Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 1031 - Diện Kiến Nhân Hoàng

/1156


Thời gian một tháng, chân thân Phương Vân đều ở trong cao không ngoài ba mươi vạn dặm, hấp năng lượng vũ trụ thu cấp thứ. Đối với chuyện thế giới bên ngoài, chẳng quan tâm. Đợi đến thời khắc chân thân Phương Vân lại hạ xuống kinh thành, tòa kinh thành Đế Đô danh chấn thiên hạ này đã hoàn toàn thay đổi bộ dạng.

Hình ảnh kinh thành rộn ràng nhốn nháo bình dị sớm không còn, thay vào đó là đại quân Chinh sát võ trang hạng nặng. Cánh quân tinh nhuệ nhất Đại Chu này, phân bố thành một tòa phương trận chỉnh tề, phân bố ở bốn phương vị đông, nam, tây, bắc kinh thành.

Phía trước đại quân chinh sát, lại là “Cấm vệ quân”bảo vệ xung quanh kinh thành. Đây là toàn bộ lực lượng tiên phong bảo vệ kinh thành.

Đại quân Chinh sát hơn ba mươi vạn quân, lại thêm cấm vệ quân hoàng thành, là lực lượng chủ yếu chống đỡ tông phái họa loạn lần này. Toàn bộ kinh thành một mảnh xơ xác tiêu điều. Những chiến sĩ tinh nhuệ nhất Đại Chu triều này, ai cũng như ai, đều giống như bức tượng thép, ánh mắt nhìn thẳng tiền phương, không hề nhúc nhích trong gió lạnh.

Địa khí hắc sắc cuồn cuộn, hóa thành dạng mây mù, tràn ra từ chỗ địa hạ, bốc lên ở dưới chân nhưng chiến sĩ này, khiến những chiến sĩ tinh nhuệ nhất cuối cùng Đại Chu triều này, giống như hung thần trong địa ngục đi ra.

“Địa khí dày đặc quá!”

Phương Vân đứng thẳng ở bên cạnh hoàng cung, vừa mới hạ xuống đất, liền cảm giác được một cỗ hàn khí âm đục mãnh liệt, truyền ra từ dưới chân. Nhè nhẹ từng đợt từng đợt, giống như băng ti. Khác với người khác, Phương Vân không có cảm giác không thoải mái. Trong cơ thể hắn có Vạn Cổ Tà Đế Quân Lâm Thuật và tà công có một không hai, nay thiên địa Càn Khôn đảo ngược, địa khí đại thịnh, rất có ích đối với chân khí tà đạo, ma đạo, mà đối với Phương Vân cũng có lợi.

“Trương Anh từng nói, một tháng sau âm khí trong thiên địa sẽ đạt tới tối thịnh. Xem ra chính là hiện tại”

Phương Vân xoay người lại, liếc mắt một cái liền thấy được ở chỗ sâu trong hoàng cung, Thần vệ đại quân xếp thành hàng ngũ ngay ngắn, thần sắc hờ hững phía trước Bạch Ngọc Hộ Lan thông tới Trung ương Tử khí điện, Thần vệ đại đô thống Vũ Vô Địch không nhúc nhích có vẻ cực kỳ bắt mắt.

Thời điểm Phương Vân nhìn thần vệ đại lan phía trong hoàng cung, mọi người đã nhìn hắn. Phương Vân hóa thành một đạo cầu vồng hắc sắc, lôi đình lóe ra, thời điểm rơi xuống từ ba mươi vạn dặm trong hư không, khí thế cực kỳ kinh người, muốn không chú ý đến cũng khó.

“Quan quân hầu!”

Trong đám người mơ hồ phát ra một tiếng kinh ngạc hô nhỏ. Trong một tháng này, Phương Vân luôn luôn ở trong cao không phía trên kinh thành, không hề biến mất. Nhưng hiện tại lại đột nhiên từ trên trời phá không xuống, không thể không làm người ta kinh ngạc: “Phương Vân, lên đi. Bệ hạ đang đợi ngươi”

Trong Hoàng cung, Vũ Mục một thân hầu phục, chiến giày hoàng kim đứng thẳng ở trong hoàng cung, trên cao nhìn xuống Phương Vân từ từ nói. Người khác không biết hư thật, Vũ Mục lại biết, Phương Vân xuất hiện ở trong kinh thành, chỉ là một đạo hóa thân.

