Hoàng Sa Thành (Lâu Đài Cát)/ Từ Đây Trong Tim Tôi Có Một Người
Chương 1 - Chương 14: Về sau tất cả đều nghe cậu
/17
|
Tên đàn em nhát gan cầm khúc gỗ đứng nhìn, thỉnh thoảng quơ loạn vào không trung. Nam sinh cầm dao rọc giấy khi nãy bị Sa Chu Dận giữ lại, hai người xông vào đánh nhau. Hoàng thành chủ lấy một chọi ba, ban đầu còn có thể đấu cân sức, nhưng sau đó sự kém cạnh về mặt vũ khí dần lộ ra. Chăn không có chút lực sát thương nào, lại nặng, cứ vung mãi sức cũng không theo kịp. Lên cấp Ba, sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ trở nên rõ ràng, mấy nam sinh này cũng toàn người thường xuyên ẩu đả, Hoàng thành chủ đánh rất tốn sức, dần dần rơi vào thế yếu.
Hoàng thành chủ hiểu rõ đạo lý "đánh rắn dập đầu", dù tên cầm đầu trông có vẻ khó đối phó nhất nhưng lại là kẻ bị ăn đánh nhiều nhất, có bao nhiêu ngón đòn Hoàng thành chủ đều mang ra dùng hết với hắn ta, còn với hai người kia cô chủ yếu chỉ phòng thủ. Đánh một lúc thì rách bọc hành lý, cô chưa kịp thả ra thì cổ tay đã bị dây buộc cuốn vào, hai nam sinh kia nhân cơ hội kéo chăn ra hai bên rồi vòng quanh người cô, bó Hoàng thành chủ thành một bao vải lớn.
Tên cầm đầu bị đánh nhiều, răng còn cắn vào môi chảy máu, tức lắm mà không có chỗ xả, thấy Hoàng Kỳ đã bị kiềm chế liền vung gậy gỗ lên định đánh cho cô một trận để trút giận thì nhận ra khúc gỗ trong tay đã bị mủn, gãy thành hai đoạn, còn có mảnh gỗ vụn lả tả rơi ra. Hắn đập một nửa khúc gỗ đang cầm trong tay vào tên đàn em: "Chúng mày tìm vũ khí kiểu gì vậy hả? Đi kiếm củi đốt chắc?"
Tên đàn em nói giọng oan ức: "Ở chỗ khỉ ho cò gáy này kiếm đâu ra vũ khí, phá bàn ghế trong trường lấy hai cái chân thôi, ai biết gỗ mục rồi."
Tên cầm đầu thấy đàn em còn đang cầm một thanh gỗ lành lặn, quát lên: "Đưa cái của mày cho tao! Mẹ kiếp, đông người thế này mà để một con ranh đánh cho te tua, ông đây không xử nó sau này còn lăn lộn thế nào!" Dứt lời, hắn cướp lấy gậy trong tay đàn em, hùng hổ xông đến định đánh Hoàng Kỳ.
Hoàng Kỳ bị chăn bọc quanh người, nhất thời không giãy ra được, chỉ còn cách cúi người để tránh phần đầu, lấy chăn che phần lưng. Gậy gỗ còn chưa đập vào người cô, chợt có người lao đến từ bên cạnh, cô không đứng vững nên ngã nhào xuống đất, đúng lúc đó khúc gậy kia bổ xuống đập vào người kia.
Không phải âm thanh nặng nề khi gậy đập vào cơ thể người như trong tưởng tượng, mà chỉ có một tiếng "xì", rồi tiếng vải bị xé rách, còn kèm theo một tiếng vang rất nhỏ nhưng nghe rất đáng sợ. Cô nghe thấy tiếng rên rỉ cố nén ngay sát gần tai mình, người lao vào vốn giang hai tay che chở cho cô, nhưng cánh tay kia đã mất lực, mềm oặt tuột xuống.
"Tiểu Anh!" Hoàng Kỳ giãy ra khỏi chiếc chăn, đưa tay ôm lấy Tiểu Anh đang ngã xuống. Tay cô đụng phải thắt lưng cậu, chiếc áo rằn ri dày bị rách một lỗ to, chất lỏng nhớp nháp ướt nhẹp dính đầy tay cô, một thứ mùi tanh nồng lan tỏa.
