Kết thúc buổi làm việc mệt mỏi, đôi bàn chân quay tròn đều đều trên chiếc bàn đạp nhẹ nhàng lướt đi, chẳng ồn ào vội vã mà chỉ có sự yên bình, tĩnh lặng. Không khí Sài Gòn về đêm thật ồn ào, náo nhiệt. Ai nấy tay trong tay í ới gọi nhau, ngược xuôi nối đuôi nhau chạy thành hang, bóp còi inh ỏi. Có cặp vợ chồng mới cưới thắm thiết siết chặt lấy tay nhìn nhau âu yếm, có anh công nhân chở bạn gái đi dạo phố, có ông bố chở con đi chơi vẻ mặt hớn hở,…Tất cả hòa làm một… dòng chảy cuộc đời.
- Ba ơi!
- Có gì không con?
- Ba mua cho con cây kem đi.
- Ừ. Để ba mua cho.
- Ba nhớ mua kem socola nhen.
- Ừ. Ba biết rồi, con chỉ toàn ăn kem socola thôi mà.
- Mà mẹ đâu ba? Sao mấy hôm nay con không thấy mẹ zợ?
- Mẹ con… Mẹ con…Mẹ con đi đến… một nơi xa …xa …xa lắm…Thôi con ngồi đây với dì tám ba đi mua kem cho con.
Người đàn ông nói nhanh rồi vội quay mặt chạy đi, ông không muốn con trai thấy những dòng lệ vừa bò ra khỏi mí mắt mình. Bước chân người đàn ông dù mạnh mẽ tới đâu nhưng cũng có những lúc khụy ngã. Bởi thế, họ rất cần bờ vai của “nửa kia” sẽ khích lệ họ đứng lên. Nhưng cũng có những người đàn ông rất cứng rắn vì họ nhận thức được rằng cuộc sống vốn dĩ có lúc này, lúc khác. Và mỗi người sẽ nằm trong mỗi hoàn cảnh, mỗi niềm vui, nỗi buồn chẳng ai giống ai.
Sững lại giây lát chứng kiến cảnh đó, tim hắn nghẹn lại như có ai bóp chặt, đau lắm. Hắn nhớ ba mẹ hắn lắm! Bước chân lê thê, nặng nề, uể oải và mọi thứ có vẻ chùng xuống khi đêm dần về khuya.
Giấc ngủ kéo đến nhanh chóng khi mà hôm nay hắn đã làm việc khá vất vả, mệt mỏi. Màn đêm như tấm chăn lớn bao trùm lấy ngôi nhà hắn, không gian chìm lặng trong đêm đen yên ắng, tĩnh mịch.
- Sao cậu lại đứng đây?- Hắn hơi giật mình khi mới sáng dắt xe ra cổng đã thấy Vân Anh đứng đợi hắn từ lúc nào.
- Gì mà ngạc nhiên dữ vậy?
- À. Chỉ là hơi bất ngờ thôi.
- Có gì đâu mà bất ngờ?
- Sao cậu không đi học mà đến nhà mình làm gì?
- Thì đi học chung cho vui.
- Ờ.
- Cậu không vui à?
- Không. Mình vui.
- Ừ. Vậy sáng nào mình cũng qua rủ cậu đi học hen.
- Tùy cậu.
- Cậu cất xe đi lấy xe mình mà đi.
- Thế cậu đi bằng gì?
- Thì mình đi chung với cậu.
- Thôi mỗi người đi một xe đi.
- Đi mà…đi chung đi…Sáng mình chở cậu rồi chiều về cậu chở mình. Chứ chiều về trời còn nắng lắm mình đạp không nổi.
- Thôi vậy cũng được.- Ngẫm nghĩ giây lát hắn miễn cưỡng gật đầu.
Nắng sớm in bóng nghiêng nghiêng hai con người trên chiếc xe đạp, hắn giành cô chở chứ ai đời đàn ông đàn ang lại để đàn bà phụ nữ chở bao giờ. Vậy là kế hoạch cô thành công mỹ mãn khi bước đầu “tiến gần” tới hắn hơn.
Trên đường tới trường, ai cũng nhìn chằm chằm bởi nét đẹp của hai người. Lên tới trường lại không tránh khỏi bị lời ra tiếng vào của đám học sinh lắm chuyện. Ai cũng nghĩ rằng mối quan hệ giữa hắn và Vân Anh đang phát triển một cách tốt đẹp.
