Tại Phượng Minh Miên.
Kết quả, Tô Yên Nhi đã bị giữ lại năm ngày. Hai nha hoàn hầu hạ của nàng cũng chưa từng mở miệng. Nàng cũng chưa từng gặp cái tên Chu gia cuồng ngạo khí phách kia.
Cũng vì vậy, mấy ngày qua, nàng không nhịn được oán sư nương không chịu dạy võ công cho nàng.
Bởi vì hiểu rõ nữ nhân vốn để cho nam nhân bảo vệ, cho nên sư nương chỉ dạy nàng cầm kỳ thư họa, dạy nàng ca hát khiêu vũ, dạy nàng chuyện riêng tư khuê phòng.
Chỉ là đối với Cổ Chi, sư nương chẳng những truyền thụ mỵ công còn dạy võ công cho nàng, bởi vì người muốn Cổ Chi hộ vệ Tô Yên Nhi an toàn, dù sao nam nhân như sói quá nhiều, mà muốn tìm người có thể nắm trong tay, có thể vừa có lợi vừa có quyền thế cũng cần phải thời gian. Trước đó sự trong sạch trở nên trọng yếu.
Vì vậy, Tô Yên Nhi mặc dù đem bắt sư nương dạy mỵ công học bảy, tám phần, lại chưa từng chân chính học qua câu dẫn nam nhân. Bởi vì sư nương cho là sẽ không có tìm được người thích hợp. Chẳng qua là đến cuối cùng nàng bởi vì quá yêu một nam nhân mà đem chính mình phá hủy…
Cho nên, đã luyện mỵ công thì như thế nào? Đối với cảnh ngộ nàng lúc này tựa như chỉ cá chậu chim lồng, một chút cứu giúp cũng không có!
Ngày thứ sáu, sau khi hai nha hoàn bưng vào đồ ăn sáng vào, nàng ôn nhu nhưng kiên định nhìn hai người đã hầu hạ mình nhiều ngày. “Ta phải thấy mặt Chu gia, nếu không ta không ăn bất kỳ vật gì.”
Nàng tính toán tuyệt thực kháng nghị, không thể để ai quản nàng nữa.
Không nghĩ tới, hai gã nha hoàn ngoài dự tính của đã mở miệng, “Chu gia chưa trở lại, nhưng đã cho phép Tô cô nương có thể đến vườn hoa tản bộ.”
“Hắn, hắn lúc nào thì trở lại?” Vừa nhắc tới hắn, tim của nàng không khỏi đập tăng nhanh.
Nhưng hai người này chẳng qua là đi ra phía trước mở cửa phòng, ý bảo nàng có thể đi ra ngoài đi dạo một chút. Nàng mặc dù thất vọng, nhưng cuối cùng đi ra khỏi đạo môn (nhà giam) này.
Ấm áp sáng rỡ, nàng ánh mắt yên tĩnh đi tới chỗ ngồi gần cầu nhỏ. Nước chảy, đình đài lầu Giang Nam tạo cảnh lâm viên, thử ở vị trí này tìm ra đặc điểm nhưng chỗ ngồi lâm viên này hiển nhiên tương đối kín đáo mà độc lập, đất đai cực kỳ rộng lớn. Nàng thử đi đến chỗ trang viên hẻo lánh gồm nhiều con đường nhỏ đan xen .Nhưng chỉ thấy khắc hoa khắc đá, giống trân quý kỳ hoa dị thảo, tạo hình đình đài sau lộng lẫy. Còn có rất nhiều chỗ không đi dạo đến hiển nhiên còn có cấm khu. Nàng tính toán định đi tới phía sau núi giả tiểu cầu hình vòm, đã bị ngăn lại.
“Chỗ không thể đi qua.”
“Nhưng là ta nghĩ quá đi xem một chút.”
Hai nha hoàn trầm mặc lắc đầu, lấy tay ý bảo xin nàng đi trở về. Chỉ về chỗ ở của Chu Hạo Hi.
Nàng xoay người, nhưng mỗi một bước đi, lại một tiếng oán Chu gia giam nàng ở chỗ này. Hắn đến tột cùng toan tính muốn thế nào?
