- Nhìn mặc Lani thấy ghét dễ sợ, sao cô ta lại có thái đô sốc sượt trước mặt Ruby thế nhỉ? Dù sao thì Ruby cũng là nữ vương cơ mà?
Sona nói giọng chanh chua, ánh mắt không có chút cảm tình khi thấy sự có mặt của Lani.
Eric không quan tâm cho lắm vì anh biết thái độ hống hách của Lani, do anh có tiếp xúc với cô ta nhiều lần nên biết rõ. Anh cởi áo khoác ra choàng vào cho Sona trầm giọng nói:
- Mặc kệ cô ta đi, đừng để ý làm gì cho mệt. Cô ta bôi nhọ Ruby thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu… Trời sắp hừng đông rồi đấy, mặc áo vào kẻo ánh ắng mặt trời chiếu vào hụy hoại hết da đấy.
- Anh sợ em bị hủy hoại da, vậy còn anh thì sao? Làm sao em lại để anh như vậy được.
Sona nhẹ giọng nói, cởi áo khoác của Eric vừa mặc cho cô choàng vào cho anh, còn cô thì ngồi sát vào tựa vào vai anh và vòng tay lấy anh. Anh chỉ mỉm cười khi thấy hành động của cô như vậy.
Trong căn phòng lớn đó, bắt đầu xảy ra cuộc hỗn chiến đẫm máu khi mà bắt buộc phải đấu tranh sinh tồn, tranh giành cho mình thanh kiếm để ra ngoài đó trước khi thân tàn ma dại, thắm mùi vị máu tanh ở trong này.
Những cậu thanh niên vampire đã vượt thử thách đầu tiên bây giờ đang đấu đá lẫn nhau để tranh giành thanh kiếm cho mình, buộc phải giết chết đối thủ của mình. Trong khi đó Jason thì ngồi yên vị tại chiếc giường của anh, nét mặt vô cùng bình thản không một chút lo lắng hay sợ hãi gì, anh có thể ngửi thấy mùi vị tanh nồng của máu đang bốc mùi khắp căn phòng.
Chợt anh nhìn thấy có vật gì đó lóe sáng dưới chân giướng bên cạnh anh, anh định cuối xuống xem thử thì một tên lao tới tấn công anh.
“Phập”
Jason đứng dậy rút thanh kiếm ra khỏi người hắn, máu bắn ra thành tia, dính vài giọt máu trên khuôn mặt hiện lên sự tàn ác tiềm ẩn phía sau đó với vẻ lạnh tanh đến đáng sợ. Anh cầm thanh kiếm bạc trong tay dính máu ở lưỡi kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn những tên đang hầm hừ nhìn anh, vì trong tay sở hữu thanh kiếm cuối cùng, những tên khác lấy được kiếm đều mở cửa ra ngoài.
“Sao lúc nào mình cũng là người cuối cùng hứng chịu cuộc chiến tranh giành này vậy?” Jason nói thầm khẽ thở dài. Anh chưa kịp phản ứng gì thì ngay lập tức bọn chúng xông lên tấn công anh một lượt, anh vung kiếm đáp trả.
“Xẹt”
“Pằng”
Một loạt những tên tấn công anh đều ngã phịch xuống la liệt, nét ặt anh nhăn lại vì đau khi bị một tên khác cầm súng bạc bắn phía sau anh, viên đạn ghim vào sau lưng phụt máu. Hắn lao tới anh nhưng anh đã nhanh tay hơn, thanh kiếm đâm xuyên qua người của hắn ta và rồi anh rút kiếm với vẻ mặt lãnh khốc, ánh mắt hừng đỏ hiện lên sự đau đớn.
Ở bên ngoài, chín thành viên vampire sở hữu thanh kiếm cho mình đều đứng ở thành hàng trước mặt Ruby và hội đồng cấp cao. Joel đi qua xem xét một lượt rồi lên tiếng:
- Dường như vẫn còn thiếu một thanh kiếm nữa thì phải?
- Sao em không thấy cái người tên Jason đấy nhỉ?
