Qua buổi trưa của ngày thứ hai, Minh Ân Hoa cuối cùng cũng trở về nhà mẹ đẻ. Đầu tiên bao giờ cũng là quốc lễ, sau mới là gia lễ. Ở giữa sảnh, sau khi được mọi người trong Minh gia chỉnh tề nghênh đón cùng bái kiến, nàng trở về phòng thay triều phục cung phi, rồi mới đi ra cho cha mẹ hành lễ.
Sau một hồi vui vẻ cười đùa hết sức náo nhiệt, vì sự kiên trì của nàng gia yến mới kết thúc. Đỡ mẫu thân trở lại sân, nàng cùng với chị dâu, các vị tỷ tỷ vừa đi vừa tán gẫu. Bởi vì thời gian trở về có hạn, không có cách nào khác, nàng đành phải hi sinh thời gian ngủ, đi đến thư phòng của phụ thân, vừa mới vào đã bắt gặp phụ thân cùng hai vị thân ca ca của nàng đang chờ hồi lâu.
Cũng chỉ có tranh thủ tối nay mới có thời gian cho đời thứ hai của Minh gia bọn họ nói chuyện riêng. Hội nghị ngày mai, tất cả những người có quyền trong gia tộc sẽ ở đây, chính thức thảo luận tình huống triều đình hiện tại và bàn bạc đối sách. Đến lúc đó, tộc trưởng Minh Thận Dung sẽ là người chủ trì, cha con Minh Cẩn Ngôn sợ rằng ngay cả nói chuyện cũng không có cơ hội . Cho nên có một số việc cả gia đình bọn họ trước hết phải có chung nhận thức, hơn nữa cũng phải làm cho Minh Ân Hoa biết được ý kiến của người trong nhà, đỡ phải ngày mai nàng cái gì cũng không biết, chỉ có thể bị động nhận ý kiến của gia tộc mà không có thời gian suy nghĩ.
Hai cha con Minh Cẩn Ngôn bắt đầu nói cho Minh Ân Hoa biết tình hình trước mắt của triều đình cùng những động tác của Hoàng Thượng đối với Minh gia .
- “Hoàng Thượng đã tính sẽ điều đại ca đến phòng thủ dã tộc ở phương Bắc, lại đem phòng thủ hải biên giao cho quận vương Thuận An tiếp nhận sao ?”. Minh Ân Hoa ngưng mi hỏi.
- “Đúng, hoàng thượng là có ý này, tuy rằng còn chưa nói rõ nhưng đại bá phụ của ngươi nói Hoàng Thượng trước triều thần tỏ vẻ sẽ ra quyết định này”. Minh Cẩn Ngôn thở dài nói.
Nhị ca của Minh Ân Hoa, Minh Tĩnh Nho tiếp lời, ngữ khí đầy bi phẫn: “Đây rõ ràng là lấy cớ để thu hồi binh quyền. Bằng không, làm sao có thể đột nhiên điều động người đến phương Bắc? Biết rõ là đại ca từ khi vào quân ngũ đến nay đều đốc lòng cho hải phòng, đối với hải quân cũng như hải vực vô cùng hiểu biết, những tình hướng về các bộ tộc hải tộc cũng rõ như lòng bàn tay nữa . Thế mà đột nhiên hoàng thượng bắt huynh ấy rời bỏ lĩnh vực mà huynh ấy luôn dốc lòng tận tâm , lại quăng huynh ấy đến thảo nguyên rộng lớn hoàn toàn không hiểu biết , đừng nói đến kiến công, có thể cưỡi ngựa đánh giặc chu toàn đã là khó nói rồi , còn rất có thể gặp phải những tình huống nguy hiểm không may . Trước không bàn đến an nguy cá nhân, nhưng ngay cả an nguy quốc gia cũng có thể gặp chuyện. Tại sao có thể đem việc này thành trò đùa như thế chứ ???? !”
Minh Tĩnh Phương dù sao cũng ở trên biển đấu trí với hải tặc nhiều năm, trải qua vô số những trận chiến đấu sinh tử , so với phụ thân cùng đệ đệ rõ ràng trầm ổn hơn rất nhiều. Một người luôn có lòng trung với quốc gia như thế lại bị hoàng đế nghi kị, lo lắng, muốn thu hồi binh quyền, hắn tuy có chút phiền lòng nhưng đây cũng không phải là chuyện tình mà hắn lo lắng nhất . Hắn nói: “ Muội muội, có lẽ hoàng thượng cho rằng sau khi hải tặc bị tiêu diệt , phía Đông hải biên từ nay về sau sẽ không cần phải lo lắng nữa. Hiện nay đúng là hải phòng đã không cần đại lực lượng binh lực canh giữ, quốc gia cũng đã cùng Nội Hải Quốc kết minh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, phía Đông đã được an toàn, nhìn như có vẻ không cần lo nhưng đây cũng chỉ là biểu hiện giả dối ở bề ngoài mà thôi. Quốc vương của Nội Hải Quốc trăm năm trước vốn là bá chủ hải tặc tung hoành trên biển , sau đó hắn chiếm được một tòa hải đảo liền xưng vương, tự hành kiến quốc. Bọn họ cùng trung nguyên thoát ly đã lâu, tuy đất trên đảo có thể trồng trọt nhưng rất thưa thớt, vật tư thiếu thốn, cuộc sống không dễ cho nên vẫn luôn muốn tìm cơ hội quay trở lại trung thổ. Chẳng qua vì lực lượng suy yếu, mười mấy năm nay lại bị thế lực tân hải tặc tấn công, vây khốn, tưởng như đã bị diệt quốc, nay đại địch đã diệt, Nội Hải Quốc dã tâm chắc chắn lại rục rịch.”
Minh Ân Hoa lẳng lặng nghe, trầm tĩnh suy nghĩ không lập tức phát biểu ý kiến của mình. Minh Tĩnh Phương kiên định nhìn nàng nói: “ Phi điểu tẫn, lương cung tang, đây là sự thật, vi huynh cũng không oán trách. Nhưng vi huynh lo lắng là Hoàng Thượng đối với Nội Hải Quốc rất yên tâm, nghĩ chỉ ký kết nhân duyên thì sẽ vô sự…Hoàng Thượng dù sao vẫn còn trẻ tuổi.”
- “Ân Hoa, còn có một việc, gia gia của ngươi thời gian này đã không thể cố hơn được nữa. Ông ấy tê liệt ở trên giường nhiều năm, mười mấy năm nay đều nhờ vào thuốc để duy trì mạng sống. Không thể nói, không thể động, cũng chỉ biết phó mặc cho thời gian . Nay cũng đã tám mươi hai, khí lực cũng hết, ngày gần đây đều mê man bất tỉnh, chúng ta không muốn lão nhân gia phải chịu khổ cho nên nhiều ngày nay đều bàn đến chuyện này.” Minh Cẩn Ngôn nói điểm này cũng chính là chủ đề bàn luận cho ngày mai của gia tộc.
Lão nhân gia một khi đi về cõi tiên, việc tiếp theo mà nói mới thực sự là vấn đề . Đến lúc đó, thân là tả phó cung kiêm Đồng Trung Thư , môn hạ Bình Chương Sự, đại bá Minh Thận Dung, môn hạ thị lang tam thúc Minh Thận Thành, phụ thân là tiến sĩ ở quốc tử giám, tam huynh đệ đều phải hướng triều đình xin nghỉ hồi cố hương để tang ba năm giữ đạo hiếu.
Phụ thân mình là giáo chức, ảnh hưởng không lớn nhưng đại bá phụ cùng thúc phụ nếu rời khỏi chức quan, ba năm sau sẽ là tình huống gì đây, ai có thể đoán được? Hơn nữa trước mắt có vẻ Hoàng Thượng đối với Minh gia rất kiêng kị. Có cơ hội thu hồi quyền lực tốt như vậy, làm sao nguyện ý buông tha. Mà quyền lực đã thu hồi, tự nhiên cũng không thể phóng trả lại.
Nếu trưởng bối đều vì đại tang mà rời đi, hơn nữa địa vị cao nhất Định Hải quận vương lại bị điều đi đóng ở phương Bắc, đến lúc đó ở triều đình cũng chỉ có lại bộ thượng thư Minh Tĩnh Thành chống đỡ, nếu miễn cưỡng tính thêm một người ở phủ nội vụ. Chỉ hai người này thì có thể có tác dụng gì đây ? Chỉ sợ tự bảo vệ mình cũng đã là cả một vấn đề.
Minh gia thế lực bị suy yếu, cơ hồ là lung lay sắp đổ, tại triều đình đều mất đi sức ảnh hưởng,người nhà Minh gia như thế nào có thể không lo lắng?
Cho nên bọn họ đem hết hy vọng đều đặt ở được trên người Minh Ân Hoa- người được sủng ái hiện nay. Tuy rằng đối với tình cảnh của nàng cũng cảm thấy ít nhiều lo lắng , dù sao Hoàng Thượng cũng vừa mới cưới được năm tuyệt sắc mĩ nhân, đang nóng hôi hổi, Minh Ân Hoa ngày lành chỉ sợ cũng chẳng được bao lâu.
- “Ngày mai đại bá phụ của ngươi có khả năng sẽ yêu cầu ngươi nói với Hoàng Thượng chuyện này”. Minh Cẩn Ngôn nói.
- “Đại bá hy vọng con hướng hoàng thượng nói như thế nào?”. Tuy rằng đang hỏi nhưng kỳ thật ở trong lòng Minh Ân Hoa cũng có thể đoán được phần nào.
“ Ngươi nghĩ, Hoàng Thượng có khả năng niệm tình hay không ?” .Thực hàm súc biểu đạt gia tộc kỳ vọng nàng có thể giải quyết được chuyện rắc rối này.
Niệm tình? Nói giỡn ư ! Có thể có cơ hội tốt đem quyền lực thu hồi, đuổi thế lực Minh gia ra khỏi triều đình, hắn không phóng ba tháng pháo hoa chúc mừng đã thực khách khí rồi.
- “Cho dù có niệm tình cũng sẽ là ngài, phụ thân, nếu không chính là thúc phụ, tuyệt sẽ không là đại bá”. Nàng tin tưởng mọi người trong nhà cũng dự liệu được tình huống này, chính là không chịu chấp nhận ra mà thôi.
Đối với thanh danh hiển hách , quyền thần thế gia của Minh gia như vậy, Tử Quang Đế đương nhiên sẽ vô cùng vui vẻ đưa tiễn ba người rời khỏi triều đình về cố hương chịu đại tang, chắc chắn hắn sẽ có ý tứ bắt buộc giữ một người ở lại, tỏ vẻ triều đình đối với Minh gia vẫn còn coi trọng, đây là việc phải làm, chính là làm để cho người trong thiên hạ xem. Nhưng người được giữ lại này tuyệt đối sẽ không phải là có quyền thế lớn như trời, tại triều đình có thể làm mưa làm gió như Minh Thận Dung!
Trong thư phòng, tất cả đều trầm mặc. Một hồi lâu sau, Minh Tĩnh Nho vỗ mạnh xuống bàn, xúc động nói: “Nếu Hoàng Thượng thật muốn đối phó với Minh gia chúng ta như vậy, chúng ta cũng không thể đứng đợi bị đánh, đại ca cũng đem chức đại tướng này quên đi! Không! Không chỉ đem từ chức đại tướng quân , ngay cả cái vương tước [ Định Hải quận vương] này cũng không cần. Nhìn Hoàng Thượng như thế nào cư xử với thiên hạ ? Minh gia chúng ta vì quốc gia lập được biết bao công lớn, cuối cùng lại nhận lấy kết cục như vậy , xem về sau còn ai còn dám dốc sức bảo vệ quốc gia?”
- “Tĩnh Nho! Im miệng!”. Minh Cẩn Ngôn cùng Minh Tĩnh Phương đồng thời mở miệng quát.
- “Cha! Đại ca! Ta không phục, ta không phục!”. Minh Tĩnh Nho tức giận đến cả người đều phát run. Hắn là phó tướng của đại ca, cả đời đều đi theo bên người đại ca , lãnh binh, đánh hải trận, xuất sinh nhập tử, một lòng vì nước, tự nhiên không thể chấp nhận việc bị dị tâm quân vương đối đãi như thế .
- “Nhị ca, xin ngươi trước đừng nóng giận, có thể định tâm lại một chút, nghe thử ý kiến của ta ?”
- “Như thế nào? Ngươi muốn giúp Hoàng Thượng nói chuyện sao?.” Minh Tĩnh Nho bực bội quát lên.
-“Tĩnh Nho ! Không thể vô lễ!”. Minh Cẩn Ngôn giận dữ quát.
Minh Tĩnh Nho giật giật môi như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là nhẫn xuống, oán hận cầm chén trà lên uống ừng ực.
Minh Ân Hoa cân nhắc lại suy nghĩ, chậm rãi nói: “Hoàng Thượng từ trước đến nay luôn kiêng kị quyền thế Minh gia, mọi người trong lòng tất nhiên đều rõ ràng. Dù sao Minh gia chúng ta tại triều đình thế lực quá lớn, môn sinh lại trải rộng cả nước, sở hữu chính sách quốc gia, đề bạt nhân tài cơ hồ đều là đại bá định đoạt. Hai năm trước, tiên đế ủy thác, đại bá phụ làm cố mệnh đại thần đứng đầu, giam phụ triều chính, binh quyền cả nước đều ở trên tay đại bá . Tuy là có tác dụng làm ổn định quốc gia nhưng cho dù như thế nào cũng đã khiến cho Hoàng Thượng mất đi quyền lực, đúng như thế không ?”
- “Đại bá của ngươi tất nhiên là có chút lưu luyến quyền thế nhưng cũng không chuyên quyền, có thể coi như một lòng vì nước làm việc. Ngày sau, đợi Hoàng Thượng thành thục, cũng có đủ năng lực khởi động quốc gia thì tự nhiên đại bá sẽ chủ động đem quyền lực giao hồi.” Minh Cẩn Ngôn không thể tránh vì huynh trưởng nói tốt vài câu.
