Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi

Chương 93: Quật cường phản kháng

/123


Edit: dark Angel

Beta: LuckyAngel

Nàng mím môi không nói gì, thầm thở dài. Nếu vương vị rơi vào tay hắn, hắn thành quân vương của cả đế quốc, nắm giữ quyền sát sinh của tất cả trong tay, như vậy thì đường chạy trốn của nàng sẽ càng thêm khó khăn, muốn dễ dàng thoát thân thì đã khó lại càng thêm khó.

Nghĩ đến đây, nàng chớp mắt vô lực, chậm rãi nhắm lại, giả vờ như đang rất buồn ngủ, mượn cớ né tránh hắn. Nàng vốn muốn xoay người khỏi hắn, nhưng nàng cố nhịn, bây giờ không thể chọc giận hắn. Sau khi trải qua cơn đau bụng thế này, cả người như bị rơi ra, yếu ớt không chút khí lực.

Cả căn phòng yên tĩnh, dường như nghe thấy tiếng hắn rời khỏi giường. Chỉ chốc lát, tiếng bước chân lại quay trở lại giường, nàng nín thở tập trung, vẫn không nhúc nhích. Không biết hắn định làm gì kế tiếp, Duy Á Đặc nói sau khi trải qua thống khổ khi uống thuốc, thể lực bị tiêu hao rất nhiều, hẳn là hắn sẽ không chạm vào nàng.

Khi hắn vén góc váy của nàng lên, bàn tay to chậm rãi đi vào nơi riêng tư, nàng hít vào một ngụm khí lạnh, cả người cứng ngắc vì sợ hãi, hận chính mình không thể chết vì xấu hổ ngay lập tức.

Rốt cuộc nàng không thể giả vờ ngủ nữa, gắng gượng mà ngồi dậy nửa người trên, vừa thẹn lại vừa quẫn, còn thêm bực tức. “Ngươi muốn làm gì? Ngươi… Ngươi đừng làm như vậy…”

Hắn làm lơ, tay trái cầm một hộp gỗ hương tinh xảo, năm ngón tay phải dính cái gì đó màu nâu sẫm, nhất thời thân dưới truyền đến cảm xúc ấm áp, lành lạnh, khiến cho cơn đau đớn như dịu lại.

Nàng cắn môi nhìn hắn thân là hoàng tử điện hạ mà lại nhẹ nhàng làm xong tất cả, sau đó thay nàng kéo góc váy lại cho tốt. Rốt cuộc nửa thân trên của nàng cũng suy yếu đến không còn sức chống đỡ, lại chậm rãi nằm xuống.

Một thị nữ tiến vào từ phía ngoài sa mạn, nhún nhường cúi đầu, nhận lấy hộp gỗ hương trong tay hắn, tuân lệnh lui ra ngoài.

Hắn đứng bên giường nhìn chăm chú vào ngực đang thở hổn hển của nàng, nàng cúi mắt xuống, cả kinh khi nhìn thấy phần lớn da thịt trước ngực đã lộ ra bên ngoài, bộ quần áo trễ ngực, bó sát người bằng xa tanh kia bám chặt vào người, vẽ nên những đường cong lả lướt của nàng.

Cơ thể yếu ớt của nàng vì động tác ngồi dậy khi nãy mà há miệng thở hổn hển, nơi cao trước ngực lên xuống dữ dội theo hô hấp. Hắn chậm rãi ngồi xuống bên mép giường, đôi tử mâu như có mang theo lửa nóng đốt cháy người.

Nhìn tuấn nhan càng lúc càng gần nàng, nhất thời nàng hít thở không thông, thần kinh cả người đều bị kéo căng. “Ngươi đừng lại đây… Có nghe hay không… Ngươi tránh ra…”

Trong lòng bàn tay nàng đều là mồ hôi lạnh, không khỏi bắt đầu thống hận cơ thể của mình lúc này, vì cái gì mà một chút sức lực cũng đều không có.

Hắn vén những sợi tóc trước ngực nàng, ngón tay thon dài của hắn chải mái tóc dài mềm mại màu bạch kim của nàng nhẹ nhàng như đang vỗ về sủng vật.

“Ngươi biết không?” Trong mắt hắn là ngọn sóng đang cuộn trào mãnh liệt, “Sự quật cường cùng bướng bỉnh của ngươi giống như độc dược mà thấm sâu vào bản vương tử, chiếm lấy tận cùng linh hồn của bản vương tử, ngươi khiến cho *** chinh phục của bản vương tử nổi lên. Không từ thủ đoạn mà muốn có ngươi. Không chỉ thân thể ngươi, ngay cả trái tim của ngươi, bản vương tử cũng nhất định phải có.”

