Không nên tin tưởng bất kì kẻ nào, bởi vì không có ai đáng tin tưởng.
Nữ nhân cầm khăn gấm trong tay, nhìn những bông hoa màu hồng ngoài cửa sổ. Cảnh đẹp như vậy, giàu sang như vậy, nhưng nụ cười của nàng càng ngày càng ít. Ban đầu, nàng cũng đã từng là một thiếu nữ ngây thơ, ngây thơ đến mức không biết cái gì gọi là tranh đấu với nhau, không biết cái gì gọi là lòng người không thể dò. Dung mạo tuyệt thế, nhưng bất quá lúc này cũng dần dần mất đi. Sự cưng chiều của nam nhân của nàng, trong mắt hắn, những thứ quyến luyến kia đã càng ngày càng ít, ít đến mức làm cho nàng cảm thấy khẩn cầu tình yêu của hắn thật là một việc hèn mọn.
“Mẫu phi!” Thân ảnh nho nhỏ nhảy đến trước mặt nữ nhân, khiến cho gương mặt sầu bi của nàng giương lên chút ít ý cười.
“Vụ nhi.” Nữ nhân kéo tay tiểu nam hài lên, ôm hắn ngồi một bên trên giường, “Buổi sáng có đi thỉnh an phụ hoàng ngươi không?” Nữ nhân hỏi.
“Đã thỉnh qua.” Tiểu nam hài gật đầu.
“Vâyh phụ hoàng ngươi có nói gì không?”
“Không có.” Đầu nhỏ suy nghĩ một chút đáp, “Phụ hoàng đang xem tấu chương, cho nên liền kêu ta lui.”
Sắc mặt kiều mỵ ảm đạm, móng tay bén nhọn của nữ nhân đau nhói đâm vào lòng bàn tay của mình. Đúng vậy a, ở trong hậu cung, nàng chỉ là một nữ nhân bình thường thôi, không có gia thế hùng hậu, cũng không xinh đẹp đến mức làm người ta say đắm. Nam nhân của nàng tâm tư quá lớn, lớn đến chứa nổi toàn bộ thiên hạ, mà tâm tư của nàng thì quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ muốn bảo vệ một ít hạnh phúc. Được sắc phong là phi, đơn giản bởi vì vận khí của nàng tốt, mang long chủng, mẫu bằng tử quý (mẹ vinh nhờ con) mà thôi. Nàng không phải hoàng hậu, cũng không phải quý phi người thân thế lực khổng lồ, cho nên Vụ nhi chưa bao giờ nhận được sự coi trọng của Hoàng Thượng.
“Mẫu phi, người làm sao vậy?” Tiểu nam hài chú ý tới sắc mặt ảm đạm của nữ nhân, kỳ quái hỏi.
“Không có gì.” Nàng miễn cưỡng cười một tiếng, lấy khăn gấm trong tay lau mồ hôi trên đầu thằng bé, “Làm sao đầu đầy mồ hôi, lại đi chơi đùa rồi?”
“Ân.” Khuôn mặt tiểu nam hài tươi cười, “Ta thỉnh an Phụ hoàng xong, ở ngự hoa viên gặp Nhị ca, Thất ca nên cùng bọn họ chơi đùa. Bọn họ nói cả ngày chỉ ở trong thư phòng nghe phu tử giảng bài, nghe đã lâu, đầu như rỉ sắt rồi.”
Nữ nhân thu tay lại, trầm mặc một lát, “Vậy ngươi thích những huynh đệ này không?” Nàng nhìn con chằm chằm hỏi.
“Thích!” Đầu tiểu nam hài nặng nề điểm một cái.
“Nhưng ngươi lại không thể thích.”
“Tại sao? Mẫu phi, ngươi nói thật kỳ quái.” Trong ánh mắt ngây thơ thoáng nghi ngờ, hắn khó hiểu.
“Bởi vì ngươi không có tư cách thích.” Nàng vỗ vỗ đầu của hắn, nhẹ vuốt vuốt tóc hắn, “Cá tính của ngươi vốn không thích hợp tranh đoạt, sinh nhầm vào nhà đế vương. Huynh đệ ngươi yêu thích, là người tương lai có thể lên làm hoàng đế, cho nên, ngươi không thể thích bọn họ, bởi vì ai cũng có thể ở sau lưng đâm ngươi một đao.”
“Ta… Ta không hiểu.” Ánh mắt nặng nề của nữ nhân khiến cho tiểu nam hài không khỏi run rẩy, “Tại sao mẫu phi luôn nói với ta những lời kỳ quái này?”
“Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể giữ được tính mạng ở nơi hoàng cung này, hiểu chưa?” Nữ nhân nghiêm túc nói, “Vụ nhi, không nên dễ dàng tin tưởng bất kì kẻ nào, ở nơi hoàng cung này, người ngươi có thể tin tưởng, người ngươi có thể dựa vào, chỉ có một mình ngươi.” Ngây thơ không thích hợp ở trong hoàng cung này, những năm ở trong cung, đối với đạo lý này, nàng đã hiểu được rất nhiều.
“Nhưng…” Tiểu năm hài há miệng. Muốn hiểu ý tứ của những lời này, đối với tuổi của hắn mà nói, còn quá sớm.
“Cho nên Vụ nhi, mau mau lớn lên đi, chỉ có trưởng thành, ngươi mới có đầy đủ năng lực bảo vệ mình.
“Vậy chẳng lẽ mẫu phi cũng không tin bất kì ai sao?”
“Đúng vậy a, mẫu phi không tin.” Nữ nhân chua xót cười một tiếng. Ở trong mắt phụ huynh, nàng là một con cờ có thể lợi dụng, ở trong mắt phu quân, nàng chỉ là một trong số vô vàn giai nhân trong hậu cung của hắn, một trong những người mẹ của rất đông những hoàng tử của hắn.
“Mẫu phi cũng không tin phụ hoàng sao?”
“Ta…” Môi đỏ mọng khẽ mở, lại nghe được thanh âm từ ngoài cửa sổ truyền tới: “Có thích khách!” Thanh âm kia, là từ trước Thừa điện truyền đến! Không tin… hai chữ trong miệng nữ nhân hóa thành tiếng gió, không thể nghe được, nhưng vẫn truyền vào trong tai tiểu nam hài, sau đó hắn thấy mẫu phi của hắn, như một đoàn liệt hỏa chạy ra khỏi tẩm điện, hướng ngoài phòng chạy đi. Mẫu phi… Nàng không tin phụ hoàng sao? Nam hài tâm tình rung động, không cách nào thừa nhận sự thật này. Nhưng hắn không biết, đây là lần nói chuyện cuối cùng của mẫu phi với hắn. Sau đó, sau một lúc lâu, hắn thấy mẫu phi nằm trong vũng máu, khuôn mặt tuyệt mỹ không có chút huyết sắc, tái nhợt như một tờ giấy trắng. Mà phụ hoàng kia trên người là xiêm y vàng tươi thì dính đầy máu đỏ, đỏ cùng vàng hòa lẫn vào nhau làm mắt hắn đau nhói. Sau đó, hắn đã biết mẫu phi vì cứu phụ hoàng mà phi thân tới đỡ một kiếm của thích khách. Tất cả mọi người khen ngợi mẫu phi của hắn, chẳng qua là trong những người này, có bao nhiêu là thật tâm thành ý, lại có bao nhiêu âm thầm đắc ý đây, hoặc là có chút hả hê? Sau đó, hắn còn chứng kiến phụ hoàng ở trước linh đường của mẫu phi, nhìn chăm chú vào mặt mẫu phi rất lâu, giống như là lần đầu tiên chân chính nhìn thấy rõ mẫu phi, tầm mắt kia, cơ hồ muốn xuyên thấu quan tài. Mẫu phi được truy phong là quý phi, mà hắn, cũng nhận được sự sủng ái chưa bao giờ nhận được của Phụ hoàng. Nhưng mẫu phi… người không phải đã nói người không tin phụ hoàng sao? Vậy tại sao còn muốn thay phụ hoàng chặn một kiếm kia đâu? Chẳng lẽ tính mạng của phụ hoàng trong lòng người, còn quan trọng hơn tính mạng của chính mình sao?
