Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 259 - Xuất Chinh

/1156




Chuyện này chỉ cần các ngươi biết là đủ rồi. Sau này có gặp chuyện cũng không nên hoảng loạn, có gặp cường địch thì ta sẽ ra tay trợ giúp!

Phương Vân thong dong nói. Chủ ý của hắn là chỉ cần hiển lộ ra chút bản lãnh để trấn an lòng quân là được rồi!

- Ừ!

Ba người gật đầu.

Trong tám vạn quân mã lại có một cường giả Địa Biến cảnh trấn giữ, an bài như thế phải nói là quá xa xỉ! Có cao thủ như thế trấn giữ thì chỉ cần tám vạn quân mã không liều lĩnh thì cơ bản là vững như Thái Sơn ở Mãng Hoang!

Phương Vân hơi nhìn về Quản Công Minh:

- Quản Công Minh, một lát nữa ta sẽ truyền thụ cho ngươi pháp môn ngưng luyện Anh phách, mặt khác ta cũng sẽ truyền cho ngươi kinh nghiệm trùng kích Địa Biến cảnh. Ngươi đã dừng ở Tinh Phách cảnh lâu rồi, tích lũy cũng được, hơn nữa trong các thủ hạ của ta chỉ có ngươi là đã có đủ chiến công để phong hầu, chỉ cần ngươi đạt tới Địa Biến cảnh là sẽ trở thành người thứ nhất dưới trướng ta phong hầu, thậm chí so với ta còn sớm hơn!

Quản Công Minh ở trong quân đội đã hơn hai mươi hai, cũng đã dừng lại ở cảnh giới Tinh Phách cảnh hon mười năm. Hơn nữa phong cách của hắn từ trước đến đây luôn là xung phong lên giết địch, dồn sức mà tấn công, có thể nói là người điên trong chiến tranh!

Bằng vào tích lũy chiến công hơn hai mươi năm, số chiến công mà Quản Công Minh đã vô cùng khổng lồ. Cho dù Phương Vân đã đạt được nhiều chiến công, nhưng dù sao thời gian nhập ngũ cũng quá ngắn cho nên kém Quản Công Minh cũng là hợp tình hợp lý.

Phải biết rằng Quản Công Minh đi theo Phương Vân là sau khi bị thua trong tỷ võ, nói một cách khác thì Quản Công Minh chính là nô bộc của Phương Vân. Nô bộc vì chủ nhân mà cống hiến chính là đương nhiên, nhưng hiện tại người chủ nhân là Phương Vân lại muốn truyền thụ kinh nghiệm cùng pháp môn ngưng tụ Anh Phách cho nô bộc là Quản Công Minh. Ban thưởng như thế quả thật là rất trân quý, làm như vậy thì cũng chẳng khác gì chủ nhân đã xé đi văn tự bán mình của nô bộc, còn đưa hắn lên một vị trí cao hơn!

Sự chấn động của Quản Công Minh bây giờ có thể nghĩ được!

- Đại nhân!

Quản Công Minh bỗng quỳ ở trên đất, nói:

- Quản Công Minh thề chết đi theo đại nhân, luôn làm khuyển mã cho đại nhân!

Âm thanh của Quản Công Minh lúc này có chút nghẹn ngào. Đây không phải là giả bộ mà là rất kích động rồi. Hắn dừng ở cảnh giới Tinh Phách đã quá lâu rồi, điều này quả thật là một sự đau khổ, đặc biệt là trong khi hắn đã tích đủ quân công để phong hầu! Ngay vào lúc hắn tự mình buông tha cho thì Phương Vân lại một lần nữa cho hắn hi vọng đánh sâu vào Địa Biến cảnh, để cho hắn có cơ hội được phong vương bái hầu. Đối với Quản Công Minh mà nói thì việc này chẳng khác gì hắn được sinh ra lần thứ hai cả.