Sona thắc mắc nhìn Eric hỏi.
- Cậu ấy ra rồi kìa!
Eric lên tiếng, ánh mắt có gì đó vui khi thấy người thanh niên đó từ trong căn phòng chết chóc đó bước ra.
Ruby đứng phắt dậy khi thấy Jason đi ra, cô không hiểu sao trong lòng lại vui đến vậy nhưng sao cô lại thấy vẻ đau đớn trong ánh mắt sắc lạnh thế kia. Nhìn vẻ mặt Jason có vẻ tái nhợt đi hẳn với ánh mắt chợt hằn đỏ lên, cùng vài đường gân hiện rõ trên khuôn mặt.
Có lẽ như Jason là người cuối cùng đi ra trong căn phòng cạm bẫy đó gây sự bất ngờ của nhiều bậc lão làng cùng với các thủ lĩnh các phái của từng dòng tộc, vốn họ không biết xuất thân của anh từ đâu, chỉ biết anh một vampire bình thường.
Lani không khỏi ngạc nhiên khi gặp lại người con trai đó một lần nữa, miệng khẽ thốt lên: “Là chàng trai mình đã gặp ở trong rừng Pearl Ice đây mà, anh ta cũng tham gia tuyển chọn Quân vệ Thần sao?... Công nhận nhìn anh ta đĩnh đạc thật, mình gặp anh ta đây là lần thứ ba rồi chẳng lẽ đây là có duyên chăng? Lần này mình phải tìm hiểu thông tin về anh ta mới được.”
Joel đứng ra chính giữa nhìn những vampire đã vượt qua thử thách thứ hai và không quên lườm mắt để ý đến Jason. Nét mặt nghiêm túc, lên giọng nói:
- Được rồi, đã đủ mười thành viên sở hữu trong tay thanh kiếm bạc trở thành Quân vệ Thần nhưng vẫn còn thử thách cuối cùng, chọn ra người đứng đầu Quân vệ Thần. Tất cả các cậu sẽ bốc thăm thi đấu với những người trong hội hội đồng cấp cao, bao gồm có nữ vương.
Nghe nói tới nữ vương, ai nấy đều tỏ ra bất ngờ ngoài trừ Jason vì anh chẳng để ý gì, cơn đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt anh nhưng anh cố gắng chịu đựng, anh thực sự đang rất khát thứ dịch lỏng sánh màu đỏ thẩm.
Vốn dĩ thử thách thứ ba này sẽ có sự tham gia thi đấu của nữ vương, đó điều hiển nhiên để khẳng định súc mạnh ngang tầm với người đứng đầu, để có thể bảo vệ cho cô và hội đồng cấp cao, lãnh đạo Quân vệ Thần ra trận. Ngoài ra còn có một số vampire mạnh sẽ tham gia lần vào vòng thử thách cuối cùng này.
Joel tiếp tục lời của mình:
- Mặt trời cũng bắt đầu lên rồi, các cậu về nghỉ ngơi đi, trong tối nay sẽ bắt đầu thi đấu.
- Anh có bị sao không vậy, họ vừa mới vượt thử thách thứ hai đây rồi, ít gì cũng phải để ngày hôm sau chứ? Mọi người nghe đây, thức thách cuối cùng, vào chạng vang ngày sẽ tổ chức tại khu đào tạo khu nhà phía Đông này. Tất cả giải tán hết đi.
Ruby gằn giọng nói đầy gay gắt, ánh mắt trừng lên nhìn Joel. Thật sự thì cô đang rất bực mình vì tự đưa ra quyết định của Joel mà không hề coi sự có mặt của cô ở đây, kể cả hội đồng cấp cao đều tỏ ra bình lặng có đôi phần khinh thường cô, coi cô là vô hình.
“Làm như mình đây quyền lực lắm không bằng, nói có ai thèm nghe đâu, toàn bơ ra không” Lani thầm trong miệng, hai tay vòng lại trước ngực với vẻ mặt cương lên, lườm mắt nhìn Ruby đầy sự khinh bỉ rồi đi khỏi đây.
