Type: HK
Tiểu tử Yên gia lần thứ hai gõ cửa, quả nhiên tình thế lần này khác hẳn. Lão nô trước thì hách dịch, mà sau lại cung kính, đích thân ra ngoài nghênh đón, ba người ung dung bước vào cửa lớn của thư viện Thanh Minh có tiếng là khó vượt qua nhất trong ánh mắt vô cùng hâm mộ của mọi người.
Tượng ngọc thì khỏi cần hỏi ý, bây giờ toàn bộ tư duy của y đều hình như đều là bám đuôi Phượng Tri Vi, nàng hoài nghi liệu mình đi nhà xí y có bám theo không? Tiểu tử Yên gia thì vui mừng hớn hở, nhìn cái mặt kia không giống đi làm tiểu tư tí nào, mà cứ như đi làm Viện trưởng.
Phượng Tri Vi giữ thái độ điềm nhiên, dù sao nàng cũng không có nơi nào để đi. Chốn kỹ viện, sau vụ Lý công tử bị cắt bi tốt nhất không nên ở lại quá lâu. Điều đáng tiếc duy nhất chính là chỗ hắc y nhân, công việc sắc thuốc cho hắn khiến nàng vô cùng khoan khoái, sau này không còn dịp hưởng thụ nữa rồi.
Nàng lần mò trong ngực áo, nhớ đến quyển sách mà hắc y nhân cho nàng mượn, định bụng giấu béng quyển sách này đi. Dù sao trên đời có mấy ai mượn sách mà biết trả lại đâu?
Tiểu tử yên gia hớn hở bám theo sau lưng nàng, hỏi: “Tiểu đệ Yên Hoài Thạch, không biết đại danh huynh trưởng là gì?”
Hoài Thạch? Tiểu tử này tinh ranh đến độ vắt đá ra dầu, mang cái tên này đúng là không thỏa đáng. Tên này nên đặt cho tượng ngọc thì hơn.
Phượng Vi Tri cười đáp: “Huynh đệ tên Ngụy Tri”.
Đối phường “ừa” một tiếng, rõ ràng là không tin.
Phượng Tri Vi cũng mặc kệ cho hắn thích nghĩ gì thì tùy, hỏi tượng ngọc bằng giọng ôn hòa than thiết: ‘Tên?”
Nàng cuối cùng cũng phát hiện, nói chuyện với người này nhất định không thể diễn giải loằng ngoằng, càng đơn giản thì càng dễ lấy được đáp án
Quả nhiên tượng ngọc đáp: “Cố Nam Y”
“Tên rất hay”. Phượng Tri Vi vờ tang bốc, trong lòng lại nghĩ uổng cho một cái tên đẹp.
Thư viện Thanh Minh rất lớn, trải dài trăm dặm, chia ra làm hai phân viện Chính sử và Quân sự. Tất cả các học sinh nhập học đều mặc áo trắng, đối đãi ngang hàng, ăn ngủ học hành hoàn toàn giống nhau. Nghe nói quy định này do Tân viện trưởng đề ra, ban đầu triều đình hoàn toàn không đồng ý, nói làm thế sẽ không an toàn cho con em quan lại nhập học, cũng không thể tỏ rõ sự tôn quý của họ. Ông Tân Tử Nghiễn này cũng hay, không hề chống đối triều đình, mà lập tức dán một bán bố cáo trước cửa thư viện, bên trên viết: “Bản viện thống nhất học sinh cũng có thể tự chuẩn bị đồ ăn chỗ ở trang phục, lấy đó để phân địa vị cao thấp. Bản viện cũng chỉ nhận y phục không nhận người, phàm là người mặc áo lụa ăn một mình thì cuối năm sẽ thi nhiều hơn người khác một lần, nhưng khi xét thứ bậc không được thấp hơn hạng giỏi, phàm là người mặc áo gấm ăn một mình, cuối năm sẽ thi nhiều hơn người khác hai lần, nhưng khi xét thứ bậc không được thấp hơn hạng xuất sắc … cứ thế mà suy ra”.
Quy định này vừa ra, áo lụa đã biến mất, đám công tử vội vội vàng vàng thay sang một màu áo xanh đồng nhất. Ai mời họ mặc áo lụa, họ sẽ trưng ra bộ mặt đưa đám với kẻ đó.
Ăn, mặc, ở thống nhất rồi, cũng không nhìn ra than phận cao thấp nữa, các học sinh chung sống với nhau càng them tự nhiên thoải mái. Nhưng vẫn có lời đồn tỉ tê rằng trong thư viện có vài học sinh thân phận cao, rất cao rất cao. Có người hỏi: cao đến nhường nào? Thì người bị hỏi nhất định sẽ thần bí lắc lắc ngón tay- không nói được, không nói được.
Trên đường đi, Phượng Tri Vi cứ nghe Yên Hoài Thạch thao thao bất tuyệt giới thiệu về thư viện. Nghe cái giọng biết tuốt này nào có giống một học sinh đợi dài cổ bên ngoài chưa được nhận, mà giống như đã học ở thư viện ba bốn năm rồi.
“Sao ngươi hiểu rõ vậy?” Phượng Tri Vi hỏi hắn.
Tiểu tư Yên Hoài Thạch cười hì hì xoe xoe ngón trỏ vào ngón cái, ý nói: ngân phiếu vạn năng.
“Yên gia làm giàu trên biển, sao còn muốn chui vào trong kinh luồn cúi khắp nơi, chịu đựng uất ức?”
“Triều đình trọng nông ức thương, thương gia dẫu giàu có bậc nhất thiên hạ cũng phải cung kính quan lại địa phương.” Yên Hoài Thạch nhìn lên mái cong của thư viện Thanh Minh, ánh mắt đùa giỡn với đời bỗng lặng đi mấy phần, “Đế Kinh, dù sao cũng là một nơi nhiểu cơ hội”.
Phượng Tri Vi cười, thầm nghĩ thế gia đại tộc đông con nhiều cháu, chức gia chủ đời sau nhất định cũng phải đua tranh kịch liệt. Vị này chạy đến Đế Kinh, hoặc là không chịu nổi cảnh đấu đá phải đi lưu vong, hoặc là đi mở mang kiến thức, hiểu rằng nguồn tài nguyên ở Đế Kinh tương lai sẽ tiếp sức cho mình trong cuộc tranh quyền đoạt vị, nên mới cố ý đến đây. Xem dáng vẻ nhanh nhẹn của tiểu tử Yên gia này, thì khả năng sau có vẻ cao hơn.
Lão nô đưa họ đến chính viện, giao cho một văn sĩ trung niên, ghé tai nói vài câu với văn sĩ. Ánh mắt người kia có phần sửng sốt, lập tức mỉm cười nhìn Phượng Tri Vi ghi rõ tên tuổi lý lịch. Phượng Tri Vi đã sớm bịa ra một bộ lý lịch giả cho mình- tiểu tử nhà nông Ngụy Tri xuất thân từ Nam Sơn đạo, cha mẹ đều đã qua đời, vào kinh nương nhờ gia đình thân thích.
Người kia lại hỏi tỉ mỉ thân phận của hai tùy tùng, xem ra thư viện ngoài lỏng trong chặt, thật ra vẫn rất để tâm đến an toàn nội bộ. Người đi lại xung quanh phần lớn bước nhanh thoăn thoắt, đều biết võ công. Yên Hoài Thạch là dạng cả người đầy rẫy cơ quan ấn vào đâu cũng động, không cần Phượng Tri Vi căn dặn đã sớm bịa ra một mớ lí do như thật, thuyết phục người ta cho mang theo cả Cố Nam Y.
Cố Nam Y từ đầu đến cuối vẫn lẳng lặng đứng bên Phượng Tri Vi, không mở miệng cũng không nhúc nhích, ánh mắt chỉ dừng lại trong vòn một thước ba tấc đát trước mặt. Cơn gió thổi trong thính đường cuốn bay lớp lụa mỏng phủ ngoài nón y, thi thoảng lộ ra khuôn cằm tinh xảo như bạch ngọc.
Mọi người đi qua đi lại đều ngước nhìn y, bị hấp dẫn bởi nét đẹp tinh tế và trầm lặng như tượng ngọc, rồi một khắc sau lập tức dời mắt đi- đây nhất định là cao thủ võ lâm, cao thủ đều thần bí thất thường như thế cả.
Chỉ có Phượng Tri Vi tin chắc, rằng đây chỉ là một gã khờ mà thôi.
