Mình mới vừa rồi nói qua cái gì? ——người bị giết nhiều như vậy, trong núi này cũng không thể cất giấu xác chết, chúng ta sao có thể dễ dàng xuống đến đáy cốc.
Dễ dàng? Thật dễ dàng sao?
Trong lời nói của nàng có sai sót, lúc này mới phản ứng lại, đoạn đường này bọn họ cũng không có nhiều nhấp nhô gập ghềnh.
Chẳng lẽ thật sự như cô độc chứng nói?
Nhưng mà ngẫm lại vẫn không đúng, Dược Vương có chuyện gì nghĩ không thoáng cần phải để cho bản thân làm bạn với những người chết đây?
Còn nữa. . . . . . Hai chữ Dược Vương này ở trong tư duy người bình thường cùng với thần y ngang nhau.
Dù không trị bệnh cứu người, cũng không có khả năng là một ác nhân sẽ giết hại nhiều mạng người như vậy.
Tuy rằng miên man suy nghĩ, nhưng vẫn phải tiếp tục đi về phía trước.
Bất kể như thế nào, gặp trở ngại không tiến lên dù sao cũng không phải là cách.
Lúc này cô độc chứng lại rơi vào trầm tư, Như Thương có thể nhìn ra được hắn nhất định là đang suy nghĩ gì, trong nháy mắt tâm nàng khẽ động, không nghĩ tới lúc xuống núi lại nhìn thấy cỗ thi thể kia.
Vì vậy Như Thương mở miệng, hướng hắn hỏi:
"Họ Chữ, ngươi nói cho ta biết lúc ở trong núi nhìn thấy cái gì?"
Cô độc chứng sửng sốt, quay đầu nhìn nàng, hỏi ngược lại:
"Ngươi nói cái gì?"
"Đừng giả ngốc, ngươi biết ta hỏi chính là cổ thi thể đó! Thi thể kia có phải có vấn đề gì hay không? Ta thế nào cảm thấy dáng vẻ của ngươi từ khi thấy được thứ kia sau đó liền giống như trong lòng có chuyện? Ta muốn đi xem, ngươi còn ngăn cản không đồng ý, có phải có vấn đề hay không?"
"Không phải." Cô độc chứng hơi lắc đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta vẫn luôn đều là như vậy, do ngươi quá nhạy cảm. Thi thể kia trừ bỏ thối rữa ghê tởm một chút ngoài ra cũng không có gì đặc biệt, không cho ngươi đi là sợ ngươi nôn ra."
"Đủ rồi!" Nàng liếc hắn một cái, trong lòng đối với lời này khinh thường oán thầm. (ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng không cho là đúng)
Nhưng mà đối phương nói cũng không sai, có thể là mình quá nhạy cảm, dáng vẻ cô độc chứng đều là như vậy, tâm sự nặng nề không vui không buồn.
Còn về cỗ thi thể kia, thật sự cũng không có chỗ nào đáng để nghiên cứu kỹ.
Dễ dàng? Thật dễ dàng sao?
Trong lời nói của nàng có sai sót, lúc này mới phản ứng lại, đoạn đường này bọn họ cũng không có nhiều nhấp nhô gập ghềnh.
Chẳng lẽ thật sự như cô độc chứng nói?
Nhưng mà ngẫm lại vẫn không đúng, Dược Vương có chuyện gì nghĩ không thoáng cần phải để cho bản thân làm bạn với những người chết đây?
Còn nữa. . . . . . Hai chữ Dược Vương này ở trong tư duy người bình thường cùng với thần y ngang nhau.
Dù không trị bệnh cứu người, cũng không có khả năng là một ác nhân sẽ giết hại nhiều mạng người như vậy.
Tuy rằng miên man suy nghĩ, nhưng vẫn phải tiếp tục đi về phía trước.
Bất kể như thế nào, gặp trở ngại không tiến lên dù sao cũng không phải là cách.
Lúc này cô độc chứng lại rơi vào trầm tư, Như Thương có thể nhìn ra được hắn nhất định là đang suy nghĩ gì, trong nháy mắt tâm nàng khẽ động, không nghĩ tới lúc xuống núi lại nhìn thấy cỗ thi thể kia.
Vì vậy Như Thương mở miệng, hướng hắn hỏi:
"Họ Chữ, ngươi nói cho ta biết lúc ở trong núi nhìn thấy cái gì?"
Cô độc chứng sửng sốt, quay đầu nhìn nàng, hỏi ngược lại:
"Ngươi nói cái gì?"
"Đừng giả ngốc, ngươi biết ta hỏi chính là cổ thi thể đó! Thi thể kia có phải có vấn đề gì hay không? Ta thế nào cảm thấy dáng vẻ của ngươi từ khi thấy được thứ kia sau đó liền giống như trong lòng có chuyện? Ta muốn đi xem, ngươi còn ngăn cản không đồng ý, có phải có vấn đề hay không?"
"Không phải." Cô độc chứng hơi lắc đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta vẫn luôn đều là như vậy, do ngươi quá nhạy cảm. Thi thể kia trừ bỏ thối rữa ghê tởm một chút ngoài ra cũng không có gì đặc biệt, không cho ngươi đi là sợ ngươi nôn ra."
"Đủ rồi!" Nàng liếc hắn một cái, trong lòng đối với lời này khinh thường oán thầm. (ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng không cho là đúng)
Nhưng mà đối phương nói cũng không sai, có thể là mình quá nhạy cảm, dáng vẻ cô độc chứng đều là như vậy, tâm sự nặng nề không vui không buồn.
Còn về cỗ thi thể kia, thật sự cũng không có chỗ nào đáng để nghiên cứu kỹ.
/552
|