“Vâng thưa đại nhân”

Phương Vân đi nhanh hướng về hoàng cung. Cửa thành phía hoàng cung vốn có cấm quân gác, hoàn toàn mở rộng không chút nào bố trí phòng vệ. Đại địa liệt phùng một tháng trước từng bị Nhân hoàng mạnh mẽ di hợp, khi địa khí mãnh liệt xung kích, lại vỡ ra, địa khí hắc sắc ồ ồ không ngừng dâng lên từ địa hạ.

Trọng Hoàng cung , hành động rất bị hạn chế. Lần đó Phương Vân tiến vào sâu nhất cũng chính là thời điểm đại điển phong hầu. Dọc theo con đường quen thuộc, Phương Vân thấy được rất nhiều thân ảnh quen thuộc. Tam đại đầu sỏ đại quân Chinh sát Lương Đạo Thành, Nhĩ Chu Vinh, Hoắc Trọng Nhụ, cùng vài tên thiết kỵ quân khác, Đô Thống Hổ vệ quân, đứng thẳng ở bên ngoài hoàng cung: Nhìn thấy Phương Vân nhìn qua, đều khẽ gật đầu chào hỏi.

Đại chiến giáng xuống, trong lòng mỗi người đều nặng trịch. Ánh mắt chỉ là hơi giao nhau, rồi lại nhìn tiền phương, một mảnh ngưng trọng.

Dọc theo Bạch Ngọc Đan Phụ đi về phía trước, Phương Vân thấy Dũng Vũ hầu, Liệt Vũ hầu, còn có Thập Tam hoàng tử Lưu Triệt cùng Hoắc Khứ Bệnh trung cổ; mà bên kia, Tam thập lục hoàng tử Lưu Khải cùng đoàn người bên người hắn cũng bắt mắt. Ở phía sau Lưu Khải, một gã nam tử bạch phục Phương Vân chưa bao giờ gặp, ngạo nghễ đứng. Hắn thân hình cao to, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc nhọn.

Khí tức hắn để lộ ra, khiến Phương Vân có cảm giác không kém gì so với Hoắc Khứ Bệnh trung cổ. Chỉ là không có bá khí như Hoắc Khứ Bệnh mà thôi, có vẻ càng thêm âm lãnh, nội liễm.

“Ừm! Lạc Tinh Thần, hắn sao lại đến đây!!”

Phương Vân nhìn thấy trong đám người, một thân ảnh trẻ tuổi nào đó tóc dài phất phơ, mặc trường bào màu lam, hơi rướn mày lên.

Nếu không nhớ lầm, Lạc Tinh Thần sau khi hắn thượng nhiệm Đô Thống không lâu, liền từ ấn rời đi. Nhưng hiện tại, lại xuất hiện bên trong đại quân thủ vệ hoàng thành.

Phương Vân không dừng lại. Hắn đương nhiên nhìn ra, Lạc Tinh Thần lần này trở về, thực lực đại trướng. Nhưng, thực lực hắn hiện nay, tự nhiên khác trước kia, chỉ là mỉm cười, liền lập tức đi về hướng “Trung ương Tử khí điện”.

Lướt qua Vũ Mục, Phương Vân lập tức đến trước Trung ương Tử khí điện. Khác với trước kia, Nhân hoàng không có hiện thân như trước, nhưng ở trước Đan phụ “Trung ương Tử khí điện”, lại có hơn bảy thân ảnh cao to. Toàn mang trọng giáp màu đen đỏ, hai tay lăm lăm những thanh kiếm to bản rộng như bàn tay. Hàn quang lóe lên, phát ra lãnh khí nhè nhẹ, hiển nhiên không phải phàm phẩm.

Bảy người này xếp thành chữ nhất, khép hờ đôi mắt, thần sắc bình tĩnh, không hề nhúc nhích thủ hộ ở trước Trung ương Tử khí điện. Bảy người chỉ lẳng lặng đứng thẳng, nhưng làm cho người ta cảm giác một đại địa loại khôn cùng, kéo dài tới vô hạn ở trước mắt.

