- Nam! Dậy thôi! Sáng rồi.- Hắn lay lay cậu.
- Phong! Mấy giờ rồi.- Cậu ngái ngủ hỏi.
- Cậu đậy đi. Mình đi sớm có việc chút, rồi mình ghé vô lớp sau. À! Cậu xin phép giáo viên giùm mình luôn nhen, chắc mình vào muộn.
- Ừ. Việc gì mà mới sáng sớm đã đi thế? Có quan trọng không?
- Cũng không có gì quan trọng. Thôi mình đi đây.
Từ nhà, hắn ngược đường đạp xe đến bệnh viện. Đây là khoảng thời gian cao điểm nên xe cộ luồng lách, ngược xuôi tấp nập, còi xe bấm inh ỏi, đinh tai nhứt óc vô cùng.
Gởi xe xong hắn lôi mảnh giấy ghi số phòng làm việc của ông bác sĩ ra xem rồi đi tìm.
Cốc…cốc…cốc…
- Ai đó?
- Dạ cháu! Phong đây. Bác có hẹn cháu sáng nay.
- Ừ. Cậu vào đi.
- Vâng ạ!
Hắn vừa mở cánh cửa bước vào thì đã nghe giọng trầm trầm của ông bác sĩ:
- Cậu ngồi đi.
- Dạ vâng!
Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày 20-11, nên đám học sinh, kể cả những bọn ngủ ở lớp nhiều hơn ngủ ở nhà háo hức vô cùng. Có vẻ như buổi học trôi qua nhanh chóng và có đôi phần sôi nổi hơn mọi ngày.
"Ủa. Sao Phong nói sẽ đến muộn một chút mà sao giờ vẫn chưa đến nhỉ? Liệu có chuyện gì với cậu ấy không ta"
Nam lo lắng cho hắn.
Cũng đúng lúc đó điện thoại Nam khẽ run báo có tin nhắn đến. Mở hộp thư ra thì Nam thở phào nhẹ nhõm vì hắn nhắn tin bảo đi gặp một người hơi lâu nên chắc nghỉ học hôm nay, nhờ Nam báo với Vi xin phép giáo viên. Nhưng thực ra hắn đang ở một nơi, nơi mà chỉ mình hắn với giọt nước mắt cứ tuôn dài không ngớt, Giọt nước mắt đã dần nhuốm màu chia ly.
- Phong! Dậy!
Nam từ phòng vệ sinh bước ra vẫn thấy hắn úp mặt trên gối chưa chịu dậy.
- …
Hắn dường như không nghe thấy.
- Nè! Cậu biết hôm nay là ngày gì không vậy hả? 20/11 đó. Cậu quên rồi à?- Cậu vừa lau mặt vừa càu nhàu.
- Ờ.- Hắn hờ hững.
- Dậy! Đi với mình lên trường nào. Mà cậu hôm nay sao thế? Mọi hôm cậu toàn dậy trước mình mà.
- Ờ…thì giờ không thích dậy trước cậu đấy, có được không?- Hắn nhoài người dậy với lấy cái đồng hồ xem giờ.
- Thì cậu thích dậy lúc nào mà chả được, nhưng giờ thì phải đi với mình.
Hắn uể oải gấp chăn rồi chán nản lủi vào phòng vệ sinh. Đêm qua, hắn đã suy đi nghĩ lại rất nhiều, hắn trằn trọc không ngủ được. Đã nhiều lần không kìm nén được. Hắn khóc! Nhưng không có giọt nước mắt nào. Có lẽ, hắn không khóc bằng mắt mà hắn khóc bằng tim, chỉ biết rằng tim hắn run run từng đợt khi nghĩ đến cảnh ra nước ngoài xa mọi người và xa luôn cả Băng mãi mãi.
Hôm nay, bầu trời trong xanh cao vời vợi, vài màn mây nhè nhẹ chầm chậm trôi như báo hiệu một ngày nắng oi ả. Vài chiếc lá lả tả, thong thả, chầm chậm uốn mình trong không trung thì bị ngọn gió níu kéo như muốn giữ lại, chẳng nỡ rời xa.
Hắn được chọn tham gia phần thi “nam sinh thanh lịch, nữ sinh duyên dáng”. Thực tình, hắn chả muốn chút nào nhưng vì Băng tham gia nên hắn cũng tặc lưỡi mặc kệ.
Đúng 7h30’, tất cả các lớp đứng trước cột cờ nghe phổ biến nội dung rồi sau cùng là cái màn tuyên thệ gì gì đó mà hắn chẳng buồn quan tâm.
Mấy tiết mục để tham gia phần thi bọn hắn đã chuẩn bị từ trước rồi nên chẳng có gì đáng lo. Đang định lủi vào lớp một mình thì Nam ở đâu kéo lại hỏi:
- Nè đi đâu thế? Giờ lớp mình thi nấu ăn kìa tới xem đi.