Tất cả đều nhanh chóng đi về nơi ở của mình, Jason bước đi chao đảo, máu cứ chảy thắm ướt áo anh, do mặc áo màu đen nên không nhìn thấy máu. Nét mặt anh tái mét như không còn giọt máu, anh không thể chịu nổi nữa rồi khụy xuống, ánh sáng mặ trời khẽ rọi vào anh vội lấy tay che lấy, da tay anh bắt đầu bị hoại tử.
Ruby đứng nhìn thấy vậy vội chạy tới cởi lấy áo khoác của anh mà anh đã đưa cô che lấy cho anh, do cô đeo nhẫn có gắn viên đá màu đỏ giúp cô có thể hoạt động buổi sáng mà không bị ánh sáng mặt trời hoại tử, chỉ có người trong dòng tộc mới có nhẫn này.
Cô đưa tay khẽ chạm nhẹ vào lưng anh, ánh mắt lo lắng nhìn anh hỏi:
- Anh có sao không vậy?
Thì chợt cô giật mình khi ánh mắt đỏ trừng lên đầy sự lạnh tanh đến đáng sợ cùng cặp răng nanh nhọn hoắc, vội thụt tay mình lại thì thấy dính đầy máu. Cô thốt lên:
- Anh bị thương sao?
Jason im lặng không trả lời nắm chặt lấy hai cánh tay của Ruby khiến cô như đứng đơ người, ghé sát vào cổ Ruby định hút máu nhưng có điều gì đó khiến anh không thể làm như vậy, anh đẩy Ruby ra bước đi loạng choạng chợt Ruby kéo tay giữ lại.
Ánh mắt anh ngạc nhiên nhìn Ruby, cô khẽ ghé sát lại gần anh nói:
- Tôi sẽ trả ơn cho anh vì anh đã cứu tôi hai lần, anh hãy hút máu của tôi đi, có lẽ vết thương sẽ nhanh lành lại hơn đấy.
Nghe Ruby nói vậy, anh lưỡng lự nhìn dòng máu đang chảy trong cổ Ruby, không còn cách nào khác anh đành làm như vậy thôi, răng nanh anh cắm phập vào cổ cô hút lấy, vị ngọt tanh chảy xuống cuống họng.
- Có chuyện gì xảy ra với Ruby vậy? Eric, mau chạy tới xem thử?
Sona nói khi nhìn thấy Ruby bị sao đấy nên kéo Eric đi tới đó, hai người trơ mắt ngạc nhiên khi thấy Ruby bị Jason hút máu nhưng không có một chút phản kháng.
Nét mặt Ruby trở nên trắng bệch hiện rõ sự đau đớn, hai bàn tay bám lấy vạt áo anh nhưng chợt buông lơi, dù cho đau đớn nhưng cô có thể chịu đựng được, cô chẳng hiểu sao mình lại để cho người con trai này hút máu, đứng sát bên cạnh anh cô lại có cảm giác gì đó, ấm áp nhưng lại đau lòng đến lạ.
- Anh Eric, nếu Ruby để Jason hút máu như vậy, có nghĩa sau này Jason sẽ là người kế nhiệm làm đế vương sao. Vì theo tục lệ, người được chọn kế nhiệm sẽ uống máu của vampire chúa sao?
Sona thắc mắc hỏi.
- Đó chỉ là một phần thôi, người kế nhiệm phải thi đấu với chính vampire chúa đấy. Mà vốn dĩ Jason mang dòng máu đặc biệt, cũng là người được chọn làm đế vương trước đó rồi, chỉ là con đường để Jason lên vị trí này quá trông gai.
Eric nói giọng đều đều, thể hiện khả năng hiểu biết của mình.
- Nhưng anh có chắc là người con trai đó có phải là Jason hay hoàng tử Louis không?
- Đó chính là Jason, em nhìn hình xăm cổ tay của Ruby và Jason đi, đang phát sáng kìa. Có nghĩa họ có sự liên kết với nhau và đây là định mệnh của họ.