Đăng kí xong xuôi, nhận lệnh bài chứng minh thân phận học sinh, bước vào khu nhà ở trong hậu viện của thư viện theo hướng dẫn của văn sĩ, Phượng Tri Vi cực kì kinh ngạc, cười nói: “Khắp thiên hạ đều đồn rằng thư viện Thanh Minh rất khó vào, giờ mới biết hóa ra cuwjhc kỳ đơn giản”.
Yên Hoài Thạch xoay xoay tròng mắt, liếc nàng với vẻ quỷ dị, thầm nghĩ tiểu tử nhà ngươi còn giả vờ giả vịt!
Phượng Tri vi mới đi được vài bước, chợt nghe cách đó không xa có tiếng reo hò ầm ĩ, người đi xung quanh cứ như nghe được hiệu lệnh, đua nhau né sang hai bên đường. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy bóng người nhoáng lên trước mặt, có vật gì đó lướt vèo qua mũi nàng. Chất vải mềm mịn ve vuốt gương mặt nàng, tỏa ra một mùi hương quen thuộc dường như đã gặp ở đâu.
Ống tay áo của Cố Nam Y nháy mắt đã vung lên, ngón tay bị ống tay áo che khuất phóng ra như một tia chớp; nhưng cái bóng kia hớt hơ hớt hải, nhanh chóng lướt vèo qua người Phượng tri Vi như cá lội. Phượng Tri Vi ngạc nhiên ngẩng đầu, thì thấy hình như là một người bị một người khác chân không chạm đất kéo đi, xiêu vẹo phóng qua như một cơn lốc, dọc đường đi còn chào hỏi lung tung: “ A a, cho đi nhờ chút!!! Á á, không tong phải ngài chứ!! Á á, gió dữ lướt qua, rảnh rỗi thì nhường đường!”
Người rảnh rỗi lục tục nhường đường, ai nấy đều ngầm hiểu mà không nói ra, ngay đến Yên Hoài Thạch cũng tránh đi, chỉ có Phượng Tri Vi và Cố Nam Y vẫn đứng đực mặt ra giữa đường.
Phượng Tri Vi còn mải suy nghĩ, chẳng phải người ta nhảy qua rồi sao? Còn nhường đường làm khỉ gì?
Nhưng chẳng bao lâu sau nàng đã có được đáp án.
“Đừng chạy…..”
Chất giọng sắc bén như dây thép đuổi theo màn bụi cuồn cuộn bốc lên sau lưng người kia, lọt thẳng vào tai mọi người. Kế đến là một mảng gấm hoa rực rỡ xanh đỏ tím vàng, bảy tám bà thím xắn cao tay áo, chân dậm bình bịch tay giơ thớt gỗ một lần nữa phô trương phóng qua trước mặt Phượng Tri Vi.
Đi đến đâu là thơm phức đến đấy, Phượng Tri Vi phát sặc vì mùi phấn đậm đà này. Từng làm tiểu tư trong kỹ viện nên nàng lập tức nhận ra đó là loại phấn “Dạ lai hương” rẻ tiền.
“Có….có chuyện gì thế?” Phượng Tri Vi thấy một đám oanh yến dân dã hò hét lao vùn vụt vưới khí thế dốc hết dũng khí đuổi giặc cùng đường, lền lắp bắp khó nhọc.
Nếu nơi đây không phải thư viện Thanh Minh địa vị cao quý thanh danh hiển hách, nàng sẽ nghĩ mình đang đứng trong một chợ thức ăn ở nông thôn”.
“À.” Kẻ duy nhất còn giữ được bình tĩnh là Yên Hoài Thạch , hắn hả hê nói, “Chuyện thường thôi, sau này mỗi ngày huynh có thể thấy hai ba lần, tập cho quen là được. Tối rồi, mau đi ăn cơm, ăn xong còn nghỉ ngơi. Ngày mai chia viện, huynh xem mình sẽ đến viện Chính sử hay Quân sự.”
Phượng Tri Vi mỉm cười, ba người đến phòng ăn. Bữa tối nay có món mì giò heo múc đầy bát sứ cỡ bự với bảy tám miếng thịt kho tàu bóng nhẫy, không đủ thì lấy thêm. Sợi mì mùi vị chất phác, hương thơm mộc mạc chưa đầy phong vị dân dã, khắp gian phòng chật ních những học sinh bê bát mì to chạy loạn, rồi lại nghe những tiếng húp mì soàn soạt.
Yên Hoài Thạch nhập cuộc rất chóng vánh, hắn ôm bát mì bự vừa húp vừa nhảy sang các bàn khác trò chuyện kết thân, hoàn toàn không có vẻ khó ở cố hữu ở công tử nhà giàu. Phượng Tri Vi ngây ra một lát rồi lập tức bắt đầu nhập gia tùy tục jokc húp mì, vừa húp vừa nghĩ bụng thư viện Thanh Minh này chẳng giống một trường học tập trung đệ tử thi hương khắp thiên hạ chút xíu nào, mà giống như một nhà nông ở ngoại thành Đế Kinh.
Húp soàn soạt một hồi, nhận ra xung quanh im ắng lạ lùng, nhìn sang bên cạnh thì thấy Cố Nam Y ngồi đó, một tay bưng bát một tay khẽ vén lớp vải che, lộ ra nửa gương mặt đường nét tinh tế làm người ta muốn nín thở. Người trong sảnh buống bát xuống nhìn y, y lại nhìn chằm chằm vào bát mì trước mặt, không hề nhận ra điều này.
Phượng Tri Vi giần giật khóe môi, nở một nụ cười giả lả- thiếu gia ngài rốt cuộc có ăn không hả? Thiếu gia ngài đang ăn mì hay là đang khoe mặt?
Kế đó lại nghe Cố Nam Y lẩm bẩm đếm: “Một, hai, ba,….., bảy!”
Bảy cái gì mày bảy?
“Cạch!”
Đáy lòng còn một dấu chấm hỏi to đùng chưa có lời giải, Cố Nam Y đã dằn mạnh bát mì xuống, nước dùng văng tung tóe.
Phượng Tri Vi rụt người lại nhường đường, người rình mò bốn phía nhất tề nhảy dựng.
“Bảy miếng!”
Bảy miếng…. bảy miếng gì mới được chứ? Phượng Tri Vi thấy y vẫn cúi gằm mặt xuống nhìn bát mì, chắc là đang đếm số thịt trong bát? Nàng thò đầu sang đếm, quả nhiên là bảy miếng thịt.
Nhưng mà, thế thì có gì không ổn?
Nhìn điệu bộ như có thâm thù đại hận kia, lẽ nào trong bát y là bảy miếng thịt người?
Phượng Tri Vi gắp một miếng thịt kho tàu bóng nhẫy trong bát mình lên, soi dưới nắng cẩn thận ngắm nghía …..nhưng không nhìn ra được, nghe nói thịt người hơi chua…..
“Tám miếng.”
Người kia suýt đập vỡ bát, cuối cùng còn thốt ra hai chữ, Phượng Tri Vi kinh ngạc hồi lâu, nghĩ ra một ý tưởng hoang đường, bèn dò hỏi: “Ngài…muốn ăn tám miếng thịt?”
Cố Nam Y nhìn thẳng vào bát mì, nghiêm túc gật đầu.
Phượng Tri Vi rơi lệ- thiếu gia ngài chê thịt ít thì cứ việc nói thẳng, miễn là đừng tra tấn tôi nữa thì đừng nói là tám miếng, muốn chin miếng tôi cũng không phản đối….Để xem trong bát mình còn mấy miếng? Đem cho y hết!
Nàng vội vàng ân cần gắp thịt trong bát mình sang cho y, định gắp hết để lấy lòng. Không ngờ mới gắp dư ra thêm một miếng, Cố Nam Y đã đưa đũa ra ngăn lại, đũa nàng cũng không thả xuống được.
Rồi y lặp lại: “Tám miếng.”
Ừ thì tám miếng…..
Phượng Tri Vi đưa tay ra kéo sụp cái nón che mặt của y xuống, hạ giọng bảo: “Xin ngài đừng làm chuyện mất mặt nữa, tôi còn muốn ăn cơm cho xong.”
Ăn cơm dưới ánh mắt như sói đói của mọi người thật sự rất căng thẳng!
Cố thiếu gia rốt cuộc cũng hài lòng ăn tám miếng thịt của mình, còn Phượng Tri Vi thì nuốt không trôi, buồn rầu nghĩ cái cục nợ mình mang theo đến bao giờ mưới quẳng đi được?
