Là ai đang dùng trủy thủ lạnh lẽo kề bên người nàng? Là ai ôn nhu gọi nàng? Là ai dùng tay chặn cổ họng nàng làm nàng không cách nào nói chuyện?
Không có ai cả, trong lòng nàng luôn kêu gọi, lý trí của nàng kêu gọi.
Nàng đang đấu tranh cùng ác ma?
Mở mắt chua xót ra nhìn, bốn phía trắng xoá một mảnh, không có thanh âm của trúc va chạm vào nhau, không có lụa trắng bay bay, chỉ có tiếng đàn du dương trầm bổng còn quanh quẩn
Trời đây là đâu vậy? Toàn thân đều là cảm giác đau nhói, từ trong bùn đất nàng từ từ đứng dậy.
"Nơi này là chỗ nào? Có ai không?" Nàng dùng hết sức gọi to lên, chỉ mong có người nghe được tiếng mình!
Từng trận tiếng gió đáp lại nói cho nàng biết nơi này chỉ có mình nàng thôi.
Chỉ có một tờ đàn phổ, một quyển cầm phổ nàng xem không hiểu, một lư hương khói nhẹ lượn lờ, còn có một chủy thủ tản ra hàn quang lạnh lùng.
Trúc thành rừng đâu rồi?
Còn có cô gái kia đâu? Còn có cô gái muốn nàng chết đâu rồi?
Tại sao cũng biến mất không thấy!
Nàng khó khăn từ từ đi đến trước đàn ngồi xuống, ngón tay run rẩy gảy mấy cái dây đàn, liền chảy ra âm thanh bi ai đến đâu thắt ruột, không biết đây là loại đàn gì? Tại sao lại phát ra âm thanh thê lương như vậy? Không có một tia ấm áp?
"Không nghĩ đến ngươi còn có thể bò dậy?" Thanh âm tuyệt đẹp kia một lần nữa vang lên, từ phía trên quanh quẩn.
"Ngươi là ai?" Trên tay một trận thác loạn, dây cầm bị đè xuống.
"Ta là Ma Dụ, chủ nhân của ma cầm này." Thanh âm lạnh lùng không có một tia tình cảm tại sao lại đẹp đến vậy? Giống như giọng hát của mỹ nhân ngư ở đêm khuya.
"Ma cầm?"
Khó trách, khó trách không phải là cầm bình thường. Nàng nghe nói qua ma cầm, trên đời chỉ có ma cầm mới phát ra âm thanh như thế này, từng dây cầm được làm ra từ sợi tóc của những cô gái vì oán hận mà chết.
Mỗi một cái bền bỉ vô cùng, mỗi một thanh âm phát ra đều như khoan vào tim đau nhói..
Chỉ có những người công lực thâm âm hậu, hoặc những người tâm lạnh như băng không có thất tình lục dục mới chống lại được ma âm.
"Coi như ngươi có chút kiến thức, ta vốn nghĩ công chúa ở hoàng thành đều là bình hoa di động, không có xinh đẹp, kì thực giống như người ngu ngốc thôi." Thanh âm giễu cợt không nể mặt mũi thốt lên.
"Chỉ sợ ngươi nhìn lầm rồi!" Mạnh chống thân thể, cao ngạo đáp lời, nàng không thể vất bỏ tôn nghiêm của mình tại chỗ này được.
Ma cầm dù là cái gì? Ma âm cho dù có thể khống chế nàng nhất thời, cũng khống chế không được nàng cả đời, chỉ cần nàng còn sống, sẽ có cơ hội chạy thoát khỏi ma âm.
Nếu thanh âm của nàng ta có thể truyền vào , vậy có nghĩa nàng cũng có thể tìm đường đi ra ngoài, đây chỉ là không gian ảo do ma âm tạo ra nhằm giam giữ ý thức của nàng hành hạ nàng đến chết mà thôi.
"Là ai phái ngươi tới giết ta ?" Ma dụ là một tổ chức sát thủ cao cấp, có thể làm nàng đích thân ra tay có thể nói người đứng phía sau hẳn là có vị thế.
"Sát thủ không cần quan tâm đến người thuê mình là ai, mà chỉ lấy tiền đoạt mệnh thôi." Ma dụ lạnh lùng nói, ngay sau đó cười lạnh, giống như là đang cười Tả Phỉ Nhạn thật ngu ngốc. .
"Là người trong cung sao?" Nàng mơ hồ có thể đoán ra, nhưng là vẫn không thể hoàn toàn xác định.
