- Cẩn thận!- Tiếng hét thất thanh của cô gái kéo hắn về thực tại.
Theo phản xạ, hắn cúi thấp người né sang bên trái.
\Xoẹt\ lưỡi dao sáng loáng sượt qua tai, hắn nghe mà lạnh toát xương sống.
Ngay lập tức, một động tác xoay người rồi tiếp theo là một cú ra chân hoàn hảo của hắn nhằm vào cánh tay của tên tóc đỏ. Con dao đã bị đá phăng ra cách đó chục mét. Nhìn vẻ mặt tức giận của gã và lũ đàn em ngỡ rằng sẽ sống chết ăn thua với hắn nhưng không ngờ chưa đầy mười giây tất cả bọn chúng đã biến mất như nãy giờ nơi đây chưa hề xảy ra chuyện gì.
- Cậu có sao không? Cảm ơn cậu đã cứu tôi.- Vân Anh vẫn chưa nhận ra hắn.
- Cậu…cậu không nhận ra tôi sao?- Hắn ngớ người hỏi lại.
- Cậu…cậu…- Đôi môi cô mấy máy mấy lần, cô không biết tại sao hắn lại biết cô.
Cô nhìn vào ánh mắt hắn cô thấy cảm giác rất quen. Màu đen xám ư? Đúng! Ánh mắt đó đã làm cô da diết nhớ, trái tim cô đã bị ánh mắt đó làm tan chảy.
- Phong! Phong phải không? Có phải cậu không?- Cô mừng rỡ reo lên
- Ừ. Mình đây. Ngay từ đầu sao cậu lại không nhận ra mình chứ!- Cậu tỏ vẻ hững hờ.
- Ờ. Mình xin lỗi đã không nhận ra cậu sớm hơn. Nhưng trông cậu khác trước nhiều quá.- Cô trả lời ái ngại.
Đúng vậy, sau ba năm không gặp, hắn đã thay đổi cả bên trong lẫn bên ngoài. Giờ đây, hắn đẹp trai hơn xưa nhiều. Nhưng hắn không còn đem lại cho người ta một cảm giác gần gũi, ngọn lửa ấm áp; không còn là cậu bé vui vẻ hay nói hay cười, hay kể chuyện tiếu lâm cho mọi người nữa mà thay vào đó họ cảm nhận được sự giá băng trong tính cách của hắn.
Hơn tuần nay, hắn bỏ bê chuyện ăn uống nên người gầy hẳn đi, hai mắt trũng sâu. Với lại việc hắn bị khan tiếng vì những ngày khóc ròng bên linh cửu ba mẹ, nên có lẽ do đó mà cô nàng không nhận ra hắn ngay.
Cô đã biết chuyện xảy ra với hắn .Cô rất đau lòng, cô biết hắn phải gánh chịu nỗi đau rất lớn.
Gia đình cô lại chuyển về sống ở đây nhưng không phải nhà cũ. Ngay khi vừa đặt chân đến, cô nhanh chóng xin phép ba mẹ rồi vội chạy đi tìm hắn. Như có luồng điện mạnh vừa chạy dọc cơ thể khi mà cô nghe hàng xóm bảo rằng ba mẹ hắn vừa qua đời cách đây không lâu. Giọt lệ cô từ từ rơi xuống. Một giọt, hai giọt, ba giọt,…rồi cô khóc òa như một đứa trẻ. Cô đi, đi tìm hắn, đi trong tiềm thức và cứ như thế bước chân vô định đã dẫn cô đến nơi này.
- Giờ cũng khuya rồi. Nhà cậu chỗ nào để mình đưa về?- Hắn không yên tâm để cô về một mình nên đề nghị.
- Ừ. Vừa đi mình vừa chỉ đường cho cậu.- Cô đáp.
Hai con người lặng lẽ trên chiếc xe đạp không ai chịu mở lời trước. Cô cũng chỉ hỏi thăm hắn vài câu, còn hắn chỉ biết đáp lại một cách máy móc.
Gặp lại cô hắn không vui ư? Không. Hắn vui chứ. Nhưng dường như, niềm vui nhỏ nhoi đó bị nỗi đau quá lớn kia đè nén xuống rồi. Và cô cũng vậy, cô rất vui khi được gặp lại hắn nhưng nó cũng chẳng còn nhiều ý nghĩa khi cô thấy hắn như vậy.