- Chị Phương! Thế này là sao?- Nhỏ đàn em Phương vừa đưa tay chỉ trỏ phía dưới sân trường vừa lên tiếng thắc mắc với vẻ mặt khó hiểu.
- Chị cũng có khác gì em đâu.- Hướng ánh mắt theo ngón tay đàn em, Phương bắt gặp hắn và Vân Anh đi cùng có vẻ thân thiết.
- Vậy chị định làm gì?
- Chị chưa biết. Nhưng nếu em là chị, em sẽ làm gì?
- Nếu là chị em sẽ không để việc này xảy ra lần nữa đâu.
- Lần nữa?
- Chị còn nhớ cái chuyện hồi cấp hai không?
- Chuyện gì?
- Chuyện lão Trung chia tay chị Băng để đi theo ả Thy đó.
- À!
- Mà sao lúc đó chị Băng không cố giành lại nhỉ.
- Để làm gì?
- Thì người yêu mình phải cố giữ chứ.
- Tùy em. Còn đối với chị, loại người phản bội đó không xứng với tình cảm của Băng.
- Vâng. Chị nói cũng đúng.
- Nhưng lần này thì khác, có lẽ chị nên giúp Băng.
- Sao chị nghĩ vậy?
- Mặc dù Băng nó không muốn ai xen vào chuyện của nó. Nó cũng đã nói với chị nếu xem nó là bạn thì đừng nhúng tay vào chuyện của nó. Nhưng chị sợ, nó thấy Phong và Vân Anh như vậy, tự động nó sẽ rút lui.
- Chị cho rằng anh Phong cũng giống như lão Trung sao?
- Không! Chị không nghĩ thế! Chị chỉ sợ…Phong không nhận ra tình cảm của Băng. Mà nếu như vậy thì sớm muộn gì cô bạn kia cũng cướp Phong khỏi cuộc đời Băng.
- Vâng.
- Trang nè, giờ giải lao em gọi thêm vài đứa nữa ra sau trường trước nhớ cử một đứa làm thế này...bla bla và đứa khác làm thế này…bla bla.- Trầm ngâm giây lát Phương lên tiếng.
- Vâng.
- À, em nhớ đem theo máy quay loại nhỏ nữa nha.
- Vâng, em biết mà.
Ngẫm nghĩ giây lát, Phương rút điện thoại ra lục tìm trong danh bạ cái tên “Thành ht”. Ngón tay cái liền ấn nút xanh.
- Alo, anh nghe nè Phương.- Sau vài tiếng tít…tít…đầu dây bên kia vang lên giọng trầm trầm mà chắc nịch của anh Thành.
- Em có chuyện muốn nhờ hội trưởng hội, việc này rất đơn giản…
Nửa buổi học trôi qua nhanh chóng, đám học sinh vội vã tranh nhau ùa xuống căn tin, trong lớp giờ còn lại vài bóng người.
Ting! Ting! Ting!
Điện thoại hắn khẽ run báo có tin nhắn. Lười nhát mở hộp thư ra xem.
“Cậu lên văn phòng hội học sinh giỏi nhanh nha. Tôi có việc cần bàn với cậu.”
- Cậu đi đâu vậy Phong?- Vân Anh thấy hắn im lặng cất sách vở vô cặp như có vẻ định đi đâu nên theo quán tính cô lại hỏi hắn.
- Mình đi có chút việc.
- Mình đi cùng được không?
- Không.- Hắn trả lời dứt khoát, không chút do dự.
Ngay lúc đó, hắn cảm thấy có chút khó chịu với cô và có vẻ như hắn không thích cái cách cô “bám” theo hắn như vậy.
- Chị tên Vân Anh phải không?- Nhân lúc Phong lên gặp hội trưởng hội học sinh giỏi của trường, đàn em Phương nhanh chóng thực hiện kế hoạch.
- Uhm. Sao em biết chị. Chị đâu có quen em đâu.- Cô nàng tỏ vẻ hơi bất ngờ.
- Cái đó em nói sau. Giờ chị ra sau trường đi anh Phong đang chờ chị ngoài đó nãy giờ.
- Ủa, nãy Phong nói đi có việc gì đó mà?