"Lục công chúa, bên ngoài người ta đồn rằng ngươi là người ngu ngốc nhưng ta thấy ngươi cũng không đến nỗi nào ! Thế nhưng chắc ngươi không biết muốn rời khỏi ma âm này trừ khi ta chết đi." Âm tàn trong lời nói của Ma Dụ giống như ma chú vọng vào.
"Ta nhất định sẽ giải trừ! Nhất định sẽ có lúc ta thoát ra!" Tả Phỉ Nhạn muốn thốt lên để khẳng định với Ma Dụ cũng là trấn an chính mình.
"Ta đang chờ, trừ phi ta chết!" Kia tuyệt đẹp thanh âm lạnh như băng từ từ nhỏ dần.
Nàng cảm giác máu toàn thân đang sôi lên, sau khi bị ma âm mê hoặc nàng có cảm giác mình rất dễ bị kích động, có cảm giác như muốn giết người, muốn giết chết cái âm thanh quái ác kia.
Tự nhiên nàng nảy ra một ý định, nàng nín thở thử gảy ma âm!
‘ lục điệp hồn ’ có phải hay không? Nàng lục điệp công chúa không sợ, ma âm có thể trấn trụ hồn nàng, nhưng là trấn không được tâm trí của nàng, tâm trí của nàng, nàng hội dùng tất cả nghị lực đi chống cự.
Trong đầu hiện lên một thủ khúc vui tươi, nàng muốn dùng âm thanh vui tươi lấn át âm thanh bi ai này.
Nhưng không nhớ ra được một thủ khúc nào chỉ nhớ được mỗi “Thập diện mai phục”
Chẳng lẽ 《 thập diện mai phục 》 có thể giải?
Nếu như có thể, nàng nguyện ý ngựa chết làm ngựa sống y.
Nàng cũng không tin, nàng hội hướng không phá này ma âm.
Nàng lại một lần nữa ngưng thần, cười lạnh nói, để xem ma âm trầm thấp của ngươi ngăn cản như thế nào khí thế của “Thập diện mai phục”?
Nàng tưởng tượng ra khí thế của “Thập diện mai phục”, như nghe thấy âm thanh chém giết.
Bầu trời dường như bị nàng dẫn vào bầu không khí chiến tranh sôi sục, nơi là ngựa ngã , binh sĩ hò reo chém giết, nơi thì máu chảy thành sông !
Cái loại nầy kinh tâm động phách khí thế, kia thiên quân vạn mã càn quét hùng vĩ tráng quan, từng màn cũng di động hiện tại trước mắt.
Tiếng đàn càng ngày càng cao, "Thương..." Có lẽ dây cầm không chịu nổi cao trào bị đứt, tiếng đàn bị ngừng đột ngột.
"Phốc..." Một ngụm máu từ trong mồm Tả Phỉ Nhạn phun ra nhiễm lên dây cầm.
"Phốc..." Cùng một thời gian, ở lầu hai Say Tiên phường, phía sau sa trướng màu lục phấp phới, một cô gái áo trắng che mặt cũng bị phun máu dính đầy trên váy trắng.
"Ma dụ, ngươi làm sao vậy?" Hoàng Lan lo lắng đỡ Ma Dụ dậy .
"Không nghĩ tới, không nghĩ tới, nàng thế nhưng có thể xông phá ma âm, thế nhưng có thể làm cho ma cầm đứt dây." Nhìn cầm đi theo nàng hơn mười năm, mắt Ma Dụ nổi lên lãnh ý
"Ma dụ, ngươi tại sao làm như vậy?" Hoàng Lan không quên hỏi nguyên nhân
"Lan nhi, ta không phải là ngươi, ta là sát thủ, nhưng là, kể từ hôm nay, chỉ sợ tư cách làm sát thủ ta cũng không có." Cầm dây cầm đứt, tựu giống như tánh mạng của nàng, cũng muốn vào thời khắc này kết thúc, tính mạng của nàng ta với ma cầm sớm đã hợp nhất.
"Ma dụ, ngươi có thể thoát khỏi, ngươi có thể giống ta thoát khỏi mà!" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Lan đã đầy nước mắt, nàng không hiểu Ma Dụ còn chấp nhất chuyện gì/
"Lan nhi, ngươi không hiểu, ngươi không hiểu, sau ngày hôm nay, sợ là chúng ta cũng đã không thể cùng thấy" Lan nhi là người duy nhất nàng tiếp xúc cùng
"Cũng bởi vì dây đàn bị đứt?" Nàng không phải là không biết, ma cầm cùng Ma Dụ là nhất thể, nếu một bên bị tổn hại thì bên kia cũng bị thương nặng.
