Thấy ba người không có nghi ngờ thảo luận, Hạo Vương lập tức ra lệnh một thủ hạ dẫn đường, vẫn đưa mắt nhìn theo bọn họ đi trên con đường nhỏ, lúc này mới mang theo tướng sĩ vào thủ đô thứ hai Tấn Dương.
Theo như lời của hắn, tòa trạch viện này không coi là quá lớn, nhưng chỉ có ba người ở lại vẫn là có chút trống trải.
Hạ nhân không nhiều, nhưng cũng đủ duy trì sinh hoạt thông thường cần thiết.
Tên tướng sĩ đưa bọn họ đến rồi cùng với nhóm hạ nhân chào hỏi một phen, sau đó liền cáo từ rời đi, Như Thương dẫn theo Quỷ Đồng trong trong ngoài ngoài trạch viện đều nhìn chung quanh một lần, bộ dáng rất có điểm giống vị lãnh đạo khảo sát điều tra.
Khi trở lại đến trước viện, thì cô độc chứng đã tự mình tìm được gian phòng để ở.
Nàng không có quấy rầy, tự lo an bài hạ nhân tìm cho Quỷ Đồng và bản thân gian phòng thật tốt, đồng thời cũng dựa theo vóc người của bọn họ đi mua quần áo và giầy để tắm rửa thay đổi.
Có một nha đầu rất kỹ lưỡng chu đáo, nấu nước phân công nhau đưa vào trong phòng để ba người bọn họ tắm rửa, cách sắp xếp mọi thứ làm Như Thương rất hài lòng, tắm rửa hoàn toàn sạch sẽ, cuối cùng thật sự là cắm đầu ngã trên giường yên ổn mà ngủ một giấc.
Đương nhiên, bất quá cái gọi là yên ổn của nàng mà nói chỉ là tương đối.
Từ lúc nàng hiểu chuyện, ngày đó trở đi, cũng chưa biết không hề phòng bị mà ngủ là mùi vị gì.
Hoàn cảnh cuộc sống căng thẳng khiến cho nàng đã sớm học cách cảnh giác, cho nên, bất kể là có bao nhiêu mệt mỏi, tổn thương có nặng bao nhiêu, thần kinh của nàng cũng giữ vững ở trạng thái không động thì thôi, có chuyển động khác lạ là lập tức có thể bước vào chiến đấu.
Lúc này, ngủ một giấc đến sáng sớm ngày thứ hai, nhóm hạ nhân cũng chuẩn bị xong quần áo mới cho nàng.
Đó là một bộ váy tơ lụa màu hồng nhạt, tơ lụa rất nhẹ phối hợp với voan mỏng bên trong, làm cho vóc người của nàng thon gọn vô cùng xinh đẹp tuyệt vời.
Y phục vừa mặc lên, Như Thương lập tức có một loại cảm giác đã lâu ngày không thấy.
Nàng đã bao lâu không có mặc qua xiêm y như vậy?
Hẳn là từ khi ra khỏi Tần Lĩnh, sau đó cũng chưa từng có đi?
Dĩ nhiên, ngoại trừ trang phục biến thành vũ cơ một ít ngày.
Theo như lời của hắn, tòa trạch viện này không coi là quá lớn, nhưng chỉ có ba người ở lại vẫn là có chút trống trải.
Hạ nhân không nhiều, nhưng cũng đủ duy trì sinh hoạt thông thường cần thiết.
Tên tướng sĩ đưa bọn họ đến rồi cùng với nhóm hạ nhân chào hỏi một phen, sau đó liền cáo từ rời đi, Như Thương dẫn theo Quỷ Đồng trong trong ngoài ngoài trạch viện đều nhìn chung quanh một lần, bộ dáng rất có điểm giống vị lãnh đạo khảo sát điều tra.
Khi trở lại đến trước viện, thì cô độc chứng đã tự mình tìm được gian phòng để ở.
Nàng không có quấy rầy, tự lo an bài hạ nhân tìm cho Quỷ Đồng và bản thân gian phòng thật tốt, đồng thời cũng dựa theo vóc người của bọn họ đi mua quần áo và giầy để tắm rửa thay đổi.
Có một nha đầu rất kỹ lưỡng chu đáo, nấu nước phân công nhau đưa vào trong phòng để ba người bọn họ tắm rửa, cách sắp xếp mọi thứ làm Như Thương rất hài lòng, tắm rửa hoàn toàn sạch sẽ, cuối cùng thật sự là cắm đầu ngã trên giường yên ổn mà ngủ một giấc.
Đương nhiên, bất quá cái gọi là yên ổn của nàng mà nói chỉ là tương đối.
Từ lúc nàng hiểu chuyện, ngày đó trở đi, cũng chưa biết không hề phòng bị mà ngủ là mùi vị gì.
Hoàn cảnh cuộc sống căng thẳng khiến cho nàng đã sớm học cách cảnh giác, cho nên, bất kể là có bao nhiêu mệt mỏi, tổn thương có nặng bao nhiêu, thần kinh của nàng cũng giữ vững ở trạng thái không động thì thôi, có chuyển động khác lạ là lập tức có thể bước vào chiến đấu.
Lúc này, ngủ một giấc đến sáng sớm ngày thứ hai, nhóm hạ nhân cũng chuẩn bị xong quần áo mới cho nàng.
Đó là một bộ váy tơ lụa màu hồng nhạt, tơ lụa rất nhẹ phối hợp với voan mỏng bên trong, làm cho vóc người của nàng thon gọn vô cùng xinh đẹp tuyệt vời.
Y phục vừa mặc lên, Như Thương lập tức có một loại cảm giác đã lâu ngày không thấy.
Nàng đã bao lâu không có mặc qua xiêm y như vậy?
Hẳn là từ khi ra khỏi Tần Lĩnh, sau đó cũng chưa từng có đi?
Dĩ nhiên, ngoại trừ trang phục biến thành vũ cơ một ít ngày.
/552
|