Hoàng Thượng Nói Phải

Chương 6

/11


Là phúc hay họa ? Minh Ân Hoa tạm thời không muốn nghĩ đến vấn đề này, nàng thầm nghĩ thừa dịp khi mộng đẹp còn chưa tan biến sẽ cực lực phóng túng. Không đi đoán tâm tư quân vương, không để ý tới từng trận cảnh cáo từ ngực truyền đến.

Để khi nàng nhìn lên nam nhân kia, khi thấy hắn hạ mình hướng về phía nàng, nàng sẽ tiếp nhận sự chiếu cố của hắn, tiếp nhận việc hắn dùng hết tâm tư của mình vì nàng mà tạo ra những việc mà một nữ nhân có thể có được, khi đang ở trong một giấc mộng đẹp tới cực hạn như vậy, nàng sao có thể nguyện ý thanh tỉnh đây? Mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, chỉ cần là hắn dùng tâm thì tốt rồi.

Chỉ cần có thể làm cho nàng say mê, có thể cho nàng cảm nhận được tình yêu của hắn, dù chỉ là trong chốc lát cũng đủ rồi. Để rồi khi tất cả qua đi, nàng cũng sẽ không để ý tới nỗi mất mát luôn như bóng với hình kia nữa.

Đối với một đấng quân vương, nàng có thể yêu cầu cái gì? Thân là đế thê (vợ vua), hạnh phúc cùng khoái hoạt cho tới bây giờ chưa bao giờ liên quan tới tình yêu cả. Lý trí của nàng biết như vậy nhưng nàng đã yêu – một đấng quân vương, nàng còn có thể làm gì đây?

Tháng năm, hải phòng phía Tây đại thắng, Minh gia thế thịnh ở cả trong cung lẫn ngoài cung, thánh quyến chính long (được sủng vô cùng, như được hóa thành rồng), nàng từ nay về sau ngã vào một con đường tràn đầy mật ngọt, muốn trốn cũng trốn không được. Toàn bộ hạ tuần tháng năm, nàng độc chiếm quân ân, liên tục mười ngày đêm quân vương tá túc tại Minh Hạ Cung, rốt cục đã đánh vỡ sự bình tĩnh cùng thế cân bằng trong hậu cung trong suốt hai năm này.

Trong cung, Minh Ân Hoa độc một thân hưởng ngàn ân vạn sủng ; ngoài cung, bởi Minh Tĩnh Phương được phong làm Định Hải quận vương, là nhất phẩm, thực ấp năm ngàn hộ , không chỉ có được đất phong, tước vị càng cao hơn – cao nhất trong ba phẩm vị đứng đầu! Đối với Nhật Diệu hoàng triều mà nói, có thể nói là tiền lệ đầu tiên, vinh quang này dĩ nhiên sánh vai cùng với hoàng gia vương tộc, đây là điều mà các công thần khác họ hướng đến nhưng không có quyền hưởng thụ, nhưng Minh gia lại chiếm được!

Minh gia từ quý tộc chốn quan trường biến thành vương tộc khác họ, do đó đã làm biến đổi cả lịch sử của Nhật Diệu hoàng triều, Tử Quang Đế chính thức hạ chiếu: ngày sau phàm là những người lập công lớn cho quốc gia, đều có thể phong tước; làm cho quốc gia mở mang bờ cõi thì ranh giới mới này sẽ trở thành đất phong cho công thần đó, quyền lợi ở trong ấp giống như quyền lợi mà hoàng gia hưởng dụng. Điều này khiến cho cả trong và ngoài nước ồ lên kinh hãi, đồng thời cũng làm cho các tướng sĩ nhiều năm phòng thủ, bảo vệ quốc gia ở các biên giới lạnh lẽo phấn chấn hơn, nhiệt tình hơn rất nhiều . Tuy rằng việc phong tước còn chờ tả hữu phó tướng, trung thư làm, cùng thị trung đẳng quan nhất phẩm thảo luận rồi hoàn thiện, nhưng có Minh gia làm tiên phong ở phía trước, nếu ngày sau có công tích giống như vậy,có thể có được bao nhiêu vinh quang, là điều có thể thấy được!

Mọi người đều đoán rằng vị hoàng hậu thứ ba của Nhật Diệu hoàng triều sắp sửa xuất hiện!

Không phải vì nàng có công lớn đối với quốc gia, hay vì quốc gia xã tắc lập công tích, mà do chính trị bắt buộc, giúp nàng đi đến hậu vị. Lợi dụng hoặc mượn sức, phòng phản hoặc tưởng thưởng, Minh Ân Hoa đều sẽ được Tử Quang Đế lập làm hoàng hậu, trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ, cùng hoàng đế thống trị Nhật Diệu hoàng triều.

Lập hoàng hậu là đại biểu cho việc được hoàng đế uỷ quyền. Hoàng hậu có địa vị cực cao, không chỉ có thể thống trị hậu cung, mà còn có thể tham dự công chuyện quốc gia, có quyền được nghe báo cáo, cũng có quyền đưa ra đề nghị. Cho nên lịch đại hoàng đế đều không dễ dàng lập hậu, triều thần cũng không dám lớn mật đưa ra đề nghị.

Bất quá vì thời thế cho phép, Tử Quang Đế thế nào cũng phải lập ra một vị hoàng hậu, không lập mới là việc không thể . Mà tựa hồ hoàng đế cũng không kháng cự việc này mà còn đang cố tình làm như vậy.

Tháng sáu hoàng đế tổ chức Thiên Hà yến, khâm định Minh Ân Hoa làm chủ sự, Vịnh Đông Cung, Kim Thu Cung cùng tham gia góp sức. Không chỉ là muốn chọn tân phi gia nhập đại tiệc của hoàng gia, còn là muốn chiêu đãi long trọng quốc chủ cùng công chúa của Nội Hải Quốc, trừ bỏ ký kết kết làm huynh đệ liên bang, cũng là muốn bàn luận về việc phân chia chiến lợi phẩm. Ngoài việc phân phối lại lãnh thổ nơi hải vực, nghe nói hai quốc gia còn sắp tổ chức đám hỏi, không ngoài ý muốn, đệ nhất mỹ nhân Hải Cơ công chúa của Nội Hải Quốc, sẽ tiến nhập làm chủ Tàng Đông Cung.

Nếu Nội Hải Quốc đã đưa đệ nhất mỹ nhân tiến vào hậu cung, đường đường là Nhật Diệu hoàng triều làm sao có thể để thua kém như vậy? Vì thế chúng gia đại thần thừa dịp này, luôn tìm kiếm mỹ nhân ở xung quanh, nhân dịp phóng thích các cung nữ lớn tuổi (hai mươi lăm tuổi) ba năm một lần, rồi bổ sung tân cung nữ, đem hơn mười nữ tử trong dân gian có gia thế thân gia trong sạch, dung mạo mỹ lệ tiến vào. Cho dù đã có hai mươi người tiến vào từ đợt tuyển tú nữ, nhưng các nàng đó chỉ là các giai nhân thanh tú, không có nửa phần tuyệt sắc, nhan sắc như vậy, các cung nữ bên trong cung cũng đạt tới được .

Trong một khoảng thời gian ngắn, tại nơi xét tuyển cung nữ để đưa vào hậu cung, giai nhân như nước, đẹp không sao tả xiết, làm cho bọn thị vệ ngày thường vẫn luôn tuần tra hậu cung tâm trí nhộn nhạo, luôn tranh đoạt cơ hội tiến nhập hậu cung để tuần tra, tất cả là để được xem một cái liếc mắt của mỹ nữ.