Hắn định lắc đầu nhưng chưa kịp từ chối thì đã bị Nam lôi đi.
Nam hiểu ý hắn nên nói thêm:
- Thôi nào, đã lên đây rồi đi với mình cho vui, một mình mình chán lắm.
Hắn nghe vậy cũng miễn cưỡng đi theo.
- Nam! Bên này nè.
Vi kiễng chân vẫy vẫy Nam.
- Ờ. Chờ chút.
- Chu cha…Phong! Có ông Phong nữa nè. Ngon rồi…hí hí
- Này! Bà làm gì mà nhặng xị lên như con cún thế hả?- Nam nhăn mặt.
- Kệ tui. Ông nhiều chuyện quá. Hứ!
Mười lăm phút sau, phần thi bắt đầu. Bên lớp hắn, cổ động viên chiếm ưu thế vượt trội hơn hẳn so với những lớp khác, hò hét inh ỏi ỏm tỏi cả lên. Bỗng từ đâu một đứa con gái lớp hắn thốt lên vẻ ngạc nhiên:
- Ủa Nam! Ông đứng chỗ đó làm gì vậy? Lớp mình chỗ này mà.
Lời vừa dứt, hàng trăm ánh mắt không hẹn mà cùng tìm đến một địa chỉ. Thì ra Nam đang đứng bên phía lớp Thy. Cô nàng cũng tham gia phần thi nấu ăn. Hắn thấy vậy gãi đầu nhăn mặt cười cười đưa vội lý do:
- Hì hì…Tại chỗ lớp mình đông quá nên mình qua đây cho dễ thở.
Đột nhiên một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên nhưng chẳng khác nào búa tạ ngàn cân giáng xuống:
- Hay là vì có ẻm Thy ở bên đó nhể ?
Thế là những tiếng rúc rích càng lên càng ngày to dần lên.
Nam ngượng chín cả người, cậu đang là trung tâm của sự chú ý. Hồi mới chuyển đến Nam cũng là một trong những hotboy của trường nên cậu nghiễm nhiên đã trở thành người nổi tiếng nên nhiều cô nàng cũng rất để ý đến cậu. Tình hình hiện giờ cậu đang ngượng đỏ cả mặt bởi những lời trêu chọc, hắn thấy vậy liền lên tiếng giải vây:
- Tại mấy bạn chen lấn quá, Nam nhường nên qua đó thôi. Thôi mọi người cùng cổ vũ sôi động lên nào.
Lời nói của hắn quả có trọng lượng, mọi tiếng ồn ào chọc ghẹo tan biến, thay vào đó là hằng trăm cổ động viên nhiệt tình cổ vũ, không khí sôi nổi hẳn lên.
Được một lúc thấy chán, hắn âm thầm lủi ra sau trường. Ngồi dựa lưng vào gốc cây mệt mỏi với những suy nghĩ chạy loạn trong đầu. Lần mò lấy trong túi ra mảnh giấy nhàu nhàu, hắn mở ra xem. Hắn xem không biết mấy mươi lần rồi nhưng lần nào cũng vậy. Những con chữ, những con số vẫn vậy, nằm ngơ ngác như trêu đùa số phận hắn. Hắn cười nhạt, hơi thở nặng nề. Hắn biết chỉ còn cách đó thôi, không còn sự lựa chọn nào khác. Hắn sẽ đi, đi thật xa, đi đến nơi mà không còn thấy cô, đến nơi mà không còn bị đôi mắt kia ám ảnh.
Nhắm mắt lại lắng nghe tiếng chim hót, tiếng lá cây xào xạc, tiếng gió khe khẽ rít nhẹ qua kẽ lá. Thế rồi hắn thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Hắn ngủ một giấc dài, tâm trạng cũng tốt hơn đôi phần. Vươn vai uể oải ngáp một cái rõ dài rồi hắn tiếp tục tựa lưng vào gốc cây to nghĩ ngợi vu vơ. Vài chiếc lá nâu vàng thích thú uốn lượn theo làn gió trước khi chán nản, bất lực rơi trên nền đất, để rồi không bao lâu sau đất sẽ ôm trọn lá vào lòng và cả hai sẽ hòa thành một. Thiết nghĩ cuộc đời con người giống như một chiếc lá vậy. Lá từ khi chỉ là một cái chồi, xanh non mơn mởn rồi trải qua bao nhiêu cơn mưa, bao nhiêu đợt gió, có những chiếc lá không chịu được sẽ tự động lìa khỏi cành khi còn non, hoặc khi chưa đủ trưởng thành, cứ như thế chỉ những chiếc lá kiên cường bám trụ vẫn sống tốt. Đến khi già, lá không còn đủ sức bám lấy cành, cành cũng chẳng thiết tha muốn giữ lá, lúc đó gió sẽ nhẹ nhàng đưa lá về với đất mẹ, nơi đã nuôi dưỡng lá sống những ngày tháng qua.
