“Lam cô nương, xem tình hình hôm qua, chúng ta cũng nên đề phòng, nàng đã bị người ta theo dõi, cho nên nàng hãy nhận tâm ý của Nhị hoàng huynh đi, huống chi Mạc Dực võ công cao cường, ở Vân Long quốc cũng đứng ở hàng nhất nhì.” Lời Bạch Tinh Ngân đầy lo lắng, nhưng từ lời của hắn ta có thể cảm nhận rõ, hắn cố ý không muốn nhắc tới tên Bạch Nhật Uyên, cũng không phải vì hắn ghét Bạch Nhật Uyên ghét đến mức ngay cả tên cũng không muốn nói tới, mà là dù sao đó cũng là ca ca của hắn, người ta nói máu mủ tình thâm, tâm tính Bạch Tinh Ngân thật sự rất lương thiện...
Hơn nữa nguyên nhân đưa đến việc hôm nay Bạch Nguyệt Diệu chính thức tuyên chiến với Bạch Nhật Uyên, còn không phải vì Hồng Môn yến hôm qua sao.
Bạch Nguyệt Diệu vẫn duy trì khoảng cách với ta, thường thường sẽ ngay trước mặt Bạch Nhật Uyên làm khó ta, nhưng không ngờ là hắn tính kế ta với Bạch Nhật Uyên, ta đối đầu với Bạch Nhật Uyên rồi, cho nên Bạch Nguyệt Diệu mới kéo ta vào hàng ngũ của hắn sao?
Ta như thuyền nhỏ trên biển, nếu có sóng to gió lớn sẽ rơi vào trong lòng biển, mặc dù con thuyền Bạch Nguyệt Diệu cũng không lớn lắm, nhưng quả thật so với thuyền của ta vẫn an toàn hơn.
Từ lúc ta vào triều đã không ngờ kết bè kết cánh, nhưng, chuyện đã đến nước này rồi, ta cũng phải quyết tâm lên thuyền của Bạch Nguyệt Diệu thôi. Huống chi, ta thủy chung cảm thấy Bạch Nguyệt Diệu so Bạch Nhật Uyên thích hợp làm hoàng đế hơn, cho dù có thể là hắn đang giả bộ.
Nhưng, tại sao Bạch Nguyệt Diệu muốn ta lên thuyền của hắn?
Chẳng lẽ vì ta có năng lực? Nhưng Bạch Nguyệt Diệu tự đại như vậy sao có thể hiểu được tài năng của ta đây? Vì cái gì chứ?
“Đúng rồi, nhắc tới đêm qua, độc của Lam cô nương làm thế nào chữa khỏi?” Bạch Tinh Ngân tràn đầy tò mò hỏi ta, Bạch Nguyệt Diệu đứng một bên hơi ngẩn người, Bạch Tinh Ngân đến giờ cũng không biết ta trúng độc gì sao?
A? độc đêm qua làm thế nào giải trừ? Bảo ta làm sao mở miệng nói?
Còn có lúc Tử Thừa tướng vào triều đã hỏi ta làm thế nào giải độc? Bạch Nguyệt Diệu sao lại vừa đúng thay ta dàn xếp, rõ ràng đêm qua Bạch Tinh Ngân ở bên cạnh ta còn chưa biết ta trúng độc gì nữa mà, ngược lại Bạch Nguyệt Diệu dường như biết rồi? Đúng ha! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi đầu óc ta mơ màng căn bản không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng giờ ngẫm nghĩ lại?
Chẳng lẽ...
Hắc Mạc Dực là Huyễn Ngâm Phong? Cho nên Bạch Nguyệt Diệu mới có thể biết tất cả mọi chuyện xảy ra hôm qua? Mà đêm qua Bạch Tinh Ngân đột nhiên buông tay ta, có phải vì hắn biết đó là Hắc Mạc Dực?
Trời ơi! Ta thủy chung cũng không thể tin Hắc Mạc Dực sẽ là Huyễn Ngâm Phong, tại sao tâm tình của ta lại có chút mất mát đây? Tại sao vậy chứ? Ta muốn xác định Hắc Mạc Dực có phải là Huyễn Ngâm Phong hay không!
