(*) Chỉ nhà ở đồ sộ, to lớn.
Type: Trần Huyền
Vạt váy dài kéo qua thềm ngọc với lan can chạm trổ, tiến vào sâu trong cung điện u ám.
Trong bóng mờ thăm thẳm, có người thoáng luống cuống đứng dậy khỏi ghế.
Phượng phu nhân dừng lại, hơi ngẩng mặt lên, nở một nụ cười bình thản mà ưu thương.
Nụ cười như thế, in vào mắt Thiên Thịnh đế, phản phất như thấy một đóa hoa lặng lẽ bung cánh trên vách đá, nở rộ trong khung cảnh khô cứng khiến lòng người trở nên mềm mại.
“Minh Anh…” Ông vươn tay ra có phần si mê, dịu dàng gọi bà.
Phượng phu nhân đăm đăm nhìn ông, không lạy, mà chỉ mỉm cười bước lên.
Thiên Thịnh đế nắm lấy tay bà, mang theo cảm giác thương xót phức tạp, nói một thôi một hồi: “Minh Anh, nói cho cùng ngươi cũng bị người ta lừa gạt, lại có công lớn với nước nhà, trẫm thật sự không đành lòng giết ngươi. Nhưng tội đại nghịch thế này, nếu không đưa ra một lời giải thích thì nói không xuôi… Hậu cung phía bên kia có tòa cung điện bỏ đó không dùng, rất gần Hậu Quân hiên, cũng rất kín đáo… Ngươi cứ ở lại đó, sau này đừng ra ngoài nữa là được.”
Phượng phu nhân cụp mắt xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn, gương mặt hơi cúi, không thấy được nét cười mỉa mai đong trên khóe môi.
Đây vốn là một mật án hoàng gia không ai biết tới, cho ai sống, bắt ai chết, cần gì phải giải thích với ai?
Năm đó bà cứu giá cứu quốc, công lao ngút trời, đổi lại chính là sự khoan dung như thế này sao?
Một tòa cung điện hoang phế, những năm cuối đời, ông ta muốn từ nay về sau bà sẽ bị giam trong mấy thước cung thất, nửa bước không được ra ngoài, để một mình ông ta độc chiếm.
Ông ta ấy à… vĩnh viễn bạc bẽo ích kỷ như vậy.
Bà mỉm cười nhè nhẹ, mang theo chút ngẩn ngơ lẫn kiên quyết, khẽ đáp: “Xin tuân lời bệ hạ.”
“Minh Anh.” Trong mắt Thiên Thịnh đế lóe lên một tia vui mừng, ông ta nắm tay bà, bước vào màn trướng lớp lớp: “Đến đây… Để ta ngắm nàng cho kĩ.”
Rèm rủ tầng tầng, vắt ngang trong điện sâu, vượt qua từng lớp giống như vượt qua đường đời hiểm trở bất tận. Những lớp sa bị gió thổi phất phơ ấy, tựa như tơ nhện khiến người ta không thể chạm vào, chạm phải liền đứt phựt.
Ông ta khoác vai bà, phía trước, rèm châu giường ngọc, phòng ngợp trầm hương.
Giờ này ai nắm lấy tay ai, khao khát muốn vươn tới cõi ôn nhu sau bao năm chờ đợi đằng đẳng.
Giờ này ai dựa vào lòng ai, đợi chờ kết cục dứt khoác sau một đời gian khổ vẫy vùng.
Thiên Thịnh đế kéo Phượng phu nhân ngồi xuống, tiến lại gần ánh nến hồng lay động, ngắm nhìn tỉ mỉ mặt mũi người kia, ánh mắt như say. Một lúc sau, ngón tay dịu dàng đặt xuống cổ áo Phượng phu nhân.
“Bệ hạ…” Phượng phu nhân lại nhẹ nhàng né tránh.
Thiên Thịnh đế ngẩn người, mi tâm nổi lên thần sắc nặng nề u ám.
“Sáng thế này… Xấu hổ quá…” Gương mặt Phượng phu nhân hơi ửng đỏ, chỉ vào giá nến tạo hình thị nữ kia.
Thiên Thịnh đế mỉm cười buông tay, Phượng phu nhân đứng dậy, thổi tắt ánh nến.
Bóng tối buông xuống, sau tấm rèm xuyên qua một tia nắng nhợt nhạt. Thiên Thịnh đế lười biếng nằm xuống giường, chờ nữ tử kia uyển chuyển bước lại, chung cuộc mây mưa.
“Rầm.”
Âm thanh nặng nề, khiến cả chiếc giường rung lên nhè nhẹ.
Thiên Thịnh đế mắt khép hờ, đang chìm đắm trong mộng đẹp, trong cơn mơ màng chợt cảm thấy xà nhà dường như bị đổ sập, hoảng sợ nhảy dựng lên.
“Có chuyện gì thế?”
Không ai đáp lời ông ta, cung nhân đều bị đuổi tít ra bên ngoài, trong bóng tối hình như dâng lên một thứ mùi nồng nặc như gỉ sắt, quen thuộc đến nỗi khiến lòng người sợ hãi.
“Minh Anh!”
Thiên Thịnh đế xỏ chân vào giày nhẹ dưới giường, có cảm giác giày bị ngấm ướt, loáng thoáng thấy Phượng phu nhân ngã xuống mặt đất, một vũng chất lỏng thẫm màu lẳng lặng loang ra trên sàn gạch vàng.
Ông ta lao tới, “xoẹt” một tiếng xốc màn che lên, ánh mặt trời chiếu thẳng vào, rọi sáng một vùng đỏ tươi rực rỡ.
“Bệ hạ…” Phượng phu nhân thoi thóp nằm trong vũng máu vươn tay về phía ông ta, ngón tay nhuốm máu như tạc từ ngọc, “Thần…”
Thiên Thịnh đế ngây ra như phỗng, liếc thấy chân giường bọc vàng bên cạnh đầu bà đã nhuộm một màu đỏ rực kinh người, vừa rồi… Bà nhất định đã đập đầu vào đó, dùng chính huyệt thái dương của mình, kiên quyết không giữ lại một chút sức lực nào, đập vỡ bản thân.
Trong khoảnh khắc vừa tức giận vừa buồn bã, còn đan xen mấy phần thất vọng và khó hiểu, ông ta né tránh vũng máu đang loang về phía chân mình, hỏi bà như đang mơ: “Vì sao… Vì sao… Ngươi lại ghét trẫm đến thế…”
“Không phải…” Phượng phu nhân vẫn kiên trì đưa tay về phía ông ta, sắc mặt thê lương, máu tươi ồ ạt chảy ra từ thái dương, thấm ướt làn tóc mai, không thấy đáng sợ mà chỉ thấy buồn thương.
“Bệ hạ…” Trên hàng mi của bà, dần dần thấm ướt một hàng lệ, “… Minh Anh năm đó sinh con mất nhiều máu, về sau áo cơm được bữa nay mất bữa mai, nhiều năm nghèo khổ… đã mắc bệnh của phụ nữ… Thân thể như thế này… làm sao xứng… sao xứng hầu hạ bệ hạ… Minh Anh coi bệ hạ như thần… Sao có thể dùng thân thể không sạch sẽ… khinh nhờn…”
Thiên Thịnh đế ngẩn người ra đó, cảm giác nóng bỏng trong lòng nháy mắt trào dâng, dồn lên tận hốc mắt, rốt cuộc cũng rơi lệ.
“Minh Anh!” Cuối cùng ông ta cũng tới gần bà, cầm cánh tay bà đang vươn tới, không né tránh máu tươi dính nhớp nữa, nước mắt rò rỉ xuống từng giọt, “Sao ngươi không nói sớm chứ… Để thái y xem bệnh cho ngươi là được, cho dù… cho dù trị không dứt… thì cũng không tổn hại đến lòng quý trọng của trẫm dành cho ngươi…”
Rồi ông ta quay phắt lại, quát to: “Gọi thái y! Gọi thái y lập tức lăn đến đây cho trẫm!”
Cung nhân ngoài điện cuống cuồng chạy đi, Thiên Thịnh đế ôm nữ tử ấy trong lồng ngực, chỉ cảm thấy một khoảng trống rỗng mờ mịt trong lòng.
“Một nữ tử… bẩn thỉu bất trung như thần…” Phượng phu nhân ngước mắt buồn rầu nhìn Thiên Thịnh đế, “Giữ thần lại… chung quy sẽ mang đến phiền phức cho bệ hạ… Các Hoàng tử nhìn chòng chọc như sói như hổ… Bệ hạ đi từng bước gian nan… Mấy năm nay thần đã thấy… cũng lo sợ thay cho ngài… Minh Anh không thể vì… một cái mạng hèn của thần… mà thản nhiên cầu được sống… mang đến cho bệ hạ… tai họa ngầm.”
Thiên Thịnh đế chấn động, nhớ đến những đứa con như hổ đói rình mồi, nhớ đến Ngũ hoàng tử vừa mới thua trận tự sát, giữa dòng suy nghĩ lóe lên như ánh chớp, ông ta đã hiểu ra nỗi trăn trở của Phượng phu nhân là đúng, trong lòng càng thêm cảm động, nghẹn ngào nói: “Khó cho người rồi… lo nghĩ vì trẫm như thế… chỉ tiếc cho ngươi.”
“Hai mươi năm trước… Minh Anh có thể chết vì bệ hạ…” Môi Phượng phu nhân nở một nụ cười dịu dàng như đóa hoa sen trắng, “Tuy rằng… đã lạc mất một đoạn đường… nhưng cuối cùng Minh Anh vẫn còn có thể… chết vì bệ hạ… Minh Anh rất vui… rất… vui…”
Thiên Thịnh đế ôm chặt lấy bà, cảm nhận được dòng máu nóng kia chảy không ngừng, cảm thấy sinh mệnh bà đang chảy mất từng giọt từng giọt một giữa những lời rủ rỉ thâm tình này, trong lúc đau đớn ông ta hốt hoảng cho rằng, bà quả thật đã chết vì mình, uất ức cầu toàn như thế, lại hiểu sâu đại nghĩa như thế, giống hệt như… hai mươi năm trước vậy.
“Hai mươi năm trước…” Phượng phu nhân nỉ non, mỉm cười, lộ ra tia vui vẻ rạng rỡ.
“Hai mươi năm trước…” Thiên Thịnh đế thì thào lặp lại, hai mắt đẫm lệ mông lung.
Vào khoảnh khắc ấy, thời gian dường như vùn vụt trôi ngược, thiếu nữ tóc đen mắt sáng hai mươi năm trước xuất hiện, giữa cát vàng nhuộm máu bổ ra một kiếm như ánh chớp lóe lên, chặt đứt bàn tay nắm một cây thương đang nhằm vào ngực hắn.
“Chúa thượng! Thần tới cứu ngài!”
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt tươi cười của nàng với một thân giáp đỏ thẫm máu, với một mũi tên dài cắm trên bả vai. Vậy mà nàng vẫn không hề biến sắc, một tay đỡ lấy hắn, lao về phía những kẻ địch vây quanh đông hơn mình gấp mấy chục lần.