Đắc thế Minh gia, nhất thời nổi bật không có gia thế nào có thể sánh bằng, tuy rằng tộc trưởng của Minh Gia luôn tu thân, tự hạn chế, đối với đệ tử của bổn gia trông giữ thập phần nghiêm khắc nhưng cho tới bây giờ phú quý dưỡng hoàn khố (giàu sang sinh ra sự hư hỏng, nhàn cư vi bất thiện), đây là việc mà dù có cố như thế nào cũng không thể khống chế được. Quan phủ luôn e ngại cho thế lực của Minh gia, nên đối với tác phong không thể tán thưởng của các đệ tử Minh gia luôn mắt nhắm mắt mở, tự nhiên cũng đã góp phần cổ vũ khí diễm này, làm số lượng người tác oai tác quái ngày càng tăng, không người dám quản, cũng không có người nào dám bẩm báo trước mặt gia chủ Minh gia.

Tư vị ngoài vòng pháp luật, vô pháp vô thiên tốt đẹp như thế quả thực khoái hoạt giống như thần tiên. Nhóm thiếu gia có thân phận cao quý mà chơi bời lêu lổng tại Minh gia, ở nếm mùi hưởng lạc sau đương nhiên đã học xong câu mà bất cứ trẻ hư nào cũng sẽ lấy làm danh ngôn: “Vương pháp? Thiếu gia ta chính là vương pháp!“

Cưỡi ngựa chương đài cường thưởng danh kỹ, dưỡng điểu đấu cẩu công nhiên tụ đổ (công khai bài bạc, tổ chức đá gà, chó,…); vì một chuyện nho nhỏ, sẵn sàng ẩu đả với người khác mà hoàn toàn không nói lý lẽ. Sau lá gan còn lớn hơn nữa , ngay cả viên quan mang họ “Thiên” của vương tộc cũng không xem ra gì, cư nhiên vì cãi vã nhỏ mà ở ban ngày trước mắt bao người liền đem Thừa Uy thế tử làm ngã ngựa, nhìn thấy mặt mày vị thế tử này xám tro lại, vừa nghênh ngang vừa cười ha ha chế giễu rời đi, hoàn toàn mặc kệ việc đã làm đối phương bị ngã gẫy chân.

Việc này, tự nhiên cũng liền nháo đến trước mặt hoàng đế. Một bên là lục đại vương tộc nghèo túng ( sáu vương tộc nghèo nhất), luôn biểu lộ ra phẩm vị thế tử hư danh để giữ thể diện, trong nhà không có lấy một người làm quan trong triều luôn dựa vào bổng lộc của tước vị hàng năm mà hoàng gia cấp cho để sống; mà phe bên kia là gia tộc Minh gia mà nay ngay cả hoàng đế cũng phải nhường nhịn ba phần. Hoàn toàn không có gì có thể trì hoãn, hoàng đế quả thực chính là đem phụ thân của thiếu gia gây chuyện kia, thị lang Minh Thận Thành gọi tới nói hai câu. Thậm chí cũng không kêu Minh Thận Thành đem đứa con gây họa kia của hắn đi xin lỗi vị thế tử kia nữa, chỉ để hắn quản thúc con cho tốt, tự đóng cửa nhốt tại trong nhà, việc này xem như chấm dứt.

Minh Ân Hoa biết phú quý tất sẽ tạo ra sa đọa, nhưng khi nàng nghe đến sự kiện như vậy, tâm tình vẫn vô cùng khó chịu, đến cả cơm trưa cũng ăn không vào nên ăn qua loa mấy miếng liền sai người thu dọn. Sau khi dỗ hai hài tử ngủ trưa liền trầm mặc ngồi ở tháp thượng , không nói lời nào, cũng không đọc sách, lại cũng không buồn ngủ chút nào.

-“Nương nương…”. Minh Thúy đi tới nhỏ giọng kêu một tiếng.

- “Chuyện gì?”. Minh Ân Hoa nhíu mi hỏi.

- “Phu nhân Minh thị lang cầu kiến, đang ở sau cửa cung ạ.“

- “Tại sao lại đột nhiên đến đây? Lúc trước đã đưa bái thiếp rồi sao?”. Minh Ân Hoa hỏi xong, liền đùa cợt nói: “Ta nghĩ là không có đi.”

- “Bái thiếp bây giờ mới đưa tới”. Minh Thúy chỉ vào một tờ bái thiếp xin được gặp trên tay. Sau đó nói: “Cung vệ không dám ngăn cản, nội vụ phủ cũng không dám, liền qua loa ký cho qua, sau đó cho phép thị lang phu nhân tiến đến Minh Hạ Cung.“

- “Thím lại gây ra chuyện gì sao? Nàng ta không phải là đang đắc ý ?”. Khẩu khí tràn ngập sự không kiên nhẫn.

- “Khả năng là vì muốn cầu quan cho thập nhất thiếu gia”. Minh Thúy đoán. Nàng vẫn nhớ rõ thị lang phu nhân đến đây hai lần, đều là vì muốn cho con trai độc nhất thích tác oai tác quái của nàng một chức quan, muốn nương nương đem tâm nguyện mà Hoàng Thượng ban cho dùng vào việc này, mặc dù không đạt thành nhưng cũng vẫn chưa buông tha cho. “Nữ quan đưa khách tới nói thần sắc thị lang phu nhân có vẻ lo lắng, tựa hồ không thể không gặp mặt người“

Minh Ân Hoa xoa nhẹ cái trán, Minh Thúy thấy thế, việc vàng đi tới, tinh tế mát xa cho nàng.

- “Người có muốn gặp không ? Nương nương.“

- “Cho nàng ta tiến vào đi. Ta muốn biết nàngta muốn nói cái gì!“

Gặp chủ tử không kiên nhẫn như thế, Minh Thúy gật gật đầu, đi ra phân phó cho nữ quan bên ngoài:

- “Canh ba sau, đem thị lang phu nhân đến bái kiến nương nương. Còn lúc này hầu hạ cho tốt.“

- “Vâng”. Nữ quan lĩnh ý rồi lui xuống.

- “Nương nương, người nhất định phải cứu đường huynh Tĩnh Đại của người!“ .Vừa mới tiến vào, mới bái kiến xong thị lang phu nhân liền khóc lóc kể lể.

- “Tại sao thím lại nói vậy? Đừng khóc, ngồi xuống nói chuyện đi.” Minh Ân Hoa nói thản nhiên.

Được thị nữ giúp đỡ ngồi xuống, thị lang phu nhân hu hu khóc một hồi lâu, Minh Ân Hoa không đáp lời, hoàn toàn không có cử chỉ khuyên giải hay an ủi, trong lòng ai oán không thôi rốt cục thanh âm thoáng dừng lại, nói giọng khàn khàn:

- “Nương nương, Trương Chí Phú kia cũng chính là ca ca của Trương phi thật sự rất quá đáng! Trương phi bất quá chỉ là một sườn phi nho nhỏ, Trương Chí Phú cũng bất quá chỉ là một viên ngoại lang chuyên lo tiếp khách nho nhỏ, thế mà lại dám cưỡi lên trên đầu Minh gia chúng ta! Nương nương, thỉnh người nhất định phải vì Tĩnh Đại làm chủ!“

Minh Ân Hoa chậm rãi lên tiếng:

- “Chỉ là một viên ngoại lang tiếp khách nho nhỏ sao? Chức quan này cũng đủ lớn đi, thím như thế nào có thể khinh thường mệnh quan triều đình như thế, càng không nói đến việc hậu cung tần phi có thể là người để thím có thể dễ dàng kiến nghị như vậy ư?“

- “Nương nương! Minh gia chúng ta nay còn sợ đắc tội với người nào sao?!” Thị lang phu nhân căm giận kêu lên.