"Nếu anh gặp em từ đầu…"
Hắn mở máy thấy Băng gọi
- Ờ. Mình vào ngay.
Vừa thấy hắn Băng hỏi:
- Cậu làm gì mà mình gọi hoài mà không nghe máy vậy?
- Hì hì…Mình ngủ quên.- Hắn cố nặn ra nụ cười.
- Ặc! Giờ này mà ngủ được ha ông tướng?- Vân Anh xem vào.
Hắn không nói gì chỉ cười cười cho qua chuyện.
Băng nhẹ nhàng bảo hắn.
- Cậu vào thay đồ đi, sắp đến lượt bọn mình thi rồi đó.
- Ờ.
Vân Anh hơi hồi hộp nên quay sang bảo Trung:
- Nè! Cậu có run không?
- Run? Làm gì mà run? Bộ cậu run à?
- Ừ.
- Thoải mái đi. Chỉ là một cuộc thi thôi mà. Cậu cứ xem nó như một trò chơi đi ha.
- Ừ. Nhưng mà vẫn run.
- Thế thì nắm tay mình nè, sẽ hết run thôi.- Vừa nói Trung vừa chìa tay ra.
- Thật không?- Cô hơi e ngại những vẫn đặt tay vào lòng bàn tay Trung.
Cô cảm thấy thật kì diệu, không còn cảm giác run nữa. Cô đưa mắt nhìn cậu trìu mến như muốn nói “cảm ơn cậu”.
Lúc này, cả hội trường đã không còn một chỗ trống. Hắn vừa nắm tay Băng bước ra liền nhận ngay một tràng pháo tay vang dội từ khán giả. Màn chào hỏi của cặp đôi hắn và cô nhanh chóng được sự chú ý đặc biệt bởi sự kết hợp mới lạ. một đoạn trong vở kịch Romeo anh Juliet được tái hiện hiện cực kì hấp dẫn
Bộp…bộp…bộp…
Tràng pháo tay của khán giả dành cho hắn và cô khi màn chào hỏi kết thúc
- Vâng, chúc mừng các cặp thí sinh đã có màn ra mắt tuyệt vời. Và bây giờ mời các cặp thí sinh bước vào phần thi kiến thức.
Bộp…bộp…bộp…
Tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa.
Từng cặp thí sinh lần lượt trả lời các câu hỏi. Hắn và Băng phản ứng rất nhanh với các câu hỏi, câu trả lời cũng được đưa ra nhanh chóng và chính xác. Kết thúc phần thi cặp hắn dẫn đầu với số điểm cao nhất.
Vòng đầu tiên kết thúc, một nửa số cặp tham gia dự thi đã bị loại, riêng bộ tứ của lớp hắn vẫn đứng vững sau vòng một, cặp đôi Trung và Vân Anh mặc dù thi đấu không nổi bậc nhưng cũng tích lũy đủ số điểm để tiến đến vòng hai.
Sau đó là một tiết mục nhảy hiện đại để góp vui càng làm cho hội trường sôi nổi hẳn lên.
Nối tiếp chương trình là phần thi giải quyết tình huống, mỗi cặp thí sinh sẽ bốc một lá thăm, trong lá thăm có chứa một tình huống và nhiệm vụ của các thí sinh là đưa ra cách xử lý phù hợp cho câu hỏi đó.
Sau phần thi này lại có phân nữa số cặp bị rơi rụng, cặp đôi Vân Anh cũng không đủ sức trụ lại được, thế là hai người phải trở về hàng ghế phía dưới dành cho khán giả cùng xem và cổ vũ cho cặp đôi còn lại của lớp.
- Vâng thưa các bạn! Những phần thi trên sân khấu càng ngày càng hấp dẫn, không khí càng ngày càng nóng. Và sau đây, phần thi có lẽ là nóng nhất, mọi người cháy hết mình nào. Tiếp theo, chúng ta sẽ đến với phần thì tài năng dành cho các đội còn lại.
Cả hội trường vốn dĩ đã sôi động giờ lại càng sôi động hơn với các tiết mục nhiều sắc màu của các cặp thí sinh như ca hát, múa truyền thống, nhảy hiện đại, kịch, ảo thuật,…
Theo số thứ tự bốc thăm thì hắn và Băng là cặp đôi sẽ sự thi cuối cùng. Hắn rất ngạc nhiên bởi sự thể hiện hoàn hảo của các cặp tham gia thi trước. Hắn hơi lo cho mình và Băng bởi hai người chuẩn bị có phần không chu đáo, họ chỉ tập cùng nhau được một buổi để cảm nhận giai điệu bài hát thôi.
- Và cuối cùng, là phần thi tài năng của cặp thí sinh Lâm Phong và Lam Băng, các bạn cho tràn pháo tay nào.