Đó là một trận chiến vô cùng thảm thiết…
Hắn bị thương nặng, mất đi sức chiến đấu, hoàn toàn dựa vào một mình nàng xung phong liều chết. Thiếu nữ mảnh mai dùng thắt lưng buộc chặt một kẻ nặng nề như hắn trên lưng mình, ngạo nghễ nhảy vào giữa trận địa địch. Hắn yếu ớt nhìn nàng vung đao hạ đao, máu của kẻ khắc và máu của nàng bắn ra tung tóe, nhìn nàng cõng theo hắn nằm bất động, nữa quỳ xuống đất lê lết từng chút một, đầu gối mài lên mặt đất lởm chởm đá, máu thịt lẫn lộn… Những giọt máu nóng bỏng bắn vào trong mắt hắn, nóng bỏng hơn cả nước mắt. Hắn ôm nỗi lòng như thiêu đốt đó thề với bản thân… rằng nếu có thể sóng sót ra ngoài… nhất định… nhất định sẽ đối xử tốt với nàng…
Một lời thề như thế, khi ấy cảm thấy trọn đời không thể quên. Nhưng thời gian rốt cuộc đã vót mòn trí nhớ, dần dần cũng nhạt phai… Cho đến hôm nay, nữ tử ấy mỉm cười mang theo mấy phần hoài niệm, nhẹ nhàng nhắc lại chuyện của hai mươi năm trước.
Ông ta nắm chặt tay bà, máu đào tựa lửa như thể thiêu đốt con tim ông ta. Ông ta ghé tai bà, khẽ khàng nói: “Trẫm vẫn luôn nhớ đến nàng… Năm ấy trên kim điệm nàng quẳng chén làm thơ, trong lòng trẫm…”
Đây là khúc mắc trong lòng ông ta, cho đến khi bà chết, ông ta cũng không quên hỏi cho rõ ràng – năm nào quẳng chén làm thơ trên kim điện, trong lòng ông ta rung động sâu sắc, sau đó liền chuẩn bị hạ chiếu phong bà làm phi. Ai ngờ chưa được bao lâu, bà đã bỏ trốn cùng kẻ khác, đó là lần đầu tiên trong đời ông ta phải đối mặt với sự cự tuyệt, đến từ bà.
“… Minh Anh chưa bao giờ dám yêu bệ hạ…” Phượng phu nhân tỉ mỉ xoa lên hàng râu lún phún của Thiên Thịnh đế, nở một nụ cười thê lương, “… Tam cung lục viện… bảy mươi hai phi tần… Minh Anh vọng tưởng cùng bệ hạ… một đời một kiếp sánh chung đôi… Nhưng chuyện đó là không thể… Cầu chẳng được… Ở lại Đế Kinh cũng chỉ thêm buồn… Minh Anh không… bỏ trốn cùng người khác… mà là thần bỏ đi một mình… Đến năm sau… vì giang hồ túng thiếu… nên mới gả cho người ta…”
Thiên Thịnh đế ngẩn ngơ nhìn bà, thê lương nói: “Minh Anh! Bao nhiêu năm qua trẫm đã hiểu lầm nàng!”
“Phải… Thần… bản thân… quá… tham lam…” Phượng phu nhân mỉm cười nhàn nhạt, bất cứ khi nào cũng có thể bị lưỡi kiếm chết chóc xuyên qua, “Đến chết… vẫn không đổi…”
“Đừng nói nữa…” Thiên Thịnh đế ôm bà nghẹn ngào, “Nói cho trẫm biết… nàng còn tâm nguyện gì chưa trọn vẹn?”
“Chỉ mong… bệ hạ an khang vui vẻ…” Phượng phu nhân đáp nhẹ bẫng, “Năm ấy… trên kim điện quảng chén làm thơ… thật sảng khoái…”
“Nàng có thể yên tâm mà đi.” Thiên Thịnh đế lệ nóng doanh tròng nhớ lại nửa năm trước, cô gái làm thơ trên kim điện, chính là Phượng Tri Vi con gái của bà, trong lòng dâng lên một chút dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Nàng muốn trẫm an khang vui vẻ, trẫm cũng muốn nàng rời đi không vướng bận lo âu. Con gái của nàng, trẫm sẽ đối xử tốt với nó, nó rất giống nàng… Trẫm phong cho nó… phong cho nó làm Quận chúa… Ban hôn… với Hách Liên Tranh!”
“Tri Vi… rất giống thần…” Nhắc tới Phượng Tri Vi, Phượng phu nhân cuối cùng cũng nở một nụ cười rạng rỡ mà kiêu sa, siết chặt bàn tay Thiên Thịnh đế, “Quận chúa gì đó… chẳng quan trọng… Chỉ xin người nể mặt Minh Anh… Nếu nó có dại dột làm sai chuyện gì… Xin người hãy bỏ qua một chút… Ban hôn… Ngài xem xét mà làm… Thảo nguyên quá xa… Đau lòng…”
“Hách Liên Thế tử sẽ đối xử tốt với nó, nhưng trẫm sẽ theo ý nàng mà xem xét lại.” Thiên Thịnh đế ôm nữ tử nhẹ như lông vũ, thấy bà còn chút hơi tàn mỏng manh như tơ nhện, vật lộn không chịu ra đi, biết bà đang chờ người thân duy nhất. Ông ta nhẹ nhàng lau nước mắt, đặt bà lên giường, lạnh lùng nói với thái y đã tới:
“Dù sao đi nữa, cũng phải kéo dài mạng sống của bà ấy cho trẫm, để bà ấy được thấy Phượng Tri Vi trở về!”
“Vâng!”
Trong hoàng thành sóng ngầm trào dâng, một nữ tử hoàn thành sứ mệnh cả đời mình trong vũng máu.
Ngoài cửa thành Phượng Tri Vi đứng tựa vào gốc cây, nghe hết phong vân biến ảo trong bảy ngày này.
Mặt nàng lấm lem bụi đất, từ lâu đã trắng bệch không còn sắc máu, nhưng không rơi một giọt lệ. Dường như từ khi nghe thấy câu “Muộn rồi…”, tất cả nước mắt đều đã bị cái tin sét đánh kia hong khô.
Nàng tựa sát vào gốc cây ấy, bằng không sẽ không thể tiếp tục chống đỡ thân thể mình.
Mẹ và đệ đệ dính dáng đến vụ án hoàng tự của Đại Thành mà phải vào thiên lao, sau đó đệ đệ mất mạng, mẹ bị đưa vào cung Ninh An, có người thấy không lâu sau, thái y vội vàng chạy tới cung Ninh An.
Tông Thần an ủi nàng, “Có lẽ lệnh đường chỉ bị thương thôi…”
Phượng Tri Vi lắc đầu, Tông Thần ngậm miệng, câu nói này bản thân hắn cũng không tin được – với tính cách mạnh mẽ của Phượng phu nhân, ẩn nhẫn hơn mười năm đến giờ, làm sao có thể tiếp tục nhịn nhục thêm? Từ khi bổ búa cướp ngục, người phụ nữ vày đã vĩnh viễn không định chừa lại đường lui cho mình.
“Tôi tới cung Ninh An.” Một lúc lâu sau, Phượng Tri Vi thản nhiên nói.
“Phượng cô nương.” Tông Thần thử khuyên nhủ nàng: “Làm vậy quá nguy hiểm…”
“Mẹ đang đợi tôi.” Phượng Tri Vi cất giọng đanh thép, tự đưa tay lên gỡ mặt nạ của Ngụy Tri xuống.
Tông Thần không can ngăn nữa, vỗ vỗ tay, đằng sau gốc cây có người đi ra, bưng theo nước sạch, y phục và đồ dùng rửa mặt chải đầu.
“Cô không thể đi gặp bà ấy với bộ dạng thế này. Hoàng đế rất đa nghi.” Tông Thần nói, “Cô rửa sạch bụi đường, ta sẽ cải trang cho cô.”
Phượng Tri Vi rửa mặt thay đồ rồi, hóa trang một lần nữa theo cách trang điểm của Phượng Tri Vi. Tông Thần lấy mỡ dê tỉ mỉ giúp nàng bôi lên lớp da bong không nứt trên môi, lại ấy ra một cái hộp, điểm lên mặt nàng mấy nốt rỗ hoa nhàn nhạt còn sót lại sau cơn bệnh đậu mùa.
Phượng Tri Vi soi gương, hầu như thật giả khó phân, thầm biết vị Tổng lệnh đại nhân này am hiểu dịch dung, chỉ e ngay cả mặt nạ của nàng cũng là tác phẩm của hắn.
Nàng ôm đầy bụng tâm sự đau đớn khổ sở, không muốn nói nhiều, vội vàng lên ngựa, chạy thẳng đến hoàng thành.
Me, hãy chờ con!
Cung Ninh An bao phủ trong bầu không khí tĩnh lặng chết chóc, khiến người ta ngạt thở.
Trong không khí vấn lên một thứ mùi nồng nặc như gỉ sắt, các cung nữ bưng chậu vàng, khi đi vào là nước trong, lúc trở ra đã thành máu loãng.
Thiên Thịnh đế sắc mặt trầm như nước, ngồi ở ngoại điện, trong tay cầm cuốn sách, nhưng không đọc vào một chữ nào.
Phượng phu nhân đã không còn đường xoay chuyển, cú va đập mạnh như thế, bà không chừa lại đường lui cho mình, thái y nói bà đáng ra đã đi từ lâu, nhưng vẫn kiên trì thoi thóp chút hơi tàn. Ông ta hiểu ra bà đang đợi Phượng Tri Vi, cũng lệnh cho thái giám lập tức truyền nàng vào, trong lòng lại không ôm hy vọng – Phượng Tri Vi bây giờ còn ở ngoài hoàng thành, cho dù đã chạy tới chờ sẵn ngoài cửa cung, thì chỉ e cũng không đến kịp.
Nàng cớ sao phải chịu giày vò như thế?
“Bệ hạ…” Thái y vội vàng bước ra khỏi màn trướng, “E là… không được nữa rồi…”
Lòng Thiên Thịnh đế chết lặng.
Cuối cùng nàng vẫn không đợi được!
“Bệ hạ!” Có nội thị chợt tiến vào, không dám lớn tiếng, chỉ cất giọng gọi khẽ. Thiên Thịnh đế sốt ruột ngước mắt lên, đang định nổi giận, lại nghe nội thị nhỏ giọng nói mấy câu.
Lông mày Thiên Thịnh đế khẽ động, buông sách xuống.
“Đã đến đây rồi? Nhanh thế?”
Trong mắt lóe lên một tia vui mừng, Thiên Thịnh đế cao giọng hô, “Mau tuyên!”
Bóng người lóe lên, một cô gái tóc dài váy đen xuất hiện trước cửa điện.
Nàng khe khẽ thở dốc, vầng trán rịn mồ hôi lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt trong tia nắng bên ngưỡng cửa.
Nàng rảo bước, đi một bước sắc mặt lại trắng đi một phần.