Eric đáp lại, ánh mắt nhìn Ruby và Jason với ánh mắt nghiêm túc.
Sau khi nói chuyện qua lại với hội đồng cấp cao, Joel quay người đi tới chỗ Ruby thì cô bị Jason hút máu. Ngay lặp túc, Jeol lao tới một cách chớp nhoáng.
“Bộp”
Joel bị Jason dùng lực đẩy mạnh ngã văng ra xa làm Sona và Eric giật mình, đứng hình nhìn Joel nằm la liệt ở đó.
Lúc này Jason buông Ruby ra, nét mặt dần trở lại bình thường, những đường gân trên mặt dần biến mất. Ruby cảm thấy choáng váng đứng không vững suýt té nhưng Jason đã vòng tay đỡ lấy cô, cô gục đầu vào ngực anh một cách yếu ớt, vẻ mặt tái nhợt như không còn sức sống.
Jason bế Ruby lên đi tới cái ghế gỗ gần đó để cô nằm xuống, khẽ đưa tay vuốt gọn tóc qua một bên, ánh mắt nhìn cô chứa đựng vô vàn cảm xúc lẫn lộn, vừa lạnh lẽo vừa có một chút xao động. Anh thầm nói: “Cô tên là Ruby, một cái tên vừa lạ vừa quen. Cám ơn!”
Anh quay người chậm rãi bước đi nhưng không quên nhìn Joel với tia nhìn sắc lạnh lướt qua mặt Eric và Sona.
- Jason, cậu thật sự không nhận ra mọi thứ sao?
Eric lên tiếng, ánh mắt nghiêm túc nhìn Jason.
Jason dừng lại quay người nhìn Eric với ánh mắt không cảm xúc gì rồi lại bước đi khỏi đây mà không đáp lại một lời gì.
- Nhìn ánh mắt anh lạnh lùng quá, giống như một người xa lạ không quen biết gì vậy?
Sona nói giọng đều đều, quay sang nhìn Eric.
Eric im lặng không biết nói gì chỉ nhìn bóng dáng đó đi khuất dần.
Sona nói giọng chanh chua, ánh mắt không có chút cảm tình khi thấy sự có mặt của Lani.
Eric không quan tâm cho lắm vì anh biết thái độ hống hách của Lani, do anh có tiếp xúc với cô ta nhiều lần nên biết rõ. Anh cởi áo khoác ra choàng vào cho Sona trầm giọng nói:
- Mặc kệ cô ta đi, đừng để ý làm gì cho mệt. Cô ta bôi nhọ Ruby thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu… Trời sắp hừng đông rồi đấy, mặc áo vào kẻo ánh ắng mặt trời chiếu vào hụy hoại hết da đấy.
- Anh sợ em bị hủy hoại da, vậy còn anh thì sao? Làm sao em lại để anh như vậy được.
Sona nhẹ giọng nói, cởi áo khoác của Eric vừa mặc cho cô choàng vào cho anh, còn cô thì ngồi sát vào tựa vào vai anh và vòng tay lấy anh. Anh chỉ mỉm cười khi thấy hành động của cô như vậy.
Trong căn phòng lớn đó, bắt đầu xảy ra cuộc hỗn chiến đẫm máu khi mà bắt buộc phải đấu tranh sinh tồn, tranh giành cho mình thanh kiếm để ra ngoài đó trước khi thân tàn ma dại, thắm mùi vị máu tanh ở trong này.
Những cậu thanh niên vampire đã vượt thử thách đầu tiên bây giờ đang đấu đá lẫn nhau để tranh giành thanh kiếm cho mình, buộc phải giết chết đối thủ của mình. Trong khi đó Jason thì ngồi yên vị tại chiếc giường của anh, nét mặt vô cùng bình thản không một chút lo lắng hay sợ hãi gì, anh có thể ngửi thấy mùi vị tanh nồng của máu đang bốc mùi khắp căn phòng.