- “Nếu sớm muộn đều phải giao hồi, sao không thừa dịp cấp Hoàng Thượng một cái thể diện, thay vì tranh tranh đoạt đoạt làm hoàng Thượng oán hận, không bằng hợp thời buông tay làm Hoàng Thượng cảm động và nhớ nhung.”
- “Nhưng dù sao Hoàng Thượng vẫn rất trẻ tuổi, mới đăng cơ được hai năm.”
- “Nếu đại bá cho rằng hai năm vẫn còn không đủ để làm cho Hoàng Thượng thành thục, để rồi không chịu buông tay, không cho Hoàng Thượng một mình đảm đương một phía, như vậy dù cho có thêm hai mươi năm nữa, đại bá cũng sẽ vẫn cảm thấy hoàng thượng chưa đủ thành thục, đối với binh quyền lại càng không muốn buông tay.’’
Lời nói của nàng nhất châm kiến huyết làm cho Minh Cẩn Ngôn không thể phản bác được gì, cảm thấy chính mình cũng dần dần bị thuyết phục, tuy rằng vẫn còn phi thường lo lắng.
- “Ngươi cho rằng lần này là thời cơ thích hợp sao? Hoàng Thượng mới ba mươi hai tuổi, còn rất non nớt, sao có thể thành thục ứng phó với thời cục, với những tình thế biến hóa kì lạ của ngoại quốc ? Phải biết rằng thân là quân vương, nếu cứ ngộ phán hoặc hành động theo cảm tình thì cũng đủ để cả một quốc gia bị diệt vong.”
Minh Tĩnh Phương liền tiếp lời phụ thân: “Hoàng Thượng có lẽ là một vị quân vương tài thao vĩ lược nhưng như cha nói, hắn còn rất trẻ tuổi, làm việc vẫn còn nhiều điều chưa chu đáo. Nếu không tại sao có thể vì lo lắng quyền thế Minh gia mà điều ta đến phương Bắc? Cho dù yên tâm Nội Hải Quốc nhưng hắn cũng biết ta đối với dã tộc phương Bắc không hề hiểu biết, vậy mà vẫn để ta trở thành đại tướng quân thống lĩnh mười vạn đại quân, để người ngoại đạo như ta cầm quân đánh giặc chẳng phải là đem mười vạn tính mạng làm trò đùa?”
Minh Ân Hoa lắc đầu: “Vừa rồi ta vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. Ta cảm thấy Hoàng Thượng cũng không phải ôm thái độ làm trò đùa điều huynh đến phương Bắc. Cho dù kiêng kị Minh gia chúng ta như thế nào đi nữa cũng không đến mức điều động đại ca. Đại ca là đại tướng quân số một của Nhật Diệu hoàng triều , cũng là đại võ tướng uy chấn các nước , có ngươi phòng thủ biên quan, thậm chí không cần trực tiếp giao phong cũng đủ để địch nhân nghe tin mà sợ mất mật. Ta đoán Hoàng Thượng điều động lần này có hai dụng ý.”
Minh gia cha con ba người đều chuyên chú lắng nghe, cũng lấy ánh mắt ngạc nhiên nhìn muội muội nhỏ nhất này. Bởi vì Minh Ân Hoa là do Minh phu nhân ngoài ý muốn hoài thượng, nàng cùng đại ca kém mười sáu tuổi, cả nhà thủy chung đều coi nàng như một đứa nhỏ mà đối đãi, cho nên khi nghe nàng chậm rãi nói, khí định thần nhàn thì bọn họ cảm thấy kinh dị không thôi.
- “Hai dụng ý sao?” Minh Tĩnh Nho vội vàng hỏi.
- “Thứ nhất, Nội Hải Quốc biết bản sự đại ca , nếu đại ca vẫn đóng ở Đông Phòng, vẫn được trọng dụng, như vậy Nội Hải Quốc dù có dã tâm cũng tạm thời không dám có động tĩnh.Như vậy biểu hiện trong tương lai của Nội Hải Quốc sẽ vĩnh viến là bằng hữu của chúng ta hoặc là đối tượng để chinh phục.” Kỳ thật, khi nàng xem qua mật chương rồi suy nghĩ, nàng có vẻ tin tưởng một ngày nào đó Tử Quang Đế sẽ đem Nội Hải Quốc hoàn toàn thu thập.
- “Cái gì?”. Minh Tĩnh Nho chấn động, hít một hơi dài .
Minh phụ cùng Minh Tĩnh Phương sau khi trải qua cảm giác khiếp sợ thì nhanh chóng lâm vào suy nghĩ sâu xa, càng nghĩ càng cảm thấy phi thường có đạo lý.
- “Thứ hai, dã nhân tộc tựa hồ cùng Tây Vân Quốc đi lại thân mật, nếu Nhật Diệu hoàng triều tương lai trong năm năm sẽ có chiến tranh, kia nhất định là từ phía Tây Bắc. Đại ca, Hoàng Thượng trước mắt chỉ có thể dựa vào uy danh của huynh khiến kẻ thù bên ngoài kinh sợ , làm cho địch nhân không dám vọng động, cũng đồng thời tài bồi một tướng quân có thể một mình đảm đương nhiều phía. Có lẽ từ hải chiến chuyển tới thảo nguyên là chuyện thực vất vả nhưng huynh nhất định phải tin tưởng, Hoàng Thượng sẽ không để cho huynh tứ cố vô thân, hoàn toàn không biết gì về phương Bắc, chắc chắn sẽ phái trợ thủ đắc lực phụ giúp huynh. Mai này, phía Đông hải phòng cùng phía Tây Bắc phòng tuyến đều không thể thiếu huynh được.” Nàng đi đến trước mặt huynh trưởng thật sâu thi lễ.
Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Minh Tĩnh Phương hỏi: “Nếu ngươi đoán sai thì sao ?”
Minh Ân Hoa ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp tỏa ra tự tin cùng kiên định:
- “Ta sẽ không đoán sai.” Nếu nàng đoán sai dự tính trong lòng Tử Quang Đế thì nàng sẽ khiến cho hắn có dự tính như thế .
Minh Cẩn Ngôn ánh mắt đầy kinh hỉ cùng kinh ngạc, vui mừng nhìn nữ nhi. Thật lâu, thật lâu sau mới nói: “Được, chúng ta tin tưởng ngươi. Ngươi quyết định như thế nào thì cứ đi làm đi!”
Giờ phút này, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao đại nữ nhi thông minh tuyệt đỉnh Minh Ân Nhã sáu năm trước đã viết thư thỉnh cầu hắn : Nếu có một ngày nàng qua đời, hãy khiến cho Minh Ân Hoa gả tiến hoàng cung, bởi vì Minh Ân Hoa là người thích hợp nhất để lựa chọn.
Hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới,tiểu nữ nhi người mà tất cả mọi người đều cảm nhận là nhu thuận im lặng, không tinh thông nhưng hóa ra lại là kiêu ngạo lớn nhất cả đời hắn!
Ngày hôm sau chính là hội nghị của cả gia tộc, vì ý kiến không hợp nhau đã dẫn đến tranh cãi gay gắt, ai cũng không chịu lùi bước.
Minh Ân Hoa tuy có phụ huynh trợ giúp nhưng cũng không có cách nào thuyết phục người chấp nhất buông tha quyền thế. Hơn nữa, hội nghị còn có một trọng điểm mà phụ tử Minh Cẩn Ngôn không biết, cũng vô cùng tức giận.
Gia tộc trưởng quyết định yêu cầu Minh Ân Hoa đem tân thế hệ tuyệt sắc mỹ nữ tài nữ .Minh Tình Tương tiến cung. Nói là cho nàng làm nữ quan, kỳ thật chính là hy vọng Minh Ân Hoa có thể tạo ra cơ hội cho Minh Tình Tương cùng Tử Quang Đế gặp mặt.
Tuy Tử Quang Đế đã cưới tứ chính phi, bát sườn phi, bên người không còn vị trí dung nạp nữ tử, nhưng lịch đại hoàng đế, ai mà không dưỡng một đống tình nhân vô danh sau mười hai người thê thiếp ? Chỉ cần cấp cho một cái danh hiệu “phu nhân” , có thể hoành hành trong cung , có khi được thánh thượng sủng ái thì ngay cả cung phi cũng phải lễ nượng ba phần. Chỉ cần đế vương ân sủng, thì khi một trong mười hai thê thiếp ốm chết liền có cơ hội tấn chính danh.
Minh gia chính là có chủ ý này . Từ khi Tử Quang Đế để cho năm tuyệt sắc nữ tử nhập cung , người nhà Minh gia không cho rằng có thể ôm hy vọng trên người Minh Ân Hoa được, tuy rằng có vẻ còn được sủng ái nhưng chỉ sợ cũng chẳng được bao lâu. Càng đừng nói đến bây giờ Minh Ân Hoa không có gì tin tức gì là sẽ hoài thai cả.
Vì thế, bọn họ tin tưởng chỉ có nhanh chóng đem Minh gia tuyệt thế mỹ nữ đưa vào trong cung mới có thể vãn hồixu hướng suy tàn của Minh gia . Như vậy, cho dù những người cầm quyền của Minh gia vì đại tang mà rời xa triều đình, thì vẫn có vị phi tử được sủng ái ở trong cung ngày ngày thổi gió bên gối, ngày sau trở về, cơ hội được cầm binh quyền có phần đảm bảo hơn .
Cho nên bọn họ yêu cầu Minh Ân Hoa nhất định phải đáp ứng, không đáp ứng liền không tha.
Hội nghĩ diễn ra từ buổi sáng đến buổi trưa, sau lại kéo dài đến buổi chiều. khi ánh nắng chiều đã bao phủ khắp cả đất trời, trừ không khí càng lúc càng hỏa bạo, không có một chút ý kiến đạt thành nhận thức chung .
- “Nương nương, chúng ta biết người không hy vọng ân sủng bị phân chia nhưng thỉnh người cần lấy đại cục làm trọng! Tình hình hậu cung hiện tại, cho dù người không cam lòng cũng không thể nề hà. Người đừng cự tuyệt nữa , hãy để cho Tình Tương tiến cung đi! Nếu Tình Tương có thể chiếm được ân sủng của Hoàng Thượng thì về sau nàng ta cũng có thể chiếu cố người, không để người bị những sủng phi khác khi dễ, vô luận như thế nào, người luôn là cô cô của Tình Tương, người nên hiểu rõ ràng.” Minh Thận Dung sắc mặt uy nghiêm hiện lên vẻ không kiên nhẫn, quyết định vô luận như thế nào cũng nhất định đem được cháu gái mình vào trong cung.
- “Đại bá, xin người thứ cho Ân Hoa không thể làm theo’’. Nàng cũng lười nói thêm điều gì nữa, dù sao trọng điểm chính là không đáp ứng!
- “Năm đó tỷ tỷ của người chọn người tiến cung, khoan dung đại lượng để người cùng nàng ấy cộng phu, nàng ấy vô tư phong phạm làm người ta kính ngưỡng, nương nương cũng nên học tập Ân Nhã, lấy đại cục làm trọng, không nên chỉ biết ích kỉ.” Minh Thận Thành lên án nói.
- “Ân Hoa tuy cùng tỷ tỷ đồng gả nhất phu nhưng đều không phải đồng thời cộng thị nhất phu. Nếu Ân Hoa ngày sau có xảy ra điều gì vạn nhất, không thể hầu hạ Hoàng Thượng, Ân Hoa cũng nguyện ý làm giống chuyện như vậy.”
- “Ngươi, ngươi đây là…”
Minh Ân Hoa quyết định dừng ở đây, cái hội nghị này có tiếp tục đi nữa cũng không có ý nghĩa, chính là lãng phí thời gian mà thôi. Đang lúc nàng chuẩn bị rời đi, bên ngoài thư phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa hoảng hốt , tiếp theo thấy thanh âm thất thường lắp ba lắp bắp của đại tổng quản, người mà luôn ổn trọng nhất, bình tĩnh nhất , được xưng là bầu trời có rớt xuống đi nữa thì sắc mặt vẫn không đổi .“Lão gia! Lão gia! Thỉnh thỉnh ngài mau ra đây, thỉnh ngài….”
Đang phiền chán không thôi, Minh Thận Dung đi đến cửa, không có ý muốn mở cửa, trầm giọng quát: “ Xôn xao tranh cãi ầm ĩ cái gì? Không phải nói đừng tới đây quấy rầy sao?”
- “Lão gia, lão gia, là hoàng thượng! Là hoàng thượng tới! Hoàng liễn chỉ còn cách cửa lớn có một dặm, lão gia, làm sao bây giờ, lão gia! Trong nhà cao thấp đều không có chuẩn bị, lão gia, phu nhân triều phục, bố trí phòng, ở ngoài quét tước, dong phó sắp hàng, hơn nữa chúng ta phải ở mười dặm ngoài nghênh đón hoàng liễn nhưng chúng ta không có làm, hoàng thượng sẽ đến”. Lão tổng quản đáng thương hiển nhiên là đã bị chấn kinh quá độ , nói năng cũng lộn xộn.
- “Cái gì!” Mỗi một tiếng đều làm cho Minh lão gia nhảy dựng cả lên, xoay quanh không biết nên làm thế nào cho phải.
Cuối cùng, Minh Thận Dung cũng hoàn hồn đầu tiên , mở cửa ra , rống to:“ Mau! Mau nghênh đón Hoàng Thượng! triều phục đâu? Triều phục của ta đâu? Mau lấy lại đây!” Trong khi tất cả mọi người giống như ruồi bọ không đầu vội vàng cuống cuồng thì Minh Ân Hoa lẳng lặng ngồi tại chỗ, nàng so với mọi người bình tĩnh rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu không hiểu ý đồ Tử Quang Đế đến đây.
Hắn…làm sao có thể đến đây ? Tuy rằng khó hiểu nhưng không biết vì sao, tâm tình trở nên vô cùng tốt.