Kết quả, Tô Yên Nhi đã bị giữ lại năm ngày. Hai nha hoàn hầu hạ của nàng cũng chưa từng mở miệng. Nàng cũng chưa từng gặp cái tên Chu gia cuồng ngạo khí phách kia.
Cũng vì vậy, mấy ngày qua, nàng không nhịn được oán sư nương không chịu dạy võ công cho nàng.
Bởi vì hiểu rõ nữ nhân vốn để cho nam nhân bảo vệ, cho nên sư nương chỉ dạy nàng cầm kỳ thư họa, dạy nàng ca hát khiêu vũ, dạy nàng chuyện riêng tư khuê phòng.
Chỉ là đối với Cổ Chi, sư nương chẳng những truyền thụ mỵ công còn dạy võ công cho nàng, bởi vì người muốn Cổ Chi hộ vệ Tô Yên Nhi an toàn, dù sao nam nhân như sói quá nhiều, mà muốn tìm người có thể nắm trong tay, có thể vừa có lợi vừa có quyền thế cũng cần phải thời gian. Trước đó sự trong sạch trở nên trọng yếu.
Vì vậy, Tô Yên Nhi mặc dù đem bắt sư nương dạy mỵ công học bảy, tám phần, lại chưa từng chân chính học qua câu dẫn nam nhân. Bởi vì sư nương cho là sẽ không có tìm được người thích hợp. Chẳng qua là đến cuối cùng nàng bởi vì quá yêu một nam nhân mà đem chính mình phá hủy…
Cho nên, đã luyện mỵ công thì như thế nào? Đối với cảnh ngộ nàng lúc này tựa như chỉ cá chậu chim lồng, một chút cứu giúp cũng không có!
Ngày thứ sáu, sau khi hai nha hoàn bưng vào đồ ăn sáng vào, nàng ôn nhu nhưng kiên định nhìn hai người đã hầu hạ mình nhiều ngày. “Ta phải thấy mặt Chu gia, nếu không ta không ăn bất kỳ vật gì.”
Nàng tính toán tuyệt thực kháng nghị, không thể để ai quản nàng nữa.
Không nghĩ tới, hai gã nha hoàn ngoài dự tính của đã mở miệng, “Chu gia chưa trở lại, nhưng đã cho phép Tô cô nương có thể đến vườn hoa tản bộ.”
“Hắn, hắn lúc nào thì trở lại?” Vừa nhắc tới hắn, tim của nàng không khỏi đập tăng nhanh.
Nhưng hai người này chẳng qua là đi ra phía trước mở cửa phòng, ý bảo nàng có thể đi ra ngoài đi dạo một chút. Nàng mặc dù thất vọng, nhưng cuối cùng đi ra khỏi đạo môn (nhà giam) này.
Ấm áp sáng rỡ, nàng ánh mắt yên tĩnh đi tới chỗ ngồi gần cầu nhỏ. Nước chảy, đình đài lầu Giang Nam tạo cảnh lâm viên, thử ở vị trí này tìm ra đặc điểm nhưng chỗ ngồi lâm viên này hiển nhiên tương đối kín đáo mà độc lập, đất đai cực kỳ rộng lớn. Nàng thử đi đến chỗ trang viên hẻo lánh gồm nhiều con đường nhỏ đan xen .Nhưng chỉ thấy khắc hoa khắc đá, giống trân quý kỳ hoa dị thảo, tạo hình đình đài sau lộng lẫy. Còn có rất nhiều chỗ không đi dạo đến hiển nhiên còn có cấm khu. Nàng tính toán định đi tới phía sau núi giả tiểu cầu hình vòm, đã bị ngăn lại.
“Chỗ không thể đi qua.”
“Nhưng là ta nghĩ quá đi xem một chút.”
Hai nha hoàn trầm mặc lắc đầu, lấy tay ý bảo xin nàng đi trở về. Chỉ về chỗ ở của Chu Hạo Hi.
Nàng xoay người, nhưng mỗi một bước đi, lại một tiếng oán Chu gia giam nàng ở chỗ này. Hắn đến tột cùng toan tính muốn thế nào?
/75
|