“Ngươi đã đến rồi.” Thiên Thịnh đế ngồi trên giường, vẻ mặt buồn đau, “Đến nhìn bà ấy đi.”
Phượng Tri Vi nghe thấy câu này, trong lòng nhẹ nhõm, suýt nữa đã ngã bệt trên đất. Nàng chạy như điên về kinh thành, trên đường đi đã sớm hao hết thể lực, rồi lại liên tục xông qua sáu tầng cửa cung, từ lâu đã cạn kiệt sức lực.
Nhưng giờ còn chưa phải lúc để ngã xuống, nàng vùng lên, dập đầu với Thiên Thịnh đế, rồi chẳng nói chẳng ràng xoay người bước vào nội điện.
Thiên Thịnh đế nhìn theo bóng dáng nàng bằng ánh mắt mừng vui, Phượng Tri Vi lúc này càng giống Thu Minh Anh, thì ông ta càng an tâm hơn.
Phượng Tri Vi đi thẳng vào nội điện, những người khác đã lánh cả ra ngoài.
Phượng phu nhân trên đầu đắp khăn trắng, che khuất đi vết thương. Bà nhìn thẳng lên nóc điện, ánh mắt đã rã rời.
“Mẹ!”
Phượng Tri Vi quỵ xuống, nhào tới trước giường.
Phượng phu nhân nghe thấy tiếng gọi kia, ánh mắt sáng rực lên trong tích tắc. Bà cố gắng chuyển tầm mắt, tìm kiếm bàn tay của Phượng Tri Vi.
“Con… quả nhiên đã đến…” Tiếng bà thều thào, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười, “… Suýt nữa thì mẹ… đã chờ không kịp…”
Phượng Tri Vi nhắm mắt lại, siết chặt lấy tay bà, nhẹ nhàng nói như mộng du: “Con sẽ không để mẹ uổng công chờ… Con đến rồi đây…”
Nàng đưa tay, nhẹ nhàng vén khăn trắng trên đầu Phượng phu nhân. Bà không còn sức lực ngăn cản nàng, nở một nụ cười dịu dàng buồn bã.
Phượng Tri Vi nhìn bà không chớp mắt, nhìn vết thương máu thịt lẫn lộn, từng mảng máu thê lương lọt vào đáy mắt, in sâu dươi đáy lòng, in sâu vào ký ức trọn đời nhất định sẽ không bào giờ phai nhạt.
Nàng phải khắc ghi vết thương hiện giờ của mẹ, giống như khắc ghi tất cả những gì hoàng triều lạnh lẽo này đã cho họ, khắc ghi mười sáu năm vật lộn khổ đau này, nhớ rõ đúng vào lúc nàng đinh ninh mọi chuyện sắp trở nên tốt đẹp, thì có người hung ác đẩy nàng và người thân của nàng rời khỏi áng mây mộng ước.
Nàng phải khắc ghi cuộc đời này lắm khổ đau, giống như vết thương máu thịt lẫn lộn này, từ nay chỗ máu thịt bị cắt rồi này sẽ sinh sôi trong đáy lòng nàng, vĩnh viễn không liền miệng.
Rèm châu vén lên, Thiên Thịnh đế bước vào, ông ta chung quy vẫn chưa yên tâm.
Phượng phu nhân không nói một lời, Phượng Tri Vi cũng im lặng. Nàng nhắm mắt, cảm thấy ngón tay của mẹ đang vẽ chữ trong lòng bàn tay mình.
Ngón tay yếu ớt vạch xuống mấy chữ không trọn vẹn, lại khắc xuống dấu ấn quan trọng nhất trong đời nàng, không nằm trong máu thịt, trong thể xác, mà nằm trong linh hồn, trong ác mộng.
“Tri Vi.” Thiên Thịnh đế dời ánh mắt, tránh né vết thương kinh người kia, vẻ mặt ôn hòa mà xót thương, “ngươi phải nén bi thương…”
Phượng Tri Vi nghe giọng điệu ôn hòa đó, khóe môi lộ ra nụ cười lành lạnh. Nàng thấy ánh mắt Phượng phu nhân đột nhiên trở nên gấp gáp, bèn bóp ngón tay bà ra chiều trấn an.
Mẹ, mẹ yên tâm, con hiểu mà.
Nàng quay đầu lại, đã đổi thành sắc mặt cảm kích, “Bệ hạ…”
Ngón tay Phượng phu nhân cựa quậy, nắm lấy tay nàng, cố gắng đưa về phía Thiên Thịnh đế. Phượng Tri Vi do dự, mím môi, có phần sợ sệt nhìn Thiên Thịnh đế.
Thiên Thịnh đế nhìn thấy vẻ mặt và động tác của hai mẹ con, trong lòng nóng lên, vội vàng tiến lên một bước, đón lấy bàn tay Phượng Tri Vi được Phượng phu nhân đưa qua.
Ông ta đón lấy bàn tay Phượng Tri Vi, chạm vào rồi buông, sau đó hạ giọng nói: “Tri Vi, mẫu thân ngươi có công với nước, bao năm qua trẫm đã phụ lòng bà, giờ trẫm sẽ bù đắp cho ngươi. Từ nay về sau, trẫm phong ngươi làm Quận chúa Thánh Anh, cũng sẽ đối xử với ngươi như con… Ngươi… yên tâm…”
Nước mắt Phượng Tri Vi đã lặng lẽ tuôn rơi đầy mặt.
“Thần nữ tạ ơn!” Nàng nặng nề quỳ dưới chân Thiên Thịnh đế. Ngón tay bám chặt vào kẽ gạch vàng, lẳng lặng dùng sức, lại lẳng lặng vỡ òa. Máu tươi từ từ thấm ra, chảy vào kẽ gạch, nơi đó có một dấu vết sậm màu, là máu của Phượng phu nhân chảy ra không lâu trước đó.
Trong nỗi đau xé lòng ấy, nàng ngẩng đầu lên nhìn Thiên Thịnh đế, thân thiết vô ngần, cứ như nhìn cha ruột của mình.
Thiên Thịnh đế nghĩ đứa bé này có hoàn cảnh đáng thương, từ nay về sau chính là kẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ, trong lòng xót xa, nước mắt trào ra.
Phượng Tri Vi quỳ dưới đất khẽ quay người nhìn sang Phượng phu nhân, bà đã chứng kiến tất cả, khóe môi khẽ cong lên.
Phượng phu nhân đang cười.
Tri Vi à… Tri Vi của bà.
Xưa nay vẫn luôn là đứa con gái yêu quý bà đã hết lòng hết dạ chở che.
Dù có đau buồn phẫn nộ muốn phát điên đến đâu, dù có bị khổ đâu chèn ép đến độ muốn vùng lên mạnh mẽ, nàng vẫn tỉnh táo, bao giờ cũng lựa chọn phương án chính xác nhất. Cho dù lựa chọn này cần nàng dốc hết sức lực của bản thân, cho dù nàng cố gằng kiềm chế mối hận ấy tới mức xương khớp xương toàn thân đều rung lên răng rắc.
Bà thấy thù hận hừng hực của nàng hóa thành sắc màu đen kịt không tan trong đáy mắt, thấy sự ăn năn vô tận của nàng cuồn cuộn không ngơi trong lòng, thấy nàng mặc váy đen cưỡi ngựa ô, rong ruổi nghìn dặm đất đai Thiên Thịnh, trường đao trong tay sáng như tuyết, chém đứt sự phồn vinh giàu có của một thời đại.
Phượng phu nhân khe khẽ mỉm cười, bình thản từ từ chợp mắt. Thế gian này quá nặng nề, bà không chịu nổi chút bụi trần nào đè nén mình nữa.
Trọn một đời khổ tâm phòng bị, cũng chỉ để chờ đợi kết cục dứt khoác cuối cùng này, để hoàn thành sự khởi đầu ngang ngược, để đón chờ buổi hoàng hôn nơi chân trời, nhấn chìm cờ xí hoàng triều nhà ai.
Bà mệt rồi, chuyện sau này, hãy giao cho những người đang tiếp tục tiến tới.
Cuối cùng cũng có thể mỉm cười quay về, ung dung đi gặp chàng.
À không… Còn thiếu một chút nữa… Còn thiếu một chút nữa…
Bà gắng gượng mở mắt, ra hiệu cho con gái tới gần mình.
Gương mặt nàng và đôi môi bà lạnh lẽo như nhau, như tuyết vĩnh cửu đóng băng nơi cực Bắc, từ nay về sau không còn hơi nóng nào có thể sưởi ấm.
“Đừng trách mẹ… Đừng trách… đệ đệ con.” Phượng phu nhân nở một nụ cười thoáng ray rứt, nỉ non bên tai Phượng Tri Vi: “…Nó sống… chính là để… thế mạng cho con.”
Mấy tiếng lượn lờ, tan đi theo gió, hơi thở như sướng giá trên cửa sổ, lạnh lẽo mà phai nhạt đi.
Câu nói cuối cùng trong đời, vẫn trong trẻo như gió mà lại nặng trĩu như chùy, nện vào cõi lòng giờ đây đã tan nát của người con gái ấy.
“Á…”
Một ngụm máu tươi, phun lên mặt nền gạch vàng.
Sắc trời trong cung, vẫn luôn gò bó trong một mảnh trời hình tứ giác, một khối vuông vuông vắn vắn, không để ngươi vượt qua hàng rào quy củ.
Tựa như một cỗ quan tài, bắt thân xác vĩnh viễn ngủ say trong đó.
Phượng Tri Vi khoanh chân ngồi trong thiên điện của cung Ninh An, đối mặt với hai cỗ quan tài, đọc xong bức thư viết cho nàng mà Phượng phu nhân đã giấu trong thắt lưng.
Nàng chăm chú đọc như nuốt từng chữ, rất lâu rất lâu sau, mới đưa bức thư sát vào trường minh đăng (*), từ từ đốt rụi.
(*) Loại đèn được thắp sáng liên tục cả đêm lẫn ngày, chủ yếu dùng cho việc thờ cúng.
Giấy thư hơi cuộn lại nơi đầu ngọn lửa, bay xuống thành tro tàn.
Ánh lửa chiếu lên mắt nàng, lạnh lẽo vô ngần, tựa như một vực thẳm không bờ bến, tối đen nhìn không thấy đáy.
Màu trắng phất phơ trong gió đêm, nàng cầm đèn, đi lại giữa hai cỗ quan tài như một bóng ma.
Có một cỗ, là của Phượng Hạo.
Sau khi xét nghiệm đây chính là Phượng Hạo, theo lệ phải ném vào lò hỏa táng. Nhưng nàng khẩn cầu Thiên Thịnh đế cho đệ đệ được toàn thây, Thiên Thịnh đế thấy mắt nàng nổi đầy tơ máu, trầm ngâm một thoáng, rồi đồng ý.
“Đây là bệ hạ khoan dung.” Thái giám trả thi thể cho nàng cất giọng the thé: “Xưa nay đều đưa vào lò hỏa táng, không ai được toàn thây.”
Bệ hạ khoan dung.
