Reng! Reng! Reng!
Tiếng chuông vô tình đánh thức giấc mơ dài của cậu. Trong cơn mơ, cậu thấy mình và Băng rất hạnh phúc nhưng sự đời nào thì trái ngược biết bao.
- Cậu lại đi cùng Vân Anh à.- Băng khoanh tay tựa lung vào tường hỏi.
- Ừ. Cậu ấy nói đi với mình cho zui.- Hắn thành thật
- Thôi mình về trước.- Dứt khoát Băng chào tạm biệt đi trước
- Này, cậu sao thế. Hay là…
- Phong về thôi.- Vân Anh vừa lúc đó đi tới cắt ngang câu nói của hắn.
- Ờ. Đợi mình lấy xe đã.
Nói rồi hắn đi nhanh vào nhà xe lấy xe.
- Úi! Tôi xin lỗi.- Trung cắm đầu đi như chạy không nhìn phía trước trước nên đâm trúng Vân Anh.
- Nè. Cậu sao thế. Mắt cậu cất trong tủ rồi à.- Vân Anh thấy điệu bộ Trung như vậy sáng giờ nên chọc.
- Cậu có sao không, để tôi đỡ dậy.- Vừa nói Trung vừa nắm lấy tay cô kéo dậy.
- Á! Đau!- Vân Anh kêu ré lên.
- Hả? Gì đau?- Trung không hiểu gì.
- Tay cậu…nắm tay mình chặt quá.- Vân Anh chỉ chỉ vô tay mình.
- À. Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý.- Trung thật thà.
- Mà tôi chỉ cố tình chứ gì.- Vân Anh tiếp tục chọc.
- Tôi không cố ý thật mà, cho tôi xin lỗi nghen.
- Ủa. Tôi có lỗi à?- Cô vẫn không tha cho cậu.
- Không! Sao cậu nói vậy?- Trung ngơ ngác.
- Nếu tôi không có lỗi vậy cậu xin tôi làm gì, tôi lấy gì mà cho cậu.- Nói xong cô ôm bụng cười.
- Thôi không đùa nữa. Tôi xin lỗi. Tôi về đây.- Nói rồi Trung chuồn thẳng.
Vân Anh thấy thú vị anh chàng này. Nhớ lại những biểu hiện sáng nay của cậu ta cô thắc mắc:
Phải chăng cậu ta bị thất tình? Có lẽ đúng rồi nhể? Nhưng mà cậu ta thất tình ai mới được chứ? Chẳng lẻ lại là…
- Vân Anh, cậu đứng đó làm gì vậy? Về thôi!- Hắn cắt đứt dòng suy nghĩ của cô
- Ờ. Chờ mình chút.- Cô chạy lại chỗ hắn đợi.
- Nè ông kia! Ông đi với người đẹp bỏ tôi lại một mình sao?- Nam thấy vậy hỏi.
- Không. Cậu thì đi…à Phương.- Hắn thấy Phương sắp ra cổng trường gọi to.
- Gì thế Phong?- Phương quay lại thấy hắn hỏi.
- Cậu thuận đường chở giùm Nam về nhà mình được không?
- Hả? Tui chở á.- Phương chỉ ngón tay vào mình ngạc nhiên.
- Nè Phong ông có uống nhầm thuốc không đó. Tui đường đường là một đấng nam nhi sao lại để cho một cô em chân yếu tay mềm chở chứ. Sau này tui còn mặt mũi nào nhìn mặt mọi người nữa hả.- Nam nhăn mặt.
- Nè ông kia! Ông nói ai chân yếu tay mềm hả?- Phương làm mặt dữ
- Á! Mình nói nhầm, hì hì. Dù sao tôi cũng là con trai nên để tôi chở cho.- Nam cười cười nói
- Ông có biết nhà tui chỗ nào không mà giành chở. Tạm thời ông kiếm cái mo cau đeo vào hay chạy gấp ra ngoài kia mua kem chống dị mà thoa đi.- Hắn cười nói.
- À. Suýt chút quên nữa. Mai nay cậu tự lấy xe mà đi hen. Mình đi chung với Nam rồi.- Rồi hắn quay sang bảo Vân Anh.
- Nhưng… Tại sao cậu đi chung với Nam?- Vân Anh thắc mắc.
- Thì là cậu ấy mới chuyển đến đây sống, ba mẹ cậu ấy lại ở nước ngoài nên cậu ấy sẽ ở tạm nhà mình một thời gian.
