Tống Hiểu Hoa nói với Adeline: Adeline, tớ đã nói bao nhiêu lần, tớ và June là bạn bè, bạn bè a, cậu không cần nói lung tung với Thẩm Cảnh.
Adeline nhún vai, mái tóc đỏ rực xõa ở đầu vai, nhìn Hiểu Hoa ngu ngốc, nói: Hiểu Hoa, trên thế giới này sẽ không có người đàn ông nào vô duyên vô cớ đối tốt với một người phụ nữ, đây là tớ đúc kết lại bằng kinh nghiệm của tớ, là cậu quá đơn thuần anh ấy thể hiện tình cảm rõ ràng như vậy, tớ cùng phòng với cậu, tớ nhìn liền có thể nhận ra.
Tống Hiểu Hoa xấu hổ liếc mắt nhìn Thẩm Cảnh, nói: Adeline là như vậy, anh đừng để ý.
Thẩm Cảnh gật đầu.
Adeline nghe không hiểu tiếng Trung, cũng không hiểu hai người bọn họ nói gì, tiếp tục nói: Đúng rồi, Hiểu Hoa, dù cậu phải đi, cũng phải nhớ nói lời tạm biệt với June, dù sao June cũng quan tâm cậu như vậy.
Tống Hiểu Hoa nói: Đây là đương nhiên, chỉ là một lời tạm biệt thôi mà, Adeline, không phải tớ đã nói với cậu tớ và Thẩm Cảnh ở chung một chỗ sao?
Thẩm Cảnh vươn tay kéo Tống Hiểu Hoa, nhìn cô cười lên.
Adeline thở dài một cái, nói: Đáng tiếc tớ theo phe của June, nhưng mà nếu cậu có thể ở chung một chỗ với người trong lòng, là bạn của cậu tớ cảm thấy rất vui.
Rốt cuộc cô ấy cũng nói một câu hữu ích, Tống Hiểu Hoa nói: Được rồi, Adeline, cảm ơn cậu.
Tống Hiểu Hoa còn phải trở về trường học một chuyến, Thẩm Cảnh chủ động đưa cô đi, Khương Hồng Cầm, Thương Hợp Thuấn, Phương Văn, Tống Đông bốn người liền chọn đi chơi một chút, hai nhóm người tách ra di chuyển.
Đi tới nhìn một toà kiến trúc mang đậm phong cách Châu Âu, thật sự ai cũng sẽ không nghĩ đây là một trường học, giống một tòa kiến trúc cổ làm cho người ta không nhịn được cầm máy lên chụp vài bức hình, mọi người nói trường học của Tống Hiểu Hoa tùy tiện lấy một góc cũng có thể dùng làm mẫu vẽ tranh, bây giờ nhìn lại quả nhiên là thật.
Chỉ là trường học cũng không khỏi quá lớn đi, Thẩm Cảnh tự nhận không phải dân mù đường, bây giờ đến nơi này, lại mơ hồ không nhớ nổi.
Thẩm Cảnh đứng bên cạnh Tống Hiểu Hoa, thấy cô rất rành đường ở trường học, một tay kéo Thẩm Cảnh thẳng đi về phía trước, có không ít người đi ngang qua đứng lại chào hỏi.
Tống Hiểu Hoa đều cười trả lời.
Rất nhiều người thấy bên cạnh Tống Hiểu Hoa đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đều biểu hiện ra vẻ mặt tò mò, dù sao Tống Hiểu Hoa ở trong trường học cũng có danh tiếng, người theo đuổi cô cũng không thiếu, nhưng mà hình như ở phương diện tình cảm này cô đều không có ý, vẫn đặt trọng tâm vào việc múa Ba-lê, hiện tại người đàn ông bên cạnh cô chẳng lẽ chính là bạn trai cô?
Hắc, Hiểu Hoa, không giới thiệu một chút sao? Hình như là gặp người quen, đối phương là một nam thanh niên da đen rất to cao.
Tống Hiểu Hoa cũng nghiêm túc trả lời: Bạn trai tôi.
