Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi

Chương 74: Hôn mê ba ngày

/123


Edit: dark Angel

Beta: LuckyAngel

Mạc Đế Sâm đúng lúc giữ lấy thân thể xụi lơ, dưới giường đã bị vết máu nhiễm đỏ, đành phải cẩn thận mà đặt sang một phía khác của giường.

“Lao Sâm.” Tiếng nói nôn nóng, trầm thấp của hắn vừa vang lên, gương mặt không chút thay đổi của Lao Sâm liền xuất hiện, đứng yên chờ mệnh lệnh.

“Bằng tốc độ nhanh nhất triệu ngự y đến đây.”

Mạc Đế Sâm xé một miếng vải trên áo xuống để ngăn lại dòng máu đỏ tươi đang phun ra mãnh liệt ở miệng vết thương trên cổ, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào người đang hôn mê, lớn tiếng phân phó thị nữ đi vào.

“Nhanh đi lấy vải sạch, nấu nước sạch lại đây, lấy một bộ quần áo sạch sẽ, mau… Nếu nàng chết, bổn vương tử muốn các ngươi chôn cùng nàng.”

Bọn thị nữ quá sợ hãi, lảo đảo vội vàng chạy ra ngoài, chỉ chốc lát thì tất cả những thứ đó đã được lần lượt đem tới đặt trước mặt Mạc Đế Sâm. Một ngự y lớn tuổi dưới sự lôi kéo mạnh mẽ của Lao Sâm đã run rẩy chạy đến.

Dưới cái nhìn chăm chú của Mạc Đế Sâm, ngự y mở hộp thuốc ra, lo sợ bất an mà bắt đầu ra tay chữa trị. Cùng với vải trắng thấm máu càng ngày càng nhiều trong thau đồng trên tay của thị nữ đứng một bên, sắc mặt của Mạc Đế Sâm cũng càng ngày càng ngưng trọng.

Hắn cắn răng, ánh mắt uy hiếp lạnh lùng bắn về phía ngự y. “Chết tiệt, ngươi có thể nhanh lên hay không.”

“Hạ thần biết, thỉnh điện hạ yên tâm, chỉ cần băng bó một chút là ổn.” Ngự y không khỏi sinh ra tâm lý sợ hãi, từ đầu đến bây giờ, điện hạ luôn dùng một ánh mắt giết người mà trừng hắn, cho dù là đây là loại vết thương dễ dàng với hắn, cũng sẽ bị dọa đến động tác cũng bị trì trệ.

Sau khi ngự y băng tốt lại, đi ra ngoài giống như chạy trốn. Chỉ mong loại chuyện không hay ho này không bao giờ gặp phải nữa, bằng không lần sau bị ánh mắt uy hiếp của điện hạ làm sợ tới mức làm chậm trễ đại sự thì cũng không phải là chuyện đùa.

Tất cả mọi người đều được Lao Sâm bảo lui ra ngoài, Mạc Đế Sâm ngồi ở trước giường nhìn người đang nằm hôn mê trên giường, sắc mặt xám trắng, vết thương trên cổ đã được băng lại một vòng thật dày.

Quần áo trên người đã bị dính rất nhiều máu, bàn tay to chạm vào trước ngực của nàng, cố gắng cởi bỏ nút thắt, lại bị một bàn tay tay nhỏ bé nắm lại.

Đôi môi khô khốc mở ra đóng lại, phát ra một tiếng vô nghĩa. “Không được đụng ta… Không được đụng ta… Duy Á Đặc… Duy Á Đặc…”

Mạc Đế Sâm cho những gì nàng nói chỉ là mê sảng, động tác trên tay cũng không dừng lại, lại chuẩn bị cởi bỏ nút thắt, ai ngờ lực cầm tay của nàng lại lớn đến dọa người, càng không ngừng lắc đầu, trong miệng thì thào tự nói.

“Không được chạm vào ta… Nếu không… Chết cũng không cho ngươi chạm vào… Quần áo không thể cởi… Không thể cởi… Duy Á Đặc… Duy Á Đặc…”

Mạc Đế Sâm nhíu mày, từ từ rút tay trở về, quay đầu hỏi Lao Sâm. “Nữ phó kia đâu?”

Mắt Lao Sâm nhìn người suy yếu trên giường, ngữ khí dần dần hòa hoãn. “Điện hạ, nàng còn quỳ gối bên ngoài, chờ xử lý.”

“Thả nàng, bảo nàng đi vào hầu hạ.” Đôi mắt sắc bén của Mạc Đế Sâm lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.

Rất nhanh Lao Sâm đã mang Duy Á Đặc vẫn còn kinh hồn chưa hết đến, Duy Á Đặc kinh sợ quỳ lạy, trong lòng có chút lo lắng, nhưng nàng vẫn không dám ngẩng đầu.