Đốp… đốp… bộp… bộp…
- Ôi! Anh ấy thật cold!
- Ôi! Hoàng tử lòng em!
- Woa! Thiên thần không cánh kìa tụi bay, cô ấy thật tuyệt!
Blabloa…
Rì rầm phía dưới là những lời tán dương dành cho hắn và cô khi vừa bước ra sân khấu. Hắn trông lịch sự với áo sơ mi trắng đóng thùng cùng với chiếc nơ đen trên cổ. Trong khi đó, cô trông cực kì quyến rũ với chiếc váy trắng muốt, thân hình vốn đã cân đối cộng thêm làn da trắng ngần càng tăng thêm vẻ hấp dẫn.
- Trông họ thật đẹp đôi phải không chị?
- Ừ.- Mắt vẫn không rời sân khấu Phương gật đầu
- Mà sao chị không tham gia cho vui.
- Em nghĩ sẽ vui à?
- Em…em xin lỗi.
- Dù sao chị cũng không thích.
- Vâng!
Phương lại khoanh tay nở nụ cười nhẹ, tiếp tục hướng ánh mắt chờ đợi màn thể hiện của hai người bạn thân.
- Vâng! Chúng ta hãy im lặng và cùng chờ đợi sự kết hợp mới lạ giữa piano và ghita cùng với giọng hát của hai bạn.- MC nói thêm.
Trên sân khấu tối dần, các ánh đèn chuyển sang mờ mờ. Duy chỉ nơi hắn và Băng mới được rọi sáng.
Các ngón tay cùng giọng hát của hắn và cô bắt đầu đi vào giai điệu đầu tiên "Only love". Hơi bỡ ngờ ở những giây phút đầu nên sự kết hợp bị mắc một vài lỗi nhưng càng về sau dường như hai tâm hồn đã tìm được nhau và cách biễu diễn cũng ăn ý hơn đã làm nên một giai điệu thật tuyệt vời trước sự ngỡ ngàng của khán giả và hội đồng giám khảo.
2 a.m. and the rain is falling
Here we are at the crossroads once again
You're telling me you're so confused
You can't make up your mind
Is this meant to be
You're asking me
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I'll just play my part
And pray you'll have a change of heart
But I can't make you see it through
That's something only love can do
In your arms as the dawn is breaking
Face to face and a thousand miles apart
I've tried my best to make you see
There's hope beyond the pain
If we give enough, if we learn to trust
- Woa! Quá ngon bông gòn luôn. Phong chơi ghita điêu luyện chưa kìa.
- Băng cũng vậy. Nhìn những ngón tay di chuyển mềm mại làm sao.
- Mà hình như đây là lần đầu tiên tao thấy Phong nó chơi ghita sao ấy.
- Ừ. Tao cũng vậy. Và đây cũng là lần đầu tao thấy Băng đánh đàn đó. Trước giờ có thấy Băng chơi đàn lần nào đâu nhể?
- Bọn nó kết hợp hay quá mầy.
- Tuyệt vời ông mặt trời luôn. Tao cá cặp này đạt giải nhất đó.
Vân Anh thấy Trung nãy giờ im lặng chăm chú màn trình diễn của hắn và cô liền đẩy nhẹ cánh tay cậu bảo:
- Cậu thấy sao?
- Tuyệt! Càng về sau càng tuyệt.
- Ừ. Tiếc thật! Mình mà không bị loại sớm thì đã…
- Cậu tiếc không được thể hiện à?
- Ừ. Nói chung cũng hơi tiếc nhưng mà không sao.
- …
Trung im lặng, cậu quan sát vẻ mặt cô và trong đầu ngay lập tức nảy ra một ý định.
- Thôi mấy bà tám im lặng chút đi, cho người ta nghe với chứ.- Vi lớp trưởng oang oang.
Nghe thấy thế, chẳng ai buồn cãi lại bởi mọi người vẫn đang rất chú ý phần biểu diễn của hắn và Băng.
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I'll just play my part
And pray you'll have a change of heart
But I can't make you see it through
That's something only love can do
In your arms as the dawn is breaking
Face to face and a thousand miles apart
I've tried my best to make you see
There's hope beyond the pain
If we give enough, if we learn to trust
Chorus
I know if I could find the words
To touch you deep inside
You'd give our dream just one more chance
Don't let this be our last good-by
"Độp…bốp…độp…bốp…"
Phần thi của hắn và Băng vừa kết thúc thì một tràng pháo tay rào rào vang lên không ngớt.
Sau phần thi này, lại rơi rụng một số cặp. Chỉ còn năm cặp thí sinh tiến vào phần thi cuối cùng, phần thi ứng xử và đương nhiên sự kết hợp có thể nói là khá hoàn hảo của hắn và Băng đã giúp hai người tiến thẳng vào vòng cuối mặc dù không có sự chuẩn bị kĩ càng như những cặp khác.
