"Mẫu hậu!" Tả Dận Hạo vẻ mặt bất đắc dĩ, không thể giải thích được, với sự thay đổi thái độ của Thái hậu hắn không biết phải cư xử sao cho phải.
"Mẫu hậu trước tiên người cho gọi nhi thần đến là có chuyện gì?" Hắn rất biết nghe lời, ngồi ở phía ngoài.
"Vi thần Mộc Thanh Phong bái kiến bệ hạ." Mộc Thanh Phong từ trên ghế đứng lên hành lễ với Tả Dận Hạo.
"Thanh Phong miễn lễ, một năm qua thế nào? Thân thể có khỏe không?" Hắn vẫn nhớ Thanh Phong rời kinh thành đi , lúc đó thân thể còn bị bệnh nặng, sở dĩ ở lại núi Tử Linh một năm là để điều dưỡng thân thể, trên núi Tử Linh dược liệu trân quý nào cũng đều có sẵn.
"Tạ bệ hạ quan tâm, Thanh Phong thân thể tốt lắm." Trải qua một năm điều dưỡng, thân thể của hắn đã tốt hơn rất nhiều, thi thoảng chỉ bị ho nhẹ mà thôi.
"Vậy thì tốt, lúc ngươi quay về phủ, mang ít thiên sơn tuyết liên về bồi bổ đi." thoạt nhìn Hắn vẫn là gầy yếu như vậy, thật làm cho Tả Dận Hạo có chút lo lắng.
"Tốt lắm, tốt lắm, anh em các ngươi đừng thảo luận chuyện đó nữa . Đến , ai gia có việc muốn thương lượng với các ngươi." Thái hậu nhìn về thái phi ra hiệu, Thái phi lập tức phân phó người đem tất cả cửa điện đều đóng kỹ, người không liên quan cũng cho lui ra ngoài hết.
"Hoàng nhi, ngươi ngồi xuống trước." Nhi tử này từ khi đến vẫn ngồi ở kia, làm bà phải gọi hắn lại gần.
"Mẫu hậu hay là nói trước đi!" Thấy mẫu hậu gọi hắn ngồi xuống, làm hắn có cảm giác bất an.
"Muội muội này! Ngươi xem hoàng nhi, ai gia bảo hắn ngồi xuống mà hắn cũng không nể mặt ta, xem ra hắn thật không coi ai gia ra gì, muội muội nhỉ! Ngươi nói xem ta làm thái hậu nhưng xem ra một chút quyền lực cũng không có!" Thái hậu làm như thương tâm, dựa hẳn vào bả vai thái phi khóc, khăn tay đã thấm ướt một nửa.
"Bệ hạ, ngươi nhẫn tâm nhìn thái hậu khóc như thế sao?" Thái phi không đành lòng cầu tình , lúc nào bọn họ rơi vào tình cảnh như thế này cũng đều là thái phi mở miệng cầu tình..
"Mẫu phi..." Đối mặt với sự mềm yếu của thái hậu. Tả Dận Hạo cũng không đành lòng, đành chiều theo ngồi xuống.
"Bác, ngài đừng khóc , Dận Hạo đã ngồi xuống." Mộc Thanh Phong khẽ mỉm cười, tức thời đi ra ngoài nói chuyện cùng hai bà.
Chỉ khi không có người ở bên cạnh, Thanh Phong mới có thể gọi thẳng tên của Tả Dận Hạo .
"Hừ... Các ngươi cũng có cùng ý tưởng đen tối ." Thái hậu tính trẻ con hừ nói, lấy khăn ướt ra, trên mặt ráo hoảnh không có lấy một giọt nước mắt.
"Cũng biết mẫu hậu giả khóc, mà mẫu phi cùng Thanh Phong nhất định là đồng lõa." Mỗi lần cũng là như vậy, mà hắn cũng không có biện pháp chống lại màn này của mẫu hậu, đều bị khuất phục đầu hàng, nếu có hoàng muội ở đây hoàng muội sẽ giúp hắn.
"Hoàng nhi, con cũng đến tuổi lập hậu rồi đó." Thái hậu vô tư nói ra một câu mà có thể làm cho người khác đông cứng, Tả Dận Hạo lấy không thể tin được ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm mẫu hậu, hắn không có nghe lầm chứ? Hắn chưa từng có nghĩ tới!