- “Lời này của thím không ổn, về sau thỉnh thím trăm ngàn lần đừng nói như vậy nữa”. Minh Ân Hoa giận tái mặt nói.

Thị lang phu nhân sắc mặt càng kém, cho rằng Minh Ân Hoa không nên vô lễ đối với nàng như thế, tức giận đến không nói lời nào, liên tục chải tóc.

Minh Ân Hoa cũng không để ý tới nàng, bình tĩnh uống trà.

Một hồi lâu sau, thị lang phu nhân nhịn không được :

- “Nương nương, dù sao việc này người phải giúp đỡ. Lúc này Tĩnh Đại vô tội! Hắn bị bọn người Trương phi làm hại, bọn họ đỏ mắt ghen tức với Minh gia chúng ta không phải là chuyện ngày một ngày hai, bọn họ đã sớm muốn hạ gục chúng ta… Tóm lại, đường huynh của người không thể bị đánh một cái tát oan uổng được, công đạo này nhất định phải đòi lại!“

Minh Ân Hoa nghe thím nói từ ngữ mơ hồ, nhưng cũng không nguyện ý tìm hiểu bởi nàng không muốn quan tâm, chỉ lãnh đạm nói:

- “Thời gian giữa trưa, bản cung vừa mới nghe nói, mấy ngày trước đây đường huynh Tĩnh Đại đánh Thừa Uy thế tử ở ngoài đường, làm người ta ngã ngựa mà gãy chân, chắc tin tức này cũng không sai đâu; không ngờ bản cung vẫn là cô lậu quả văn (hiểu biết nông cạn), thế này mới bao lâu, đường ca đã lại cùng quan viên triều đình gây gổ rồi.“

- “Lần này là do Trương gia đến gây chuyện trước !”. Thị lang phu nhân tức giận không nhẹ, lập tức muốn giải thích.

Nhưng Minh Ân Hoa ngắt lời của nàng:

- “Một người nên ở trong nhà đóng cửa đọc sách tu thân, làm sao có thể chạy ra bên ngoài để cho người ta gặp phải?“

- “Này, này, này…”. Nếu không phải là như thế này, nàng làm sao phải tiến cung để tìm Minh Ân Hoa hỗ trợ! Thị lang phu nhân trong lòng âm thầm mắng. Phải biết rằng nay Minh gia thế cao, Minh Hạ Cung này được sủng ái vẫn là nhờ dính tới hào quang của Minh Gia! “Mặc kệ là thếnào, người có thể trơ mắt nhìn thân nhân gặp chuyện không may sao? Chuyện này người nhất định phải hỗ trợ!“

Minh Ân Hoa thật không biết thím dựa vào đâu lại ra lệnh với nàng như vậy? Vì sao nàng nhất định phải hỗ trợ? Nàng làm sao có năng lực gì mà hỗ trợ ? Làm như nàng thật sự đạt được ân sủng tề thiên đến mức đủ để hoàng đế vì nàng mà che chở không phân rõ tốt xấu vậy?

- “Thím, ta không biết đường ca cùng Trương gia đã xảy ra xung đột gì, mà ta cũng không muốn biết. Nếu đường ca phạm vào sai lầm, mà việc này lớn đến mức làm cho ngài không dám hướng trong nhà cầu cứu, mà phải tới tìm ta, kia là ngài đánh giá ta quá cao rồi. Ta không có năng lực xử lý chuyện mà ngay cả tộc trưởng cũng đều thúc thủ vô sách.“

- “Làm sao có thể như thế? ! Người là chính phi! Đường đường là chính phi của hoàng đế! Hơn nữa người còn có một nguyện vọng mà Hoàng Thượng ban cho còn chưa dùng, không phải sao? Người có thể dùng để bảo vệ cho thân đường ca của người!”. Thị lang phu nhân vội kêu lên, không để cho Minh Ân Hoa chối đẩy.

Một nguyện vọng! Minh Ân Hoa đột nhiên có chút thương hại nhìn thím. Đã muốn hơn nửa tháng trôi qua rồi, hoàng đế cũng không để lời nói đùa đó ở trong lòng, như thế nào còn có người ở bên cạnh tư tư niệm niệm, si tâm vọng tưởng đây!

- “Thím, nếu đường ca gây ra chuyện lớn đến nỗi làm cho người nghĩ đến nguyện vọng kia, ta nghĩ ai cũng sẽ không giúp được cho người chuyện này đâu.“

- “Không phải! Nương nương, Tĩnh Đại không sai! Hắn chỉ là… “

Minh Ân Hoa tuyệt không muốn nghe, tìm mọi cách chấm dứt câu chuyện này, nói:

- “Tốt lắm, thím, xin người…“

Minh Ân Hoa đang muốn tiễn khách, không ngờ lúc này bên ngoài lại đột nhiên truyền đến âm thanh thông báo:

- “Hoàng Thượng giá lâm… “

Khi ngự thị tuyên cáo toàn bộ mọi người phải chính thức thực hiện lễ tiếp giá dành cho quân thần mà không phải là lễ của gia đình hoặc là theo nghi thức bình thường. Minh Ân Hoa vội vàng cho Minh Thúy mang y quan chỉnh tề cho mình. Một bên mới nhìn thấy hoàng đế ở khoảng cách cực xa, chưa bao giờ gặp ở gần như vậy làm thị lang phu nhân cả kinh đến mức chân tay luống cuống, ý bảo nữ hầu tùy thân chạy nhanh nhanh lại đây để ý giúp mình một chút.

- “Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn an”. Minh Ân Hoa dẫn mọi người ngồi quỳ gối ở cạnh cửa đón chào.

- “Ái phi bình thân”. Tử Quang Đế tiến vào, một tay nâng Minh Ân Hoa dậy, bước chân không ngừng, nắm tay nàng hướng thủ tọa bước tới sau đó ngồi xuống.

- “Tham kiến Minh Hạ Cung nương nương”. Trương phi đợi Minh Ân Hoa ngồi vào chỗ của mình, liền bái kiến.

Minh Ân Hoa lúc này mới nhìn đến Trương phi đi theo Hoàng Thượng đến đây.

- “Trương phi miễn lễ, mời ngồi”. Minh Ân Hoa chú ý tới hốc mắt đỏ bừng của Trương phi, xem ra đã khóc một hồi rồi.

Những người khác ngồi quỳ ở cạnh cửa, lúc mà hoàng thượng vẫn chưa cho phép đứng dậy chỉ có thể tiếp tục quỳ, không dám nhúc nhích. Mà Tử Quang Đế tựa hồ cũng quên cạnh cửa còn quỳ một đám người, mà trong những người đó, còn có một hướng quan phu nhân đâu, vị hướng quan phu nhân này lại vẫn là xuất thân từ Minh gia đang được “thánh ân chính long” đâu.