Nếu vậy, vậy kia là cái gì đâu? Ngây thơ, thật sự ngây thơ là ai đâu? Mẫu phi, cứu phụ hoàng là ngươi một lần dùng hết ngây thơ cuối cùng của cả đời người sao! Một lần cuối cùng… Ngây thơ…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ta gặp ngươi, không biết là bất hạnh của ngươi hay bất hạnh của ta, có lẽ trong thăm thẳm tối tăm, ta cả được là cái gánh nặng xui xẻo trên lưng ngươi.
Cho nên ta rất trịnh trọng cảnh cáo ngươi, thật sự nga!
Không cho phép ngươi cho ta phiền toái, tiểu quỷ!
Ta —— Hách Thiên Hương, sinh không gặp thời.
Nếu là sinh ở thời loạn, có lẽ sẽ không có nhiều người trông coi ta như vậy. Dù sao thời loạn nha, người người đều tự bảo vệ, phải tránh họa, làm gì có nhiều người để ý như vậy a.
Nhưng tiếc nuối là, ta mạn phép sinh ra ở thời buổi thái bình.
Trước khi ta ra đời một trăm năm, gia tộc Thiệu thị bình thiên hạ. Bình nội loạn, an bên giới, chiến tích rõ ràng, thành lập Thiệu thị vương triều xưa nay chưa có.
Mà ta, thật bất hạnh sinh ra tại Hách gia, ngoài mặt là thương gia bình thường, trên thực tế là thần thâu thế gia trong gia tộc. (thâu = trộm. Thần thâu là thần trộm ý)
Ta là ta phản đối cái việc trộm đồ này.
Cũng không phải là không có bạc mua, làm sao nhất định phải trộm đâu? Mất mặt chưa nói đến, phải là không cẩn thận bị bắt được, không chừng còn phải đi ăn cơm đại lao. Huống chi hiện tại thiên hạ Thái Bình, muốn cướp của người giàu chia cho người nghèo, cũng khó tìm đối tượng.
Cho nên, ta trước nay chủ trương một lỹ luận vĩ đại “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo” (người quân tử thích tiền tài, nhưng trước hết phải có đạo lý), chỉ tiếc toàn bộ gia tộc không ai chịu nghe ta.
Gia gia nói ta là kỳ tài luyện võ.
Phụ thân nói ta tuy thân là nữ nhi, nhưng lại không kém nam nhi chút nào.
Ta biết, đó là bọn họ Vương bà bán dưa (tự bán tự khen), mèo khen mèo dài đuôi đâu. Không phải ta nói, Hách gia trong thành Tô Châu coi như là đại gia tộc, khai chi tán diệp (con đàn cháu đống), công việc Hách gia từ trước đến nay làm rất khá. Sinh ra con nít, mười trong đó có chín nam hài. Mà còn dư lại một cái nữ hài kia. Đương đương đương! Cũng chính là ta.
Vật hiếm là vật quý. Những lời này ta là tin tưởng. Ít nhất ta đây mười mấy năm qua đã nhận thức được rất rõ ràng. Người của cả một đại gia tộc, bước đi sợ ta té, uống nước sợ ta sặc, ăn cái gì cũng sợ ta nghẹn. Ai, bọn họ lúc nào mới có thể hiểu, ta thật ra không hy vọng mọi người “bảo vệ” ta như vậy?
Bất quá, căn cứ vào tín điều “người không phạm ta, ta không phạm người”, chỉ cần người trong nhà không phải quá trông coi ta, ta cũng an phận sống là được. Nhưng cuộc sống trôi qua quá an nhàn, lão thiên gia cũng không có gì để xem.
Năm mười sáu tuổi ấy, ta trong một lần vô ý nghe được gia gia tính toán để cho ta thừa kế cả Hách gia.
Trời ạ! Còn cái này!
Ta bị dọa cho sợ đến thiếu chút nữa u mê. Ngày đó, ban đêm liền lăn một vòng thu thập xong bao quần áo, thuận tiện mang theo ít bạc, vỗ vỗ cái mông, rời Hách gia. Rời Hách gia, đối với ta mà nói là chuyện tốt, ít nhất sẽ không có nhiều người trông coi ta như vậy.
Bất quá —— ta sau này nên như thế nào sống được đây? Thân thể của ta không nhất nghệ tinh (không nghề nghiệp), chữ nghĩa nhận biết một chút, bất quá chữ viết ra, đủ để sư phó dạy ta luyện chữ phải bi phẫn; cầm kỳ thư họa nha, ta là có học lướt qua, nhưng mọi thứ không tinh; về phần võ công, biết cũng chỉ công phu mèo cào ba chân chạy trối chết.
Bất quá bất kể cuộc sống tương lai như thế nào, lòng ta đã quyết định, đó chính là —— tuyệt đối không làm tiểu thâu! (tiểu trộm)
Bởi vì nghề nghiệp đó thật sự là không có tiền đồ a!
Vương triều Thiệu Thị truyền tới hoàng đế Thiệu Trùng Văn lúc này đã là đời thứ tư, xưng là Nguyên đế. Nguyên đế nhiều con, hậu cung ba nghìn mỹ nhân, sinh đến mười lăm hoàng tử cùng mười bảy công chúa. Đột nhiên trong đó lộn xộn, dân chúng thiên hạ cũng có thể hiểu được. Nhiều con, cũng đại biểu tranh đoạt ngôi vị hoàng đế kịch liệt, nhất là Nguyên đế tuổi tác đã cao, nhưng chậm chạp không lập Thái tử, làm cho trong triều suy đoán rối rít, trong lúc đó các hoàng tử lại tranh đấu gay gắt.
Phòng khách rộng rãi, gia cụ làm từ gỗ tử đàn, nhìn qua quý khí mà nhã trí (lịch sự tao nhã). Hai người, một ngồi, một thì chắp tay đứng, quan sát tranh chữ treo trên tường.
“Thập tam đệ, nghe nói ngươi muốn đi Lạc Dương xem dân tình?” Một lúc lâu, nam tử ngồi trên ghế rốt cục mở miệng hỏi. Âm lượng không lớn, nhưng đủ để cho đối phương nghe rõ.
“Chưa nói tới thị sát dân tình, chẳng qua là nghe nói Lạc Dương sắp cử hành đại hội võ lâm, cho nên tính tham gia náo nhiệt thôi.” Thiếu niên xoay người lại, khẽ mỉm cười hồi đáp, chính là trong đôi mắt lại hiện lên một tia lành lạnh.
“Là sao?” Nam tử cầm lên một viên Dạ minh châu hiếm thấy trên bàn, để trong lòng bàn tay thưởng thức, “Ta vẫn cho là thập tam đệ thích thanh tĩnh, không nghĩ tới thập tam đệ thì ra cũng là người thích tham gia náo nhiệt.”
