Thứ hai là hai người bọn họ cố ý muốn cho Quỷ Đồng có nhiều cơ hội để rèn luyện, cũng nhìn xem phong cảnh thế giới vô biên.
Trước đây Như Thương có mua nón rơm đội đầu cho hắn, mang theo lụa mỏng che bụi trên mặt, nhằm để giấu đi khuôn mặt của Quỷ Đồng, không đến nỗi làm cho người ngoài khiếp sợ.
Xe ngựa một mạch chạy ra khỏi cửa thành, vào giữa đường nhỏ bụi rậm, lúc này Như Thương mới lộ vẻ có chút mệt mỏi, nửa người dựa vào ở trên buồng xe ngựa.
Bên trong trải lót rất mềm mại, tuy rằng khó tránh khỏi xóc nảy, nhưng tương đối mà nói dù sao cũng thoải mái hơn một chút.
Mọi chuyện cẩn thận như vậy nhất định là do Tiêu Phương làm, ngay cả cái được nàng dùng để đắp chân, là một tấm thảm da hổ cũng được Tiêu Phương đặc biệt đi tìm thợ săn bỏ ra số tiền thật cao mới mua được.
Nàng thật sự không mong muốn tiếp tục suy nghĩ đến Tiêu Phương, nhưng không còn cách nào, mùi thuốc trong xe ngựa làm sao cũng không mất đi, kì lạ mỗi một loại này nọ bên cạnh cũng đều có liên quan đến.
Như Thương bất đắc dĩ, buộc lòng phải vứt bỏ cái ý nghĩ đần độn đó.
Cô độc chứng vẫn luôn không lên tiếng, ngửa đầu dựa ra phía sau, ánh mắt từ rèm cửa sổ vén lên nhìn đi nơi xa, giống như tất cả không hề tồn tại, người hoàn toàn chạy xe không.
Bên ngoài thùng xe có tiếng cười không tự giác của Quỷ Đồng truyền đến, Như Thương thuận miệng hỏi hắn:
"Ngươi cười cái gì!"
Quỷ Đồng thành thật đáp:
"Không có Tiêu tiên sinh đi theo, thật tốt!"
"Tại sao?" Nàng trở mình chuyển ánh mắt, có chút buồn bực nói: "Hắn có thể trị bệnh cho ngươi, để ngươi mỗi ngày được tốt hơn, vì sao ngươi lại không hi vọng hắn đi theo a?"
"Quỷ Đồng tình nguyện không cần trị bệnh!" Hài tử này nói tới nói lui chẳng qua xoay chuyển vòng vo, cuối cùng cẩn thận đáp: "Bởi vì khi ngươi và chủ nhân ở chung một chỗ cảm thấy tốt hơn! Nếu có hắn ở đây, ngươi cũng chỉ nói chuyện với hắn."
Như Thương thở nhẹ ra, không muốn tiếp tục cùng thảo luận đề tài này nữa.
Vì thế nhắm mắt giả vờ ngủ, không lên tiếng.
Nhưng vừa chợp mắt không bao lâu, lại nghe được tiếng của cô độc chứng cất lên, rất nhẹ, chỉ vừa đủ lọt vào tai nàng ——
"Như thế nào không để cho hắn đi theo?"
Trước đây Như Thương có mua nón rơm đội đầu cho hắn, mang theo lụa mỏng che bụi trên mặt, nhằm để giấu đi khuôn mặt của Quỷ Đồng, không đến nỗi làm cho người ngoài khiếp sợ.
Xe ngựa một mạch chạy ra khỏi cửa thành, vào giữa đường nhỏ bụi rậm, lúc này Như Thương mới lộ vẻ có chút mệt mỏi, nửa người dựa vào ở trên buồng xe ngựa.
Bên trong trải lót rất mềm mại, tuy rằng khó tránh khỏi xóc nảy, nhưng tương đối mà nói dù sao cũng thoải mái hơn một chút.
Mọi chuyện cẩn thận như vậy nhất định là do Tiêu Phương làm, ngay cả cái được nàng dùng để đắp chân, là một tấm thảm da hổ cũng được Tiêu Phương đặc biệt đi tìm thợ săn bỏ ra số tiền thật cao mới mua được.
Nàng thật sự không mong muốn tiếp tục suy nghĩ đến Tiêu Phương, nhưng không còn cách nào, mùi thuốc trong xe ngựa làm sao cũng không mất đi, kì lạ mỗi một loại này nọ bên cạnh cũng đều có liên quan đến.
Như Thương bất đắc dĩ, buộc lòng phải vứt bỏ cái ý nghĩ đần độn đó.
Cô độc chứng vẫn luôn không lên tiếng, ngửa đầu dựa ra phía sau, ánh mắt từ rèm cửa sổ vén lên nhìn đi nơi xa, giống như tất cả không hề tồn tại, người hoàn toàn chạy xe không.
Bên ngoài thùng xe có tiếng cười không tự giác của Quỷ Đồng truyền đến, Như Thương thuận miệng hỏi hắn:
"Ngươi cười cái gì!"
Quỷ Đồng thành thật đáp:
"Không có Tiêu tiên sinh đi theo, thật tốt!"
"Tại sao?" Nàng trở mình chuyển ánh mắt, có chút buồn bực nói: "Hắn có thể trị bệnh cho ngươi, để ngươi mỗi ngày được tốt hơn, vì sao ngươi lại không hi vọng hắn đi theo a?"
"Quỷ Đồng tình nguyện không cần trị bệnh!" Hài tử này nói tới nói lui chẳng qua xoay chuyển vòng vo, cuối cùng cẩn thận đáp: "Bởi vì khi ngươi và chủ nhân ở chung một chỗ cảm thấy tốt hơn! Nếu có hắn ở đây, ngươi cũng chỉ nói chuyện với hắn."
Như Thương thở nhẹ ra, không muốn tiếp tục cùng thảo luận đề tài này nữa.
Vì thế nhắm mắt giả vờ ngủ, không lên tiếng.
Nhưng vừa chợp mắt không bao lâu, lại nghe được tiếng của cô độc chứng cất lên, rất nhẹ, chỉ vừa đủ lọt vào tai nàng ——
"Như thế nào không để cho hắn đi theo?"
/552
|