Bảy người này hiển nhiên đều là Cường giả Địa hồn cấp, có được “Đại Địa pháp tắc”. Phương Vân thậm chí cảm giác được ở trên người bọn họ một quyền thế mãnh liệt, loại cảm giác này, chỉ có ở người từng chấp chưởng đại quyền thân ở địa vị cao, lâu dần, mới có thể sinh ra cái cảm giác đó: “Đại Chu võ hầu!”

Phương Vân trong lòng hơi chấn động. Mấy người cho hắn cảm giác, khí tức rất giống với đám người Thần Vũ hầu, Uy vũ hầu, Liệt Vũ hầu. Nhưng khí tức kia, lại bá liệt gấp trăm lần. Trong toàn bộ Đại Chu triều, ở trên cùng một mức công pháp, có thể vượt qua những võ hầu đương nhiệm này, cũng chỉ có một thế hệ võ hầu ẩn lui kia mà thôi. Chỉ là không biết, có võ hầu nào tựa như cảm ứng được ánh mắt Phương Vân, bên trong bảy người, trong đó một người mí mắt hơi hơi hé ra. Ánh mắt sáng quắc, chỉ hơi đánh giá liếc mắt một cái về phía Phương Vân, liền thu trở về và bất động trở lại.

Ánh mắt Phương Vân chỉ liếc những người này một cái, liền thu trở về. Tiến lên từng bước, trước Bạch Ngọc Hộ Lan, Tam Công đang muốn rời đi, dùng đệ tử chi lễ, cung kính thi lễ: “Đệ tử Phương Vân, tham kiến ba vị lão sư Thái Đãi, Thái Bảo, Thái Khiên”

Tam Công lấy Thái Phó cầm đầu, hiển nhiên vừa mới gặp mặt Nhân Hoàng, đang định rời đi. Nhìn thấy Phương Vân, Thái Phó mỉm cười: “Phương Vân, ngươi hiện tại đã là trọng thần triều đình, chính theo như như lời ngươi lúc trước lên kinh thành, là xã tắc chi thần, không là học cung đệ tử, không cần hành đệ tử chi lễ đối với ta. Tâm ý ngươi, chúng ta tâm lĩnh. Nho gia chi đạo, ở chỗ thiên hạ xướng bình, quốc thái dân an. Ngươi nếu thực sự có lòng, liền cùng ta đem hết toàn lực, giúp đỡ thiên hạ, ngăn cản trận tai nạn này. Như thế chính là tôn sư trọng đạo lớn nhất”

“Đệ tử hiểu”

Phương Vân cúi đầu cung kính nói. Tam Công là thiên hạ nho thủ, sĩ tử quy phạm. Lúc trước nếu không có một bức văn chương của Tam Công, hắn chắc đã muốn ở buổi lễ trưởng thành mười lăm tuổi, chết ở mỏ Ba Lâm rồi

Thái Bảo đứng ở bên trái Thái Phó, Phương Vân khi vừa mới tiến vào, hắn cau mày, có vẻ lo lắng, chỉ khi nhìn thấy Phương Vân, mới thoáng thở phào. Đối với Phương Vân, Thái Bảo lại có chút cảm giác phức tạp.

Bình tĩnh mà xem xét, Thái Bảo luôn cảm thấy Phương Vân có chút cơ mưu giảo quyệt, không phải tác phong nho gia. Lúc trước khi Phương Vân sắc lập Quan Quân hầu. Thái Bảo cực lực phản đối. Vi thần chi đạo, lúc này lấy chữ “Trung” làm đầu. Phương Vân ở một chữ “Trung”, đủ để chứng minh vấn đề. Cho dù hắn cuối cùng đã vượt qua.

Không diện kiến vĩnh viễn là không diện kiến, sẽ không đột nhiên trong lúc đó trở nên thích.