Sáng hôm sau, hắn đi học, vẫn gương mặt hốc hác, vẫn đôi mắt vô hồn, vẫn lạnh lùng không nói không rằng. Nhưng bầu không khí lớp học hôm nay đã có sự thay đổi khang khác. Nếu hôm qua là cái không khí trầm lắng, chẳng mấy vui vẻ bao trùm lớp học, thì hôm nay quang cảnh ấy đã bị che lấp bởi tin nóng hổi: “Sẽ có một học sinh mới chuyển vào lớp ta”. Ai cũng bàn ra tán vào. Đám con trai thì mong thành viên mới là hotgirl đáng yêu, còn mấy bạn nữ thì thầm ước người đó sẽ là một hotboy chính hiệu. Hình như ngoài hắn và cô ra, thì tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ. Gởi ánh mắt vô hồn vào khoảng không mênh mông nằm bên ngoài ô cửa, chẳng ai biết trong đầu hắn có đang nghĩ gì không. Còn Băng, cô vẫn thầm quan sát nhất cử nhất động của hắn. Cả lớp hiện giờ chỉ có hắn và cô là dùng ngôn ngữ của mắt, và lời nói nhịp đập từ trái tim.
Nhưng rất nhanh, mấy chục cái loa ồn ào của đám học sinh nhiều chuyện đó nhanh chóng bị lắng xuống bởi tiếng thánh thót mà đầy uy lực của Vi lớp trưởng:
- Cô Hương vào. Cả lớp đứng lên.
Tất cả mọi người trong lớp tức khắc đều đứng dậy, im lặng, cúi đầu chào cô. Vài ánh mắt liếc liếc lên cô bé đang đứng kế cô Hương vẻ dò xét.
- Uhm. Chào các em! Các em ngồi đi.
Thấy cả lớp bắt đầu ổn định cô lên tiếng:
- Từ hôm nay, lớp ta sẽ có thêm một thành viên mới. Các em nhớ giúp đỡ cho bạn ấy nghen.- Giọng cô thanh thanh vang vọng.
- Em tự giới thiệu về mình đi.- Cô quay sang học sinh mới nói.
- Chào các bạn! Mình tên Hoàng Vi Vân Anh, mong các bạn giúp đỡ nhiều.- Cô bé rụt rè nói nhỏ nhẹ.
Tít…Tít…Tít…
- Xin lỗi! Cô có điện thoại. Các em làm quen nhau đi ha.- Cô Hương nói nhanh rồi nghe máy.
- Dạ! Em nghe thầy. Vâng! Vâng! Vâng! Em chào thầy.
- Các em trật tự chút! Cô có lời muốn nói.- Cô nghiêm giọng nói to.
Cả lớp bốn chín cặp mắt đều đồng loạt hướng về cô giáo.
- Có sự nhẫm lẫn ở đây. Bạn Hoàng Vi Vân Anh không phải chuyển vào lớp ta, bạn cũng là học sinh mới chuyển đến nhưng gia đình bạn là 11A2.- Cô nhẹ giọng vẻ hơi e ngại nói.
- Cô thành thật xin lỗi em, Vân Anh. Thầy hiệu trưởng vừa mới báo cho cô biết.- Cô quay sang Vân Anh nhẹ nhàng.
- Dạ! Không sao ạ!- Vân Anh rụt rè cúi mặt nói nhỏ.
- Giờ em đi với cô sang nhận lớp em. Chắc cô em cũng chờ bên đó.- Cô vừa nói vừa bước ra cửa.
- Ôi trời! Hụt mất một hotgirl. Tiếc ghê!- Đám con trai đồng thanh.
- Hứ! Bộ mấy ông đui hết sao, lớp này hotgirl cũng đâu thiếu, như tui chẳng hạn.- Vi lớp trưởng cao giọng biễu môi.
- Ọe…Ọe…Ọe… Thôi xuống đi bà ơi, coi chừng đụng trần nhà kìa.- Tụi con trai ôm bụng cười lăn cười bò.
Mãi một lúc lâu, cô mới quay lại lớp. Và vẫn như lần trước, theo sau cô là một bạn nữ xinh xắn chẳng kém cô nữ sinh Vân Anh hồi nãy làm bọn con trai lại một phen đứng hình nhìn không chớp mắt.
