Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi

Chương 111: Yêu điên cuồng

/123


Edit: dark Angel

Khóe môi hắn hiện lên nét cười tà ác, một tay dùng sức xoa bóp đôi tuyết trắng lung linh, mềm mại.

“Không… Ngươi đừng như vậy… Thật sự là ta không có gì với hắn… Ngươi không cần đoán…” Nàng lắc lắc đầu, vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận như trước, đôi môi hồng bị cắn đến trắng bệch, cảm giác tê dại nổi lên thành từng cơn từ ngực nàng.

Giọng nói tà khí của hắn khẽ thổi bên tai nàng. “Không có gì? Hừ, vậy vết hôn trên cổ ngươi là gì? Hử? Ngươi nói xem!”

“Đừng… Ngươi đừng chạm nơi đó…” Nàng bối rối muốn chặn cái tay kia lại, nhưng thân thể lại không khống chế được mà run rẩy. Trong đầu đột nhiên hiện lên hai chữ, vết hôn? Chẳng lẽ là lưu lại lúc Kiệt Tây Tạp xâm phạm nàng? Khó trách hắn một mực chắc chắn nàng có gì cùng Kiệt Tây Tạp, thì ra dấu vết trên cổ nàng đã tiết lộ tất cả.

Nhìn bộ dáng thất thần của nàng, không vui vì bị bỏ qua đã tóm chặt tim hắn, ngón tay hắn bắt đầu dao động tùy ý không chút lưu tình, không đến một lát đã cảm giác được nàng run run trong ngực.

Nàng không tự giác mà cảm nhận bàn tay trong cơ thể, toàn thân càng ngày càng nóng, khô nóng không kìm chế được.

“A… Đừng… Cầu ngươi… Đừng…” Nàng như con mèo nhỏ mà gào thét cầu xin tha thứ với hắn, rốt cuộc nàng không chịu nổi tra tấn như vậy, nhịn không được mà nói ra tất cả. “Ta nói… Cái gì ta cũng nói cho ngươi… Là hắn muốn chạm vào ta, nhưng… Nhưng ta đã chạy thoát… Ngươi phải tin ta… Thật sự chúng ta không có gì… Thật sự…”

“Hắn chạm vào chỗ nào của ngươi? Ngươi nói…” Lửa giận đố kỵ cháy trong mắt hắn, hận không thể đem tất cả trước mắt đốt thành tro tàn. “Bổn vương muốn kẻ nào có ý đồ nhúng chàm sở hữu của bản vương tử đều phải trả giá nặng nề.”

“Không có… Ta nói không có… Hắn không có đụng tới ta… Ta đã chạy ra đến đây…” Hai vai nàng co rúm lại, thề thốt phủ nhận, nàng không dám tưởng tượng nếu hắn biết Kiệt Tây Tạp làm ra chuyện khinh bạc nàng hơn thế, hiện tại hắn có thể giết nàng hay không. Cho nên hiện tại nàng quyết tâm, quyết không thể nói chân tướng cho hắn.

“Tốt nhất ngươi nên nói là sự thật, bằng không bổn vương sẽ giết chết các ngươi.” Hắn nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, lực đạo nắm ở eo nhỏ càng tăng thêm.

Xương cốt ở lưng như đang phát ra kháng nghị không tiếng động, nàng khó chịu mà nhúc nhích cả người. “Đừng… Đừng dày vò ta… Ngươi có nhiều nữ nhân như vậy… Vì cái gì mà còn muốn đùa giỡn ta…”

“Ngươi không biết sao? Vậy để cho bổn vương tử nói cho ngươi…” Hắn tà ác cười khẽ, bàn tay nóng bỏng như mang theo lửa chậm rãi chạy dọc theo đường cong lung linh, khiến cho toàn thân nàng run rẩy từng đợt. “Hiện tại ngươi biết chưa? Thân thể của ngươi đang hoan nghênh bổn vương ? Nó thành thật hơn ngươi.”

Từng trận vui thích khó nhịn như là điện chạy dọc người nàng, loại kích tình hoàn toàn xa lạ với nàng khiến cho cả người nàng vô lực, dưới sự khiêu khích cùng dụ hoặc đầy nam tính của hắn, nàng cảm giác được phòng bị của mình đang tan rã từng tấc từng tấc một.

Hắn đã mất đi kiên nhẫn, thình lình tách hai chân nàng ra, không cho nàng bất cứ cơ hội chống cự gì, thắt lưng hạ xuống, nơi sưng lên tràn trề hoàn toàn xuyên qua người nàng, vọt mạnh vào trong, mỗi một lần chạm vào, đều đâm sâu vào trong cơ thể nàng.