“Tam hoàng tử, ta hỏi huynh, huynh biết vị đại hiệp mang mặt nạ hôm qua ư?” Ta khẩn trương hỏi Bạch Tinh Ngân, ai ngờ Bạch Nguyệt Diệu vừa định nhấc bình rượu trên bàn lên thì đánh rơi, liếc thấy phản ứng của Bạch Nguyệt Diệu, chẳng lẽ Hắc Mạc Dực thật sự là Huyễn Ngâm Phong sao?
“Lúc đầu không nhận ra, sau ta mới biết hắn là...”
“Tam hoàng đệ!” Đang lúc ta đợi Bạch Tinh Ngân nói cho ta biết Huyễn Ngâm Phong là ai, Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên gọi một tiếng cắt đứt lời của Bạch Tinh Ngân..., nhưng đáp án không cần nghe cũng biết, Hắc Mạc Dực thật sự là Huyễn Ngâm Phong rồi...
Vẻ mặt ta không có biểu tình ngồi trên băng đá, mà Bạch Nguyệt Diệu và Bạch Tinh Ngân vừa nói chuyện với nhau, ta hoàn toàn không biết bọn họ đang nói gì, ta cái gì cũng không nghe được.
Tại sao cho ta biết chân tướng này chứ? Tại sao vậy chứ? Bạch Nguyệt Diệu cố ý đem Hắc Mạc Dực an bài đến bên cạnh ta, là vì muốn tác hợp cho chuyện tình cảm của ta và Hắc Mạc Dực sao? Hắc Mạc Dực tại sao lại xuất hiện ở ngôi miếu đổ nát? Ta thật yêu thật yêu Huyễn Ngâm Phong! Nhưng ta không thích Hắc Mạc Dực, sau này ta làm sao đối mặt với hắn đây?
Ta cũng không biết Bạch Tinh Ngân rời đi lúc nào, ta cứ như cũ ngây ngốc ngồi trên bàn đá. Cảm giác trong đình đọng lại, ta thấy u buồn đơn giản là đã nhiễm cả vào trong đình.
“Này, mới vừa nãy lúc lâm triều ngươi nói có lời muốn nói với bổn hoàng tử mà, bây giờ nói đi!”
Quả thật sau khi Bạch Tinh Ngân đi rồi, ta muốn mở miệng hỏi Bạch Nguyệt Diệu chuyện đó, nhưng...
“Huyễn Ngâm Phong xuất hiện là ngươi an bài sao?” Ta vô lực hỏi Bạch Nguyệt Diệu.
“Ngươi nói gì vậy? Bổn hoàng tử cũng không biết Huyễn Ngâm Phong, làm sao an bài hắn tới?”
Ta ngồi ngay ngắn người lại, nhìn về phía hắn: “Ngươi đừng giả bộ nữa! Ta biết Huyễn Ngâm Phong là ai rồi!”
Ta vốn tưởng khi ta nói xong, hắn sẽ lập tức khẩn trương, nhưng không có, vẻ mặt hắn dường như thờ ơ nhìn chăm chú vào ta: “Hắn là ai có quan hệ gì với ta?”
“Ngươi...! Ngươi còn giả bộ ngu? Ngươi có thể không biết Hắc Mạc Dực chính là Huyễn Ngâm Phong sao?!” Ta nói xong lời này sau đó cẩn thận chú ý Bạch Nguyệt Diệu, hắn đầu tiên là ngẩn người ra sau đó cười toe toét như không gì cản nổi.
Nhưng nụ cười này của hắn lại khiến ta mông lung, ta tò mò nhìn hắn, hắn hòa hoãn một chút mới dần dần thu hồi nụ cười: “Mạc Dực vẫn đi theo bên cạnh ta, hắn làm sao có thời gian thay đổi trang phục giả làm người khác chứ? Trước đây ta đã nói, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, nếu ngươi đã nghĩ như vậy, biết Huyễn Ngâm Phong là ai rồi, vì sao không chính mắt xác định? Ngược lại chạy tới hỏi ta!?”
Bỏ đi, bỏ đi! Bạch Nguyệt Diệu nói rất đúng, ta ở nơi này đoán tới đoán lui cũng chỉ phí công, nói không chừng Bạch Nguyệt Diệu sáng sớm hôm nay giải vây cũng là chó ngáp phải ruồi thôi, người ta yêu là Huyễn Ngâm Phong thần bí, ta quan tâm hắn là ai làm gì! Sau này ta sẽ không đoán nữa, làm loạn suy nghĩ!