“Trong cung nhàm chán, cho nên mới tính đi chung quanh một chút, học hỏi chút kiến thức.”
“Như vậy ——” tiếng nói ngừng lại, nam tử mở lòng bàn tay ra, để cho Dạ minh châu đầy đủ hiện ra trước mặt thiếu niên, “Thập tam đệ cảm thấy viên Dạ Minh Châu này thế nào?”
“Rất đẹp.”
Nam tử gật đầu, “Đồ vật đẹp, cũng luôn là vật khó làm.” Nhưng ngay sau đó lại nói, “Thập tam đệ lại cảm thấy ngôi vị Thái tử thế nào?” Giọng nói thoải mái, giống như chẳng qua đang nói một chuyện cực kỳ bình thường.
Một câu gửi ra, nhất thời trên đại đường lại là một mảnh trầm mặc.
Hai người, đều nhìn kỹ đối phương, giống như là muốn nhìn rõ ý đồ trong mắt đối phương.
Ở trong vương thất, huynh đệ là huynh đệ thế nào, hơn nữa lại tranh đoạt, thắng làm vua thua làm giặc.
“Thập tam đệ, câu trả lời của ngươi?” Nam tử thu hồi Dạ Minh Châu, nhàn nhạt hỏi.”Nhị ca, sắc trời không còn sớm, ta nên trở về phủ.” Thiếu niên hiển nhiên không có ý định trả lời, tùy tiện chuyển đề tài.
“Đúng vậy a, sắc trời đích thực là không còn sớm.” Nam tử chậm rãi gật gật đầu, liếc sắc trời ngoài cửa sổ một cái nói, “Ngươi đã phải về phủ, ta đây cũng không giữ ngươi.”
Ngôi vị vương giả, đến tột cùng là ai có thể đi lên đây? Mà ngoài cửa sổ, chính là mặt trời chói chang nhô lên cao. (Hơ hơ, đây chính là cái gọi là “sắc trời không còn sớm” a)
———————–o———————–
“Tiểu… Tiểu thư bỏ nhà đi!” Tiếng kêu thê lương vang dội trong đại viện Hách gia, một bà vú tuổi chừng bốn mươi lảo đảo xông vào đại đường Hách gia.
Phốc! Trà xanh trong miệng toàn bộ phun ra, đại gia trưởng Hách gia, Hách lão gia tử, không kịp lau nước trà trên mặt, chỉ cật lực nhìm chằm chằm bà vú đã bổ nhào té trên mặt đất, khóc ầm ầm, “Ngươi nói gì? Vú Trương!” Hắn hoài nghi mình vừa rồi nghe lầm.
“Tiểu thư để thư lại bỏ nhà đi!” Vú Trương nước mắt nước mũi hỗn độn, không quên đấm đấm ngực, biểu hiện mình là cỡ nào… Ách, thương tâm.
“Đi? Nàng đi như thế nào! Không phải là mỗi ngày có nha hoàn ở ngoài gác đêm sao?” Một bên Hách Xa chen lời nói. Hách Xa, con lớn nhất của Hách lão gia tử, cũng là phụ thân của Hách Thiên Hương.
“Bẩm Đại lão gia, là có nha hoàn, bất quá đêm hôm qua, tiểu thư kêu đói bụng, đuổi nha hoàn xuống phòng bếp. Sau khi nha hoàn từ phòng bếp trở về, gõ cửa không thấy tiểu thư trả lời, còn tưởng tiểu thư ngủ, không phát hiện ra.” Vú Trương lau nước mắt một cái nói. Tiểu thư a, làm sao ngươi có thể quyết bỏ lại vú nuôi ngươi như thế đâu? Muốn đi, ít nhất cũng phải màng vú Trương đi cùng a.
“Thủ vệ gác cửa đâu, làm sao không có phát giác?” Đại lão gia hỏi xong, đổi thành Nhị lão gia.
“Này…” Vú Trương muốn nói lại thôi.
Ở Hách gia, võ công tiểu thư duy nhất có thể ra tay cũng chỉ có khinh công. Nếu thật sự có ý muốn chạy trốn, như thế nào lại bị những thủ vệ gác cửa như thế kia bắt được?
“Thư nàng để lại kia nói cái gì?” Ngồi trên ghế Tam lão gia kềm nén không được, đứng lên, tiến tới một bước hỏi.
“Nga, ở chỗ này!” Vú Trương vội vàng đem một tờ giấy nhăn không nhìn được hình thức từ trong lòng đưa ra. Lá thư để lại này, vẫn là nàng thật vất vả từ trong góc tìm được, hiển nhiên tiểu thư sau khi viết xong, vo thàng một cục ném sang một bên.
Tam lão gia nhận lấy cục giấy mở ra, mấy lời ít ỏi, cho thấy tâm ý kiên quyết của người trốn đi ——
“Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo” (người quân tử thích tiền tài, nhưng trước hết phải có đạo lý)
Thề không làm tặc!
Thiên Hương
Mấy chữ cong vẹo, nói có bao nhiêu khó coi thì bấy nhiêu khó coi, giống như không thể xuất phát từ tay của đại gia khuê tú. Tam lão gia lắc đầu thở dài một tiếng, còn chưa kịp phát biểu ý kiến, tờ giấy trong tay đã bị Hách lão gia tử một phen đoạt lấy.
“…” Hách lão gia tử nhìn hồi lâu, sững sờ không cách nào nhận ra, “Thiên Hương viết đây là chữ gì a?”
Không ngại học hỏi kẻ dưới, đây là nguyên tắc làm người cơ bản.
“Phụ thân, Thiên Hương viết đây là ‘Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo’, còn có…” Tam lão gia vừa nói vừa nhìn, thật cẩn thận nói, ” ‘Thề không làm tặc’.” Hắn cố gắng thuật lại mấy chữ hắn vừa thấy.
Không phải phụ thân mắt già mờ mịt, trời biết, chữ cô cháu gái này của hắn có bao nhiêu khó phân biệt, nếu không phải hắn bình thường nhìn thấy nhiều, chỉ sợ giờ phút này cũng không nhận ra được.
“Cái gì?” Rống to một tiếng, Hách lão gia tử chỉ kém chút không có tại chỗ đem cục giấy vo thành bụi phấn. Tặc tặc tặc! Tặc bình thường có thể cùng Hách gia đánh đồng sao? Bọn họ Hách thị nhất môn, dẫu gì cũng là thần thâu a. (Thần thâu hay tiểu thâu, suy đi tính lại cũng vẫn là trộm thôi mà)
“Phụ thân bớt giận!”
“Lão gia bớt giận!” Một đám người chung quanh đều vang lên tiếng hít thở sâu.
“Tức cái gì tức, lập tức đem người tìm về cho ta!” Hắn mãnh liệt xuy đám người đang giương mắt nhìn, chỉ lên mặt ba đứa con trai mắng, “Cũng tại các ngươi, bình thường quá sủng ái nàng, làm cho nàng không biết trời cao đất rộng, bây giờ thì tốt lắm, cưng chiều thành họa, ta xem các ngươi làm sao thu thập!” Này… người bình thường cưng chiều Thiên Hương nhất, lão gia tử đi. Con trai thứ ba Hách gia hai mắt nhìn nhau, trong lòng nói thầm. Bất quá ai bảo Hách gia thế hệ này chỉ có một mình Thiên Hương là nữ oa đâu, cho nên hẳn là rất cưng chiều. Kết quả là, một khắc sau, Hách gia toàn lực xuất động nhân mã, tìm Hách Thiên Hương. Lại kết quả là, một tháng sau, nha môn quan phủ dán cáo truy tìm Hách tiểu thư, tiền thưởng một ngàn lượng hoàng kim.