- Em không biết. Nhưng anh Phong mới nhờ em gọi chị ra sau trường bảo là có chuyện quan trọng muốn nói với chị ngay bây giờ.
- Ừ. Chị biết rồi. Cảm ơn em!- Vân Anh chẳng mảy may nghi ngờ gì, chỉ là cô cảm thấy hơi lạ chút thôi.
\Sao cậu ấy không gọi hay hắn tin cho mình mà lại nhờ người khác gọi nhỉ?\
\Hay là điện thoại hết pin?”
“Tài khoản hết tiền chăng?\
\Mà có khi nào Phong gọi mình ra nói chuyện ấy không nhỉ?\- Nghĩ đến đây, cô nở nụ cười tươi men theo hành lang đi ra sau trường.
Còn hắn, sau một hồi nghe hội trưởng nói linh ta linh tinh gì gì đó, điều mà hắn chẳng buồn quan tâm, thì cũng được về lớp. Bước lại chỗ ngồi của mình, nằm dài lên bàn định ngủ nhưng chợt nghĩ đến Băng, hắn liền ngẩng đầu lên, quét mắt qua chỗ của cô nàng thì không còn thấy Băng ở đó nữa. Nghĩ tới chuyện hôm qua hắn liền đứng dậy, đi dọc hành lang nhỏ, dẫn ra sau trường.
*****
- Sao về vội thế.- Vân Anh tới nơi nhưng chẳng thấy ai cả, cô định quay vào thì liền nghe tiếng nói sau lưng.
- Cậu là ai?- Nhìn cô gái lạ đứng trước mặt, Vân Anh liền hỏi.
- Tao là ai không quan trọng. Quan trọng là tao có chuyện cần nói với mày.
Lúc này đây, Vân Anh bắt đầu dự cảm được một sự chẳng lành sẽ đến với mình. Nhưng không vì thế mà cô mất đi sự bình tĩnh.
- Tôi và cậu không quen biết nên chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả.
- Đúng vậy. Tao và mày không quen không biết nhưng chuyện tao muốn nói với mày là chuyện có liên quan đến Phong.
- Liên quan đến Phong?
- Sao? Giờ mày có hứng thú muốn biết tao định nói gì với mày nữa hay không?
- Nếu có liên quan đến Phong thì cậu nói đi. Tôi nghe.
- Trước khi tao nói những điều này, tao muốn biết là mày có cảm tình gì đặc biệt với Phong không?
- Hả, sao cậu…? Mà tôi chẳng có lý do gì để trả lời cậu hỏi của cậu cả.
- Được thôi. Nhưng tao khuyên mày, nếu mày có chút tình cảm gì với Phong thì tốt nhất, ngay bây giờ hãy dừng lại, bởi vì Phong không phải là của mày.
- Hê…hê…hê…Cậu vui tính thật. Vậy Phong là của cậu chắc?
- Tao không đùa đâu. Phong đã có người khác và tất nhiên đó không phải là tao.
- Vậy người đó là ai?
- Là ai thì mày không cần biết. Mày chỉ nên nhớ rằng họ thực sự yêu thương nhau. Nếu mày còn làm vậy thì đừng trách tao vô tình?
- Nhưng tôi…tôi không thể làm vậy được. Tôi sẽ cố đấu tranh giành lấy hạnh phúc cho mình.
- Mày tưởng mày đang ở đâu mà dám nói vậy hả?- Phương bắt đầu tăng uy khí, ánh mắt cũng sắc lạnh hơn khi nhìn Vân Anh.
- Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ chiến đấu vì tình yêu của mình.- Vân Anh có chút e ngại khi đáp lại.
- Hê…Vậy à? Vậy mày có dám hi sinh một thứ để đổi lấy tình yêu của mày không?
- Hi sinh? Tại sao phải hy sinh? Mà hy sinh gì?
- Tay phải ngón tay áp út.- Vừa nói Phướng rút trong túi ra một con dao bấm.
- Cô…cô…- Ngay lập tức, nét mặt Vân Anh toát lên vẻ sợ hãi kinh hoàng, miệng lắp bắp nói không nên lời.
- Thế nào, đồng ý không?
“Phải làm sao để xóa hết nước mắt, những yêu thương ngày đầu tiên.
Chẳng đủ dịu dàng để níu bước chân anh…”
Đúng lúc này, tên đàn em Phương gọi tới.