“Ta hỏi ngươi, ngày đó lúc ngươi phơi bày thân phận con gái của ta, máu trên giường rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Ngươi biết rồi? Xem ra ngươi và hắn đã sinh hoạt vợ chồng rồi?” vẻ mặt Bạch Nguyệt Diệu nghiêm túc hỏi ta, ta cảm thấy giống như trong lòng có ngàn tấn tảng đá lớn rơi xuống đất, Bạch Nguyệt Diệu tên khốn kiếp này hại ta thương tâm lâu như vậy, nhưng bất kể thế nào, trong sạch của ta coi như được bảo vệ, mặc dù trong sạch hiện giờ đã không còn ở đây...
“Ngươi đùng là khốn kiếp, nếu không có, sao ngươi không nói cho ta biết?!”
“Ngươi cứ ghét ta như vậy...” Bạch Nguyệt Diệu vẻ mặt rất tức giận nói được một nửa thì nắm lấy cổ tay của ta: “Cái người cùng ngươi sinh hoạt vợ chồng đó bây giờ đâu rồi?”
Ở đâu? Ta còn không biết, ta cũng rất muốn biết Huyễn Ngâm Phong ở đâu.
“Huynh ấy đi rồi!” Ta mất mát đáp trả nghi vấn của Bạch Nguyệt Diệu.
“Đi rồi? Thật không ngờ nam tử kia cũng giống ta một dạng phong lưu, sớm biết vậy ngày đó ta đã thật sự cùng sinh hoạt vợ chồng với ngươi cho xong việc!” Lời của hắn tràn đầy châm chọc với ta, hoặc giả, ta rất hèn hạ, nhưng...
“Ngươi thúi lắm! Tối hôm qua ta bị trúng độc, Huyễn đại hiệp là vì giúp ta giải độc mới có thể xảy ra quan hệ với ta thôi! Huyễn đại hiệp cũng không phải loại người ham những thứ khác!” Là giải độc, giải độc, không có tình cảm, cũng không phải là Huyễn Ngâm Phong muốn chiếm tiện nghi của ta, nhưng mà, lòng của ta sao phải đau như vậy? Tại sao?
“Ngươi!!!” Lời của ta nói xong Bạch Nguyệt Diệu càng thêm tức giận, hắn buông lỏng tay ta ra nghênh ngang bỏ đi...
Hơn nữa nguyên nhân đưa đến việc hôm nay Bạch Nguyệt Diệu chính thức tuyên chiến với Bạch Nhật Uyên, còn không phải vì Hồng Môn yến hôm qua sao.
Bạch Nguyệt Diệu vẫn duy trì khoảng cách với ta, thường thường sẽ ngay trước mặt Bạch Nhật Uyên làm khó ta, nhưng không ngờ là hắn tính kế ta với Bạch Nhật Uyên, ta đối đầu với Bạch Nhật Uyên rồi, cho nên Bạch Nguyệt Diệu mới kéo ta vào hàng ngũ của hắn sao?
Ta như thuyền nhỏ trên biển, nếu có sóng to gió lớn sẽ rơi vào trong lòng biển, mặc dù con thuyền Bạch Nguyệt Diệu cũng không lớn lắm, nhưng quả thật so với thuyền của ta vẫn an toàn hơn.
Từ lúc ta vào triều đã không ngờ kết bè kết cánh, nhưng, chuyện đã đến nước này rồi, ta cũng phải quyết tâm lên thuyền của Bạch Nguyệt Diệu thôi. Huống chi, ta thủy chung cảm thấy Bạch Nguyệt Diệu so Bạch Nhật Uyên thích hợp làm hoàng đế hơn, cho dù có thể là hắn đang giả bộ.
Nhưng, tại sao Bạch Nguyệt Diệu muốn ta lên thuyền của hắn?
Chẳng lẽ vì ta có năng lực? Nhưng Bạch Nguyệt Diệu tự đại như vậy sao có thể hiểu được tài năng của ta đây? Vì cái gì chứ?