Trước trường minh đăng leo lét, nàng khe khẽ mỉm cười.
Cho ngươi một cái xác, cũng gọi là khoan dung.
Nhưng không sao cả, so với ta, ông đúng là khoan dung hơn, tương lai ông sẽ biết thôi.
Đứa bé kia lặng lẽ nằm ngủ, mắt mở thật to, trước khi chết tròng mắt còn lưu lại nét hoảng sợ đau đớn – nó ra đi rất vật vã, rất không cam lòng.
Phượng Tri Vi đăm đăm nhìn nó rất lâu, đưa tay từ từ xoa lên gương mặt lạnh như băng của nó, lần gần đây nhất mình chạm vào nó là bao giờ nhỉ? Chẳng nhớ rõ nữa, nàng ghét bỏ nó như thế, chưa bao giờ muốn chạm vào nó, hồi bé nàng cảm thấy nó là con quỷ đời nợ, lớn lên rồi nàng cho nó là mối liên lụy lớn nhất của nàng.
Nửa năm trước khi nó sắp chết thay nàng, nàng còn lén lút giở trò, nhốt nó vào đại lao bộ Hình.
Quãng thời gian cuối cùng trong cuộc đời nó, đã trải qua trong lao tù.
Cuối cùng, nàng mới là mối liên lụy lớn nhất, nàng mới là kẻ thực sự thiếu nợ người khác mà vĩnh viễn không thể trả.
Mẹ nói mẹ phụ lòng nó, ít ra mẹ còn cưng chiều nó mười sáu năm, ra sức đền bù cho nó. Còn nàng là kẻ thực sự thiếu nợ nó, thì lại đối đãi lạnh lùng với nó mười sáu năm trời.
Ngón tay nàng từ từ lướt qua gương mặt nó… Hạo Nhi… Cho tỷ vuốt ve đệ một lần, là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng trong đời.
Cả đời này đệ sống vì tỷ, chết cũng vì tỷ, nhưng lại không có hơi ấm của tỷ. Giờ đây hãy để tỷ đền bù cho đệ, tuy đã muộn màng rồi.
Nhưng ngón tay nàng không vuốt qua đôi mắt vẫn còn mở to của Phượng Hạo.
Hạo Nhi.
Tỷ để cho đệ nhìn tỷ, nhìn tỷ cho rõ.
Đây là người tỷ tỷ tuyệt tình nhất thiên hạ, người thân lạnh nhạt nhất, nữ tử ngu xuẩn nhất. Ả đã dùng thời gian mười sáu năm, để cô phụ đệ.
…
Ánh sáng nơi ngọn đè dầu từ từ leo lắt, như ánh lửa ma trơi vụt sáng vụt tối.
Nàng đứng trước quan tài Phượng phu nhân.
Mẹ.
Con từng hỏi mẹ vô số lần, Hỏa Phượng Nữ soái phóng túng tuyệt diễm năm nào, đã bị ai dập tắt ánh hào quang và khí thế đanh thép một đời?
Mẹ hoàn toàn có thể không cho con câu trả lời, vì sao nhất định phải dùng cái chết, để nói cho biết kết cục duy nhất của câu hỏi này?
Chúng ta từng giao hẹn sẽ cùng nhau rời khỏi Đế Kinh, nhưng người tính không bằng trời tính, ông trời chưa bao giờ chịu thành toàn cho con dù chỉ là một giấc mơ nhỏ bé nhất. Mẹ vĩnh viễn không đợi con, con vĩnh viễn không thể ở bên mẹ, dạo núi chơi biển, trải qua cuộc sống thế ngoại đào nguyên.
Đây, phải chăng là vận mệnh.
Đến giờ con không dám nhớ lại mẹ đã sống qua mười sáu năm ấy như thế nào.
Đến giờ con không dám nhớ lại, lần đó con quay về Thu phủ, mẹ mang một bộ y phục mới may đến đưa cho con, con lại để mẹ đứng ngoài cửa chỉ vì mẹ không chịu đưa đệ đệ tới núi Thủ Dương. Ngày đó trời đổ một cơn mưa nhỏ, con đứng sau cánh cửa chờ nghe thấy tiếng mẹ rời đi, con đã chờ bao lâu? Chờ đến khi con sắp ngủ… Ngày đó y phục của mẹ nhất định đã ướt hết trong ngoài.
Cho đến hôm nay con mới hiểu được.
Mẹ không thể để nó bị đưa đến núi Thủ Dương, bởi rời nó quá xa, sự tình bại lộ sẽ không có ai chịu chết thay con.
Mẹ không thể để nó bị đuổi ra khỏi phủ, bởi ra khỏi phủ nó không thể tự bảo vệ mình, một khi gặp chuyện không may sẽ không có ai chịu chết thay con.
Mẹ.
Mẹ muốn dùng hai khối thi thể người thân duy nhất của con để nói cho con biết, thời gian không thể chảy ngược, có ăn năn hối hận đến đâu cũng không tài nào bù đắp được sai lầm lúc trước.
Cho dù hôm nay con ngủ trong quan tài này, đặt bản thân mình vào đáy quan tài, cũng vĩnh viễn không thể đổi lại khoảnh khắc mẹ mỉm cười chia nhau ăn một cái bánh bao với con, không thể đổi lại khoảnh khắc đệ đệ ở bên kia bàn, một mình ăn hết bát canh cải trắng.
Trong một năm này con đã hưởng đủ vinh hoa phú quý trên đời, nhưng đến hôm nay con mới hiểu ra rằng, điều con thật sự muốn, vẫn là ba người quây quần quanh bàn, đầu chạm đầu, uống một bát canh cải trắng kia.
Đuổi không kịp, kéo chẳng về, thế gian này, bi thương vô hạn.
Ngọn đèn dần dần tắt lịm.
Vào lúc nửa đêm, tuyết bắt đầu rơi.
Tuyết rất lớn, chẳng bao lâu đã đóng một tầng dày.
Phượng Tri Vi lặng im thin thít, y phục mỏng manh, đi trong đất tuyết lạnh lẽo ngập quá mắt cá chân, buốt giá thấu xương, rồi lại không cảm thấy lạnh – từ hôm nay trở đi, không còn chuyện gì có thể khiến nàng lạnh nữa.
Từ hôm nay trở đi, nàng đã ngủ say trong tuyết sâu đóng băng vĩnh viễn, không có gì cả, một mình một bóng.
“Tri Vi, chờ ta.”
“Đến khi đó tôi muốn tận tai nghe tiếng hồ cỏ lau rì rào trong gió tựa như tiếng thủy triều, haojwc giả cũng có một cọng lông chim rơi xuống vạt áo tôi, ưm… Ngài có chịu cùng tôi nghe lại ấm thanh đó một lần không?”
Chúng ta sẽ không bao giờ còn ở bên nhau, nghe tiếng cỏ lau xao xác nữa.
Khi Kim Thược vệ do Tân Tử Nghiễn đứng đầu phá tan cửa viện Tụy Phương trai, thì trảng cỏ kia đã định trước sẽ vĩnh viễn lụi tàn.
Yêu hận đúng sai, mãi nằm trên đường.
Ninh Dịch.
Kim Thược vệ là của ngươi, đúng không?
Quá tình điều tra về Phượng gia, đã bắt đầu từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, đúng không?
Ngươi chú ý đến Phượng Hạo, cũng bắt nguồn từ sự hoài nghi của ngươi với thân thế ta và nó, đúng không?
Hóa ra xưa nay ta vẫn luôn là mục tiêu của ngươi – không phải là tình yêu, mà là hoàng quyền sinh tử.
Hóa ra xưa nay ta vẫn luôn đứng ở bờ đối diện với ngươi – không phải là vận mệnh, mà là dòng máu đối lập.
A… Ngốc biết bao, ngốc biết bao nhiêu.
Hóa ra trọn đời ta đã định trước sẽ không bao giờ được phóng túng, khi ta muốn ôm lòng phúng ngựa, vận mệnh lại muốn hung hăng ghìm dây cương của ta, quất thêm cho ta một roi thấu xương nhất nặng nề nhất.
Hóa ra tất cả mong chờ của ta, đều là giấc mộng lơ lửng trên mây, nhìn thì đẹp đẽ đấy, nhưng thật ra bất cứ lúc nào cũng có thể bị sấm chớp chẻ đôi, bị cuồng phong thổi tan tác.
Hóa ra ta tưởng rằng với tay là chạm tới, thực tế lại xa tận chân trời, cách Sở hà Hán giới.
Tuyết vẫn vô tình rơi, gào thét thở than, không cần biết giờ này khắc này, có ai y phục mỏng manh thân mình lạnh giá, đứng mãi trong đêm tuyết hay không.
Phượng Tri Vi từ từ ngồi xuống một gốc cây lùn, dùng ngón tay, chầm chậm viết ra một cái tên.
Trong màn đêm ánh tuyết, nàng nhìn cái tên kia xuất hiện đến xuất thần, sau đó đưa bàn tay đã lạnh cứng đỏ bừng, lặng lẽ che lên đó.
Mảng tuyết kia bị bàn tay không có hơi ấm của nàng ấp nóng, muôn vàn tâm sự, tất cả quạnh hiu, dần dần đều hóa thành dùng nước chảy trôi, tựa như một số thứ không thể níu giữ trong đời người, ví như sinh mệnh, ví như tình thân.
Lúc hừng đông, nàng đỡ hai cỗ quan tài, đạp tuyết rời khỏi cung Ninh An. Bóng lưng nàng thẳng tắp trong mưa tuyết hỗn loạn, đầu không ngoảnh lại.
Cái tên bị lòng bàn tay ấp chảy dưới gốc cây kia, bị nàng lẳng lặng bỏ lại đằng sau. Tuyết lớn tầng tầng che phủ nơi đó, vĩnh viễn không thể gạt tuyết tìm lại nữa.
Đế Kinh năm Trường Hi thứ mười sáu, có cô gái mồ côi bị đuổi ra khỏi nhà, có tiểu tư kỹ viện ăn nhờ ở đậu, có Quốc sĩ vô song một bước lên mây, có thiếu niên khâm sai thuận buồm xuôi gió.
Đế Kinh năm Trường Hi thứ mười sáu, có Hoàng tử phong lưu ruổi ngựa kinh hoa, có Đế vương khai quốc lạnh lẽo bạc tình, có một đời Nữ soái nhẫn nhục cầu sinh, có thiếu niên vô tội ngây thơ chờ chết.
Đế Kinh năm Trường Hi thứ mười sáu, có buổi đầu gặp gỡ lạnh nhạt giữa hồ băng mùa đông, có nửa đêm đối ẩm nơi cầu vắng gió lộng, có dựa dẫm cầu sinh trong mưa phùn chùa cổ, có sinh tử cận kề trong gió mây Hoàng Hải.
Đế Kinh năm Trường Hi thứ mười sáu, có hồi ức rực rỡ nhất xán lạn nhất trong cuộc đời một người, trong đếm tuyết đầu tiên của năm, đã lặng lẽ sang trang.
