Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc đáng yêu

Chương 10.1

/55


Chương 10:

- Vậy thôi tôi về đây – nói rồi hắn ra về nhưng đi chưa được mấy bước hắn lại nói:

- Ngày mai cô đi học sớm nhé osin – một nụ cười hồ ly được nở trên môi hắn.

- Biết rồi – nó bực bội lê bước lên phòng tiếp tục công việc – ngủ.

Sau khi đánh một giấc dài đến tối, nó lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên nó làm là chạy ngay vào bàn ăn nơi mọi người đang chờ đợi nó.

- B.Nhi ngày mai T.Hạ sẽ cùng con đến trường. – Ba nó.

Phốc… đồ ăn trong miệng nó rơi ra hết.

- Không được – nó nói như hét lên.

- Có chuyện gì sao? – H.Nam thắc mắc.

- Con đang đóng giả một đứa con nhà bình thường bây giờ chị T.Hạ đi theo con như vệ sĩ thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ.

- Tiểu thư con làm chán rồi hay sao lại muốn làm con nhà bình thường? – ba nó tức giận.

- Con chỉ muốn có những người bạn thực sự thôi. Ba đâu biết được…hix… từ khi còn nhỏ…hix… con và anh 2 đã mang tiếng công chúa… hoàng tử của DK… hức… Ngoại trừ L.Vũ và N.Anh… hức… mọi người kết thân với con… quan tâm con… chơi đùa cùng con… chỉ vì con là một tiểu thư… chứ không phải vì tình bạn… hix hix… Họ nhẫn tâm lừa dối… lợi dụng một đứa trẻ chỉ vì tiền của… quyền lực…hức hức… con chỉ muốn có những người bạn thực sự thôi ba có hiểu không– vừa nói nó vừa khóc. Mỗi tiếng nất, mỗi giọt nước mắt của nó mang theo tiếng lòng của H.Nam, mang theo sự nhói đau trong tim của ba nó.

- Thôi em nín đi đừng buồn. – chẳng biết H.Nam ôm nó vào lòng từ khi nào, anh dỗ dành nó như dỗ một đứa bé. Không ai có thể ngờ được một con người máu lạnh như nó lại có lúc yếu lòng như lúc này.

Sau một hồi dỗ dành, nài nỉ, dụ dỗ, đe dọa H.Nam và ba nó đã thành công trong công cuộc “ngăn chặn lũ lụt” mà nguồn gốc của của trận lũ là nó.

- Ngay mai chị không cần đến trường cùng em đâu – nó nhìn T.Hạ.

- KHÔNG ĐƯỢC – ba nó.

- Tại sao chứ?

- Không sao cả.

- Hix… ba… ba không thương B.Nhi mà. B.Nhi không muốn chị T.Hạ đi theo đâu baaaaaa...

- KHÔNG ĐƯỢC – ba nó hét lên.

“Sao lần này ba ba lại như vậy. Ba ba thương mình lắm mà. Mình muốn gì ba ba cũng chiều mình hết mà. Sao hôm nay lại như vậy? Chẳng lẽ… không…”

- Huhuhu… hix… ba… ba hết thương B.Nhi rồi… hức… hức… huhu…

- Con gái ngoan, ba ba làm vậy là muốn tốt cho con thôi. Ba ba sợ trong trường có người ức hiếp con – ông vuốt nhẹ đầu nó dỗ dành.

- Hix hix… vậy là ba ba vẫn còn thương B.Nhi phải hông?

- Đúng vậy. Con là bảo bối của ba ba mà.

- Hihi – nó ngừng khóc rồi xà vào lòng ông cười khúc khích chợt nó đẩy ông ra, như nhớ tới chuyện gì nó reo lên:

- Chị T.Hạ chị mới 18 tuổi thôi?

- À… ờ… có chuyện gì sao? – nghe nó kêu tên mình T.Hạ giật mình ấp úng.

- Vậy theo tuổi đi học thì bây giờ chị học lớp 12.

- Đúng.

- Vậy thì ngày mai chị cùng em đến trường nhưng không phải là vệ sĩ của em mà là học sinh của trường LDJ.

- Nhưng…

- Không nhưng nhị gì hết. Làm vậy chị vừa bảo vệ được em, vừa không bị người khác nghi ngờ thân phận, chị lại có thể biết thêm những người bạn mới.

Nghe nó nói vậy ba và anh nó cùng trầm tư một lúc. H.Nam lên tiếng:

- B.Nhi làm vậy cũng được. Cứ quyết định vậy đi.

- Mọi người ăn đi rồi về phòng nghĩ ngơi - ba nó.

Reng… reng… reng… - tiếng đồng hồ báo thức lại đều đặn vang lên nhưng người trên giường nào có ý định tỉnh giấc.

Rầm… cánh cửa được mở một cách không thương tiếc. Ấy thế, người trên giường chỉ khẽ cọ cọ cái đầu vào chiếc gối mềm nào đâu có ý mở mắt.