Không có ai cả, trong lòng nàng luôn kêu gọi, lý trí của nàng kêu gọi.
Nàng đang đấu tranh cùng ác ma?
Mở mắt chua xót ra nhìn, bốn phía trắng xoá một mảnh, không có thanh âm của trúc va chạm vào nhau, không có lụa trắng bay bay, chỉ có tiếng đàn du dương trầm bổng còn quanh quẩn
Trời đây là đâu vậy? Toàn thân đều là cảm giác đau nhói, từ trong bùn đất nàng từ từ đứng dậy.
"Nơi này là chỗ nào? Có ai không?" Nàng dùng hết sức gọi to lên, chỉ mong có người nghe được tiếng mình!
Từng trận tiếng gió đáp lại nói cho nàng biết nơi này chỉ có mình nàng thôi.
Chỉ có một tờ đàn phổ, một quyển cầm phổ nàng xem không hiểu, một lư hương khói nhẹ lượn lờ, còn có một chủy thủ tản ra hàn quang lạnh lùng.
Trúc thành rừng đâu rồi?
Còn có cô gái kia đâu? Còn có cô gái muốn nàng chết đâu rồi?
Tại sao cũng biến mất không thấy!
Nàng khó khăn từ từ đi đến trước đàn ngồi xuống, ngón tay run rẩy gảy mấy cái dây đàn, liền chảy ra âm thanh bi ai đến đâu thắt ruột, không biết đây là loại đàn gì? Tại sao lại phát ra âm thanh thê lương như vậy? Không có một tia ấm áp?
"Không nghĩ đến ngươi còn có thể bò dậy?" Thanh âm tuyệt đẹp kia một lần nữa vang lên, từ phía trên quanh quẩn.
"Ngươi là ai?" Trên tay một trận thác loạn, dây cầm bị đè xuống.
"Ta là Ma Dụ, chủ nhân của ma cầm này." Thanh âm lạnh lùng không có một tia tình cảm tại sao lại đẹp đến vậy? Giống như giọng hát của mỹ nhân ngư ở đêm khuya.
"Ma cầm?"
Khó trách, khó trách không phải là cầm bình thường. Nàng nghe nói qua ma cầm, trên đời chỉ có ma cầm mới phát ra âm thanh như thế này, từng dây cầm được làm ra từ sợi tóc của những cô gái vì oán hận mà chết.
Mỗi một cái bền bỉ vô cùng, mỗi một thanh âm phát ra đều như khoan vào tim đau nhói..
Chỉ có những người công lực thâm âm hậu, hoặc những người tâm lạnh như băng không có thất tình lục dục mới chống lại được ma âm.
"Coi như ngươi có chút kiến thức, ta vốn nghĩ công chúa ở hoàng thành đều là bình hoa di động, không có xinh đẹp, kì thực giống như người ngu ngốc thôi." Thanh âm giễu cợt không nể mặt mũi thốt lên.
"Chỉ sợ ngươi nhìn lầm rồi!" Mạnh chống thân thể, cao ngạo đáp lời, nàng không thể vất bỏ tôn nghiêm của mình tại chỗ này được.
Ma cầm dù là cái gì? Ma âm cho dù có thể khống chế nàng nhất thời, cũng khống chế không được nàng cả đời, chỉ cần nàng còn sống, sẽ có cơ hội chạy thoát khỏi ma âm.
Nếu thanh âm của nàng ta có thể truyền vào , vậy có nghĩa nàng cũng có thể tìm đường đi ra ngoài, đây chỉ là không gian ảo do ma âm tạo ra nhằm giam giữ ý thức của nàng hành hạ nàng đến chết mà thôi.
"Là ai phái ngươi tới giết ta ?" Ma dụ là một tổ chức sát thủ cao cấp, có thể làm nàng đích thân ra tay có thể nói người đứng phía sau hẳn là có vị thế.
"Sát thủ không cần quan tâm đến người thuê mình là ai, mà chỉ lấy tiền đoạt mệnh thôi." Ma dụ lạnh lùng nói, ngay sau đó cười lạnh, giống như là đang cười Tả Phỉ Nhạn thật ngu ngốc. .
"Là người trong cung sao?" Nàng mơ hồ có thể đoán ra, nhưng là vẫn không thể hoàn toàn xác định.