Cơm nước xong xuôi đi đến xá viện được phân, đây là một căn viện rộng vừa phải với hai căn nhà, một căn dùng để tiếp khách số lượng nhỏ, một căn trong ngoài chia làm hai gian xép, gian xép nhỏ kê một cái giường, gian lớn hơn kê hai cái giường, xem ra đây là phòng chủ nhân và phòng tùy tùng. Phượng Tri Vi khẽ thở phào, vấn đề ngủ nghỉ nàng vẫn lo lắng coi như giải quyết xong. Yên Hoài Thạch cười hì hì tranh công: “Đại ca có hài lòng không? Đây chính là xá viện tốt nhất trong thư viện, giám thị phải khó khăn lắm mới chịu chia cho tôi.”
Phượng Tri Vi mỉm cười tán thưởng, hỏi: “Thì ra ngươi quen biết giám thị?”
“Không quen.”
“Thế tại sao ông ấy lại chiếu cố đến ngươi?”
“Ăn xong bát mì là quen.” Yên Hoài Thạch dương dương đắc ý, “Tôi giúp ông ý bóc ba củ tỏi, ông ấy đến cả tên cô vợ trẻ mới cưới cũng khai ra cho tôi biết.”
“….”
Mệt mỏi cả ngày trời, Phượng Tri Vi đi ngủ từ sớm, lại không thể thiếp ngay đi được. Nàng không quen với việc có hai nam nhân ngủ cách vách, bèn ngồi dậy ngẩn ngơ. Bốn bề rất yên tĩnh, thư viện có quy định giờ Dậu(1) bắt buộc phải đi ngủ, trong không gian tĩnh mịch ấy, một âm thanh nhỏ xíu cũng bị phóng to đến vô hạn.
(1) Giờ Dậu là khoảng thời gian từ năm giờ đến bảy giờ chiều.
(2)
Nhưng mà, hình như thiếu mất tiếng động gì.
Phượng tri Vi cau mày, nghe xa xa có tiếng nước chảy róc rách. Đầu xuân, cánh hoa đào nở sớm rụng lả tả, trong viện bên cách hơn mười trượng văng vẳng tiếng người nói mớ những lời vô nghĩa.
Nhưng lại không có tiếng ngáy của hai người cách vách.
Họ không ngủ, hay là….
Cửa phòng trong bỗng bật mở đánh “kẹt” một tiếng, Cố Nam Y vẫn giữ nguyên kiểu ăn mặc kín đáo ấy, ôm một cái gối bay ra. Phượng Tri Vi há miệng nhìn y trân trân, không thể phủ nhận tuy một nam nhân ôm gối chạy khắp nơi là chuyện cực kỳ đáng sợ, cơ mà kỳ lạ thay tư thái của người này thoạt nhìn không hề khó coi.
Thậm chí…còn mơ hồ quyến rũ….
Toát ra từ ngón tay trắng như tuyết siết chặt cái gối, toát ra từ phong thái thảnh thơi khi y hơi cúi đầu tự vảo vỏ gối bằng vải thô, toát ra từ cặp mổi mềm mại ửng hồng trên nền da trắng mịn ẩn sâu tấm mạng che vén hờ của y.
Khí chất rất mực trong trẻo rất mực thẳng thắn này, tựa như vẻ đẹp giản đơn nhất nguyên sơ nhất đến từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn, vì quá đỗi trong trẻo mà mang vẻ mị hoặc trời sinh.
Phượng Tri Vi chợt nhớ tới một bài từ không đúng lúc.
Tháng năm dễ bỏ rơi người,
Nhuộm xanh màu chuối, nhuộm tươi màu đào….
Đang chìm đắm trong ý cảnh đẹp đẽ của thi từ, chợt thấy người kia tò tò ôm gối đi tới, đi thẳng đến trước giường nàng, xốc chăn nàng lên….
Rồi chui vào ngủ.
Phượng Tri Vi ngồi trên giường.
Nàng chỉ mặc áo đơn, run lẩy bẩy nhìn nam nhân chui vào ổ chăn nàng trong tiết trời lạnh lẽo đầu xuân.
Nam nhân kia thản nhiên ngủ trong tấm chăn vừa được nàng sưởi ấm, nằm ngủ còn không chịu cởi nón che ra.
Phượng tri Vi không phải không muốn hét ầm lên, nhưng có hét đến điếc tai cũng không thể bắt nam nhân này chui ra khỏi ổ chăn của nàng. Nền giáo dục nàng tiếp thu từ nhỏ mách bảo nàng rơi vào cảnh ngộ bất thường, hoảng loạn không có tác dụng gì.
Thế là nàng hết sức bình tĩnh kéo chăn, vỗ vỗ vai đối phương dịu dàng thân mật, vui vẻ hòa nhã nói: “Cố đại hiệp, ngài ngủ nhầm giường rồi.”
Đầu Cố đại hiệp hình như hơi giần giật, Phượng Tri Vi còn đang mừng thầm tưởng y đã nghe lọt thì bỗng nhiên nghe một tiếng “bốp”, sau dó trời đất quay cuồng, mông nàng đau muốn vỡ.
….Nàng bị Cố Nam Y tung cước đá bay xuống đất.
Yên Hoài Thạch nghe tiếng động phi ra khỏi phòng trong, đến nơi thì thấy Phượng Tri Vi ngồi bệt dưới đất, lần đầu tiên thộn mặt ra nhìn lên nam nhân trên giường. Cú ngã làm vạt áo nàng khép hờ, lộ ra một khoảng trắng còn sáng mịn hơn ánh trăng. Hương hoa thoang thoảng trong đêm, không biết từ đâu có hơi thở mờ mịt khẽ khàng lan tỏa khắp nơi.
Yên Hoài Thạch lập tức nhìn sang chỗ khác, đứng ngoài của có phần lúng túng, không biết mình nên đến đỡ nàng hay nên lảng đi.
Rồi hắn nghe Cố Nam Y thản nhiên kê cao gối ngủ trên giường cất giọng nhạt nhẽo: “Ta ngủ một mình.”
Yên Hoài Thạch giật mình, lủi gấp vào phòng trong- những lời phía sau, hắn không nên nghe tiếp thì hơn.
Chẳng phải chỉ là đang ngủ cùng nam nhân này chuyển sang ngủ với nam nhân khác thôi sao….Yên công tử ôm chăn, cười gian xảo như hồ ly.
Phượng Tri Vi cũng mỉm cười, cười tít mắt rồi đứng lên, dịu dàng nói: “Được, ngài ngủ một mình.”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nắm đấm ai to thì người ấy ngủ riêng một gian, nàng không muốn cãi lộn, muốn cãi lộn cũng không cãi vì chuyện này.
Rồi nàng ôm một cái chăn khác chuẩn bị vào phòng trong ngủ, cũng chuẩn bị đuổi Yên công tử ra- chẳng phải hắn rất thân với giám thị sao? Giám thị đến khuê danh của cô vợ cũng kể với hắn, chia nhau cái ổ chăn chắc cũng không để bụng đâu nhỉ?
Mới đi được hai bước, người trên giường đã trở mình, nói: “Ngươi ở lại đây.”
Phượng Tri Vi lảo đảo, suýt nữa là bị chăn quấn chân ngã bổ chửng, quay phắt đầu lại hỏi bằng giọng khó tin: “Tôi ở lại đây?”
Người kia nằm đó, nhịp thở khẽ khàng lay động tấm sa che mặt, nhấp nhô dịu dàng, đường nét mỹ lệ, mà giờ này rơi vào mắt Phượng Tri Vi lại gây cảm giác y giống cương thi sắp sửa vùng dậy.
“Phải.”
Lời ít ý nhiều, chém đinh chặt sắt. Lập tức vung tay lên, một khối tròn trắng lóa bay sang ngay ngắn đậu lại dưới chân Phượng Tri Vi.
Đó là cái gối của nàng.
Vậy là y muốn nàng nằm ngủ dưới đất ....Phượng Tri Vi cúi đầu nhìn chằm chằm cái gối kia, cảnh cáo bản thân hàng trăm lần:
Tuyệt đối không được cầm gối xông lên bịt miệng y....Tuyệt đối không thể không thể không thể...
Hít sâu.... Trên quyển sách kia có nói, gặp chuyện đáng giận khó lòng khống chế sắp sửa bùng cháy, đầu tiên là hít sâu ba lần...
Hít xong ba lần, Phượng Tri Vi đã bình tĩnh lại.
Không phải chỉ là trải chăn ra ngủ dưới đất thôi sao, không phải chỉ bị người ta đuổi xuống khỏi giường thôi sao, không phải chỉ có một nam nhân chiếm giường của mình lại không cho phép mình chiếm giường người khác thôi sao.
Coi như mình là nha hoàn của y là được, nha hoàn đều ngủ trên tấm gỗ kê chân bên giường.
