"Ngươi nói, không phải là ta nghe cũng có thể hiểu." Hắn nói thật, "Cho nên, nói đến cùng, là ta không hiểu ngươi rốt cuộc muốn tra cái gì, cũng không hiểu viên Ngọc Châu kia đối với ngươi mà nói đến tột cùng có bao nhiêu quan trọng. Nhưng là tại sao. . . . . . Ta cuối cùng vẫn cảm thấy lời ngươi nói trở về, nghĩa là muốn rời đi, hơn nữa, làm cách nào để có thể tiếp tục gặp nhau đây?"
Lời của hắn khiến Tần Như Thương không cách nào phản bác, đúng là, nếu quả thật có thể trở về, thứ đang chờ đợi nàng chính là một cuộc tranh đấu cùng cực cả đời.
Sống hay chết, tất cả đều không biết.
"E rằng, có lẽ sẽ không." Nàng lựa chọn lời lẽ sâu xa như thế để làm đáp án, "Nhưng bất kể như thế nào, điều trước tiền là phải tìm được Thầm Châu kia rồi hãy nói."
Miễn cưỡng cười một cái , nàng nhìn về phía Tiêu Phương….
"Tiên sinh, cám ơn ngươi bốn năm trước đã cứu ta, Như Thương ghi tạc ở trong lòng cả đời! Hãy tin tưởng ta, cho dù ta đi hay ở, ta đều sẽ không quên ngươi. Thật!"
Tiêu Phương cười khổ,
"Quên hay không quên lại có thể thế nào đây?" Chiết phiến lại lắc hai cái, đã thay đổi đề tài “Viên Thầm Châu kia là do nơi hoàng tộc Đông Thục bảo quản , nhưng cũng không ai biết được đặt ở địa phương nào, có thể ngay cả Hoàng Đế cũng không rõ ràng. Nghe nói nơi cất giấu cũng từ hơn mấy đời trước, sau đó đem bí mật không rõ ràng này, làm phương thức đời đời tương truyền, có thể rất nhiều người cũng muốn biết, nên mọi nơi cùng nhau gom chung lại một chỗ, mới có thể biết rõ chân tướng. Vì vậy, muốn có được Thầm Châu, cũng chỉ có một biện pháp, chính là xâm nhập vào hoàng cung Đông Thục, ở lại lâu dài, sau đó từ từ tìm kiếm."
Tần Như Thương hít một hơi thật sâu, tiếp theo gật đầu, coi như là thừa nhận theo phương pháp của Tiêu Phương.
Đúng vậy, vật kia chính là một con cá lớn, nàng nhất định phải có đầy đủ tính nhẫn nại, thả xuống một sợi dây dài, từ từ chờ nó dính câu.
"Ta có thể giả làm cung nữ để trà trộn vào." Nàng đề ra kế hoạch.
Tiêu Phương một nửa cũng không đồng ý.
"Cung nữ bình thường không được! Lén lút vụng trộm làm việc quá nguy hiểm, hơn nữa cũng chưa chắc có thể tìm được."
Thái Tử là con tin Đông Thục quốc bị lưu đày ở trong sa mạc.
"Tiên sinh nói nên như thế nào?"
"Ngươi phải có một lý do quang minh chính đại, để ngươi có thể tự do đi lại trong hoàng tộc, ở giữa tầng lớp thế lực, ngoại trừ tự mình đi tìm, còn hơn nghe nhiều, suy nghĩ nhiều!"
Nàng gật đầu, nói:
"Đúng a! Loại đồ vật này sẽ không dễ dàng có được, nếu không còn nói cái gì là bảo vật!"
"Nhất định phải đi?"
"Ân."
Tiêu Phương đem hy vọng cuối cùng bỏ xuống, dứt khoát xoay người đến trước mặt Như Thương, lại nói:
"Được! Để ta cung cấp cho ngươi một số tin tức, chuyện này ngươi nhất định phải nghe cho rõ. Nói đến những năm nay, đối với thiên hạ dân chúng mà nói, việc này từ lâu đã không phải là cái bí mật gì. Thái Tử Đông Thục quốc từ nhỏ đã bị đưa thẳng đến ở trong tháp, đi làm con tin trong đại mạc phía tây Dạ Vương quốc, nếu như ngươi có thể mau chóng đem Thái Tử cứu ra ngoài, đưa trở về Đông Thục, vậy thì sẽ có cơ hội ở lại bên cạnh Thái Tử. Được kề cận hầu hạ Thái Tử, đương nhiên so với một người cung nữ bình thường thì tốt hơn rất nhiều...."
Mắt Như Thương sáng lên, theo bản năng liền túm lấy cánh tay Tiêu Phương, buột miệng nói:
"Tiên sinh cám ơn ngươi!"
Đối phương chỉ lắc đầu một cái, vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay của nàng, xoay người bước đi.
Bóng dáng phiêu dật hiện rõ cô đơn, là những năm này chưa từng có thấy qua .
Nàng khép hờ mắt, "Cám ơn ngươi" rất nhiều, ta cũng chỉ có thể bổ sung thêm một tiếng: thật xin lỗi!
Trên người nàng có quá nhiều việc phải đảm trách, cũng chưa có biện pháp để buông thả lòng của mình đi tiếp nhận thứ gì khác.
Huống chi nàng là Tần Như Thương, cả đời phải bị mưu toan ngấm ngầm, ra ngoài nơi nào cũng có người bày kế tìm cách bao quanh ám toán. Trong lòng nàng, tâm từ lâu đã dựa vào hoàn cảnh sinh tồn mà đóng chặt lại. Vô tình, vô nghĩa, có cay, có độc.
Nàng có thể ở trong chớp mắt đoạt đi vài mạng người, nhưng lại thủy chung không cách nào dùng thời gian quá lâu, để đi tiếp nhận yêu thích người khác.