Nhưng tâm tình của nàng cũng khônng duy trì được bao lâu bởi vì nàng nhìn thấy đại bá mẫu đi đến ngoài cửa thấp giọng phân phó nha hoàn nhanh nhanh đem Tình Tương tiểu thư trang điểm thật rực rỡ, đi nghênh đón Hoàng Thượng giá lâm….
Hoàng đế đại lão gia đột nhiên đến thăm Minh phủ làm cho Minh phủ vô thượng vinh quang gà bay chó sủa loạn hết cả lên.
Hắn đặc biệt đến cũng không vì chuyện trọng yếu gì, chỉ nói là rảnh rỗi, nghe nói nhạc mẫu sinh bệnh, thân là con rể, tự nhiên rất muốn đến thăm.
Tuy rằng trong hoàng cung không có luật lệ này nhưng , trời đất bao la, hoàng đế lớn nhất, quản nó như thế nào thì đều do hắn định đoạt.
Trong khi Minh gia mấy trăm người còn đần độn chưa thoát khỏi kinh hỉ, kinh hách, ngạc nhiên vì hoàng đế đích thân tới thì Tử Quang Đế đã thăm xong nhạc mẫu. Để lại vài thùng thuốc bổ cùng một tiểu đội nữ y quan chăm sóc mẫu thân Minh Ân Hoa sau, giờ phút này đang ở sảnh chính cùng Minh Thận Dung nói chuyện.
Người nhà Minh gia cực kì nhiệt tâm giữ Tử Quang Đế ở lại dùng bữa tối, nói muốn muốn để hoàng thượng thưởng thức trù nghệ của nhà bếp Minh gia, vân vân và vân vân nhưng một chút cũng không thể nói động đến Tử Quang Đế.
Tử Quang Đế trên mặt mang theo ấm áp tươi cười nhưng cũng không đổi ý, không một người nào có thể nói động. Cùng Minh Thận Dung câu có câu không xã giao, ánh mắt thì liên tục di động, tìm cái người sau khi bái kiến hắn thì luôn tĩnh tọa một bên. Hắn thực không thưởng thức sự nhàn nhã, không thèm để ý đến tâm tư của nàng vì thế liền hướng nàng đi đến, không thể để nàng trốn tránh làm tiêu điểm được.
Tử Quang đế không thèm để ý đến tất cả mọi người đang nhìn, cầm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng nói: “Sao yên lặng như vậy ? Chẳng lẽ quá mệt mỏi sao?” - “Không thể nào, tạ ơn Hoàng Thượng quan tâm, thần thiếp không sao cả.” Minh Ân Hoa đối với hắn mỉm cười, không hề nhăn nhó cũng không rút tay về, thoải mái mặc cho hắn nắm.
Hắn đem nàng nhẹ nhàng từ ghế kéo đến gần, nhìn kỹ sắc mặt của nàng nói: “ Không, nàng quá mệt mỏi. Mới một ngày không thấy, nàng gầy đi rất nhiều. Xem kìa, nàng mệt đến độ đã không biết hôm nay là ngày nào rồi .”
- “Thần thiếp không biết hôm nay là ngày nào?” Minh Ân Hoa khó hiểu hỏi.
- “Nếu nàng còn biết rõ ngày mấy, giờ phút này hẳn đã trở về hoàng cung mới đúng. Trẫm cấp cho nàng ba ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba, trẫm xem nàng đã quên rồi .”
Minh Ân Hoa vô tội nhìn Tử Quang đế. Nói thực ra, nàng là quyết định ở nhà mẹ đẻ ba ngày, căn bản không đem Tử Quang đế khó dễ để trong lòng, cũng nghĩ hắn nói như vậy chỉ là nói đùa… như thế nào có vẻ không phải đây?
Người này tiến đến đây chỉ vì tiếp nàng trở về cung sao?
- “Là thần thiếp sơ sẩy, thỉnh Hoàng Thượng thứ lỗi. Thần thiếp quả thật tính sai ngày”
Đương nhiên nàng không thể trước mặt mọi người mà tranh chấp cùng Hoàng Thượng , kể lể việc phương thức tính toán thời gian bất đồng. Nàng thực hiền tuệ nhận sai, cấp Hoàng Thượng phu quân đủ mười phần mặt mũi.
- “Một khi đã như vậy, thì cùng trẫm hồi cung đi.” Tốt lắm, thực thức thời. Tử Quang đế đối với biểu hiện của nàng thực vừa lòng.
Minh Ân Hoa há hốc mồm, xem Tử Quang đế tựa hồ thực sự tính như vậy nắm nàng chạy lấy người. Nàng vội vàng nói: “ Hoàng Thượng, thần thiếp còn chưa thu thập hành lý, mọi thứ còn rất loạn”
- “ Không có gì trọng yếu, hành lý là chuyện của các nữ quan , không có quan hệ với nàng. Để cho bọn họ ở lại thu thập, nàng cùng trẫm hồi cung là được.”
Minh Thận Dung mặc dù không hiểu rõ trước mắt là cái tình huống gì nhưng thừa dịp Hoàng Đế còn chưa đi, chạy nhanh tới tiếp tục cố gắng giữ lại. Lần này, hắn hiểu được cần mượn tay Minh Ân Hoa.
- “Nương nương, sắc trời đã muộn, xin Hoàng Thượng cùng người lưu lại dùng bữa tối rồi hẵng hồi cung.”
Tử Quang đế nhìn nàng như thể không cách nào, thở dài, cuối cùng cũng đồng ý.
- “Được rồi, trẫm lưu lại dùng bữa tối, dùng xong sẽ hồi cung, như thế nào?”
- “Thần thiếp xin đi theo hầu hạ Hoàng Thượng.” Nàng nhu thuận đồng ý.
Minh Thận Dung mừng rỡ, vội vàng cho người truyền lời tới trù phòng, muốn bọn họ thật cẩn thận, cẩn thận, đồng thời đối với quản gia đang đứng một bên nháy mắt, tìm thời cơ thích hợp làm cho Tình Tương xuất hiện ở trước mặt Tử Quang đế .
- “Hoàng Thượng, cách bữa tối còn có một chút thời gian, người có muốn đến Lâm viên phẩm trà hoặc chơi cờ hay không?” Minh Ân Hoa hỏi Tử Quang đế đồng thời cũng là cho những người khác nghe, nếu muốn làm cái gì, cũng làm cho tốt đi .
Tử Quang đế nhìn nhìn sắc trời nói : “Đi Lâm viên đi, trẫm khó có khi đến được đây một lần, thuận đường xem tiểu viện trước kia của nàng cùng Ân Nhã , trẫm rất tò mò .
Minh Ân Hoa gật đầu, dẫn hắn đi ra chính sảnh, lúc bị hắn nắm tay thì nàng vẫn để yên cho hắn cầm.
- “Hoàng Thượng, vì sao người lại đến đây?”
Hai người nắm tay đi giữa những hàng cây cối sum suê ở Lâm viên. Hoàng hôn làm cho thiên địa trở thành một mảnh vàng óng, nhu hòa, mông lung. Gió mùa thu đừng đợt thổi tới, đem hơi thở khô nóng của ban ngày thổi đi hầu như không còn, chỉ còn tràn đầy sự thư thái ở lại , nhẹ nhàng, khoan khoái.
- “Vì sao lại hỏi như vậy?”
- “Chỉ vì một lý do nhỏ bé đến nhà của thần thiếp thì có điểm không hợp với lễ nghi”.
- “Đến thăm trưởng bối bị bệnh, tiếp thê hồi cung, sao lại có thể là lý do nhỏ bé? Làm sao lại không hợp lễ nghi?”
- “…Có phải hay trong cung có việc khiến người phiền lòng?” Minh Ân Hoa đoán.
Tử Quang Đế bước chân dừng lại một chút, cúi đầu nhìn nàng.
- “Có việc cũng sẽ không làm trẫm phiền lòng.’’ Mày của hắn nhíu lại, bình tĩnh nhìn nàng một hồi, cuối cùng vẫn là đem lời nói mà hắn không hề muốn nói ra : “ Có thể làm trẫm phiền lòng, chỉ có một người.”
- “Thần thiếp sợ hãi…” nàng vội vã thốt lên.
Hắn vươn tay, ngăn chặn đôi môi anh đào của nàng.
- “Đừng nói, nếu chỉ là những lời lễ nghi, chế thức lời nói thì đừng mở miệng.”
Không để ý đến nàng ánh mắt lo sợ không yên của nàng, Tử Quang Đế một lần nữa lại nắm tay, kéo nàng đi, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xôi.
- “Lúc không có nàng ở bên cạnh, trẫm rất muốn nàng”. Chỉ mới có hai ngày không thấy nàng, không thấy một chút tin tức nào khiến hắn trở nên lo lắng, thật là khó tưởng tượng, nhưng vẫn là không tình nguyện mở miệng.
Thân là hoàng đế, không thể dành quá nhiều chú ý cho thê thiếp, ít nhất ,ít nhất, cho dù trong lòng không muốn xa rời đi chăng nữa cũng không thể cho nàng biết. Chính là giờ phút này, hắn muốn nói với nàng, mặc kệ về sau nàng sẽ trở nên như thế nào…có lẽ, hắn nói, chính là chờ nàng sẽ trở nên như thế nào, xem nàng có thể hay không đi về phía kết cục nhất định kia.
Nữ nhân luôn thị sủng mà kiêu. Nếu nàng biết mình được đối xử đặc biệt, rất nhanh nàng sẽ vì như vậy mà kiêu ngạo, hướng hắn vô tận tác cầu, nàng sẽ trở nên tục tằng, bình thường, làm cho hắn rốt cuộc tìm không thấy những điểm khác biệt lúc trước, những điểm mà khiến hắn thưởng thức nàng.
Thế nhưng , hắn kỳ vọng Minh Ân Hoa cũng sẽ trở nên như thế, bởi vì dạng này mới là bình thường, bởi vì dạng này sẽ làm hắn yên tâm, yên tâm nàng dù khác người thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ đi hướng giống nhau.
Cứ như vậy, tâm của hắn liền không chỗ nào không lo lắng.
Hắn không nghĩ bị nữ nhân nào ràng buộc cả ,là chủ một cái quốc gia thì không nên nặng tư tình cá nhân.
Cho nên hắn muốn sủng nàng, càng sủng nàng càng bí mật chú ý nhất cử nhất động của nàng hơn nữa , nhìn xem rốt cuộc dạng gì mới có thể đem nàng công hãm.
Một khi nàng bị công hãm, nàng sẽ trở thành những nữ nhân giống nhau nơi hậu cung , dung tục tầm thường, không còn là hạc trong bầy gà, làm cho hắn không thể không chú ý, không thể không truy đuổi.
- “Nàng không giống người thường, luôn làm trẫm không hiểu rõ.” Hắn than nhỏ.Quả thật đã phân không rõ là diễn hay là thật.
- “Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ là một nữ tử tầm thường .”
- “Trẫm cũng hi vọng nàng chỉ là người tầm thường. Nhưng… ” hắn dừng một chút: “ Có khi lại hy vọng nàng có thể bất đồng dài lâu một chút.”
Hai người đi lên một chiếc cầu đá tinh xảo, nhìn đóa hoa sen úa tàn trôi nổi trên bờ ao nhỏ. Mỗi một đóa hoa sen đều là bộ dáng hấp hối lại cố gắn đứng thẳng.
- “Cái gọi là bất đồng không phải do thần thiếp mà là do hoàng thượng. Có lẽ thần thiếp cả đời đều như vậy nhưng hoàng thượng đã mất hứng thú, từng cảm thấy đáng yêu trở nên đáng ghét, chỉ thế mà thôi.”
- “Có lẽ .” Tử Quang Đế ánh mắt thu hồi khỏi đóa hoa sen tàn, nhìn nàng nói:” Nàng nói yêu trẫm, trẫm tin tưởng. Trẫm cũng không thể cam đoan những điểm thưởng thức nàng hiện tại sẽ không trở thành nguyên do khiến trẫm chán ghét sau này.”
Nàng lẳng lặng lắng nghe.
Tử Quang Đế lâm vào kí ức ngày nào, thanh âm bình thản không mang theo chút cảm xúc nào nói: “Khi còn nhỏ, trẫm nhìn thấy Trương phi vì một con mèo chết già mà ôm hôn suốt, mấy ngày mấy đêm cơm không ăn, nước không uống, tự mình tắm rửa cho con mèo ấy, còn làm tang, lúc đó trẫm cảm thấy nàng thật thiện lương, thiên chân, dù khóc nhưng vẫn rất đáng yêu. Hiện tại dù trẫm thấy nàng luyện khóc nhìn cũng đẹp, sẽ không vì khóc mà làm dung trang mất đi nhưng không hiểu vì sao trẫm đã muốn chán ghét. Vịnh Đông Cung nhiệt tình đàng hoàng, cũng từng làm trẫm thấy mới mẻ, cảm thấy như một danh môn thiên kim sao lại cư xử không ra vẻ hàm súc gì cả, nghĩ gì liền làm cái ấy, lớn mật như vậy , trước nay chưa từng gặp. Nhưng sau trẫm lại thấy nàng khuyết thiếu khoan dung, cái gì đều phải dành thắng lợi, quá mức bá đạo. Về phần Kim Thu Cung, lại là một loại điển hình khác. Nàng ta chưa bao giờ hạ mình lấy lòng trẫm, lúc nào cũng là cái vẻ lạnh lùng thản nhiên, có khi trẫm muốn thân cận nàng ta, hỏi han ân cần, nàng ta tuy trong lòng cao hứng nhưng lại làm mặt lạnh đối đãi. Trẫm có lần nghĩ nàng ta không thích trẫm, cũng không sẽ tự mất mặt mà đi đến chỗ nàng ta . Ai ngờ nàng ta lại bệnh nặng như vậy , tiểu bệnh không ngừng, dù không sinh bệnh cũng không chịu ăn cơm, làm mình gầy yếu. Cứ tự chuốc khổ như vậy, có lẽ nàng ta đang ám chỉ , đang muốn trẫm thân cận, thế nhưng trẫm…”. Tử Quang Đế lắc lắc đầu. Nữ nhân như vậy, rồi sẽ có lúc hắn thấy .