Tên đàn em nhát gan có phản ứng đầu tiên: "Anh anh anh... Nó nó nó... Nó chảy máu! Mẹ ơi, nhiều máu quá! Anh định đánh chết người ta à!"
Nam sinh cầm đầu sờ khúc gỗ trong tay rồi vội quăng đi như phải bỏng: "Tưởng là chân ghế mục? Sao lại có cái đinh?"
"Trên chân ghế tất nhiên phải có đinh! Ai bảo anh ra tay không để ý nặng nhẹ! Lần trước anh cũng cầm gạch đập đầu người khác! Em đã bảo đêm hôm khuya khoắt ở vùng rừng núi hoang vu này anh đánh cái gì mà đánh, giờ có chuyện rồi thì phải làm sao? Còn chẳng thấy đèn của thầy huấn luyện đâu nữa."
Nam sinh dùng chăn trói Hoàng Kỳ lúc trước đã buông tay từ lâu, run giọng hỏi: "Làm sao đây? Có phải đưa nó đi cấp cứu không?"
"Đưa cái con khỉ! Đây là vùng núi, mày định đưa nó đi cấp cứu ở đâu? Mày cõng nó hả?"
Cả hai cánh tay Hoàng Kỳ đều run lên. Cô bịt lưng Tiểu Anh nhưng máu cứ không ngừng chảy qua kẽ tay rồi uốn lượn trườn xuống dọc theo mu bàn tay. Có giọt nước buốt lạnh rơi vào mặt cô, một giọt, hai giọt, ba giọt... Khắp nơi dần vang lên tiếng mưa tí tách.
"Im đi! Mưa rồi! Còn ầm ĩ nữa thì không chỉ thằng nhãi này mà chúng ta cũng phải bỏ mạng tại đây đấy!"
Nam sinh nhát gan rút lui đầu tiên: "Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến em. Mọi người đều thấy anh đánh nó bị thương bằng cái chân ghế có đinh, anh tự mà nghĩ cách giải quyết. Em... Em đi trước!" Dứt lời, cậu ta lùi về sau hai bước, quay đầu chạy biến theo hướng đội vừa đi, thoáng chốc đã không còn bóng dáng.
Nam sinh còn lại có nghĩa khí hơn một chút: "Mưa to lên rồi, em cũng rút đây, không lo được nhiều đâu. Nếu chỉ bị đinh rạch một ít mà cũng chết được thì chỉ có thể trách thằng nhãi này xấu số, tổ tiên nhà nó không tích đức, cái nhà có hung thủ giết người tự chém giết thành viên trong gia đình thì tuyệt tự cũng đáng."
Cả đám nhìn nhau, nhanh chóng nhất trí quan điểm, quay người định chuồn. Tên cầm đầu đi cuối, Hoàng Kỳ quát lên với hắn: "Đứng lại! Dám làm dám chịu, gây ra chuyện liền muốn chuồn, có đáng mặt lăn lộn ngoài kia không?"
Tên cầm đầu quay lại nhìn cô, bước chân hơi ngập ngừng, nhưng rồi cũng lập tức quay người chạy nhanh theo đồng bọn. Thoáng chốc, cả đám đã mất dạng trong màn đêm.
Hoàng Kỳ vẫn gọi họ quay lại giúp nhưng không ai đáp lời. Sa Chu Dận nằm trong lòng cô khẽ động đậy, khàn giọng nói: "Tiểu Kỳ, đừng gọi nữa, chúng ta tự nghĩ cách."
Hoàng Kỳ vội ôm lấy cậu: "Cậu sao rồi Tiểu Anh?"
"Tớ... không sao, chỉ bị cái đinh rạch một ít... Mà thôi, không chết được." Hẳn là cậu đau lắm, lời nói ra cũng không rõ ràng, "Hình như... cầm máu rồi, tớ... đi được."
Hoàng Kỳ sờ nhẹ lên vết thương sau lưng cậu, đúng là không chảy máu nữa. Cô dìu cậu đứng lên, khoác cánh tay cậu lên vai mình, sau đó nhận ra tư thế này sẽ kéo rách vết thương trên lưng cậu, bèn dứt khoát khom người xuống: "Tớ cõng cậu về."