“Ngươi tên điên này.” Nàng ngẩn ra, không khỏi tức giận mà mắng ra tiếng, trong mắt tràn ngập lửa giận. Quả thật từ đầu đến cuối hắn đều là tên điên. Vì nàng không ngừng cự tuyệt cùng phản kháng người này, làm tăng thêm *** chiếm hữu cùng chinh phục trái tim nàng của hắn. Chẳng lẽ phải ngoan ngoãn mà trở thành phi tần cùng hắn hưởng lạc trong hậu cung, nhu thuận vẫy đuôi mừng chủ, cô độc mà đợi hắn bố thí yêu thương hay sao?

Nếu là trước ngày hôm qua, mặc dù nàng không thể làm ra vẻ hết sức lấy lòng, nhưng cũng có thể tạm thời tạo ra biểu hiện giả vờ thuận theo, nhưng hiện tại nàng sẽ không làm thế, cũng quyết không làm được. Khuất nhục nàng phải chịu tối hôm qua giống như vết thương không bao giờ lành hẳn, từng giây từng phút đều như dao nhọn đâm vào ngực nàng.

“Điên? Bản vương tử còn nhiều chuyện điên hơn mà vẫn chưa làm đây.” Cùng với động tác vén tóc của hắn, bàn tay nóng cách quần áo mỏng manh như có chút vô ý mà trêu chọc đôi tuyết nhũ cao ngất mà mềm mại.

“Ngươi dừng tay, đừng chạm vào ta…” Nàng cắn môi dưới, cố hết sức mà nén sự run rẩy trong cổ họng. Hiện giờ nàng không có chút khí lực nào, chỉ có thể khẽ nói ra tiếng kháng nghị. “Ngươi ma quỷ này, trừ bỏ biết bắt nạt ta, ngươi còn có thể làm cái gì?”

“Ngươi nói rất đúng, ma quỷ chỉ biết làm theo ý của mình.” Hắn từ từ cúi người xuống, màu tím trong mắt như sáng lên, toàn thân toát ra sức hấp dẫn kỳ dị.

“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Nàng kinh hãi nhìn cái bóng lớn của hắn bao phủ nàng, xiết chặt cằm dưới bằng phẳng, nhỏ nhắn, thoáng cái liền cướp lấy đôi môi bướng bỉnh của nàng, xộc vào răng nàng, ra sức hôn nàng. Cảm giác tê dại truyền đến từ môi, cả người nàng vô lực, chỉ có thể bị động tùy hắn lấy đi.

Trong lòng nàng dâng lên sự căm hận, dùng sức cắn mạnh, dường như hắn đã sớm dự doắn được, đầu lưỡi tránh đi rất linh hoạt. Sau đó cắn mạnh trên môi non mềm của nàng, cắn gặm thật mạnh, chất lỏng tanh mặn rơi xuống dọc theo đường cong của cằm dưới, nàng mím môi nuốt vào tiếng rên rỉ đau đớn.

“Nụ hôn của ngươi thật khiến bản vương tử khắc sâu ấn tượng.” Hắn nắm chặt cằm dưới, ép nàng phải nâng mặt nhìn thẳng, ngón cái xoa xoa trên môi nàng, sau đó hơi dùng sức ở vết thương trên môi, cùng với một tiếng ưm của nàng, chất lỏng màu đỏ chảy nhanh xuống, tốc độ như một dòng nước chảy xiết mà lan ra khắp ngực trắng noãn.

“Ngươi là người điên.” Âm lượng rất nhỏ chậm rãi vang lên, mang theo hận ý sâu sắc. Cằm dưới truyền đến cảm giác khẽ đau, cử chỉ của hắn càng khiến cho nàng cảm thấy mình hoàn toàn vô lực phản kháng, là con mồi mặc người ta xâu xé.

Tay đặt bên người từ từ xiết chặt lại, tích tụ một chút sức lực yếu ớt, muốn làm ra chút phản kháng. Nhưng điều đó cũng không tránh được ánh mắt sắc bén của hắn, bàn tay to liền giữ chặt lấy hai cổ tay mảnh khảnh.

“Phản kháng của ngươi chỉ càng thêm kích thích *** chinh phục ngươi của bản vương tử.” Hắn lạnh lùng nhìn người dưới thân, như là đang nhìn loại đồ chơi vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay. “Ngươi vĩnh viễn là thuộc về bản vương tử, đừng nghĩ trốn.”

Đôi môi ấm áp hôn mút đôi môi rướm đầy máu của nàng một cách kiên định mà khát cầu, hàm chứa vị tanh mặn nhàn nhạt, gây cho nàng từng cơn choáng váng, thiếu dưỡng khí. Bàn tay nắm trên eo nhỏ của hắn càng xiết chặt, khiến cho thân thể mềm mại của nàng càng dán sát vào cơ thể hắn, không chừa một khe hở nhỏ nào.

Hôn mút càng sâu, trằn trọc mà rời khỏi đôi môi bị xâm phạm đến sưng đỏ không chịu nổi, tỉ mỉ mút lấy gương mặt non mịn, liếm mút vành tai tròn như ngọc trai, không chút phí thời gian mà chuyển đến gáy ngọc xinh đẹp, từ từ chuyển xuống tới ngực đang hít thở nặng nề.


/123

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status