Đối phương nâng môi cười, hai hàm răng trắng cùng làn da màu đen tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, anh ta nói: A, hoá ra là như vậy, xin chào, tôi là Kokychi.
Thẩm Cảnh nói: Tôi là Thẩm Cảnh, chào anh.
Kokychi nói với Tống Hiểu Hoa: A, Hiểu Hoa, anh không biết là em lại thích mẫu người cùng dòng tộc, không trách được ban đầu em lại không đồng ý anh, nhưng như vậy, anh cho là June vẫn tốt hơn một chút, dù sao vũ điệu của anh ta so với anh vẫn tốt hơn, cho nên anh càng hy vọng em và anh ta là một đôi.
Anh ta dừng một chút, nhìn Thẩm Cảnh, tiếp tục nói: Chỉ là. . . . . . Nếu đây là người mà em lựa chọn, anh nghĩ anh ta cũng sẽ không tệ. . . . . .
Anh ta vươn tay đấm một cái vào lồng ngực Thẩm Cảnh, lại đấm đấm vào ngực mình, nói: Chỉ là xem ra vẫn có chút gầy yếu.
Trước là hiệu trưởng, đây là người thứ hai nói Thẩm Cảnh gầy yếu, nhưng nếu để mà nói, đặt Thẩm Cảnh trong đám người, anh cũng coi là rất rắn chắc .
Thẩm mỹ của người nước ngoài quả nhiên vẫn khác biệt, bọn họ thích dáng người cường tráng, cơ bắp đầy tư vị đàn ông.
Mà Thẩm Cảnh. . . . . . Ừm. . . . . . Gương mặt cũng không phù hợp với ánh mắt thưởng thức của bọn họ, quá xinh đẹp, hoàn mỹ nhìn kỹ đến nữ nhân cũng muốn lép vế.
Đợi đến lúc Kokychi rời đi, Thẩm Cảnh dò hỏi: Hiện giờ trong mắt em mẫu đàn ông nào thì được coi là đẹp trai?
Tống Hiểu Hoa suy tư một chút, nghiêm túc trả lời: Sau khi tới đây, gu thẩm mỹ của em có chút thay đổi, ở đây mọi người đều cảm thấy đàn ông cường tráng cơ bắp mới
Adeline nhún vai, mái tóc đỏ rực xõa ở đầu vai, nhìn Hiểu Hoa ngu ngốc, nói: Hiểu Hoa, trên thế giới này sẽ không có người đàn ông nào vô duyên vô cớ đối tốt với một người phụ nữ, đây là tớ đúc kết lại bằng kinh nghiệm của tớ, là cậu quá đơn thuần anh ấy thể hiện tình cảm rõ ràng như vậy, tớ cùng phòng với cậu, tớ nhìn liền có thể nhận ra.
Tống Hiểu Hoa xấu hổ liếc mắt nhìn Thẩm Cảnh, nói: Adeline là như vậy, anh đừng để ý.
Thẩm Cảnh gật đầu.
Adeline nghe không hiểu tiếng Trung, cũng không hiểu hai người bọn họ nói gì, tiếp tục nói: Đúng rồi, Hiểu Hoa, dù cậu phải đi, cũng phải nhớ nói lời tạm biệt với June, dù sao June cũng quan tâm cậu như vậy.
Tống Hiểu Hoa nói: Đây là đương nhiên, chỉ là một lời tạm biệt thôi mà, Adeline, không phải tớ đã nói với cậu tớ và Thẩm Cảnh ở chung một chỗ sao?
Thẩm Cảnh vươn tay kéo Tống Hiểu Hoa, nhìn cô cười lên.
Adeline thở dài một cái, nói: Đáng tiếc tớ theo phe của June, nhưng mà nếu cậu có thể ở chung một chỗ với người trong lòng, là bạn của cậu tớ cảm thấy rất vui.
Rốt cuộc cô ấy cũng nói một câu hữu ích, Tống Hiểu Hoa nói: Được rồi, Adeline, cảm ơn cậu.
Tống Hiểu Hoa còn phải trở về trường học một chuyến, Thẩm Cảnh chủ động đưa cô đi, Khương Hồng Cầm, Thương Hợp Thuấn, Phương Văn, Tống Đông bốn người liền chọn đi chơi một chút, hai nhóm người tách ra di chuyển.