Minh Ân Hoa cũng không lập tức nhắc nhở Hoàng Thượng về “sơ sẩy nho nhỏ” này. Trước hết không đem việc thị lang phu nhân vẫn đang quỳ trên mặt đất để vào mắt, lực chú ý của nàng đều đặt ở trên người Trương phi. Nàng cảm giác được, giờ phút này Trương phi cùng Hoàng Thượng lại đây, khẳng định là cùng chuyện mà thị lang phu nhân cầu là một, hơn nữa Trương phi đã muốn hướng Hoàng Thượng cáo trạng xong.

Thị lang phu nhân ở trước mặt nàng khóc kể lâu như vậy, chỉ cần nàng làm chủ, giúp đường huynh thoát nạn nhưng lại hàm hồ nói không rõ sự tình đã xảy ra, như vậy có thể khẳng định, lúc này đuối lý tất là Minh Tĩnh Đại, vì thế làm cho Trương phi nắm giữ được cơ hội này, tiến đến khởi binh vấn tội… Có thể nói, hoàng thượng đến đây là để chủ trì công đạo, như vậy hẳn là không phải là việc nhỏ – Minh Ân Hoa trong lòng suy nghĩ.

Nàng không rõ tâm tư hoàng đế lúc này là như thế nào, bất quá vô luận chuyện này hắn xử lý ra sao tạm thời nàng cũng sẽ không bị chỉ trích. Mặc kệ là vì mượn sức Minh gia, hay là vì hắn muốn chỉnh đốn hậu cung, giờ này khắc này, hắn đều sẽ duy trì tư thái đem nàng sủng lên trời, sẽ không sớm như vậy… khôi phục bình thường.

Uống một ngụm trà mà Minh Ân Hoa dâng sau, Tử Quang Đế mở miệng nói:

- “Ái phi, trẫm vốn nghĩ rằng, giờ phút này nàng nên ngủ trưa cùng mấy đứa nhỏ nên cũng không muốn lại đây nhiễu tỉnh nàng đâu. Hôm nay tinh thần sao lại tốt như vậy, Minh Hạ Cung thoạt nhìn thực náo nhiệt.“

Tiếp nhận chén trà mà hoàng đế vừa uống qua, thả thêm một chút trà, sau đó mới ngồi xuống, tay nhỏ bé vừa mới bị hắn nắm chặt giò lại bị hắn nhẹ nắm lấy. Nàng cúi đầu, không muốn để cho người khác nhìn thấy sự xấu hổ nơi đáy mắt của nàng, nhẹ giọng nói:

- “Thần thiếp đang muốn thừa dịp đứa nhỏ ngủ, cho mời người của nội vụ phủ lại đây thương thảo “Thiên Hà yến” rồi cuối cùng mới quyết định, như vậy cũng để cho người bên dưới toàn lực chuẩn bị được tốt hơn. Ngoài ý muốn thị lang phu nhân lại tới chơi, cùng thần thiếp nói chút việc nhà, thần thiếp cảm thấy tinh thần thật tốt, liền tiếp kiến nàng.“

Tử Quang Đế thản nhiên quét mắt tới vị phu nhân đang quỳ gối cạnh cửa mà không dám ngẩng đầu, ánh mắt lại nhìn trở lại chỗ Minh Ân Hoa:

-“Ồ, là do trẫm đến không đúng lúc, quấy rầy nàng cùng người nhà nói chuyện nhà“

Minh Ân Hoa cung kính đáp:

- “Không có chuyện gì đâu, Hoàng Thượng nói như vậy, thật sự là chiết sát thần thiếp , thần thiếp vạn vạn phần không đảm đương nổi.“

- “Đã nói với nàng đừng đối với trẫm quá khách khí như vậy, nàng là phi của trẫm mà luôn luôn khách khí như vậy, chẳng phải là quá xa lạ hay sao?“

Hiển nhiên là Tử Quang Đế nhất thời không còn muốn bàn vào vấn đề chính, đề tài nói chuyện toàn là những chuyện không đâu, nội dung nói chuyện hoàn toàn là tào lao, bát quái, hắn không vội, Minh Ân Hoa không vội, nhưng hai gã chủ sự ở một bên lại khá nóng nảy.

Trương phi không rõ Hoàng Thượng vì sao còn muốn nhất kính nhi, viễn chi cùng Minh Hạ Cung hàn huyên như vậy, Minh Tĩnh Đại kia không chỉ nhục mạ, đánh mệnh quan triều đình, cũng chính là ca ca của nàng; nghiêm trọng hơn nữa là, Minh Tĩnh Đại còn mạo phạm cả sứ giả của nội Hải quốc, đồng thời dùng ngôn ngữ khinh bạc Hải Cơ công chúa của Nội Hải quốc, người mà sắp tiến cung làm phi, đây chính là một đại sự đủ để mất đầu!

Mới vừa rồi Hoàng Thượng khi nghe xong việc này, rõ ràng thực mất hứng, như vậy mới dẫn nàng mang đến Minh Hạ Cung, làm sao giờ phút này lại là một bộ dáng mà có vẻ như là chuyện gì cũng không xảy ra vậy? ! Vì sao vừa thấy Minh Hạ Cung mọi tức giận đều đã quên sạch như vậy?! Hoàng Thượng anh minh bao lâu nay của nàng sao lại trở nên như thế ? Trương phi trong lòng vừa tức lại khó chịu, thiếu chút nữa lại rớt lệ xuống.

Mà thị lang phu nhân quỳ gối cạnh cửa càng là nhẫn không nổi nữa! Nàng xem trận đánh phủ đầu này trận cũng đã đoán được phần nào, hẳn là Trương gia đã bẩm báo với Hoàng Thượng trước một bước rồi, tình trạng trước mắt, tựa hồ hoàn toàn gây bất lợi cho nàng bởi hoàng đế là do Trương phi mời đến, mà khi Hoàng Thượng liếc mắt một cái tựa hồ cũng không nhìn thấy nàng, không gọi, không cho phép nàng đứng dậy, cũng coi như nàng không tồn tại, đây là bất lợi, cực kỳ bất lợi đối với nàng!

Không được! Mặc kệ là như thế nào đi chăng nữa, nàng nhất định phải cải thiện hoàn cảnh hiện tại vô cùng bất lợi này, không thể làm cho Trương gia kia đắc ý được. Trương gia kia một khi được đắc ý, không phải đồng nghĩa với việc con của nàng sẽ gặp xui xẻo sao? Không! Nàng sẽ không để cho con của nàng chịu bất kỳ thương tổn nào, dù đó chỉ là chút ít đi chăng nữa!

Ngay tại lúc tròng mắt thẳng của thị lang phu nhân vừa chuyển, rốt cuộc khi không thể yên lặng được nữa, Minh Ân Hoa đã mở miệng trước khi thím của nàng nói ra bất kỳ lời nói lỗ mãng nào, liền hướng sang Tử Quang Đế nói:

- “Hoàng Thượng, thím của thần thiếp đã muốn cáo từ, người có thể ban ân cho phép nàng ấy lui ra hay không?“

Tử Quang Đế cười cười nói:

- “Phải vậy không? Trẫm mới đến mà đã nói là phải đi, đây là không muốn nhìn thấy trẫm sao?”

- “Hoàng Thượng, Minh phu nhân này thật là to gan, cư nhiên ngay cả Hoàng Thượng cũng không xem ở đáy mắt!”. Trương phi vui vẻ, không đợi Minh Ân Hoa thanh minh đã bỏ xong đá xuống giếng rồi.