- Phong! Mấy giờ rồi.- Cậu ngái ngủ hỏi.
- Cậu đậy đi. Mình đi sớm có việc chút, rồi mình ghé vô lớp sau. À! Cậu xin phép giáo viên giùm mình luôn nhen, chắc mình vào muộn.
- Ừ. Việc gì mà mới sáng sớm đã đi thế? Có quan trọng không?
- Cũng không có gì quan trọng. Thôi mình đi đây.
Từ nhà, hắn ngược đường đạp xe đến bệnh viện. Đây là khoảng thời gian cao điểm nên xe cộ luồng lách, ngược xuôi tấp nập, còi xe bấm inh ỏi, đinh tai nhứt óc vô cùng.
Gởi xe xong hắn lôi mảnh giấy ghi số phòng làm việc của ông bác sĩ ra xem rồi đi tìm.
Cốc…cốc…cốc…
- Ai đó?
- Dạ cháu! Phong đây. Bác có hẹn cháu sáng nay.
- Ừ. Cậu vào đi.
- Vâng ạ!
Hắn vừa mở cánh cửa bước vào thì đã nghe giọng trầm trầm của ông bác sĩ:
- Cậu ngồi đi.
- Dạ vâng!
Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày 20-11, nên đám học sinh, kể cả những bọn ngủ ở lớp nhiều hơn ngủ ở nhà háo hức vô cùng. Có vẻ như buổi học trôi qua nhanh chóng và có đôi phần sôi nổi hơn mọi ngày.
"Ủa. Sao Phong nói sẽ đến muộn một chút mà sao giờ vẫn chưa đến nhỉ? Liệu có chuyện gì với cậu ấy không ta"
Nam lo lắng cho hắn.
Cũng đúng lúc đó điện thoại Nam khẽ run báo có tin nhắn đến. Mở hộp thư ra thì Nam thở phào nhẹ nhõm vì hắn nhắn tin bảo đi gặp một người hơi lâu nên chắc nghỉ học hôm nay, nhờ Nam báo với Vi xin phép giáo viên. Nhưng thực ra hắn đang ở một nơi, nơi mà chỉ mình hắn với giọt nước mắt cứ tuôn dài không ngớt, Giọt nước mắt đã dần nhuốm màu chia ly.
- Phong! Dậy!
Nam từ phòng vệ sinh bước ra vẫn thấy hắn úp mặt trên gối chưa chịu dậy.
- …
Hắn dường như không nghe thấy.
- Nè! Cậu biết hôm nay là ngày gì không vậy hả? 20/11 đó. Cậu quên rồi à?- Cậu vừa lau mặt vừa càu nhàu.
- Ờ.- Hắn hờ hững.
- Dậy! Đi với mình lên trường nào. Mà cậu hôm nay sao thế? Mọi hôm cậu toàn dậy trước mình mà.
- Ờ…thì giờ không thích dậy trước cậu đấy, có được không?- Hắn nhoài người dậy với lấy cái đồng hồ xem giờ.
- Thì cậu thích dậy lúc nào mà chả được, nhưng giờ thì phải đi với mình.
Hắn uể oải gấp chăn rồi chán nản lủi vào phòng vệ sinh. Đêm qua, hắn đã suy đi nghĩ lại rất nhiều, hắn trằn trọc không ngủ được. Đã nhiều lần không kìm nén được. Hắn khóc! Nhưng không có giọt nước mắt nào. Có lẽ, hắn không khóc bằng mắt mà hắn khóc bằng tim, chỉ biết rằng tim hắn run run từng đợt khi nghĩ đến cảnh ra nước ngoài xa mọi người và xa luôn cả Băng mãi mãi.
Hôm nay, bầu trời trong xanh cao vời vợi, vài màn mây nhè nhẹ chầm chậm trôi như báo hiệu một ngày nắng oi ả. Vài chiếc lá lả tả, thong thả, chầm chậm uốn mình trong không trung thì bị ngọn gió níu kéo như muốn giữ lại, chẳng nỡ rời xa.
Hắn được chọn tham gia phần thi “nam sinh thanh lịch, nữ sinh duyên dáng”. Thực tình, hắn chả muốn chút nào nhưng vì Băng tham gia nên hắn cũng tặc lưỡi mặc kệ.
Đúng 7h30’, tất cả các lớp đứng trước cột cờ nghe phổ biến nội dung rồi sau cùng là cái màn tuyên thệ gì gì đó mà hắn chẳng buồn quan tâm.
Mấy tiết mục để tham gia phần thi bọn hắn đã chuẩn bị từ trước rồi nên chẳng có gì đáng lo. Đang định lủi vào lớp một mình thì Nam ở đâu kéo lại hỏi:
- Nè đi đâu thế? Giờ lớp mình thi nấu ăn kìa tới xem đi.