“Hắt xì!” Trên đường hẹp quanh co, thiếu nữ mặc một thân quần sam vàng nhạt không nhịn được hắt hơi một cái, lập tức móc ra khăn tay, xoa xoa lỗ mũi.
“Có người thất lễ đang nói bậy ta đi.” Thiếu nữ tự nhủ, quay đầu nhìn bốn phía một chút. Bụi cỏ dại mọc chọc trời, bên tai chỉ có âm thanh gió thổi qua cành lá. Rất ít nữ tử một mình đi đường núi, lý do không có gì hơn là sợ gặp phải nguy hiểm. Mặc dù hiện tại thiên hạ Thái Bình, nhưng sơn tặc giặc cỏ không phải không có. Mỗi lần đi đường núi, một đại gia đình thường mời hộ vệ, bảo vệ an toàn, mà tiểu gia đình, thì mấy người tụ cùng một chỗ lên núi, lấy lực lượng nhiều người làm chân lý.
Cho nên nói, thiếu nữ đi một mình ở trên sơn đạo này, thật sự là… rất kỳ quái.
“Luôn nghe cha nói đi đường núi phải cẩn thận đạo phỉ, nhưng bây giờ nhìn lại, tựa hồ cũng không có gì nguy hiểm đi.” Đi mệt, thiếu nữ chọn lấy một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, thuận tiện lấy tay làm quạt, quạt đầu đầy mồ hôi nóng. Gương mặt trái xoan, đôi mắt như nước, còn có đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, không phải Hách Thiên Hương thì là ai? Mặc dù hiện trên người có chút chật vật: quần sam màu vàng nhạt có mấy vết bùn bẩn, mái tóc đen nhánh, chỉ chải kiểu tóc thôn cô đơn giản nhất, màu da trắng nõn trong hai tháng này đã phơi thành màu mật ong. Bất quá không sao cả, hành tẩu giang hồ, làm sao bận tâm được nhiều như vậy. Rời nhà đã hơn hai tháng, cũng may bạc nàng mang đi còn chưa xài hết, bình thường áo cơm lộ phí thật cũng không phải lo lắng nhiều lắm.
Hách Thiên Hương vừa xem xét cảnh trí ven đường, vừa đếm mây trên trời, thời điểm cả người đang buồn ngủ, đột nhiên nghe được một trận ầm ỹ như có giọng nói.
“Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn từ đây qua núi, lưu lại tiền mãi lộ!” Ai? Không phải đâu! Cái mông vừa trượt, Hách Thiên Hương cả người từ trên hòn đá té trên mặt đất, “Các ngươi là ai?” Không cần lịch sự xoa cái mông đứng lên, nàng hỏi ba đạo tặc đột nhiên từ trong rừng cây nhảy ra.
“Sơn tặc!” Một kẻ đầu lĩnh lạnh lùng nói, hai mắt “lấp lánh hữu thần” nhìn chằm chằm… bao quần áo trên lưng Hách Thiên Hương, “Nhanh lên một chút đem tài vật trên người giao ra đây, chúng ta còn có thể tha cho ngươi khỏi chết.” Đã chừng mấy ngày không ai lên núi, khó được có một người, mặc dù không phải là dê béo, nhưng có còn hơn không a.
Thì ra cha nói là sự thật. Giang hồ hiểm ác a! Hách Thiên Hương mặt trắng như giấy, nhìn đại đao sáng quắc trong tay hắn. Đao này —— thật giống như thực sắc bén, nếu không cẩn thận chém tới nàng, chỉ sợ không chết cũng đi nửa cái mạng. Hơn nữa nhìn ba người này, lưng hùm vai gấu, thật sự đánh nhau sợ rằng mình phải chịu thiệt đi. Dù sao, võ công của nàng thật sự là quá tệ.
“Ta cấp, ta cấp là được đi?” Hách Thiên Hương cắn răng gật đầu nói. Tổ huấn gia tộc, hảo hán không ăn mệt trước mắt.
“Vậy lấy ra nhanh một chút!” Mục tiêu hợp tác, hiển nhiên làm cho đối phương có chút hài lòng.
Được rồi, nàng lấy! Tay nhỏ vươn vào bao quần áo, đào a đào, móc hồi lâu, cuối cùng móc ra một túi tiền thêu hoa sen. Rầm! Túi tiền mở ra, một túi bạc vụn rơi trên mặt đất. Một lượng, hai lượng, ba lượng… Hách Thiên Hương đếm trong lòng ai oán cái bất hạnh của mình. Có Trời biết, nếu là không có những thứ này, nàng sau này còn thế nào xông xáo giang hồ a? Chẳng nhẽ phải gia nhập Cái Bang, một đường ăn xin đi.
“Nhanh lên một chút, ngươi đếm xong chưa?” Một trong mấy tên đại hán kia không nhịn được hỏi.
“Tốt lắm, tốt lắm, tổng cộng là mười lăm lượng bạc.” Tốt xấu gì nàng cũng là người bị cướp, bọn họ không thể tôn trọng nàng một chút sao? Đem bạc túm trong tay, nàng từng bước đi về phía ba người.
“Lấy ra!” Đã đợi không kịp, đại hán cầm đầu cất bước tiến lên, chuẩn bị đem bạc trong tay nàng đoạt lấy.
“Đợi… Chờ một chút nữa!” Nàng sau này vừa lui, tránh được bàn tay to tráng kiện kia, “Tráng sĩ này, chúng ta có thể thương lượng chút hay không, các ngươi cầm mười lượng bạc, để lại năm lượng bạc cho ta làm lộ phí.” Nàng cò kè mặc cả, ánh mắt lưu luyến trên bạc trong tay.
“Nói nhảm nhiều vậy!” Trừng mắt lên, tay thô lại muốn đưa tới đoạt bạc
“Đợi một chút!” Lần này lên tiếng không phải Hách Thiên Hương, mà là một trong số sơn tặc, “Đại ca, ngươi nhìn nha đầu này có cảm giác có chút quen mắt hay không a?”
“Nhìn quen mắt? Nói như thế nào?” Đại hán sửng sốt, có chút không kịp phản ứng.
“Chính là chúng ta mấy ngày trước ở dưới chân núi xem bố cáo a, nha đầu này cùng bức họa trên bố cáo có điểm giống.” Hai con mắt nhỏ trên dưới cẩn thận xem kỹ Hách Thiên Hương, hắn vừa nói. Thật là càng nhìn càng giống a.
“Nga? Bố cáo ngươi có giật xuống hay không?” Đại hán hỏi.
“Có lấy có lấy, ta đây tìm.” Phàm là bố cáo tiền thưởng có thể bắt được, bọn họ cũng sẽ bóc một tòe, chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Đang khi nói chuyện, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một chồng bố cáo, từ đó rút ra một tờ, “Đại ca, chính là cái này.”
Vung tay lên, đại hán cầm bố cáo, nhìn bức họa trên bố cáo một chút, lại nhìn thiếu nữ trước mắt một chút.
“Cũng thật là có mấy phần tương tự a.” Trừ quần áo cùng kiểu tóc, khí chất cũng không khác lắm.
Bố cáo? Cái gì bố cáo? Hách Thiên Hương chớp mắt mấy cái, sau đó đột nhiên đi lên trước, nhìn nhìn bức họa trên bố cáo. Môi đỏ mọng thản nhiên, phong thái xước tuyệt, người trong lúc nhăn mày cười có mấy phần ưu nhã vui vẻ.