- “Lại nói đến tỷ tỷ của nàng. Ân Nhã rất đẹp, thực trí tuệ, cũng thực có đảm lược. Nàng ấy là một nữ nhân ôn nhu mẫn cảm, cũng có khả năng để đảm đương vị trí chủ mẫu. Trẫm thực kính trọng nàng, những năm tối vất vả đều là nàng chống đỡ cùng trẫm đi tới.”
Minh Ân Hoa trong lòng tiếp thu,nhưng không thể nói rõ là cái tư vị gì . Rất sợ nghe thấy tình ý của Tử Quang Đế đối với tỷ tỷ của nàng, lại càng sợ hắn đối với tỷ tỷ cũng có chỗ phiền chán .
- “Ân Nhã …nàng ấy… làm cho trẫm không biết nên đối đãi như thế nào cả. Nàng ấy có thể đối với trẫm ôn nhu như nước, nhưng khi đối phó với địch nhân, nàng ấy lại tuyệt không nương tay. Cho nên tình cảm trẫm đối với Ân Nhã thực phức tạp. Đối với khi nàng ấy nhu nhược thì lại không nhịn được nghĩ tới một mặt lãnh khốc của nàng. Cảm thấy nàng ấy thủ đoạn thì lại không khỏi nhớ đến khi nàng ấy ôn nhu . Thẳng đến khi nàng ấy mất đi ,trẫm vẫn không thể tin được nàng ấy cứ như vậy đi đến nhân sinh cuối cùng. Một nữ nhân tuyệt đỉnh thông minh như thế làm sao có thể có kết cục như thế ?”
- “Hoàng Thượng, ngài thích tỷ tỷ sao?” Minh Ân Hoa nhẹ giọng hỏi.
- “Thích.” Chính là thích, không có hơn nữa.
- “Như thế là đủ rồi, có thể làm cho hoàng thượng nhớ mong trong lòng, ba mươi năm sinh mệnh ngắn ngủi không làm cho hoàng thượng căm hận đi qua liền coi như là chuyện may mắn.”
- “Cái chết làm sao có thể coi như là chuyện may mắn?” Hắn thấp giọng trách.
- “Có người, làm cho nam nhân mình âu yếm nhớ mong trong lòng, nhớ rõ từng điểm tốt của mình, so với sống trăm tuổi quan trọng hơn.”
- “Nàng cũng nghĩ như vậy sao ?” Hắn đối với nàng nhíu mày.
- “Không, thần thiếp không nghĩ như vậy.” Nàng lắc đầu. “ Thần thiếp vẫn muốn đi theo bên cạnh hoàng thượng, quý trọng những ngày được yêu người.”
- “Cho nên nàng sẽ không vì yêu mà tử? Nàng sẽ không nghĩ làm cho trẫm nhớ mong cả đời sao?”
- “Một khi chết đi thì cái gì cũng đều không có, còn có thể nào yêu? Cùng với việc hoài niệm ngươi không bằng vẫn đứng ở trước mặt ngươi, cho người nhìn ta đến ngấy thì thôi.” Nàng không dùng kính ngữ, lớn mật không dùng hoàng thượng mà dùng ngươi.
Nàng rút khỏi tay hắn, lui ra phía sau hai bước, hai tay vung lên cho hắn có thể rõ ràng nhìn nàng, toàn ý nhìn ngắm nàng!
- “Nàng tình nguyện để ta xem cho đến ngấy? Nàng biết sau khi nhìn chán sẽ là kết cục gì không ?”. Tử Quang Đế hai tay ôm ngực, chỉ vì khắc chế xúc động của mình, không để cho mình ôm nàng trở lại trong ngực.
Minh Ân Hoa rất ôn nhu , bình tĩnh nhìn hắn, nhìn nam nhân mà đang xưng ta chứ không phải là trẫm . Nàng biết đây chính là một khoảnh khắc, từ nay về sau sẽ không có nữa nên nàng vô cùng quý trọng, cũng cảm động khi hoàng đế thảo luận với nàng về tình yêu trong khi buông tha bóng dáng hoàng đế .
- “Nếu ngày nào đó ngươi cứ nhìn thấy ta là ngấy thì như vậy cả đời này ngươi sẽ không bởi vì nghĩ đến ta mà buồn rầu. Thậm chí cho dù ta mất, ngươi cũng vĩnh viễn không nhớ tới. Ta hi vọng ngươi sẽ không phải lo lắng nữa .”
- “Như thế là sao ? Là vĩ đại, là vô tư khi yêu một người sao ?” Tử Quang Đế không hiểu tại sao có chút phẫn nộ, một chút cũng không thấy cảm động.
- “Không, ta là có tư tâm.” Nàng đi đến gần hắn , rất muốn hôn hắn nhưng lại có chút do dự. Vì thế chỉ có thể vùi đầu vào trong ngực hắn, dựa lên vị trí trái tim hắn.” Tư tâm của ta là hy vọng ngươi vẫn nhìn ta, mặc kệ cái lí do gì , mặc kệ có cái dụng ý gì , ta muốn ngươi vẫn nhìn ta! Kể cả khi ngươi nhìn chán ta rồi, thì vẫn luôn luôn nhìn ta!”
Hoài niệm, hồi tưởng chỉ nhận được hối hận. Chỉ có còn sống , không ngừng bị hắn chuyên chú nhìn mới có cơ hội sáng tạo tình yêu. Làm ngươi xem ta, suy nghĩ về ta đồng thời cũng không quên ta. Nếu ngươi cảm thấy mê hoặc, ngươi sẽ tiếp tục học hỏi, đem ta trở thành một quyển thiên thư khiêu chiến, nếu ngươi đã hiểu được ta thì ngươi sẽ cao hứng, đắc ý, ngươi sẽ xác minh những phát hiện của mình, sau đó ngươi sẽ đến trước mặt ta , thi triển các thủ đoạn của ngươi .
Cứ như thế , như thế, vòng đi vòng lại nếu ngươi cứ nhìn ta , cứ nghĩ đến cái ngày ngươi chán ta hoặc không kịp đợi đến ngày đó thì đã quên chính mình đang cảm thấy chán. Như vậy, tâm của ngươi… liền là của ta!
- “Ân Hoa nàng thật là một nữ nhân kì lạ.” Tử Quang Đế thở dài, dùng sức ôm nàng.
- “Không, ta không trách, hoàng thượng chỉ cần xem nhiều hơn vài lần ngươi liền cảm thấy kỳ lạ chỉ là ảo giác.’ Nàng ở trong lòng hắn cười khẽ.
- “Cho dù có nhìn đi nhìn lại nàng cả trăm lần, nghìn lần, vẫn sẽ không làm thay đổi được định luận của ta đối với nàng, nàng chính là một nữ nhân kì lạ.”
- “Nhưng là ngươi thích?” Nàng lớn mật ngẩng đầu, muốn hắn nói một câu thích.
Hắn nhìn nàng, vốn định trêu cợt nàng, tuyệt không nói thật làm nàng quá mức đắc ý. Nhưng cuối cùng vẫn bị sương mù chờ mong trong mắt nàng đả bại. nhẹ nhàng ôm nàng nàng nói: “Nàng chỉ cần ta nói thích phải không? trẫm thích đâu phải là lời dễ dàng nói ra ngoài.”
- “Vậy ngươi cũng nói cho ta đi!” Nàng mới mặc kệ hắn cấp bao nhiêu thích, kia không liên quan đến chuyện của nàng, nàng chỉ muốn biết hắn có thích nàng hay không thôi .
- “Ta thích nàng, thậm chí so với thích còn nhiều hơn một ít.” Hắn thừa nhận.
Nàng hốc mắt nóng nóng, cố gắng đem nước mắt bức lui, nhỏ giọng đối với hắn nói lời cảm tạ: “ Cảm ơn ngươi, hoàng thượng.”
- “Cảm tạ cái gì?” Hắn vì nàng lau đi những giọt nước mắt vô ý rơi xuống
- “Cám ơn vì ngươi đã thích ta, cám ơn ngươi vì đã làm cho thần thiếp cảm thấy yêu ngươi là một điều hạnh phúc .”
Tử Quang Đế gắt gao ôm lấy nàng, cảm thấy một viên đá sắc cạnh như hắn mà tâm giờ phút này lại mềm mại đến bất khả tư nghị, không biết nàng đã làm gì mà lại có ảnh hưởng đến hắn như vậy.
Như vậy chính là tầm thường yêu!
Ai cũng có thể nói ‘Ta yêu ngươi’ , cũng có rất nhiều người đã hướng hắn biểu lộ tình yêu. Hắn, hẳn đã muốn chết lặng mới đúng, như thế nào còn vì nàng mà động tình như thế này chứ.
- “…Có lẽ về sau nàng sẽ hận trẫm”. Chỉ tình yêu không thể đủ. Gia tộc quyền thế suy bại đều sẽ làm tâm tốt đẹp của người ta đi theo hướng ghê tởm.
- “Nếu thế thì cứ để bây giờ ta yêu thương ngươi đi!” Nàng không biện giải, chỉ nói như vậy.
Dùng xong bữa tối, Minh gia từ cao đến thấp không còn có cớ gì để giữ đế vương lại nữa , chỉ có thể thận trọng cung kính đưa tiễn thánh giá.
Trong hoàng liễn, Tử Quang Đế cùng Minh Ân Hoa chơi cờ tiêu khiển, chỉ muốn lộ trình một canh giờ đi qua mau . Hai người chơi nhưng không chút để ý, chẳng có người nào thèm để ý thắng thua.
Tử Quang Đế trong lòng mang theo một chút nghi vấn, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi ra ngoài: “Mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy ?”
Theo lý thuyết, có thể đứng ở đại môn cung đưa hắn hồi cung chỉ có thể là những người đứng đầu Minh thị gia tộc cùng với các vị phu nhân phong hàm . Những nữ quyến bình thường, thậm chí nữ tử chưa xuất giá không nên xếp hàng trong đó, như thế mới hợp lễ pháp, không phải sao? Như vậy, những thiếu nữ xinh đẹp , trang điểm lỗng lẫy đứng ở ngay hàng phía trước là thế nào vậy?
- “Cảnh đẹp ý vui mà thôi, hoàng thượng để ở trong lòng sao?” Minh Ân Hoa nghĩ rằng, nếu hoàng thượng đại lão gia hơi hơi để ý một chút có thể nhận ra, lúc chạng vạng , người thay thế đại bá đi vào Lâm viên thỉnh bọn họ di giá tiền thính dùng bữa chính là một nữ tử tuyệt sắc, mà vừa rồi nhóm mỹ nữ xinh đẹp cũng là những người đứng ngay hàng đầu .
Tử Quang Đế vừa nghe chỉ biết là có chuyện như vậy, hắn không có đoán sai những vẫn có chút không thể tin
- “Nàng là ái phi của trẫm , bọn họ không cần phải làm như thế!”
- “Bởi vì ta tư sắc không đủ, thế nên đã làm bọn họ thực lo lắng.’’
Nàng lấy giọng ai oán mở miệng nhưng trên mặt lại không hề có biểu tình tương xứng.
- “Ái phi, nàng đây là đang muốn hướng Trẫm đòi an ủi sao?”
Nàng tinh nghịch nháy mắt mấy cái:
- “Ngươi nhìn ra được sao?”
- “Đương nhiên nhìn thấy.” Còn giả bộ! Tử Quang đế trừng mắt nhìn nàng.
- “Ngươi sẽ an ủi ta ư ?”
- “An ủi như thế nào đây ? nói cho nàng biết , nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ? không người sánh bằng?”
Minh Ân Hoa cố gắng không cười ra tiếng, giả vờ giả vịt nói: “Ta làm sao không biết xấu hổ để hoàng thượng nói ra những lời trái lương chứ.”
- “Cho nên?”
- “Cho nên hoàng thượng chỉ cần để ta còn có thể đập vào mắt là tốt rồi.”
Nàng ngượng ngùng sờ sờ khuôn mặt mình, chung quy da mắt cũng không có quá dầy để có thể tự thổi phồng tư sắc của mình, ngay cả nói giỡn cũng không có can đảm.
Tử Quang Đế mỉm cười nhìn nàng: “Kỳ thật xinh đẹp đến một trình độ nhất định, thì vẻ đẹp ấy cũng chẳng có điểm gì khác biệt cả. Hơn nữa quá đẹp cũng không phải lúc nào cũng quyến rũ được nam nhân , nam nhân không phải lúc nào cũng yêu chiều vẻ đẹp ấy.” Đưa tay ra vỗ về khuôn mặt nàng, nguyên bản chỉ là trấn an, sau lại yêu thích không buông tay, như thế nào lại chẳng muốn buông ra thế này ?
Còn nàng, vẻ đẹp của nàng như một nữ hài tử, vừa ôn thuận lại đáng yêu, phúc hậu mà không yếu đuối, kiên định mà không phải khí thế bức người, khiến người ta cảm thấy rất thư thái. Tất cả trái tim của hắn đều tràn đầy sự ôn nhu của nàng , luôn thèm khát sự ôn nhu của nàng. Hy vọng, nàng không sẽ không đánh mất sự tự tin , nàng chỉ cần là nàng, thế là đủ rồi…
- “Ân Hoa, nàng không phải là nữ nhân xinh đẹp nhất , nhưng, vẻ đẹp của nàng là đặc biệt nhất.”
Minh Ân Hoa kinh ngạc nhìn Tử Quang Đế, bị ánh mắt ôn nhu của hắn vây chặt, chìm sâu ở trong đó.
Nàng luôn luôn biết được mình phải trả giá, lại càng phải cố gắng, nhưng cũng luôn không tin chính mình sẽ đợi đến một ngày có được tình yêu của hắn.
