Năm đó Tống Hiểu Hoa mười tám tuổi một mình ở xa, Thẩm Cảnh nói đợi cô thành niên sẽ tặng cô một lễ vật lớn, đến cuối cùng cũng không thể thực hiện, cho dù hiện tại hai nguời đã ở chung với nhau, nhưng Thẩm Cảnh vẫn cảm thấy mình thiếu cô một màn tỏ tình hoàn mỹ.
Vậy mà hôm nay Tống Hiểu Hoa trở về nước cũng đã hai năm, cô ở đoàn nghệ thuật đã tạo dựng được địa vị cho mình, mà thu nhập của mình cũng rất ổn định, thậm chí cũng không cần quá quan tâm đến việc chi tiêu, thời gian của mình cũng có thể thao túng, rảnh rỗi anh bắt đầu nghĩ một số chuyện, nói thí dụ như mình tuổi thật cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi, tuy bản thân không phải rất thích trẻ con, nhưng cũng bắt đầu không nhịn được suy nghĩ nếu như mình và Hiểu Hoa có con, sẽ là cuộc sống như thế nào?
Đáng tiếc Tống Hiểu Hoa hình như không có ý định này, cô đặt trọng tâm ở trên công việc, Thẩm Cảnh không khỏi có chút cảm giác bị lạnh nhạt.
Nhớ năm đó Tống Hiểu Hoa đuổi theo Thẩm Cảnh, hôm nay hai người bọn họ dường như hoán đổi, có lúc Thẩm Cảnh rảnh rỗi sẽ chủ động chạy đến đoàn nghệ thuật của Tống Hiểu Hoa.
Đoàn nghệ thuật có không ít trai đẹp, đều là các tiểu thịt tươi, tuổi cũng rất nhỏ, anh có chút bận tâm, không phải sợ Tống Hiểu Hoa chạy mất, mà là sợ những tiểu thịt tươi kia có ý với Tống Hiểu Hoa nhà mình.
Một đám như lang như hổ, không đề phòng, làm sao yên tâm được?
Cho nên mỗi lần Thẩm Cảnh đi tới đoàn nghệ thuật, đều cực kỳ chú ý tới hình tượng, những thế hệ trước ở đoàn nhìn thấy Thẩm Cảnh đều đặc biệt vui mừng, mỗi lần gặp đều nói: A, tiểu Thẩm, lại tới nhìn tiểu Tống của chúng ta sao.
Thẩm Cảnh nhìn bọn họ cười cười, nói: Ừm, đến nhìn cô ấy một chút.
Một dì đang băng chân cho một cô bé nói: Ai, lúc còn trẻ sao ta lại không gặp một tiểu Thẩm trai đẹp như vậy đây! Ai nha nha, nếu không phải là cậu và tiểu Tống ở cùng một chỗ, ta trẻ lại hai mươi tuổi nhất định sẽ theo đuổi cậu. Dứt lời, mở trừng hai mắt nhìn Thẩm Cảnh, nếp nhăn nơi khóe mắt theo nụ cười tà tà cũng từ từ sâu hơn.
Thẩm Cảnh cũng không còn thấy lạ, rất tự nhiên trả lời: Nếu như dì trẻ lại hai mươi tuổi, không chừng là cháu sẽ đuổi theo dì đấy.
Bà dì nheo mắt lại cười đến mặt mày vui vẻ, nói: Miệng này thật ngọt, ai, tiểu Tống a, tiểu Tống a, nhanh lên một chút ra đây, tiểu Thẩm tới tìm cháy này.
Tống Hiểu Hoa đang hướng dẫn bài múa cho mấy người mới trong đoàn, bọn họ tuổi đều còn rất nhỏ, nam hay nữ đều có, cô quay đầu nhìn thấy Thẩm Cảnh, vẻ mặt không tốt nhìn anh, nói: A, anh đã đến rồi à.
Trước đây cô đã từng nói qua với Thẩm Cảnh, nếu không có việc gì thì đừng đến, Thẩm Cảnh vốn cũng định không tới, đáng tiếc anh lại lo lắng. . . . . .
Hôm nay trẫm lại vì một người phụ nữ mà trở nên lo lắng sợ hãi, nếu là trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ mình sẽ vì một phụ nữ biến thành như vậy.
Mấy cậu bé cô bé kia lập tức ôm vẻ tò mò cùng nhau đi đến đứng sau lưng Tống Hiểu Hoa, sau đó len lén quan sát Thẩm Cảnh, một cậu bé gan lớn, nói: A, đây là bạn trai của chị Hiểu Hoa sao?
Mấy cô bé nhìn thấy Thẩm Cảnh vóc dáng cao ráo, gương mặt tuấn tú, nhìn có vẻ không dễ gần, nhưng lại là một Đại Suất Ca, thở dài nói: Chị Hiểu Hoa, bạn trai chị rất đẹp trai a.
Thẩm Cảnh còn chưa nói gì, bà dì kia đã thay anh bất bình rồi, nói: Tiểu Tống, không phải là dì nói cháu, Tiểu Thẩm tới thăm cháu, cháu xem vẻ mặt cháu như là không hoan nghênh nó, trong đoàn nhiều cô gái như vậy nhưng chỉ có cháu ở đây cả ngày là có người vì cháu mà đến đây, ý tứ này không còn gì để nói nữa rồi.