Chợt anh nhìn thấy có vật gì đó lóe sáng dưới chân giướng bên cạnh anh, anh định cuối xuống xem thử thì một tên lao tới tấn công anh.
“Phập”
Jason đứng dậy rút thanh kiếm ra khỏi người hắn, máu bắn ra thành tia, dính vài giọt máu trên khuôn mặt hiện lên sự tàn ác tiềm ẩn phía sau đó với vẻ lạnh tanh đến đáng sợ. Anh cầm thanh kiếm bạc trong tay dính máu ở lưỡi kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn những tên đang hầm hừ nhìn anh, vì trong tay sở hữu thanh kiếm cuối cùng, những tên khác lấy được kiếm đều mở cửa ra ngoài.
“Sao lúc nào mình cũng là người cuối cùng hứng chịu cuộc chiến tranh giành này vậy?” Jason nói thầm khẽ thở dài. Anh chưa kịp phản ứng gì thì ngay lập tức bọn chúng xông lên tấn công anh một lượt, anh vung kiếm đáp trả.
“Xẹt”
“Pằng”
Một loạt những tên tấn công anh đều ngã phịch xuống la liệt, nét ặt anh nhăn lại vì đau khi bị một tên khác cầm súng bạc bắn phía sau anh, viên đạn ghim vào sau lưng phụt máu. Hắn lao tới anh nhưng anh đã nhanh tay hơn, thanh kiếm đâm xuyên qua người của hắn ta và rồi anh rút kiếm với vẻ mặt lãnh khốc, ánh mắt hừng đỏ hiện lên sự đau đớn.
Ở bên ngoài, chín thành viên vampire sở hữu thanh kiếm cho mình đều đứng ở thành hàng trước mặt Ruby và hội đồng cấp cao. Joel đi qua xem xét một lượt rồi lên tiếng:
- Dường như vẫn còn thiếu một thanh kiếm nữa thì phải?
- Sao em không thấy cái người tên Jason đấy nhỉ?
Sona thắc mắc nhìn Eric hỏi.
- Cậu ấy ra rồi kìa!
Eric lên tiếng, ánh mắt có gì đó vui khi thấy người thanh niên đó từ trong căn phòng chết chóc đó bước ra.
Ruby đứng phắt dậy khi thấy Jason đi ra, cô không hiểu sao trong lòng lại vui đến vậy nhưng sao cô lại thấy vẻ đau đớn trong ánh mắt sắc lạnh thế kia. Nhìn vẻ mặt Jason có vẻ tái nhợt đi hẳn với ánh mắt chợt hằn đỏ lên, cùng vài đường gân hiện rõ trên khuôn mặt.
Có lẽ như Jason là người cuối cùng đi ra trong căn phòng cạm bẫy đó gây sự bất ngờ của nhiều bậc lão làng cùng với các thủ lĩnh các phái của từng dòng tộc, vốn họ không biết xuất thân của anh từ đâu, chỉ biết anh một vampire bình thường.
Lani không khỏi ngạc nhiên khi gặp lại người con trai đó một lần nữa, miệng khẽ thốt lên: “Là chàng trai mình đã gặp ở trong rừng Pearl Ice đây mà, anh ta cũng tham gia tuyển chọn Quân vệ Thần sao?... Công nhận nhìn anh ta đĩnh đạc thật, mình gặp anh ta đây là lần thứ ba rồi chẳng lẽ đây là có duyên chăng? Lần này mình phải tìm hiểu thông tin về anh ta mới được.”
Joel đứng ra chính giữa nhìn những vampire đã vượt qua thử thách thứ hai và không quên lườm mắt để ý đến Jason. Nét mặt nghiêm túc, lên giọng nói:
- Được rồi, đã đủ mười thành viên sở hữu trong tay thanh kiếm bạc trở thành Quân vệ Thần nhưng vẫn còn thử thách cuối cùng, chọn ra người đứng đầu Quân vệ Thần. Tất cả các cậu sẽ bốc thăm thi đấu với những người trong hội hội đồng cấp cao, bao gồm có nữ vương.