Đi tới nhìn một toà kiến trúc mang đậm phong cách Châu Âu, thật sự ai cũng sẽ không nghĩ đây là một trường học, giống một tòa kiến trúc cổ làm cho người ta không nhịn được cầm máy lên chụp vài bức hình, mọi người nói trường học của Tống Hiểu Hoa tùy tiện lấy một góc cũng có thể dùng làm mẫu vẽ tranh, bây giờ nhìn lại quả nhiên là thật.
Chỉ là trường học cũng không khỏi quá lớn đi, Thẩm Cảnh tự nhận không phải dân mù đường, bây giờ đến nơi này, lại mơ hồ không nhớ nổi.
Thẩm Cảnh đứng bên cạnh Tống Hiểu Hoa, thấy cô rất rành đường ở trường học, một tay kéo Thẩm Cảnh thẳng đi về phía trước, có không ít người đi ngang qua đứng lại chào hỏi.
Tống Hiểu Hoa đều cười trả lời.
Rất nhiều người thấy bên cạnh Tống Hiểu Hoa đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đều biểu hiện ra vẻ mặt tò mò, dù sao Tống Hiểu Hoa ở trong trường học cũng có danh tiếng, người theo đuổi cô cũng không thiếu, nhưng mà hình như ở phương diện tình cảm này cô đều không có ý, vẫn đặt trọng tâm vào việc múa Ba-lê, hiện tại người đàn ông bên cạnh cô chẳng lẽ chính là bạn trai cô?
Hắc, Hiểu Hoa, không giới thiệu một chút sao? Hình như là gặp người quen, đối phương là một nam thanh niên da đen rất to cao.
Tống Hiểu Hoa cũng nghiêm túc trả lời: Bạn trai tôi.
Đối phương nâng môi cười, hai hàm răng trắng cùng làn da màu đen tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, anh ta nói: A, hoá ra là như vậy, xin chào, tôi là Kokychi.
Thẩm Cảnh nói: Tôi là Thẩm Cảnh, chào anh.
Kokychi nói với Tống Hiểu Hoa: A, Hiểu Hoa, anh không biết là em lại thích mẫu người cùng dòng tộc, không trách được ban đầu em lại không đồng ý anh, nhưng như vậy, anh cho là June vẫn tốt hơn một chút, dù sao vũ điệu của anh ta so với anh vẫn tốt hơn, cho nên anh càng hy vọng em và anh ta là một đôi.
Anh ta dừng một chút, nhìn Thẩm Cảnh, tiếp tục nói: Chỉ là. . . . . . Nếu đây là người mà em lựa chọn, anh nghĩ anh ta cũng sẽ không tệ. . . . . .
Anh ta vươn tay đấm một cái vào lồng ngực Thẩm Cảnh, lại đấm đấm vào ngực mình, nói: Chỉ là xem ra vẫn có chút gầy yếu.
Trước là hiệu trưởng, đây là người thứ hai nói Thẩm Cảnh gầy yếu, nhưng nếu để mà nói, đặt Thẩm Cảnh trong đám người, anh cũng coi là rất rắn chắc .
Thẩm mỹ của người nước ngoài quả nhiên vẫn khác biệt, bọn họ thích dáng người cường tráng, cơ bắp đầy tư vị đàn ông.
Mà Thẩm Cảnh. . . . . . Ừm. . . . . . Gương mặt cũng không phù hợp với ánh mắt thưởng thức của bọn họ, quá xinh đẹp, hoàn mỹ nhìn kỹ đến nữ nhân cũng muốn lép vế.
Đợi đến lúc Kokychi rời đi, Thẩm Cảnh dò hỏi: Hiện giờ trong mắt em mẫu đàn ông nào thì được coi là đẹp trai?
Tống Hiểu Hoa suy tư một chút, nghiêm túc trả lời: Sau khi tới đây, gu thẩm mỹ của em có chút thay đổi, ở đây mọi người đều cảm thấy đàn ông cường tráng cơ bắp mới
/113
|