguyên nhân vì sao hắn không ẩn núp nữa?
Ta không rõ lắm...
Ta chỉ biết, hiện giờ ta đã cam chịu hoạch định đứng về phe Bạch Nguyệt Diệu, mà ta và Bạch Nguyệt Diệu cũng không còn bất kỳ ân oán nào nữa rồi, cho nên, con đường tương lai, chỉ có trung thành phụ tá Bạch Nguyệt Diệu xưng đế mà thôi!
Cuộc chiến này rốt cuộc là Bạch Nhật Uyên, Tử Thừa tướng, Hồng Thái Phó sẽ thắng lợi? hay ta Lam hàn lâm, Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Tinh Ngân sẽ thắng lợi đây?
Tất cả đều phải cân nhắc.
Chỉ hi vọng, Bạch Nguyệt Diệu có thể đừng khiến dân chúng thất vọng là tốt rồi...
Còn nữa, bây giờ huynh ấy đang ở đâu?
/166
|