"Cậu làm sao cõng được tớ..."
"Sao tớ lại không cõng được cậu? Bớt nói nhảm đi, mau lên đây!" Cô cưỡng chế kéo hai cánh tay Tiểu Anh vòng quanh cổ mình, nhấc hai chân cậu lên.
Thật ra cô không cõng được. Tiểu Anh đã cao hơn cô, nặng hơn năm mươi cân, lúc nãy đánh nhau thể lực cũng tiêu hao hết, giờ hai chân đều đã nhũn ra. Đi được khoảng mười bước, cô đã cảm thấy không thể nhấc được chân lên nữa, lại bất chợt dẫm phải một viên đá tròn, bị trượt chân ngã ra. Nhớ đến vết thương trên lưng Tiểu Anh, lúc ngã cô cố nghiêng người, lấy mình làm đệm thịt cho cậu.
"Tiểu Kỳ, thế này không được đâu..."
Cô quật cường đứng dậy: "Tớ nhất định phải cõng được cậu về."
Tiểu Anh, cô từng nói sẽ bảo vệ Tiểu Anh, không thể cứ thất hứa hết lần này đến lần khác.
Sa Chu Dận giữ lấy đôi tay cô đang định đỡ cậu lên lưng mình lần nữa: "Tiểu Kỳ, cậu nghe tớ nói đã. Đã hai tiếng đồng hồ kể từ lúc xuất phát cho đến giờ, nơi này cách trại ít nhất hơn mười cây số. Cậu không thể cõng một người nặng hơn năm mươi cân đi một quãng đường mười mấy cây số, chuyện này không phải cứ cố là được. Mà giờ trời còn đang mưa, chúng ta không có dụng cụ chiếu sáng, đi đường núi rất nguy hiểm. Cậu nghe tớ một lần này thôi, về sau tất cả đều nghe cậu, được không?"
Hoàng Kỳ lúng túng, nói ra thì cô thật giống kẻ đã ngu ngốc lại không chịu nghe lý lẽ.
"Vậy theo cậu phải làm thế nào?"
"Ở đây có mấy gian nhà trú mưa được, an toàn hơn là mò mẫm đi trong núi. Cũng hơn ba giờ rồi, khoảng hai ba tiếng nữa là bình minh, về trại thầy phát hiện nhân số không đủ sẽ cử người đi tìm, chỗ này là tuyến đường cố định rất dễ tìm, chúng mình cứ đợi ở đây. Cậu đi lấy chăn cất vào trong phòng, đừng để bị ướt mưa, thu lại cả những thanh củi mà lửa chưa đốt cháy hết kia nữa."
Cậu nói rất có trình tự, đem so với cách làm liều của cô, tự Hoàng thành chủ cũng cảm thấy xấu hổ.
"Vậy làm theo lời cậu, tớ cõng cậu vào trong trước đã."
"Cậu thu dọn đồ trước, tự tớ đi được."
"Đã bảo ngoài một lần kia ra thì về sau tất cả đều nghe cậu? Chưa gì đã nuốt lời vậy?"
"Được, được. Nghe cậu, nghe cậu hết..."
Hậu quả cho tính cố chấp của Hoàng thành chủ là khi cô cõng Tiểu Anh vào trong và quay lại lấy chăn và củi thì phần chăn bị bung ra đã ướt hết, một nửa số gỗ cũng ướt không nhóm được lửa nữa.
Cạnh cửa lớp có một chiếc chậu sành do các bạn nhóm lửa xong để lại. Hoàng Kỳ cho củi vào trong, nhóm lửa cháy lên, đưa tay đến sưởi ấm mới phát hiện chân tay mình đều đã đông cứng, "Đêm trên núi lạnh quá."
Sa Chu Dận nghiêng tai nghe âm thanh bên ngoài: "Tiếng này không giống tiếng mưa, giống tuyết rơi hơn."
Hoàng Kỳ đưa tay ra ngoài mái hiên hứng, quả thật có những hạt tuyết rơi xuống lòng bàn tay cô rồi tan thành nước, xem ra cơn mưa trong dự báo thời tiết rất có thể đã chuyển thành tuyết.