Hắn định lắc đầu nhưng chưa kịp từ chối thì đã bị Nam lôi đi.
Nam hiểu ý hắn nên nói thêm:
- Thôi nào, đã lên đây rồi đi với mình cho vui, một mình mình chán lắm.
Hắn nghe vậy cũng miễn cưỡng đi theo.
- Nam! Bên này nè.
Vi kiễng chân vẫy vẫy Nam.
- Ờ. Chờ chút.
- Chu cha…Phong! Có ông Phong nữa nè. Ngon rồi…hí hí
- Này! Bà làm gì mà nhặng xị lên như con cún thế hả?- Nam nhăn mặt.
- Kệ tui. Ông nhiều chuyện quá. Hứ!
Mười lăm phút sau, phần thi bắt đầu. Bên lớp hắn, cổ động viên chiếm ưu thế vượt trội hơn hẳn so với những lớp khác, hò hét inh ỏi ỏm tỏi cả lên. Bỗng từ đâu một đứa con gái lớp hắn thốt lên vẻ ngạc nhiên:
- Ủa Nam! Ông đứng chỗ đó làm gì vậy? Lớp mình chỗ này mà.
Lời vừa dứt, hàng trăm ánh mắt không hẹn mà cùng tìm đến một địa chỉ. Thì ra Nam đang đứng bên phía lớp Thy. Cô nàng cũng tham gia phần thi nấu ăn. Hắn thấy vậy gãi đầu nhăn mặt cười cười đưa vội lý do:
- Hì hì…Tại chỗ lớp mình đông quá nên mình qua đây cho dễ thở.
Đột nhiên một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên nhưng chẳng khác nào búa tạ ngàn cân giáng xuống:
- Hay là vì có ẻm Thy ở bên đó nhể ?
Thế là những tiếng rúc rích càng lên càng ngày to dần lên.
Nam ngượng chín cả người, cậu đang là trung tâm của sự chú ý. Hồi mới chuyển đến Nam cũng là một trong những hotboy của trường nên cậu nghiễm nhiên đã trở thành người nổi tiếng nên nhiều cô nàng cũng rất để ý đến cậu. Tình hình hiện giờ cậu đang ngượng đỏ cả mặt bởi những lời trêu chọc, hắn thấy vậy liền lên tiếng giải vây:
- Tại mấy bạn chen lấn quá, Nam nhường nên qua đó thôi. Thôi mọi người cùng cổ vũ sôi động lên nào.
Lời nói của hắn quả có trọng lượng, mọi tiếng ồn ào chọc ghẹo tan biến, thay vào đó là hằng trăm cổ động viên nhiệt tình cổ vũ, không khí sôi nổi hẳn lên.
Được một lúc thấy chán, hắn âm thầm lủi ra sau trường. Ngồi dựa lưng vào gốc cây mệt mỏi với những suy nghĩ chạy loạn trong đầu. Lần mò lấy trong túi ra mảnh giấy nhàu nhàu, hắn mở ra xem. Hắn xem không biết mấy mươi lần rồi nhưng lần nào cũng vậy. Những con chữ, những con số vẫn vậy, nằm ngơ ngác như trêu đùa số phận hắn. Hắn cười nhạt, hơi thở nặng nề. Hắn biết chỉ còn cách đó thôi, không còn sự lựa chọn nào khác. Hắn sẽ đi, đi thật xa, đi đến nơi mà không còn thấy cô, đến nơi mà không còn bị đôi mắt kia ám ảnh.
Nhắm mắt lại lắng nghe tiếng chim hót, tiếng lá cây xào xạc, tiếng gió khe khẽ rít nhẹ qua kẽ lá. Thế rồi hắn thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Hắn ngủ một giấc dài, tâm trạng cũng tốt hơn đôi phần. Vươn vai uể oải ngáp một cái rõ dài rồi hắn tiếp tục tựa lưng vào gốc cây to nghĩ ngợi vu vơ. Vài chiếc lá nâu vàng thích thú uốn lượn theo làn gió trước khi chán nản, bất lực rơi trên nền đất, để rồi không bao lâu sau đất sẽ ôm trọn lá vào lòng và cả hai sẽ hòa thành một. Thiết nghĩ cuộc đời con người giống như một chiếc lá vậy. Lá từ khi chỉ là một cái chồi, xanh non mơn mởn rồi trải qua bao nhiêu cơn mưa, bao nhiêu đợt gió, có những chiếc lá không chịu được sẽ tự động lìa khỏi cành khi còn non, hoặc khi chưa đủ trưởng thành, cứ như thế chỉ những chiếc lá kiên cường bám trụ vẫn sống tốt. Đến khi già, lá không còn đủ sức bám lấy cành, cành cũng chẳng thiết tha muốn giữ lá, lúc đó gió sẽ nhẹ nhàng đưa lá về với đất mẹ, nơi đã nuôi dưỡng lá sống những ngày tháng qua.