"Lục công chúa, bên ngoài người ta đồn rằng ngươi là người ngu ngốc nhưng ta thấy ngươi cũng không đến nỗi nào ! Thế nhưng chắc ngươi không biết muốn rời khỏi ma âm này trừ khi ta chết đi." Âm tàn trong lời nói của Ma Dụ giống như ma chú vọng vào.
"Ta nhất định sẽ giải trừ! Nhất định sẽ có lúc ta thoát ra!" Tả Phỉ Nhạn muốn thốt lên để khẳng định với Ma Dụ cũng là trấn an chính mình.
"Ta đang chờ, trừ phi ta chết!" Kia tuyệt đẹp thanh âm lạnh như băng từ từ nhỏ dần.
Nàng cảm giác máu toàn thân đang sôi lên, sau khi bị ma âm mê hoặc nàng có cảm giác mình rất dễ bị kích động, có cảm giác như muốn giết người, muốn giết chết cái âm thanh quái ác kia.
Tự nhiên nàng nảy ra một ý định, nàng nín thở thử gảy ma âm!
‘ lục điệp hồn ’ có phải hay không? Nàng lục điệp công chúa không sợ, ma âm có thể trấn trụ hồn nàng, nhưng là trấn không được tâm trí của nàng, tâm trí của nàng, nàng hội dùng tất cả nghị lực đi chống cự.
Trong đầu hiện lên một thủ khúc vui tươi, nàng muốn dùng âm thanh vui tươi lấn át âm thanh bi ai này.
Nhưng không nhớ ra được một thủ khúc nào chỉ nhớ được mỗi “Thập diện mai phục”
Chẳng lẽ 《 thập diện mai phục 》 có thể giải?
Nếu như có thể, nàng nguyện ý ngựa chết làm ngựa sống y.
Nàng cũng không tin, nàng hội hướng không phá này ma âm.
Nàng lại một lần nữa ngưng thần, cười lạnh nói, để xem ma âm trầm thấp của ngươi ngăn cản như thế nào khí thế của “Thập diện mai phục”?
Nàng tưởng tượng ra khí thế của “Thập diện mai phục”, như nghe thấy âm thanh chém giết.
Bầu trời dường như bị nàng dẫn vào bầu không khí chiến tranh sôi sục, nơi là ngựa ngã , binh sĩ hò reo chém giết, nơi thì máu chảy thành sông !
Cái loại nầy kinh tâm động phách khí thế, kia thiên quân vạn mã càn quét hùng vĩ tráng quan, từng màn cũng di động hiện tại trước mắt.
Tiếng đàn càng ngày càng cao, "Thương..." Có lẽ dây cầm không chịu nổi cao trào bị đứt, tiếng đàn bị ngừng đột ngột.
"Phốc..." Một ngụm máu từ trong mồm Tả Phỉ Nhạn phun ra nhiễm lên dây cầm.
"Phốc..." Cùng một thời gian, ở lầu hai Say Tiên phường, phía sau sa trướng màu lục phấp phới, một cô gái áo trắng che mặt cũng bị phun máu dính đầy trên váy trắng.
"Ma dụ, ngươi làm sao vậy?" Hoàng Lan lo lắng đỡ Ma Dụ dậy .
"Không nghĩ tới, không nghĩ tới, nàng thế nhưng có thể xông phá ma âm, thế nhưng có thể làm cho ma cầm đứt dây." Nhìn cầm đi theo nàng hơn mười năm, mắt Ma Dụ nổi lên lãnh ý
"Ma dụ, ngươi tại sao làm như vậy?" Hoàng Lan không quên hỏi nguyên nhân
"Lan nhi, ta không phải là ngươi, ta là sát thủ, nhưng là, kể từ hôm nay, chỉ sợ tư cách làm sát thủ ta cũng không có." Cầm dây cầm đứt, tựu giống như tánh mạng của nàng, cũng muốn vào thời khắc này kết thúc, tính mạng của nàng ta với ma cầm sớm đã hợp nhất.
"Ma dụ, ngươi có thể thoát khỏi, ngươi có thể giống ta thoát khỏi mà!" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Lan đã đầy nước mắt, nàng không hiểu Ma Dụ còn chấp nhất chuyện gì/
"Lan nhi, ngươi không hiểu, ngươi không hiểu, sau ngày hôm nay, sợ là chúng ta cũng đã không thể cùng thấy" Lan nhi là người duy nhất nàng tiếp xúc cùng
"Cũng bởi vì dây đàn bị đứt?" Nàng không phải là không biết, ma cầm cùng Ma Dụ là nhất thể, nếu một bên bị tổn hại thì bên kia cũng bị thương nặng.
/82
|