Mắt thấy Tiêu Phương đã trở về Nhã thất, lúc này nàng mới thu hồi suy nghĩ lại, bắt đầu suy xét chuyện vừa mới nghe được.
Lời của hắn khiến Tần Như Thương không cách nào phản bác, đúng là, nếu quả thật có thể trở về, thứ đang chờ đợi nàng chính là một cuộc tranh đấu cùng cực cả đời.
Sống hay chết, tất cả đều không biết.
"E rằng, có lẽ sẽ không." Nàng lựa chọn lời lẽ sâu xa như thế để làm đáp án, "Nhưng bất kể như thế nào, điều trước tiền là phải tìm được Thầm Châu kia rồi hãy nói."
Miễn cưỡng cười một cái , nàng nhìn về phía Tiêu Phương….
"Tiên sinh, cám ơn ngươi bốn năm trước đã cứu ta, Như Thương ghi tạc ở trong lòng cả đời! Hãy tin tưởng ta, cho dù ta đi hay ở, ta đều sẽ không quên ngươi. Thật!"
Tiêu Phương cười khổ,
"Quên hay không quên lại có thể thế nào đây?" Chiết phiến lại lắc hai cái, đã thay đổi đề tài “Viên Thầm Châu kia là do nơi hoàng tộc Đông Thục bảo quản , nhưng cũng không ai biết được đặt ở địa phương nào, có thể ngay cả Hoàng Đế cũng không rõ ràng. Nghe nói nơi cất giấu cũng từ hơn mấy đời trước, sau đó đem bí mật không rõ ràng này, làm phương thức đời đời tương truyền, có thể rất nhiều người cũng muốn biết, nên mọi nơi cùng nhau gom chung lại một chỗ, mới có thể biết rõ chân tướng. Vì vậy, muốn có được Thầm Châu, cũng chỉ có một biện pháp, chính là xâm nhập vào hoàng cung Đông Thục, ở lại lâu dài, sau đó từ từ tìm kiếm."
Tần Như Thương hít một hơi thật sâu, tiếp theo gật đầu, coi như là thừa nhận theo phương pháp của Tiêu Phương.
Đúng vậy, vật kia chính là một con cá lớn, nàng nhất định phải có đầy đủ tính nhẫn nại, thả xuống một sợi dây dài, từ từ chờ nó dính câu.
"Ta có thể giả làm cung nữ để trà trộn vào." Nàng đề ra kế hoạch.
Tiêu Phương một nửa cũng không đồng ý.
"Cung nữ bình thường không được! Lén lút vụng trộm làm việc quá nguy hiểm, hơn nữa cũng chưa chắc có thể tìm được."
Thái Tử là con tin Đông Thục quốc bị lưu đày ở trong sa mạc.
"Tiên sinh nói nên như thế nào?"
"Ngươi phải có một lý do quang minh chính đại, để ngươi có thể tự do đi lại trong hoàng tộc, ở giữa tầng lớp thế lực, ngoại trừ tự mình đi tìm, còn hơn nghe nhiều, suy nghĩ nhiều!"
Nàng gật đầu, nói:
"Đúng a! Loại đồ vật này sẽ không dễ dàng có được, nếu không còn nói cái gì là bảo vật!"
"Nhất định phải đi?"
"Ân."
Tiêu Phương đem hy vọng cuối cùng bỏ xuống, dứt khoát xoay người đến trước mặt Như Thương, lại nói:
"Được! Để ta cung cấp cho ngươi một số tin tức, chuyện này ngươi nhất định phải nghe cho rõ. Nói đến những năm nay, đối với thiên hạ dân chúng mà nói, việc này từ lâu đã không phải là cái bí mật gì. Thái Tử Đông Thục quốc từ nhỏ đã bị đưa thẳng đến ở trong tháp, đi làm con tin trong đại mạc phía tây Dạ Vương quốc, nếu như ngươi có thể mau chóng đem Thái Tử cứu ra ngoài, đưa trở về Đông Thục, vậy thì sẽ có cơ hội ở lại bên cạnh Thái Tử. Được kề cận hầu hạ Thái Tử, đương nhiên so với một người cung nữ bình thường thì tốt hơn rất nhiều...."
Mắt Như Thương sáng lên, theo bản năng liền túm lấy cánh tay Tiêu Phương, buột miệng nói:
"Tiên sinh cám ơn ngươi!"
Đối phương chỉ lắc đầu một cái, vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay của nàng, xoay người bước đi.
Bóng dáng phiêu dật hiện rõ cô đơn, là những năm này chưa từng có thấy qua .
Nàng khép hờ mắt, "Cám ơn ngươi" rất nhiều, ta cũng chỉ có thể bổ sung thêm một tiếng: thật xin lỗi!
Trên người nàng có quá nhiều việc phải đảm trách, cũng chưa có biện pháp để buông thả lòng của mình đi tiếp nhận thứ gì khác.
Huống chi nàng là Tần Như Thương, cả đời phải bị mưu toan ngấm ngầm, ra ngoài nơi nào cũng có người bày kế tìm cách bao quanh ám toán. Trong lòng nàng, tâm từ lâu đã dựa vào hoàn cảnh sinh tồn mà đóng chặt lại. Vô tình, vô nghĩa, có cay, có độc.
Nàng có thể ở trong chớp mắt đoạt đi vài mạng người, nhưng lại thủy chung không cách nào dùng thời gian quá lâu, để đi tiếp nhận yêu thích người khác.
Mắt thấy Tiêu Phương đã trở về Nhã thất, lúc này nàng mới thu hồi suy nghĩ lại, bắt đầu suy xét chuyện vừa mới nghe được.
/552
|