Thị lang phu nhân thấy người khác dám to gan ở trước mặt hoàng đế nói xấu mình? ! Do quá nóng vội, đã không suy nghĩ chút nào, liền thốt ra nói: “Không phải! Hoàng Thượng, thần phụ không dám, thần chưa hề nói là phải đi, là do nương nương đuổi ta…“

Minh Ân Hoa biến sắc, kiềm chế tức giận đến run cả người, nhưng cật lưc che giấu, không cho người khác có thể nhìn ra. Nàng tưởng âm thầm rút về bàn tay vẫn đang bị hoàng đế nhẹ nắm trụ, không ngờ đại chưởng kia vốn là nhẹ nắm trụ tay của nàng, dường như biết nàng muốn rút lui, liền trước một bước đem bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt lấy, lực đạo tương đối lớn làm cho nàng có chút đau. Nhưng hai người không vì vậy mà thay đổi sắc mặt, nàng vẫn là cúi đầu, mà hoàng đế thì vẫn là tựa tiếu phi tiếu nhìn thị lang phu nhân, giống như hoạt động đang được bao trùm ở dưới ống tay áo của hai người không tồn tại vậy.

Thị lang phu nhân cuối cùng cũng không phải là người ngu xuẩn hoàn toàn, chưa đến mức mà không có thuốc nào cứu chữa được, sau khi phát hiện bản thân nói sai liền lập tức im miệng, nhưng câu nói ngắn ngủn vừa rồi cũng đã kịp phá hư một số việc, đã muốn làm cho Trương phi thật sự rất thỏa mãn.

- “Gì? Đây là thế nào đây? Minh Hạ Cung làm sao lại có thể xua đuổi trưởng bối nhà mình? Thị lang phu nhân hay là đã làm việc gì chọc cho nương nương tức giận chăng? Hay là vô cớ mà bị nương nương trách cứ? Ngươi cứ tự nhiên mà nói ra. Có Hoàng Thượng ở chỗ này, chắc chắn người sẽ mang lại công bằng cho ngươi.”

- ”Thần phụ vô tội, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội!”. Thị lang phu nhân đầy một thân mồ hôi lạnh quỳ sát ở trước mặt hoàng đế.

- “Ngươi quả thật vô tội, nên cần gì thỉnh cầu trẫm thứ tội, đây chỉ là việc nhỏ thôi, không cần để ý tới”. Tử Quang Đế rốt cục đem ánh mắt nhìn về phía Minh Ân Hoa, lấy thanh âm ôn hòa đến mức làm cho toàn thân nàng run rẩy, nói: “Ái phi, trẫm cũng không cùng nàng đi vòng vèo nữa, trẫm hỏi nàng một việc. Mới vừa rồi trẫm tiếp kiến rất nhiều người, trừ Trương phi cùng Trương Chí Phú ra, còn có lễ bộ thị lang cùng đám người sứ giả của Nội hải Quốc. Bọn họ nói cho trẫm biết, công tử của thị lang Minh Thận Thành, đã biết rõ thân phận của Hải Cơ công chúa rồi, vẫn ở bên đường khinh bạc, đồng thời cũng đánh Trương Chí Phú. Tính nghiêm trọng của chuyện này không chỉ ở chỗ ấu đả mệnh quan triều đình, mà còn là tạo thành thương tổn thật lớn cho mối bang giao của hai nước, càng đừng nói tới việc Hải Cơ công chúa sắp trở thành chính phi ,làm chủ Tàng Đông Cung, Hải Cơ công chúa chịu nhục, tương đương với việc vũ nhục mối hữu nghị giũa hai quốc gia cùng mặt mũi của hoàng gia”.

- “Chẳng phải là như vậy sao? Có ý định phá hư mối bang giao giữa hai quốc gia, cũng giống như với việc phản quốc; mà vũ nhục cung phi trong hoàng thất, giống như vũ nhục Hoàng Thượng, phải bị thiên đao vạn quả cũng không đủ để đền hết tội. Thiên Diệu hoàng triều ta trong văn bản pháp điển nhưng là ghi lại rất rõ ràng đâu! Ta nghĩ nương nương đọc đủ thứ thi thư như thế, hẳn là cũng hiểu được việc này mới đúng.” Trương phi thật vui sướng khi thấy người gặp họa, liền đổ thêm dầu vào lửa.

Minh Ân Hoa sắc mặt tái nhợt, ở lúc này vẫn bị Tử Quang Đế càng thêm nắm chặt tay, không nói gì ngẩng đầu. Hắn muốn nàng nâng mặt lên, nàng liền nâng. Lẳng lặng nhìn hắn, vẻ mặt của hắn làm như thực khó xử, giống như vô luận như thế nào hắn đều muốn bao che cho nàng, cho dù việc này sẽ vi phạm nguyên tắc của hắn.

Tử Quang Đế giống như là muốn tìm ra một phương pháp để vì nàng, cùng gia tộc của nàng giải vây, cho nên nói tiếp:

- “Trẫm nghe xong thực mất hứng, nhưng trẫm cũng không tin con của Minh Thận Thành sẽ to gan lớn mật đến mức ngay cả đế thê cũng đều dám khinh bạc. Cho nên, trẫm tới đây, là muốn nghe nàng nói. Nàng tới phân tích cho trẫm nghe một chút, đứa con này của Minh Thận Thành, vì sao lại dám vô pháp vô thiên như thế? Đây là điều không thể tin được ? hay là có ẩn tình khác ở đây? Nàng cứ việc nói thẳng, trẫm chắc chắn sẽ xử lý công bằng.“

Minh Ân Hoa còn chưa kịp đáp lại, đã bị người khác cướp lời :

- “Đương nhiên là không thể tin, cũng có ẩn tình trong đó, Hoàng Thượng! Thỉnh Hoàng Thượng tìm hiểu rõ!”. Thị lang phu nhân cả người phát run, khẩn trương đến muốn té xỉu như là bắt được một đường sống, vội vàng kêu lên.

Trương phi đầu tiên là nhăn mày, muốn nói gì đó, nhưng suy nghĩ trong giây lát sau, lập tức cười không có hảo ý, nói:

- “Sao? Có ẩn tình phải không? Minh phu nhân, vậy ngươi nên cẩn thận nói cho rõ, đến tột cùng là người phương nào ra lệnh cho công tử, làm chỗ dựa cho công tử, làm cho hắn có ý định đi khinh bạc phi tử của hoàng đế, một lòng muốn làm vấy bẩn sự trong sạch của công chúa, hại nàng thân bại danh liệt, mất đi tư cách tiến cung? Bản phi nghĩ chuyện to gan lớn mật như vậy, nếu không có người ở sau lưng sai sử, chắc chắn lệnh công tử cũng không dám làm như vậy”. Một đôi mắt to lưu chuyển ở giữa Minh Ân Hoa cùng thị lang phu nhân, lời nói mang đầy tính ám chỉ. Lại nói tiếp: “Lệnh công tử buổi sáng mới phạm vào đại tội này, mà đảo mắt phu nhân ngươi liền khẩn cấp chạy tới chỗ của Minh Hạ Cung nương nương, hẳn là muốn tranh công phải không? Hay là muốn thương lượng phải làm gì sau đại sự này?“

- “Ngươi, ngươi, ngươi đây là ngậm máu phun người! Không phải như thế! Ngươi nói bậy! Ngươi! Ngươi….”. Rất nhanh hiểu được mình đang rơi vào bẫy của Trương phi, thị lang phu nhân cả kinh kêu to.