Vùi lấp phồn hoa.
Type: Trần Huyền
Vạt váy dài kéo qua thềm ngọc với lan can chạm trổ, tiến vào sâu trong cung điện u ám.
Trong bóng mờ thăm thẳm, có người thoáng luống cuống đứng dậy khỏi ghế.
Phượng phu nhân dừng lại, hơi ngẩng mặt lên, nở một nụ cười bình thản mà ưu thương.
Nụ cười như thế, in vào mắt Thiên Thịnh đế, phản phất như thấy một đóa hoa lặng lẽ bung cánh trên vách đá, nở rộ trong khung cảnh khô cứng khiến lòng người trở nên mềm mại.
“Minh Anh…” Ông vươn tay ra có phần si mê, dịu dàng gọi bà.
Phượng phu nhân đăm đăm nhìn ông, không lạy, mà chỉ mỉm cười bước lên.
Thiên Thịnh đế nắm lấy tay bà, mang theo cảm giác thương xót phức tạp, nói một thôi một hồi: “Minh Anh, nói cho cùng ngươi cũng bị người ta lừa gạt, lại có công lớn với nước nhà, trẫm thật sự không đành lòng giết ngươi. Nhưng tội đại nghịch thế này, nếu không đưa ra một lời giải thích thì nói không xuôi… Hậu cung phía bên kia có tòa cung điện bỏ đó không dùng, rất gần Hậu Quân hiên, cũng rất kín đáo… Ngươi cứ ở lại đó, sau này đừng ra ngoài nữa là được.”
Phượng phu nhân cụp mắt xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn, gương mặt hơi cúi, không thấy được nét cười mỉa mai đong trên khóe môi.
Đây vốn là một mật án hoàng gia không ai biết tới, cho ai sống, bắt ai chết, cần gì phải giải thích với ai?
Năm đó bà cứu giá cứu quốc, công lao ngút trời, đổi lại chính là sự khoan dung như thế này sao?
Một tòa cung điện hoang phế, những năm cuối đời, ông ta muốn từ nay về sau bà sẽ bị giam trong mấy thước cung thất, nửa bước không được ra ngoài, để một mình ông ta độc chiếm.
Ông ta ấy à… vĩnh viễn bạc bẽo ích kỷ như vậy.
Bà mỉm cười nhè nhẹ, mang theo chút ngẩn ngơ lẫn kiên quyết, khẽ đáp: “Xin tuân lời bệ hạ.”
“Minh Anh.” Trong mắt Thiên Thịnh đế lóe lên một tia vui mừng, ông ta nắm tay bà, bước vào màn trướng lớp lớp: “Đến đây… Để ta ngắm nàng cho kĩ.”
Rèm rủ tầng tầng, vắt ngang trong điện sâu, vượt qua từng lớp giống như vượt qua đường đời hiểm trở bất tận. Những lớp sa bị gió thổi phất phơ ấy, tựa như tơ nhện khiến người ta không thể chạm vào, chạm phải liền đứt phựt.
Ông ta khoác vai bà, phía trước, rèm châu giường ngọc, phòng ngợp trầm hương.
Giờ này ai nắm lấy tay ai, khao khát muốn vươn tới cõi ôn nhu sau bao năm chờ đợi đằng đẳng.
Giờ này ai dựa vào lòng ai, đợi chờ kết cục dứt khoác sau một đời gian khổ vẫy vùng.
Thiên Thịnh đế kéo Phượng phu nhân ngồi xuống, tiến lại gần ánh nến hồng lay động, ngắm nhìn tỉ mỉ mặt mũi người kia, ánh mắt như say. Một lúc sau, ngón tay dịu dàng đặt xuống cổ áo Phượng phu nhân.
“Bệ hạ…” Phượng phu nhân lại nhẹ nhàng né tránh.
Thiên Thịnh đế ngẩn người, mi tâm nổi lên thần sắc nặng nề u ám.
“Sáng thế này… Xấu hổ quá…” Gương mặt Phượng phu nhân hơi ửng đỏ, chỉ vào giá nến tạo hình thị nữ kia.
Thiên Thịnh đế mỉm cười buông tay, Phượng phu nhân đứng dậy, thổi tắt ánh nến.
Bóng tối buông xuống, sau tấm rèm xuyên qua một tia nắng nhợt nhạt. Thiên Thịnh đế lười biếng nằm xuống giường, chờ nữ tử kia uyển chuyển bước lại, chung cuộc mây mưa.
“Rầm.”
Âm thanh nặng nề, khiến cả chiếc giường rung lên nhè nhẹ.
Thiên Thịnh đế mắt khép hờ, đang chìm đắm trong mộng đẹp, trong cơn mơ màng chợt cảm thấy xà nhà dường như bị đổ sập, hoảng sợ nhảy dựng lên.
“Có chuyện gì thế?”
Không ai đáp lời ông ta, cung nhân đều bị đuổi tít ra bên ngoài, trong bóng tối hình như dâng lên một thứ mùi nồng nặc như gỉ sắt, quen thuộc đến nỗi khiến lòng người sợ hãi.
“Minh Anh!”
Thiên Thịnh đế xỏ chân vào giày nhẹ dưới giường, có cảm giác giày bị ngấm ướt, loáng thoáng thấy Phượng phu nhân ngã xuống mặt đất, một vũng chất lỏng thẫm màu lẳng lặng loang ra trên sàn gạch vàng.
Ông ta lao tới, “xoẹt” một tiếng xốc màn che lên, ánh mặt trời chiếu thẳng vào, rọi sáng một vùng đỏ tươi rực rỡ.
“Bệ hạ…” Phượng phu nhân thoi thóp nằm trong vũng máu vươn tay về phía ông ta, ngón tay nhuốm máu như tạc từ ngọc, “Thần…”
Thiên Thịnh đế ngây ra như phỗng, liếc thấy chân giường bọc vàng bên cạnh đầu bà đã nhuộm một màu đỏ rực kinh người, vừa rồi… Bà nhất định đã đập đầu vào đó, dùng chính huyệt thái dương của mình, kiên quyết không giữ lại một chút sức lực nào, đập vỡ bản thân.
Trong khoảnh khắc vừa tức giận vừa buồn bã, còn đan xen mấy phần thất vọng và khó hiểu, ông ta né tránh vũng máu đang loang về phía chân mình, hỏi bà như đang mơ: “Vì sao… Vì sao… Ngươi lại ghét trẫm đến thế…”
“Không phải…” Phượng phu nhân vẫn kiên trì đưa tay về phía ông ta, sắc mặt thê lương, máu tươi ồ ạt chảy ra từ thái dương, thấm ướt làn tóc mai, không thấy đáng sợ mà chỉ thấy buồn thương.
“Bệ hạ…” Trên hàng mi của bà, dần dần thấm ướt một hàng lệ, “… Minh Anh năm đó sinh con mất nhiều máu, về sau áo cơm được bữa nay mất bữa mai, nhiều năm nghèo khổ… đã mắc bệnh của phụ nữ… Thân thể như thế này… làm sao xứng… sao xứng hầu hạ bệ hạ… Minh Anh coi bệ hạ như thần… Sao có thể dùng thân thể không sạch sẽ… khinh nhờn…”
Thiên Thịnh đế ngẩn người ra đó, cảm giác nóng bỏng trong lòng nháy mắt trào dâng, dồn lên tận hốc mắt, rốt cuộc cũng rơi lệ.
“Minh Anh!” Cuối cùng ông ta cũng tới gần bà, cầm cánh tay bà đang vươn tới, không né tránh máu tươi dính nhớp nữa, nước mắt rò rỉ xuống từng giọt, “Sao ngươi không nói sớm chứ… Để thái y xem bệnh cho ngươi là được, cho dù… cho dù trị không dứt… thì cũng không tổn hại đến lòng quý trọng của trẫm dành cho ngươi…”
Rồi ông ta quay phắt lại, quát to: “Gọi thái y! Gọi thái y lập tức lăn đến đây cho trẫm!”
Cung nhân ngoài điện cuống cuồng chạy đi, Thiên Thịnh đế ôm nữ tử ấy trong lồng ngực, chỉ cảm thấy một khoảng trống rỗng mờ mịt trong lòng.
“Một nữ tử… bẩn thỉu bất trung như thần…” Phượng phu nhân ngước mắt buồn rầu nhìn Thiên Thịnh đế, “Giữ thần lại… chung quy sẽ mang đến phiền phức cho bệ hạ… Các Hoàng tử nhìn chòng chọc như sói như hổ… Bệ hạ đi từng bước gian nan… Mấy năm nay thần đã thấy… cũng lo sợ thay cho ngài… Minh Anh không thể vì… một cái mạng hèn của thần… mà thản nhiên cầu được sống… mang đến cho bệ hạ… tai họa ngầm.”
Thiên Thịnh đế chấn động, nhớ đến những đứa con như hổ đói rình mồi, nhớ đến Ngũ hoàng tử vừa mới thua trận tự sát, giữa dòng suy nghĩ lóe lên như ánh chớp, ông ta đã hiểu ra nỗi trăn trở của Phượng phu nhân là đúng, trong lòng càng thêm cảm động, nghẹn ngào nói: “Khó cho người rồi… lo nghĩ vì trẫm như thế… chỉ tiếc cho ngươi.”
“Hai mươi năm trước… Minh Anh có thể chết vì bệ hạ…” Môi Phượng phu nhân nở một nụ cười dịu dàng như đóa hoa sen trắng, “Tuy rằng… đã lạc mất một đoạn đường… nhưng cuối cùng Minh Anh vẫn còn có thể… chết vì bệ hạ… Minh Anh rất vui… rất… vui…”
Thiên Thịnh đế ôm chặt lấy bà, cảm nhận được dòng máu nóng kia chảy không ngừng, cảm thấy sinh mệnh bà đang chảy mất từng giọt từng giọt một giữa những lời rủ rỉ thâm tình này, trong lúc đau đớn ông ta hốt hoảng cho rằng, bà quả thật đã chết vì mình, uất ức cầu toàn như thế, lại hiểu sâu đại nghĩa như thế, giống hệt như… hai mươi năm trước vậy.
“Hai mươi năm trước…” Phượng phu nhân nỉ non, mỉm cười, lộ ra tia vui vẻ rạng rỡ.
“Hai mươi năm trước…” Thiên Thịnh đế thì thào lặp lại, hai mắt đẫm lệ mông lung.
Vào khoảnh khắc ấy, thời gian dường như vùn vụt trôi ngược, thiếu nữ tóc đen mắt sáng hai mươi năm trước xuất hiện, giữa cát vàng nhuộm máu bổ ra một kiếm như ánh chớp lóe lên, chặt đứt bàn tay nắm một cây thương đang nhằm vào ngực hắn.
“Chúa thượng! Thần tới cứu ngài!”
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt tươi cười của nàng với một thân giáp đỏ thẫm máu, với một mũi tên dài cắm trên bả vai. Vậy mà nàng vẫn không hề biến sắc, một tay đỡ lấy hắn, lao về phía những kẻ địch vây quanh đông hơn mình gấp mấy chục lần.