Phượng Tri Vi vắt đầu xếp đồ lên tấm gỗ kê chân bên giường, chăn nửa trải nửa đắp, gối sắp đặt ngay ngắn. Cơn gió đêm xuân thổi vào qua ô cửa sổ khép hờ, xuyên qua phòng ngoài chui vào cửa trong, mang hương thơm lành lạnh. Tâm trạng buồn bã của nàng được xoa dịu đi một nửa, nàng ngẩng đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt với bầu không xanh thẫm lấp lánh ánh sao.
Có thể sống sót, vẫn còn sống sót, không bở lỡ hương hoa mỗi mùa vào những ngày trời đẹp, đã là rất tốt, rất tốt rồi.
Cố Nam Y nằm trên giường, bỗng dưng cựa quậy.
Y cúi đầu xuống, vừa hay bắt gặp gương mặt mỉm cười ngẩng lên của Phượng Tri Vi. Cách một tầng sa, ánh mắt ngưng đọng như vực thẳm của y bắt gặp ý cười ôn hòa như nước của nàng.
Ý cười nhàn nhạt ấy, nở rộ trong những thời khắc tưởng như không thể cười, như nụ hoa lê động sương đêm, , lặng lẽ và diễm lệ dưới gió xuân.
Đêm xuân mơ màng, tấm lụa mỏng che mặt mờ mịt như sương. Sau làn sương y lặng lẽ ngắm nhìn, trước làn sương nàng mỉm cười khe khẽ.
Thời khắc này vắng lặng không rõ nguyên do, ngay cả người mà xưa nay chỉ quanh quẩn trong thế giới của riêng mình cũng không muốn phá vỡ.
Nói thì rất dài, mà gặp gỡ thật ra rất ngắn.
Chỉ sau một cái chớp mắt, y lại trở về với thế giới của riêng mình, quên bẵng đi khoảnh khắc rung động vừa rồi.
Phượng Tri Vi đã sớm rời mắt đi, không hiểu tượng ngọc cương thi xưa nay không làm một động tác thừa, giờ lại nhìn nàng làm gì.
Nàng thoải mái nằm xuống, quấn chăn rồi ngủ thiếp đi trên tấm gỗ kê chân chật hẹp.
Nàng dường như rất nhanh lạc vào cõi mộng, ý cười trên khóe môi dần dần tạn đi, đầu mày khẽ chau lại như đang chìm đắm vào một cuộc đời rắc rối và đau khổ.
Nhịp thở của người trên giường vẫn bình lặng như trước, tồi y cũng chìm vào cõi mộng, tấm mạng che nhẹ nhàng phất phơ. Không ai đoán ra thế giới trong mộng của y, thấy được sắc mặt y đằng sau lớp mạng che.
Có lẽ, không có mộng, cũng không có sắc mặt.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng tịch mịch.
Phượng Tri Vi chẳng mấy chốc đã biết thế nào là hậu quả của việc xúc động làm chuyện ngớ ngẩn.
Không những phải ngủ trên tấm gỗ kê chân, mà còn bao gồm những giáo huấn dưới đây – Cố thiếu gia cành vàng lá ngọc, mong manh dễ vỡ vô cùng. Ví như chất vải may y phục cho y, không thể dầy nặng không thể thô xấu, phải mềm mại mỏng nhẹ, càng nhẹ càng ít càng tốt, phải thoải mái như một lớp da thịt khác. Ví như y phục không được có nếp gấp, hơi nhăn một tí cũng không được, nếu hôm nào y phục không vừa ý, y sẽ thẳng tay ném Phượng Tri Vi phụ trách khâu chuẩn bị y phục cho y ra ngoài.
Phải, nàng phụ trách khâu chuẩn bị y phục; không những thế, nàng còn triệt để rơi vào kiếp chạy việc hàng ngày, bao thầu tất tật mọi việc linh tinh từ sửa áo đến giặt đồ. Việc này không thể trông chờ vào Yên Hoài Thạch, thiếu gia kia có thể tực chăm sóc cho bản thân là tốt lắm rồi. Mà Cố thiếu gia, chỉ cần y phục giặt còn một vết bẩn thôi, là có thể ném nàng từ trong phòng lên thẳng nóc nhà.
Phượng Tri Vi bi ai nghĩ, nam nhân quả nhiên không thể tùy tiện dắt về. Y có chỗ nào giống người hầu của nàng chứ? Rõ ràng là ông chủ của nàng mà.
Lúc này nàng rút bàn tay đầy bọt bồ kết ra khỏi chậu, liếc mắt xuống trường bào và quần dài mềm mại đắt tiền trong chậu, đã nảy ra một ý nghĩ vô cùng xấu xa và đen tối- sao nàng chưa bao giờ được giặt đồ lót của Cố Nam Y nhỉ?
Tưởng tượng đến đây, gương mặt liền ửng lên sắc hồng nhàn nhạt. Rồi nàng nghe tiếng chuông, bèn lau khô tay rồi lấy sách vở lên lớp.
Nàng được phân vào Chính sử viện, trên đường đi ai nấy đều liếc nhìn – dạo gần đây nàng là học sinh nhanh chóng nổi danh trong thư viện, kẻ tùy tùng thần bí kia khiến nàng được rất nhiều người hâm mộ. Nghe nói trong thư viện có người đánh cược, rằng đằng sau lớp mạng che của Cố Nam Y nhất định là một bộ mặt rỗ.
Phải rồi, mặt y rỗ, mà nhân phẩm y còn lồi lõm hơn cái mặt nhiều!
Nhưng nàng vẫn cảm thấy khá hứng thú vưới bài giảng trên thư viện. Thư viện có cách học văn minh, sở học phong phú, không hề giới hạn trong kinh, sử, tử, tập(1) mà đôi khi còn có tiết chính luận- tiết thảo luận nhằm vào tiền triều, thậm chí là chuyện thời sự bấy giờ, tuy vẫn còn mập mờ, nhưng cực kì có lợi cho học sinh. Tiên sinh đứng lớp quá nửa là không giới thiệu thân phận, chỉ đưa ra một cái họ mơ hồ, nhưng nghe nói- lại là nghe nói, có vài tiên sinh thân phận không hề tầm thường, không chỉ có những bậc đại nho đương thời, mà chắc còn có một vài vị quan văn thanh quý trong triều đình.
(1)Cách phan loại sách vở ngày xưa, Kinh tức kinh điển, như Kinh thi, Chu dịch, Luận ngữ, Trung dung. Sử tức chính sử như Sử ký, Hán thư, …Tử là sách của bách gia chư tử viết về nhiều khía cạnh như nghề y, nghề nông, binh pháp, thiên văn, toán học. Tập tức văn thơ từ phú.
Tiết học hôm nay là chính luận- môn học Phương Tri Vi cảm thấy hứng thú nhất. Hồ tiên sinh râu tóc bạc phơ đưa ra một luận đề mới.
“Năm Thủ Thịnh thứ mười ba của Đại Thành, vào lễ mừng thọ thứ bốn mươi tuổi của Lệ đế, các Hoàng tử dâng tặng lễ vật. Trong số đó có Tứ hoàng tử trấn thủ biên quan xa xôi được Đế vương hết mực sủng ái, bởi bệ hạ cầm tinh ngựa, cũng rất yêu ngựa, bèn cất công lặn lội tìm một con ngựa ô tuyệt vời, được trọng binh bảo vệ đưa từ xa đến tặng, lễ vật này chắn chắn khiến bệ hạ hết sức vui mừng. mà khi ấy Hoàng đế còn chưa lập Thái tử, Tứ hoàng tử rất được lòng người- Xin hỏi các trò, nếu trò là phụ tá của Hoàng tử khác, thì sẽ đưa ra kiến nghị gì với chủ mình, để đối phó với việc này?”
Khắp sảnh đường lặng đi một khắc, nhiều học sinh có xuất thân cao quý bị câu hỏi thẳng thắn mà lại ám muội này làm chấn động đến kinh ngạc. Phượng Tri Vi cụp mi, Lệ đế của Đại thành vốn sống không quá bốn mươi tuổi, Tứ hoàng tử của Lệ đế rất gầy yếu, vốn chưa từng phòng thủ biên quan. Câu hỏi này rốt cuộc nhắm vào vị Hoàng đế và Hoàng tử của triều đại nào mới được chứ?
Câu hỏi của hôm nay, thật quái gở…
Có nên trả lời không đây?
Nàng lặng lẽ trầm tư, không để ý đến bầu không khí khác thường xung quanh. Mà dưới bóng cây bên ngoài lớp học, không biết từ bao giờ đã lấp ló xuất hiện một bóng người.