- “Làm càn! Hoàng Thượng đang ở đây, ai cho phép ngươi kêu gào vô lễ như thế! Nói sau Trương phi là thân phận gì, ngươi chỉ là một thị lang phu nhân nho nhỏ nhưng lại dám mạo phạm như thế, còn không mau mau thỉnh cầu Hoàng Thượng tha thứ, còn không mau mau xin lỗi Trương phi!” Minh Ân Hoa bị Trương phi làm khó dễ đủ đường, nhưng vẫn trầm mặt, trầm giọng trách mắng.

Thị lang phu nhân lần đầu tiên nhìn thấy minh Ân Hoa có vẻ mặt nghiêm khắc như thế, sau khi ngẩn người một lúc, theo thói quen vốn định cãi lại, may mà còn một tia lý trí, đắn đo tình thế trước mắt sau, liền lập tức nghe theo. Biểu tình tuy rằng cứng ngắc, nhưng khẩu khí dịu ngoan rất nhiều: “Thỉnh Hoàng Thượng tha thứ cho thần phụ tội đại bất kính, thỉnh Trương phi tha thứ thần phụ đã thất lễ. Thần phụ sau khi trở về, nguyện lĩnh phạt.“

- ”Hừ !”. Trương phi hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để ý tới Minh phu nhân đang quỳ trên mặt đất, xoay người mang theo ủy khuất vạn phần nhìn đế vương.

- “Hoàng Thượng, việc huynh trưởng của thần thiếp bị đánh, thần thiếp có thể không để ý. Dù sao đi nữa, nếu so với việc mặt mũi của hoàng gia bị thương tổn, cùng với các sứgiả của Nội Hải Quốc bị mạo phạm, huynh trưởng của thần thiếp chỉ là chịu một chút thương da thịt, bé nhỏ đến không đáng kể. Vô luận như thế nào, cũng cần cấp cho công chúa cùng đoàn sứ giả của Nội Hải Quốc một cái công đạo, hết thảy nhất định phải tra ra manh mối, nhất là phải bắt được kẻ chủ mưu ở phía sau“

Tử Quang Đế nghe xong, liền nhìn Minh Ân Hoa, rồi nói:

- “Nàng thấy thế nào?“

Minh Ân Hoa yên lặng một chút, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói:

- “Hoàng Thượng, toàn bộ chuyện này thần thiếp không hề hay biết. Bất quá, sự tình nếu có liên quan tới Minh gia có thể cho phép thần thiếp thỉnh giáo Trương phi ba vấn đề hay không ? Để thần thiếp có thể lý giải tình huống ngay lúc đó, sau đó sẽ hồi bẩm cho Hoàng Thượng biết cái nhìn của thần thiếp đối với việc này!“

Tựa hồ đến giờ phút này, Tử Quang Đế mới cảm thấy hứng thú đối với chuyện này. Tuy rằng hắn che giấu cực tốt, nhưng mà đáy mắt của hắn vẫn hiện lên một tia sáng không rõ hàm xúc, làm cho Minh Ân Hoa khi chứng kiến cũng cảm thấy nam nhân này rốt cục đã chuyên chú vào vấn đề.

- “Nàng hỏi đi !”. Hắn hào phóng trả lời. Đồng thời cũng buông ra bàn tay đang cầm bàn tay nhỏ bé kia nãy giờ.

Minh Ân Hoa rốt cục được tự do thu hồi tay của mình vào trong tay áo, lấy một tay còn lại kia chặt chẽ nắm lấy, không biết là muốn lưu lại hơi ấm bên trên, hay là vì trấn an. Hít sâu một hơi sau, mới đứng dậy hướng tới chỗ Trương phi đi tới, hỏi:

- “Bản cung đưa ra một vấn đề: lệnh huynh Trương Chí Phú, ở Hồng Thăng năm ba mươi tám đã tham gia khảo sát võ nghệ, nhân lực lớn mà võ nghệ lại xuất sắc, từng đạt được vị trí thứ tám của võ thử, có đúng hay không?“

Trương phi không hiểu tại sao Minh Hạ Cung lại đột nhiên hỏi chuyện của tám năm trước, mặc dù không hiểu ra sao, nhưng vẫn gật đầu:

- “Đúng vậy. Gia huynh là bằng bản lãnh thật sự mà đạt được thành công trong cuộc thi, tiến vào long võ doanh của hoàng gia làm ngự vệ“. Ngữ khí tràn ngập kiêu ngạo.

- “Vấn đề thứ hai là: việc phát sinh hôm nay khi Minh Tĩnh Đại ẩu đả mệnh quan triều đình, khinh bạc Hải Cơ công chúa, vũ nhục sứ giả Nội Hải Quốc, khi đó võ quan chuyên phụ trách việc bảo vệ của công chúa, thị vệ của sứ giả Nội Hải quốc cùng võ lâm hoàng vệ mà Hoàng Thượng đặc biệt phái tới, có phải hay không là chưa làm tròn trách nhiệm?“

Trương phi ngẩn ra, sắc mặt khẽ biến:

- “Này, ta làm sao có thể biết? ! … A, đúng rồi, công chúa là cải trang đi du lịch, làm sao có thể bày ra nghi thức của công chúa, làm cho người ta tiền hô hậu ủng đây? Đương nhiên là tận lực tinh giảm hộ vệ!“

Minh Ân Hoa không để ý tới nàng, lại hỏi:

- ”Vấn đề thứ ba; lúc ấy Minh Tĩnh Đại to gan lớn mật, bên người dẫn theo bao nhiêu tùy tùng?“

-“Ta…”. Trương phi khó có thể chống đỡ, hoàn toàn nói không ra lời.

Minh phu nhân đáp lại thật nhanh :

- “Chỉ có sáu người! Con ta chỉ dẫn theo sáu tên gia đinh xuất môn! Hơn nữa trong sáu người đó chỉ có hai người biết võ!“

Vấn đề mà Minh Ân Hoa đưa ra cũng không cần có câu trả lời rõ ràng. Chỉ thấy sau khi nàng hỏi xong, liền quay trở lại đối mặt với Tử Quang Đế thi lễ:

- “Hoàng Thượng, thần thiếp đã hỏi xong .“

Tử Quang Đế bình tĩnh nhìn Minh Ân Hoa, biểu tình tựa tiếu phi tiếu.

- “Trẫm biết nàng đã hỏi xong , cũng đã hiểu cái nhìn của nàng. Tốt lắm !”. Ngữ khí tràn ngập thưởng thức.

Hoàng đế như là thực sự bỏ qua chuyện này, hắn hoàn toàn không hỏi tới việc này nữa cũng không cho phép triều thần nhắc tới.

Hắn ở Thiên Hà yến ban cho Hải Cơ công chúa châu báu tơ lụa, trực tiếp sắc phong Hải Cơ công chúa làm chủ nhân của Tàng Đông Cung phi; hào phóng nhận lời Nội Hải Quốc ở hải quyền cùng thông thương sẽ đưa ra điều kiện ưu đãi, để làm dịu đi làn sóng bất bình vì chuyện xảy ra với đoàn người của Nội Hải Quốc.

Cả đêm ngồi ở bên cạnh tay phải của hắn chính là Minh Hạ Cung đang được ân sủng, bên tay trái là Hải Cơ công chúa thiên kiều bá mị. Cho dù đây là yến hội long trọng nhất trong triều, khi mười tú nữ đã thông qua tuyển lựa lần lượt thay nhau lên đài biểu diễn tài nghệ, làm cảnh trí trên đài đẹp không sao tả xiết, vẫn là không làm cho hoàng đế quên được thỉnh thoảng chiếu cố cho hai nữ nhân ở bên người.

