Lúc này Lam Điệp Nhi sắp chịu xử trảm, những người khác đang suy nghĩ gì?
Lam Vân Triệt từ nhỏ đã rất thương yêu Lam Điệp Nhi, phải chịu cảnh chia lìa muội muội vài chục năm, vừa mới nhận được nhau nay lại phải chia biệt một lần nữa, hơn nữa lần này chia cách còn là âm dương cách biệt, phải làm thế nào đây? Hắn không biết, hắn không biết nên giải thích thế nào để cứu muội muội duy nhất của mình, nhất thời trong lòng không tránh khỏi cảm giác tự trách mình, hắn cảm giác mình rất vô dụng, rất vô dụng!
Hoàng Thượng Thư coi như là Bá Lạc* rồi, hắn tìm ra Lam Điệp Nhi, là vì hắn nhìn ra tài năng của nàng. Sau này với thái độ vì dân quên mình của Lam Điệp Nhi đã thật sự ảnh hưởng sâu sắc tới hắn. Hắn không biết nàng là nữ tử, cũng chưa từng nghĩ tới nàng là nữ tử. Một nữ tử mà có chí lớn như thế, hắn càng thêm bội phục rạp đầu xuống đất. Quốc gia hưng vong, nữ tử làm quan có gì mà không thể? Nhưng việc gì nên làm cũng đã làm rồi, hoàng thượng xem ra nhất định sẽ không tha cho tính mạng của nàng.
Từ sau khi Bạch Tinh Ngân bị Lam Điệp Nhi cự tuyệt, cả ngày sa sút tinh thần trốn trong tẩm cung, hắn vốn không biết gì về chuyện bên ngoài, nếu hắn biết Lam Điệp Nhi sắp bị xử trảm, liệu hắn có tự trách bản thân đã phụ lòng nhờ vả của Bạch Nguyệt Diệu không? Hắn vẫn sẽ tự trách mình không bảo vệ tốt cho Lam Điệp Nhi chứ?
Tử Thừa tướng lúc này cũng khó có thể dùng ngôn ngữ nào để nói lên lòng của hắn, hắn biết, hắn thẹn với Lam Điệp Nhi, hắn còn biết hắn đã yêu nàng.
Hồng Thái Phó bị câu nói kia của Lam Điệp Nhi chất vất khiến bản thân trở nên phân tâm, chính mình muốn giúp Bạch Nhật Uyên vì cảm thấy sau này hắn có thể sẽ lên làm Hoàng đế, nhưng bây giờ ông đã là nhạc phụ của Bạch Nguyệt Diệu rồi, hơn nữa Bạch Nguyệt Diệu cũng đã lên làm Thái tử, vậy tại sao mình còn phải giúp Bạch Nhật Uyên chứ?
Bạch Nhật Uyên coi như là đạt được tâm nguyện của mình rồi, giết Lam Điệp Nhi thực chất là còn có mục đích khác, chính là muốn xem khi Nhị đệ Bạch Nguyệt Diệu trở về phát hiện nữ tử mình yêu thương không còn, hắn sẽ còn tâm trí cho việc dành lấy giang sơn này sao? Bạch Nhật Uyên đã sớm nhìn ra địa vị của Lam Điệp Nhi trong lòng Bạch Nguyệt Diệu rồi.
Hồng Uyển Nghi, diệt trừ được đại họa của mình, nàng vô cùng thoải mái, không có Lam Điệp Nhi, nàng tin chắc mình sẽ có thể dễ dàng lấy được lòng Bạch Nguyệt Diệu!
Lam Điệp Nhi bị nhốt trong thiên lao ba ngày rồi, chỉ còn hai ngày nữa là tới lúc nàng bị lôi ra xử trảm, ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời như thiên lao, nàng suy nghĩ rất nhiều, có điều tất cả đều là về Bạch Nguyệt Diệu...
Khi Lam Điệp Nhi bị giam đến đêm thứ ba thì tin tức cuối cùng cũng tới tai Hắc Mạc Dực, hắn biết tin này, trong lòng nhất thời cực kỳ hoảng hốt. Lúc này, bọn họ chỉ cần công phá một thành nữa thôi là sẽ hoàn toàn chiến thắng Lôi Nguyệt quốc, nhưng giờ mà báo tin của Lam Điệp Nhi cho Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu chắc chắn sẽ từ bỏ tất cả để chạy tới cứu nàng.
Nhưng...
Hắn không muốn Lam Điệp Nhi có chuyện! Cuối cùng, hắn quyết định nói cho Bạch Nguyệt Diệu biết, nếu Bạch Nguyệt Diệu đi giải cứu Lam Điệp Nhi, thành trì kia chỉ cần hắn phá vỡ là được rồi.
“Thái tử điện hạ.” Hắc Mạc Dực chạy như bay vào trong doanh trại, bệnh phong hàn của Bạch Nguyệt Diệu đã tốt hơn vả lại tinh thần cũng khôi phục, dù sao mấy ngày liên tiếp đều đánh thắng trận cho nên Bạch Nguyệt Diệu cảm thấy tinh thần rất tốt.
“Thế nào Mạc Dực, sao hốt hoảng vậy?” Bạch Nguyệt Diệu tò mò hỏi Hắc Mạc Dực.
“Thái tử điện hạ, Lam Thượng Thư....nàng ấy...”
“Điệp nhi thế nào?” Nhìn biểu tình của Hắc Mạc Dực, Bạch Nguyệt Diệu kích động đứng lên, lo lắng hỏi, hắn có dự cảm không lành.
“Hoàng thượng hạ chỉ, giờ ngọ ngày kia chém đầu Lam Thượng Thư.”
“...” Nghe xong lời nói của Hắc Mạc Dực, Bạch Nguyệt Diệu cảm giác như mọi thứ xung quanh đều đổ sụp, thiếu chút nữa ngã lăn ra, nhất thời lòng hắn như lửa đốt, khẩn trương vô cùng, đối mặt với trăm vạn đại quân hắn cũng không lo lắng như vậy, nhưng biết được tin này, hắn dường như toát mồ hôi lạnh ra khắp toàn thân: “Mau! Chuẩn bị ngựa.”
Bây giờ, nếu lên đường, Bạch Nguyệt Diệu sẽ tới Vân Long quốc vào buổi sáng, còn có thể cứu Lam Điệp Nhi, mặc dù Bạch Nguyệt Diệu không biết nguyên nhân nàng bị xử trảm, nhưng cũng có thể đoán được phần nào.
Hắc Mạc Dực không ngăn cản Bạch Nguyệt Diệu, nhanh chóng chuẩn bị ngựa.
“Cám ơn ngươi Mạc Dực.” Bạch Nguyệt Diệu biết Hắc Mạc Dực là người nghiêm túc, mà lần này lại không ngăn cản hành động của hắn, Bạch Nguyệt Diệu rất cảm kích.
Hắc Mạc Dực quỳ một chân xuống đất: “Thái tử, xin ngài hãy cứu Lam Thượng Thư.”
Hắc Mạc Dực cầu xin như vậy khiến Bạch Nguyệt Diệu hơi khiếp sợ, nhưng hắn đã không còn tâm trí mà hỏi han vì sao Hắc Mạc Dực lại lo lắng cho Điệp Nhi đến thế, hắn dẫn theo hai thị vệ, nhanh chóng chạy về kinh đô Vân Long.
“Bây giờ các ngươi lập tức đến huyện Bạch Văn, huyện Bạch Thủy, huyện Bạch Thanh, cùng các huyện lớn khác, nói về chuyện Lam Thượng Thư bị xử trảm!” Bạch Nguyệt Diệu cưỡi ngựa tới bên cạnh hai thị vệ ra lệnh. Bạch Nguyệt Diệu đang muốn sử dụng tiếng nói của quần chúng để ngăn cản cái chết của Lam Điệp Nhi, dù sao danh tiếng của nàng ở Vân Long quốc cũng không phải thấp, hơn nữa nhân duyên cũng rất tốt, cho nên Bạch Nguyệt Diệu cần lợi dụng điểm này để cứu nàng, nhưng chỉ bằng cách này thì không được, hắn còn một diệu kế muốn sử dụng, đó chính là...
Bạch Nguyệt Diệu đi liên tục hai ngày đường, không hề ngừng nghỉ, cũng không ăn uống gì, khi ngựa dừng vó ở kinh đô Vân Long quốc cũng vừa kịp ngày thứ năm xử trảm Lam Điệp Nhi.
Hắn phái hai thị vệ đi phát tán tin Lam Điệp Nhi bị xử trảm, khiến bá tánh không ngừng bàn luận, đồng thời cũng vì Lam Điệp Nhi mà sẵn sàng bạo động, chuyện đến được tai Hoàng thượng.
“Hoàng thượng, rất nhiều bá tánh các huyện đã vì Lam Điệp Nhi mà cầu xin, thậm chí còn dẫn đến bạo động!”
Lúc này hoàng thượng đang ở trong Ngự Thư Phòng, nghe người bẩm tấu hết chuyện này, hoàng thượng không ngờ bá tánh lại làm vậy vì Lam Điệp Nhi, điều này càng khiến Hoàng thượng thêm căm hận Lam Điệp Nhi!
“Thái tử giá lâm!” Tiếng hô truyền đến khiến hoàng thượng hơi bị cả kinh.
Bạch Nguyệt Diệu nhanh chóng bước vào trong ngự thư phòng.
“Hoàng nhi, không phải đang đánh trận sao?”