Bọn con trai lại được dịp nhao nhao.
- Xinh quá mầy.
- Thiên thần nữa à.
- Đúng là học lớp này không uổng phí đời người mà.
Vvv…
- Vậy mấy ông lên trường để ngắm gái chứ không phải đi học à?- Một bạn nữ ngứa miệng xen vào.
Thấy vậy “Tuấn giáo sư” hắn giọng làm bộ trịnh trọng, nhíu nhíu mày ra vẻ nghiêm túc:
- Cậu nói vậy là không đúng rồi. Ngắm gái xinh là phản ứng tự nhiên của đàn ông. Mặc khác, theo khoa học nghiên cứu và chứng mình thì ngắm con gái xinh sẽ giúp làm gia tăng lượng hormone serotonin trong cơ thể qua đó giúp giảm stress hiệu quả. Ngoài ra nó còn có tác dụng có lợi cho tiêu hóa, tốt cho tim mạch và còn kéo dài cả tuổi thọ nữa đấy nhá.
Cô Hương hơi nhăn mặt tỏ ý không hài lòng:
- Các em im lặng!
Cô tiếp tục:
- Cô xin lỗi! Nãy có chút hiểu lầm, giờ đây mới đúng là thành viên mới của đại gia đình 11A1 này.
- Em tự giới thiệu về bản thân đi!- Cô quay sang học sinh mới âu yếm
- Vâng ạ!
Cô học sinh mới khẽ gật đầu, rồi quay xuống lớp:
- Chào các bạn! Mình tên Lâm Vân Anh. Rất vui khi được làm quen với các bạn, mong các bạn giúp đỡ nhiều.
\Lâm Vân Anh\ cái tên nghe quen quen, hắn vội ngẩng đầu lên. Ngay sau đó, Băng cũng dời ánh mắt, đang đậu trên khuôn mặt hắn, ngước lên nhìn xem người mới đến như thế nào mà làm cho hắn phải bận tâm.
Từ đầu buổi đến giờ, đôi mắt của Băng luôn quan sát nét mặt hắn, tất cả mọi việc đều không làm hắn chú ý. Vậy mà chỉ vừa nghe cái tên \Lâm Vân Anh\ thì hắn đã giật mình ngẩng đầu lên nhìn là sao? Rốt cục cô ấy có quan hệ gì với hắn? Hàng loạt câu hỏi trong đầu Băng nhưng không lời giải đáp.
- Vân Anh! Cô cho em chọn chỗ ngồi đó. Hiện giờ lớp chỉ còn có hai chỗ còn trống. Em muốn ngồi cạnh bạn Băng hay bạn Phong?- Cô từ tốn nói vừa đủ nghe.
- Dạ! Cô cho em ngồi cạnh bạn Phong có được không ạ?- Không cần suy nghĩ Vân Anh vội đáp.
- Vậy cũng được!- Cô hơi ái ngại khi liếc sắc mặt của Phong.
- Thôi em về chỗ ngồi đi, chuẩn bị vào tiết rồi.- Cô giáo nhỏ nhẹ bảo Vân Anh
- Dạ!- Vân Anh gật đầu nhẹ rồi xách cặp nhẹ nhàng như con mèo bước về chỗ ngồi nhưng khuôn mặt vẫn không giấu niềm vui nho nhỏ.
“Sao mình thấy không vui, lại còn khó chịu, bực bội khi Vân Anh được ngồi cạnh Phong thế này? Có phải mình đang ghen không? Không? Không phải? Không phải như vậy đâu? Mà nếu có ghen thì mình có tư cách gì để ghen chứ? Mình có là gì của Phong đâu mà.”- Băng lại đấu tranh tư tưởng.
\Trong nóng ngoài lạnh\ là những gì diễn tả Băng lúc này. Dẫu cho bên trong nóng như lửa đốt nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ lạnh lùng, điềm đạm.
Băng có đang ghen? Người ngoài nhìn vào thấy cô vẫn bình thường nhưng thực ra đó là vỏ bọc, Băng đang ghen nhưng chính cô lại cố không thừa nhận như thế.
- Phong!- Vân Anh khẽ gọi.
- …
- Phong!- Cô vẫn nhỏ nhẹ.
- …
- Phong!- Cô gọi to hơn.
- Ơ dạ! Cái gì ạ!- Bị giật mình Phong tưởng cô giáo gọi nên lúng túng hỏi lại.