Tại đây một đêm, hậu cung của Tử Quang Đế chính thức đủ đầy. Bốn chính cung và tám sườn phi, về sau, trừ phi mười hai thê thiếp này có người qua đời hoặc bị hưu cách phế vị, bằng không từ nay về sau hoàng đế sẽ không lập thê nữa.

Long tâm đại duyệt hoàng đế (tâm trạng vui mừng không sao kể xiết), thậm chí còn muốn gọi mấy tên đệ tử của các thế gia vào triều làm quan, trong đó còn đem vị trí “chuyên thu mua hàng hóa cho Nội Vụ Phủ” cấp cho người gần đây thường hay gây chuyện, được xưng tụng là trẻ hư thứ nhất của kinh thành : Minh Tĩnh Đại.

Chức quan này tuy nhỏ, nhưng là xử lý toàn bộ thực phẩm của hoàng cung, mỗi ngày những thứ cần dùng như củi, gạo, muối, tương, dấm chua, trà, thịt bò, rau dưa, hoa quả, có loại nào không phải do hắn thu mua đâu? Từ trong tay hắn bạc hàng tháng ra vào tới mấy vạn!

Sau khi mọi người ở kinh ngạc, liền quay sang chúc mừng Minh gia, tuy rằng là nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng lại không thể không làm như vậy, ai kêu người ta hiện tại là hồng nhân trong mắt của Hoàng Thượng . Hoàng Thượng cứ ba ngày lại hai lần hạ ân, chỉ sợ cấp không đủ, luôn muốn trọng thưởng Minh gia , ngay cả người không có học, không có nghề nghiệp cũng đều đề bạt , loại ân sủng này đã đạt đến sự cố chấp, làm cho mọi người có thể nào không thật cẩn thận nịnh bợ Minh gia đây? Thượng có điều hảo, hạ tất phủng chi (trên có chuyện tốt, dưới sẽ nịnh nọt), là lẽ thường mà thôi.

Ở đây sắc mặt cực kém không chỉ là các vị cung phi bị lạnh nhạt cùng với người nhà ảm đạm, sắc mặt người nhà Minh gia kia cũng phi thường cứng ngắc, như là chỉ kém không hôn mê bất tỉnh hoặc nôn ra huyết mà thôi nhưng vẫn phải miễn cưỡng tạ ơn cùng cười vui, nhất nhất cười xã giao với mỗi lời chúc mừng rồi nói chút nói chuyện không đâu.

Trong yến hội này, trừ Tử Quang Đế, sứ giả Nội Hải Quốc cùng các nữ tử được chọn vào cung làm phi tử chân chính vui vẻ hưởng thụ dạ yến, tâm tư những người khác đều mang theo sự chua sót, cùng dấm chua toan nồng.

Canh năm.

Nên là lúc mà Hoàng Thượng thức dậy.

Từ Thiên Hà yến hôm qua đến giờ tý, Tử Quang Đế mới tuyên bố tàn tiệc, buông tha cho các vị đại thần, nhóm hoàng thân quốc thích trở về nghỉ ngơi.

Minh Ân Hoa nửa ngồi dậy, lẳng lặng ngóng nhìn đế vương vẫn đang ngủ say. Nàng ở nửa canh giờ trước liền tỉnh lại, nhìn hắn hồi lâu xác định đêm qua uống quá nhiều rượu, làm cho vị phu quân đế vương của nàng lâm vào giấc ngủ thâm trầm, hoàn toàn không biết trời trăng hay đất hỡi gì nữa. Bởi vì trên mặt hắn không hề có sự phòng bị, nên khuôn mặt tuấn mỹ hoàn toàn là một mảnh thư hoãn bình thản, không giống như bình thường luôn mang theo một tia cảnh giác, như là tùy thời có thể thanh tỉnh lại.

Hắn ngủ thật sự trầm, trầm đến mức cho dù giờ phút này nàng có cầm dao nhỏ muốn ám sát hắn, chỉ sợ cũng sẽ là ở lúc dao nhỏ đâm vào tâm của hắn sau, hắn mới có thể bừng tỉnh.

Nàng tin tưởng đời này của hắn hẳn là cực hiếm có cơ hội ngủ trầm như vậy. Bởi vì ba mươi hai năm nhân sinh của hắn cũng không hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, hơn nữa sinh ra ở hoàng gia, liền đồng nghĩa với việc giấc ngủ cả đời đều sẽ chìm trong sự bất an.

- “Ta… yêu người, Thiên Triệt”. Nàng trước là có chút lắp bắp , thanh âm nhỏ tới mức ngay cả chính mình cũng sắp nghe không được. Nhưng mở miệng sau, phát hiện người ngủ thực sự không biết là nàng đang thổ lộ tâm tình với hắn, nên tuyệt không cảm thấy. “Đây là lần đầu tiên ta đối với người rộng mở trái tim, cũng lần cuối cùng. Bởi vì ta tin rằng từ nay về sau, ta sẽ không thểcó cơ hội như vậy, có thể nhìn đến người ngủ say. Cho nên có chút lời muốn nói, ta muốn nói cho người biết.“

Nàng không dám đụng vào hắn dù muốn. Cho nên nàng chỉ có thể gắt gao đem hai tay nắm lại, ngăn cản phát sinh ngoài ý muốn một khắc kìm lòng không được.

- “Với thân phận của ta, vốn không nên tồn tại tình yêu, như vậy sẽ làm cho ta gặp nguy hiểm, cũng sẽ làm cho ta thống khổ. Cho nên khi một khắc ta phát hiện ra bản thân mình đã yêu người, ta biết là ta xong rồi… Người thực may mắn bởi người luôn có thể bình tĩnh, lý trí cho người kiếp này đều có thể vô ý, không thể bị tình yêu làm khó khăn… Nói như vậy tựa hồ cũng không thỏa đáng, bởi vì, ta cũng từng tự xưng là người bình tĩnh, lý trí ; cho nên ta nghĩ, có lẽ tài phú lớn nhất của người không phải là sự bình tĩnh lý trí, mà là… những thứ người có được đều không tốt, không đủ xuất sắc, nên không thể trở thành ngoại lệ đánh vỡ phòng tuyến lý trí kia của người. Không ai có thể giống như ta vậy, bi thảm đến mức ở thời khắc đêm dài nhập tịch , mới dám đối với tình yêu của chính mình mà ảm đạm bày tỏ“.

Nàng trừng mắt nhìn, đem nước mắt yếu ớt nơi đáy mắt bức lui. Nhưng không có cách nào làm cho thanh âm chính mình không mất tiếng:

- “Ta biết người muốn đạt được thứ gì, cũng muốn lợi dụng ta phá hư một cái gì, bởi vì thân phận đế vương của người đã bắt buộc người phải đề phòng mọi chuyện, nên người phải rất tốt với ta, trêu chọc cảm tình của ta, làm cho ta xem trọng người, tốt nhất thị sủng mà kiêu , thế này mới tiện cho người làm việc”. Nước mắt vẫn rơi xuống dưới, nàng đành bất đắc dĩ lau đi.