Nghe nói tới nữ vương, ai nấy đều tỏ ra bất ngờ ngoài trừ Jason vì anh chẳng để ý gì, cơn đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt anh nhưng anh cố gắng chịu đựng, anh thực sự đang rất khát thứ dịch lỏng sánh màu đỏ thẩm.
Vốn dĩ thử thách thứ ba này sẽ có sự tham gia thi đấu của nữ vương, đó điều hiển nhiên để khẳng định súc mạnh ngang tầm với người đứng đầu, để có thể bảo vệ cho cô và hội đồng cấp cao, lãnh đạo Quân vệ Thần ra trận. Ngoài ra còn có một số vampire mạnh sẽ tham gia lần vào vòng thử thách cuối cùng này.
Joel tiếp tục lời của mình:
- Mặt trời cũng bắt đầu lên rồi, các cậu về nghỉ ngơi đi, trong tối nay sẽ bắt đầu thi đấu.
- Anh có bị sao không vậy, họ vừa mới vượt thử thách thứ hai đây rồi, ít gì cũng phải để ngày hôm sau chứ? Mọi người nghe đây, thức thách cuối cùng, vào chạng vang ngày sẽ tổ chức tại khu đào tạo khu nhà phía Đông này. Tất cả giải tán hết đi.
Ruby gằn giọng nói đầy gay gắt, ánh mắt trừng lên nhìn Joel. Thật sự thì cô đang rất bực mình vì tự đưa ra quyết định của Joel mà không hề coi sự có mặt của cô ở đây, kể cả hội đồng cấp cao đều tỏ ra bình lặng có đôi phần khinh thường cô, coi cô là vô hình.
“Làm như mình đây quyền lực lắm không bằng, nói có ai thèm nghe đâu, toàn bơ ra không” Lani thầm trong miệng, hai tay vòng lại trước ngực với vẻ mặt cương lên, lườm mắt nhìn Ruby đầy sự khinh bỉ rồi đi khỏi đây.
Tất cả đều nhanh chóng đi về nơi ở của mình, Jason bước đi chao đảo, máu cứ chảy thắm ướt áo anh, do mặc áo màu đen nên không nhìn thấy máu. Nét mặt anh tái mét như không còn giọt máu, anh không thể chịu nổi nữa rồi khụy xuống, ánh sáng mặ trời khẽ rọi vào anh vội lấy tay che lấy, da tay anh bắt đầu bị hoại tử.
Ruby đứng nhìn thấy vậy vội chạy tới cởi lấy áo khoác của anh mà anh đã đưa cô che lấy cho anh, do cô đeo nhẫn có gắn viên đá màu đỏ giúp cô có thể hoạt động buổi sáng mà không bị ánh sáng mặt trời hoại tử, chỉ có người trong dòng tộc mới có nhẫn này.
Cô đưa tay khẽ chạm nhẹ vào lưng anh, ánh mắt lo lắng nhìn anh hỏi:
- Anh có sao không vậy?
Thì chợt cô giật mình khi ánh mắt đỏ trừng lên đầy sự lạnh tanh đến đáng sợ cùng cặp răng nanh nhọn hoắc, vội thụt tay mình lại thì thấy dính đầy máu. Cô thốt lên:
- Anh bị thương sao?
Jason im lặng không trả lời nắm chặt lấy hai cánh tay của Ruby khiến cô như đứng đơ người, ghé sát vào cổ Ruby định hút máu nhưng có điều gì đó khiến anh không thể làm như vậy, anh đẩy Ruby ra bước đi loạng choạng chợt Ruby kéo tay giữ lại.
Ánh mắt anh ngạc nhiên nhìn Ruby, cô khẽ ghé sát lại gần anh nói:
- Tôi sẽ trả ơn cho anh vì anh đã cứu tôi hai lần, anh hãy hút máu của tôi đi, có lẽ vết thương sẽ nhanh lành lại hơn đấy.