“Phụ hoàng, nhi thần đột nhiên trở lại, hy vọng phụ hoàng đáp ứng nhi thần một chuyện.”
“Hoàng nhi cứ nói.”
“Nhi thần muốn cưới Lam Điệp Nhi làm vợ!” Đây chính là kế hoạch khác của Bạch Nguyệt Diệu, hắn biết chỉ dựa vào lực lượng quần chúng thôi thì chưa đủ để cứu Lam Điệp Nhi, hắn đành phải khéo léo dùng kế với Hoàng thượng, chỉ là, hắn biết nếu cố ý cưới Lam Điệp Nhi, nàng sẽ hận mình, nhưng đã không còn cách nào, chỉ có như vậy mới có thể cứu được Lam Điệp Nhi!
“Hồ đồ!” Hoàng thượng nhất thời lớn tiếng quát lên.
“Phụ hoàng, hiện nay dân chúng bốn phương đều vì Lam Điệp Nhi mà không tiếc thân, không thể không thừa nhận Lam Điệp Nhi quả thật rất được lòng dân. Hơn nữa, phụ hoàng tuyệt đối không thể coi thường quần chúng, nếu cứng rắn đàn áp họ, bá tánh sẽ nảy sinh úy kị với triều đình. Phụ hoàng khẳng định là Lam Điệp Nhi lừa gạt người, nhưng nhi thần cũng có tội, nhi thần đã sớm biết Lam Điệp Nhi là nữ tử lại không bẩm báo với người. Hôm nay, nếu Lam Điệp Nhi trở thành phi tử của nhi thần, vừa có thể trấn an bá tánh, vừa có thể đem nhân khí của Lam Điệp Nhi vào hoàng tộc, phụ hoàng người cảm thấy thế nào?” Đó không phải là điều Bạch Nguyệt Diệu muốn, hắn biết nếu hoàng thượng đáp ứng, Lam Điệp Nhi sẽ làm trắc phi, điều này Bạch Nguyệt Diệu cũng không hài lòng, nhưng trước mắt đành tiến từng bước mà thôi.
“Để trẫm suy nghĩ một chút.” Những lời này của Hoàng thượng không khác gì đã đáp ứng Bạch Nguyệt Diệu. Hiện giờ Bạch Nguyệt Diệu có thể nói là vượt qua mình, mang binh sát phạt được Lôi Nguyệt quốc, nếu không làm những gì Bạch Nguyệt Diệu muốn, ngộ nhỡ nó không đánh trận nữa thì làm thế nào? Dù sao đem Lam Điệp Nhi gả cho Bạch Nguyệt Diệu cũng chưa hẳn là chuyện xấu, Lam Điệp Nhi cũng chưa phải là phạm sai lầm quá lớn!
Nghe xong lời nói đó của Hoàng thượng, Bạch Nguyệt Diệu lập tức xoay người rời đi, hắn cố gắng lê thân thể mệt mỏi chạy về thiên lao, nhưng ở cửa ngục... hắn nhìn thấy...
Lam Điệp Nhi đang gục trong lòng một nam tử, nhìn kỹ thì nam tử đó chính là con trai lớn của Lam gia Lam Vân Triệt, vì sao bọn họ thân mật như thế? Sự ghen tức của Bạch Nguyệt Diệu nổi lên...
-
Hôm nay là ngày thứ năm, ta sẽ bị chặt đầu, ha ha. Sinh mạng ta tuy ngắn ngủi, nhưng ta đã được cảm nhận đủ ngũ vị của nhân gian, chua, ngọt, khổ, cay, mặn. Cũng cảm nhận được ba thứ tình như tình thân, tình bạn, tình yêu, thế là đã đủ rồi.
“Lam Điệp Nhi, có người tới thăm ngươi!” Nghe cai ngục nói xong, ta nhìn ra phía bên ngoài phòng giam, là ca ca Lam Vân Triệt của ta, cai ngục vừa mở cửa, ca ca ta lập tức chạy vào.
“Lam Thái sư.”
“Muội...” Ta nhanh chóng bịt miệng ca ca, vì lúc này cai ngục vẫn chưa đi hẳn.
Lam Vân Triệt không để ý cứ vậy ôm ta vào lòng, nhất thời ta cảm thấy cái ôm trong ngực này rất ấm áp, vô cùng thân thiết.
“Các ngươi!!!!!” âm thanh tức giận này vừa phát ra, Lam Vân Triệt vội buông lỏng tay đang ôm chặt ta, ta và ca ca rối rít nhìn ra bên ngoài phòng giam.
Bạch Nguyệt Diệu...
Tại sao hắn lại ở đây? Không phải hắn đang đánh trận sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Thật tốt quá! Thật tốt quá! Ta vốn nghĩ rằng vĩnh viễn không có cách nào gặp mặt Bạch Nguyệt Diệu lần nữa, nhưng hóa ra trước khi chết vẫn có thể gặp được hắn lần cuối, ta thật sự chết đi mà không có gì hối tiếc rồi. Hắn có vẻ gầy đi nhưng vẫn cao lớn như trước.
“Tham kiến thái tử điện hạ.”
“Mở cửa ra!”
“Vâng” canh ngục nhanh chóng mở cửa ra, sau đó Bạch Nguyệt Diệu tức giận bước vào.
“Tham kiến thái tử...” Không đợi Vân Triệt ca ca nói xong, Bạch Nguyệt Diệu đã xông lên hung hăng đấm vào mặt Vân Triệt một quyền rất mạnh.
“Lam Thái sư!” Ta thật nhanh chạy tới bên người ca ca, Bạch Nguyệt Diệu sao lại đánh Vân Triệt ca ca? Chẳng lẽ hắn hiểu lầm?
Hắn -
Chẳng lẽ vẫn chưa buông tha ta?
Ta không biết nên vui mừng, hay là nên tức giận hắn đã đánh ca ca của ta.
“Ngươi ngạo mạn quá rồi đó!” Ta lớn tiếng quát Bạch Nguyệt Diệu.
“Lần sau chuyện quan hệ nam nữ như thế này đừng để ta thấy! Nếu không ta gặp một lần là đánh một lần!” Nghe được trong giọng Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy ghen tức.
Ta không biết mình nên khóc hay nên cười đây.
“Không phải ta đã bảo ngươi buông tha ta sao? Không phải ngươi đã đáp ứng rồi sao? Ta và ngươi bây giờ có quan hệ gì chứ?” Ta hỏi Bạch Nguyệt Diệu như vậy là vì ta muốn xác định một chuyện, Bạch Nguyệt Diệu có còn yêu ta hay không? Ta thật sự muốn trước khi chết biết được hắn có còn yêu ta hay không.
“Bây giờ ta đổi ý rồi!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong cũng kéo ta đến bên cạnh hắn, ta thấy canh ngục kia cũng rời đi rồi, lại nở nụ cười với Vân Triệt ca ca. Ta cười, là vì vui mừng Bạch Nguyệt Diệu không bỏ rơi ta, mặc dù ta và hắn sẽ phải chia ly, ta sẽ không còn là người thứ ba chen giữa hắn và Hồng Uyển Nghi nữa nhưng ta vẫn thầm mong trước khi ra đi biết được hắn vẫn yêu ta.
“Các ngươi cười cái gì?” Bạch Nguyệt Diệu không hiểu hỏi.
“Thái tử điện hạ, tại sao ca ca của Điệp Nhi lại phải chịu trận cho việc ăn dấm chua của ngài vậy?” Lam Vân Triệt không trách Bạch Nguyệt Diệu đánh mình, ngược lại giọng nói rất bình thản.
Bạch Nguyệt Diệu vẫn không bớt giận, nhìn chăm chú vào Lam Vân Triệt: “Ngươi cho rằng ngươi làm ca ca kết nghĩa của Điệp nhi là có thể lừa gạt được tình yêu của Điệp nhi sao?” Quả thật, Bạch Nguyệt Diệu không tin Vân Triệt ca ca cũng là hợp tình hợp lý thôi, dù sao, ta cũng đã nói với hắn chuyện ta là người hiện đại rồi, đột nhiên có anh ruột ở cổ đại, không giải thích tận tình thì chắc chắn hắn sẽ không tin.
“Không phải kết nghĩa, là ruột thịt đấy!” Ta hầm hừ với Bạch Nguyệt Diệu.
“Nàng lấy đâu ra anh ruột chứ?” Bạch Nguyệt Diệu lúc này chắc hẳn đã bị ta làm cho đầu óc mụ mị rồi.
Sau đó, Lam Vân Triệt ca ca đem toàn bộ câu chuyện nói cho Bạch Nguyệt Diệu biết, Bạch Nguyệt Diệu lúc này mới chợt hiểu ra.
“Vừa rồi quả thật thất lễ, anh vợ.” Bạch Nguyệt Diệu nói vậy khiến ta nóng cả mặt.
“Ngươi vô duyên vô cớ đánh ca ca của ta, giờ lại gọi ca ca thân mật như vậy, ngươi có chút tự trọng nào không vậy?”
“Mới nửa năm không gặp, nàng vẫn nhanh mồm nhanh mép như thế nhỉ?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong còn nhéo mặt của ta.
Ta tức giận gỡ tay của hắn ra chất vấn: “Ngươi nói ai đó?”
“Nói nương tử tương lai của ta, Điệp nhi.” Có ý gì? Tại sao lại là nương tử tương lai? Ta sẽ chết mà?
“Ngươi có ý gì?”