- Alo, chị nghe.
- Cái gì?
- Ừ.
Sắc mặt Phương chợt lắng xuống. Và ngay sau đó, cô cất dao vào túi, đồng thời giơ tay kia lên cao, đầu ngón trỏ và ngón cái chạm lại tạo thành hình tròn.
Thấy Phương ra hiệu, Trang liền hiểu ý, vội lên tiếng:
- Đang khúc hay mà sao lại dừng chị. Kiểu này chừng nào mới quay được video hoàn hảo tham gia cuộc thi “cảnh báo bạo lực học đường” của quận đây.
Nghe đến đây, Vân Anh ngớ người, nhất thời chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Phương thấy vậy liền nở nụ cười gượng gạo:
- Xin lỗi cậu ha Vân Anh. Mình đã làm cậu sợ rồi.
- Cậu…Chuyện này là sao?
- À, thật ra thì mình định quay một video để tham gia cuộc thi “cảnh báo bao lực học đường”. Nhưng mình muốn các nhân vật phải diễn xuất được tự nhiên, do đó mình chọn cậu, một học sinh mới, và chưa biết gì về mình để…
- Ủa. Phương…Vân Anh, hai cậu đang làm gì ở đây vậy?
- À…thì…Thật ra…là không có gì. Không có gì hết. Bọn mình chỉ tình cờ gặp nhau ở đây thôi.- Phương nhanh nhẹn đưa ra lý do.
- Tình cờ?- Hắn nheo nheo mắt vẻ nghi ngờ.
- Ừ. Đúng vậy. Bọn mình tình cờ gặp nhau và đang đứng trò chuyện đó mà.- Vân Anh thấy Phương cũng không có ác ý gì nên cũng đỡ lời cho cô.
- Nhưng cậu và Phương có quen nhau đâu?- Hắn lại thắc mắc.
- Thì đã nói mới quen mà, nhiều chuyện. Còn cậu, ra đây làm gì vậy?- Phương khoanh tay trước ngực liếc xéo hắn.
- Ờ thì…tìm…
- Tìm gì cơ?- Phương vẫn không buông tha.
- Tìm Vân Anh.
- Vân Anh?- Ngay tức khắc Phương quay sang nhìn Vân Anh với ánh mắt khó hiểu.
- Vì Vân Anh là học sinh mới nên mình sợ cô ấy đi lung tung rồi lạc đường.- Hắn bổ sung thêm.
Hắn nói xong thì thấy ai nấy đều im lặng hết, nét mặt mỗi người hình như đang có sự biến đổi theo những chiều hướng khác nhau. Với Vân Anh, như vừa nhặt được niềm vui nho nhỏ, đôi mắt cô chợt ánh lên vẻ sung sướng nhè nhẹ. Riêng Phương, dường như những thắc mắc mà cô muốn hắn giải đáp đang hiện lên ngày một rõ ràng qua cái nhíu mày thật sâu và con ngươi không buồn động đậy mà chỉ chăm chăm về phía hắn. Thật ra, hắn lo lắng cho Băng, sợ cô sẽ xảy ra chuyện giống như hôm qua nên mới ra đây, chứ không phải cái lý do bất đắc dĩ mà hắn vừa buộc miệng là tìm Vân Anh.
- Phong! Ra đây! Tôi có chuyện muốn nói với cậu.- Nói rồi Phương bỏ đi trước.
Thấy vậy, hắn quay sang Vân Anh bảo:
- Cậu về lớp trước đi ha. Mình ra đây chút.- Hắn nhìn Vân Anh nói nhanh rồi bước vội theo Phương.
- Ba ơi!
- Có gì không con?
- Ba mua cho con cây kem đi.
- Ừ. Để ba mua cho.
- Ba nhớ mua kem socola nhen.
- Ừ. Ba biết rồi, con chỉ toàn ăn kem socola thôi mà.
- Mà mẹ đâu ba? Sao mấy hôm nay con không thấy mẹ zợ?
- Mẹ con… Mẹ con…Mẹ con đi đến… một nơi xa …xa …xa lắm…Thôi con ngồi đây với dì tám ba đi mua kem cho con.