- Ha ha, thề thì không cần. Ngươi nếu như trùng kích thành công vào Địa Biến cảnh, rồi được phong vương bái hầu thì coi như đã là cảm tạ ta rồi!

Phương Vân khoát tay áo, cười nói.

Quản Công Minh không thiếu cố gắng, không thiếu ngộ tính, cũng không thiếu tình nghĩa. Phương Vân tin tưởng chỉ cần hắn có thể học được pháp môn mình truyền cho cùng với các kinh nghiệm mà mình truyền đạt thì sau khi trùng kích Địa Biến cảnh thành công thì thực lực tuyệt đối sẽ không thua gì so với Lôi giám sát!

Trong trướng bồng, Chu Hân cùng Sở Cuồng nghe được mà cũng chấn động không thôi!

Có pháp môn ngưng luyện Anh Phách cùng kinh nghiệm trùng kích Địa Biến cảnh thì chẳng khác gì đã mở thông cánh cửa đi đến việc phong vương bái hầu, đó là chìa khóa để đi lên con đường đại phú đại quý. Phương Vân đối đãi với một người mới đi theo không lâu như Quản Công Minh như thế, thì chắc chắn đối với người khác sẽ không kém chút nào.

Quả nhiên, lúc này Phương Vânquay đầu nhìn hai người, mỉm cười nói:

- Hai người các ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, đợi cho các ngươi cũng đạt được đến cảnh giới này thì ta sẽ truyền thụ cho các ngươi.

Ba người ngay trong lúc quân đội hỗn loạn nhất đã ra sức trấn an những người dưới, việc này cũng đã biểu lộ lòng trung thành của ba người, Phương Vân tự nhiên không thể nào bạc đãi những thuộc hạ như vậy.

- Cảm tạ đại nhân!

Hai người cảm kích nói. Chu Hân là con của vợ kế Vương hầu, trong phủ không hề có địa vị nào. Nếu như hắn có thể phong vương bái hầu thì quả thật sẽ vô cùng hãnh diện, lúc đó ngay cả phụ thân hắn cũng phải coi trọng hắn, lấy lễ ngang hàng mà hành xử.

Phải biết rằng, theo lễ thường của Đại Chu hoàng triều thì đó chính là quân thần phụ tử. Danh nghĩa của thần tử còn xếp hạng trên cả danh nghĩa phụ tử!

Về phần Sở Cuồng thì hắn cũng vốn là con nhà quan lại bình thường, nếu như có thể phong hầu thì lập tức cả gia tộc hắn sẽ là gà rừng thành phượng hoàng, từ đó thăng chức rất nhanh!

- Đó chỉ là việc sau này, giờ chúng ta thảo luận tình huống ở Mãng Hoang đã!

Phương Vân nói.

- Vâng, đại nhân!

Vào đêm này, cả bốn người đều tụ tập trong trướng bồng, cùng nhau thương lượng kế sách khi còn ở Mãng Hoang.

Vào ngày thứ hai, Chu Hân tìm cho Phương Vân một bộ giáp binh sĩ bình thường, đợi cho Phương Vân mặc vào thì lập tức nói với bên ngoài đây là sĩ tử mới từ kinh thành tới, vừa gia nhập quân đội. Nhân cơ hội có chiến tranh ở Mãng Hoang thì tới đây mài luyện một phen, để cho quân sĩ trong quân đội chiếu cố hắn.

Chu Hân vốn xuất thân từ học cung chốn kinh thành, trước khi Phương Vân biến mất thì trong quân cũng thường có sĩ tử từ kinh thành tới, cho nên việc một sĩ tử học cung gia nhập cũng không có ai hoài nghi cả!

Cốc cốc!

Giữa trưa, có một con khoái mã đạp trên tuyết, xuyên qua đại môn.

- Báo!

Từ rất xa đã có âm thanh của lính trinh sát, tay phải cầm dây cương, rồi ngừng trước quân doang của quân đội số hai mươi bảy.

- Tướng quân của quân đội số hai mươi bảy đâu?

