"Rất tốt! Nhị hoàng tử đi một nước cờ này thật sư rất tuyệt diệu! Không trách được ngài không áp dụng cách xử lí trực tiếp nhất đến phủ nhận thân phận của thái tử điện hạ, thì ra là ngươi rất thông minh a! Biết vứt bỏ những cái phương án trị ngọn không trị gốc, ngược lại đem chủ ý đánh lên người dân chúng Thục Đô. Ngươi biết làm thế nào lợi dụng nhược điểm của con người, không ngừng phóng đại khiến cho trong lòng mọi người sợ hãi, tiếp theo đem uy nghiêm của thái tử điện hạ trở thành hư không."
Khi nàng nói những lời này, ở giữa khóe môi bất giác gợi lên nụ cười thản nhiên.
Kiểu cười này giống như là một loại phục sinh, đối với người khác nhìn thấy thì vô cùng xinh đẹp lóe mắt, nhưng mà giờ phút này ở trong mắt nhị hoàng tử, thì từ đáy lòng không khỏi sinh ra một phần sợ hãi.
Hắn biết, nữ tử này nhất định là nghĩ tới chuyện gì đó.
Chuyện đó chẳng những có thể lấy xoay chuyển tình thế trước mắt, thậm chí cũng có thể khiến cho hắn lâm vào trong khủng hoảng vạn kiếp bất phục. (muôn đời muôn kiếp không trở lại được)
Quả nhiên, hắn vừa nghĩ như vậy, Tần Như Thương đã mở miệng nói tiếp.
Nàng nói:
"Nhưng mà chúng ta đi hay ở, việc này e rằng cũng không đến phiên ngươi nói đi! Hắn vừa là thái tử Đông Thục, cũng vừa là nhi tử của Đương Kim Thánh Thượng! Bất kể kết quả như thế nào, chuyện này dù sao cũng nên để hoàng thượng đích thân đến quyết định! Rời khỏi Thục Đô cũng được, nhưng chúng ta muốn gặp hoàng thượng! Ngươi có nghe rõ chưa?"
Thì ra là nàng muốn gặp hoàng thượng!
Trong lòng nhị hoàng tử khẽ buông lỏng, lời nói Như Thương cũng không làm hắn kinh sợ quá lớn, chuyện này khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn, đồng thời cũng cảm thấy may mắn.
Đáng tiếc, lúc này hắn yên lòng vẫn là quá sớm.
Bởi vì ngay sau đó, lời của Tần Như Thương lại truyền đến nữa, lần này, cũng là trực tiếp đánh lên sợi dây thần kinh mỏng manh của hắn ——
"Dĩ nhiên, chúng ta cũng có thể làm theo ngươi mong muốn mau mau biến mất! Nhưng mà vị Hạo Vương tiên sinh này, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ! Một khi chúng ta rời đi, không chừng sẽ trốn đến cái xó xỉnh nào đó ẩn núp a, đến lúc đó có cử hết người trong thiên hạ cũng không ai tìm được. . . . . ."
Khi nàng nói những lời này, ở giữa khóe môi bất giác gợi lên nụ cười thản nhiên.
Kiểu cười này giống như là một loại phục sinh, đối với người khác nhìn thấy thì vô cùng xinh đẹp lóe mắt, nhưng mà giờ phút này ở trong mắt nhị hoàng tử, thì từ đáy lòng không khỏi sinh ra một phần sợ hãi.
Hắn biết, nữ tử này nhất định là nghĩ tới chuyện gì đó.
Chuyện đó chẳng những có thể lấy xoay chuyển tình thế trước mắt, thậm chí cũng có thể khiến cho hắn lâm vào trong khủng hoảng vạn kiếp bất phục. (muôn đời muôn kiếp không trở lại được)
Quả nhiên, hắn vừa nghĩ như vậy, Tần Như Thương đã mở miệng nói tiếp.
Nàng nói:
"Nhưng mà chúng ta đi hay ở, việc này e rằng cũng không đến phiên ngươi nói đi! Hắn vừa là thái tử Đông Thục, cũng vừa là nhi tử của Đương Kim Thánh Thượng! Bất kể kết quả như thế nào, chuyện này dù sao cũng nên để hoàng thượng đích thân đến quyết định! Rời khỏi Thục Đô cũng được, nhưng chúng ta muốn gặp hoàng thượng! Ngươi có nghe rõ chưa?"
Thì ra là nàng muốn gặp hoàng thượng!
Trong lòng nhị hoàng tử khẽ buông lỏng, lời nói Như Thương cũng không làm hắn kinh sợ quá lớn, chuyện này khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn, đồng thời cũng cảm thấy may mắn.
Đáng tiếc, lúc này hắn yên lòng vẫn là quá sớm.
Bởi vì ngay sau đó, lời của Tần Như Thương lại truyền đến nữa, lần này, cũng là trực tiếp đánh lên sợi dây thần kinh mỏng manh của hắn ——
"Dĩ nhiên, chúng ta cũng có thể làm theo ngươi mong muốn mau mau biến mất! Nhưng mà vị Hạo Vương tiên sinh này, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ! Một khi chúng ta rời đi, không chừng sẽ trốn đến cái xó xỉnh nào đó ẩn núp a, đến lúc đó có cử hết người trong thiên hạ cũng không ai tìm được. . . . . ."
/552
|