Tống Hiểu Hoa vội vàng nói: Vâng, dì cháu biết rồi.
Mặc dù trong lòng Thẩm Cảnh rất tán đồng, nhưng không thể biểu hiện
Vậy mà hôm nay Tống Hiểu Hoa trở về nước cũng đã hai năm, cô ở đoàn nghệ thuật đã tạo dựng được địa vị cho mình, mà thu nhập của mình cũng rất ổn định, thậm chí cũng không cần quá quan tâm đến việc chi tiêu, thời gian của mình cũng có thể thao túng, rảnh rỗi anh bắt đầu nghĩ một số chuyện, nói thí dụ như mình tuổi thật cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi, tuy bản thân không phải rất thích trẻ con, nhưng cũng bắt đầu không nhịn được suy nghĩ nếu như mình và Hiểu Hoa có con, sẽ là cuộc sống như thế nào?
Đáng tiếc Tống Hiểu Hoa hình như không có ý định này, cô đặt trọng tâm ở trên công việc, Thẩm Cảnh không khỏi có chút cảm giác bị lạnh nhạt.
Nhớ năm đó Tống Hiểu Hoa đuổi theo Thẩm Cảnh, hôm nay hai người bọn họ dường như hoán đổi, có lúc Thẩm Cảnh rảnh rỗi sẽ chủ động chạy đến đoàn nghệ thuật của Tống Hiểu Hoa.
Đoàn nghệ thuật có không ít trai đẹp, đều là các tiểu thịt tươi, tuổi cũng rất nhỏ, anh có chút bận tâm, không phải sợ Tống Hiểu Hoa chạy mất, mà là sợ những tiểu thịt tươi kia có ý với Tống Hiểu Hoa nhà mình.
Một đám như lang như hổ, không đề phòng, làm sao yên tâm được?
Cho nên mỗi lần Thẩm Cảnh đi tới đoàn nghệ thuật, đều cực kỳ chú ý tới hình tượng, những thế hệ trước ở đoàn nhìn thấy Thẩm Cảnh đều đặc biệt vui mừng, mỗi lần gặp đều nói: A, tiểu Thẩm, lại tới nhìn tiểu Tống của chúng ta sao.
Thẩm Cảnh nhìn bọn họ cười cười, nói: Ừm, đến nhìn cô ấy một chút.
Một dì đang băng chân cho một cô bé nói: Ai, lúc còn trẻ sao ta lại không gặp một tiểu Thẩm trai đẹp như vậy đây! Ai nha nha, nếu không phải là cậu và tiểu Tống ở cùng một chỗ, ta trẻ lại hai mươi tuổi nhất định sẽ theo đuổi cậu. Dứt lời, mở trừng hai mắt nhìn Thẩm Cảnh, nếp nhăn nơi khóe mắt theo nụ cười tà tà cũng từ từ sâu hơn.
Thẩm Cảnh cũng không còn thấy lạ, rất tự nhiên trả lời: Nếu như dì trẻ lại hai mươi tuổi, không chừng là cháu sẽ đuổi theo dì đấy.
Bà dì nheo mắt lại cười đến mặt mày vui vẻ, nói: Miệng này thật ngọt, ai, tiểu Tống a, tiểu Tống a, nhanh lên một chút ra đây, tiểu Thẩm tới tìm cháy này.
Tống Hiểu Hoa đang hướng dẫn bài múa cho mấy người mới trong đoàn, bọn họ tuổi đều còn rất nhỏ, nam hay nữ đều có, cô quay đầu nhìn thấy Thẩm Cảnh, vẻ mặt không tốt nhìn anh, nói: A, anh đã đến rồi à.
Trước đây cô đã từng nói qua với Thẩm Cảnh, nếu không có việc gì thì đừng đến, Thẩm Cảnh vốn cũng định không tới, đáng tiếc anh lại lo lắng. . . . . .
Hôm nay trẫm lại vì một người phụ nữ mà trở nên lo lắng sợ hãi, nếu là trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ mình sẽ vì một phụ nữ biến thành như vậy.
Mấy cậu bé cô bé kia lập tức ôm vẻ tò mò cùng nhau đi đến đứng sau lưng Tống Hiểu Hoa, sau đó len lén quan sát Thẩm Cảnh, một cậu bé gan lớn, nói: A, đây là bạn trai của chị Hiểu Hoa sao?
Mấy cô bé nhìn thấy Thẩm Cảnh vóc dáng cao ráo, gương mặt tuấn tú, nhìn có vẻ không dễ gần, nhưng lại là một Đại Suất Ca, thở dài nói: Chị Hiểu Hoa, bạn trai chị rất đẹp trai a.
Thẩm Cảnh còn chưa nói gì, bà dì kia đã thay anh bất bình rồi, nói: Tiểu Tống, không phải là dì nói cháu, Tiểu Thẩm tới thăm cháu, cháu xem vẻ mặt cháu như là không hoan nghênh nó, trong đoàn nhiều cô gái như vậy nhưng chỉ có cháu ở đây cả ngày là có người vì cháu mà đến đây, ý tứ này không còn gì để nói nữa rồi.
Tống Hiểu Hoa vội vàng nói: Vâng, dì cháu biết rồi.
Mặc dù trong lòng Thẩm Cảnh rất tán đồng, nhưng không thể biểu hiện
/113
|