"Mẫu hậu trước tiên người cho gọi nhi thần đến là có chuyện gì?" Hắn rất biết nghe lời, ngồi ở phía ngoài.
"Vi thần Mộc Thanh Phong bái kiến bệ hạ." Mộc Thanh Phong từ trên ghế đứng lên hành lễ với Tả Dận Hạo.
"Thanh Phong miễn lễ, một năm qua thế nào? Thân thể có khỏe không?" Hắn vẫn nhớ Thanh Phong rời kinh thành đi , lúc đó thân thể còn bị bệnh nặng, sở dĩ ở lại núi Tử Linh một năm là để điều dưỡng thân thể, trên núi Tử Linh dược liệu trân quý nào cũng đều có sẵn.
"Tạ bệ hạ quan tâm, Thanh Phong thân thể tốt lắm." Trải qua một năm điều dưỡng, thân thể của hắn đã tốt hơn rất nhiều, thi thoảng chỉ bị ho nhẹ mà thôi.
"Vậy thì tốt, lúc ngươi quay về phủ, mang ít thiên sơn tuyết liên về bồi bổ đi." thoạt nhìn Hắn vẫn là gầy yếu như vậy, thật làm cho Tả Dận Hạo có chút lo lắng.
"Tốt lắm, tốt lắm, anh em các ngươi đừng thảo luận chuyện đó nữa . Đến , ai gia có việc muốn thương lượng với các ngươi." Thái hậu nhìn về thái phi ra hiệu, Thái phi lập tức phân phó người đem tất cả cửa điện đều đóng kỹ, người không liên quan cũng cho lui ra ngoài hết.
"Hoàng nhi, ngươi ngồi xuống trước." Nhi tử này từ khi đến vẫn ngồi ở kia, làm bà phải gọi hắn lại gần.
"Mẫu hậu hay là nói trước đi!" Thấy mẫu hậu gọi hắn ngồi xuống, làm hắn có cảm giác bất an.
"Muội muội này! Ngươi xem hoàng nhi, ai gia bảo hắn ngồi xuống mà hắn cũng không nể mặt ta, xem ra hắn thật không coi ai gia ra gì, muội muội nhỉ! Ngươi nói xem ta làm thái hậu nhưng xem ra một chút quyền lực cũng không có!" Thái hậu làm như thương tâm, dựa hẳn vào bả vai thái phi khóc, khăn tay đã thấm ướt một nửa.
"Bệ hạ, ngươi nhẫn tâm nhìn thái hậu khóc như thế sao?" Thái phi không đành lòng cầu tình , lúc nào bọn họ rơi vào tình cảnh như thế này cũng đều là thái phi mở miệng cầu tình..
"Mẫu phi..." Đối mặt với sự mềm yếu của thái hậu. Tả Dận Hạo cũng không đành lòng, đành chiều theo ngồi xuống.
"Bác, ngài đừng khóc , Dận Hạo đã ngồi xuống." Mộc Thanh Phong khẽ mỉm cười, tức thời đi ra ngoài nói chuyện cùng hai bà.
Chỉ khi không có người ở bên cạnh, Thanh Phong mới có thể gọi thẳng tên của Tả Dận Hạo .
"Hừ... Các ngươi cũng có cùng ý tưởng đen tối ." Thái hậu tính trẻ con hừ nói, lấy khăn ướt ra, trên mặt ráo hoảnh không có lấy một giọt nước mắt.
"Cũng biết mẫu hậu giả khóc, mà mẫu phi cùng Thanh Phong nhất định là đồng lõa." Mỗi lần cũng là như vậy, mà hắn cũng không có biện pháp chống lại màn này của mẫu hậu, đều bị khuất phục đầu hàng, nếu có hoàng muội ở đây hoàng muội sẽ giúp hắn.
"Hoàng nhi, con cũng đến tuổi lập hậu rồi đó." Thái hậu vô tư nói ra một câu mà có thể làm cho người khác đông cứng, Tả Dận Hạo lấy không thể tin được ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm mẫu hậu, hắn không có nghe lầm chứ? Hắn chưa từng có nghĩ tới!
/82
|