“Đúng rồi, nhắc tới đêm qua, độc của Lam cô nương làm thế nào chữa khỏi?” Bạch Tinh Ngân tràn đầy tò mò hỏi ta, Bạch Nguyệt Diệu đứng một bên hơi ngẩn người, Bạch Tinh Ngân đến giờ cũng không biết ta trúng độc gì sao?
A? độc đêm qua làm thế nào giải trừ? Bảo ta làm sao mở miệng nói?
Còn có lúc Tử Thừa tướng vào triều đã hỏi ta làm thế nào giải độc? Bạch Nguyệt Diệu sao lại vừa đúng thay ta dàn xếp, rõ ràng đêm qua Bạch Tinh Ngân ở bên cạnh ta còn chưa biết ta trúng độc gì nữa mà, ngược lại Bạch Nguyệt Diệu dường như biết rồi? Đúng ha! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi đầu óc ta mơ màng căn bản không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng giờ ngẫm nghĩ lại?
Chẳng lẽ...
Hắc Mạc Dực là Huyễn Ngâm Phong? Cho nên Bạch Nguyệt Diệu mới có thể biết tất cả mọi chuyện xảy ra hôm qua? Mà đêm qua Bạch Tinh Ngân đột nhiên buông tay ta, có phải vì hắn biết đó là Hắc Mạc Dực?
Trời ơi! Ta thủy chung cũng không thể tin Hắc Mạc Dực sẽ là Huyễn Ngâm Phong, tại sao tâm tình của ta lại có chút mất mát đây? Tại sao vậy chứ? Ta muốn xác định Hắc Mạc Dực có phải là Huyễn Ngâm Phong hay không!
“Tam hoàng tử, ta hỏi huynh, huynh biết vị đại hiệp mang mặt nạ hôm qua ư?” Ta khẩn trương hỏi Bạch Tinh Ngân, ai ngờ Bạch Nguyệt Diệu vừa định nhấc bình rượu trên bàn lên thì đánh rơi, liếc thấy phản ứng của Bạch Nguyệt Diệu, chẳng lẽ Hắc Mạc Dực thật sự là Huyễn Ngâm Phong sao?
“Lúc đầu không nhận ra, sau ta mới biết hắn là...”
“Tam hoàng đệ!” Đang lúc ta đợi Bạch Tinh Ngân nói cho ta biết Huyễn Ngâm Phong là ai, Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên gọi một tiếng cắt đứt lời của Bạch Tinh Ngân..., nhưng đáp án không cần nghe cũng biết, Hắc Mạc Dực thật sự là Huyễn Ngâm Phong rồi...
Vẻ mặt ta không có biểu tình ngồi trên băng đá, mà Bạch Nguyệt Diệu và Bạch Tinh Ngân vừa nói chuyện với nhau, ta hoàn toàn không biết bọn họ đang nói gì, ta cái gì cũng không nghe được.
Tại sao cho ta biết chân tướng này chứ? Tại sao vậy chứ? Bạch Nguyệt Diệu cố ý đem Hắc Mạc Dực an bài đến bên cạnh ta, là vì muốn tác hợp cho chuyện tình cảm của ta và Hắc Mạc Dực sao? Hắc Mạc Dực tại sao lại xuất hiện ở ngôi miếu đổ nát? Ta thật yêu thật yêu Huyễn Ngâm Phong! Nhưng ta không thích Hắc Mạc Dực, sau này ta làm sao đối mặt với hắn đây?
Ta cũng không biết Bạch Tinh Ngân rời đi lúc nào, ta cứ như cũ ngây ngốc ngồi trên bàn đá. Cảm giác trong đình đọng lại, ta thấy u buồn đơn giản là đã nhiễm cả vào trong đình.
“Này, mới vừa nãy lúc lâm triều ngươi nói có lời muốn nói với bổn hoàng tử mà, bây giờ nói đi!”
Quả thật sau khi Bạch Tinh Ngân đi rồi, ta muốn mở miệng hỏi Bạch Nguyệt Diệu chuyện đó, nhưng...
“Huyễn Ngâm Phong xuất hiện là ngươi an bài sao?” Ta vô lực hỏi Bạch Nguyệt Diệu.
“Ngươi nói gì vậy? Bổn hoàng tử cũng không biết Huyễn Ngâm Phong, làm sao an bài hắn tới?”