"May mà chúng mình có ba chiếc chăn, nếu không thì chết rét. Mong là tuyết không rơi dày quá, đỡ cản đường các bạn."
Sa Chu Dận cúi đầu nhìn, nói: "Ba chiếc chăn... Đủ không? Trông mỏng lắm."
"Trải một chiếc đắp một chiếc, còn có chậu lửa chắc không sao đâu." Cô tìm một góc kín nhất trong phòng, trải một chiếc chăn khô lên đất, phủ một chiếc còn khô khác lên trên, "Tiểu Anh, cậu ngủ ở đây đi."
"Cậu thì sao?"
"Tớ còn một chiếc, trải một nửa đắp một nửa là được."
"Chăn đó bị ướt rồi."
"Chỉ ướt ngoài rìa một tí, tớ đắp bên trong thôi, với cả sấy một chút là được." Cô lấy ba bình giữ nhiệt gói cùng hành lý ra, bên trong vẫn còn đầy nước sôi đun trước khi xuất phát, "Tiểu Anh, tớ phải rửa vết thương cho cậu đã, qua đây nằm sấp xuống."
"Ừ." Cậu ngoan ngoãn nằm sấp xuống chỗ cô vừa trải chăn.
Hoàng Kỳ xé một ít vải chăn chỗ sạch ra, chấm nước ấm trong bình, cúi đầu mới thấy cậu cứ thế mà nằm xuống: "Cởi áo ra!"
Trên khuôn mặt Tiểu Anh hiện lên một ráng đỏ đáng ngờ: "Còn phải cởi... cởi áo..."
"Không cởi rửa kiểu gì! Không có kéo đâu!"
"Tớ... Tớ không tiện lắm, cậu cởi hộ..."
Trang phục tập quân sự vừa dày vừa cứng nên không bị dán vào vết thương, cởi ra rất dễ. Áo thun bên trong thì dính bết máu, Hoàng Kỳ vừa rửa vừa từ từ nhấc lên, cẩn thận kéo chỗ vải bị dính ra. Miệng vết thương bị đinh rạch rất nhỏ, máu chỉ chảy một lát rồi khô lại. Cô sợ vải và nước không đủ vệ sinh nên chỉ rửa vết máu vùng xung quanh rồi băng lại.
Hoàng Kỳ buộc vải xong, nhìn chằm chằm tấm lưng trần của Tiểu Anh, lẩm bẩm: "Tiểu Anh, cậu trắng thế..."
Tiểu Anh đang nằm sấp, giọng ồm ồm không rõ: "Chỗ không phơi nắng tất nhiên phải trắng!"
Hoàng Kỳ vén tay áo nhìn thoáng qua mặt dưới cánh tay mình, đặt cạnh Tiểu Anh thử so sánh – kết quả thật đáng phẫn nộ! Cô còn không kìm được mà sờ lên, đến cảm giác chạm vào cũng không bì nổi! Người ta vẫn nói da ở mặt dưới cánh tay là vùng da đẹp nhất toàn thân kia mà?
Tiểu Anh bị cô sờ cho run rẩy: "Cậu sờ linh tinh gì đấy! Mau đắp chăn lên, sắp chết cóng rồi!"
Hoàng Kỳ kéo chăn đắp cho cậu, đắp xong còn không nhịn được mà nhấc lên nhìn thêm một chút: "Tiểu Anh, cậu cũng có cơ bắp, mà còn rất rắn chắc... Cái đinh vừa nãy rạch lên cơ lưng, không làm bị thương gân cốt, cũng không nghiêm trọng."
Cả khuôn mặt Tiểu Anh đều vùi vào trong chăn: "Tớ là con trai đương nhiên phải có cơ bắp! Cậu... mau đi nghỉ đi!"