“Nàng đó, cứ đàng hoàng ngồi đợi ở đây thôi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại đi về phía Vân Triệt ca ca: “Anh vợ, ta có lời muốn nói cùng huynh.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, Vân Triệt ca ca cũng cùng hắn rời khỏi phòng giam.
“Nè!”
Lúc này trong phòng giam chỉ còn lại mình ta, có điều bất kể chuyện gì sắp xảy ra, ta đột nhiên cảm thấy cái chết không còn đáng sợ như vậy nữa, đấu miệng cùng Bạch Nguyệt Diệu khiến tâm tình của ta cũng khá lên rất nhiều, hôm nay ta sẵn sàng chờ đợi một đao kia rồi...
-
Bạch Nguyệt Diệu ra khỏi phòng giam lại mang vẻ mặt rất nghiêm túc, mà Lam Vân Triệt theo sát sau lưng Bạch Nguyệt Diệu, vừa ra khỏi phòng giam, Lam Vân triệt lập tức quỳ gối trên đất: “Thái tử điện hạ, ta thấy ngài đối với Điệp nhi có ý, ta cầu xin ngài hãy cứu mạng muội muội của ta, sau này Lam Vân Triệt nguyện vì thái tử điện hạ hi sinh mình.” Lam Vân Triệt thật lòng cầu xin Bạch Nguyệt Diệu, vì hắn nhìn ra Bạch Nguyệt Diệu vừa rồi có thái độ thế nào với Điệp Nhi, hắn cũng biết, hôm nay chỉ có Bạch Nguyệt Diệu mới có thể cứu Điệp Nhi thôi.
“Ha ha, lam Thái sư mau đứng dậy đi.” Bạch Nguyệt Diệu đỡ Lam Vân Triệt dậy, trong đôi mắt nhất thời hiện lên vẻ đau thương: “Ta đã xin phụ hoàng được cưới Điệp Nhi làm vợ rồi, nếu Lam Thái sư không ngại gả muội muội cho một người mà nàng ấy không thương, ta hi vọng Lam Thái sư có thể lấy danh nghĩa của Lam gia, phối hợp cùng ta, để Lam Điệp Nhi lên làm chính phi.” trước kia Bạch Nguyệt Diệu cũng đã nói, sẽ không để người mình yêu phải rơi vào chuyện tranh đấu chốn hậu cung, nhưng hiện giờ không còn cách nào khác, chuyện đến giờ đã vô cùng cấp bách rồi, hắn nhất định phải cưới Lam Điệp Nhi, hơn nữa hắn cũng nhất định phải để nàng làm chính phi, để nàng không phải chịu uất ức.
Nghe xong lời nói của Bạch Nguyệt Diệu, Lam Vân Triệt quả thật không thể tin vào tai mình, hắn đã nhìn ra Bạch Nguyệt Diệu quả thật yêu muội muội của mình rồi, nhưng lại không biết, Bạch Nguyệt Diệu còn yêu đến mức muốn nàng lên làm chính phi! Lần này Lam Vân Triệt rất yên tâm, hắn tin tưởng Bạch Nguyệt Diệu tuyệt đối sẽ không bạc đãi muội muội hắn yêu thương.
“Lam Vân Triệt cảm tạ thái tử đã ưu ái lệnh muội.”
Sau đó, Lam Vân Triệt và Bạch Nguyệt Diệu chờ bên ngoài ngự thư phòng, chờ đợi hoàng thượng triệu kiến.
Bạch Nhật Uyên cũng đã nhận được tin tức Bạch Nguyệt Diệu vào cung, hơn nữa, còn nghe nói, Bạch Nguyệt Diệu yêu cầu phụ hoàng cho cưới Lam Điệp Nhi, nếu Bạch Nguyệt Diệu thật sự cưới được Lam Điệp Nhi, không thể không kể đến một phần ‘công lao’ rất lớn của Bạch Nhật Uyên.. Cho nên! Hắn tuyệt đối không thể để Bạch Nguyệt Diệu có thể đắc ý.
Hắn nhanh chóng đi tìm Bạch Tinh Ngân, vừa bước vào tẩm cung đã thấy khắp nơi đầy mùi rượu, mà Bạch Tinh Ngân thì có vẻ không tinh táo ngồi trên ghế uống rượu.
“Đại hoàng tử.” Nghe các cung nữ gọi, Bạch Tinh Ngân nâng mí mắt lên sau đó khẽ hừ một tiếng.
“Tam Hoàng đệ vì chuyện gì mà buồn như vậy?”
“Không có gì, Đại Hoàng Huynh lần này tới có chuyện gì không?”
“Hôm nay ta đến, là có hai chuyện phải nói cho hoàng đệ biết, đầu tiên, chuyện Lam Thượng Thư là nữ tử đã lộ rồi, hôm nay sẽ bị xử trảm.” Ly rượu trong tay Bạch Tinh Ngân rơi xuống, Bạch Tinh Ngân thật không thể tin vào tai mình, mình và Lam Điệp Nhi đã lâu không gặp, nhưng làm sao có thể bị xử trảm được?
“Điều huynh nói nhất định không đúng!!!” Ánh mắt Bạch Tinh Ngân tràn đầy tức giận, hắn tức giận túm lấy cổ Bạch Nhật Uyên.
“Tam Hoàng đệ không nên tức giận, huynh còn chuyện thứ hai phải nói với Tam đệ, đó là Nhị hoàng đệ đã về đến kinh đô rồi, hơn nữa còn xin phụ hoàng được cưới Lam Thượng thư làm vợ.”
Cõi lòng Bạch Tinh Ngân một lần nữa lại như bị ai giằng xé, hắn buông lỏng tay đang túm lấy Bạch Nhật Uyên rồi ngồi phịch xuống ghế, nhất thời vô cùng thương tâm, chuyện hắn không mong muốn nhất đã xảy ra. Nhưng chỉ cần có thể cứu được Lam Điệp Nhi là tốt rồi.
“Hiện giờ phụ hoàng vẫn còn đang suy tính, đệ cũng biết, nhị hoàng đệ đã có chính phi, nếu đệ ấy cưới Lam Thượng Thư, nàng ấy sẽ phải làm trắc phi, một nữ tử tốt như Lam cô nương nếu phải làm trắc phi không khỏi có chút đáng tiếc. Thật ra thì Tam Hoàng đệ cũng có thể xin phụ hoàng cưới Lam cô nương mà, hơn nữa nếu phụ hoàng không đáp ứng, huynh chắc chắn sẽ trợ giúp Tam Hoàng đệ.” Lúc này lời nói của Bạch Nhật Uyên như ma chú truyền vào tai Bạch Tinh Ngân, trong lòng Bạch Tinh Ngân một lần nữa xuất hiện khối tà ác, hắn muốn chiếm Lam Điệp Nhi, tuy hiện giờ Lam Điệp Nhi không yêu mình, nhưng chỉ cần kết hôn, rồi từ từ bồi dưỡng tình cảm cũng không muộn.
Bạch Tinh Ngân nhanh chóng đi tới ngự thư phòng, đồng thời Bạch Nhật Uyên cũng theo sau với nụ cười âm trầm...
-
Lúc ta đang chờ đợi thời khắc tử thần đến thì canh ngục đột nhiên mở cửa tù.
“Lam Điệp Nhi, hoàng thượng muốn gặp ngươi!”
Gặp ta? Chẳng phải muốn giết ta sao, còn muốn gặp ta? Chẳng lẽ Bạch Nguyệt Diệu vì ta mà đã xin tha? hay còn chuyện gì khác? Thôi, suy nghĩ nhiều cũng không được gì, gặp được hoàng thượng là biết ngay tìm ta có chuyện gì mà.
Ta mặc áo tù, bị thị vệ dẫn tới Ngự Thư Phòng, ta thấy Bạch Nguyệt Diệu và Lam Vân Triệt cũng đứng ở trong ngự thư phòng.
Ta vẫn nhìn chăm chú vào bọn họ, sau đó từ từ đi đến chỗ hoàng thượng.
“Lam Điệp Nhi, hiện giờ trẫm quyết định không giết ngươi nữa.” Không giết ta? Xem ra đúng là Bạch Nguyệt Diệu đã xin tha cho ta rồi. Nhưng hoàng thượng dường như chưa nói xong.”Ngươi phạm tội khi quân, lý ra nên xử trảm, nhưng trẫm niệm tình ngươi có khá nhiều chiến công, nên ban cho ngươi cùng nhị hoàng nhi thành thân!”
...
...
Không! Chuyện này so với giết ta còn thống khổ hơn, trước khi chết, ta đã biết Bạch Nguyệt Diệu còn yêu ta, ta thật sự vui sướng. Nhưng nếu không giết ta, còn nói gả ta cho Bạch Nguyệt Diệu thì ta tuyệt đối không thể đáp ứng!!!! Ta bây giờ không chỉ đơn giản là người thứ ba, mà còn là làm thiếp nữa, là quang minh chính đại làm hại đến một nữ tử tốt như Hồng Uyển Nghi.
Ta nói rồi, ta tuyệt đối sẽ không làm người thứ ba, cho nên: “Dân nữ từ chối.”
Bạch Nguyệt Diệu, Lam Vân Triệt ca ca cùng với hoàng thượng đều ngẩn người.
“Nàng...” Bạch Nguyệt Diệu hai bước đi tới trước mặt ta, tức giận mà hỏi: “Nàng vẫn cứ chán ghét ta sao? Dù chết cũng không muốn gả cho ta?” Nhìn ánh mắt đau đớn của hắn, ta vô cùng áy náy, ta đã làm Bạch Nguyệt Diệu đau lòng nhưng ta không hề vì ghét mà không lấy hắn, là vì ta không muốn làm Hồng Uyển Nghi đau lòng, ta hiểu yêu một người không yêu mình thì đau khổ biết nhường nào, ta hiểu!