Ta ngồi ngay ngắn người lại, nhìn về phía hắn: “Ngươi đừng giả bộ nữa! Ta biết Huyễn Ngâm Phong là ai rồi!”
Ta vốn tưởng khi ta nói xong, hắn sẽ lập tức khẩn trương, nhưng không có, vẻ mặt hắn dường như thờ ơ nhìn chăm chú vào ta: “Hắn là ai có quan hệ gì với ta?”
“Ngươi...! Ngươi còn giả bộ ngu? Ngươi có thể không biết Hắc Mạc Dực chính là Huyễn Ngâm Phong sao?!” Ta nói xong lời này sau đó cẩn thận chú ý Bạch Nguyệt Diệu, hắn đầu tiên là ngẩn người ra sau đó cười toe toét như không gì cản nổi.
Nhưng nụ cười này của hắn lại khiến ta mông lung, ta tò mò nhìn hắn, hắn hòa hoãn một chút mới dần dần thu hồi nụ cười: “Mạc Dực vẫn đi theo bên cạnh ta, hắn làm sao có thời gian thay đổi trang phục giả làm người khác chứ? Trước đây ta đã nói, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, nếu ngươi đã nghĩ như vậy, biết Huyễn Ngâm Phong là ai rồi, vì sao không chính mắt xác định? Ngược lại chạy tới hỏi ta!?”
Bỏ đi, bỏ đi! Bạch Nguyệt Diệu nói rất đúng, ta ở nơi này đoán tới đoán lui cũng chỉ phí công, nói không chừng Bạch Nguyệt Diệu sáng sớm hôm nay giải vây cũng là chó ngáp phải ruồi thôi, người ta yêu là Huyễn Ngâm Phong thần bí, ta quan tâm hắn là ai làm gì! Sau này ta sẽ không đoán nữa, làm loạn suy nghĩ!
“Ta hỏi ngươi, ngày đó lúc ngươi phơi bày thân phận con gái của ta, máu trên giường rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Ngươi biết rồi? Xem ra ngươi và hắn đã sinh hoạt vợ chồng rồi?” vẻ mặt Bạch Nguyệt Diệu nghiêm túc hỏi ta, ta cảm thấy giống như trong lòng có ngàn tấn tảng đá lớn rơi xuống đất, Bạch Nguyệt Diệu tên khốn kiếp này hại ta thương tâm lâu như vậy, nhưng bất kể thế nào, trong sạch của ta coi như được bảo vệ, mặc dù trong sạch hiện giờ đã không còn ở đây...
“Ngươi đùng là khốn kiếp, nếu không có, sao ngươi không nói cho ta biết?!”
“Ngươi cứ ghét ta như vậy...” Bạch Nguyệt Diệu vẻ mặt rất tức giận nói được một nửa thì nắm lấy cổ tay của ta: “Cái người cùng ngươi sinh hoạt vợ chồng đó bây giờ đâu rồi?”
Ở đâu? Ta còn không biết, ta cũng rất muốn biết Huyễn Ngâm Phong ở đâu.
“Huynh ấy đi rồi!” Ta mất mát đáp trả nghi vấn của Bạch Nguyệt Diệu.
“Đi rồi? Thật không ngờ nam tử kia cũng giống ta một dạng phong lưu, sớm biết vậy ngày đó ta đã thật sự cùng sinh hoạt vợ chồng với ngươi cho xong việc!” Lời của hắn tràn đầy châm chọc với ta, hoặc giả, ta rất hèn hạ, nhưng...
“Ngươi thúi lắm! Tối hôm qua ta bị trúng độc, Huyễn đại hiệp là vì giúp ta giải độc mới có thể xảy ra quan hệ với ta thôi! Huyễn đại hiệp cũng không phải loại người ham những thứ khác!” Là giải độc, giải độc, không có tình cảm, cũng không phải là Huyễn Ngâm Phong muốn chiếm tiện nghi của ta, nhưng mà, lòng của ta sao phải đau như vậy? Tại sao?
“Ngươi!!!” Lời của ta nói xong Bạch Nguyệt Diệu càng thêm tức giận, hắn buông lỏng tay ta ra nghênh ngang bỏ đi...
/166
|