Tiểu tử Yên gia lần thứ hai gõ cửa, quả nhiên tình thế lần này khác hẳn. Lão nô trước thì hách dịch, mà sau lại cung kính, đích thân ra ngoài nghênh đón, ba người ung dung bước vào cửa lớn của thư viện Thanh Minh có tiếng là khó vượt qua nhất trong ánh mắt vô cùng hâm mộ của mọi người.
Tượng ngọc thì khỏi cần hỏi ý, bây giờ toàn bộ tư duy của y đều hình như đều là bám đuôi Phượng Tri Vi, nàng hoài nghi liệu mình đi nhà xí y có bám theo không? Tiểu tử Yên gia thì vui mừng hớn hở, nhìn cái mặt kia không giống đi làm tiểu tư tí nào, mà cứ như đi làm Viện trưởng.
Phượng Tri Vi giữ thái độ điềm nhiên, dù sao nàng cũng không có nơi nào để đi. Chốn kỹ viện, sau vụ Lý công tử bị cắt bi tốt nhất không nên ở lại quá lâu. Điều đáng tiếc duy nhất chính là chỗ hắc y nhân, công việc sắc thuốc cho hắn khiến nàng vô cùng khoan khoái, sau này không còn dịp hưởng thụ nữa rồi.
Nàng lần mò trong ngực áo, nhớ đến quyển sách mà hắc y nhân cho nàng mượn, định bụng giấu béng quyển sách này đi. Dù sao trên đời có mấy ai mượn sách mà biết trả lại đâu?
Tiểu tử yên gia hớn hở bám theo sau lưng nàng, hỏi: “Tiểu đệ Yên Hoài Thạch, không biết đại danh huynh trưởng là gì?”
Hoài Thạch? Tiểu tử này tinh ranh đến độ vắt đá ra dầu, mang cái tên này đúng là không thỏa đáng. Tên này nên đặt cho tượng ngọc thì hơn.
Phượng Vi Tri cười đáp: “Huynh đệ tên Ngụy Tri”.
Đối phường “ừa” một tiếng, rõ ràng là không tin.
Phượng Tri Vi cũng mặc kệ cho hắn thích nghĩ gì thì tùy, hỏi tượng ngọc bằng giọng ôn hòa than thiết: ‘Tên?”
Nàng cuối cùng cũng phát hiện, nói chuyện với người này nhất định không thể diễn giải loằng ngoằng, càng đơn giản thì càng dễ lấy được đáp án
Quả nhiên tượng ngọc đáp: “Cố Nam Y”
“Tên rất hay”. Phượng Tri Vi vờ tang bốc, trong lòng lại nghĩ uổng cho một cái tên đẹp.
Thư viện Thanh Minh rất lớn, trải dài trăm dặm, chia ra làm hai phân viện Chính sử và Quân sự. Tất cả các học sinh nhập học đều mặc áo trắng, đối đãi ngang hàng, ăn ngủ học hành hoàn toàn giống nhau. Nghe nói quy định này do Tân viện trưởng đề ra, ban đầu triều đình hoàn toàn không đồng ý, nói làm thế sẽ không an toàn cho con em quan lại nhập học, cũng không thể tỏ rõ sự tôn quý của họ. Ông Tân Tử Nghiễn này cũng hay, không hề chống đối triều đình, mà lập tức dán một bán bố cáo trước cửa thư viện, bên trên viết: “Bản viện thống nhất học sinh cũng có thể tự chuẩn bị đồ ăn chỗ ở trang phục, lấy đó để phân địa vị cao thấp. Bản viện cũng chỉ nhận y phục không nhận người, phàm là người mặc áo lụa ăn một mình thì cuối năm sẽ thi nhiều hơn người khác một lần, nhưng khi xét thứ bậc không được thấp hơn hạng giỏi, phàm là người mặc áo gấm ăn một mình, cuối năm sẽ thi nhiều hơn người khác hai lần, nhưng khi xét thứ bậc không được thấp hơn hạng xuất sắc … cứ thế mà suy ra”.
Quy định này vừa ra, áo lụa đã biến mất, đám công tử vội vội vàng vàng thay sang một màu áo xanh đồng nhất. Ai mời họ mặc áo lụa, họ sẽ trưng ra bộ mặt đưa đám với kẻ đó.
Ăn, mặc, ở thống nhất rồi, cũng không nhìn ra than phận cao thấp nữa, các học sinh chung sống với nhau càng them tự nhiên thoải mái. Nhưng vẫn có lời đồn tỉ tê rằng trong thư viện có vài học sinh thân phận cao, rất cao rất cao. Có người hỏi: cao đến nhường nào? Thì người bị hỏi nhất định sẽ thần bí lắc lắc ngón tay- không nói được, không nói được.
Trên đường đi, Phượng Tri Vi cứ nghe Yên Hoài Thạch thao thao bất tuyệt giới thiệu về thư viện. Nghe cái giọng biết tuốt này nào có giống một học sinh đợi dài cổ bên ngoài chưa được nhận, mà giống như đã học ở thư viện ba bốn năm rồi.
“Sao ngươi hiểu rõ vậy?” Phượng Tri Vi hỏi hắn.
Tiểu tư Yên Hoài Thạch cười hì hì xoe xoe ngón trỏ vào ngón cái, ý nói: ngân phiếu vạn năng.
“Yên gia làm giàu trên biển, sao còn muốn chui vào trong kinh luồn cúi khắp nơi, chịu đựng uất ức?”
“Triều đình trọng nông ức thương, thương gia dẫu giàu có bậc nhất thiên hạ cũng phải cung kính quan lại địa phương.” Yên Hoài Thạch nhìn lên mái cong của thư viện Thanh Minh, ánh mắt đùa giỡn với đời bỗng lặng đi mấy phần, “Đế Kinh, dù sao cũng là một nơi nhiểu cơ hội”.
Phượng Tri Vi cười, thầm nghĩ thế gia đại tộc đông con nhiều cháu, chức gia chủ đời sau nhất định cũng phải đua tranh kịch liệt. Vị này chạy đến Đế Kinh, hoặc là không chịu nổi cảnh đấu đá phải đi lưu vong, hoặc là đi mở mang kiến thức, hiểu rằng nguồn tài nguyên ở Đế Kinh tương lai sẽ tiếp sức cho mình trong cuộc tranh quyền đoạt vị, nên mới cố ý đến đây. Xem dáng vẻ nhanh nhẹn của tiểu tử Yên gia này, thì khả năng sau có vẻ cao hơn.
Lão nô đưa họ đến chính viện, giao cho một văn sĩ trung niên, ghé tai nói vài câu với văn sĩ. Ánh mắt người kia có phần sửng sốt, lập tức mỉm cười nhìn Phượng Tri Vi ghi rõ tên tuổi lý lịch. Phượng Tri Vi đã sớm bịa ra một bộ lý lịch giả cho mình- tiểu tử nhà nông Ngụy Tri xuất thân từ Nam Sơn đạo, cha mẹ đều đã qua đời, vào kinh nương nhờ gia đình thân thích.
Người kia lại hỏi tỉ mỉ thân phận của hai tùy tùng, xem ra thư viện ngoài lỏng trong chặt, thật ra vẫn rất để tâm đến an toàn nội bộ. Người đi lại xung quanh phần lớn bước nhanh thoăn thoắt, đều biết võ công. Yên Hoài Thạch là dạng cả người đầy rẫy cơ quan ấn vào đâu cũng động, không cần Phượng Tri Vi căn dặn đã sớm bịa ra một mớ lí do như thật, thuyết phục người ta cho mang theo cả Cố Nam Y.
Cố Nam Y từ đầu đến cuối vẫn lẳng lặng đứng bên Phượng Tri Vi, không mở miệng cũng không nhúc nhích, ánh mắt chỉ dừng lại trong vòn một thước ba tấc đát trước mặt. Cơn gió thổi trong thính đường cuốn bay lớp lụa mỏng phủ ngoài nón y, thi thoảng lộ ra khuôn cằm tinh xảo như bạch ngọc.
Mọi người đi qua đi lại đều ngước nhìn y, bị hấp dẫn bởi nét đẹp tinh tế và trầm lặng như tượng ngọc, rồi một khắc sau lập tức dời mắt đi- đây nhất định là cao thủ võ lâm, cao thủ đều thần bí thất thường như thế cả.
Chỉ có Phượng Tri Vi tin chắc, rằng đây chỉ là một gã khờ mà thôi.