Đó là một trận chiến vô cùng thảm thiết…
Hắn bị thương nặng, mất đi sức chiến đấu, hoàn toàn dựa vào một mình nàng xung phong liều chết. Thiếu nữ mảnh mai dùng thắt lưng buộc chặt một kẻ nặng nề như hắn trên lưng mình, ngạo nghễ nhảy vào giữa trận địa địch. Hắn yếu ớt nhìn nàng vung đao hạ đao, máu của kẻ khắc và máu của nàng bắn ra tung tóe, nhìn nàng cõng theo hắn nằm bất động, nữa quỳ xuống đất lê lết từng chút một, đầu gối mài lên mặt đất lởm chởm đá, máu thịt lẫn lộn… Những giọt máu nóng bỏng bắn vào trong mắt hắn, nóng bỏng hơn cả nước mắt. Hắn ôm nỗi lòng như thiêu đốt đó thề với bản thân… rằng nếu có thể sóng sót ra ngoài… nhất định… nhất định sẽ đối xử tốt với nàng…
Một lời thề như thế, khi ấy cảm thấy trọn đời không thể quên. Nhưng thời gian rốt cuộc đã vót mòn trí nhớ, dần dần cũng nhạt phai… Cho đến hôm nay, nữ tử ấy mỉm cười mang theo mấy phần hoài niệm, nhẹ nhàng nhắc lại chuyện của hai mươi năm trước.
Ông ta nắm chặt tay bà, máu đào tựa lửa như thể thiêu đốt con tim ông ta. Ông ta ghé tai bà, khẽ khàng nói: “Trẫm vẫn luôn nhớ đến nàng… Năm ấy trên kim điệm nàng quẳng chén làm thơ, trong lòng trẫm…”
Đây là khúc mắc trong lòng ông ta, cho đến khi bà chết, ông ta cũng không quên hỏi cho rõ ràng – năm nào quẳng chén làm thơ trên kim điện, trong lòng ông ta rung động sâu sắc, sau đó liền chuẩn bị hạ chiếu phong bà làm phi. Ai ngờ chưa được bao lâu, bà đã bỏ trốn cùng kẻ khác, đó là lần đầu tiên trong đời ông ta phải đối mặt với sự cự tuyệt, đến từ bà.
“… Minh Anh chưa bao giờ dám yêu bệ hạ…” Phượng phu nhân tỉ mỉ xoa lên hàng râu lún phún của Thiên Thịnh đế, nở một nụ cười thê lương, “… Tam cung lục viện… bảy mươi hai phi tần… Minh Anh vọng tưởng cùng bệ hạ… một đời một kiếp sánh chung đôi… Nhưng chuyện đó là không thể… Cầu chẳng được… Ở lại Đế Kinh cũng chỉ thêm buồn… Minh Anh không… bỏ trốn cùng người khác… mà là thần bỏ đi một mình… Đến năm sau… vì giang hồ túng thiếu… nên mới gả cho người ta…”
Thiên Thịnh đế ngẩn ngơ nhìn bà, thê lương nói: “Minh Anh! Bao nhiêu năm qua trẫm đã hiểu lầm nàng!”
“Phải… Thần… bản thân… quá… tham lam…” Phượng phu nhân mỉm cười nhàn nhạt, bất cứ khi nào cũng có thể bị lưỡi kiếm chết chóc xuyên qua, “Đến chết… vẫn không đổi…”
“Đừng nói nữa…” Thiên Thịnh đế ôm bà nghẹn ngào, “Nói cho trẫm biết… nàng còn tâm nguyện gì chưa trọn vẹn?”
“Chỉ mong… bệ hạ an khang vui vẻ…” Phượng phu nhân đáp nhẹ bẫng, “Năm ấy… trên kim điện quảng chén làm thơ… thật sảng khoái…”
“Nàng có thể yên tâm mà đi.” Thiên Thịnh đế lệ nóng doanh tròng nhớ lại nửa năm trước, cô gái làm thơ trên kim điện, chính là Phượng Tri Vi con gái của bà, trong lòng dâng lên một chút dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Nàng muốn trẫm an khang vui vẻ, trẫm cũng muốn nàng rời đi không vướng bận lo âu. Con gái của nàng, trẫm sẽ đối xử tốt với nó, nó rất giống nàng… Trẫm phong cho nó… phong cho nó làm Quận chúa… Ban hôn… với Hách Liên Tranh!”
“Tri Vi… rất giống thần…” Nhắc tới Phượng Tri Vi, Phượng phu nhân cuối cùng cũng nở một nụ cười rạng rỡ mà kiêu sa, siết chặt bàn tay Thiên Thịnh đế, “Quận chúa gì đó… chẳng quan trọng… Chỉ xin người nể mặt Minh Anh… Nếu nó có dại dột làm sai chuyện gì… Xin người hãy bỏ qua một chút… Ban hôn… Ngài xem xét mà làm… Thảo nguyên quá xa… Đau lòng…”
“Hách Liên Thế tử sẽ đối xử tốt với nó, nhưng trẫm sẽ theo ý nàng mà xem xét lại.” Thiên Thịnh đế ôm nữ tử nhẹ như lông vũ, thấy bà còn chút hơi tàn mỏng manh như tơ nhện, vật lộn không chịu ra đi, biết bà đang chờ người thân duy nhất. Ông ta nhẹ nhàng lau nước mắt, đặt bà lên giường, lạnh lùng nói với thái y đã tới:
“Dù sao đi nữa, cũng phải kéo dài mạng sống của bà ấy cho trẫm, để bà ấy được thấy Phượng Tri Vi trở về!”
“Vâng!”
Trong hoàng thành sóng ngầm trào dâng, một nữ tử hoàn thành sứ mệnh cả đời mình trong vũng máu.
Ngoài cửa thành Phượng Tri Vi đứng tựa vào gốc cây, nghe hết phong vân biến ảo trong bảy ngày này.
Mặt nàng lấm lem bụi đất, từ lâu đã trắng bệch không còn sắc máu, nhưng không rơi một giọt lệ. Dường như từ khi nghe thấy câu “Muộn rồi…”, tất cả nước mắt đều đã bị cái tin sét đánh kia hong khô.
Nàng tựa sát vào gốc cây ấy, bằng không sẽ không thể tiếp tục chống đỡ thân thể mình.
Mẹ và đệ đệ dính dáng đến vụ án hoàng tự của Đại Thành mà phải vào thiên lao, sau đó đệ đệ mất mạng, mẹ bị đưa vào cung Ninh An, có người thấy không lâu sau, thái y vội vàng chạy tới cung Ninh An.
Tông Thần an ủi nàng, “Có lẽ lệnh đường chỉ bị thương thôi…”
Phượng Tri Vi lắc đầu, Tông Thần ngậm miệng, câu nói này bản thân hắn cũng không tin được – với tính cách mạnh mẽ của Phượng phu nhân, ẩn nhẫn hơn mười năm đến giờ, làm sao có thể tiếp tục nhịn nhục thêm? Từ khi bổ búa cướp ngục, người phụ nữ vày đã vĩnh viễn không định chừa lại đường lui cho mình.
“Tôi tới cung Ninh An.” Một lúc lâu sau, Phượng Tri Vi thản nhiên nói.
“Phượng cô nương.” Tông Thần thử khuyên nhủ nàng: “Làm vậy quá nguy hiểm…”
“Mẹ đang đợi tôi.” Phượng Tri Vi cất giọng đanh thép, tự đưa tay lên gỡ mặt nạ của Ngụy Tri xuống.
Tông Thần không can ngăn nữa, vỗ vỗ tay, đằng sau gốc cây có người đi ra, bưng theo nước sạch, y phục và đồ dùng rửa mặt chải đầu.
“Cô không thể đi gặp bà ấy với bộ dạng thế này. Hoàng đế rất đa nghi.” Tông Thần nói, “Cô rửa sạch bụi đường, ta sẽ cải trang cho cô.”
Phượng Tri Vi rửa mặt thay đồ rồi, hóa trang một lần nữa theo cách trang điểm của Phượng Tri Vi. Tông Thần lấy mỡ dê tỉ mỉ giúp nàng bôi lên lớp da bong không nứt trên môi, lại ấy ra một cái hộp, điểm lên mặt nàng mấy nốt rỗ hoa nhàn nhạt còn sót lại sau cơn bệnh đậu mùa.
Phượng Tri Vi soi gương, hầu như thật giả khó phân, thầm biết vị Tổng lệnh đại nhân này am hiểu dịch dung, chỉ e ngay cả mặt nạ của nàng cũng là tác phẩm của hắn.
Nàng ôm đầy bụng tâm sự đau đớn khổ sở, không muốn nói nhiều, vội vàng lên ngựa, chạy thẳng đến hoàng thành.
Me, hãy chờ con!
Cung Ninh An bao phủ trong bầu không khí tĩnh lặng chết chóc, khiến người ta ngạt thở.
Trong không khí vấn lên một thứ mùi nồng nặc như gỉ sắt, các cung nữ bưng chậu vàng, khi đi vào là nước trong, lúc trở ra đã thành máu loãng.
Thiên Thịnh đế sắc mặt trầm như nước, ngồi ở ngoại điện, trong tay cầm cuốn sách, nhưng không đọc vào một chữ nào.
Phượng phu nhân đã không còn đường xoay chuyển, cú va đập mạnh như thế, bà không chừa lại đường lui cho mình, thái y nói bà đáng ra đã đi từ lâu, nhưng vẫn kiên trì thoi thóp chút hơi tàn. Ông ta hiểu ra bà đang đợi Phượng Tri Vi, cũng lệnh cho thái giám lập tức truyền nàng vào, trong lòng lại không ôm hy vọng – Phượng Tri Vi bây giờ còn ở ngoài hoàng thành, cho dù đã chạy tới chờ sẵn ngoài cửa cung, thì chỉ e cũng không đến kịp.
Nàng cớ sao phải chịu giày vò như thế?
“Bệ hạ…” Thái y vội vàng bước ra khỏi màn trướng, “E là… không được nữa rồi…”
Lòng Thiên Thịnh đế chết lặng.
Cuối cùng nàng vẫn không đợi được!
“Bệ hạ!” Có nội thị chợt tiến vào, không dám lớn tiếng, chỉ cất giọng gọi khẽ. Thiên Thịnh đế sốt ruột ngước mắt lên, đang định nổi giận, lại nghe nội thị nhỏ giọng nói mấy câu.
Lông mày Thiên Thịnh đế khẽ động, buông sách xuống.
“Đã đến đây rồi? Nhanh thế?”
Trong mắt lóe lên một tia vui mừng, Thiên Thịnh đế cao giọng hô, “Mau tuyên!”
Bóng người lóe lên, một cô gái tóc dài váy đen xuất hiện trước cửa điện.
Nàng khe khẽ thở dốc, vầng trán rịn mồ hôi lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt trong tia nắng bên ngưỡng cửa.
Nàng rảo bước, đi một bước sắc mặt lại trắng đi một phần.