Nữ nhân cầm khăn gấm trong tay, nhìn những bông hoa màu hồng ngoài cửa sổ. Cảnh đẹp như vậy, giàu sang như vậy, nhưng nụ cười của nàng càng ngày càng ít. Ban đầu, nàng cũng đã từng là một thiếu nữ ngây thơ, ngây thơ đến mức không biết cái gì gọi là tranh đấu với nhau, không biết cái gì gọi là lòng người không thể dò. Dung mạo tuyệt thế, nhưng bất quá lúc này cũng dần dần mất đi. Sự cưng chiều của nam nhân của nàng, trong mắt hắn, những thứ quyến luyến kia đã càng ngày càng ít, ít đến mức làm cho nàng cảm thấy khẩn cầu tình yêu của hắn thật là một việc hèn mọn.
“Mẫu phi!” Thân ảnh nho nhỏ nhảy đến trước mặt nữ nhân, khiến cho gương mặt sầu bi của nàng giương lên chút ít ý cười.
“Vụ nhi.” Nữ nhân kéo tay tiểu nam hài lên, ôm hắn ngồi một bên trên giường, “Buổi sáng có đi thỉnh an phụ hoàng ngươi không?” Nữ nhân hỏi.
“Đã thỉnh qua.” Tiểu nam hài gật đầu.
“Vâyh phụ hoàng ngươi có nói gì không?”
“Không có.” Đầu nhỏ suy nghĩ một chút đáp, “Phụ hoàng đang xem tấu chương, cho nên liền kêu ta lui.”
Sắc mặt kiều mỵ ảm đạm, móng tay bén nhọn của nữ nhân đau nhói đâm vào lòng bàn tay của mình. Đúng vậy a, ở trong hậu cung, nàng chỉ là một nữ nhân bình thường thôi, không có gia thế hùng hậu, cũng không xinh đẹp đến mức làm người ta say đắm. Nam nhân của nàng tâm tư quá lớn, lớn đến chứa nổi toàn bộ thiên hạ, mà tâm tư của nàng thì quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ muốn bảo vệ một ít hạnh phúc. Được sắc phong là phi, đơn giản bởi vì vận khí của nàng tốt, mang long chủng, mẫu bằng tử quý (mẹ vinh nhờ con) mà thôi. Nàng không phải hoàng hậu, cũng không phải quý phi người thân thế lực khổng lồ, cho nên Vụ nhi chưa bao giờ nhận được sự coi trọng của Hoàng Thượng.
“Mẫu phi, người làm sao vậy?” Tiểu nam hài chú ý tới sắc mặt ảm đạm của nữ nhân, kỳ quái hỏi.
“Không có gì.” Nàng miễn cưỡng cười một tiếng, lấy khăn gấm trong tay lau mồ hôi trên đầu thằng bé, “Làm sao đầu đầy mồ hôi, lại đi chơi đùa rồi?”
“Ân.” Khuôn mặt tiểu nam hài tươi cười, “Ta thỉnh an Phụ hoàng xong, ở ngự hoa viên gặp Nhị ca, Thất ca nên cùng bọn họ chơi đùa. Bọn họ nói cả ngày chỉ ở trong thư phòng nghe phu tử giảng bài, nghe đã lâu, đầu như rỉ sắt rồi.”
Nữ nhân thu tay lại, trầm mặc một lát, “Vậy ngươi thích những huynh đệ này không?” Nàng nhìn con chằm chằm hỏi.
“Thích!” Đầu tiểu nam hài nặng nề điểm một cái.
“Nhưng ngươi lại không thể thích.”
“Tại sao? Mẫu phi, ngươi nói thật kỳ quái.” Trong ánh mắt ngây thơ thoáng nghi ngờ, hắn khó hiểu.
“Bởi vì ngươi không có tư cách thích.” Nàng vỗ vỗ đầu của hắn, nhẹ vuốt vuốt tóc hắn, “Cá tính của ngươi vốn không thích hợp tranh đoạt, sinh nhầm vào nhà đế vương. Huynh đệ ngươi yêu thích, là người tương lai có thể lên làm hoàng đế, cho nên, ngươi không thể thích bọn họ, bởi vì ai cũng có thể ở sau lưng đâm ngươi một đao.”
“Ta… Ta không hiểu.” Ánh mắt nặng nề của nữ nhân khiến cho tiểu nam hài không khỏi run rẩy, “Tại sao mẫu phi luôn nói với ta những lời kỳ quái này?”
“Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể giữ được tính mạng ở nơi hoàng cung này, hiểu chưa?” Nữ nhân nghiêm túc nói, “Vụ nhi, không nên dễ dàng tin tưởng bất kì kẻ nào, ở nơi hoàng cung này, người ngươi có thể tin tưởng, người ngươi có thể dựa vào, chỉ có một mình ngươi.” Ngây thơ không thích hợp ở trong hoàng cung này, những năm ở trong cung, đối với đạo lý này, nàng đã hiểu được rất nhiều.
“Nhưng…” Tiểu năm hài há miệng. Muốn hiểu ý tứ của những lời này, đối với tuổi của hắn mà nói, còn quá sớm.
“Cho nên Vụ nhi, mau mau lớn lên đi, chỉ có trưởng thành, ngươi mới có đầy đủ năng lực bảo vệ mình.
“Vậy chẳng lẽ mẫu phi cũng không tin bất kì ai sao?”
“Đúng vậy a, mẫu phi không tin.” Nữ nhân chua xót cười một tiếng. Ở trong mắt phụ huynh, nàng là một con cờ có thể lợi dụng, ở trong mắt phu quân, nàng chỉ là một trong số vô vàn giai nhân trong hậu cung của hắn, một trong những người mẹ của rất đông những hoàng tử của hắn.
“Mẫu phi cũng không tin phụ hoàng sao?”
“Ta…” Môi đỏ mọng khẽ mở, lại nghe được thanh âm từ ngoài cửa sổ truyền tới: “Có thích khách!” Thanh âm kia, là từ trước Thừa điện truyền đến! Không tin… hai chữ trong miệng nữ nhân hóa thành tiếng gió, không thể nghe được, nhưng vẫn truyền vào trong tai tiểu nam hài, sau đó hắn thấy mẫu phi của hắn, như một đoàn liệt hỏa chạy ra khỏi tẩm điện, hướng ngoài phòng chạy đi. Mẫu phi… Nàng không tin phụ hoàng sao? Nam hài tâm tình rung động, không cách nào thừa nhận sự thật này. Nhưng hắn không biết, đây là lần nói chuyện cuối cùng của mẫu phi với hắn. Sau đó, sau một lúc lâu, hắn thấy mẫu phi nằm trong vũng máu, khuôn mặt tuyệt mỹ không có chút huyết sắc, tái nhợt như một tờ giấy trắng. Mà phụ hoàng kia trên người là xiêm y vàng tươi thì dính đầy máu đỏ, đỏ cùng vàng hòa lẫn vào nhau làm mắt hắn đau nhói. Sau đó, hắn đã biết mẫu phi vì cứu phụ hoàng mà phi thân tới đỡ một kiếm của thích khách. Tất cả mọi người khen ngợi mẫu phi của hắn, chẳng qua là trong những người này, có bao nhiêu là thật tâm thành ý, lại có bao nhiêu âm thầm đắc ý đây, hoặc là có chút hả hê? Sau đó, hắn còn chứng kiến phụ hoàng ở trước linh đường của mẫu phi, nhìn chăm chú vào mặt mẫu phi rất lâu, giống như là lần đầu tiên chân chính nhìn thấy rõ mẫu phi, tầm mắt kia, cơ hồ muốn xuyên thấu quan tài. Mẫu phi được truy phong là quý phi, mà hắn, cũng nhận được sự sủng ái chưa bao giờ nhận được của Phụ hoàng. Nhưng mẫu phi… người không phải đã nói người không tin phụ hoàng sao? Vậy tại sao còn muốn thay phụ hoàng chặn một kiếm kia đâu? Chẳng lẽ tính mạng của phụ hoàng trong lòng người, còn quan trọng hơn tính mạng của chính mình sao?