Đăng kí xong xuôi, nhận lệnh bài chứng minh thân phận học sinh, bước vào khu nhà ở trong hậu viện của thư viện theo hướng dẫn của văn sĩ, Phượng Tri Vi cực kì kinh ngạc, cười nói: “Khắp thiên hạ đều đồn rằng thư viện Thanh Minh rất khó vào, giờ mới biết hóa ra cuwjhc kỳ đơn giản”.
Yên Hoài Thạch xoay xoay tròng mắt, liếc nàng với vẻ quỷ dị, thầm nghĩ tiểu tử nhà ngươi còn giả vờ giả vịt!
Phượng Tri vi mới đi được vài bước, chợt nghe cách đó không xa có tiếng reo hò ầm ĩ, người đi xung quanh cứ như nghe được hiệu lệnh, đua nhau né sang hai bên đường. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy bóng người nhoáng lên trước mặt, có vật gì đó lướt vèo qua mũi nàng. Chất vải mềm mịn ve vuốt gương mặt nàng, tỏa ra một mùi hương quen thuộc dường như đã gặp ở đâu.
Ống tay áo của Cố Nam Y nháy mắt đã vung lên, ngón tay bị ống tay áo che khuất phóng ra như một tia chớp; nhưng cái bóng kia hớt hơ hớt hải, nhanh chóng lướt vèo qua người Phượng tri Vi như cá lội. Phượng Tri Vi ngạc nhiên ngẩng đầu, thì thấy hình như là một người bị một người khác chân không chạm đất kéo đi, xiêu vẹo phóng qua như một cơn lốc, dọc đường đi còn chào hỏi lung tung: “ A a, cho đi nhờ chút!!! Á á, không tong phải ngài chứ!! Á á, gió dữ lướt qua, rảnh rỗi thì nhường đường!”
Người rảnh rỗi lục tục nhường đường, ai nấy đều ngầm hiểu mà không nói ra, ngay đến Yên Hoài Thạch cũng tránh đi, chỉ có Phượng Tri Vi và Cố Nam Y vẫn đứng đực mặt ra giữa đường.
Phượng Tri Vi còn mải suy nghĩ, chẳng phải người ta nhảy qua rồi sao? Còn nhường đường làm khỉ gì?
Nhưng chẳng bao lâu sau nàng đã có được đáp án.
“Đừng chạy…..”
Chất giọng sắc bén như dây thép đuổi theo màn bụi cuồn cuộn bốc lên sau lưng người kia, lọt thẳng vào tai mọi người. Kế đến là một mảng gấm hoa rực rỡ xanh đỏ tím vàng, bảy tám bà thím xắn cao tay áo, chân dậm bình bịch tay giơ thớt gỗ một lần nữa phô trương phóng qua trước mặt Phượng Tri Vi.
Đi đến đâu là thơm phức đến đấy, Phượng Tri Vi phát sặc vì mùi phấn đậm đà này. Từng làm tiểu tư trong kỹ viện nên nàng lập tức nhận ra đó là loại phấn “Dạ lai hương” rẻ tiền.
“Có….có chuyện gì thế?” Phượng Tri Vi thấy một đám oanh yến dân dã hò hét lao vùn vụt vưới khí thế dốc hết dũng khí đuổi giặc cùng đường, lền lắp bắp khó nhọc.
Nếu nơi đây không phải thư viện Thanh Minh địa vị cao quý thanh danh hiển hách, nàng sẽ nghĩ mình đang đứng trong một chợ thức ăn ở nông thôn”.
“À.” Kẻ duy nhất còn giữ được bình tĩnh là Yên Hoài Thạch , hắn hả hê nói, “Chuyện thường thôi, sau này mỗi ngày huynh có thể thấy hai ba lần, tập cho quen là được. Tối rồi, mau đi ăn cơm, ăn xong còn nghỉ ngơi. Ngày mai chia viện, huynh xem mình sẽ đến viện Chính sử hay Quân sự.”
Phượng Tri Vi mỉm cười, ba người đến phòng ăn. Bữa tối nay có món mì giò heo múc đầy bát sứ cỡ bự với bảy tám miếng thịt kho tàu bóng nhẫy, không đủ thì lấy thêm. Sợi mì mùi vị chất phác, hương thơm mộc mạc chưa đầy phong vị dân dã, khắp gian phòng chật ních những học sinh bê bát mì to chạy loạn, rồi lại nghe những tiếng húp mì soàn soạt.
Yên Hoài Thạch nhập cuộc rất chóng vánh, hắn ôm bát mì bự vừa húp vừa nhảy sang các bàn khác trò chuyện kết thân, hoàn toàn không có vẻ khó ở cố hữu ở công tử nhà giàu. Phượng Tri Vi ngây ra một lát rồi lập tức bắt đầu nhập gia tùy tục jokc húp mì, vừa húp vừa nghĩ bụng thư viện Thanh Minh này chẳng giống một trường học tập trung đệ tử thi hương khắp thiên hạ chút xíu nào, mà giống như một nhà nông ở ngoại thành Đế Kinh.
Húp soàn soạt một hồi, nhận ra xung quanh im ắng lạ lùng, nhìn sang bên cạnh thì thấy Cố Nam Y ngồi đó, một tay bưng bát một tay khẽ vén lớp vải che, lộ ra nửa gương mặt đường nét tinh tế làm người ta muốn nín thở. Người trong sảnh buống bát xuống nhìn y, y lại nhìn chằm chằm vào bát mì trước mặt, không hề nhận ra điều này.
Phượng Tri Vi giần giật khóe môi, nở một nụ cười giả lả- thiếu gia ngài rốt cuộc có ăn không hả? Thiếu gia ngài đang ăn mì hay là đang khoe mặt?
Kế đó lại nghe Cố Nam Y lẩm bẩm đếm: “Một, hai, ba,….., bảy!”
Bảy cái gì mày bảy?
“Cạch!”
Đáy lòng còn một dấu chấm hỏi to đùng chưa có lời giải, Cố Nam Y đã dằn mạnh bát mì xuống, nước dùng văng tung tóe.
Phượng Tri Vi rụt người lại nhường đường, người rình mò bốn phía nhất tề nhảy dựng.
“Bảy miếng!”
Bảy miếng…. bảy miếng gì mới được chứ? Phượng Tri Vi thấy y vẫn cúi gằm mặt xuống nhìn bát mì, chắc là đang đếm số thịt trong bát? Nàng thò đầu sang đếm, quả nhiên là bảy miếng thịt.
Nhưng mà, thế thì có gì không ổn?
Nhìn điệu bộ như có thâm thù đại hận kia, lẽ nào trong bát y là bảy miếng thịt người?
Phượng Tri Vi gắp một miếng thịt kho tàu bóng nhẫy trong bát mình lên, soi dưới nắng cẩn thận ngắm nghía …..nhưng không nhìn ra được, nghe nói thịt người hơi chua…..
“Tám miếng.”
Người kia suýt đập vỡ bát, cuối cùng còn thốt ra hai chữ, Phượng Tri Vi kinh ngạc hồi lâu, nghĩ ra một ý tưởng hoang đường, bèn dò hỏi: “Ngài…muốn ăn tám miếng thịt?”
Cố Nam Y nhìn thẳng vào bát mì, nghiêm túc gật đầu.
Phượng Tri Vi rơi lệ- thiếu gia ngài chê thịt ít thì cứ việc nói thẳng, miễn là đừng tra tấn tôi nữa thì đừng nói là tám miếng, muốn chin miếng tôi cũng không phản đối….Để xem trong bát mình còn mấy miếng? Đem cho y hết!
Nàng vội vàng ân cần gắp thịt trong bát mình sang cho y, định gắp hết để lấy lòng. Không ngờ mới gắp dư ra thêm một miếng, Cố Nam Y đã đưa đũa ra ngăn lại, đũa nàng cũng không thả xuống được.
Rồi y lặp lại: “Tám miếng.”
Ừ thì tám miếng…..
Phượng Tri Vi đưa tay ra kéo sụp cái nón che mặt của y xuống, hạ giọng bảo: “Xin ngài đừng làm chuyện mất mặt nữa, tôi còn muốn ăn cơm cho xong.”
Ăn cơm dưới ánh mắt như sói đói của mọi người thật sự rất căng thẳng!
Cố thiếu gia rốt cuộc cũng hài lòng ăn tám miếng thịt của mình, còn Phượng Tri Vi thì nuốt không trôi, buồn rầu nghĩ cái cục nợ mình mang theo đến bao giờ mưới quẳng đi được?