“Ngươi đã đến rồi.” Thiên Thịnh đế ngồi trên giường, vẻ mặt buồn đau, “Đến nhìn bà ấy đi.”
Phượng Tri Vi nghe thấy câu này, trong lòng nhẹ nhõm, suýt nữa đã ngã bệt trên đất. Nàng chạy như điên về kinh thành, trên đường đi đã sớm hao hết thể lực, rồi lại liên tục xông qua sáu tầng cửa cung, từ lâu đã cạn kiệt sức lực.
Nhưng giờ còn chưa phải lúc để ngã xuống, nàng vùng lên, dập đầu với Thiên Thịnh đế, rồi chẳng nói chẳng ràng xoay người bước vào nội điện.
Thiên Thịnh đế nhìn theo bóng dáng nàng bằng ánh mắt mừng vui, Phượng Tri Vi lúc này càng giống Thu Minh Anh, thì ông ta càng an tâm hơn.
Phượng Tri Vi đi thẳng vào nội điện, những người khác đã lánh cả ra ngoài.
Phượng phu nhân trên đầu đắp khăn trắng, che khuất đi vết thương. Bà nhìn thẳng lên nóc điện, ánh mắt đã rã rời.
“Mẹ!”
Phượng Tri Vi quỵ xuống, nhào tới trước giường.
Phượng phu nhân nghe thấy tiếng gọi kia, ánh mắt sáng rực lên trong tích tắc. Bà cố gắng chuyển tầm mắt, tìm kiếm bàn tay của Phượng Tri Vi.
“Con… quả nhiên đã đến…” Tiếng bà thều thào, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười, “… Suýt nữa thì mẹ… đã chờ không kịp…”
Phượng Tri Vi nhắm mắt lại, siết chặt lấy tay bà, nhẹ nhàng nói như mộng du: “Con sẽ không để mẹ uổng công chờ… Con đến rồi đây…”
Nàng đưa tay, nhẹ nhàng vén khăn trắng trên đầu Phượng phu nhân. Bà không còn sức lực ngăn cản nàng, nở một nụ cười dịu dàng buồn bã.
Phượng Tri Vi nhìn bà không chớp mắt, nhìn vết thương máu thịt lẫn lộn, từng mảng máu thê lương lọt vào đáy mắt, in sâu dươi đáy lòng, in sâu vào ký ức trọn đời nhất định sẽ không bào giờ phai nhạt.
Nàng phải khắc ghi vết thương hiện giờ của mẹ, giống như khắc ghi tất cả những gì hoàng triều lạnh lẽo này đã cho họ, khắc ghi mười sáu năm vật lộn khổ đau này, nhớ rõ đúng vào lúc nàng đinh ninh mọi chuyện sắp trở nên tốt đẹp, thì có người hung ác đẩy nàng và người thân của nàng rời khỏi áng mây mộng ước.
Nàng phải khắc ghi cuộc đời này lắm khổ đau, giống như vết thương máu thịt lẫn lộn này, từ nay chỗ máu thịt bị cắt rồi này sẽ sinh sôi trong đáy lòng nàng, vĩnh viễn không liền miệng.
Rèm châu vén lên, Thiên Thịnh đế bước vào, ông ta chung quy vẫn chưa yên tâm.
Phượng phu nhân không nói một lời, Phượng Tri Vi cũng im lặng. Nàng nhắm mắt, cảm thấy ngón tay của mẹ đang vẽ chữ trong lòng bàn tay mình.
Ngón tay yếu ớt vạch xuống mấy chữ không trọn vẹn, lại khắc xuống dấu ấn quan trọng nhất trong đời nàng, không nằm trong máu thịt, trong thể xác, mà nằm trong linh hồn, trong ác mộng.
“Tri Vi.” Thiên Thịnh đế dời ánh mắt, tránh né vết thương kinh người kia, vẻ mặt ôn hòa mà xót thương, “ngươi phải nén bi thương…”
Phượng Tri Vi nghe giọng điệu ôn hòa đó, khóe môi lộ ra nụ cười lành lạnh. Nàng thấy ánh mắt Phượng phu nhân đột nhiên trở nên gấp gáp, bèn bóp ngón tay bà ra chiều trấn an.
Mẹ, mẹ yên tâm, con hiểu mà.
Nàng quay đầu lại, đã đổi thành sắc mặt cảm kích, “Bệ hạ…”
Ngón tay Phượng phu nhân cựa quậy, nắm lấy tay nàng, cố gắng đưa về phía Thiên Thịnh đế. Phượng Tri Vi do dự, mím môi, có phần sợ sệt nhìn Thiên Thịnh đế.
Thiên Thịnh đế nhìn thấy vẻ mặt và động tác của hai mẹ con, trong lòng nóng lên, vội vàng tiến lên một bước, đón lấy bàn tay Phượng Tri Vi được Phượng phu nhân đưa qua.
Ông ta đón lấy bàn tay Phượng Tri Vi, chạm vào rồi buông, sau đó hạ giọng nói: “Tri Vi, mẫu thân ngươi có công với nước, bao năm qua trẫm đã phụ lòng bà, giờ trẫm sẽ bù đắp cho ngươi. Từ nay về sau, trẫm phong ngươi làm Quận chúa Thánh Anh, cũng sẽ đối xử với ngươi như con… Ngươi… yên tâm…”
Nước mắt Phượng Tri Vi đã lặng lẽ tuôn rơi đầy mặt.
“Thần nữ tạ ơn!” Nàng nặng nề quỳ dưới chân Thiên Thịnh đế. Ngón tay bám chặt vào kẽ gạch vàng, lẳng lặng dùng sức, lại lẳng lặng vỡ òa. Máu tươi từ từ thấm ra, chảy vào kẽ gạch, nơi đó có một dấu vết sậm màu, là máu của Phượng phu nhân chảy ra không lâu trước đó.
Trong nỗi đau xé lòng ấy, nàng ngẩng đầu lên nhìn Thiên Thịnh đế, thân thiết vô ngần, cứ như nhìn cha ruột của mình.
Thiên Thịnh đế nghĩ đứa bé này có hoàn cảnh đáng thương, từ nay về sau chính là kẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ, trong lòng xót xa, nước mắt trào ra.
Phượng Tri Vi quỳ dưới đất khẽ quay người nhìn sang Phượng phu nhân, bà đã chứng kiến tất cả, khóe môi khẽ cong lên.
Phượng phu nhân đang cười.
Tri Vi à… Tri Vi của bà.
Xưa nay vẫn luôn là đứa con gái yêu quý bà đã hết lòng hết dạ chở che.
Dù có đau buồn phẫn nộ muốn phát điên đến đâu, dù có bị khổ đâu chèn ép đến độ muốn vùng lên mạnh mẽ, nàng vẫn tỉnh táo, bao giờ cũng lựa chọn phương án chính xác nhất. Cho dù lựa chọn này cần nàng dốc hết sức lực của bản thân, cho dù nàng cố gằng kiềm chế mối hận ấy tới mức xương khớp xương toàn thân đều rung lên răng rắc.
Bà thấy thù hận hừng hực của nàng hóa thành sắc màu đen kịt không tan trong đáy mắt, thấy sự ăn năn vô tận của nàng cuồn cuộn không ngơi trong lòng, thấy nàng mặc váy đen cưỡi ngựa ô, rong ruổi nghìn dặm đất đai Thiên Thịnh, trường đao trong tay sáng như tuyết, chém đứt sự phồn vinh giàu có của một thời đại.
Phượng phu nhân khe khẽ mỉm cười, bình thản từ từ chợp mắt. Thế gian này quá nặng nề, bà không chịu nổi chút bụi trần nào đè nén mình nữa.
Trọn một đời khổ tâm phòng bị, cũng chỉ để chờ đợi kết cục dứt khoác cuối cùng này, để hoàn thành sự khởi đầu ngang ngược, để đón chờ buổi hoàng hôn nơi chân trời, nhấn chìm cờ xí hoàng triều nhà ai.
Bà mệt rồi, chuyện sau này, hãy giao cho những người đang tiếp tục tiến tới.
Cuối cùng cũng có thể mỉm cười quay về, ung dung đi gặp chàng.
À không… Còn thiếu một chút nữa… Còn thiếu một chút nữa…
Bà gắng gượng mở mắt, ra hiệu cho con gái tới gần mình.
Gương mặt nàng và đôi môi bà lạnh lẽo như nhau, như tuyết vĩnh cửu đóng băng nơi cực Bắc, từ nay về sau không còn hơi nóng nào có thể sưởi ấm.
“Đừng trách mẹ… Đừng trách… đệ đệ con.” Phượng phu nhân nở một nụ cười thoáng ray rứt, nỉ non bên tai Phượng Tri Vi: “…Nó sống… chính là để… thế mạng cho con.”
Mấy tiếng lượn lờ, tan đi theo gió, hơi thở như sướng giá trên cửa sổ, lạnh lẽo mà phai nhạt đi.
Câu nói cuối cùng trong đời, vẫn trong trẻo như gió mà lại nặng trĩu như chùy, nện vào cõi lòng giờ đây đã tan nát của người con gái ấy.
“Á…”
Một ngụm máu tươi, phun lên mặt nền gạch vàng.
Sắc trời trong cung, vẫn luôn gò bó trong một mảnh trời hình tứ giác, một khối vuông vuông vắn vắn, không để ngươi vượt qua hàng rào quy củ.
Tựa như một cỗ quan tài, bắt thân xác vĩnh viễn ngủ say trong đó.
Phượng Tri Vi khoanh chân ngồi trong thiên điện của cung Ninh An, đối mặt với hai cỗ quan tài, đọc xong bức thư viết cho nàng mà Phượng phu nhân đã giấu trong thắt lưng.
Nàng chăm chú đọc như nuốt từng chữ, rất lâu rất lâu sau, mới đưa bức thư sát vào trường minh đăng (*), từ từ đốt rụi.
(*) Loại đèn được thắp sáng liên tục cả đêm lẫn ngày, chủ yếu dùng cho việc thờ cúng.
Giấy thư hơi cuộn lại nơi đầu ngọn lửa, bay xuống thành tro tàn.
Ánh lửa chiếu lên mắt nàng, lạnh lẽo vô ngần, tựa như một vực thẳm không bờ bến, tối đen nhìn không thấy đáy.
Màu trắng phất phơ trong gió đêm, nàng cầm đèn, đi lại giữa hai cỗ quan tài như một bóng ma.
Có một cỗ, là của Phượng Hạo.
Sau khi xét nghiệm đây chính là Phượng Hạo, theo lệ phải ném vào lò hỏa táng. Nhưng nàng khẩn cầu Thiên Thịnh đế cho đệ đệ được toàn thây, Thiên Thịnh đế thấy mắt nàng nổi đầy tơ máu, trầm ngâm một thoáng, rồi đồng ý.
“Đây là bệ hạ khoan dung.” Thái giám trả thi thể cho nàng cất giọng the thé: “Xưa nay đều đưa vào lò hỏa táng, không ai được toàn thây.”
Bệ hạ khoan dung.