“Còn sững sờ ở đó làm cái gì? Lại đây giúp hắn thay quần áo.” Mạc Đế Sâm không kiên nhẫn trừng mắt liếc nàng một cái, thật không rõ, chẳng lẽ trong lòng “Hắn” thì thân phận hoàng tử điện hạ tôn quý của hắn lại không bằng một nữ phó thấp kém hay sao?

Cả người Duy Á Đặc run run ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn đến An Ny đang lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt cùng đôi môi khô khốc càng lộ vẻ mỏng manh cùng gầy yếu.

Dưới cái nhìn giận dữ của hoàng tử điện hạ, nàng nơm nớp lo sợ chạy đến trước giường, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên bàn tay nhỏ đang nắm chặt quần áo trước ngực. An Ny phát ra một tiếng ưm thư thái, chậm rãi buông lỏng tay.

“Bổn vương tử thật sự làm cho ngươi chán ghét như vậy.” Mạc Đế Sâm mím môi nói nhỏ, thanh kiếm nắm trong tay lại lạnh lẽo thêm vài phần.

“Nếu hận cùng yêu đều có thể vĩnh viễn nhớ kỹ một người, mà yêu của ngươi đã sớm dành cho người khác, vậy thì bổn vương tử tình nguyện lựa chọn oán hận tận cùng không ngừng…”

Ánh mắt của hắn trói chặt tại người đang nằm trên giường lớn, tuyên bố cay nghiệt giống như đang ra một phù chú cho trái tim của cả hai người, liền dùng sức đẩy sa mạn ra, bước nhanh đi ra ngoài.

☆☆☆☆☆☆☆☆

Từ từ tỉnh dậy, xương cốt toàn thân đều đau muốn chết, cố hết sức chống người ngồi dậy, thân ảnh của Duy Á Đặc vội vàng chạy tới. “Cát Ân Tư, ngươi cảm thấy thế nào? Vết thương có còn đau không?”

An Ny chuyển động cổ một chút, cổ đau đến rên rỉ một tiếng. “Đau quá.”

Duy Á Đặc liếc mắt oán trách nàng một cái, thật cẩn thận đỡ nàng nằm xuống cho tốt. “Ngươi không cần lộn xộn, miệng vết thương vừa khép lại, nếu lại rách ra thì không tốt.”

“Duy Á Đặc, ta đã ngủ bao lâu? Sao toàn thân đều đau nhức như vậy?” Nàng duỗi duỗi cánh tay, di chuyển eo một chút.

“Ba ngày rồi.”

“Ba ngày?” Nàng không dám tin trừng to mắt, “Không ăn không uống, lại không nhúc nhích nằm trên giường ba ngày, khó trách ta cảm thấy bụng rất đói, toàn thân đau nhức.”

“Ta đi lấy thức ăn cho ngươi ăn, còn có canh Ma Thập quả điều trị thân thể.” Duy Á Đặc cười tủm tỉm chỉ chỉ vào mũi nàng, vừa mới xoay người đi hai bước, liền nghe một tiếng kêu sợ hãi sau lưng.

“Duy Á Đặc, ta… Quần áo của ta… Ai giúp ta đổi?” Thoáng cái An Ny ngồi dậy từ trên giường, giọng nói hoảng hốt run run. “Sẽ không phải là tên sắc lang kia thừa lúc ta đang hôn mê mà giúp ta đổi đi? Ta đây… Ta… Thân phận của ta bị phát hiện?”

“Xuỵt…” Sắc mặt Duy Á Đặc liền thay đổi, chạy nhanh đến làm động tác nhỏ giọng. “Cát Ân Tư, ngươi không muốn sống nữa sao. Bất kính với điện hạ như vậy, cẩn thận kẻo bị những người ngoài cửa nghe được.”

“Nhưng là, quần áo của ta…” An Ny bất an giẫm chân, nghĩ đến hậu quả khi thân phận nữ tử của nàng bị tên kia phát hiện, một cảm giác lạnh lẽo liền chạy thẳng từ lòng bàn chân đến toàn thân.

“Đương nhiên là ta giúp ngươi đổi.” Duy Á Đặc nhanh chóng giải trừ lo lắng của nàng, “Lúc ấy ngươi hôn mê vẫn còn nắm chặt quần áo của chính mình, điện hạ muốn cởi bỏ nút thắt của ngươi, nhưng căn bản là ngươi không cho hắn có cơ hội.”

“Thật chứ? Ha ha… Xem ra cho dù ta có hôn mê, người vẫn còn rất cảnh giác đây.” An Ny thở phào nhẹ nhõm, không khỏi âm thầm bội phục chính mình, lập tức ôm lấy bụng lép xẹp, đáng thương vô cùng mà nhìn Duy Á Đặc. “Thật đói…”

“Biết rồi, ta lập tức sẽ bưng thức ăn lên cho ngươi.” Duy Á Đặc vội vã đi ra ngoài.


/123

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status