- Có ta!

Chu Hân, Quản Công Minh, Sở Cuồng ba người mặc áo giáp, cầm binh khí, từ trong trướng bồng đi ra,

- Truyền quân lệnh của võ hầu, quân đội số hai mươi bảy nghe lệnh. Ngoài phía tây bắc mười dặm phát hiện thấy hành tung của Yêu tộc, nay yêu cầu quân đội số hai mươi bảy đi tiên phong dò xét, nếu như phát hiện thấy có tung tích Yêu tộc thì giết chết, dựa theo số lượng đầu Yêu tộc giết được mang về mà ban thưởng!

Âm thanh vừa phát ra xong thì đã có một lệnh kỳ bay về phía Chu Hân, sau khi Chu Hân tiếp được thì lính trinh sát đã lên cương đi mất.

- Dương Hoằng lại tới nữa, nhiệm vụ như vậy trong tháng vừa rồi nhiều không kể xiết!

Chu Hân nắm lệnh kỳ trong tay, rồi hơi vô ý nghiêng mắt nhìn qua đại quân, rồi dừng ở vị trí Phương Vân trong chốc lát, dùng thuật truyền âm nói. Thuật truyền âm rất hao tổn nội lực, lấy cảnh giới của Chu Hân thì cũng không thể kéo dài quá lâu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thực lực.

- Vô phương, làm theo lời hắn đi.

Phương Vân dùng thuật truyền âm nói lại.

Chỉ chốc lát sau, tám vạn đại quân đã xuất động lên đường đi sâu vào trong tây bắc Mãng Hoang. Sâu bên trong Mãng Hoang là một nơi trắng như tuyết, tuyết đọng lại trên đất rất dày. Ở ngay vài chỗ bụi cây, có các đầu cỏ dại ló đầu ra. Đây là lãnh địa của Yêu tộc, sinh mệnh lực của cây cỏ nơi đây cũng rất mạnh, hơn xa các chỗ khác.

- Đại quân đề phòng, các phương trận chú ý vào, tùy thời chuẩn bị!

Âm thanh vừa phát ra thì dường như ở nơi tuyết đọng có vật nhỏ nào đó kinh sơ, thân thể hơi run lên thì đã có hơn mười gốc rễ nhọn chi chít bắn ra ngoài. Mấy tên binh sĩ thấy thế thì đưa khiêng lên đỡ lấy, động tác rất quen thuộc.

- Lạt vị chương!

Phương Vân nhìn một cái đã nhận ra vật nhỏ kia! Loại vật này có bề ngoài không tự nhiên, cứng rắn sắc bén vô cùng, có thể xuyên thấu qua chiến giáp bình thường. Hắn quay đầu lại nhìn lướt qua thì quả nhiên thấy mấy tên lính đang dùng sức gạt bỏ các rễ nhọn trên tấm chắn xuống, đồng thời cũng có một gã binh sĩ khác đi qua dùng trường kích để đem các nhánh có độc xuống.

- Không tệ! Trải qua thời gian mài luyện vừa rồi, thực lực cùng sự phối hợp của bọn họ đã tăng nhiều! Có thể được coi là quân tinh nhuệ rồi!

Phương Vân mặc dù cho quân đội của hắn một lượng lớn đan dược để tăng trưởng nội lực. Nhưng mà muốn làm quân đội tinh nhuệ thì ngoài thực lực mạnh ra còn phải có kinh nghiệm phong phú cùng phản ứng mau lẹ. Những thứ này thì đan dược không thể nào tạo ra được!

- Ở bên trái phía dưới có một con cự mãng!

Bỗng nhiên Phương Vân cảm giác được gì đó, lập tức mở miệng truyền âm cho Chu Hân.

- Đội tên đâu, ở bên trái phía dưới, chuẩn bị! Bắn!

Vèo! Vèo! Vèo!