Hoàng Kỳ lặng lẽ ôm chăn của mình lên đi đến một góc phòng khác, đặt một nửa dưới thân rồi cuốn nửa còn lại đắp lên mình. Tiểu Anh trong ấn tượng của cô vẫn là thiếu niên non nớt mới đến tuổi dậy thì, vậy mà chớp mắt cậu đã cao hơn cô, còn có cơ bắp rất rắn chắc. Cô lại nghĩ đến lời nói và hành động cử chỉ của Tiểu Anh mấy ngày nay, lúc ở phòng tắm cậu bình tĩnh giải vây giúp cô, khi có người đánh cô cậu lao ra che chở, rơi vào tình thế khó khăn, cậu phân tích lý trí và giải quyết thấu đáo... Thế này sao còn là cô bảo vệ cậu? Một cảm giác mất mát kiểu "em trai lớn rồi không cần chị nữa" đột nhiên lan ra trong lòng cô.
Hoàng thành chủ hiểu rõ đạo lý "đánh rắn dập đầu", dù tên cầm đầu trông có vẻ khó đối phó nhất nhưng lại là kẻ bị ăn đánh nhiều nhất, có bao nhiêu ngón đòn Hoàng thành chủ đều mang ra dùng hết với hắn ta, còn với hai người kia cô chủ yếu chỉ phòng thủ. Đánh một lúc thì rách bọc hành lý, cô chưa kịp thả ra thì cổ tay đã bị dây buộc cuốn vào, hai nam sinh kia nhân cơ hội kéo chăn ra hai bên rồi vòng quanh người cô, bó Hoàng thành chủ thành một bao vải lớn.
Tên cầm đầu bị đánh nhiều, răng còn cắn vào môi chảy máu, tức lắm mà không có chỗ xả, thấy Hoàng Kỳ đã bị kiềm chế liền vung gậy gỗ lên định đánh cho cô một trận để trút giận thì nhận ra khúc gỗ trong tay đã bị mủn, gãy thành hai đoạn, còn có mảnh gỗ vụn lả tả rơi ra. Hắn đập một nửa khúc gỗ đang cầm trong tay vào tên đàn em: "Chúng mày tìm vũ khí kiểu gì vậy hả? Đi kiếm củi đốt chắc?"
Tên đàn em nói giọng oan ức: "Ở chỗ khỉ ho cò gáy này kiếm đâu ra vũ khí, phá bàn ghế trong trường lấy hai cái chân thôi, ai biết gỗ mục rồi."
Tên cầm đầu thấy đàn em còn đang cầm một thanh gỗ lành lặn, quát lên: "Đưa cái của mày cho tao! Mẹ kiếp, đông người thế này mà để một con ranh đánh cho te tua, ông đây không xử nó sau này còn lăn lộn thế nào!" Dứt lời, hắn cướp lấy gậy trong tay đàn em, hùng hổ xông đến định đánh Hoàng Kỳ.
Hoàng Kỳ bị chăn bọc quanh người, nhất thời không giãy ra được, chỉ còn cách cúi người để tránh phần đầu, lấy chăn che phần lưng. Gậy gỗ còn chưa đập vào người cô, chợt có người lao đến từ bên cạnh, cô không đứng vững nên ngã nhào xuống đất, đúng lúc đó khúc gậy kia bổ xuống đập vào người kia.
Không phải âm thanh nặng nề khi gậy đập vào cơ thể người như trong tưởng tượng, mà chỉ có một tiếng "xì", rồi tiếng vải bị xé rách, còn kèm theo một tiếng vang rất nhỏ nhưng nghe rất đáng sợ. Cô nghe thấy tiếng rên rỉ cố nén ngay sát gần tai mình, người lao vào vốn giang hai tay che chở cho cô, nhưng cánh tay kia đã mất lực, mềm oặt tuột xuống.
"Tiểu Anh!" Hoàng Kỳ giãy ra khỏi chiếc chăn, đưa tay ôm lấy Tiểu Anh đang ngã xuống. Tay cô đụng phải thắt lưng cậu, chiếc áo rằn ri dày bị rách một lỗ to, chất lỏng nhớp nháp ướt nhẹp dính đầy tay cô, một thứ mùi tanh nồng lan tỏa.
Tên đàn em nhát gan có phản ứng đầu tiên: "Anh anh anh... Nó nó nó... Nó chảy máu! Mẹ ơi, nhiều máu quá! Anh định đánh chết người ta à!"
Nam sinh cầm đầu sờ khúc gỗ trong tay rồi vội quăng đi như phải bỏng: "Tưởng là chân ghế mục? Sao lại có cái đinh?"