- B.Nhi em có dậy không thì bảo?

- …

- Em muốn tự dậy hay chị dùng biện pháp mạnh HẢ? – T.Hạ vừa lay vừa gọi nó.

- … thằng khốn nào vậy để bà ngủ tý coi – nó chẳng chịu mở mắt cứ phe phẩy cái tay mà lầm bầm.

- Cái con kia nói gì vậy hả. Muốn chết phải không? Hôm qua ai dặn chị kêu dậy sớm mà giờ lại đòi thêm tý nữa hử?

- Con điên nào vậy? Sáng sớm không ngủ mà đòi dậy sớm – nó vẫn còn mớ ngủ.

- Con B.Nhi đấy.

- B.Nhi là con nào? Mới trốn trại hả? – nó nói trong lúc còn mê sảng – cái tên B.Nhi nghe quen quen.

Rầm… - B.NHI LÀ EM ĐÓ – kêu mãi mà nó chẳng chịu dậy, đã vậy thì thôi nó còn chẳng nhớ tên của mình nữa, tức mình, T.Hạ cho nó ôm hôn đất mẹ.

- Oa oa… huhu… chị chơi kỳ lắm huhu… - vừa bị phá giấc ngủ vừa ôm hôn thắm thiết với đất mẹ nó đâm ra tức nên ngồi khóc ngon lành.

Thấy nó vậy T.Hạ tưởng nó bị đau ở đâu nên vội đở nó dậy sờ sờ, nắn nắn, nhìn nhìn xem xem đủ chỗ, đủ kiểu.

- Hức… chị làm gì vậy? – thấy T.Hạ cứ sờ khắp người nó nhột quá đành lên tiếng.

- Chị xem em có bị đau ở đâu không?

- Oa oa… huhu… chị muốn em bị thương chứ gì huhu… - nó khóc sướt mướt, tiếng khóc của nó lớn đến nỗi ai ai trong nhà cũng nghe thấy.

- Không phải vậy đâu… chị… thôi cho chị xin. Em nín đi. Chị xin lỗi. Ngoan lát chị mua kẹo cho nhé - nghe vậy mắt nó sáng rỡ.

- Chị hứa đó nha!

- Ừ.

- Rầm… - có chuyện gì vậy B.Nhi? Sao em khóc? Ai ăn hiếp em? Em có bị gì không?

- … - nó chỉ biết lắc đầu với ông anh của nó.

- Em nói đi. Em bị gì? Em đau ở đâu sao? Chẳng lẽ em không nói chuyện được?

- DỪNG – T.Hạ hét lên – anh hỏi dồn dập vậy sao con bé trả lời được.

- Ờ… anh xin lỗi – H.Nam ngượng ngùng quay mặt sang chổ khác, gãi gãi đầu.

- Mà sao em khóc vậy? – H.Nam quay sang nhìn nó.

- Em… tại… nó ấp úng đưa mắt nhìn T.Hạ.

Thấy vậy H.Nam cũng đã hiểu chuyện gì.

- Thôi anh hiểu rồi. Em chuẩn bị đi học đi – H.Nam lắc đầu ngán ngẩm “Cô em gái yêu quái ý lộn yêu quý của mình thiệt hết nói nổi, sáng nào cũng ồn ào như vậy. Nó mà biết mình nói nó là yêu quái chắc… haiz”

- Vâng… à mà chị T.Hạ chị hứa mua kẹo cho em rồi đấy.

- 100 cây milkita nhé hihi.

- Em ăn sao hết mà đòi.

- Ư nhưng em muốn,

- Rồi lát chị mua cho – nói rồi T.Hạ và H.Nam ra ngoài. Chỉ còn mình nó trong phòng ngồi cười khúc khích một mình. “Công nhận mình thông minh ghê. Có đồ free ăn rồi hehe”

Sau vài phút tự kỷ nó chui tọt vào nhà vệ sinh.

Tắm rửa sạch sẽ nó tiến lại bàn trang điểm tiếp tục công cuộc hóa trang. Xong xuôi tất cả nó xuống nhà ăn sáng, chỉ có nó và T.Hạ thôi còn anh và ba nó có việc nên đã đi trước.

Hôm nay là ngày đầu tiên nó chính thức trở thành nữ sinh cấp 3. Nhưng nó cũng chẳng hứng thú gì mấy, bởi nó đã hoàn thành chương trình cấp 3 từ lâu rồi. Thật ra, do nó được đi du học và sự thông minh trời cho nên nó tốt nghiệp sớm hơn tuổi. Ấy vậy nó lại có một cảm giác vui vui khó tả nhưng cảm giác ấy tồn tại chưa được bao lâu nó đảkhóc không ra nước mắt. Tại sao ư? Lý do chính là hắn, ngày hôm nay nó bắt đầu làm ôsin cho hắn.

/55

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status