Người đàn ông nói nhanh rồi vội quay mặt chạy đi, ông không muốn con trai thấy những dòng lệ vừa bò ra khỏi mí mắt mình. Bước chân người đàn ông dù mạnh mẽ tới đâu nhưng cũng có những lúc khụy ngã. Bởi thế, họ rất cần bờ vai của “nửa kia” sẽ khích lệ họ đứng lên. Nhưng cũng có những người đàn ông rất cứng rắn vì họ nhận thức được rằng cuộc sống vốn dĩ có lúc này, lúc khác. Và mỗi người sẽ nằm trong mỗi hoàn cảnh, mỗi niềm vui, nỗi buồn chẳng ai giống ai.
Sững lại giây lát chứng kiến cảnh đó, tim hắn nghẹn lại như có ai bóp chặt, đau lắm. Hắn nhớ ba mẹ hắn lắm! Bước chân lê thê, nặng nề, uể oải và mọi thứ có vẻ chùng xuống khi đêm dần về khuya.
Giấc ngủ kéo đến nhanh chóng khi mà hôm nay hắn đã làm việc khá vất vả, mệt mỏi. Màn đêm như tấm chăn lớn bao trùm lấy ngôi nhà hắn, không gian chìm lặng trong đêm đen yên ắng, tĩnh mịch.
- Sao cậu lại đứng đây?- Hắn hơi giật mình khi mới sáng dắt xe ra cổng đã thấy Vân Anh đứng đợi hắn từ lúc nào.
- Gì mà ngạc nhiên dữ vậy?
- À. Chỉ là hơi bất ngờ thôi.
- Có gì đâu mà bất ngờ?
- Sao cậu không đi học mà đến nhà mình làm gì?
- Thì đi học chung cho vui.
- Ờ.
- Cậu không vui à?
- Không. Mình vui.
- Ừ. Vậy sáng nào mình cũng qua rủ cậu đi học hen.
- Tùy cậu.
- Cậu cất xe đi lấy xe mình mà đi.
- Thế cậu đi bằng gì?
- Thì mình đi chung với cậu.
- Thôi mỗi người đi một xe đi.
- Đi mà…đi chung đi…Sáng mình chở cậu rồi chiều về cậu chở mình. Chứ chiều về trời còn nắng lắm mình đạp không nổi.
- Thôi vậy cũng được.- Ngẫm nghĩ giây lát hắn miễn cưỡng gật đầu.
Nắng sớm in bóng nghiêng nghiêng hai con người trên chiếc xe đạp, hắn giành cô chở chứ ai đời đàn ông đàn ang lại để đàn bà phụ nữ chở bao giờ. Vậy là kế hoạch cô thành công mỹ mãn khi bước đầu “tiến gần” tới hắn hơn.
Trên đường tới trường, ai cũng nhìn chằm chằm bởi nét đẹp của hai người. Lên tới trường lại không tránh khỏi bị lời ra tiếng vào của đám học sinh lắm chuyện. Ai cũng nghĩ rằng mối quan hệ giữa hắn và Vân Anh đang phát triển một cách tốt đẹp.
- Chị Phương! Thế này là sao?- Nhỏ đàn em Phương vừa đưa tay chỉ trỏ phía dưới sân trường vừa lên tiếng thắc mắc với vẻ mặt khó hiểu.
- Chị cũng có khác gì em đâu.- Hướng ánh mắt theo ngón tay đàn em, Phương bắt gặp hắn và Vân Anh đi cùng có vẻ thân thiết.
- Vậy chị định làm gì?
- Chị chưa biết. Nhưng nếu em là chị, em sẽ làm gì?
- Nếu là chị em sẽ không để việc này xảy ra lần nữa đâu.
- Lần nữa?
- Chị còn nhớ cái chuyện hồi cấp hai không?
- Chuyện gì?
- Chuyện lão Trung chia tay chị Băng để đi theo ả Thy đó.
- À!
- Mà sao lúc đó chị Băng không cố giành lại nhỉ.
- Để làm gì?
- Thì người yêu mình phải cố giữ chứ.
- Tùy em. Còn đối với chị, loại người phản bội đó không xứng với tình cảm của Băng.
- Vâng. Chị nói cũng đúng.
- Nhưng lần này thì khác, có lẽ chị nên giúp Băng.
- Sao chị nghĩ vậy?