Hồng Uyển Nghi yêu Bạch Nguyệt Diệu, cũng là thê tử của Bạch Nguyệt Diệu, nàng ấy cả ngày một mình trong phòng chỉ biết khóc, tất cả chuyện này đều do ta mà ra, nếu không có sự xuất hiện của ta, Bạch Nguyệt Diệu nhất định sẽ yêu Hồng Uyển Nghi.
Cho nên, ta sẽ không gả cho Bạch Nguyệt Diệu.
“Muội muội!” Lam Vân Triệt ca ca nói xong, ta giật mình nhìn lại, không phải ta đã nói không được vạch trần thân phận huynh muội giữa chúng ta rồi sao?
“Muội muội?” Xong rồi, hoàng thượng đã nghe được.
“Hoàng thượng...”
Vân Triệt ca ca cắt đứt lời của ta: “Hoàng thượng, Lam Điệp Nhi là muội muội đã thất lạc nhiều năm của vi thần. Cũng là con gái duy nhất của Lam gia.” Nghe xong lời của Vân Triệt, hoàng thượng nhất thời có chút giật mình.
“Lam Điệp Nhi đã là người của Lam gia rồi, Lam Điệp Nhi, hiện giờ trẫm hỏi ngươi có đồng ý gả cho nhị hoàng nhi hay không?”
Hỏi bao nhiêu lần cũng giống nhau thôi, không thể nào, không thể nào!
“Phụ hoàng.” Bạch Tinh Ngân đột nhiên đẩy cửa bước vào Ngự Thư Phòng, đi theo sau hắn còn có Bạch Nhật Uyên. Bạch Tinh Ngân từ lúc bước vào Ngự Thư Phòng vẫn nhìn chăm chú vào ta, Bạch Nhật Uyên thì khẽ mỉm cười. Hừ, nếu không phải do hắn ta, ta đâu đến nỗi rơi vào cảnh ngộ này.
“Tam Hoàng nhi thế nào rồi?”
“Đa tạ phụ hoàng quan tâm, đã không có gì đáng ngại nữa.”
“Tam Hoàng nhi đột nhiên tới là có chuyện gì?”
Hoàng thượng hỏi xong, Bạch Tinh Ngân lập tức quỳ gối trên đất: “Hoàng nhi hi vọng phụ hoàng gả Lam Điệp Nhi cho nhi thần!”
...
...
Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Hết người này tới kẻ nọ muốn cưới ta làm vợ, ta rốt cuộc có điểm nào tốt chứ?
Đôi mắt Bạch Nguyệt Diệu nhất thời tràn đầy vẻ khó hiểu, nhưng khi thấy Bạch Nhật Uyên mỉm cười thì đã rõ tất cả, xem ra Bạch Tinh Ngân lại bị Bạch Nhật Uyên lợi dụng.
Hắn biết Bạch Tinh Ngân yêu Lam Điệp Nhi, nhưng giờ phút này hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ nàng!
“Như vầy đi, Lam Điệp Nhi, ngươi đã là con gái của Lam gia, có thể ngồi vào ghế chính phi, nếu ngươi không muốn gả cho Nhị hoàng nhi làm trắc phi, vậy trẫm ban cho người một cơ hội khác, đó chính là làm chính phi của Tam Hoàng nhi. Nếu ngươi còn từ chối nữa thì chỉ có con đường chết, hơn nữa ngươi phạm tội khi quân, theo lý thì tài sản của cả nhà ngươi cũng bị tịch thu, ngay cả Lam Thái sư cũng sẽ bị dính líu.”
Hoàng thượng, thế này là bức tử ta à, lấy người nhà ta ra để uy hiếp ta? Đủ rồi, đủ rồi! Ta mệt mỏi lắm rồi, mặc dù ta yêu Bạch Nguyệt Diệu, nhưng ta lại không cách nào tránh được sự khiển trách trong lòng, mặc dù ta không yêu Bạch Tinh Ngân, nhưng lại có thể sống nhẹ nhõm một chút nếu chọn hắn, có điều như vậy có phải là ta đã ích kỉ quá rồi không? Rõ ràng không yêu lại đi kết hôn? A, vì cứu người nhà, ta đành phải ích kỉ, chỉ hy vọng sau này có thể bồi dưỡng tình cảm với Bạch Tinh Ngân.
Cả Bạch Tinh Ngân lẫn Bạch Nguyệt Diệu đều đang chờ đợi đáp án của ta, ta thâm tình nhìn Bạch Nguyệt Diệu một cái coi như lời từ biệt của ta, sau này gặp lại chỉ biết chúng ta nhất định là hữu duyên vô phận.
“Hoàng thượng, ta nguyện gả cho...”
“Ngoại trừ ta ra, Lam Điệp Nhi không thể nào gả cho người khác, bới vì Lam Điệp Nhi và ta đã sớm động phòng”, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ta nhanh chóng nhìn về hắn, đúng, ta quên mất một điều, ta không còn là tấm thân xử nữ rồi, nhưng sao Bạch Nguyệt Diệu vẫn còn muốn lấy ta? Bạch Nguyệt Diệu đã nói vậy, ta căn bản không cách nào từ chối nữa rồi, nếu ta còn từ chối, hoàng thượng chắc chắn sẽ giận dữ. Đến lúc đó ngộ nhỡ liên lụy đến người nhà của ta, bất kể Bạch Nguyệt Diệu nói thế nào, cũng không thể đền bù, nói vậy ta nhất định phải làm người thứ ba sao?
“Hồ đồ, quả thật hồ đồ! Lam Điệp Nhi, hiện giờ trẫm thấy ngươi chỉ có thể cùng Nhị hoàng nhi thôi.”
“Phụ hoàng...”
“Tam Hoàng nhi, không cần nhiều lời nữa, Lam Điệp Nhi đã cùng Nhị hoàng nhi động phòng rồi, cho nên Tam Hoàng nhi con tuyệt đối không thể cưới Lam Điệp Nhi được đâu!” Ngay cả người dân bình thường cũng không thể chấp nhận một người con gái đã mất đi sự trinh trắng, huống chi là hoàng tộc?
Bạch Tinh Ngân sau khi nghe tuyên bố của Hoàng thượng, trong mắt nhất thời tràn đầy mất mát cùng thương cảm, lẽ nào hắn có thể tiếp nhận một kẻ như ta sao?
“Phụ hoàng, nếu người đã đồng ý gả Lam Điệp Nhi cho nhi thần rồi, hoàng nhi còn có một chuyện muốn cùng thương lượng với phụ hoàng.” Bạch Nguyệt Diệu nói với Hoàng thượng.
“Nói đi.”
“Lam Điệp Nhi đã là con gái của Lam gia, bàn về bài vị, Lam gia ở trên Hồng gia, cho nên hoàng nhi muốn sắc lập Lam Điệp Nhi làm chính phi!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, ta kinh ngạc nhìn hắn, ta coi như đã chắn ở giữa hắn và Hồng Uyển Nghi rồi, nếu còn làm chính phi, đó chẳng phải là mới đoạt cũ sao? Sao có thể như vậy? Ta biết Bạch Nguyệt Diệu yêu ta, nhưng, hắn càng yêu ta, ta lại càng thấy mình nghiệp chướng nặng nề.
“Càng ngày càng lấn lướt, chẳng lẽ nhị hoàng nhi chưa từng nghe qua tuần tự trước sau sao.” Thật may là hoàng thượng không đáp ứng: “Như vầy đi, Lam Điệp Nhi và Nghi phi ngồi ngang hàng, đều là chính phi.”
“Hoàng thượng...”
“Đủ rồi, Lam Điệp Nhi không cần ngươi nhiều lời nữa, trẫm vì chuyện của các ngươi mà đau đầu muốn chết, mọi chuyện cứ quyết định vậy đi, nếu ngươi còn lắm lời, trẫm sẽ đem cả nhà ngươi ra xử trảm.” Hoàng thượng nói xong lập tức nhanh chóng rời đi.
Ta xụi lơ ngồi dưới đất, nước mắt chảy xuống, đây là tội nghiệt, rõ ràng đã trốn tránh, cuối cùng vẫn không thể tránh được, đây là lỗi của ai đây?
Bạch Tinh Ngân và Bạch Nhật Uyên tức giận rời khỏi Ngự Thư Phòng, còn Bạch Nguyệt Diệu cũng không có chút vui vẻ nào nhìn ta, ta hiểu hắn nhất định cho là ta vô cùng ghét hắn.
Ha ha, còn có thể giải thích gì đây? Không cần giải thích nữa.
Vân Triệt ca ca bước tới bên cạnh ta, kéo ta lên, sau đó lau nước mắt cho ta: “Muội muội, đừng khóc, muội sắp xuất giá kia mà, nên vui mừng mới đúng.”
Ta sao có thể vui mừng chứ, vui mừng thế nào đây? Nếu ở hiện đại, ta nhất định sẽ bị người đời chửi rủa, nhưng ở cổ đại thì đó vốn là chuyện bình thường, chỉ là càng như vậy, càng không ai mắng ta, ta càng thấy mình thật hèn hạ!!
Chú thích: * Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ những người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài. “Bá Lạc” không chỉ dùng để chỉ một cá nhân mà có thể dùng để chỉ một tập thể.