Nhưng là, tựa hồ, nàng sẽ chờ đợi…
Có lẽ, Tử Quang Đế cả đời sẽ không thừa nhận, vĩnh viễn sẽ không nói lời yêu. Nhưng nhìn đến sự ôn nhu trong ánh mắt của hắn, nàng biết, nàng có thể đợi được….
HẾT
Sau một hồi vui vẻ cười đùa hết sức náo nhiệt, vì sự kiên trì của nàng gia yến mới kết thúc. Đỡ mẫu thân trở lại sân, nàng cùng với chị dâu, các vị tỷ tỷ vừa đi vừa tán gẫu. Bởi vì thời gian trở về có hạn, không có cách nào khác, nàng đành phải hi sinh thời gian ngủ, đi đến thư phòng của phụ thân, vừa mới vào đã bắt gặp phụ thân cùng hai vị thân ca ca của nàng đang chờ hồi lâu.
Cũng chỉ có tranh thủ tối nay mới có thời gian cho đời thứ hai của Minh gia bọn họ nói chuyện riêng. Hội nghị ngày mai, tất cả những người có quyền trong gia tộc sẽ ở đây, chính thức thảo luận tình huống triều đình hiện tại và bàn bạc đối sách. Đến lúc đó, tộc trưởng Minh Thận Dung sẽ là người chủ trì, cha con Minh Cẩn Ngôn sợ rằng ngay cả nói chuyện cũng không có cơ hội . Cho nên có một số việc cả gia đình bọn họ trước hết phải có chung nhận thức, hơn nữa cũng phải làm cho Minh Ân Hoa biết được ý kiến của người trong nhà, đỡ phải ngày mai nàng cái gì cũng không biết, chỉ có thể bị động nhận ý kiến của gia tộc mà không có thời gian suy nghĩ.
Hai cha con Minh Cẩn Ngôn bắt đầu nói cho Minh Ân Hoa biết tình hình trước mắt của triều đình cùng những động tác của Hoàng Thượng đối với Minh gia .
- “Hoàng Thượng đã tính sẽ điều đại ca đến phòng thủ dã tộc ở phương Bắc, lại đem phòng thủ hải biên giao cho quận vương Thuận An tiếp nhận sao ?”. Minh Ân Hoa ngưng mi hỏi.
- “Đúng, hoàng thượng là có ý này, tuy rằng còn chưa nói rõ nhưng đại bá phụ của ngươi nói Hoàng Thượng trước triều thần tỏ vẻ sẽ ra quyết định này”. Minh Cẩn Ngôn thở dài nói.
Nhị ca của Minh Ân Hoa, Minh Tĩnh Nho tiếp lời, ngữ khí đầy bi phẫn: “Đây rõ ràng là lấy cớ để thu hồi binh quyền. Bằng không, làm sao có thể đột nhiên điều động người đến phương Bắc? Biết rõ là đại ca từ khi vào quân ngũ đến nay đều đốc lòng cho hải phòng, đối với hải quân cũng như hải vực vô cùng hiểu biết, những tình hướng về các bộ tộc hải tộc cũng rõ như lòng bàn tay nữa . Thế mà đột nhiên hoàng thượng bắt huynh ấy rời bỏ lĩnh vực mà huynh ấy luôn dốc lòng tận tâm , lại quăng huynh ấy đến thảo nguyên rộng lớn hoàn toàn không hiểu biết , đừng nói đến kiến công, có thể cưỡi ngựa đánh giặc chu toàn đã là khó nói rồi , còn rất có thể gặp phải những tình huống nguy hiểm không may . Trước không bàn đến an nguy cá nhân, nhưng ngay cả an nguy quốc gia cũng có thể gặp chuyện. Tại sao có thể đem việc này thành trò đùa như thế chứ ???? !”
Minh Tĩnh Phương dù sao cũng ở trên biển đấu trí với hải tặc nhiều năm, trải qua vô số những trận chiến đấu sinh tử , so với phụ thân cùng đệ đệ rõ ràng trầm ổn hơn rất nhiều. Một người luôn có lòng trung với quốc gia như thế lại bị hoàng đế nghi kị, lo lắng, muốn thu hồi binh quyền, hắn tuy có chút phiền lòng nhưng đây cũng không phải là chuyện tình mà hắn lo lắng nhất . Hắn nói: “ Muội muội, có lẽ hoàng thượng cho rằng sau khi hải tặc bị tiêu diệt , phía Đông hải biên từ nay về sau sẽ không cần phải lo lắng nữa. Hiện nay đúng là hải phòng đã không cần đại lực lượng binh lực canh giữ, quốc gia cũng đã cùng Nội Hải Quốc kết minh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, phía Đông đã được an toàn, nhìn như có vẻ không cần lo nhưng đây cũng chỉ là biểu hiện giả dối ở bề ngoài mà thôi. Quốc vương của Nội Hải Quốc trăm năm trước vốn là bá chủ hải tặc tung hoành trên biển , sau đó hắn chiếm được một tòa hải đảo liền xưng vương, tự hành kiến quốc. Bọn họ cùng trung nguyên thoát ly đã lâu, tuy đất trên đảo có thể trồng trọt nhưng rất thưa thớt, vật tư thiếu thốn, cuộc sống không dễ cho nên vẫn luôn muốn tìm cơ hội quay trở lại trung thổ. Chẳng qua vì lực lượng suy yếu, mười mấy năm nay lại bị thế lực tân hải tặc tấn công, vây khốn, tưởng như đã bị diệt quốc, nay đại địch đã diệt, Nội Hải Quốc dã tâm chắc chắn lại rục rịch.”
Minh Ân Hoa lẳng lặng nghe, trầm tĩnh suy nghĩ không lập tức phát biểu ý kiến của mình. Minh Tĩnh Phương kiên định nhìn nàng nói: “ Phi điểu tẫn, lương cung tang, đây là sự thật, vi huynh cũng không oán trách. Nhưng vi huynh lo lắng là Hoàng Thượng đối với Nội Hải Quốc rất yên tâm, nghĩ chỉ ký kết nhân duyên thì sẽ vô sự…Hoàng Thượng dù sao vẫn còn trẻ tuổi.”
- “Ân Hoa, còn có một việc, gia gia của ngươi thời gian này đã không thể cố hơn được nữa. Ông ấy tê liệt ở trên giường nhiều năm, mười mấy năm nay đều nhờ vào thuốc để duy trì mạng sống. Không thể nói, không thể động, cũng chỉ biết phó mặc cho thời gian . Nay cũng đã tám mươi hai, khí lực cũng hết, ngày gần đây đều mê man bất tỉnh, chúng ta không muốn lão nhân gia phải chịu khổ cho nên nhiều ngày nay đều bàn đến chuyện này.” Minh Cẩn Ngôn nói điểm này cũng chính là chủ đề bàn luận cho ngày mai của gia tộc.
Lão nhân gia một khi đi về cõi tiên, việc tiếp theo mà nói mới thực sự là vấn đề . Đến lúc đó, thân là tả phó cung kiêm Đồng Trung Thư , môn hạ Bình Chương Sự, đại bá Minh Thận Dung, môn hạ thị lang tam thúc Minh Thận Thành, phụ thân là tiến sĩ ở quốc tử giám, tam huynh đệ đều phải hướng triều đình xin nghỉ hồi cố hương để tang ba năm giữ đạo hiếu.
Phụ thân mình là giáo chức, ảnh hưởng không lớn nhưng đại bá phụ cùng thúc phụ nếu rời khỏi chức quan, ba năm sau sẽ là tình huống gì đây, ai có thể đoán được? Hơn nữa trước mắt có vẻ Hoàng Thượng đối với Minh gia rất kiêng kị. Có cơ hội thu hồi quyền lực tốt như vậy, làm sao nguyện ý buông tha. Mà quyền lực đã thu hồi, tự nhiên cũng không thể phóng trả lại.
Nếu trưởng bối đều vì đại tang mà rời đi, hơn nữa địa vị cao nhất Định Hải quận vương lại bị điều đi đóng ở phương Bắc, đến lúc đó ở triều đình cũng chỉ có lại bộ thượng thư Minh Tĩnh Thành chống đỡ, nếu miễn cưỡng tính thêm một người ở phủ nội vụ. Chỉ hai người này thì có thể có tác dụng gì đây ? Chỉ sợ tự bảo vệ mình cũng đã là cả một vấn đề.
Minh gia thế lực bị suy yếu, cơ hồ là lung lay sắp đổ, tại triều đình đều mất đi sức ảnh hưởng,người nhà Minh gia như thế nào có thể không lo lắng?
Cho nên bọn họ đem hết hy vọng đều đặt ở được trên người Minh Ân Hoa- người được sủng ái hiện nay. Tuy rằng đối với tình cảnh của nàng cũng cảm thấy ít nhiều lo lắng , dù sao Hoàng Thượng cũng vừa mới cưới được năm tuyệt sắc mĩ nhân, đang nóng hôi hổi, Minh Ân Hoa ngày lành chỉ sợ cũng chẳng được bao lâu.
- “Ngày mai đại bá phụ của ngươi có khả năng sẽ yêu cầu ngươi nói với Hoàng Thượng chuyện này”. Minh Cẩn Ngôn nói.
- “Đại bá hy vọng con hướng hoàng thượng nói như thế nào?”. Tuy rằng đang hỏi nhưng kỳ thật ở trong lòng Minh Ân Hoa cũng có thể đoán được phần nào.
“ Ngươi nghĩ, Hoàng Thượng có khả năng niệm tình hay không ?” .Thực hàm súc biểu đạt gia tộc kỳ vọng nàng có thể giải quyết được chuyện rắc rối này.
Niệm tình? Nói giỡn ư ! Có thể có cơ hội tốt đem quyền lực thu hồi, đuổi thế lực Minh gia ra khỏi triều đình, hắn không phóng ba tháng pháo hoa chúc mừng đã thực khách khí rồi.
- “Cho dù có niệm tình cũng sẽ là ngài, phụ thân, nếu không chính là thúc phụ, tuyệt sẽ không là đại bá”. Nàng tin tưởng mọi người trong nhà cũng dự liệu được tình huống này, chính là không chịu chấp nhận ra mà thôi.
Đối với thanh danh hiển hách , quyền thần thế gia của Minh gia như vậy, Tử Quang Đế đương nhiên sẽ vô cùng vui vẻ đưa tiễn ba người rời khỏi triều đình về cố hương chịu đại tang, chắc chắn hắn sẽ có ý tứ bắt buộc giữ một người ở lại, tỏ vẻ triều đình đối với Minh gia vẫn còn coi trọng, đây là việc phải làm, chính là làm để cho người trong thiên hạ xem. Nhưng người được giữ lại này tuyệt đối sẽ không phải là có quyền thế lớn như trời, tại triều đình có thể làm mưa làm gió như Minh Thận Dung!
Trong thư phòng, tất cả đều trầm mặc. Một hồi lâu sau, Minh Tĩnh Nho vỗ mạnh xuống bàn, xúc động nói: “Nếu Hoàng Thượng thật muốn đối phó với Minh gia chúng ta như vậy, chúng ta cũng không thể đứng đợi bị đánh, đại ca cũng đem chức đại tướng này quên đi! Không! Không chỉ đem từ chức đại tướng quân , ngay cả cái vương tước [ Định Hải quận vương] này cũng không cần. Nhìn Hoàng Thượng như thế nào cư xử với thiên hạ ? Minh gia chúng ta vì quốc gia lập được biết bao công lớn, cuối cùng lại nhận lấy kết cục như vậy , xem về sau còn ai còn dám dốc sức bảo vệ quốc gia?”
- “Tĩnh Nho! Im miệng!”. Minh Cẩn Ngôn cùng Minh Tĩnh Phương đồng thời mở miệng quát.
- “Cha! Đại ca! Ta không phục, ta không phục!”. Minh Tĩnh Nho tức giận đến cả người đều phát run. Hắn là phó tướng của đại ca, cả đời đều đi theo bên người đại ca , lãnh binh, đánh hải trận, xuất sinh nhập tử, một lòng vì nước, tự nhiên không thể chấp nhận việc bị dị tâm quân vương đối đãi như thế .
- “Nhị ca, xin ngươi trước đừng nóng giận, có thể định tâm lại một chút, nghe thử ý kiến của ta ?”
- “Như thế nào? Ngươi muốn giúp Hoàng Thượng nói chuyện sao?.” Minh Tĩnh Nho bực bội quát lên.
-“Tĩnh Nho ! Không thể vô lễ!”. Minh Cẩn Ngôn giận dữ quát.
Minh Tĩnh Nho giật giật môi như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là nhẫn xuống, oán hận cầm chén trà lên uống ừng ực.
Minh Ân Hoa cân nhắc lại suy nghĩ, chậm rãi nói: “Hoàng Thượng từ trước đến nay luôn kiêng kị quyền thế Minh gia, mọi người trong lòng tất nhiên đều rõ ràng. Dù sao Minh gia chúng ta tại triều đình thế lực quá lớn, môn sinh lại trải rộng cả nước, sở hữu chính sách quốc gia, đề bạt nhân tài cơ hồ đều là đại bá định đoạt. Hai năm trước, tiên đế ủy thác, đại bá phụ làm cố mệnh đại thần đứng đầu, giam phụ triều chính, binh quyền cả nước đều ở trên tay đại bá . Tuy là có tác dụng làm ổn định quốc gia nhưng cho dù như thế nào cũng đã khiến cho Hoàng Thượng mất đi quyền lực, đúng như thế không ?”
- “Đại bá của ngươi tất nhiên là có chút lưu luyến quyền thế nhưng cũng không chuyên quyền, có thể coi như một lòng vì nước làm việc. Ngày sau, đợi Hoàng Thượng thành thục, cũng có đủ năng lực khởi động quốc gia thì tự nhiên đại bá sẽ chủ động đem quyền lực giao hồi.” Minh Cẩn Ngôn không thể tránh vì huynh trưởng nói tốt vài câu.
- “Nếu sớm muộn đều phải giao hồi, sao không thừa dịp cấp Hoàng Thượng một cái thể diện, thay vì tranh tranh đoạt đoạt làm hoàng Thượng oán hận, không bằng hợp thời buông tay làm Hoàng Thượng cảm động và nhớ nhung.”