- Mặc dù Băng nó không muốn ai xen vào chuyện của nó. Nó cũng đã nói với chị nếu xem nó là bạn thì đừng nhúng tay vào chuyện của nó. Nhưng chị sợ, nó thấy Phong và Vân Anh như vậy, tự động nó sẽ rút lui.
- Chị cho rằng anh Phong cũng giống như lão Trung sao?
- Không! Chị không nghĩ thế! Chị chỉ sợ…Phong không nhận ra tình cảm của Băng. Mà nếu như vậy thì sớm muộn gì cô bạn kia cũng cướp Phong khỏi cuộc đời Băng.
- Vâng.
- Trang nè, giờ giải lao em gọi thêm vài đứa nữa ra sau trường trước nhớ cử một đứa làm thế này...bla bla và đứa khác làm thế này…bla bla.- Trầm ngâm giây lát Phương lên tiếng.
- Vâng.
- À, em nhớ đem theo máy quay loại nhỏ nữa nha.
- Vâng, em biết mà.
Ngẫm nghĩ giây lát, Phương rút điện thoại ra lục tìm trong danh bạ cái tên “Thành ht”. Ngón tay cái liền ấn nút xanh.
- Alo, anh nghe nè Phương.- Sau vài tiếng tít…tít…đầu dây bên kia vang lên giọng trầm trầm mà chắc nịch của anh Thành.
- Em có chuyện muốn nhờ hội trưởng hội, việc này rất đơn giản…
Nửa buổi học trôi qua nhanh chóng, đám học sinh vội vã tranh nhau ùa xuống căn tin, trong lớp giờ còn lại vài bóng người.
Ting! Ting! Ting!
Điện thoại hắn khẽ run báo có tin nhắn. Lười nhát mở hộp thư ra xem.
“Cậu lên văn phòng hội học sinh giỏi nhanh nha. Tôi có việc cần bàn với cậu.”
- Cậu đi đâu vậy Phong?- Vân Anh thấy hắn im lặng cất sách vở vô cặp như có vẻ định đi đâu nên theo quán tính cô lại hỏi hắn.
- Mình đi có chút việc.
- Mình đi cùng được không?
- Không.- Hắn trả lời dứt khoát, không chút do dự.
Ngay lúc đó, hắn cảm thấy có chút khó chịu với cô và có vẻ như hắn không thích cái cách cô “bám” theo hắn như vậy.
- Chị tên Vân Anh phải không?- Nhân lúc Phong lên gặp hội trưởng hội học sinh giỏi của trường, đàn em Phương nhanh chóng thực hiện kế hoạch.
- Uhm. Sao em biết chị. Chị đâu có quen em đâu.- Cô nàng tỏ vẻ hơi bất ngờ.
- Cái đó em nói sau. Giờ chị ra sau trường đi anh Phong đang chờ chị ngoài đó nãy giờ.
- Ủa, nãy Phong nói đi có việc gì đó mà?
- Em không biết. Nhưng anh Phong mới nhờ em gọi chị ra sau trường bảo là có chuyện quan trọng muốn nói với chị ngay bây giờ.
- Ừ. Chị biết rồi. Cảm ơn em!- Vân Anh chẳng mảy may nghi ngờ gì, chỉ là cô cảm thấy hơi lạ chút thôi.
\Sao cậu ấy không gọi hay hắn tin cho mình mà lại nhờ người khác gọi nhỉ?\
\Hay là điện thoại hết pin?”
“Tài khoản hết tiền chăng?\
\Mà có khi nào Phong gọi mình ra nói chuyện ấy không nhỉ?\- Nghĩ đến đây, cô nở nụ cười tươi men theo hành lang đi ra sau trường.
Còn hắn, sau một hồi nghe hội trưởng nói linh ta linh tinh gì gì đó, điều mà hắn chẳng buồn quan tâm, thì cũng được về lớp. Bước lại chỗ ngồi của mình, nằm dài lên bàn định ngủ nhưng chợt nghĩ đến Băng, hắn liền ngẩng đầu lên, quét mắt qua chỗ của cô nàng thì không còn thấy Băng ở đó nữa. Nghĩ tới chuyện hôm qua hắn liền đứng dậy, đi dọc hành lang nhỏ, dẫn ra sau trường.
*****
- Sao về vội thế.- Vân Anh tới nơi nhưng chẳng thấy ai cả, cô định quay vào thì liền nghe tiếng nói sau lưng.