Nghe Ruby nói vậy, anh lưỡng lự nhìn dòng máu đang chảy trong cổ Ruby, không còn cách nào khác anh đành làm như vậy thôi, răng nanh anh cắm phập vào cổ cô hút lấy, vị ngọt tanh chảy xuống cuống họng.
- Có chuyện gì xảy ra với Ruby vậy? Eric, mau chạy tới xem thử?
Sona nói khi nhìn thấy Ruby bị sao đấy nên kéo Eric đi tới đó, hai người trơ mắt ngạc nhiên khi thấy Ruby bị Jason hút máu nhưng không có một chút phản kháng.
Nét mặt Ruby trở nên trắng bệch hiện rõ sự đau đớn, hai bàn tay bám lấy vạt áo anh nhưng chợt buông lơi, dù cho đau đớn nhưng cô có thể chịu đựng được, cô chẳng hiểu sao mình lại để cho người con trai này hút máu, đứng sát bên cạnh anh cô lại có cảm giác gì đó, ấm áp nhưng lại đau lòng đến lạ.
- Anh Eric, nếu Ruby để Jason hút máu như vậy, có nghĩa sau này Jason sẽ là người kế nhiệm làm đế vương sao. Vì theo tục lệ, người được chọn kế nhiệm sẽ uống máu của vampire chúa sao?
Sona thắc mắc hỏi.
- Đó chỉ là một phần thôi, người kế nhiệm phải thi đấu với chính vampire chúa đấy. Mà vốn dĩ Jason mang dòng máu đặc biệt, cũng là người được chọn làm đế vương trước đó rồi, chỉ là con đường để Jason lên vị trí này quá trông gai.
Eric nói giọng đều đều, thể hiện khả năng hiểu biết của mình.
- Nhưng anh có chắc là người con trai đó có phải là Jason hay hoàng tử Louis không?
- Đó chính là Jason, em nhìn hình xăm cổ tay của Ruby và Jason đi, đang phát sáng kìa. Có nghĩa họ có sự liên kết với nhau và đây là định mệnh của họ.
Eric đáp lại, ánh mắt nhìn Ruby và Jason với ánh mắt nghiêm túc.
Sau khi nói chuyện qua lại với hội đồng cấp cao, Joel quay người đi tới chỗ Ruby thì cô bị Jason hút máu. Ngay lặp túc, Jeol lao tới một cách chớp nhoáng.
“Bộp”
Joel bị Jason dùng lực đẩy mạnh ngã văng ra xa làm Sona và Eric giật mình, đứng hình nhìn Joel nằm la liệt ở đó.
Lúc này Jason buông Ruby ra, nét mặt dần trở lại bình thường, những đường gân trên mặt dần biến mất. Ruby cảm thấy choáng váng đứng không vững suýt té nhưng Jason đã vòng tay đỡ lấy cô, cô gục đầu vào ngực anh một cách yếu ớt, vẻ mặt tái nhợt như không còn sức sống.
Jason bế Ruby lên đi tới cái ghế gỗ gần đó để cô nằm xuống, khẽ đưa tay vuốt gọn tóc qua một bên, ánh mắt nhìn cô chứa đựng vô vàn cảm xúc lẫn lộn, vừa lạnh lẽo vừa có một chút xao động. Anh thầm nói: “Cô tên là Ruby, một cái tên vừa lạ vừa quen. Cám ơn!”
Anh quay người chậm rãi bước đi nhưng không quên nhìn Joel với tia nhìn sắc lạnh lướt qua mặt Eric và Sona.
- Jason, cậu thật sự không nhận ra mọi thứ sao?
Eric lên tiếng, ánh mắt nghiêm túc nhìn Jason.
Jason dừng lại quay người nhìn Eric với ánh mắt không cảm xúc gì rồi lại bước đi khỏi đây mà không đáp lại một lời gì.
- Nhìn ánh mắt anh lạnh lùng quá, giống như một người xa lạ không quen biết gì vậy?
Sona nói giọng đều đều, quay sang nhìn Eric.
Eric im lặng không biết nói gì chỉ nhìn bóng dáng đó đi khuất dần.
/30
|