"Trên chân ghế tất nhiên phải có đinh! Ai bảo anh ra tay không để ý nặng nhẹ! Lần trước anh cũng cầm gạch đập đầu người khác! Em đã bảo đêm hôm khuya khoắt ở vùng rừng núi hoang vu này anh đánh cái gì mà đánh, giờ có chuyện rồi thì phải làm sao? Còn chẳng thấy đèn của thầy huấn luyện đâu nữa."
Nam sinh dùng chăn trói Hoàng Kỳ lúc trước đã buông tay từ lâu, run giọng hỏi: "Làm sao đây? Có phải đưa nó đi cấp cứu không?"
"Đưa cái con khỉ! Đây là vùng núi, mày định đưa nó đi cấp cứu ở đâu? Mày cõng nó hả?"
Cả hai cánh tay Hoàng Kỳ đều run lên. Cô bịt lưng Tiểu Anh nhưng máu cứ không ngừng chảy qua kẽ tay rồi uốn lượn trườn xuống dọc theo mu bàn tay. Có giọt nước buốt lạnh rơi vào mặt cô, một giọt, hai giọt, ba giọt... Khắp nơi dần vang lên tiếng mưa tí tách.
"Im đi! Mưa rồi! Còn ầm ĩ nữa thì không chỉ thằng nhãi này mà chúng ta cũng phải bỏ mạng tại đây đấy!"
Nam sinh nhát gan rút lui đầu tiên: "Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến em. Mọi người đều thấy anh đánh nó bị thương bằng cái chân ghế có đinh, anh tự mà nghĩ cách giải quyết. Em... Em đi trước!" Dứt lời, cậu ta lùi về sau hai bước, quay đầu chạy biến theo hướng đội vừa đi, thoáng chốc đã không còn bóng dáng.
Nam sinh còn lại có nghĩa khí hơn một chút: "Mưa to lên rồi, em cũng rút đây, không lo được nhiều đâu. Nếu chỉ bị đinh rạch một ít mà cũng chết được thì chỉ có thể trách thằng nhãi này xấu số, tổ tiên nhà nó không tích đức, cái nhà có hung thủ giết người tự chém giết thành viên trong gia đình thì tuyệt tự cũng đáng."
Cả đám nhìn nhau, nhanh chóng nhất trí quan điểm, quay người định chuồn. Tên cầm đầu đi cuối, Hoàng Kỳ quát lên với hắn: "Đứng lại! Dám làm dám chịu, gây ra chuyện liền muốn chuồn, có đáng mặt lăn lộn ngoài kia không?"
Tên cầm đầu quay lại nhìn cô, bước chân hơi ngập ngừng, nhưng rồi cũng lập tức quay người chạy nhanh theo đồng bọn. Thoáng chốc, cả đám đã mất dạng trong màn đêm.
Hoàng Kỳ vẫn gọi họ quay lại giúp nhưng không ai đáp lời. Sa Chu Dận nằm trong lòng cô khẽ động đậy, khàn giọng nói: "Tiểu Kỳ, đừng gọi nữa, chúng ta tự nghĩ cách."
Hoàng Kỳ vội ôm lấy cậu: "Cậu sao rồi Tiểu Anh?"
"Tớ... không sao, chỉ bị cái đinh rạch một ít... Mà thôi, không chết được." Hẳn là cậu đau lắm, lời nói ra cũng không rõ ràng, "Hình như... cầm máu rồi, tớ... đi được."
Hoàng Kỳ sờ nhẹ lên vết thương sau lưng cậu, đúng là không chảy máu nữa. Cô dìu cậu đứng lên, khoác cánh tay cậu lên vai mình, sau đó nhận ra tư thế này sẽ kéo rách vết thương trên lưng cậu, bèn dứt khoát khom người xuống: "Tớ cõng cậu về."
"Cậu làm sao cõng được tớ..."
"Sao tớ lại không cõng được cậu? Bớt nói nhảm đi, mau lên đây!" Cô cưỡng chế kéo hai cánh tay Tiểu Anh vòng quanh cổ mình, nhấc hai chân cậu lên.