Theo phản xạ, hắn cúi thấp người né sang bên trái.
\Xoẹt\ lưỡi dao sáng loáng sượt qua tai, hắn nghe mà lạnh toát xương sống.
Ngay lập tức, một động tác xoay người rồi tiếp theo là một cú ra chân hoàn hảo của hắn nhằm vào cánh tay của tên tóc đỏ. Con dao đã bị đá phăng ra cách đó chục mét. Nhìn vẻ mặt tức giận của gã và lũ đàn em ngỡ rằng sẽ sống chết ăn thua với hắn nhưng không ngờ chưa đầy mười giây tất cả bọn chúng đã biến mất như nãy giờ nơi đây chưa hề xảy ra chuyện gì.
- Cậu có sao không? Cảm ơn cậu đã cứu tôi.- Vân Anh vẫn chưa nhận ra hắn.
- Cậu…cậu không nhận ra tôi sao?- Hắn ngớ người hỏi lại.
- Cậu…cậu…- Đôi môi cô mấy máy mấy lần, cô không biết tại sao hắn lại biết cô.
Cô nhìn vào ánh mắt hắn cô thấy cảm giác rất quen. Màu đen xám ư? Đúng! Ánh mắt đó đã làm cô da diết nhớ, trái tim cô đã bị ánh mắt đó làm tan chảy.
- Phong! Phong phải không? Có phải cậu không?- Cô mừng rỡ reo lên
- Ừ. Mình đây. Ngay từ đầu sao cậu lại không nhận ra mình chứ!- Cậu tỏ vẻ hững hờ.
- Ờ. Mình xin lỗi đã không nhận ra cậu sớm hơn. Nhưng trông cậu khác trước nhiều quá.- Cô trả lời ái ngại.
Đúng vậy, sau ba năm không gặp, hắn đã thay đổi cả bên trong lẫn bên ngoài. Giờ đây, hắn đẹp trai hơn xưa nhiều. Nhưng hắn không còn đem lại cho người ta một cảm giác gần gũi, ngọn lửa ấm áp; không còn là cậu bé vui vẻ hay nói hay cười, hay kể chuyện tiếu lâm cho mọi người nữa mà thay vào đó họ cảm nhận được sự giá băng trong tính cách của hắn.
Hơn tuần nay, hắn bỏ bê chuyện ăn uống nên người gầy hẳn đi, hai mắt trũng sâu. Với lại việc hắn bị khan tiếng vì những ngày khóc ròng bên linh cửu ba mẹ, nên có lẽ do đó mà cô nàng không nhận ra hắn ngay.
Cô đã biết chuyện xảy ra với hắn .Cô rất đau lòng, cô biết hắn phải gánh chịu nỗi đau rất lớn.
Gia đình cô lại chuyển về sống ở đây nhưng không phải nhà cũ. Ngay khi vừa đặt chân đến, cô nhanh chóng xin phép ba mẹ rồi vội chạy đi tìm hắn. Như có luồng điện mạnh vừa chạy dọc cơ thể khi mà cô nghe hàng xóm bảo rằng ba mẹ hắn vừa qua đời cách đây không lâu. Giọt lệ cô từ từ rơi xuống. Một giọt, hai giọt, ba giọt,…rồi cô khóc òa như một đứa trẻ. Cô đi, đi tìm hắn, đi trong tiềm thức và cứ như thế bước chân vô định đã dẫn cô đến nơi này.
- Giờ cũng khuya rồi. Nhà cậu chỗ nào để mình đưa về?- Hắn không yên tâm để cô về một mình nên đề nghị.
- Ừ. Vừa đi mình vừa chỉ đường cho cậu.- Cô đáp.
Hai con người lặng lẽ trên chiếc xe đạp không ai chịu mở lời trước. Cô cũng chỉ hỏi thăm hắn vài câu, còn hắn chỉ biết đáp lại một cách máy móc.
Gặp lại cô hắn không vui ư? Không. Hắn vui chứ. Nhưng dường như, niềm vui nhỏ nhoi đó bị nỗi đau quá lớn kia đè nén xuống rồi. Và cô cũng vậy, cô rất vui khi được gặp lại hắn nhưng nó cũng chẳng còn nhiều ý nghĩa khi cô thấy hắn như vậy.