- “Ở trong lòng người, đứng đầu là quốc gia rồi tới vương quyền, sau đó là thần dân, cuối cùng mới là chính bản thân người. Người không lấy việc hưởng lạc làm trọng nên không thể để chuyện của hậu cung làm bận tâm. Bởi vì cả đời này người chưa bao giờ tính đem bất cứ một nữ nhân nào để trong đáy lòng bởi điều đó là nguy hại đối với kiếp sống đế vương, người không nghĩ làm cho người ta sinh con bởi vì nữ nhân mà đi sai hướng cũng không tránh khỏi sinh ra một đống con cũng sai lầm, làm cho bọn chúng lặp lại tiết mục vì tranh giành đế vị mà tự giết lẫn nhau… Người trong nhà muốn ta đem nguyện vọng kia hướng người tác cầu một đứa con. Bất quá, ta cũng không muốn. Hiện tại người đã muốn kiêng kị với ta như thế, ngày sau có đứa nhỏ, ta còn có đường sống sao? Ta không sợ chết, ta chỉ sợ rốt cuộc nhìn không tới người”.

Nói tới đây nàng lặng im , cảm thấy đần độn, cảm thấy bi thảm.

Kìm lòng không được nhớ tới sáu năm trước đại tỷ yêu cầu nàng phải tự hỏi thật tốt mấy vấn đề kia:

Nếu có một ngày, lợi ích hoàng gia cùng Minh gia có xung đột, thân là nữ nhi Minh gia, con dâu hoàng gia, ngươi sẽ làm như thế nào?

Ngươi phải biết nên như thế nào để yêu một hoàng thái tử, hoặc đế vương.

- “Đối với đế vương, chỉ thương hắn thôi là không đủ“. Tỷ tỷ nói. “Nếu không đủ kiên cường, sẽ chỉ là gánh nặng của hắn; nếu quá mức cường hãn, hắn sẽ phải trừ bỏ ngươi. Yêu một vị đế vương, là một việc thực không dễ dàng.“

Năm đó, nàng thực cố gắng nghĩ khi xung đột ích lợi, Minh gia nên làm gì bây giờ. Sau nàng nói cho tỷ tỷ, không có gì ngoài việc Minh gia tạo phản, như vậy nàng chỉ có thể ngồi chờ tru di cửu tộc mà bất lực đứng ngoài, nàng cho rằng Minh gia cùng hoàng gia có khả năng có tình huống xung đột ích lợi nhất là công cao chấn chủ. Không phải quân vương không chấp nhận được công thần, mà là làm công đã quá cao, thưởng lại thưởng, thẳng đến thưởng không thể thưởng được nữa, nếu không thể nhường ngôi vua, vậy đành phải mất đầu.

Nếu Minh gia nương nương ở trong cung đắc thế, như vậy thanh thế Minh gia tại triều sẽ không thể là cao nhất; mà nếu Minh gia tại triều lũ kiến công lớn, như vậy nương nương ở trong cung tốt nhất nên giấu tài. Nếu thế sự không thể thuận ý tiến hành như thế, vậy chỉ có thể phú mà không thể quý, giữ thanh danh nhưng không được nắm thực quyền. Cũng đừng làm cho nhiều người của Minh gia tại triều đình nhận nhiều chức vị quan trọng như vậy. Giống phụ thân nàng tuy cũng rất tài giỏi nhưng nhất định không chịu đảm nhiệm hướng quan, chỉ làm một vị hàn lâm học sĩ, sau bốn mươi tuổi luôn tại Quốc Tử Giám học làm tiến sĩ, đối người khác không có uy hiếp, nhưng lại được hưởng danh dự cực cao. Như vậy thật tốt!

Lúc ấy nàng thực hiển nhiên, thiên chân trả lời, làm cho tỷ tỷ cười mà không nói, cũng không biết là cùng nhận thức như vậy hay vẫn là không ủng hộ.

Tỷ tỷ… Yêu một đế vương, quả nhiên thực không dễ dàng, hơn nữa còn quá đau khổ.

Hắn sẽ không yêu ngươi, hiện tại hắn đối ngươi tốt, không phải là vô duyên cớ đối tốt, đó là muốn ngươi phải trả giá, về sau sẽ có đau đớn gấp bội cần trả lại.

Tỷ tỷ… Ta biết là như vậy, nhưng ta không nghĩ nhận mệnh. Tỷ tỷ… Ta có phải thực tham lam hay không?

Lại qua một khắc, nàng nghe được bên ngoài phòng ngủ mơ hồ có người đi lại, còn có thanh âm nói chuyện. Hẳn là ngự thị chuyên thay quần áo đang ở bên ngoài, nhất thời nóng nảy, lại lần nữa tìm hiểu xem hoàng đế đã rời giường hay chưa đi?

Nàng khẽ vén sa trướng lên, nhìn tia nắng ban mai theo cửa sổ giấy màu trắng xuyên thấu vào. Lo lắng muốn đánh thức hắn hay không…

- “… A, Hoàng Thượng, người đã tỉnh!”. Lại một lần nữa nhìn về phía Tử Quang Đế, phát hiện mắt hắn nhập nhèm, tuấn mục nhấp nháy, như nửa mộng nửa tỉnh.

- “Không, trẫm không tỉnh…”. Nói xong lại nhắm mắt lại.

Nam nhân này cư nhiên nằm ì trên giường! Minh Ân Hoa mắt to trát a trát, không dám tin ( mở mắt lớn, không dám chớp).

Cái người vừa công bố không tỉnh kia, duỗi dài cánh tay ra, đem thân thể mảnh mai của nàng ôm lấy, áp vào ngực mình, tư triền một mạch.

Nàng bị ngứa liền cười không ngừng, hai tay đặt úp ở trong ngực hắn, cằm nhẹ gác, như vậy vừa vặn có thể nhìn thẳng vào gương mặt tuấn mỹ của Tử Quang Đế. Nhất thời ngoan tâm nổi lên, ngâm nga đọc “Gà gáy” :

“Gà ký minh hĩ, hướng ký doanh hĩ“

(Gà gáy vào buổi sáng, đánh thức mọi người)

Tử Quang Đế dừng lại, mở nửa mắt ra, nhìn biểu tình gợi cảm đòi mạng của nàng, trả lời:

“Phỉ gà tắc minh, ruồi bọ tiếng động“

(Không có tiếng gà, chỉ có tiếng của ruồi bọ)

Nàng cố gắng nhịn cười, tiếp lời:

”Đông Phương minh hĩ, hướng ký xương hĩ.“

(Phía đông đã sang, mọi hướng cũng đã sang)

“Phỉ Đông Phương tắc minh, nguyệt ra ánh sáng.

(Không phải ánh sang từ phía đông, mà là ánh sáng từ mặt trăng)

Trùng phi hoăng hoăng, cam cùng tử đồng mộng.

(Cùng nhau bay lượn, cùng nhau tiến vào giấc mộng)”

Một cái xoay người, hắn liền đem nàng đặt ở dưới thân, rồi loạn hôn một trận.

Nàng thở không nổi, cố gắng chống tay nhỏ bé bị hai tay của hắn nắm lấy, rồi sau đó tiếp tục dây dưa.

“… Hội thả về hĩ, vô thứ dư tử tăng.“

Chơi đùa nháo nháo xong, vẫn còn bị hắn dây dưa một hồi.

Vì thế, ngày hôm nay, trên đường từ Minh Hạ Cung đi tới Tuyên Chính Điện của thượng hoàng cung lại trình diễn tiết mục hoàng đế chạy gấp phía trước, theo sau là một đám ngự thị hoả tốc hầu hạ thay quần áo cho người.


/11

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status