- Ừ. Được rồi.- Cô hơi buồn khi biết không cùng đi chung với hắn nữa.
- Cậu lên đi, tớ về còn có việc nữa.- Hắn giục Vân Anh.
- Cậu còn không chịu để Phương chở à.- Hắn quay sang hỏi Nam.
- Thôi được.- Nam giả vờ không chịu nhưng được đi chung xe với Phương cậu rất vui, khẽ mỉm cười.
- Nể mặt ông Phong tui mới chở đấy, chỉ lần này thôi đấy.- Chờ Nam ngồi lên Phương nói.
- Mà nè Phong. Băng đâu?- Không thấy Băng Phương hỏi.
- Cô ấy về trước rồi.
- Thật là...
- Thôi về.
Thy thấy Phương đi chung với Nam, cô tức tối ra mặt
Nam là của tao, mày muốn giành Nam với tao thì đừng trách- Thy tự nhủ
Tại nhà hắn.
- Nam! Chìa khóa đây, cậu nhớ khóa cửa khi muốn đi đâu nha. Giờ mình đi làm rồi.- Hắn thấy Nam từ nhà tắm bước ra bảo.
- Hả? Cậu đi làm? Cậu làm gì? Ở đâu? Giờ đi à?- Nam làm một lèo.
- Ờ. Giờ mình đi, khoảng 9h mình về, mình làm phục vụ ở quán cà phê gần đây. Có gì cậu gọi cho mình.
- Cho mình đi theo được không? Ở nhà zầy thì chán chết.
- Sao được. Mọi người ai nấy làm việc hết trơn. Cậu tới chơi một mình à, với lại mình nghĩ không nên đâu.
- Sao lại không nên? Hay là mình xin vào làm chung với cậu.
- Cậu là công tử làm mấy chuyện này làm gì. Ba mẹ cậu biết liệu họ có đồng ý không?
- Thì cậu trước kia cũng như mình bây giờ thôi. Mình làm được mà, ba mẹ mình ở nước ngoài có ở đây đâu mà lo.
- Thôi được rồi, để mình hỏi anh quản lí xem còn chỗ trống nào không, sắp xếp cậu vô làm.
- Uhm.
- Thôi đi kẻo trễ
Tiếng chuông vô tình đánh thức giấc mơ dài của cậu. Trong cơn mơ, cậu thấy mình và Băng rất hạnh phúc nhưng sự đời nào thì trái ngược biết bao.
- Cậu lại đi cùng Vân Anh à.- Băng khoanh tay tựa lung vào tường hỏi.
- Ừ. Cậu ấy nói đi với mình cho zui.- Hắn thành thật
- Thôi mình về trước.- Dứt khoát Băng chào tạm biệt đi trước
- Này, cậu sao thế. Hay là…
- Phong về thôi.- Vân Anh vừa lúc đó đi tới cắt ngang câu nói của hắn.
- Ờ. Đợi mình lấy xe đã.
Nói rồi hắn đi nhanh vào nhà xe lấy xe.
- Úi! Tôi xin lỗi.- Trung cắm đầu đi như chạy không nhìn phía trước trước nên đâm trúng Vân Anh.
- Nè. Cậu sao thế. Mắt cậu cất trong tủ rồi à.- Vân Anh thấy điệu bộ Trung như vậy sáng giờ nên chọc.
- Cậu có sao không, để tôi đỡ dậy.- Vừa nói Trung vừa nắm lấy tay cô kéo dậy.
- Á! Đau!- Vân Anh kêu ré lên.
- Hả? Gì đau?- Trung không hiểu gì.
- Tay cậu…nắm tay mình chặt quá.- Vân Anh chỉ chỉ vô tay mình.
- À. Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý.- Trung thật thà.
- Mà tôi chỉ cố tình chứ gì.- Vân Anh tiếp tục chọc.
- Tôi không cố ý thật mà, cho tôi xin lỗi nghen.
- Ủa. Tôi có lỗi à?- Cô vẫn không tha cho cậu.
- Không! Sao cậu nói vậy?- Trung ngơ ngác.
- Nếu tôi không có lỗi vậy cậu xin tôi làm gì, tôi lấy gì mà cho cậu.- Nói xong cô ôm bụng cười.
- Thôi không đùa nữa. Tôi xin lỗi. Tôi về đây.- Nói rồi Trung chuồn thẳng.