- “Nhưng dù sao Hoàng Thượng vẫn rất trẻ tuổi, mới đăng cơ được hai năm.”
- “Nếu đại bá cho rằng hai năm vẫn còn không đủ để làm cho Hoàng Thượng thành thục, để rồi không chịu buông tay, không cho Hoàng Thượng một mình đảm đương một phía, như vậy dù cho có thêm hai mươi năm nữa, đại bá cũng sẽ vẫn cảm thấy hoàng thượng chưa đủ thành thục, đối với binh quyền lại càng không muốn buông tay.’’
Lời nói của nàng nhất châm kiến huyết làm cho Minh Cẩn Ngôn không thể phản bác được gì, cảm thấy chính mình cũng dần dần bị thuyết phục, tuy rằng vẫn còn phi thường lo lắng.
- “Ngươi cho rằng lần này là thời cơ thích hợp sao? Hoàng Thượng mới ba mươi hai tuổi, còn rất non nớt, sao có thể thành thục ứng phó với thời cục, với những tình thế biến hóa kì lạ của ngoại quốc ? Phải biết rằng thân là quân vương, nếu cứ ngộ phán hoặc hành động theo cảm tình thì cũng đủ để cả một quốc gia bị diệt vong.”
Minh Tĩnh Phương liền tiếp lời phụ thân: “Hoàng Thượng có lẽ là một vị quân vương tài thao vĩ lược nhưng như cha nói, hắn còn rất trẻ tuổi, làm việc vẫn còn nhiều điều chưa chu đáo. Nếu không tại sao có thể vì lo lắng quyền thế Minh gia mà điều ta đến phương Bắc? Cho dù yên tâm Nội Hải Quốc nhưng hắn cũng biết ta đối với dã tộc phương Bắc không hề hiểu biết, vậy mà vẫn để ta trở thành đại tướng quân thống lĩnh mười vạn đại quân, để người ngoại đạo như ta cầm quân đánh giặc chẳng phải là đem mười vạn tính mạng làm trò đùa?”
Minh Ân Hoa lắc đầu: “Vừa rồi ta vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. Ta cảm thấy Hoàng Thượng cũng không phải ôm thái độ làm trò đùa điều huynh đến phương Bắc. Cho dù kiêng kị Minh gia chúng ta như thế nào đi nữa cũng không đến mức điều động đại ca. Đại ca là đại tướng quân số một của Nhật Diệu hoàng triều , cũng là đại võ tướng uy chấn các nước , có ngươi phòng thủ biên quan, thậm chí không cần trực tiếp giao phong cũng đủ để địch nhân nghe tin mà sợ mất mật. Ta đoán Hoàng Thượng điều động lần này có hai dụng ý.”
Minh gia cha con ba người đều chuyên chú lắng nghe, cũng lấy ánh mắt ngạc nhiên nhìn muội muội nhỏ nhất này. Bởi vì Minh Ân Hoa là do Minh phu nhân ngoài ý muốn hoài thượng, nàng cùng đại ca kém mười sáu tuổi, cả nhà thủy chung đều coi nàng như một đứa nhỏ mà đối đãi, cho nên khi nghe nàng chậm rãi nói, khí định thần nhàn thì bọn họ cảm thấy kinh dị không thôi.
- “Hai dụng ý sao?” Minh Tĩnh Nho vội vàng hỏi.
- “Thứ nhất, Nội Hải Quốc biết bản sự đại ca , nếu đại ca vẫn đóng ở Đông Phòng, vẫn được trọng dụng, như vậy Nội Hải Quốc dù có dã tâm cũng tạm thời không dám có động tĩnh.Như vậy biểu hiện trong tương lai của Nội Hải Quốc sẽ vĩnh viến là bằng hữu của chúng ta hoặc là đối tượng để chinh phục.” Kỳ thật, khi nàng xem qua mật chương rồi suy nghĩ, nàng có vẻ tin tưởng một ngày nào đó Tử Quang Đế sẽ đem Nội Hải Quốc hoàn toàn thu thập.
- “Cái gì?”. Minh Tĩnh Nho chấn động, hít một hơi dài .
Minh phụ cùng Minh Tĩnh Phương sau khi trải qua cảm giác khiếp sợ thì nhanh chóng lâm vào suy nghĩ sâu xa, càng nghĩ càng cảm thấy phi thường có đạo lý.
- “Thứ hai, dã nhân tộc tựa hồ cùng Tây Vân Quốc đi lại thân mật, nếu Nhật Diệu hoàng triều tương lai trong năm năm sẽ có chiến tranh, kia nhất định là từ phía Tây Bắc. Đại ca, Hoàng Thượng trước mắt chỉ có thể dựa vào uy danh của huynh khiến kẻ thù bên ngoài kinh sợ , làm cho địch nhân không dám vọng động, cũng đồng thời tài bồi một tướng quân có thể một mình đảm đương nhiều phía. Có lẽ từ hải chiến chuyển tới thảo nguyên là chuyện thực vất vả nhưng huynh nhất định phải tin tưởng, Hoàng Thượng sẽ không để cho huynh tứ cố vô thân, hoàn toàn không biết gì về phương Bắc, chắc chắn sẽ phái trợ thủ đắc lực phụ giúp huynh. Mai này, phía Đông hải phòng cùng phía Tây Bắc phòng tuyến đều không thể thiếu huynh được.” Nàng đi đến trước mặt huynh trưởng thật sâu thi lễ.
Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Minh Tĩnh Phương hỏi: “Nếu ngươi đoán sai thì sao ?”
Minh Ân Hoa ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp tỏa ra tự tin cùng kiên định:
- “Ta sẽ không đoán sai.” Nếu nàng đoán sai dự tính trong lòng Tử Quang Đế thì nàng sẽ khiến cho hắn có dự tính như thế .
Minh Cẩn Ngôn ánh mắt đầy kinh hỉ cùng kinh ngạc, vui mừng nhìn nữ nhi. Thật lâu, thật lâu sau mới nói: “Được, chúng ta tin tưởng ngươi. Ngươi quyết định như thế nào thì cứ đi làm đi!”
Giờ phút này, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao đại nữ nhi thông minh tuyệt đỉnh Minh Ân Nhã sáu năm trước đã viết thư thỉnh cầu hắn : Nếu có một ngày nàng qua đời, hãy khiến cho Minh Ân Hoa gả tiến hoàng cung, bởi vì Minh Ân Hoa là người thích hợp nhất để lựa chọn.
Hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới,tiểu nữ nhi người mà tất cả mọi người đều cảm nhận là nhu thuận im lặng, không tinh thông nhưng hóa ra lại là kiêu ngạo lớn nhất cả đời hắn!
Ngày hôm sau chính là hội nghị của cả gia tộc, vì ý kiến không hợp nhau đã dẫn đến tranh cãi gay gắt, ai cũng không chịu lùi bước.
Minh Ân Hoa tuy có phụ huynh trợ giúp nhưng cũng không có cách nào thuyết phục người chấp nhất buông tha quyền thế. Hơn nữa, hội nghị còn có một trọng điểm mà phụ tử Minh Cẩn Ngôn không biết, cũng vô cùng tức giận.
Gia tộc trưởng quyết định yêu cầu Minh Ân Hoa đem tân thế hệ tuyệt sắc mỹ nữ tài nữ .Minh Tình Tương tiến cung. Nói là cho nàng làm nữ quan, kỳ thật chính là hy vọng Minh Ân Hoa có thể tạo ra cơ hội cho Minh Tình Tương cùng Tử Quang Đế gặp mặt.
Tuy Tử Quang Đế đã cưới tứ chính phi, bát sườn phi, bên người không còn vị trí dung nạp nữ tử, nhưng lịch đại hoàng đế, ai mà không dưỡng một đống tình nhân vô danh sau mười hai người thê thiếp ? Chỉ cần cấp cho một cái danh hiệu “phu nhân” , có thể hoành hành trong cung , có khi được thánh thượng sủng ái thì ngay cả cung phi cũng phải lễ nượng ba phần. Chỉ cần đế vương ân sủng, thì khi một trong mười hai thê thiếp ốm chết liền có cơ hội tấn chính danh.
Minh gia chính là có chủ ý này . Từ khi Tử Quang Đế để cho năm tuyệt sắc nữ tử nhập cung , người nhà Minh gia không cho rằng có thể ôm hy vọng trên người Minh Ân Hoa được, tuy rằng có vẻ còn được sủng ái nhưng chỉ sợ cũng chẳng được bao lâu. Càng đừng nói đến bây giờ Minh Ân Hoa không có gì tin tức gì là sẽ hoài thai cả.
Vì thế, bọn họ tin tưởng chỉ có nhanh chóng đem Minh gia tuyệt thế mỹ nữ đưa vào trong cung mới có thể vãn hồixu hướng suy tàn của Minh gia . Như vậy, cho dù những người cầm quyền của Minh gia vì đại tang mà rời xa triều đình, thì vẫn có vị phi tử được sủng ái ở trong cung ngày ngày thổi gió bên gối, ngày sau trở về, cơ hội được cầm binh quyền có phần đảm bảo hơn .
Cho nên bọn họ yêu cầu Minh Ân Hoa nhất định phải đáp ứng, không đáp ứng liền không tha.
Hội nghĩ diễn ra từ buổi sáng đến buổi trưa, sau lại kéo dài đến buổi chiều. khi ánh nắng chiều đã bao phủ khắp cả đất trời, trừ không khí càng lúc càng hỏa bạo, không có một chút ý kiến đạt thành nhận thức chung .
- “Nương nương, chúng ta biết người không hy vọng ân sủng bị phân chia nhưng thỉnh người cần lấy đại cục làm trọng! Tình hình hậu cung hiện tại, cho dù người không cam lòng cũng không thể nề hà. Người đừng cự tuyệt nữa , hãy để cho Tình Tương tiến cung đi! Nếu Tình Tương có thể chiếm được ân sủng của Hoàng Thượng thì về sau nàng ta cũng có thể chiếu cố người, không để người bị những sủng phi khác khi dễ, vô luận như thế nào, người luôn là cô cô của Tình Tương, người nên hiểu rõ ràng.” Minh Thận Dung sắc mặt uy nghiêm hiện lên vẻ không kiên nhẫn, quyết định vô luận như thế nào cũng nhất định đem được cháu gái mình vào trong cung.
- “Đại bá, xin người thứ cho Ân Hoa không thể làm theo’’. Nàng cũng lười nói thêm điều gì nữa, dù sao trọng điểm chính là không đáp ứng!
- “Năm đó tỷ tỷ của người chọn người tiến cung, khoan dung đại lượng để người cùng nàng ấy cộng phu, nàng ấy vô tư phong phạm làm người ta kính ngưỡng, nương nương cũng nên học tập Ân Nhã, lấy đại cục làm trọng, không nên chỉ biết ích kỉ.” Minh Thận Thành lên án nói.
- “Ân Hoa tuy cùng tỷ tỷ đồng gả nhất phu nhưng đều không phải đồng thời cộng thị nhất phu. Nếu Ân Hoa ngày sau có xảy ra điều gì vạn nhất, không thể hầu hạ Hoàng Thượng, Ân Hoa cũng nguyện ý làm giống chuyện như vậy.”
- “Ngươi, ngươi đây là…”
Minh Ân Hoa quyết định dừng ở đây, cái hội nghị này có tiếp tục đi nữa cũng không có ý nghĩa, chính là lãng phí thời gian mà thôi. Đang lúc nàng chuẩn bị rời đi, bên ngoài thư phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa hoảng hốt , tiếp theo thấy thanh âm thất thường lắp ba lắp bắp của đại tổng quản, người mà luôn ổn trọng nhất, bình tĩnh nhất , được xưng là bầu trời có rớt xuống đi nữa thì sắc mặt vẫn không đổi .“Lão gia! Lão gia! Thỉnh thỉnh ngài mau ra đây, thỉnh ngài….”
Đang phiền chán không thôi, Minh Thận Dung đi đến cửa, không có ý muốn mở cửa, trầm giọng quát: “ Xôn xao tranh cãi ầm ĩ cái gì? Không phải nói đừng tới đây quấy rầy sao?”
- “Lão gia, lão gia, là hoàng thượng! Là hoàng thượng tới! Hoàng liễn chỉ còn cách cửa lớn có một dặm, lão gia, làm sao bây giờ, lão gia! Trong nhà cao thấp đều không có chuẩn bị, lão gia, phu nhân triều phục, bố trí phòng, ở ngoài quét tước, dong phó sắp hàng, hơn nữa chúng ta phải ở mười dặm ngoài nghênh đón hoàng liễn nhưng chúng ta không có làm, hoàng thượng sẽ đến”. Lão tổng quản đáng thương hiển nhiên là đã bị chấn kinh quá độ , nói năng cũng lộn xộn.
- “Cái gì!” Mỗi một tiếng đều làm cho Minh lão gia nhảy dựng cả lên, xoay quanh không biết nên làm thế nào cho phải.
Cuối cùng, Minh Thận Dung cũng hoàn hồn đầu tiên , mở cửa ra , rống to:“ Mau! Mau nghênh đón Hoàng Thượng! triều phục đâu? Triều phục của ta đâu? Mau lấy lại đây!” Trong khi tất cả mọi người giống như ruồi bọ không đầu vội vàng cuống cuồng thì Minh Ân Hoa lẳng lặng ngồi tại chỗ, nàng so với mọi người bình tĩnh rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu không hiểu ý đồ Tử Quang Đế đến đây.
Hắn…làm sao có thể đến đây ? Tuy rằng khó hiểu nhưng không biết vì sao, tâm tình trở nên vô cùng tốt.
Nhưng tâm tình của nàng cũng khônng duy trì được bao lâu bởi vì nàng nhìn thấy đại bá mẫu đi đến ngoài cửa thấp giọng phân phó nha hoàn nhanh nhanh đem Tình Tương tiểu thư trang điểm thật rực rỡ, đi nghênh đón Hoàng Thượng giá lâm….