Nếu vậy, vậy kia là cái gì đâu? Ngây thơ, thật sự ngây thơ là ai đâu? Mẫu phi, cứu phụ hoàng là ngươi một lần dùng hết ngây thơ cuối cùng của cả đời người sao! Một lần cuối cùng… Ngây thơ…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ta gặp ngươi, không biết là bất hạnh của ngươi hay bất hạnh của ta, có lẽ trong thăm thẳm tối tăm, ta cả được là cái gánh nặng xui xẻo trên lưng ngươi.
Cho nên ta rất trịnh trọng cảnh cáo ngươi, thật sự nga!
Không cho phép ngươi cho ta phiền toái, tiểu quỷ!
Ta —— Hách Thiên Hương, sinh không gặp thời.
Nếu là sinh ở thời loạn, có lẽ sẽ không có nhiều người trông coi ta như vậy. Dù sao thời loạn nha, người người đều tự bảo vệ, phải tránh họa, làm gì có nhiều người để ý như vậy a.
Nhưng tiếc nuối là, ta mạn phép sinh ra ở thời buổi thái bình.
Trước khi ta ra đời một trăm năm, gia tộc Thiệu thị bình thiên hạ. Bình nội loạn, an bên giới, chiến tích rõ ràng, thành lập Thiệu thị vương triều xưa nay chưa có.
Mà ta, thật bất hạnh sinh ra tại Hách gia, ngoài mặt là thương gia bình thường, trên thực tế là thần thâu thế gia trong gia tộc. (thâu = trộm. Thần thâu là thần trộm ý)
Ta là ta phản đối cái việc trộm đồ này.
Cũng không phải là không có bạc mua, làm sao nhất định phải trộm đâu? Mất mặt chưa nói đến, phải là không cẩn thận bị bắt được, không chừng còn phải đi ăn cơm đại lao. Huống chi hiện tại thiên hạ Thái Bình, muốn cướp của người giàu chia cho người nghèo, cũng khó tìm đối tượng.
Cho nên, ta trước nay chủ trương một lỹ luận vĩ đại “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo” (người quân tử thích tiền tài, nhưng trước hết phải có đạo lý), chỉ tiếc toàn bộ gia tộc không ai chịu nghe ta.
Gia gia nói ta là kỳ tài luyện võ.
Phụ thân nói ta tuy thân là nữ nhi, nhưng lại không kém nam nhi chút nào.
Ta biết, đó là bọn họ Vương bà bán dưa (tự bán tự khen), mèo khen mèo dài đuôi đâu. Không phải ta nói, Hách gia trong thành Tô Châu coi như là đại gia tộc, khai chi tán diệp (con đàn cháu đống), công việc Hách gia từ trước đến nay làm rất khá. Sinh ra con nít, mười trong đó có chín nam hài. Mà còn dư lại một cái nữ hài kia. Đương đương đương! Cũng chính là ta.
Vật hiếm là vật quý. Những lời này ta là tin tưởng. Ít nhất ta đây mười mấy năm qua đã nhận thức được rất rõ ràng. Người của cả một đại gia tộc, bước đi sợ ta té, uống nước sợ ta sặc, ăn cái gì cũng sợ ta nghẹn. Ai, bọn họ lúc nào mới có thể hiểu, ta thật ra không hy vọng mọi người “bảo vệ” ta như vậy?
Bất quá, căn cứ vào tín điều “người không phạm ta, ta không phạm người”, chỉ cần người trong nhà không phải quá trông coi ta, ta cũng an phận sống là được. Nhưng cuộc sống trôi qua quá an nhàn, lão thiên gia cũng không có gì để xem.
Năm mười sáu tuổi ấy, ta trong một lần vô ý nghe được gia gia tính toán để cho ta thừa kế cả Hách gia.
Trời ạ! Còn cái này!
Ta bị dọa cho sợ đến thiếu chút nữa u mê. Ngày đó, ban đêm liền lăn một vòng thu thập xong bao quần áo, thuận tiện mang theo ít bạc, vỗ vỗ cái mông, rời Hách gia. Rời Hách gia, đối với ta mà nói là chuyện tốt, ít nhất sẽ không có nhiều người trông coi ta như vậy.
Bất quá —— ta sau này nên như thế nào sống được đây? Thân thể của ta không nhất nghệ tinh (không nghề nghiệp), chữ nghĩa nhận biết một chút, bất quá chữ viết ra, đủ để sư phó dạy ta luyện chữ phải bi phẫn; cầm kỳ thư họa nha, ta là có học lướt qua, nhưng mọi thứ không tinh; về phần võ công, biết cũng chỉ công phu mèo cào ba chân chạy trối chết.
Bất quá bất kể cuộc sống tương lai như thế nào, lòng ta đã quyết định, đó chính là —— tuyệt đối không làm tiểu thâu! (tiểu trộm)
Bởi vì nghề nghiệp đó thật sự là không có tiền đồ a!
Vương triều Thiệu Thị truyền tới hoàng đế Thiệu Trùng Văn lúc này đã là đời thứ tư, xưng là Nguyên đế. Nguyên đế nhiều con, hậu cung ba nghìn mỹ nhân, sinh đến mười lăm hoàng tử cùng mười bảy công chúa. Đột nhiên trong đó lộn xộn, dân chúng thiên hạ cũng có thể hiểu được. Nhiều con, cũng đại biểu tranh đoạt ngôi vị hoàng đế kịch liệt, nhất là Nguyên đế tuổi tác đã cao, nhưng chậm chạp không lập Thái tử, làm cho trong triều suy đoán rối rít, trong lúc đó các hoàng tử lại tranh đấu gay gắt.
Phòng khách rộng rãi, gia cụ làm từ gỗ tử đàn, nhìn qua quý khí mà nhã trí (lịch sự tao nhã). Hai người, một ngồi, một thì chắp tay đứng, quan sát tranh chữ treo trên tường.
“Thập tam đệ, nghe nói ngươi muốn đi Lạc Dương xem dân tình?” Một lúc lâu, nam tử ngồi trên ghế rốt cục mở miệng hỏi. Âm lượng không lớn, nhưng đủ để cho đối phương nghe rõ.
“Chưa nói tới thị sát dân tình, chẳng qua là nghe nói Lạc Dương sắp cử hành đại hội võ lâm, cho nên tính tham gia náo nhiệt thôi.” Thiếu niên xoay người lại, khẽ mỉm cười hồi đáp, chính là trong đôi mắt lại hiện lên một tia lành lạnh.
“Là sao?” Nam tử cầm lên một viên Dạ minh châu hiếm thấy trên bàn, để trong lòng bàn tay thưởng thức, “Ta vẫn cho là thập tam đệ thích thanh tĩnh, không nghĩ tới thập tam đệ thì ra cũng là người thích tham gia náo nhiệt.”
“Trong cung nhàm chán, cho nên mới tính đi chung quanh một chút, học hỏi chút kiến thức.”