Một con độc mãng cả người to lớn, có khói xanh lượng lờ, thân thể đủ màu đột nhiên trỗi dậy từ trong đống tuyết, cái miệng đầy máu vừa mở ra định cắn lấy một gã binh sĩ thì đã bị mấy mũi Phá Thần Tiễn xuyên qua đầu. Phá Thần Tiễn vừa xuyên qua thì đã chui qua đại não, máu vương vãi khắp nơi trên tuyết.

Con độc mãng này phịch một cái đã rơi trên tuyết, thân thể khẽ run lên một chút rồi không thấy động tĩnh gì nữa.

Đại quân tiếp tục đi tới!

- Ở khoảng hai mươi thước bên cạnh có một đầu Ngũ chỉ tuyết văn báo!

Phương Vân tiếp tục truyền âm nói.

Vèo vèo!

Một con Tuyết văn báo đang đứng ẩn thân trên tảng đá để chuẩn bị săn mồi, bỗng nhiên cổ họng còn chưa kịp phát ra tiếng nào thì đã bị mấy thanh trường kích xuyên qua, chết ngay tại chỗ.

- Đại nhân, trong quân đang cần thịt ăn, chúng ta đem con Tuyết văn báo này về đi

Một gã binh sỹ đi tới rút thanh trường kích trên người Tuyết văn báo ra rồi nhìn Chu Hân nói.

Chu Hân hỏi ý Phương Vân, một lúc sau gật đầu:

- Ừ, mang về đi!

- Đội tên chú ý, ở phía tây bắc khoảng hai mươi trượng, cách mặt đất tám thước, bắn!

Phịch một tiếng, một con tuyết mãng hai đầu bị bắn xuyên qua cổ, rơi xuống đất! Thân thể to lớn của nó vừa rơi xuống thì cả mặt đất cũng bị chấn động, phát ra tiếng vang.

- Phương trận cánh phải chú ý, cách ba nghìn trượng trên đỉnh đầu có một dực ưng!

Một con dực ưng có cái thiết trảo khổng lồ, thu hồi hai cánh lại rồi lặng yên không một tiếng động đáp xuống định tấn công quân đội. Nhưng lập tức có một mũi tên dài mang theo tiếng rít rợn người xuyên qua bộ ngực của nó, rồi bắn lên trời cao. Chỉ chốc lát sau, vô số vũ mao đã rơi xuống trên nền tuyết.

- Hai mươi trượng sắp tới, đại quân không được làm ồn, lặng lẽ đi qua.

Phương Vân nhìn nhìn về phía trước rồi truyền âm nói. Trong tầm mắt của hắn bây giờ thì ở đó đang có một cỗ hắc khí, mang theo mùi vị hung lệ cùng cảnh cáo đang từ bên trong truyền ra. Chu Hân theo lời ban bố quân lệnh, đại quân lập tức ở từ xa vượt qua.

- Đại nhân, mới vừa là chuyện gì xảy ra?

Chu Hân đột nhiên nói.

- Trong ngọn núi lớn kia có một con hung thú khổng lồ, tạm vạn đại quân chúng ta lúc nãy đã làm nó thức tỉnh. Con hung thú này đã gần đến Địa Biến cảnh rồi, nếu không cần thiết thì đừng chọc nó, cái được không đền bù nổi cái mất đâu!

Phương Vân nói. Trong cảm giác của hắn thì con hung thú này vô cùng mạnh mẽ, trừ hắn thì sợ rằng ở đây không có người nào có thể thu thập được nó, cho dù là Quản Công Minh cũng không được. Phương Vân cũng không muốn dưới tình huống như vậy mà bại lộ thân phận của mình.

Đại quân tiếp tục đi về phía trước, đủ loại các hung thú Mãng Hoang lần lượt bị đại quân thanh trừ. Có lẽ bởi vì một tháng trước quân đội Đại Chu hoàng triều công kích quá mạnh cho nên các hung thú cường đại không còn nữa, hoặc phần lớn đã rút sâu vào bên trong Mãng Hoang.


/1156

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status