Cơm nước xong xuôi đi đến xá viện được phân, đây là một căn viện rộng vừa phải với hai căn nhà, một căn dùng để tiếp khách số lượng nhỏ, một căn trong ngoài chia làm hai gian xép, gian xép nhỏ kê một cái giường, gian lớn hơn kê hai cái giường, xem ra đây là phòng chủ nhân và phòng tùy tùng. Phượng Tri Vi khẽ thở phào, vấn đề ngủ nghỉ nàng vẫn lo lắng coi như giải quyết xong. Yên Hoài Thạch cười hì hì tranh công: “Đại ca có hài lòng không? Đây chính là xá viện tốt nhất trong thư viện, giám thị phải khó khăn lắm mới chịu chia cho tôi.”
Phượng Tri Vi mỉm cười tán thưởng, hỏi: “Thì ra ngươi quen biết giám thị?”
“Không quen.”
“Thế tại sao ông ấy lại chiếu cố đến ngươi?”
“Ăn xong bát mì là quen.” Yên Hoài Thạch dương dương đắc ý, “Tôi giúp ông ý bóc ba củ tỏi, ông ấy đến cả tên cô vợ trẻ mới cưới cũng khai ra cho tôi biết.”
“….”
Mệt mỏi cả ngày trời, Phượng Tri Vi đi ngủ từ sớm, lại không thể thiếp ngay đi được. Nàng không quen với việc có hai nam nhân ngủ cách vách, bèn ngồi dậy ngẩn ngơ. Bốn bề rất yên tĩnh, thư viện có quy định giờ Dậu(1) bắt buộc phải đi ngủ, trong không gian tĩnh mịch ấy, một âm thanh nhỏ xíu cũng bị phóng to đến vô hạn.
(1) Giờ Dậu là khoảng thời gian từ năm giờ đến bảy giờ chiều.
(2)
Nhưng mà, hình như thiếu mất tiếng động gì.
Phượng tri Vi cau mày, nghe xa xa có tiếng nước chảy róc rách. Đầu xuân, cánh hoa đào nở sớm rụng lả tả, trong viện bên cách hơn mười trượng văng vẳng tiếng người nói mớ những lời vô nghĩa.
Nhưng lại không có tiếng ngáy của hai người cách vách.
Họ không ngủ, hay là….
Cửa phòng trong bỗng bật mở đánh “kẹt” một tiếng, Cố Nam Y vẫn giữ nguyên kiểu ăn mặc kín đáo ấy, ôm một cái gối bay ra. Phượng Tri Vi há miệng nhìn y trân trân, không thể phủ nhận tuy một nam nhân ôm gối chạy khắp nơi là chuyện cực kỳ đáng sợ, cơ mà kỳ lạ thay tư thái của người này thoạt nhìn không hề khó coi.
Thậm chí…còn mơ hồ quyến rũ….
Toát ra từ ngón tay trắng như tuyết siết chặt cái gối, toát ra từ phong thái thảnh thơi khi y hơi cúi đầu tự vảo vỏ gối bằng vải thô, toát ra từ cặp mổi mềm mại ửng hồng trên nền da trắng mịn ẩn sâu tấm mạng che vén hờ của y.
Khí chất rất mực trong trẻo rất mực thẳng thắn này, tựa như vẻ đẹp giản đơn nhất nguyên sơ nhất đến từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn, vì quá đỗi trong trẻo mà mang vẻ mị hoặc trời sinh.
Phượng Tri Vi chợt nhớ tới một bài từ không đúng lúc.
Tháng năm dễ bỏ rơi người,
Nhuộm xanh màu chuối, nhuộm tươi màu đào….
Đang chìm đắm trong ý cảnh đẹp đẽ của thi từ, chợt thấy người kia tò tò ôm gối đi tới, đi thẳng đến trước giường nàng, xốc chăn nàng lên….
Rồi chui vào ngủ.
Phượng Tri Vi ngồi trên giường.
Nàng chỉ mặc áo đơn, run lẩy bẩy nhìn nam nhân chui vào ổ chăn nàng trong tiết trời lạnh lẽo đầu xuân.
Nam nhân kia thản nhiên ngủ trong tấm chăn vừa được nàng sưởi ấm, nằm ngủ còn không chịu cởi nón che ra.
Phượng tri Vi không phải không muốn hét ầm lên, nhưng có hét đến điếc tai cũng không thể bắt nam nhân này chui ra khỏi ổ chăn của nàng. Nền giáo dục nàng tiếp thu từ nhỏ mách bảo nàng rơi vào cảnh ngộ bất thường, hoảng loạn không có tác dụng gì.
Thế là nàng hết sức bình tĩnh kéo chăn, vỗ vỗ vai đối phương dịu dàng thân mật, vui vẻ hòa nhã nói: “Cố đại hiệp, ngài ngủ nhầm giường rồi.”
Đầu Cố đại hiệp hình như hơi giần giật, Phượng Tri Vi còn đang mừng thầm tưởng y đã nghe lọt thì bỗng nhiên nghe một tiếng “bốp”, sau dó trời đất quay cuồng, mông nàng đau muốn vỡ.
….Nàng bị Cố Nam Y tung cước đá bay xuống đất.
Yên Hoài Thạch nghe tiếng động phi ra khỏi phòng trong, đến nơi thì thấy Phượng Tri Vi ngồi bệt dưới đất, lần đầu tiên thộn mặt ra nhìn lên nam nhân trên giường. Cú ngã làm vạt áo nàng khép hờ, lộ ra một khoảng trắng còn sáng mịn hơn ánh trăng. Hương hoa thoang thoảng trong đêm, không biết từ đâu có hơi thở mờ mịt khẽ khàng lan tỏa khắp nơi.
Yên Hoài Thạch lập tức nhìn sang chỗ khác, đứng ngoài của có phần lúng túng, không biết mình nên đến đỡ nàng hay nên lảng đi.
Rồi hắn nghe Cố Nam Y thản nhiên kê cao gối ngủ trên giường cất giọng nhạt nhẽo: “Ta ngủ một mình.”
Yên Hoài Thạch giật mình, lủi gấp vào phòng trong- những lời phía sau, hắn không nên nghe tiếp thì hơn.
Chẳng phải chỉ là đang ngủ cùng nam nhân này chuyển sang ngủ với nam nhân khác thôi sao….Yên công tử ôm chăn, cười gian xảo như hồ ly.
Phượng Tri Vi cũng mỉm cười, cười tít mắt rồi đứng lên, dịu dàng nói: “Được, ngài ngủ một mình.”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nắm đấm ai to thì người ấy ngủ riêng một gian, nàng không muốn cãi lộn, muốn cãi lộn cũng không cãi vì chuyện này.
Rồi nàng ôm một cái chăn khác chuẩn bị vào phòng trong ngủ, cũng chuẩn bị đuổi Yên công tử ra- chẳng phải hắn rất thân với giám thị sao? Giám thị đến khuê danh của cô vợ cũng kể với hắn, chia nhau cái ổ chăn chắc cũng không để bụng đâu nhỉ?
Mới đi được hai bước, người trên giường đã trở mình, nói: “Ngươi ở lại đây.”
Phượng Tri Vi lảo đảo, suýt nữa là bị chăn quấn chân ngã bổ chửng, quay phắt đầu lại hỏi bằng giọng khó tin: “Tôi ở lại đây?”
Người kia nằm đó, nhịp thở khẽ khàng lay động tấm sa che mặt, nhấp nhô dịu dàng, đường nét mỹ lệ, mà giờ này rơi vào mắt Phượng Tri Vi lại gây cảm giác y giống cương thi sắp sửa vùng dậy.
“Phải.”
Lời ít ý nhiều, chém đinh chặt sắt. Lập tức vung tay lên, một khối tròn trắng lóa bay sang ngay ngắn đậu lại dưới chân Phượng Tri Vi.
Đó là cái gối của nàng.
Vậy là y muốn nàng nằm ngủ dưới đất ....Phượng Tri Vi cúi đầu nhìn chằm chằm cái gối kia, cảnh cáo bản thân hàng trăm lần:
Tuyệt đối không được cầm gối xông lên bịt miệng y....Tuyệt đối không thể không thể không thể...
Hít sâu.... Trên quyển sách kia có nói, gặp chuyện đáng giận khó lòng khống chế sắp sửa bùng cháy, đầu tiên là hít sâu ba lần...
Hít xong ba lần, Phượng Tri Vi đã bình tĩnh lại.
Không phải chỉ là trải chăn ra ngủ dưới đất thôi sao, không phải chỉ bị người ta đuổi xuống khỏi giường thôi sao, không phải chỉ có một nam nhân chiếm giường của mình lại không cho phép mình chiếm giường người khác thôi sao.
Coi như mình là nha hoàn của y là được, nha hoàn đều ngủ trên tấm gỗ kê chân bên giường.