“Như vậy ——” tiếng nói ngừng lại, nam tử mở lòng bàn tay ra, để cho Dạ minh châu đầy đủ hiện ra trước mặt thiếu niên, “Thập tam đệ cảm thấy viên Dạ Minh Châu này thế nào?”
“Rất đẹp.”
Nam tử gật đầu, “Đồ vật đẹp, cũng luôn là vật khó làm.” Nhưng ngay sau đó lại nói, “Thập tam đệ lại cảm thấy ngôi vị Thái tử thế nào?” Giọng nói thoải mái, giống như chẳng qua đang nói một chuyện cực kỳ bình thường.
Một câu gửi ra, nhất thời trên đại đường lại là một mảnh trầm mặc.
Hai người, đều nhìn kỹ đối phương, giống như là muốn nhìn rõ ý đồ trong mắt đối phương.
Ở trong vương thất, huynh đệ là huynh đệ thế nào, hơn nữa lại tranh đoạt, thắng làm vua thua làm giặc.
“Thập tam đệ, câu trả lời của ngươi?” Nam tử thu hồi Dạ Minh Châu, nhàn nhạt hỏi.”Nhị ca, sắc trời không còn sớm, ta nên trở về phủ.” Thiếu niên hiển nhiên không có ý định trả lời, tùy tiện chuyển đề tài.
“Đúng vậy a, sắc trời đích thực là không còn sớm.” Nam tử chậm rãi gật gật đầu, liếc sắc trời ngoài cửa sổ một cái nói, “Ngươi đã phải về phủ, ta đây cũng không giữ ngươi.”
Ngôi vị vương giả, đến tột cùng là ai có thể đi lên đây? Mà ngoài cửa sổ, chính là mặt trời chói chang nhô lên cao. (Hơ hơ, đây chính là cái gọi là “sắc trời không còn sớm” a)
———————–o———————–
“Tiểu… Tiểu thư bỏ nhà đi!” Tiếng kêu thê lương vang dội trong đại viện Hách gia, một bà vú tuổi chừng bốn mươi lảo đảo xông vào đại đường Hách gia.
Phốc! Trà xanh trong miệng toàn bộ phun ra, đại gia trưởng Hách gia, Hách lão gia tử, không kịp lau nước trà trên mặt, chỉ cật lực nhìm chằm chằm bà vú đã bổ nhào té trên mặt đất, khóc ầm ầm, “Ngươi nói gì? Vú Trương!” Hắn hoài nghi mình vừa rồi nghe lầm.
“Tiểu thư để thư lại bỏ nhà đi!” Vú Trương nước mắt nước mũi hỗn độn, không quên đấm đấm ngực, biểu hiện mình là cỡ nào… Ách, thương tâm.
“Đi? Nàng đi như thế nào! Không phải là mỗi ngày có nha hoàn ở ngoài gác đêm sao?” Một bên Hách Xa chen lời nói. Hách Xa, con lớn nhất của Hách lão gia tử, cũng là phụ thân của Hách Thiên Hương.
“Bẩm Đại lão gia, là có nha hoàn, bất quá đêm hôm qua, tiểu thư kêu đói bụng, đuổi nha hoàn xuống phòng bếp. Sau khi nha hoàn từ phòng bếp trở về, gõ cửa không thấy tiểu thư trả lời, còn tưởng tiểu thư ngủ, không phát hiện ra.” Vú Trương lau nước mắt một cái nói. Tiểu thư a, làm sao ngươi có thể quyết bỏ lại vú nuôi ngươi như thế đâu? Muốn đi, ít nhất cũng phải màng vú Trương đi cùng a.
“Thủ vệ gác cửa đâu, làm sao không có phát giác?” Đại lão gia hỏi xong, đổi thành Nhị lão gia.
“Này…” Vú Trương muốn nói lại thôi.
Ở Hách gia, võ công tiểu thư duy nhất có thể ra tay cũng chỉ có khinh công. Nếu thật sự có ý muốn chạy trốn, như thế nào lại bị những thủ vệ gác cửa như thế kia bắt được?
“Thư nàng để lại kia nói cái gì?” Ngồi trên ghế Tam lão gia kềm nén không được, đứng lên, tiến tới một bước hỏi.
“Nga, ở chỗ này!” Vú Trương vội vàng đem một tờ giấy nhăn không nhìn được hình thức từ trong lòng đưa ra. Lá thư để lại này, vẫn là nàng thật vất vả từ trong góc tìm được, hiển nhiên tiểu thư sau khi viết xong, vo thàng một cục ném sang một bên.
Tam lão gia nhận lấy cục giấy mở ra, mấy lời ít ỏi, cho thấy tâm ý kiên quyết của người trốn đi ——
“Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo” (người quân tử thích tiền tài, nhưng trước hết phải có đạo lý)
Thề không làm tặc!
Thiên Hương
Mấy chữ cong vẹo, nói có bao nhiêu khó coi thì bấy nhiêu khó coi, giống như không thể xuất phát từ tay của đại gia khuê tú. Tam lão gia lắc đầu thở dài một tiếng, còn chưa kịp phát biểu ý kiến, tờ giấy trong tay đã bị Hách lão gia tử một phen đoạt lấy.
“…” Hách lão gia tử nhìn hồi lâu, sững sờ không cách nào nhận ra, “Thiên Hương viết đây là chữ gì a?”
Không ngại học hỏi kẻ dưới, đây là nguyên tắc làm người cơ bản.
“Phụ thân, Thiên Hương viết đây là ‘Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo’, còn có…” Tam lão gia vừa nói vừa nhìn, thật cẩn thận nói, ” ‘Thề không làm tặc’.” Hắn cố gắng thuật lại mấy chữ hắn vừa thấy.
Không phải phụ thân mắt già mờ mịt, trời biết, chữ cô cháu gái này của hắn có bao nhiêu khó phân biệt, nếu không phải hắn bình thường nhìn thấy nhiều, chỉ sợ giờ phút này cũng không nhận ra được.
“Cái gì?” Rống to một tiếng, Hách lão gia tử chỉ kém chút không có tại chỗ đem cục giấy vo thành bụi phấn. Tặc tặc tặc! Tặc bình thường có thể cùng Hách gia đánh đồng sao? Bọn họ Hách thị nhất môn, dẫu gì cũng là thần thâu a. (Thần thâu hay tiểu thâu, suy đi tính lại cũng vẫn là trộm thôi mà)
“Phụ thân bớt giận!”
“Lão gia bớt giận!” Một đám người chung quanh đều vang lên tiếng hít thở sâu.
“Tức cái gì tức, lập tức đem người tìm về cho ta!” Hắn mãnh liệt xuy đám người đang giương mắt nhìn, chỉ lên mặt ba đứa con trai mắng, “Cũng tại các ngươi, bình thường quá sủng ái nàng, làm cho nàng không biết trời cao đất rộng, bây giờ thì tốt lắm, cưng chiều thành họa, ta xem các ngươi làm sao thu thập!” Này… người bình thường cưng chiều Thiên Hương nhất, lão gia tử đi. Con trai thứ ba Hách gia hai mắt nhìn nhau, trong lòng nói thầm. Bất quá ai bảo Hách gia thế hệ này chỉ có một mình Thiên Hương là nữ oa đâu, cho nên hẳn là rất cưng chiều. Kết quả là, một khắc sau, Hách gia toàn lực xuất động nhân mã, tìm Hách Thiên Hương. Lại kết quả là, một tháng sau, nha môn quan phủ dán cáo truy tìm Hách tiểu thư, tiền thưởng một ngàn lượng hoàng kim.