"Nếu anh gặp em từ đầu…"
Hắn mở máy thấy Băng gọi
- Ờ. Mình vào ngay.
Vừa thấy hắn Băng hỏi:
- Cậu làm gì mà mình gọi hoài mà không nghe máy vậy?
- Hì hì…Mình ngủ quên.- Hắn cố nặn ra nụ cười.
- Ặc! Giờ này mà ngủ được ha ông tướng?- Vân Anh xem vào.
Hắn không nói gì chỉ cười cười cho qua chuyện.
Băng nhẹ nhàng bảo hắn.
- Cậu vào thay đồ đi, sắp đến lượt bọn mình thi rồi đó.
- Ờ.
Vân Anh hơi hồi hộp nên quay sang bảo Trung:
- Nè! Cậu có run không?
- Run? Làm gì mà run? Bộ cậu run à?
- Ừ.
- Thoải mái đi. Chỉ là một cuộc thi thôi mà. Cậu cứ xem nó như một trò chơi đi ha.
- Ừ. Nhưng mà vẫn run.
- Thế thì nắm tay mình nè, sẽ hết run thôi.- Vừa nói Trung vừa chìa tay ra.
- Thật không?- Cô hơi e ngại những vẫn đặt tay vào lòng bàn tay Trung.
Cô cảm thấy thật kì diệu, không còn cảm giác run nữa. Cô đưa mắt nhìn cậu trìu mến như muốn nói “cảm ơn cậu”.
Lúc này, cả hội trường đã không còn một chỗ trống. Hắn vừa nắm tay Băng bước ra liền nhận ngay một tràng pháo tay vang dội từ khán giả. Màn chào hỏi của cặp đôi hắn và cô nhanh chóng được sự chú ý đặc biệt bởi sự kết hợp mới lạ. một đoạn trong vở kịch Romeo anh Juliet được tái hiện hiện cực kì hấp dẫn
Bộp…bộp…bộp…
Tràng pháo tay của khán giả dành cho hắn và cô khi màn chào hỏi kết thúc
- Vâng, chúc mừng các cặp thí sinh đã có màn ra mắt tuyệt vời. Và bây giờ mời các cặp thí sinh bước vào phần thi kiến thức.
Bộp…bộp…bộp…
Tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa.
Từng cặp thí sinh lần lượt trả lời các câu hỏi. Hắn và Băng phản ứng rất nhanh với các câu hỏi, câu trả lời cũng được đưa ra nhanh chóng và chính xác. Kết thúc phần thi cặp hắn dẫn đầu với số điểm cao nhất.
Vòng đầu tiên kết thúc, một nửa số cặp tham gia dự thi đã bị loại, riêng bộ tứ của lớp hắn vẫn đứng vững sau vòng một, cặp đôi Trung và Vân Anh mặc dù thi đấu không nổi bậc nhưng cũng tích lũy đủ số điểm để tiến đến vòng hai.
Sau đó là một tiết mục nhảy hiện đại để góp vui càng làm cho hội trường sôi nổi hẳn lên.
Nối tiếp chương trình là phần thi giải quyết tình huống, mỗi cặp thí sinh sẽ bốc một lá thăm, trong lá thăm có chứa một tình huống và nhiệm vụ của các thí sinh là đưa ra cách xử lý phù hợp cho câu hỏi đó.
Sau phần thi này lại có phân nữa số cặp bị rơi rụng, cặp đôi Vân Anh cũng không đủ sức trụ lại được, thế là hai người phải trở về hàng ghế phía dưới dành cho khán giả cùng xem và cổ vũ cho cặp đôi còn lại của lớp.
- Vâng thưa các bạn! Những phần thi trên sân khấu càng ngày càng hấp dẫn, không khí càng ngày càng nóng. Và sau đây, phần thi có lẽ là nóng nhất, mọi người cháy hết mình nào. Tiếp theo, chúng ta sẽ đến với phần thì tài năng dành cho các đội còn lại.
Cả hội trường vốn dĩ đã sôi động giờ lại càng sôi động hơn với các tiết mục nhiều sắc màu của các cặp thí sinh như ca hát, múa truyền thống, nhảy hiện đại, kịch, ảo thuật,…
Theo số thứ tự bốc thăm thì hắn và Băng là cặp đôi sẽ sự thi cuối cùng. Hắn rất ngạc nhiên bởi sự thể hiện hoàn hảo của các cặp tham gia thi trước. Hắn hơi lo cho mình và Băng bởi hai người chuẩn bị có phần không chu đáo, họ chỉ tập cùng nhau được một buổi để cảm nhận giai điệu bài hát thôi.
- Và cuối cùng, là phần thi tài năng của cặp thí sinh Lâm Phong và Lam Băng, các bạn cho tràn pháo tay nào.