Lam Vân Triệt từ nhỏ đã rất thương yêu Lam Điệp Nhi, phải chịu cảnh chia lìa muội muội vài chục năm, vừa mới nhận được nhau nay lại phải chia biệt một lần nữa, hơn nữa lần này chia cách còn là âm dương cách biệt, phải làm thế nào đây? Hắn không biết, hắn không biết nên giải thích thế nào để cứu muội muội duy nhất của mình, nhất thời trong lòng không tránh khỏi cảm giác tự trách mình, hắn cảm giác mình rất vô dụng, rất vô dụng!
Hoàng Thượng Thư coi như là Bá Lạc* rồi, hắn tìm ra Lam Điệp Nhi, là vì hắn nhìn ra tài năng của nàng. Sau này với thái độ vì dân quên mình của Lam Điệp Nhi đã thật sự ảnh hưởng sâu sắc tới hắn. Hắn không biết nàng là nữ tử, cũng chưa từng nghĩ tới nàng là nữ tử. Một nữ tử mà có chí lớn như thế, hắn càng thêm bội phục rạp đầu xuống đất. Quốc gia hưng vong, nữ tử làm quan có gì mà không thể? Nhưng việc gì nên làm cũng đã làm rồi, hoàng thượng xem ra nhất định sẽ không tha cho tính mạng của nàng.
Từ sau khi Bạch Tinh Ngân bị Lam Điệp Nhi cự tuyệt, cả ngày sa sút tinh thần trốn trong tẩm cung, hắn vốn không biết gì về chuyện bên ngoài, nếu hắn biết Lam Điệp Nhi sắp bị xử trảm, liệu hắn có tự trách bản thân đã phụ lòng nhờ vả của Bạch Nguyệt Diệu không? Hắn vẫn sẽ tự trách mình không bảo vệ tốt cho Lam Điệp Nhi chứ?
Tử Thừa tướng lúc này cũng khó có thể dùng ngôn ngữ nào để nói lên lòng của hắn, hắn biết, hắn thẹn với Lam Điệp Nhi, hắn còn biết hắn đã yêu nàng.
Hồng Thái Phó bị câu nói kia của Lam Điệp Nhi chất vất khiến bản thân trở nên phân tâm, chính mình muốn giúp Bạch Nhật Uyên vì cảm thấy sau này hắn có thể sẽ lên làm Hoàng đế, nhưng bây giờ ông đã là nhạc phụ của Bạch Nguyệt Diệu rồi, hơn nữa Bạch Nguyệt Diệu cũng đã lên làm Thái tử, vậy tại sao mình còn phải giúp Bạch Nhật Uyên chứ?
Bạch Nhật Uyên coi như là đạt được tâm nguyện của mình rồi, giết Lam Điệp Nhi thực chất là còn có mục đích khác, chính là muốn xem khi Nhị đệ Bạch Nguyệt Diệu trở về phát hiện nữ tử mình yêu thương không còn, hắn sẽ còn tâm trí cho việc dành lấy giang sơn này sao? Bạch Nhật Uyên đã sớm nhìn ra địa vị của Lam Điệp Nhi trong lòng Bạch Nguyệt Diệu rồi.
Hồng Uyển Nghi, diệt trừ được đại họa của mình, nàng vô cùng thoải mái, không có Lam Điệp Nhi, nàng tin chắc mình sẽ có thể dễ dàng lấy được lòng Bạch Nguyệt Diệu!
Lam Điệp Nhi bị nhốt trong thiên lao ba ngày rồi, chỉ còn hai ngày nữa là tới lúc nàng bị lôi ra xử trảm, ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời như thiên lao, nàng suy nghĩ rất nhiều, có điều tất cả đều là về Bạch Nguyệt Diệu...
Khi Lam Điệp Nhi bị giam đến đêm thứ ba thì tin tức cuối cùng cũng tới tai Hắc Mạc Dực, hắn biết tin này, trong lòng nhất thời cực kỳ hoảng hốt. Lúc này, bọn họ chỉ cần công phá một thành nữa thôi là sẽ hoàn toàn chiến thắng Lôi Nguyệt quốc, nhưng giờ mà báo tin của Lam Điệp Nhi cho Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu chắc chắn sẽ từ bỏ tất cả để chạy tới cứu nàng.
Nhưng...
Hắn không muốn Lam Điệp Nhi có chuyện! Cuối cùng, hắn quyết định nói cho Bạch Nguyệt Diệu biết, nếu Bạch Nguyệt Diệu đi giải cứu Lam Điệp Nhi, thành trì kia chỉ cần hắn phá vỡ là được rồi.
“Thái tử điện hạ.” Hắc Mạc Dực chạy như bay vào trong doanh trại, bệnh phong hàn của Bạch Nguyệt Diệu đã tốt hơn vả lại tinh thần cũng khôi phục, dù sao mấy ngày liên tiếp đều đánh thắng trận cho nên Bạch Nguyệt Diệu cảm thấy tinh thần rất tốt.
“Thế nào Mạc Dực, sao hốt hoảng vậy?” Bạch Nguyệt Diệu tò mò hỏi Hắc Mạc Dực.
“Thái tử điện hạ, Lam Thượng Thư....nàng ấy...”
“Điệp nhi thế nào?” Nhìn biểu tình của Hắc Mạc Dực, Bạch Nguyệt Diệu kích động đứng lên, lo lắng hỏi, hắn có dự cảm không lành.
“Hoàng thượng hạ chỉ, giờ ngọ ngày kia chém đầu Lam Thượng Thư.”
“...” Nghe xong lời nói của Hắc Mạc Dực, Bạch Nguyệt Diệu cảm giác như mọi thứ xung quanh đều đổ sụp, thiếu chút nữa ngã lăn ra, nhất thời lòng hắn như lửa đốt, khẩn trương vô cùng, đối mặt với trăm vạn đại quân hắn cũng không lo lắng như vậy, nhưng biết được tin này, hắn dường như toát mồ hôi lạnh ra khắp toàn thân: “Mau! Chuẩn bị ngựa.”
Bây giờ, nếu lên đường, Bạch Nguyệt Diệu sẽ tới Vân Long quốc vào buổi sáng, còn có thể cứu Lam Điệp Nhi, mặc dù Bạch Nguyệt Diệu không biết nguyên nhân nàng bị xử trảm, nhưng cũng có thể đoán được phần nào.
Hắc Mạc Dực không ngăn cản Bạch Nguyệt Diệu, nhanh chóng chuẩn bị ngựa.
“Cám ơn ngươi Mạc Dực.” Bạch Nguyệt Diệu biết Hắc Mạc Dực là người nghiêm túc, mà lần này lại không ngăn cản hành động của hắn, Bạch Nguyệt Diệu rất cảm kích.
Hắc Mạc Dực quỳ một chân xuống đất: “Thái tử, xin ngài hãy cứu Lam Thượng Thư.”
Hắc Mạc Dực cầu xin như vậy khiến Bạch Nguyệt Diệu hơi khiếp sợ, nhưng hắn đã không còn tâm trí mà hỏi han vì sao Hắc Mạc Dực lại lo lắng cho Điệp Nhi đến thế, hắn dẫn theo hai thị vệ, nhanh chóng chạy về kinh đô Vân Long.
“Bây giờ các ngươi lập tức đến huyện Bạch Văn, huyện Bạch Thủy, huyện Bạch Thanh, cùng các huyện lớn khác, nói về chuyện Lam Thượng Thư bị xử trảm!” Bạch Nguyệt Diệu cưỡi ngựa tới bên cạnh hai thị vệ ra lệnh. Bạch Nguyệt Diệu đang muốn sử dụng tiếng nói của quần chúng để ngăn cản cái chết của Lam Điệp Nhi, dù sao danh tiếng của nàng ở Vân Long quốc cũng không phải thấp, hơn nữa nhân duyên cũng rất tốt, cho nên Bạch Nguyệt Diệu cần lợi dụng điểm này để cứu nàng, nhưng chỉ bằng cách này thì không được, hắn còn một diệu kế muốn sử dụng, đó chính là...
Bạch Nguyệt Diệu đi liên tục hai ngày đường, không hề ngừng nghỉ, cũng không ăn uống gì, khi ngựa dừng vó ở kinh đô Vân Long quốc cũng vừa kịp ngày thứ năm xử trảm Lam Điệp Nhi.
Hắn phái hai thị vệ đi phát tán tin Lam Điệp Nhi bị xử trảm, khiến bá tánh không ngừng bàn luận, đồng thời cũng vì Lam Điệp Nhi mà sẵn sàng bạo động, chuyện đến được tai Hoàng thượng.
“Hoàng thượng, rất nhiều bá tánh các huyện đã vì Lam Điệp Nhi mà cầu xin, thậm chí còn dẫn đến bạo động!”
Lúc này hoàng thượng đang ở trong Ngự Thư Phòng, nghe người bẩm tấu hết chuyện này, hoàng thượng không ngờ bá tánh lại làm vậy vì Lam Điệp Nhi, điều này càng khiến Hoàng thượng thêm căm hận Lam Điệp Nhi!
“Thái tử giá lâm!” Tiếng hô truyền đến khiến hoàng thượng hơi bị cả kinh.
Bạch Nguyệt Diệu nhanh chóng bước vào trong ngự thư phòng.
“Hoàng nhi, không phải đang đánh trận sao?”
“Phụ hoàng, nhi thần đột nhiên trở lại, hy vọng phụ hoàng đáp ứng nhi thần một chuyện.”