“Hắt xì!” Trên đường hẹp quanh co, thiếu nữ mặc một thân quần sam vàng nhạt không nhịn được hắt hơi một cái, lập tức móc ra khăn tay, xoa xoa lỗ mũi.
“Có người thất lễ đang nói bậy ta đi.” Thiếu nữ tự nhủ, quay đầu nhìn bốn phía một chút. Bụi cỏ dại mọc chọc trời, bên tai chỉ có âm thanh gió thổi qua cành lá. Rất ít nữ tử một mình đi đường núi, lý do không có gì hơn là sợ gặp phải nguy hiểm. Mặc dù hiện tại thiên hạ Thái Bình, nhưng sơn tặc giặc cỏ không phải không có. Mỗi lần đi đường núi, một đại gia đình thường mời hộ vệ, bảo vệ an toàn, mà tiểu gia đình, thì mấy người tụ cùng một chỗ lên núi, lấy lực lượng nhiều người làm chân lý.
Cho nên nói, thiếu nữ đi một mình ở trên sơn đạo này, thật sự là… rất kỳ quái.
“Luôn nghe cha nói đi đường núi phải cẩn thận đạo phỉ, nhưng bây giờ nhìn lại, tựa hồ cũng không có gì nguy hiểm đi.” Đi mệt, thiếu nữ chọn lấy một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, thuận tiện lấy tay làm quạt, quạt đầu đầy mồ hôi nóng. Gương mặt trái xoan, đôi mắt như nước, còn có đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, không phải Hách Thiên Hương thì là ai? Mặc dù hiện trên người có chút chật vật: quần sam màu vàng nhạt có mấy vết bùn bẩn, mái tóc đen nhánh, chỉ chải kiểu tóc thôn cô đơn giản nhất, màu da trắng nõn trong hai tháng này đã phơi thành màu mật ong. Bất quá không sao cả, hành tẩu giang hồ, làm sao bận tâm được nhiều như vậy. Rời nhà đã hơn hai tháng, cũng may bạc nàng mang đi còn chưa xài hết, bình thường áo cơm lộ phí thật cũng không phải lo lắng nhiều lắm.
Hách Thiên Hương vừa xem xét cảnh trí ven đường, vừa đếm mây trên trời, thời điểm cả người đang buồn ngủ, đột nhiên nghe được một trận ầm ỹ như có giọng nói.
“Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn từ đây qua núi, lưu lại tiền mãi lộ!” Ai? Không phải đâu! Cái mông vừa trượt, Hách Thiên Hương cả người từ trên hòn đá té trên mặt đất, “Các ngươi là ai?” Không cần lịch sự xoa cái mông đứng lên, nàng hỏi ba đạo tặc đột nhiên từ trong rừng cây nhảy ra.
“Sơn tặc!” Một kẻ đầu lĩnh lạnh lùng nói, hai mắt “lấp lánh hữu thần” nhìn chằm chằm… bao quần áo trên lưng Hách Thiên Hương, “Nhanh lên một chút đem tài vật trên người giao ra đây, chúng ta còn có thể tha cho ngươi khỏi chết.” Đã chừng mấy ngày không ai lên núi, khó được có một người, mặc dù không phải là dê béo, nhưng có còn hơn không a.
Thì ra cha nói là sự thật. Giang hồ hiểm ác a! Hách Thiên Hương mặt trắng như giấy, nhìn đại đao sáng quắc trong tay hắn. Đao này —— thật giống như thực sắc bén, nếu không cẩn thận chém tới nàng, chỉ sợ không chết cũng đi nửa cái mạng. Hơn nữa nhìn ba người này, lưng hùm vai gấu, thật sự đánh nhau sợ rằng mình phải chịu thiệt đi. Dù sao, võ công của nàng thật sự là quá tệ.
“Ta cấp, ta cấp là được đi?” Hách Thiên Hương cắn răng gật đầu nói. Tổ huấn gia tộc, hảo hán không ăn mệt trước mắt.
“Vậy lấy ra nhanh một chút!” Mục tiêu hợp tác, hiển nhiên làm cho đối phương có chút hài lòng.
Được rồi, nàng lấy! Tay nhỏ vươn vào bao quần áo, đào a đào, móc hồi lâu, cuối cùng móc ra một túi tiền thêu hoa sen. Rầm! Túi tiền mở ra, một túi bạc vụn rơi trên mặt đất. Một lượng, hai lượng, ba lượng… Hách Thiên Hương đếm trong lòng ai oán cái bất hạnh của mình. Có Trời biết, nếu là không có những thứ này, nàng sau này còn thế nào xông xáo giang hồ a? Chẳng nhẽ phải gia nhập Cái Bang, một đường ăn xin đi.
“Nhanh lên một chút, ngươi đếm xong chưa?” Một trong mấy tên đại hán kia không nhịn được hỏi.
“Tốt lắm, tốt lắm, tổng cộng là mười lăm lượng bạc.” Tốt xấu gì nàng cũng là người bị cướp, bọn họ không thể tôn trọng nàng một chút sao? Đem bạc túm trong tay, nàng từng bước đi về phía ba người.
“Lấy ra!” Đã đợi không kịp, đại hán cầm đầu cất bước tiến lên, chuẩn bị đem bạc trong tay nàng đoạt lấy.
“Đợi… Chờ một chút nữa!” Nàng sau này vừa lui, tránh được bàn tay to tráng kiện kia, “Tráng sĩ này, chúng ta có thể thương lượng chút hay không, các ngươi cầm mười lượng bạc, để lại năm lượng bạc cho ta làm lộ phí.” Nàng cò kè mặc cả, ánh mắt lưu luyến trên bạc trong tay.
“Nói nhảm nhiều vậy!” Trừng mắt lên, tay thô lại muốn đưa tới đoạt bạc
“Đợi một chút!” Lần này lên tiếng không phải Hách Thiên Hương, mà là một trong số sơn tặc, “Đại ca, ngươi nhìn nha đầu này có cảm giác có chút quen mắt hay không a?”
“Nhìn quen mắt? Nói như thế nào?” Đại hán sửng sốt, có chút không kịp phản ứng.
“Chính là chúng ta mấy ngày trước ở dưới chân núi xem bố cáo a, nha đầu này cùng bức họa trên bố cáo có điểm giống.” Hai con mắt nhỏ trên dưới cẩn thận xem kỹ Hách Thiên Hương, hắn vừa nói. Thật là càng nhìn càng giống a.
“Nga? Bố cáo ngươi có giật xuống hay không?” Đại hán hỏi.
“Có lấy có lấy, ta đây tìm.” Phàm là bố cáo tiền thưởng có thể bắt được, bọn họ cũng sẽ bóc một tòe, chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Đang khi nói chuyện, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một chồng bố cáo, từ đó rút ra một tờ, “Đại ca, chính là cái này.”
Vung tay lên, đại hán cầm bố cáo, nhìn bức họa trên bố cáo một chút, lại nhìn thiếu nữ trước mắt một chút.
“Cũng thật là có mấy phần tương tự a.” Trừ quần áo cùng kiểu tóc, khí chất cũng không khác lắm.
Bố cáo? Cái gì bố cáo? Hách Thiên Hương chớp mắt mấy cái, sau đó đột nhiên đi lên trước, nhìn nhìn bức họa trên bố cáo. Môi đỏ mọng thản nhiên, phong thái xước tuyệt, người trong lúc nhăn mày cười có mấy phần ưu nhã vui vẻ.
/15
|