Trước trường minh đăng leo lét, nàng khe khẽ mỉm cười.
Cho ngươi một cái xác, cũng gọi là khoan dung.
Nhưng không sao cả, so với ta, ông đúng là khoan dung hơn, tương lai ông sẽ biết thôi.
Đứa bé kia lặng lẽ nằm ngủ, mắt mở thật to, trước khi chết tròng mắt còn lưu lại nét hoảng sợ đau đớn – nó ra đi rất vật vã, rất không cam lòng.
Phượng Tri Vi đăm đăm nhìn nó rất lâu, đưa tay từ từ xoa lên gương mặt lạnh như băng của nó, lần gần đây nhất mình chạm vào nó là bao giờ nhỉ? Chẳng nhớ rõ nữa, nàng ghét bỏ nó như thế, chưa bao giờ muốn chạm vào nó, hồi bé nàng cảm thấy nó là con quỷ đời nợ, lớn lên rồi nàng cho nó là mối liên lụy lớn nhất của nàng.
Nửa năm trước khi nó sắp chết thay nàng, nàng còn lén lút giở trò, nhốt nó vào đại lao bộ Hình.
Quãng thời gian cuối cùng trong cuộc đời nó, đã trải qua trong lao tù.
Cuối cùng, nàng mới là mối liên lụy lớn nhất, nàng mới là kẻ thực sự thiếu nợ người khác mà vĩnh viễn không thể trả.
Mẹ nói mẹ phụ lòng nó, ít ra mẹ còn cưng chiều nó mười sáu năm, ra sức đền bù cho nó. Còn nàng là kẻ thực sự thiếu nợ nó, thì lại đối đãi lạnh lùng với nó mười sáu năm trời.
Ngón tay nàng từ từ lướt qua gương mặt nó… Hạo Nhi… Cho tỷ vuốt ve đệ một lần, là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng trong đời.
Cả đời này đệ sống vì tỷ, chết cũng vì tỷ, nhưng lại không có hơi ấm của tỷ. Giờ đây hãy để tỷ đền bù cho đệ, tuy đã muộn màng rồi.
Nhưng ngón tay nàng không vuốt qua đôi mắt vẫn còn mở to của Phượng Hạo.
Hạo Nhi.
Tỷ để cho đệ nhìn tỷ, nhìn tỷ cho rõ.
Đây là người tỷ tỷ tuyệt tình nhất thiên hạ, người thân lạnh nhạt nhất, nữ tử ngu xuẩn nhất. Ả đã dùng thời gian mười sáu năm, để cô phụ đệ.
…
Ánh sáng nơi ngọn đè dầu từ từ leo lắt, như ánh lửa ma trơi vụt sáng vụt tối.
Nàng đứng trước quan tài Phượng phu nhân.
Mẹ.
Con từng hỏi mẹ vô số lần, Hỏa Phượng Nữ soái phóng túng tuyệt diễm năm nào, đã bị ai dập tắt ánh hào quang và khí thế đanh thép một đời?
Mẹ hoàn toàn có thể không cho con câu trả lời, vì sao nhất định phải dùng cái chết, để nói cho biết kết cục duy nhất của câu hỏi này?
Chúng ta từng giao hẹn sẽ cùng nhau rời khỏi Đế Kinh, nhưng người tính không bằng trời tính, ông trời chưa bao giờ chịu thành toàn cho con dù chỉ là một giấc mơ nhỏ bé nhất. Mẹ vĩnh viễn không đợi con, con vĩnh viễn không thể ở bên mẹ, dạo núi chơi biển, trải qua cuộc sống thế ngoại đào nguyên.
Đây, phải chăng là vận mệnh.
Đến giờ con không dám nhớ lại mẹ đã sống qua mười sáu năm ấy như thế nào.
Đến giờ con không dám nhớ lại, lần đó con quay về Thu phủ, mẹ mang một bộ y phục mới may đến đưa cho con, con lại để mẹ đứng ngoài cửa chỉ vì mẹ không chịu đưa đệ đệ tới núi Thủ Dương. Ngày đó trời đổ một cơn mưa nhỏ, con đứng sau cánh cửa chờ nghe thấy tiếng mẹ rời đi, con đã chờ bao lâu? Chờ đến khi con sắp ngủ… Ngày đó y phục của mẹ nhất định đã ướt hết trong ngoài.
Cho đến hôm nay con mới hiểu được.
Mẹ không thể để nó bị đưa đến núi Thủ Dương, bởi rời nó quá xa, sự tình bại lộ sẽ không có ai chịu chết thay con.
Mẹ không thể để nó bị đuổi ra khỏi phủ, bởi ra khỏi phủ nó không thể tự bảo vệ mình, một khi gặp chuyện không may sẽ không có ai chịu chết thay con.
Mẹ.
Mẹ muốn dùng hai khối thi thể người thân duy nhất của con để nói cho con biết, thời gian không thể chảy ngược, có ăn năn hối hận đến đâu cũng không tài nào bù đắp được sai lầm lúc trước.
Cho dù hôm nay con ngủ trong quan tài này, đặt bản thân mình vào đáy quan tài, cũng vĩnh viễn không thể đổi lại khoảnh khắc mẹ mỉm cười chia nhau ăn một cái bánh bao với con, không thể đổi lại khoảnh khắc đệ đệ ở bên kia bàn, một mình ăn hết bát canh cải trắng.
Trong một năm này con đã hưởng đủ vinh hoa phú quý trên đời, nhưng đến hôm nay con mới hiểu ra rằng, điều con thật sự muốn, vẫn là ba người quây quần quanh bàn, đầu chạm đầu, uống một bát canh cải trắng kia.
Đuổi không kịp, kéo chẳng về, thế gian này, bi thương vô hạn.
Ngọn đèn dần dần tắt lịm.
Vào lúc nửa đêm, tuyết bắt đầu rơi.
Tuyết rất lớn, chẳng bao lâu đã đóng một tầng dày.
Phượng Tri Vi lặng im thin thít, y phục mỏng manh, đi trong đất tuyết lạnh lẽo ngập quá mắt cá chân, buốt giá thấu xương, rồi lại không cảm thấy lạnh – từ hôm nay trở đi, không còn chuyện gì có thể khiến nàng lạnh nữa.
Từ hôm nay trở đi, nàng đã ngủ say trong tuyết sâu đóng băng vĩnh viễn, không có gì cả, một mình một bóng.
“Tri Vi, chờ ta.”
“Đến khi đó tôi muốn tận tai nghe tiếng hồ cỏ lau rì rào trong gió tựa như tiếng thủy triều, haojwc giả cũng có một cọng lông chim rơi xuống vạt áo tôi, ưm… Ngài có chịu cùng tôi nghe lại ấm thanh đó một lần không?”
Chúng ta sẽ không bao giờ còn ở bên nhau, nghe tiếng cỏ lau xao xác nữa.
Khi Kim Thược vệ do Tân Tử Nghiễn đứng đầu phá tan cửa viện Tụy Phương trai, thì trảng cỏ kia đã định trước sẽ vĩnh viễn lụi tàn.
Yêu hận đúng sai, mãi nằm trên đường.
Ninh Dịch.
Kim Thược vệ là của ngươi, đúng không?
Quá tình điều tra về Phượng gia, đã bắt đầu từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, đúng không?
Ngươi chú ý đến Phượng Hạo, cũng bắt nguồn từ sự hoài nghi của ngươi với thân thế ta và nó, đúng không?
Hóa ra xưa nay ta vẫn luôn là mục tiêu của ngươi – không phải là tình yêu, mà là hoàng quyền sinh tử.
Hóa ra xưa nay ta vẫn luôn đứng ở bờ đối diện với ngươi – không phải là vận mệnh, mà là dòng máu đối lập.
A… Ngốc biết bao, ngốc biết bao nhiêu.
Hóa ra trọn đời ta đã định trước sẽ không bao giờ được phóng túng, khi ta muốn ôm lòng phúng ngựa, vận mệnh lại muốn hung hăng ghìm dây cương của ta, quất thêm cho ta một roi thấu xương nhất nặng nề nhất.
Hóa ra tất cả mong chờ của ta, đều là giấc mộng lơ lửng trên mây, nhìn thì đẹp đẽ đấy, nhưng thật ra bất cứ lúc nào cũng có thể bị sấm chớp chẻ đôi, bị cuồng phong thổi tan tác.
Hóa ra ta tưởng rằng với tay là chạm tới, thực tế lại xa tận chân trời, cách Sở hà Hán giới.
Tuyết vẫn vô tình rơi, gào thét thở than, không cần biết giờ này khắc này, có ai y phục mỏng manh thân mình lạnh giá, đứng mãi trong đêm tuyết hay không.
Phượng Tri Vi từ từ ngồi xuống một gốc cây lùn, dùng ngón tay, chầm chậm viết ra một cái tên.
Trong màn đêm ánh tuyết, nàng nhìn cái tên kia xuất hiện đến xuất thần, sau đó đưa bàn tay đã lạnh cứng đỏ bừng, lặng lẽ che lên đó.
Mảng tuyết kia bị bàn tay không có hơi ấm của nàng ấp nóng, muôn vàn tâm sự, tất cả quạnh hiu, dần dần đều hóa thành dùng nước chảy trôi, tựa như một số thứ không thể níu giữ trong đời người, ví như sinh mệnh, ví như tình thân.
Lúc hừng đông, nàng đỡ hai cỗ quan tài, đạp tuyết rời khỏi cung Ninh An. Bóng lưng nàng thẳng tắp trong mưa tuyết hỗn loạn, đầu không ngoảnh lại.
Cái tên bị lòng bàn tay ấp chảy dưới gốc cây kia, bị nàng lẳng lặng bỏ lại đằng sau. Tuyết lớn tầng tầng che phủ nơi đó, vĩnh viễn không thể gạt tuyết tìm lại nữa.
Đế Kinh năm Trường Hi thứ mười sáu, có cô gái mồ côi bị đuổi ra khỏi nhà, có tiểu tư kỹ viện ăn nhờ ở đậu, có Quốc sĩ vô song một bước lên mây, có thiếu niên khâm sai thuận buồm xuôi gió.
Đế Kinh năm Trường Hi thứ mười sáu, có Hoàng tử phong lưu ruổi ngựa kinh hoa, có Đế vương khai quốc lạnh lẽo bạc tình, có một đời Nữ soái nhẫn nhục cầu sinh, có thiếu niên vô tội ngây thơ chờ chết.
Đế Kinh năm Trường Hi thứ mười sáu, có buổi đầu gặp gỡ lạnh nhạt giữa hồ băng mùa đông, có nửa đêm đối ẩm nơi cầu vắng gió lộng, có dựa dẫm cầu sinh trong mưa phùn chùa cổ, có sinh tử cận kề trong gió mây Hoàng Hải.
Đế Kinh năm Trường Hi thứ mười sáu, có hồi ức rực rỡ nhất xán lạn nhất trong cuộc đời một người, trong đếm tuyết đầu tiên của năm, đã lặng lẽ sang trang.
Vùi lấp phồn hoa.
/72
|