“Hoàng nhi cứ nói.”
“Nhi thần muốn cưới Lam Điệp Nhi làm vợ!” Đây chính là kế hoạch khác của Bạch Nguyệt Diệu, hắn biết chỉ dựa vào lực lượng quần chúng thôi thì chưa đủ để cứu Lam Điệp Nhi, hắn đành phải khéo léo dùng kế với Hoàng thượng, chỉ là, hắn biết nếu cố ý cưới Lam Điệp Nhi, nàng sẽ hận mình, nhưng đã không còn cách nào, chỉ có như vậy mới có thể cứu được Lam Điệp Nhi!
“Hồ đồ!” Hoàng thượng nhất thời lớn tiếng quát lên.
“Phụ hoàng, hiện nay dân chúng bốn phương đều vì Lam Điệp Nhi mà không tiếc thân, không thể không thừa nhận Lam Điệp Nhi quả thật rất được lòng dân. Hơn nữa, phụ hoàng tuyệt đối không thể coi thường quần chúng, nếu cứng rắn đàn áp họ, bá tánh sẽ nảy sinh úy kị với triều đình. Phụ hoàng khẳng định là Lam Điệp Nhi lừa gạt người, nhưng nhi thần cũng có tội, nhi thần đã sớm biết Lam Điệp Nhi là nữ tử lại không bẩm báo với người. Hôm nay, nếu Lam Điệp Nhi trở thành phi tử của nhi thần, vừa có thể trấn an bá tánh, vừa có thể đem nhân khí của Lam Điệp Nhi vào hoàng tộc, phụ hoàng người cảm thấy thế nào?” Đó không phải là điều Bạch Nguyệt Diệu muốn, hắn biết nếu hoàng thượng đáp ứng, Lam Điệp Nhi sẽ làm trắc phi, điều này Bạch Nguyệt Diệu cũng không hài lòng, nhưng trước mắt đành tiến từng bước mà thôi.
“Để trẫm suy nghĩ một chút.” Những lời này của Hoàng thượng không khác gì đã đáp ứng Bạch Nguyệt Diệu. Hiện giờ Bạch Nguyệt Diệu có thể nói là vượt qua mình, mang binh sát phạt được Lôi Nguyệt quốc, nếu không làm những gì Bạch Nguyệt Diệu muốn, ngộ nhỡ nó không đánh trận nữa thì làm thế nào? Dù sao đem Lam Điệp Nhi gả cho Bạch Nguyệt Diệu cũng chưa hẳn là chuyện xấu, Lam Điệp Nhi cũng chưa phải là phạm sai lầm quá lớn!
Nghe xong lời nói đó của Hoàng thượng, Bạch Nguyệt Diệu lập tức xoay người rời đi, hắn cố gắng lê thân thể mệt mỏi chạy về thiên lao, nhưng ở cửa ngục... hắn nhìn thấy...
Lam Điệp Nhi đang gục trong lòng một nam tử, nhìn kỹ thì nam tử đó chính là con trai lớn của Lam gia Lam Vân Triệt, vì sao bọn họ thân mật như thế? Sự ghen tức của Bạch Nguyệt Diệu nổi lên...
-
Hôm nay là ngày thứ năm, ta sẽ bị chặt đầu, ha ha. Sinh mạng ta tuy ngắn ngủi, nhưng ta đã được cảm nhận đủ ngũ vị của nhân gian, chua, ngọt, khổ, cay, mặn. Cũng cảm nhận được ba thứ tình như tình thân, tình bạn, tình yêu, thế là đã đủ rồi.
“Lam Điệp Nhi, có người tới thăm ngươi!” Nghe cai ngục nói xong, ta nhìn ra phía bên ngoài phòng giam, là ca ca Lam Vân Triệt của ta, cai ngục vừa mở cửa, ca ca ta lập tức chạy vào.
“Lam Thái sư.”
“Muội...” Ta nhanh chóng bịt miệng ca ca, vì lúc này cai ngục vẫn chưa đi hẳn.
Lam Vân Triệt không để ý cứ vậy ôm ta vào lòng, nhất thời ta cảm thấy cái ôm trong ngực này rất ấm áp, vô cùng thân thiết.
“Các ngươi!!!!!” âm thanh tức giận này vừa phát ra, Lam Vân Triệt vội buông lỏng tay đang ôm chặt ta, ta và ca ca rối rít nhìn ra bên ngoài phòng giam.
Bạch Nguyệt Diệu...
Tại sao hắn lại ở đây? Không phải hắn đang đánh trận sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Thật tốt quá! Thật tốt quá! Ta vốn nghĩ rằng vĩnh viễn không có cách nào gặp mặt Bạch Nguyệt Diệu lần nữa, nhưng hóa ra trước khi chết vẫn có thể gặp được hắn lần cuối, ta thật sự chết đi mà không có gì hối tiếc rồi. Hắn có vẻ gầy đi nhưng vẫn cao lớn như trước.
“Tham kiến thái tử điện hạ.”
“Mở cửa ra!”
“Vâng” canh ngục nhanh chóng mở cửa ra, sau đó Bạch Nguyệt Diệu tức giận bước vào.
“Tham kiến thái tử...” Không đợi Vân Triệt ca ca nói xong, Bạch Nguyệt Diệu đã xông lên hung hăng đấm vào mặt Vân Triệt một quyền rất mạnh.
“Lam Thái sư!” Ta thật nhanh chạy tới bên người ca ca, Bạch Nguyệt Diệu sao lại đánh Vân Triệt ca ca? Chẳng lẽ hắn hiểu lầm?
Hắn -
Chẳng lẽ vẫn chưa buông tha ta?
Ta không biết nên vui mừng, hay là nên tức giận hắn đã đánh ca ca của ta.
“Ngươi ngạo mạn quá rồi đó!” Ta lớn tiếng quát Bạch Nguyệt Diệu.
“Lần sau chuyện quan hệ nam nữ như thế này đừng để ta thấy! Nếu không ta gặp một lần là đánh một lần!” Nghe được trong giọng Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy ghen tức.
Ta không biết mình nên khóc hay nên cười đây.
“Không phải ta đã bảo ngươi buông tha ta sao? Không phải ngươi đã đáp ứng rồi sao? Ta và ngươi bây giờ có quan hệ gì chứ?” Ta hỏi Bạch Nguyệt Diệu như vậy là vì ta muốn xác định một chuyện, Bạch Nguyệt Diệu có còn yêu ta hay không? Ta thật sự muốn trước khi chết biết được hắn có còn yêu ta hay không.
“Bây giờ ta đổi ý rồi!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong cũng kéo ta đến bên cạnh hắn, ta thấy canh ngục kia cũng rời đi rồi, lại nở nụ cười với Vân Triệt ca ca. Ta cười, là vì vui mừng Bạch Nguyệt Diệu không bỏ rơi ta, mặc dù ta và hắn sẽ phải chia ly, ta sẽ không còn là người thứ ba chen giữa hắn và Hồng Uyển Nghi nữa nhưng ta vẫn thầm mong trước khi ra đi biết được hắn vẫn yêu ta.
“Các ngươi cười cái gì?” Bạch Nguyệt Diệu không hiểu hỏi.
“Thái tử điện hạ, tại sao ca ca của Điệp Nhi lại phải chịu trận cho việc ăn dấm chua của ngài vậy?” Lam Vân Triệt không trách Bạch Nguyệt Diệu đánh mình, ngược lại giọng nói rất bình thản.
Bạch Nguyệt Diệu vẫn không bớt giận, nhìn chăm chú vào Lam Vân Triệt: “Ngươi cho rằng ngươi làm ca ca kết nghĩa của Điệp nhi là có thể lừa gạt được tình yêu của Điệp nhi sao?” Quả thật, Bạch Nguyệt Diệu không tin Vân Triệt ca ca cũng là hợp tình hợp lý thôi, dù sao, ta cũng đã nói với hắn chuyện ta là người hiện đại rồi, đột nhiên có anh ruột ở cổ đại, không giải thích tận tình thì chắc chắn hắn sẽ không tin.
“Không phải kết nghĩa, là ruột thịt đấy!” Ta hầm hừ với Bạch Nguyệt Diệu.
“Nàng lấy đâu ra anh ruột chứ?” Bạch Nguyệt Diệu lúc này chắc hẳn đã bị ta làm cho đầu óc mụ mị rồi.
Sau đó, Lam Vân Triệt ca ca đem toàn bộ câu chuyện nói cho Bạch Nguyệt Diệu biết, Bạch Nguyệt Diệu lúc này mới chợt hiểu ra.
“Vừa rồi quả thật thất lễ, anh vợ.” Bạch Nguyệt Diệu nói vậy khiến ta nóng cả mặt.
“Ngươi vô duyên vô cớ đánh ca ca của ta, giờ lại gọi ca ca thân mật như vậy, ngươi có chút tự trọng nào không vậy?”
“Mới nửa năm không gặp, nàng vẫn nhanh mồm nhanh mép như thế nhỉ?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong còn nhéo mặt của ta.
Ta tức giận gỡ tay của hắn ra chất vấn: “Ngươi nói ai đó?”
“Nói nương tử tương lai của ta, Điệp nhi.” Có ý gì? Tại sao lại là nương tử tương lai? Ta sẽ chết mà?
“Ngươi có ý gì?”
“Nàng đó, cứ đàng hoàng ngồi đợi ở đây thôi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại đi về phía Vân Triệt ca ca: “Anh vợ, ta có lời muốn nói cùng huynh.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, Vân Triệt ca ca cũng cùng hắn rời khỏi phòng giam.