Hoàng đế đại lão gia đột nhiên đến thăm Minh phủ làm cho Minh phủ vô thượng vinh quang gà bay chó sủa loạn hết cả lên.
Hắn đặc biệt đến cũng không vì chuyện trọng yếu gì, chỉ nói là rảnh rỗi, nghe nói nhạc mẫu sinh bệnh, thân là con rể, tự nhiên rất muốn đến thăm.
Tuy rằng trong hoàng cung không có luật lệ này nhưng , trời đất bao la, hoàng đế lớn nhất, quản nó như thế nào thì đều do hắn định đoạt.
Trong khi Minh gia mấy trăm người còn đần độn chưa thoát khỏi kinh hỉ, kinh hách, ngạc nhiên vì hoàng đế đích thân tới thì Tử Quang Đế đã thăm xong nhạc mẫu. Để lại vài thùng thuốc bổ cùng một tiểu đội nữ y quan chăm sóc mẫu thân Minh Ân Hoa sau, giờ phút này đang ở sảnh chính cùng Minh Thận Dung nói chuyện.
Người nhà Minh gia cực kì nhiệt tâm giữ Tử Quang Đế ở lại dùng bữa tối, nói muốn muốn để hoàng thượng thưởng thức trù nghệ của nhà bếp Minh gia, vân vân và vân vân nhưng một chút cũng không thể nói động đến Tử Quang Đế.
Tử Quang Đế trên mặt mang theo ấm áp tươi cười nhưng cũng không đổi ý, không một người nào có thể nói động. Cùng Minh Thận Dung câu có câu không xã giao, ánh mắt thì liên tục di động, tìm cái người sau khi bái kiến hắn thì luôn tĩnh tọa một bên. Hắn thực không thưởng thức sự nhàn nhã, không thèm để ý đến tâm tư của nàng vì thế liền hướng nàng đi đến, không thể để nàng trốn tránh làm tiêu điểm được.
Tử Quang đế không thèm để ý đến tất cả mọi người đang nhìn, cầm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng nói: “Sao yên lặng như vậy ? Chẳng lẽ quá mệt mỏi sao?” - “Không thể nào, tạ ơn Hoàng Thượng quan tâm, thần thiếp không sao cả.” Minh Ân Hoa đối với hắn mỉm cười, không hề nhăn nhó cũng không rút tay về, thoải mái mặc cho hắn nắm.
Hắn đem nàng nhẹ nhàng từ ghế kéo đến gần, nhìn kỹ sắc mặt của nàng nói: “ Không, nàng quá mệt mỏi. Mới một ngày không thấy, nàng gầy đi rất nhiều. Xem kìa, nàng mệt đến độ đã không biết hôm nay là ngày nào rồi .”
- “Thần thiếp không biết hôm nay là ngày nào?” Minh Ân Hoa khó hiểu hỏi.
- “Nếu nàng còn biết rõ ngày mấy, giờ phút này hẳn đã trở về hoàng cung mới đúng. Trẫm cấp cho nàng ba ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba, trẫm xem nàng đã quên rồi .”
Minh Ân Hoa vô tội nhìn Tử Quang đế. Nói thực ra, nàng là quyết định ở nhà mẹ đẻ ba ngày, căn bản không đem Tử Quang đế khó dễ để trong lòng, cũng nghĩ hắn nói như vậy chỉ là nói đùa… như thế nào có vẻ không phải đây?
Người này tiến đến đây chỉ vì tiếp nàng trở về cung sao?
- “Là thần thiếp sơ sẩy, thỉnh Hoàng Thượng thứ lỗi. Thần thiếp quả thật tính sai ngày”
Đương nhiên nàng không thể trước mặt mọi người mà tranh chấp cùng Hoàng Thượng , kể lể việc phương thức tính toán thời gian bất đồng. Nàng thực hiền tuệ nhận sai, cấp Hoàng Thượng phu quân đủ mười phần mặt mũi.
- “Một khi đã như vậy, thì cùng trẫm hồi cung đi.” Tốt lắm, thực thức thời. Tử Quang đế đối với biểu hiện của nàng thực vừa lòng.
Minh Ân Hoa há hốc mồm, xem Tử Quang đế tựa hồ thực sự tính như vậy nắm nàng chạy lấy người. Nàng vội vàng nói: “ Hoàng Thượng, thần thiếp còn chưa thu thập hành lý, mọi thứ còn rất loạn”
- “ Không có gì trọng yếu, hành lý là chuyện của các nữ quan , không có quan hệ với nàng. Để cho bọn họ ở lại thu thập, nàng cùng trẫm hồi cung là được.”
Minh Thận Dung mặc dù không hiểu rõ trước mắt là cái tình huống gì nhưng thừa dịp Hoàng Đế còn chưa đi, chạy nhanh tới tiếp tục cố gắng giữ lại. Lần này, hắn hiểu được cần mượn tay Minh Ân Hoa.
- “Nương nương, sắc trời đã muộn, xin Hoàng Thượng cùng người lưu lại dùng bữa tối rồi hẵng hồi cung.”
Tử Quang đế nhìn nàng như thể không cách nào, thở dài, cuối cùng cũng đồng ý.
- “Được rồi, trẫm lưu lại dùng bữa tối, dùng xong sẽ hồi cung, như thế nào?”
- “Thần thiếp xin đi theo hầu hạ Hoàng Thượng.” Nàng nhu thuận đồng ý.
Minh Thận Dung mừng rỡ, vội vàng cho người truyền lời tới trù phòng, muốn bọn họ thật cẩn thận, cẩn thận, đồng thời đối với quản gia đang đứng một bên nháy mắt, tìm thời cơ thích hợp làm cho Tình Tương xuất hiện ở trước mặt Tử Quang đế .
- “Hoàng Thượng, cách bữa tối còn có một chút thời gian, người có muốn đến Lâm viên phẩm trà hoặc chơi cờ hay không?” Minh Ân Hoa hỏi Tử Quang đế đồng thời cũng là cho những người khác nghe, nếu muốn làm cái gì, cũng làm cho tốt đi .
Tử Quang đế nhìn nhìn sắc trời nói : “Đi Lâm viên đi, trẫm khó có khi đến được đây một lần, thuận đường xem tiểu viện trước kia của nàng cùng Ân Nhã , trẫm rất tò mò .
Minh Ân Hoa gật đầu, dẫn hắn đi ra chính sảnh, lúc bị hắn nắm tay thì nàng vẫn để yên cho hắn cầm.
- “Hoàng Thượng, vì sao người lại đến đây?”
Hai người nắm tay đi giữa những hàng cây cối sum suê ở Lâm viên. Hoàng hôn làm cho thiên địa trở thành một mảnh vàng óng, nhu hòa, mông lung. Gió mùa thu đừng đợt thổi tới, đem hơi thở khô nóng của ban ngày thổi đi hầu như không còn, chỉ còn tràn đầy sự thư thái ở lại , nhẹ nhàng, khoan khoái.
- “Vì sao lại hỏi như vậy?”
- “Chỉ vì một lý do nhỏ bé đến nhà của thần thiếp thì có điểm không hợp với lễ nghi”.
- “Đến thăm trưởng bối bị bệnh, tiếp thê hồi cung, sao lại có thể là lý do nhỏ bé? Làm sao lại không hợp lễ nghi?”
- “…Có phải hay trong cung có việc khiến người phiền lòng?” Minh Ân Hoa đoán.
Tử Quang Đế bước chân dừng lại một chút, cúi đầu nhìn nàng.
- “Có việc cũng sẽ không làm trẫm phiền lòng.’’ Mày của hắn nhíu lại, bình tĩnh nhìn nàng một hồi, cuối cùng vẫn là đem lời nói mà hắn không hề muốn nói ra : “ Có thể làm trẫm phiền lòng, chỉ có một người.”
- “Thần thiếp sợ hãi…” nàng vội vã thốt lên.
Hắn vươn tay, ngăn chặn đôi môi anh đào của nàng.
- “Đừng nói, nếu chỉ là những lời lễ nghi, chế thức lời nói thì đừng mở miệng.”
Không để ý đến nàng ánh mắt lo sợ không yên của nàng, Tử Quang Đế một lần nữa lại nắm tay, kéo nàng đi, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xôi.
- “Lúc không có nàng ở bên cạnh, trẫm rất muốn nàng”. Chỉ mới có hai ngày không thấy nàng, không thấy một chút tin tức nào khiến hắn trở nên lo lắng, thật là khó tưởng tượng, nhưng vẫn là không tình nguyện mở miệng.
Thân là hoàng đế, không thể dành quá nhiều chú ý cho thê thiếp, ít nhất ,ít nhất, cho dù trong lòng không muốn xa rời đi chăng nữa cũng không thể cho nàng biết. Chính là giờ phút này, hắn muốn nói với nàng, mặc kệ về sau nàng sẽ trở nên như thế nào…có lẽ, hắn nói, chính là chờ nàng sẽ trở nên như thế nào, xem nàng có thể hay không đi về phía kết cục nhất định kia.
Nữ nhân luôn thị sủng mà kiêu. Nếu nàng biết mình được đối xử đặc biệt, rất nhanh nàng sẽ vì như vậy mà kiêu ngạo, hướng hắn vô tận tác cầu, nàng sẽ trở nên tục tằng, bình thường, làm cho hắn rốt cuộc tìm không thấy những điểm khác biệt lúc trước, những điểm mà khiến hắn thưởng thức nàng.
Thế nhưng , hắn kỳ vọng Minh Ân Hoa cũng sẽ trở nên như thế, bởi vì dạng này mới là bình thường, bởi vì dạng này sẽ làm hắn yên tâm, yên tâm nàng dù khác người thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ đi hướng giống nhau.
Cứ như vậy, tâm của hắn liền không chỗ nào không lo lắng.
Hắn không nghĩ bị nữ nhân nào ràng buộc cả ,là chủ một cái quốc gia thì không nên nặng tư tình cá nhân.
Cho nên hắn muốn sủng nàng, càng sủng nàng càng bí mật chú ý nhất cử nhất động của nàng hơn nữa , nhìn xem rốt cuộc dạng gì mới có thể đem nàng công hãm.
Một khi nàng bị công hãm, nàng sẽ trở thành những nữ nhân giống nhau nơi hậu cung , dung tục tầm thường, không còn là hạc trong bầy gà, làm cho hắn không thể không chú ý, không thể không truy đuổi.
- “Nàng không giống người thường, luôn làm trẫm không hiểu rõ.” Hắn than nhỏ.Quả thật đã phân không rõ là diễn hay là thật.
- “Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ là một nữ tử tầm thường .”
- “Trẫm cũng hi vọng nàng chỉ là người tầm thường. Nhưng… ” hắn dừng một chút: “ Có khi lại hy vọng nàng có thể bất đồng dài lâu một chút.”
Hai người đi lên một chiếc cầu đá tinh xảo, nhìn đóa hoa sen úa tàn trôi nổi trên bờ ao nhỏ. Mỗi một đóa hoa sen đều là bộ dáng hấp hối lại cố gắn đứng thẳng.
- “Cái gọi là bất đồng không phải do thần thiếp mà là do hoàng thượng. Có lẽ thần thiếp cả đời đều như vậy nhưng hoàng thượng đã mất hứng thú, từng cảm thấy đáng yêu trở nên đáng ghét, chỉ thế mà thôi.”
- “Có lẽ .” Tử Quang Đế ánh mắt thu hồi khỏi đóa hoa sen tàn, nhìn nàng nói:” Nàng nói yêu trẫm, trẫm tin tưởng. Trẫm cũng không thể cam đoan những điểm thưởng thức nàng hiện tại sẽ không trở thành nguyên do khiến trẫm chán ghét sau này.”
Nàng lẳng lặng lắng nghe.
Tử Quang Đế lâm vào kí ức ngày nào, thanh âm bình thản không mang theo chút cảm xúc nào nói: “Khi còn nhỏ, trẫm nhìn thấy Trương phi vì một con mèo chết già mà ôm hôn suốt, mấy ngày mấy đêm cơm không ăn, nước không uống, tự mình tắm rửa cho con mèo ấy, còn làm tang, lúc đó trẫm cảm thấy nàng thật thiện lương, thiên chân, dù khóc nhưng vẫn rất đáng yêu. Hiện tại dù trẫm thấy nàng luyện khóc nhìn cũng đẹp, sẽ không vì khóc mà làm dung trang mất đi nhưng không hiểu vì sao trẫm đã muốn chán ghét. Vịnh Đông Cung nhiệt tình đàng hoàng, cũng từng làm trẫm thấy mới mẻ, cảm thấy như một danh môn thiên kim sao lại cư xử không ra vẻ hàm súc gì cả, nghĩ gì liền làm cái ấy, lớn mật như vậy , trước nay chưa từng gặp. Nhưng sau trẫm lại thấy nàng khuyết thiếu khoan dung, cái gì đều phải dành thắng lợi, quá mức bá đạo. Về phần Kim Thu Cung, lại là một loại điển hình khác. Nàng ta chưa bao giờ hạ mình lấy lòng trẫm, lúc nào cũng là cái vẻ lạnh lùng thản nhiên, có khi trẫm muốn thân cận nàng ta, hỏi han ân cần, nàng ta tuy trong lòng cao hứng nhưng lại làm mặt lạnh đối đãi. Trẫm có lần nghĩ nàng ta không thích trẫm, cũng không sẽ tự mất mặt mà đi đến chỗ nàng ta . Ai ngờ nàng ta lại bệnh nặng như vậy , tiểu bệnh không ngừng, dù không sinh bệnh cũng không chịu ăn cơm, làm mình gầy yếu. Cứ tự chuốc khổ như vậy, có lẽ nàng ta đang ám chỉ , đang muốn trẫm thân cận, thế nhưng trẫm…”. Tử Quang Đế lắc lắc đầu. Nữ nhân như vậy, rồi sẽ có lúc hắn thấy .