Thật ra cô không cõng được. Tiểu Anh đã cao hơn cô, nặng hơn năm mươi cân, lúc nãy đánh nhau thể lực cũng tiêu hao hết, giờ hai chân đều đã nhũn ra. Đi được khoảng mười bước, cô đã cảm thấy không thể nhấc được chân lên nữa, lại bất chợt dẫm phải một viên đá tròn, bị trượt chân ngã ra. Nhớ đến vết thương trên lưng Tiểu Anh, lúc ngã cô cố nghiêng người, lấy mình làm đệm thịt cho cậu.
"Tiểu Kỳ, thế này không được đâu..."
Cô quật cường đứng dậy: "Tớ nhất định phải cõng được cậu về."
Tiểu Anh, cô từng nói sẽ bảo vệ Tiểu Anh, không thể cứ thất hứa hết lần này đến lần khác.
Sa Chu Dận giữ lấy đôi tay cô đang định đỡ cậu lên lưng mình lần nữa: "Tiểu Kỳ, cậu nghe tớ nói đã. Đã hai tiếng đồng hồ kể từ lúc xuất phát cho đến giờ, nơi này cách trại ít nhất hơn mười cây số. Cậu không thể cõng một người nặng hơn năm mươi cân đi một quãng đường mười mấy cây số, chuyện này không phải cứ cố là được. Mà giờ trời còn đang mưa, chúng ta không có dụng cụ chiếu sáng, đi đường núi rất nguy hiểm. Cậu nghe tớ một lần này thôi, về sau tất cả đều nghe cậu, được không?"
Hoàng Kỳ lúng túng, nói ra thì cô thật giống kẻ đã ngu ngốc lại không chịu nghe lý lẽ.
"Vậy theo cậu phải làm thế nào?"
"Ở đây có mấy gian nhà trú mưa được, an toàn hơn là mò mẫm đi trong núi. Cũng hơn ba giờ rồi, khoảng hai ba tiếng nữa là bình minh, về trại thầy phát hiện nhân số không đủ sẽ cử người đi tìm, chỗ này là tuyến đường cố định rất dễ tìm, chúng mình cứ đợi ở đây. Cậu đi lấy chăn cất vào trong phòng, đừng để bị ướt mưa, thu lại cả những thanh củi mà lửa chưa đốt cháy hết kia nữa."
Cậu nói rất có trình tự, đem so với cách làm liều của cô, tự Hoàng thành chủ cũng cảm thấy xấu hổ.
"Vậy làm theo lời cậu, tớ cõng cậu vào trong trước đã."
"Cậu thu dọn đồ trước, tự tớ đi được."
"Đã bảo ngoài một lần kia ra thì về sau tất cả đều nghe cậu? Chưa gì đã nuốt lời vậy?"
"Được, được. Nghe cậu, nghe cậu hết..."
Hậu quả cho tính cố chấp của Hoàng thành chủ là khi cô cõng Tiểu Anh vào trong và quay lại lấy chăn và củi thì phần chăn bị bung ra đã ướt hết, một nửa số gỗ cũng ướt không nhóm được lửa nữa.
Cạnh cửa lớp có một chiếc chậu sành do các bạn nhóm lửa xong để lại. Hoàng Kỳ cho củi vào trong, nhóm lửa cháy lên, đưa tay đến sưởi ấm mới phát hiện chân tay mình đều đã đông cứng, "Đêm trên núi lạnh quá."
Sa Chu Dận nghiêng tai nghe âm thanh bên ngoài: "Tiếng này không giống tiếng mưa, giống tuyết rơi hơn."
Hoàng Kỳ đưa tay ra ngoài mái hiên hứng, quả thật có những hạt tuyết rơi xuống lòng bàn tay cô rồi tan thành nước, xem ra cơn mưa trong dự báo thời tiết rất có thể đã chuyển thành tuyết.
"May mà chúng mình có ba chiếc chăn, nếu không thì chết rét. Mong là tuyết không rơi dày quá, đỡ cản đường các bạn."
Sa Chu Dận cúi đầu nhìn, nói: "Ba chiếc chăn... Đủ không? Trông mỏng lắm."
"Trải một chiếc đắp một chiếc, còn có chậu lửa chắc không sao đâu." Cô tìm một góc kín nhất trong phòng, trải một chiếc chăn khô lên đất, phủ một chiếc còn khô khác lên trên, "Tiểu Anh, cậu ngủ ở đây đi."