“Nè!”
Lúc này trong phòng giam chỉ còn lại mình ta, có điều bất kể chuyện gì sắp xảy ra, ta đột nhiên cảm thấy cái chết không còn đáng sợ như vậy nữa, đấu miệng cùng Bạch Nguyệt Diệu khiến tâm tình của ta cũng khá lên rất nhiều, hôm nay ta sẵn sàng chờ đợi một đao kia rồi...
-
Bạch Nguyệt Diệu ra khỏi phòng giam lại mang vẻ mặt rất nghiêm túc, mà Lam Vân Triệt theo sát sau lưng Bạch Nguyệt Diệu, vừa ra khỏi phòng giam, Lam Vân triệt lập tức quỳ gối trên đất: “Thái tử điện hạ, ta thấy ngài đối với Điệp nhi có ý, ta cầu xin ngài hãy cứu mạng muội muội của ta, sau này Lam Vân Triệt nguyện vì thái tử điện hạ hi sinh mình.” Lam Vân Triệt thật lòng cầu xin Bạch Nguyệt Diệu, vì hắn nhìn ra Bạch Nguyệt Diệu vừa rồi có thái độ thế nào với Điệp Nhi, hắn cũng biết, hôm nay chỉ có Bạch Nguyệt Diệu mới có thể cứu Điệp Nhi thôi.
“Ha ha, lam Thái sư mau đứng dậy đi.” Bạch Nguyệt Diệu đỡ Lam Vân Triệt dậy, trong đôi mắt nhất thời hiện lên vẻ đau thương: “Ta đã xin phụ hoàng được cưới Điệp Nhi làm vợ rồi, nếu Lam Thái sư không ngại gả muội muội cho một người mà nàng ấy không thương, ta hi vọng Lam Thái sư có thể lấy danh nghĩa của Lam gia, phối hợp cùng ta, để Lam Điệp Nhi lên làm chính phi.” trước kia Bạch Nguyệt Diệu cũng đã nói, sẽ không để người mình yêu phải rơi vào chuyện tranh đấu chốn hậu cung, nhưng hiện giờ không còn cách nào khác, chuyện đến giờ đã vô cùng cấp bách rồi, hắn nhất định phải cưới Lam Điệp Nhi, hơn nữa hắn cũng nhất định phải để nàng làm chính phi, để nàng không phải chịu uất ức.
Nghe xong lời nói của Bạch Nguyệt Diệu, Lam Vân Triệt quả thật không thể tin vào tai mình, hắn đã nhìn ra Bạch Nguyệt Diệu quả thật yêu muội muội của mình rồi, nhưng lại không biết, Bạch Nguyệt Diệu còn yêu đến mức muốn nàng lên làm chính phi! Lần này Lam Vân Triệt rất yên tâm, hắn tin tưởng Bạch Nguyệt Diệu tuyệt đối sẽ không bạc đãi muội muội hắn yêu thương.
“Lam Vân Triệt cảm tạ thái tử đã ưu ái lệnh muội.”
Sau đó, Lam Vân Triệt và Bạch Nguyệt Diệu chờ bên ngoài ngự thư phòng, chờ đợi hoàng thượng triệu kiến.
Bạch Nhật Uyên cũng đã nhận được tin tức Bạch Nguyệt Diệu vào cung, hơn nữa, còn nghe nói, Bạch Nguyệt Diệu yêu cầu phụ hoàng cho cưới Lam Điệp Nhi, nếu Bạch Nguyệt Diệu thật sự cưới được Lam Điệp Nhi, không thể không kể đến một phần ‘công lao’ rất lớn của Bạch Nhật Uyên.. Cho nên! Hắn tuyệt đối không thể để Bạch Nguyệt Diệu có thể đắc ý.
Hắn nhanh chóng đi tìm Bạch Tinh Ngân, vừa bước vào tẩm cung đã thấy khắp nơi đầy mùi rượu, mà Bạch Tinh Ngân thì có vẻ không tinh táo ngồi trên ghế uống rượu.
“Đại hoàng tử.” Nghe các cung nữ gọi, Bạch Tinh Ngân nâng mí mắt lên sau đó khẽ hừ một tiếng.
“Tam Hoàng đệ vì chuyện gì mà buồn như vậy?”
“Không có gì, Đại Hoàng Huynh lần này tới có chuyện gì không?”
“Hôm nay ta đến, là có hai chuyện phải nói cho hoàng đệ biết, đầu tiên, chuyện Lam Thượng Thư là nữ tử đã lộ rồi, hôm nay sẽ bị xử trảm.” Ly rượu trong tay Bạch Tinh Ngân rơi xuống, Bạch Tinh Ngân thật không thể tin vào tai mình, mình và Lam Điệp Nhi đã lâu không gặp, nhưng làm sao có thể bị xử trảm được?
“Điều huynh nói nhất định không đúng!!!” Ánh mắt Bạch Tinh Ngân tràn đầy tức giận, hắn tức giận túm lấy cổ Bạch Nhật Uyên.
“Tam Hoàng đệ không nên tức giận, huynh còn chuyện thứ hai phải nói với Tam đệ, đó là Nhị hoàng đệ đã về đến kinh đô rồi, hơn nữa còn xin phụ hoàng được cưới Lam Thượng thư làm vợ.”
Cõi lòng Bạch Tinh Ngân một lần nữa lại như bị ai giằng xé, hắn buông lỏng tay đang túm lấy Bạch Nhật Uyên rồi ngồi phịch xuống ghế, nhất thời vô cùng thương tâm, chuyện hắn không mong muốn nhất đã xảy ra. Nhưng chỉ cần có thể cứu được Lam Điệp Nhi là tốt rồi.
“Hiện giờ phụ hoàng vẫn còn đang suy tính, đệ cũng biết, nhị hoàng đệ đã có chính phi, nếu đệ ấy cưới Lam Thượng Thư, nàng ấy sẽ phải làm trắc phi, một nữ tử tốt như Lam cô nương nếu phải làm trắc phi không khỏi có chút đáng tiếc. Thật ra thì Tam Hoàng đệ cũng có thể xin phụ hoàng cưới Lam cô nương mà, hơn nữa nếu phụ hoàng không đáp ứng, huynh chắc chắn sẽ trợ giúp Tam Hoàng đệ.” Lúc này lời nói của Bạch Nhật Uyên như ma chú truyền vào tai Bạch Tinh Ngân, trong lòng Bạch Tinh Ngân một lần nữa xuất hiện khối tà ác, hắn muốn chiếm Lam Điệp Nhi, tuy hiện giờ Lam Điệp Nhi không yêu mình, nhưng chỉ cần kết hôn, rồi từ từ bồi dưỡng tình cảm cũng không muộn.
Bạch Tinh Ngân nhanh chóng đi tới ngự thư phòng, đồng thời Bạch Nhật Uyên cũng theo sau với nụ cười âm trầm...
-
Lúc ta đang chờ đợi thời khắc tử thần đến thì canh ngục đột nhiên mở cửa tù.
“Lam Điệp Nhi, hoàng thượng muốn gặp ngươi!”
Gặp ta? Chẳng phải muốn giết ta sao, còn muốn gặp ta? Chẳng lẽ Bạch Nguyệt Diệu vì ta mà đã xin tha? hay còn chuyện gì khác? Thôi, suy nghĩ nhiều cũng không được gì, gặp được hoàng thượng là biết ngay tìm ta có chuyện gì mà.
Ta mặc áo tù, bị thị vệ dẫn tới Ngự Thư Phòng, ta thấy Bạch Nguyệt Diệu và Lam Vân Triệt cũng đứng ở trong ngự thư phòng.
Ta vẫn nhìn chăm chú vào bọn họ, sau đó từ từ đi đến chỗ hoàng thượng.
“Lam Điệp Nhi, hiện giờ trẫm quyết định không giết ngươi nữa.” Không giết ta? Xem ra đúng là Bạch Nguyệt Diệu đã xin tha cho ta rồi. Nhưng hoàng thượng dường như chưa nói xong.”Ngươi phạm tội khi quân, lý ra nên xử trảm, nhưng trẫm niệm tình ngươi có khá nhiều chiến công, nên ban cho ngươi cùng nhị hoàng nhi thành thân!”
...
...
Không! Chuyện này so với giết ta còn thống khổ hơn, trước khi chết, ta đã biết Bạch Nguyệt Diệu còn yêu ta, ta thật sự vui sướng. Nhưng nếu không giết ta, còn nói gả ta cho Bạch Nguyệt Diệu thì ta tuyệt đối không thể đáp ứng!!!! Ta bây giờ không chỉ đơn giản là người thứ ba, mà còn là làm thiếp nữa, là quang minh chính đại làm hại đến một nữ tử tốt như Hồng Uyển Nghi.
Ta nói rồi, ta tuyệt đối sẽ không làm người thứ ba, cho nên: “Dân nữ từ chối.”
Bạch Nguyệt Diệu, Lam Vân Triệt ca ca cùng với hoàng thượng đều ngẩn người.
“Nàng...” Bạch Nguyệt Diệu hai bước đi tới trước mặt ta, tức giận mà hỏi: “Nàng vẫn cứ chán ghét ta sao? Dù chết cũng không muốn gả cho ta?” Nhìn ánh mắt đau đớn của hắn, ta vô cùng áy náy, ta đã làm Bạch Nguyệt Diệu đau lòng nhưng ta không hề vì ghét mà không lấy hắn, là vì ta không muốn làm Hồng Uyển Nghi đau lòng, ta hiểu yêu một người không yêu mình thì đau khổ biết nhường nào, ta hiểu!