- “Lại nói đến tỷ tỷ của nàng. Ân Nhã rất đẹp, thực trí tuệ, cũng thực có đảm lược. Nàng ấy là một nữ nhân ôn nhu mẫn cảm, cũng có khả năng để đảm đương vị trí chủ mẫu. Trẫm thực kính trọng nàng, những năm tối vất vả đều là nàng chống đỡ cùng trẫm đi tới.”
Minh Ân Hoa trong lòng tiếp thu,nhưng không thể nói rõ là cái tư vị gì . Rất sợ nghe thấy tình ý của Tử Quang Đế đối với tỷ tỷ của nàng, lại càng sợ hắn đối với tỷ tỷ cũng có chỗ phiền chán .
- “Ân Nhã …nàng ấy… làm cho trẫm không biết nên đối đãi như thế nào cả. Nàng ấy có thể đối với trẫm ôn nhu như nước, nhưng khi đối phó với địch nhân, nàng ấy lại tuyệt không nương tay. Cho nên tình cảm trẫm đối với Ân Nhã thực phức tạp. Đối với khi nàng ấy nhu nhược thì lại không nhịn được nghĩ tới một mặt lãnh khốc của nàng. Cảm thấy nàng ấy thủ đoạn thì lại không khỏi nhớ đến khi nàng ấy ôn nhu . Thẳng đến khi nàng ấy mất đi ,trẫm vẫn không thể tin được nàng ấy cứ như vậy đi đến nhân sinh cuối cùng. Một nữ nhân tuyệt đỉnh thông minh như thế làm sao có thể có kết cục như thế ?”
- “Hoàng Thượng, ngài thích tỷ tỷ sao?” Minh Ân Hoa nhẹ giọng hỏi.
- “Thích.” Chính là thích, không có hơn nữa.
- “Như thế là đủ rồi, có thể làm cho hoàng thượng nhớ mong trong lòng, ba mươi năm sinh mệnh ngắn ngủi không làm cho hoàng thượng căm hận đi qua liền coi như là chuyện may mắn.”
- “Cái chết làm sao có thể coi như là chuyện may mắn?” Hắn thấp giọng trách.
- “Có người, làm cho nam nhân mình âu yếm nhớ mong trong lòng, nhớ rõ từng điểm tốt của mình, so với sống trăm tuổi quan trọng hơn.”
- “Nàng cũng nghĩ như vậy sao ?” Hắn đối với nàng nhíu mày.
- “Không, thần thiếp không nghĩ như vậy.” Nàng lắc đầu. “ Thần thiếp vẫn muốn đi theo bên cạnh hoàng thượng, quý trọng những ngày được yêu người.”
- “Cho nên nàng sẽ không vì yêu mà tử? Nàng sẽ không nghĩ làm cho trẫm nhớ mong cả đời sao?”
- “Một khi chết đi thì cái gì cũng đều không có, còn có thể nào yêu? Cùng với việc hoài niệm ngươi không bằng vẫn đứng ở trước mặt ngươi, cho người nhìn ta đến ngấy thì thôi.” Nàng không dùng kính ngữ, lớn mật không dùng hoàng thượng mà dùng ngươi.
Nàng rút khỏi tay hắn, lui ra phía sau hai bước, hai tay vung lên cho hắn có thể rõ ràng nhìn nàng, toàn ý nhìn ngắm nàng!
- “Nàng tình nguyện để ta xem cho đến ngấy? Nàng biết sau khi nhìn chán sẽ là kết cục gì không ?”. Tử Quang Đế hai tay ôm ngực, chỉ vì khắc chế xúc động của mình, không để cho mình ôm nàng trở lại trong ngực.
Minh Ân Hoa rất ôn nhu , bình tĩnh nhìn hắn, nhìn nam nhân mà đang xưng ta chứ không phải là trẫm . Nàng biết đây chính là một khoảnh khắc, từ nay về sau sẽ không có nữa nên nàng vô cùng quý trọng, cũng cảm động khi hoàng đế thảo luận với nàng về tình yêu trong khi buông tha bóng dáng hoàng đế .
- “Nếu ngày nào đó ngươi cứ nhìn thấy ta là ngấy thì như vậy cả đời này ngươi sẽ không bởi vì nghĩ đến ta mà buồn rầu. Thậm chí cho dù ta mất, ngươi cũng vĩnh viễn không nhớ tới. Ta hi vọng ngươi sẽ không phải lo lắng nữa .”
- “Như thế là sao ? Là vĩ đại, là vô tư khi yêu một người sao ?” Tử Quang Đế không hiểu tại sao có chút phẫn nộ, một chút cũng không thấy cảm động.
- “Không, ta là có tư tâm.” Nàng đi đến gần hắn , rất muốn hôn hắn nhưng lại có chút do dự. Vì thế chỉ có thể vùi đầu vào trong ngực hắn, dựa lên vị trí trái tim hắn.” Tư tâm của ta là hy vọng ngươi vẫn nhìn ta, mặc kệ cái lí do gì , mặc kệ có cái dụng ý gì , ta muốn ngươi vẫn nhìn ta! Kể cả khi ngươi nhìn chán ta rồi, thì vẫn luôn luôn nhìn ta!”
Hoài niệm, hồi tưởng chỉ nhận được hối hận. Chỉ có còn sống , không ngừng bị hắn chuyên chú nhìn mới có cơ hội sáng tạo tình yêu. Làm ngươi xem ta, suy nghĩ về ta đồng thời cũng không quên ta. Nếu ngươi cảm thấy mê hoặc, ngươi sẽ tiếp tục học hỏi, đem ta trở thành một quyển thiên thư khiêu chiến, nếu ngươi đã hiểu được ta thì ngươi sẽ cao hứng, đắc ý, ngươi sẽ xác minh những phát hiện của mình, sau đó ngươi sẽ đến trước mặt ta , thi triển các thủ đoạn của ngươi .
Cứ như thế , như thế, vòng đi vòng lại nếu ngươi cứ nhìn ta , cứ nghĩ đến cái ngày ngươi chán ta hoặc không kịp đợi đến ngày đó thì đã quên chính mình đang cảm thấy chán. Như vậy, tâm của ngươi… liền là của ta!
- “Ân Hoa nàng thật là một nữ nhân kì lạ.” Tử Quang Đế thở dài, dùng sức ôm nàng.
- “Không, ta không trách, hoàng thượng chỉ cần xem nhiều hơn vài lần ngươi liền cảm thấy kỳ lạ chỉ là ảo giác.’ Nàng ở trong lòng hắn cười khẽ.
- “Cho dù có nhìn đi nhìn lại nàng cả trăm lần, nghìn lần, vẫn sẽ không làm thay đổi được định luận của ta đối với nàng, nàng chính là một nữ nhân kì lạ.”
- “Nhưng là ngươi thích?” Nàng lớn mật ngẩng đầu, muốn hắn nói một câu thích.
Hắn nhìn nàng, vốn định trêu cợt nàng, tuyệt không nói thật làm nàng quá mức đắc ý. Nhưng cuối cùng vẫn bị sương mù chờ mong trong mắt nàng đả bại. nhẹ nhàng ôm nàng nàng nói: “Nàng chỉ cần ta nói thích phải không? trẫm thích đâu phải là lời dễ dàng nói ra ngoài.”
- “Vậy ngươi cũng nói cho ta đi!” Nàng mới mặc kệ hắn cấp bao nhiêu thích, kia không liên quan đến chuyện của nàng, nàng chỉ muốn biết hắn có thích nàng hay không thôi .
- “Ta thích nàng, thậm chí so với thích còn nhiều hơn một ít.” Hắn thừa nhận.
Nàng hốc mắt nóng nóng, cố gắng đem nước mắt bức lui, nhỏ giọng đối với hắn nói lời cảm tạ: “ Cảm ơn ngươi, hoàng thượng.”
- “Cảm tạ cái gì?” Hắn vì nàng lau đi những giọt nước mắt vô ý rơi xuống
- “Cám ơn vì ngươi đã thích ta, cám ơn ngươi vì đã làm cho thần thiếp cảm thấy yêu ngươi là một điều hạnh phúc .”
Tử Quang Đế gắt gao ôm lấy nàng, cảm thấy một viên đá sắc cạnh như hắn mà tâm giờ phút này lại mềm mại đến bất khả tư nghị, không biết nàng đã làm gì mà lại có ảnh hưởng đến hắn như vậy.
Như vậy chính là tầm thường yêu!
Ai cũng có thể nói ‘Ta yêu ngươi’ , cũng có rất nhiều người đã hướng hắn biểu lộ tình yêu. Hắn, hẳn đã muốn chết lặng mới đúng, như thế nào còn vì nàng mà động tình như thế này chứ.
- “…Có lẽ về sau nàng sẽ hận trẫm”. Chỉ tình yêu không thể đủ. Gia tộc quyền thế suy bại đều sẽ làm tâm tốt đẹp của người ta đi theo hướng ghê tởm.
- “Nếu thế thì cứ để bây giờ ta yêu thương ngươi đi!” Nàng không biện giải, chỉ nói như vậy.
Dùng xong bữa tối, Minh gia từ cao đến thấp không còn có cớ gì để giữ đế vương lại nữa , chỉ có thể thận trọng cung kính đưa tiễn thánh giá.
Trong hoàng liễn, Tử Quang Đế cùng Minh Ân Hoa chơi cờ tiêu khiển, chỉ muốn lộ trình một canh giờ đi qua mau . Hai người chơi nhưng không chút để ý, chẳng có người nào thèm để ý thắng thua.
Tử Quang Đế trong lòng mang theo một chút nghi vấn, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi ra ngoài: “Mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy ?”
Theo lý thuyết, có thể đứng ở đại môn cung đưa hắn hồi cung chỉ có thể là những người đứng đầu Minh thị gia tộc cùng với các vị phu nhân phong hàm . Những nữ quyến bình thường, thậm chí nữ tử chưa xuất giá không nên xếp hàng trong đó, như thế mới hợp lễ pháp, không phải sao? Như vậy, những thiếu nữ xinh đẹp , trang điểm lỗng lẫy đứng ở ngay hàng phía trước là thế nào vậy?
- “Cảnh đẹp ý vui mà thôi, hoàng thượng để ở trong lòng sao?” Minh Ân Hoa nghĩ rằng, nếu hoàng thượng đại lão gia hơi hơi để ý một chút có thể nhận ra, lúc chạng vạng , người thay thế đại bá đi vào Lâm viên thỉnh bọn họ di giá tiền thính dùng bữa chính là một nữ tử tuyệt sắc, mà vừa rồi nhóm mỹ nữ xinh đẹp cũng là những người đứng ngay hàng đầu .
Tử Quang Đế vừa nghe chỉ biết là có chuyện như vậy, hắn không có đoán sai những vẫn có chút không thể tin
- “Nàng là ái phi của trẫm , bọn họ không cần phải làm như thế!”
- “Bởi vì ta tư sắc không đủ, thế nên đã làm bọn họ thực lo lắng.’’
Nàng lấy giọng ai oán mở miệng nhưng trên mặt lại không hề có biểu tình tương xứng.
- “Ái phi, nàng đây là đang muốn hướng Trẫm đòi an ủi sao?”
Nàng tinh nghịch nháy mắt mấy cái:
- “Ngươi nhìn ra được sao?”
- “Đương nhiên nhìn thấy.” Còn giả bộ! Tử Quang đế trừng mắt nhìn nàng.
- “Ngươi sẽ an ủi ta ư ?”
- “An ủi như thế nào đây ? nói cho nàng biết , nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ? không người sánh bằng?”
Minh Ân Hoa cố gắng không cười ra tiếng, giả vờ giả vịt nói: “Ta làm sao không biết xấu hổ để hoàng thượng nói ra những lời trái lương chứ.”
- “Cho nên?”
- “Cho nên hoàng thượng chỉ cần để ta còn có thể đập vào mắt là tốt rồi.”
Nàng ngượng ngùng sờ sờ khuôn mặt mình, chung quy da mắt cũng không có quá dầy để có thể tự thổi phồng tư sắc của mình, ngay cả nói giỡn cũng không có can đảm.
Tử Quang Đế mỉm cười nhìn nàng: “Kỳ thật xinh đẹp đến một trình độ nhất định, thì vẻ đẹp ấy cũng chẳng có điểm gì khác biệt cả. Hơn nữa quá đẹp cũng không phải lúc nào cũng quyến rũ được nam nhân , nam nhân không phải lúc nào cũng yêu chiều vẻ đẹp ấy.” Đưa tay ra vỗ về khuôn mặt nàng, nguyên bản chỉ là trấn an, sau lại yêu thích không buông tay, như thế nào lại chẳng muốn buông ra thế này ?
Còn nàng, vẻ đẹp của nàng như một nữ hài tử, vừa ôn thuận lại đáng yêu, phúc hậu mà không yếu đuối, kiên định mà không phải khí thế bức người, khiến người ta cảm thấy rất thư thái. Tất cả trái tim của hắn đều tràn đầy sự ôn nhu của nàng , luôn thèm khát sự ôn nhu của nàng. Hy vọng, nàng không sẽ không đánh mất sự tự tin , nàng chỉ cần là nàng, thế là đủ rồi…
- “Ân Hoa, nàng không phải là nữ nhân xinh đẹp nhất , nhưng, vẻ đẹp của nàng là đặc biệt nhất.”
Minh Ân Hoa kinh ngạc nhìn Tử Quang Đế, bị ánh mắt ôn nhu của hắn vây chặt, chìm sâu ở trong đó.
Nàng luôn luôn biết được mình phải trả giá, lại càng phải cố gắng, nhưng cũng luôn không tin chính mình sẽ đợi đến một ngày có được tình yêu của hắn.
Nhưng là, tựa hồ, nàng sẽ chờ đợi…
Có lẽ, Tử Quang Đế cả đời sẽ không thừa nhận, vĩnh viễn sẽ không nói lời yêu. Nhưng nhìn đến sự ôn nhu trong ánh mắt của hắn, nàng biết, nàng có thể đợi được….
HẾT
/11
|