Sáng hôm sau, hắn đi học, vẫn gương mặt hốc hác, vẫn đôi mắt vô hồn, vẫn lạnh lùng không nói không rằng. Nhưng bầu không khí lớp học hôm nay đã có sự thay đổi khang khác. Nếu hôm qua là cái không khí trầm lắng, chẳng mấy vui vẻ bao trùm lớp học, thì hôm nay quang cảnh ấy đã bị che lấp bởi tin nóng hổi: “Sẽ có một học sinh mới chuyển vào lớp ta”. Ai cũng bàn ra tán vào. Đám con trai thì mong thành viên mới là hotgirl đáng yêu, còn mấy bạn nữ thì thầm ước người đó sẽ là một hotboy chính hiệu. Hình như ngoài hắn và cô ra, thì tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ. Gởi ánh mắt vô hồn vào khoảng không mênh mông nằm bên ngoài ô cửa, chẳng ai biết trong đầu hắn có đang nghĩ gì không. Còn Băng, cô vẫn thầm quan sát nhất cử nhất động của hắn. Cả lớp hiện giờ chỉ có hắn và cô là dùng ngôn ngữ của mắt, và lời nói nhịp đập từ trái tim.
Nhưng rất nhanh, mấy chục cái loa ồn ào của đám học sinh nhiều chuyện đó nhanh chóng bị lắng xuống bởi tiếng thánh thót mà đầy uy lực của Vi lớp trưởng:
- Cô Hương vào. Cả lớp đứng lên.
Tất cả mọi người trong lớp tức khắc đều đứng dậy, im lặng, cúi đầu chào cô. Vài ánh mắt liếc liếc lên cô bé đang đứng kế cô Hương vẻ dò xét.
- Uhm. Chào các em! Các em ngồi đi.
Thấy cả lớp bắt đầu ổn định cô lên tiếng:
- Từ hôm nay, lớp ta sẽ có thêm một thành viên mới. Các em nhớ giúp đỡ cho bạn ấy nghen.- Giọng cô thanh thanh vang vọng.
- Em tự giới thiệu về mình đi.- Cô quay sang học sinh mới nói.
- Chào các bạn! Mình tên Hoàng Vi Vân Anh, mong các bạn giúp đỡ nhiều.- Cô bé rụt rè nói nhỏ nhẹ.
Tít…Tít…Tít…
- Xin lỗi! Cô có điện thoại. Các em làm quen nhau đi ha.- Cô Hương nói nhanh rồi nghe máy.
- Dạ! Em nghe thầy. Vâng! Vâng! Vâng! Em chào thầy.
- Các em trật tự chút! Cô có lời muốn nói.- Cô nghiêm giọng nói to.
Cả lớp bốn chín cặp mắt đều đồng loạt hướng về cô giáo.
- Có sự nhẫm lẫn ở đây. Bạn Hoàng Vi Vân Anh không phải chuyển vào lớp ta, bạn cũng là học sinh mới chuyển đến nhưng gia đình bạn là 11A2.- Cô nhẹ giọng vẻ hơi e ngại nói.
- Cô thành thật xin lỗi em, Vân Anh. Thầy hiệu trưởng vừa mới báo cho cô biết.- Cô quay sang Vân Anh nhẹ nhàng.
- Dạ! Không sao ạ!- Vân Anh rụt rè cúi mặt nói nhỏ.
- Giờ em đi với cô sang nhận lớp em. Chắc cô em cũng chờ bên đó.- Cô vừa nói vừa bước ra cửa.
- Ôi trời! Hụt mất một hotgirl. Tiếc ghê!- Đám con trai đồng thanh.
- Hứ! Bộ mấy ông đui hết sao, lớp này hotgirl cũng đâu thiếu, như tui chẳng hạn.- Vi lớp trưởng cao giọng biễu môi.
- Ọe…Ọe…Ọe… Thôi xuống đi bà ơi, coi chừng đụng trần nhà kìa.- Tụi con trai ôm bụng cười lăn cười bò.
Mãi một lúc lâu, cô mới quay lại lớp. Và vẫn như lần trước, theo sau cô là một bạn nữ xinh xắn chẳng kém cô nữ sinh Vân Anh hồi nãy làm bọn con trai lại một phen đứng hình nhìn không chớp mắt.
Bọn con trai lại được dịp nhao nhao.
- Xinh quá mầy.