Hồng Uyển Nghi yêu Bạch Nguyệt Diệu, cũng là thê tử của Bạch Nguyệt Diệu, nàng ấy cả ngày một mình trong phòng chỉ biết khóc, tất cả chuyện này đều do ta mà ra, nếu không có sự xuất hiện của ta, Bạch Nguyệt Diệu nhất định sẽ yêu Hồng Uyển Nghi.
Cho nên, ta sẽ không gả cho Bạch Nguyệt Diệu.
“Muội muội!” Lam Vân Triệt ca ca nói xong, ta giật mình nhìn lại, không phải ta đã nói không được vạch trần thân phận huynh muội giữa chúng ta rồi sao?
“Muội muội?” Xong rồi, hoàng thượng đã nghe được.
“Hoàng thượng...”
Vân Triệt ca ca cắt đứt lời của ta: “Hoàng thượng, Lam Điệp Nhi là muội muội đã thất lạc nhiều năm của vi thần. Cũng là con gái duy nhất của Lam gia.” Nghe xong lời của Vân Triệt, hoàng thượng nhất thời có chút giật mình.
“Lam Điệp Nhi đã là người của Lam gia rồi, Lam Điệp Nhi, hiện giờ trẫm hỏi ngươi có đồng ý gả cho nhị hoàng nhi hay không?”
Hỏi bao nhiêu lần cũng giống nhau thôi, không thể nào, không thể nào!
“Phụ hoàng.” Bạch Tinh Ngân đột nhiên đẩy cửa bước vào Ngự Thư Phòng, đi theo sau hắn còn có Bạch Nhật Uyên. Bạch Tinh Ngân từ lúc bước vào Ngự Thư Phòng vẫn nhìn chăm chú vào ta, Bạch Nhật Uyên thì khẽ mỉm cười. Hừ, nếu không phải do hắn ta, ta đâu đến nỗi rơi vào cảnh ngộ này.
“Tam Hoàng nhi thế nào rồi?”
“Đa tạ phụ hoàng quan tâm, đã không có gì đáng ngại nữa.”
“Tam Hoàng nhi đột nhiên tới là có chuyện gì?”
Hoàng thượng hỏi xong, Bạch Tinh Ngân lập tức quỳ gối trên đất: “Hoàng nhi hi vọng phụ hoàng gả Lam Điệp Nhi cho nhi thần!”
...
...
Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Hết người này tới kẻ nọ muốn cưới ta làm vợ, ta rốt cuộc có điểm nào tốt chứ?
Đôi mắt Bạch Nguyệt Diệu nhất thời tràn đầy vẻ khó hiểu, nhưng khi thấy Bạch Nhật Uyên mỉm cười thì đã rõ tất cả, xem ra Bạch Tinh Ngân lại bị Bạch Nhật Uyên lợi dụng.
Hắn biết Bạch Tinh Ngân yêu Lam Điệp Nhi, nhưng giờ phút này hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ nàng!
“Như vầy đi, Lam Điệp Nhi, ngươi đã là con gái của Lam gia, có thể ngồi vào ghế chính phi, nếu ngươi không muốn gả cho Nhị hoàng nhi làm trắc phi, vậy trẫm ban cho người một cơ hội khác, đó chính là làm chính phi của Tam Hoàng nhi. Nếu ngươi còn từ chối nữa thì chỉ có con đường chết, hơn nữa ngươi phạm tội khi quân, theo lý thì tài sản của cả nhà ngươi cũng bị tịch thu, ngay cả Lam Thái sư cũng sẽ bị dính líu.”
Hoàng thượng, thế này là bức tử ta à, lấy người nhà ta ra để uy hiếp ta? Đủ rồi, đủ rồi! Ta mệt mỏi lắm rồi, mặc dù ta yêu Bạch Nguyệt Diệu, nhưng ta lại không cách nào tránh được sự khiển trách trong lòng, mặc dù ta không yêu Bạch Tinh Ngân, nhưng lại có thể sống nhẹ nhõm một chút nếu chọn hắn, có điều như vậy có phải là ta đã ích kỉ quá rồi không? Rõ ràng không yêu lại đi kết hôn? A, vì cứu người nhà, ta đành phải ích kỉ, chỉ hy vọng sau này có thể bồi dưỡng tình cảm với Bạch Tinh Ngân.
Cả Bạch Tinh Ngân lẫn Bạch Nguyệt Diệu đều đang chờ đợi đáp án của ta, ta thâm tình nhìn Bạch Nguyệt Diệu một cái coi như lời từ biệt của ta, sau này gặp lại chỉ biết chúng ta nhất định là hữu duyên vô phận.
“Hoàng thượng, ta nguyện gả cho...”
“Ngoại trừ ta ra, Lam Điệp Nhi không thể nào gả cho người khác, bới vì Lam Điệp Nhi và ta đã sớm động phòng”, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ta nhanh chóng nhìn về hắn, đúng, ta quên mất một điều, ta không còn là tấm thân xử nữ rồi, nhưng sao Bạch Nguyệt Diệu vẫn còn muốn lấy ta? Bạch Nguyệt Diệu đã nói vậy, ta căn bản không cách nào từ chối nữa rồi, nếu ta còn từ chối, hoàng thượng chắc chắn sẽ giận dữ. Đến lúc đó ngộ nhỡ liên lụy đến người nhà của ta, bất kể Bạch Nguyệt Diệu nói thế nào, cũng không thể đền bù, nói vậy ta nhất định phải làm người thứ ba sao?
“Hồ đồ, quả thật hồ đồ! Lam Điệp Nhi, hiện giờ trẫm thấy ngươi chỉ có thể cùng Nhị hoàng nhi thôi.”
“Phụ hoàng...”
“Tam Hoàng nhi, không cần nhiều lời nữa, Lam Điệp Nhi đã cùng Nhị hoàng nhi động phòng rồi, cho nên Tam Hoàng nhi con tuyệt đối không thể cưới Lam Điệp Nhi được đâu!” Ngay cả người dân bình thường cũng không thể chấp nhận một người con gái đã mất đi sự trinh trắng, huống chi là hoàng tộc?
Bạch Tinh Ngân sau khi nghe tuyên bố của Hoàng thượng, trong mắt nhất thời tràn đầy mất mát cùng thương cảm, lẽ nào hắn có thể tiếp nhận một kẻ như ta sao?
“Phụ hoàng, nếu người đã đồng ý gả Lam Điệp Nhi cho nhi thần rồi, hoàng nhi còn có một chuyện muốn cùng thương lượng với phụ hoàng.” Bạch Nguyệt Diệu nói với Hoàng thượng.
“Nói đi.”
“Lam Điệp Nhi đã là con gái của Lam gia, bàn về bài vị, Lam gia ở trên Hồng gia, cho nên hoàng nhi muốn sắc lập Lam Điệp Nhi làm chính phi!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, ta kinh ngạc nhìn hắn, ta coi như đã chắn ở giữa hắn và Hồng Uyển Nghi rồi, nếu còn làm chính phi, đó chẳng phải là mới đoạt cũ sao? Sao có thể như vậy? Ta biết Bạch Nguyệt Diệu yêu ta, nhưng, hắn càng yêu ta, ta lại càng thấy mình nghiệp chướng nặng nề.
“Càng ngày càng lấn lướt, chẳng lẽ nhị hoàng nhi chưa từng nghe qua tuần tự trước sau sao.” Thật may là hoàng thượng không đáp ứng: “Như vầy đi, Lam Điệp Nhi và Nghi phi ngồi ngang hàng, đều là chính phi.”
“Hoàng thượng...”
“Đủ rồi, Lam Điệp Nhi không cần ngươi nhiều lời nữa, trẫm vì chuyện của các ngươi mà đau đầu muốn chết, mọi chuyện cứ quyết định vậy đi, nếu ngươi còn lắm lời, trẫm sẽ đem cả nhà ngươi ra xử trảm.” Hoàng thượng nói xong lập tức nhanh chóng rời đi.
Ta xụi lơ ngồi dưới đất, nước mắt chảy xuống, đây là tội nghiệt, rõ ràng đã trốn tránh, cuối cùng vẫn không thể tránh được, đây là lỗi của ai đây?
Bạch Tinh Ngân và Bạch Nhật Uyên tức giận rời khỏi Ngự Thư Phòng, còn Bạch Nguyệt Diệu cũng không có chút vui vẻ nào nhìn ta, ta hiểu hắn nhất định cho là ta vô cùng ghét hắn.
Ha ha, còn có thể giải thích gì đây? Không cần giải thích nữa.
Vân Triệt ca ca bước tới bên cạnh ta, kéo ta lên, sau đó lau nước mắt cho ta: “Muội muội, đừng khóc, muội sắp xuất giá kia mà, nên vui mừng mới đúng.”
Ta sao có thể vui mừng chứ, vui mừng thế nào đây? Nếu ở hiện đại, ta nhất định sẽ bị người đời chửi rủa, nhưng ở cổ đại thì đó vốn là chuyện bình thường, chỉ là càng như vậy, càng không ai mắng ta, ta càng thấy mình thật hèn hạ!!
Chú thích: * Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ những người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài. “Bá Lạc” không chỉ dùng để chỉ một cá nhân mà có thể dùng để chỉ một tập thể.
/166
|