Đốp… đốp… bộp… bộp…
- Ôi! Anh ấy thật cold!
- Ôi! Hoàng tử lòng em!
- Woa! Thiên thần không cánh kìa tụi bay, cô ấy thật tuyệt!
Blabloa…
Rì rầm phía dưới là những lời tán dương dành cho hắn và cô khi vừa bước ra sân khấu. Hắn trông lịch sự với áo sơ mi trắng đóng thùng cùng với chiếc nơ đen trên cổ. Trong khi đó, cô trông cực kì quyến rũ với chiếc váy trắng muốt, thân hình vốn đã cân đối cộng thêm làn da trắng ngần càng tăng thêm vẻ hấp dẫn.
- Trông họ thật đẹp đôi phải không chị?
- Ừ.- Mắt vẫn không rời sân khấu Phương gật đầu
- Mà sao chị không tham gia cho vui.
- Em nghĩ sẽ vui à?
- Em…em xin lỗi.
- Dù sao chị cũng không thích.
- Vâng!
Phương lại khoanh tay nở nụ cười nhẹ, tiếp tục hướng ánh mắt chờ đợi màn thể hiện của hai người bạn thân.
- Vâng! Chúng ta hãy im lặng và cùng chờ đợi sự kết hợp mới lạ giữa piano và ghita cùng với giọng hát của hai bạn.- MC nói thêm.
Trên sân khấu tối dần, các ánh đèn chuyển sang mờ mờ. Duy chỉ nơi hắn và Băng mới được rọi sáng.
Các ngón tay cùng giọng hát của hắn và cô bắt đầu đi vào giai điệu đầu tiên "Only love". Hơi bỡ ngờ ở những giây phút đầu nên sự kết hợp bị mắc một vài lỗi nhưng càng về sau dường như hai tâm hồn đã tìm được nhau và cách biễu diễn cũng ăn ý hơn đã làm nên một giai điệu thật tuyệt vời trước sự ngỡ ngàng của khán giả và hội đồng giám khảo.
2 a.m. and the rain is falling
Here we are at the crossroads once again
You're telling me you're so confused
You can't make up your mind
Is this meant to be
You're asking me
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I'll just play my part
And pray you'll have a change of heart
But I can't make you see it through
That's something only love can do
In your arms as the dawn is breaking
Face to face and a thousand miles apart
I've tried my best to make you see
There's hope beyond the pain
If we give enough, if we learn to trust
- Woa! Quá ngon bông gòn luôn. Phong chơi ghita điêu luyện chưa kìa.
- Băng cũng vậy. Nhìn những ngón tay di chuyển mềm mại làm sao.
- Mà hình như đây là lần đầu tiên tao thấy Phong nó chơi ghita sao ấy.
- Ừ. Tao cũng vậy. Và đây cũng là lần đầu tao thấy Băng đánh đàn đó. Trước giờ có thấy Băng chơi đàn lần nào đâu nhể?
- Bọn nó kết hợp hay quá mầy.
- Tuyệt vời ông mặt trời luôn. Tao cá cặp này đạt giải nhất đó.
Vân Anh thấy Trung nãy giờ im lặng chăm chú màn trình diễn của hắn và cô liền đẩy nhẹ cánh tay cậu bảo:
- Cậu thấy sao?
- Tuyệt! Càng về sau càng tuyệt.
- Ừ. Tiếc thật! Mình mà không bị loại sớm thì đã…
- Cậu tiếc không được thể hiện à?
- Ừ. Nói chung cũng hơi tiếc nhưng mà không sao.
- …
Trung im lặng, cậu quan sát vẻ mặt cô và trong đầu ngay lập tức nảy ra một ý định.
- Thôi mấy bà tám im lặng chút đi, cho người ta nghe với chứ.- Vi lớp trưởng oang oang.
Nghe thấy thế, chẳng ai buồn cãi lại bởi mọi người vẫn đang rất chú ý phần biểu diễn của hắn và Băng.
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I'll just play my part
And pray you'll have a change of heart
But I can't make you see it through
That's something only love can do
In your arms as the dawn is breaking
Face to face and a thousand miles apart
I've tried my best to make you see
There's hope beyond the pain
If we give enough, if we learn to trust
Chorus
I know if I could find the words
To touch you deep inside
You'd give our dream just one more chance
Don't let this be our last good-by
"Độp…bốp…độp…bốp…"
Phần thi của hắn và Băng vừa kết thúc thì một tràng pháo tay rào rào vang lên không ngớt.
Sau phần thi này, lại rơi rụng một số cặp. Chỉ còn năm cặp thí sinh tiến vào phần thi cuối cùng, phần thi ứng xử và đương nhiên sự kết hợp có thể nói là khá hoàn hảo của hắn và Băng đã giúp hai người tiến thẳng vào vòng cuối mặc dù không có sự chuẩn bị kĩ càng như những cặp khác.
/32
|