Chỉ là ở thời điểm hiện tại, Phương Vân còn có thể ở trong kinh thành hiện tại nguy như chồng trứng, cũng không thể không khiến cho Thái Bảo luôn không muốn gặp hắn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Thời gian qua nhanh, trong thời gian bảy năm, làm cho Phương Vân từ một sĩ tử không có tiếng tăm gì, thành tựu làm một trọng thần hết sức quan trọng, tạo hóa lực không thể không làm người ta thở dài. Ngược lại, những người Thái Bảo từng xem trọng, trong loạn cục này, sớm trở thành tồn tại không quan trọng gì đối với đại cục, bị hào quang của Phương Vân làm lu mờ.

“Phương Vân, lúc trước ngươi phong hầu Quán quân, lão đại cũng từng mọi cách quấy nhiễu. Cho rằng ngươi cơ mưu giảo quyệt, không phải vi thần chi đạo. Nếu cho ngươi chấp chưởng quyền binh, không phải xã tắc chi phúc. Nay vật đổi sao dời, ta thừa nhận lúc trước chuyện ngươi phong hầu, ánh mắt ta quả thật quá mức thiển cận . Lão đại nay xin lỗi ngươi”

Thái Bảo nói xong, lại chắp tay hành lễ với Phương Vân.

Phương Vân chấn động, Thái Bảo đối không ưa gì hắn, cái này hắn cũng biết. Chỉ là Phương Vân cũng không ngờ này, Thái Bảo đại nhân bề ngoài bướng bỉnh, giống khối tảng đá cứng rắn, lại cúi đầu giải thích với bản thân. Phương Vân trong lòng đối với cái nhìn của Thái Bảo bướng bỉnh, nhất thời thay đổi rất nhiều.

“Thái Bảo, không được, Phương Vân muôn phần không dám nhận”

Phương Vân vội vàng đỡ lấy hai vai Thái Bảo. Với tính cách cường ngạnh của Thái Bảo, có thể nói ra hai chữ “Giải thích” đã là khá lắm rồi. Với thân phận hắn, hành lễ với bản thân lại càng không chịu nổi.

Thái Bảo cũng không có kiên trì, thần sắc nhất túc, nghiêm mặt nói: “Lão phu hôm nay nói những điều này, là vì công, không phải vì tư. Mặc dù lúc trước ngăn trở ngươi cũng vậy. Thái độ cá nhân ta, không liên quan. Ta chỉ hy vọng, ngươi sau này chân chính có thể làm đến ngôn hành như nhất: vì triều đình, vì xã tắc vạn dân xuất lực! Như thế lại là thiên hạ chi phúc!”

“Phương Vân thụ giáo”

Phương Vân trong lòng rùng mình, cung kính thi lễ.

“Bệ hạ còn muốn gặp ngươi, đi thôi. Chúng ta đi trước vậy ”

Tam Công dứt lời, dắt tay nhau rời đi.

Phương Vân nhìn Tam Công rời đi, hít một hơi thật sâu, sau đó đi lên phía trước. Ở trạm định trước Bạch Ngọc Đan Huy: “Vi thần Phương Vân yết kiến bệ hạ”

Trung ương Tử khí điện vắng lặng không tiếng động, thật lâu sau, thanh âm uy nghiêm của Nhân hoàng vang lên ở trong đầu Phương Vân: “Vũ Mục đã nói với người rồi đó”

Nhân hoàng cũng không nói rõ, nhưng Phương Vân cũng đã hiểu ý: “Vâng, Vũ Mục đã nói qua với vi thần, vi thần cùng chư vị đại nhân, phòng thủ yếu đạo phía Đông hoàng cung”

Phương Vân chân thân luôn luôn ở cao trung ngoài ba mươi vạn dặm, tự nhiên không có khả năng nói qua với Vũ Mục. Cùng Vũ Mục nói chuyện, chỉ có phân thân kia của Phương Vân.

Lấy phân thân bái kiến Đại Chu quân thần, thương nghị chuyện quan trọng quân quốc. Tuy rằng có vẻ có chút thất lễ. Chỉ là mỗi thời mỗi khác. Nâng cao vũ lực tự thân, mới là thứ nhất quan trọng. Còn thương nghị binh pháp, một pho tượng phân thân cũng đủ, cũng không gây trở ngại. Vũ Mục cũng không nề hà gì.


/1156

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status