Phượng Tri Vi vắt đầu xếp đồ lên tấm gỗ kê chân bên giường, chăn nửa trải nửa đắp, gối sắp đặt ngay ngắn. Cơn gió đêm xuân thổi vào qua ô cửa sổ khép hờ, xuyên qua phòng ngoài chui vào cửa trong, mang hương thơm lành lạnh. Tâm trạng buồn bã của nàng được xoa dịu đi một nửa, nàng ngẩng đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt với bầu không xanh thẫm lấp lánh ánh sao.
Có thể sống sót, vẫn còn sống sót, không bở lỡ hương hoa mỗi mùa vào những ngày trời đẹp, đã là rất tốt, rất tốt rồi.
Cố Nam Y nằm trên giường, bỗng dưng cựa quậy.
Y cúi đầu xuống, vừa hay bắt gặp gương mặt mỉm cười ngẩng lên của Phượng Tri Vi. Cách một tầng sa, ánh mắt ngưng đọng như vực thẳm của y bắt gặp ý cười ôn hòa như nước của nàng.
Ý cười nhàn nhạt ấy, nở rộ trong những thời khắc tưởng như không thể cười, như nụ hoa lê động sương đêm, , lặng lẽ và diễm lệ dưới gió xuân.
Đêm xuân mơ màng, tấm lụa mỏng che mặt mờ mịt như sương. Sau làn sương y lặng lẽ ngắm nhìn, trước làn sương nàng mỉm cười khe khẽ.
Thời khắc này vắng lặng không rõ nguyên do, ngay cả người mà xưa nay chỉ quanh quẩn trong thế giới của riêng mình cũng không muốn phá vỡ.
Nói thì rất dài, mà gặp gỡ thật ra rất ngắn.
Chỉ sau một cái chớp mắt, y lại trở về với thế giới của riêng mình, quên bẵng đi khoảnh khắc rung động vừa rồi.
Phượng Tri Vi đã sớm rời mắt đi, không hiểu tượng ngọc cương thi xưa nay không làm một động tác thừa, giờ lại nhìn nàng làm gì.
Nàng thoải mái nằm xuống, quấn chăn rồi ngủ thiếp đi trên tấm gỗ kê chân chật hẹp.
Nàng dường như rất nhanh lạc vào cõi mộng, ý cười trên khóe môi dần dần tạn đi, đầu mày khẽ chau lại như đang chìm đắm vào một cuộc đời rắc rối và đau khổ.
Nhịp thở của người trên giường vẫn bình lặng như trước, tồi y cũng chìm vào cõi mộng, tấm mạng che nhẹ nhàng phất phơ. Không ai đoán ra thế giới trong mộng của y, thấy được sắc mặt y đằng sau lớp mạng che.
Có lẽ, không có mộng, cũng không có sắc mặt.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng tịch mịch.
Phượng Tri Vi chẳng mấy chốc đã biết thế nào là hậu quả của việc xúc động làm chuyện ngớ ngẩn.
Không những phải ngủ trên tấm gỗ kê chân, mà còn bao gồm những giáo huấn dưới đây – Cố thiếu gia cành vàng lá ngọc, mong manh dễ vỡ vô cùng. Ví như chất vải may y phục cho y, không thể dầy nặng không thể thô xấu, phải mềm mại mỏng nhẹ, càng nhẹ càng ít càng tốt, phải thoải mái như một lớp da thịt khác. Ví như y phục không được có nếp gấp, hơi nhăn một tí cũng không được, nếu hôm nào y phục không vừa ý, y sẽ thẳng tay ném Phượng Tri Vi phụ trách khâu chuẩn bị y phục cho y ra ngoài.
Phải, nàng phụ trách khâu chuẩn bị y phục; không những thế, nàng còn triệt để rơi vào kiếp chạy việc hàng ngày, bao thầu tất tật mọi việc linh tinh từ sửa áo đến giặt đồ. Việc này không thể trông chờ vào Yên Hoài Thạch, thiếu gia kia có thể tực chăm sóc cho bản thân là tốt lắm rồi. Mà Cố thiếu gia, chỉ cần y phục giặt còn một vết bẩn thôi, là có thể ném nàng từ trong phòng lên thẳng nóc nhà.
Phượng Tri Vi bi ai nghĩ, nam nhân quả nhiên không thể tùy tiện dắt về. Y có chỗ nào giống người hầu của nàng chứ? Rõ ràng là ông chủ của nàng mà.
Lúc này nàng rút bàn tay đầy bọt bồ kết ra khỏi chậu, liếc mắt xuống trường bào và quần dài mềm mại đắt tiền trong chậu, đã nảy ra một ý nghĩ vô cùng xấu xa và đen tối- sao nàng chưa bao giờ được giặt đồ lót của Cố Nam Y nhỉ?
Tưởng tượng đến đây, gương mặt liền ửng lên sắc hồng nhàn nhạt. Rồi nàng nghe tiếng chuông, bèn lau khô tay rồi lấy sách vở lên lớp.
Nàng được phân vào Chính sử viện, trên đường đi ai nấy đều liếc nhìn – dạo gần đây nàng là học sinh nhanh chóng nổi danh trong thư viện, kẻ tùy tùng thần bí kia khiến nàng được rất nhiều người hâm mộ. Nghe nói trong thư viện có người đánh cược, rằng đằng sau lớp mạng che của Cố Nam Y nhất định là một bộ mặt rỗ.
Phải rồi, mặt y rỗ, mà nhân phẩm y còn lồi lõm hơn cái mặt nhiều!
Nhưng nàng vẫn cảm thấy khá hứng thú vưới bài giảng trên thư viện. Thư viện có cách học văn minh, sở học phong phú, không hề giới hạn trong kinh, sử, tử, tập(1) mà đôi khi còn có tiết chính luận- tiết thảo luận nhằm vào tiền triều, thậm chí là chuyện thời sự bấy giờ, tuy vẫn còn mập mờ, nhưng cực kì có lợi cho học sinh. Tiên sinh đứng lớp quá nửa là không giới thiệu thân phận, chỉ đưa ra một cái họ mơ hồ, nhưng nghe nói- lại là nghe nói, có vài tiên sinh thân phận không hề tầm thường, không chỉ có những bậc đại nho đương thời, mà chắc còn có một vài vị quan văn thanh quý trong triều đình.
(1)Cách phan loại sách vở ngày xưa, Kinh tức kinh điển, như Kinh thi, Chu dịch, Luận ngữ, Trung dung. Sử tức chính sử như Sử ký, Hán thư, …Tử là sách của bách gia chư tử viết về nhiều khía cạnh như nghề y, nghề nông, binh pháp, thiên văn, toán học. Tập tức văn thơ từ phú.
Tiết học hôm nay là chính luận- môn học Phương Tri Vi cảm thấy hứng thú nhất. Hồ tiên sinh râu tóc bạc phơ đưa ra một luận đề mới.
“Năm Thủ Thịnh thứ mười ba của Đại Thành, vào lễ mừng thọ thứ bốn mươi tuổi của Lệ đế, các Hoàng tử dâng tặng lễ vật. Trong số đó có Tứ hoàng tử trấn thủ biên quan xa xôi được Đế vương hết mực sủng ái, bởi bệ hạ cầm tinh ngựa, cũng rất yêu ngựa, bèn cất công lặn lội tìm một con ngựa ô tuyệt vời, được trọng binh bảo vệ đưa từ xa đến tặng, lễ vật này chắn chắn khiến bệ hạ hết sức vui mừng. mà khi ấy Hoàng đế còn chưa lập Thái tử, Tứ hoàng tử rất được lòng người- Xin hỏi các trò, nếu trò là phụ tá của Hoàng tử khác, thì sẽ đưa ra kiến nghị gì với chủ mình, để đối phó với việc này?”
Khắp sảnh đường lặng đi một khắc, nhiều học sinh có xuất thân cao quý bị câu hỏi thẳng thắn mà lại ám muội này làm chấn động đến kinh ngạc. Phượng Tri Vi cụp mi, Lệ đế của Đại thành vốn sống không quá bốn mươi tuổi, Tứ hoàng tử của Lệ đế rất gầy yếu, vốn chưa từng phòng thủ biên quan. Câu hỏi này rốt cuộc nhắm vào vị Hoàng đế và Hoàng tử của triều đại nào mới được chứ?
Câu hỏi của hôm nay, thật quái gở…
Có nên trả lời không đây?
Nàng lặng lẽ trầm tư, không để ý đến bầu không khí khác thường xung quanh. Mà dưới bóng cây bên ngoài lớp học, không biết từ bao giờ đã lấp ló xuất hiện một bóng người.
/72
|