"Cậu thì sao?"
"Tớ còn một chiếc, trải một nửa đắp một nửa là được."
"Chăn đó bị ướt rồi."
"Chỉ ướt ngoài rìa một tí, tớ đắp bên trong thôi, với cả sấy một chút là được." Cô lấy ba bình giữ nhiệt gói cùng hành lý ra, bên trong vẫn còn đầy nước sôi đun trước khi xuất phát, "Tiểu Anh, tớ phải rửa vết thương cho cậu đã, qua đây nằm sấp xuống."
"Ừ." Cậu ngoan ngoãn nằm sấp xuống chỗ cô vừa trải chăn.
Hoàng Kỳ xé một ít vải chăn chỗ sạch ra, chấm nước ấm trong bình, cúi đầu mới thấy cậu cứ thế mà nằm xuống: "Cởi áo ra!"
Trên khuôn mặt Tiểu Anh hiện lên một ráng đỏ đáng ngờ: "Còn phải cởi... cởi áo..."
"Không cởi rửa kiểu gì! Không có kéo đâu!"
"Tớ... Tớ không tiện lắm, cậu cởi hộ..."
Trang phục tập quân sự vừa dày vừa cứng nên không bị dán vào vết thương, cởi ra rất dễ. Áo thun bên trong thì dính bết máu, Hoàng Kỳ vừa rửa vừa từ từ nhấc lên, cẩn thận kéo chỗ vải bị dính ra. Miệng vết thương bị đinh rạch rất nhỏ, máu chỉ chảy một lát rồi khô lại. Cô sợ vải và nước không đủ vệ sinh nên chỉ rửa vết máu vùng xung quanh rồi băng lại.
Hoàng Kỳ buộc vải xong, nhìn chằm chằm tấm lưng trần của Tiểu Anh, lẩm bẩm: "Tiểu Anh, cậu trắng thế..."
Tiểu Anh đang nằm sấp, giọng ồm ồm không rõ: "Chỗ không phơi nắng tất nhiên phải trắng!"
Hoàng Kỳ vén tay áo nhìn thoáng qua mặt dưới cánh tay mình, đặt cạnh Tiểu Anh thử so sánh – kết quả thật đáng phẫn nộ! Cô còn không kìm được mà sờ lên, đến cảm giác chạm vào cũng không bì nổi! Người ta vẫn nói da ở mặt dưới cánh tay là vùng da đẹp nhất toàn thân kia mà?
Tiểu Anh bị cô sờ cho run rẩy: "Cậu sờ linh tinh gì đấy! Mau đắp chăn lên, sắp chết cóng rồi!"
Hoàng Kỳ kéo chăn đắp cho cậu, đắp xong còn không nhịn được mà nhấc lên nhìn thêm một chút: "Tiểu Anh, cậu cũng có cơ bắp, mà còn rất rắn chắc... Cái đinh vừa nãy rạch lên cơ lưng, không làm bị thương gân cốt, cũng không nghiêm trọng."
Cả khuôn mặt Tiểu Anh đều vùi vào trong chăn: "Tớ là con trai đương nhiên phải có cơ bắp! Cậu... mau đi nghỉ đi!"
Hoàng Kỳ lặng lẽ ôm chăn của mình lên đi đến một góc phòng khác, đặt một nửa dưới thân rồi cuốn nửa còn lại đắp lên mình. Tiểu Anh trong ấn tượng của cô vẫn là thiếu niên non nớt mới đến tuổi dậy thì, vậy mà chớp mắt cậu đã cao hơn cô, còn có cơ bắp rất rắn chắc. Cô lại nghĩ đến lời nói và hành động cử chỉ của Tiểu Anh mấy ngày nay, lúc ở phòng tắm cậu bình tĩnh giải vây giúp cô, khi có người đánh cô cậu lao ra che chở, rơi vào tình thế khó khăn, cậu phân tích lý trí và giải quyết thấu đáo... Thế này sao còn là cô bảo vệ cậu? Một cảm giác mất mát kiểu "em trai lớn rồi không cần chị nữa" đột nhiên lan ra trong lòng cô.
/17
|