“A… Đau… Đau quá… Đừng cử động… Xin ngươi đừng cử động…” Nàng không khỏi kêu thảm thiết, nắm chặt cánh tay hắn, đâm sâu vào thịt, đau đớn vì xé rách khiến cho toàn thân nàng cứng ngắc trong nháy mắt, mồ hôi chảy ra như tắm. Nơi riêng tư nhỏ hẹp bị bắt chống đỡ đến cực hạn, mỗi động tác của hắn đều khiến nàng đau đớn khó nhịn. “Đừng… Đừng cử động mạnh như vậy…”

“Nói cho bổn vương biết vì sao ngươi trốn đi? Ngươi đến hành cung của Kiệt Tây Tạp làm gì? Chỉ để trốn tránh bổn vương sao? Hay là các ngươi cũng làm chuyện thân mật như vậy, hử? Ngươi nói!” Động tác của hắn mạnh mẽ tàn bạo, phát tiết lửa giận cuồng hận trong lòng.

Nước mắt chảy xuống trong im lặng, nàng biết hắn vẫn để ý nàng chạy đến hành cung của Kiệt Tây Tạp, hiện tại cầu xin tha thứ chỉ là phí công, chỉ có thể cắn răng chịu đựng sự hung ác của hắn, nàng cắn chặt môi đến chảy máu đỏ tươi, cố đè nén tiếng rên rỉ xuống.

Không… Không thể! Lòng của nàng không thể cúi đầu với hắn, hắn chiếm lấy thân thể của nàng, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ có được trái tim của nàng. Một khi khuất phục, nàng sẽ vĩnh viễn khuất phục, rốt cuộc không thể rời khỏi hắn.

Hắn chợt cúi đầu hút lấy vị tanh ngọt bên môi nàng, thấy nàng quật cường, nhất định không phát ra tiếng, khóe môi hắn hiện lên nụ cười lạnh đầy hận ý.

“Hừ, hôm nay bổn vương càng muốn ngươi biết, rốt cuộc là ngươi thuộc về ai? Là Kiệt Tây Tạp, hay là bổn vương tử. Ngươi không muốn phát ra tiếng sao? Vậy thì bổn vương phải khiến ngươi phát ra tiếng mới thôi.”

Hắn dùng lực đem thân thể xụi lơ của nàng cố định trong cánh tay, để nàng kề sát chính mình, tốc độ cuồng dã lại càng nhanh hơn.

Phía dưới không ngừng bị chấn động, thân thể mềm mại mới nếm thử *** sao có thể chịu đựng được sự đánh chiếm như vậy, tiếng rên rỉ không tự giác mà phát ra từ đôi môi đang cắn chặt.

“A a…”

Nàng xụi lơ dưới thân hắn, rên rỉ bất lực, khoái cảm mãnh liệt như thủy triều đánh tới, bao phủ nàng hoàn toàn, nàng đã không thể cự tuyệt cùng chống cự, đầu nàng càng ngày càng trống rỗng, chỉ có thể cảm giác được sung sướng của giao hoan dung hợp với hắn trong cơ thể nàng.

“Vì cái gì mà ngươi lần lượt muốn chạy trốn! Vì cái gì mà ngươi tình nguyện chạy tới bên Kiệt Tây Tạp, cũng không chịu thừa nhận bổn vương . Vì cái gì! Vì cái gì!”

Tiếng thở dốc cấp tốc của hắn vang lên bên tai nàng, nàng không ngừng thở dốc, càng thêm kích thích cảm quan của hắn, thỏa thích đem nàng đặt lên giường, nâng mông tròn mềm của nàng lên để chôn thật sâu vào cơ thể nàng, động tác bắt đầu kích cuồng hơn, hắn lắc lư nàng mạnh mẽ, gầm nhẹ rút ra, thực hiện hình phạt nguyên thủy không ngừng.

Nàng không đánh lại tra tấn, tàn phá thân thể cùng tinh thần của hắn, khóc nức nở yếu đuối, vô lực thê thảm mặc hắn làm nhục, đau đầu như muốn nứt ra, vui thích ban đầu đã sớm biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, thân dưới trở nên nóng như lửa đốt, thống khổ không chịu nổi, chỉ cảm thấy tất cả tai họa cách xa vô tận, thật hy vọng có thể lấy cái chết giải thoát, ý thức bắt đầu choáng váng nặng nề.

“Bổn vương muốn ngươi phải hoài thai, như vậy ngươi vĩnh viễn cũng trốn không thoát… Vĩnh viễn…”

Hắn vẫn tác cầu vô độ như cũ, tiếng gầm khẽ khàn khàn vẫn vang vọng bên tai, mà thể lực nàng đã sớm không chống đỡ nổi, mất ý thức, ngất đi.


/123

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status