- Thiên thần nữa à.
- Đúng là học lớp này không uổng phí đời người mà.
Vvv…
- Vậy mấy ông lên trường để ngắm gái chứ không phải đi học à?- Một bạn nữ ngứa miệng xen vào.
Thấy vậy “Tuấn giáo sư” hắn giọng làm bộ trịnh trọng, nhíu nhíu mày ra vẻ nghiêm túc:
- Cậu nói vậy là không đúng rồi. Ngắm gái xinh là phản ứng tự nhiên của đàn ông. Mặc khác, theo khoa học nghiên cứu và chứng mình thì ngắm con gái xinh sẽ giúp làm gia tăng lượng hormone serotonin trong cơ thể qua đó giúp giảm stress hiệu quả. Ngoài ra nó còn có tác dụng có lợi cho tiêu hóa, tốt cho tim mạch và còn kéo dài cả tuổi thọ nữa đấy nhá.
Cô Hương hơi nhăn mặt tỏ ý không hài lòng:
- Các em im lặng!
Cô tiếp tục:
- Cô xin lỗi! Nãy có chút hiểu lầm, giờ đây mới đúng là thành viên mới của đại gia đình 11A1 này.
- Em tự giới thiệu về bản thân đi!- Cô quay sang học sinh mới âu yếm
- Vâng ạ!
Cô học sinh mới khẽ gật đầu, rồi quay xuống lớp:
- Chào các bạn! Mình tên Lâm Vân Anh. Rất vui khi được làm quen với các bạn, mong các bạn giúp đỡ nhiều.
\Lâm Vân Anh\ cái tên nghe quen quen, hắn vội ngẩng đầu lên. Ngay sau đó, Băng cũng dời ánh mắt, đang đậu trên khuôn mặt hắn, ngước lên nhìn xem người mới đến như thế nào mà làm cho hắn phải bận tâm.
Từ đầu buổi đến giờ, đôi mắt của Băng luôn quan sát nét mặt hắn, tất cả mọi việc đều không làm hắn chú ý. Vậy mà chỉ vừa nghe cái tên \Lâm Vân Anh\ thì hắn đã giật mình ngẩng đầu lên nhìn là sao? Rốt cục cô ấy có quan hệ gì với hắn? Hàng loạt câu hỏi trong đầu Băng nhưng không lời giải đáp.
- Vân Anh! Cô cho em chọn chỗ ngồi đó. Hiện giờ lớp chỉ còn có hai chỗ còn trống. Em muốn ngồi cạnh bạn Băng hay bạn Phong?- Cô từ tốn nói vừa đủ nghe.
- Dạ! Cô cho em ngồi cạnh bạn Phong có được không ạ?- Không cần suy nghĩ Vân Anh vội đáp.
- Vậy cũng được!- Cô hơi ái ngại khi liếc sắc mặt của Phong.
- Thôi em về chỗ ngồi đi, chuẩn bị vào tiết rồi.- Cô giáo nhỏ nhẹ bảo Vân Anh
- Dạ!- Vân Anh gật đầu nhẹ rồi xách cặp nhẹ nhàng như con mèo bước về chỗ ngồi nhưng khuôn mặt vẫn không giấu niềm vui nho nhỏ.
“Sao mình thấy không vui, lại còn khó chịu, bực bội khi Vân Anh được ngồi cạnh Phong thế này? Có phải mình đang ghen không? Không? Không phải? Không phải như vậy đâu? Mà nếu có ghen thì mình có tư cách gì để ghen chứ? Mình có là gì của Phong đâu mà.”- Băng lại đấu tranh tư tưởng.
\Trong nóng ngoài lạnh\ là những gì diễn tả Băng lúc này. Dẫu cho bên trong nóng như lửa đốt nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ lạnh lùng, điềm đạm.
Băng có đang ghen? Người ngoài nhìn vào thấy cô vẫn bình thường nhưng thực ra đó là vỏ bọc, Băng đang ghen nhưng chính cô lại cố không thừa nhận như thế.
- Phong!- Vân Anh khẽ gọi.
- …
- Phong!- Cô vẫn nhỏ nhẹ.
- …
- Phong!- Cô gọi to hơn.
- Ơ dạ! Cái gì ạ!- Bị giật mình Phong tưởng cô giáo gọi nên lúng túng hỏi lại.
/32
|