Vân Anh thấy thú vị anh chàng này. Nhớ lại những biểu hiện sáng nay của cậu ta cô thắc mắc:
Phải chăng cậu ta bị thất tình? Có lẽ đúng rồi nhể? Nhưng mà cậu ta thất tình ai mới được chứ? Chẳng lẻ lại là…
- Vân Anh, cậu đứng đó làm gì vậy? Về thôi!- Hắn cắt đứt dòng suy nghĩ của cô
- Ờ. Chờ mình chút.- Cô chạy lại chỗ hắn đợi.
- Nè ông kia! Ông đi với người đẹp bỏ tôi lại một mình sao?- Nam thấy vậy hỏi.
- Không. Cậu thì đi…à Phương.- Hắn thấy Phương sắp ra cổng trường gọi to.
- Gì thế Phong?- Phương quay lại thấy hắn hỏi.
- Cậu thuận đường chở giùm Nam về nhà mình được không?
- Hả? Tui chở á.- Phương chỉ ngón tay vào mình ngạc nhiên.
- Nè Phong ông có uống nhầm thuốc không đó. Tui đường đường là một đấng nam nhi sao lại để cho một cô em chân yếu tay mềm chở chứ. Sau này tui còn mặt mũi nào nhìn mặt mọi người nữa hả.- Nam nhăn mặt.
- Nè ông kia! Ông nói ai chân yếu tay mềm hả?- Phương làm mặt dữ
- Á! Mình nói nhầm, hì hì. Dù sao tôi cũng là con trai nên để tôi chở cho.- Nam cười cười nói
- Ông có biết nhà tui chỗ nào không mà giành chở. Tạm thời ông kiếm cái mo cau đeo vào hay chạy gấp ra ngoài kia mua kem chống dị mà thoa đi.- Hắn cười nói.
- À. Suýt chút quên nữa. Mai nay cậu tự lấy xe mà đi hen. Mình đi chung với Nam rồi.- Rồi hắn quay sang bảo Vân Anh.
- Nhưng… Tại sao cậu đi chung với Nam?- Vân Anh thắc mắc.
- Thì là cậu ấy mới chuyển đến đây sống, ba mẹ cậu ấy lại ở nước ngoài nên cậu ấy sẽ ở tạm nhà mình một thời gian.
- Ừ. Được rồi.- Cô hơi buồn khi biết không cùng đi chung với hắn nữa.
- Cậu lên đi, tớ về còn có việc nữa.- Hắn giục Vân Anh.
- Cậu còn không chịu để Phương chở à.- Hắn quay sang hỏi Nam.
- Thôi được.- Nam giả vờ không chịu nhưng được đi chung xe với Phương cậu rất vui, khẽ mỉm cười.
- Nể mặt ông Phong tui mới chở đấy, chỉ lần này thôi đấy.- Chờ Nam ngồi lên Phương nói.
- Mà nè Phong. Băng đâu?- Không thấy Băng Phương hỏi.
- Cô ấy về trước rồi.
- Thật là...
- Thôi về.
Thy thấy Phương đi chung với Nam, cô tức tối ra mặt
Nam là của tao, mày muốn giành Nam với tao thì đừng trách- Thy tự nhủ
Tại nhà hắn.
- Nam! Chìa khóa đây, cậu nhớ khóa cửa khi muốn đi đâu nha. Giờ mình đi làm rồi.- Hắn thấy Nam từ nhà tắm bước ra bảo.
- Hả? Cậu đi làm? Cậu làm gì? Ở đâu? Giờ đi à?- Nam làm một lèo.
- Ờ. Giờ mình đi, khoảng 9h mình về, mình làm phục vụ ở quán cà phê gần đây. Có gì cậu gọi cho mình.
- Cho mình đi theo được không? Ở nhà zầy thì chán chết.
- Sao được. Mọi người ai nấy làm việc hết trơn. Cậu tới chơi một mình à, với lại mình nghĩ không nên đâu.
- Sao lại không nên? Hay là mình xin vào làm chung với cậu.
- Cậu là công tử làm mấy chuyện này làm gì. Ba mẹ cậu biết liệu họ có đồng ý không?
- Thì cậu trước kia cũng như mình bây giờ thôi. Mình làm được mà, ba mẹ mình ở nước ngoài có ở đây đâu mà lo.
- Thôi được rồi, để mình hỏi anh quản lí xem còn chỗ trống nào không, sắp xếp cậu vô làm.
- Uhm.
- Thôi đi kẻo trễ
/32
|