- Cậu là ai?- Nhìn cô gái lạ đứng trước mặt, Vân Anh liền hỏi.
- Tao là ai không quan trọng. Quan trọng là tao có chuyện cần nói với mày.
Lúc này đây, Vân Anh bắt đầu dự cảm được một sự chẳng lành sẽ đến với mình. Nhưng không vì thế mà cô mất đi sự bình tĩnh.
- Tôi và cậu không quen biết nên chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả.
- Đúng vậy. Tao và mày không quen không biết nhưng chuyện tao muốn nói với mày là chuyện có liên quan đến Phong.
- Liên quan đến Phong?
- Sao? Giờ mày có hứng thú muốn biết tao định nói gì với mày nữa hay không?
- Nếu có liên quan đến Phong thì cậu nói đi. Tôi nghe.
- Trước khi tao nói những điều này, tao muốn biết là mày có cảm tình gì đặc biệt với Phong không?
- Hả, sao cậu…? Mà tôi chẳng có lý do gì để trả lời cậu hỏi của cậu cả.
- Được thôi. Nhưng tao khuyên mày, nếu mày có chút tình cảm gì với Phong thì tốt nhất, ngay bây giờ hãy dừng lại, bởi vì Phong không phải là của mày.
- Hê…hê…hê…Cậu vui tính thật. Vậy Phong là của cậu chắc?
- Tao không đùa đâu. Phong đã có người khác và tất nhiên đó không phải là tao.
- Vậy người đó là ai?
- Là ai thì mày không cần biết. Mày chỉ nên nhớ rằng họ thực sự yêu thương nhau. Nếu mày còn làm vậy thì đừng trách tao vô tình?
- Nhưng tôi…tôi không thể làm vậy được. Tôi sẽ cố đấu tranh giành lấy hạnh phúc cho mình.
- Mày tưởng mày đang ở đâu mà dám nói vậy hả?- Phương bắt đầu tăng uy khí, ánh mắt cũng sắc lạnh hơn khi nhìn Vân Anh.
- Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ chiến đấu vì tình yêu của mình.- Vân Anh có chút e ngại khi đáp lại.
- Hê…Vậy à? Vậy mày có dám hi sinh một thứ để đổi lấy tình yêu của mày không?
- Hi sinh? Tại sao phải hy sinh? Mà hy sinh gì?
- Tay phải ngón tay áp út.- Vừa nói Phướng rút trong túi ra một con dao bấm.
- Cô…cô…- Ngay lập tức, nét mặt Vân Anh toát lên vẻ sợ hãi kinh hoàng, miệng lắp bắp nói không nên lời.
- Thế nào, đồng ý không?
“Phải làm sao để xóa hết nước mắt, những yêu thương ngày đầu tiên.
Chẳng đủ dịu dàng để níu bước chân anh…”
Đúng lúc này, tên đàn em Phương gọi tới.
- Alo, chị nghe.
- Cái gì?
- Ừ.
Sắc mặt Phương chợt lắng xuống. Và ngay sau đó, cô cất dao vào túi, đồng thời giơ tay kia lên cao, đầu ngón trỏ và ngón cái chạm lại tạo thành hình tròn.
Thấy Phương ra hiệu, Trang liền hiểu ý, vội lên tiếng:
- Đang khúc hay mà sao lại dừng chị. Kiểu này chừng nào mới quay được video hoàn hảo tham gia cuộc thi “cảnh báo bạo lực học đường” của quận đây.
Nghe đến đây, Vân Anh ngớ người, nhất thời chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Phương thấy vậy liền nở nụ cười gượng gạo:
- Xin lỗi cậu ha Vân Anh. Mình đã làm cậu sợ rồi.
- Cậu…Chuyện này là sao?
- À, thật ra thì mình định quay một video để tham gia cuộc thi “cảnh báo bao lực học đường”. Nhưng mình muốn các nhân vật phải diễn xuất được tự nhiên, do đó mình chọn cậu, một học sinh mới, và chưa biết gì về mình để…
- Ủa. Phương…Vân Anh, hai cậu đang làm gì ở đây vậy?
- À…thì…Thật ra…là không có gì. Không có gì hết. Bọn mình chỉ tình cờ gặp nhau ở đây thôi.- Phương nhanh nhẹn đưa ra lý do.
- Tình cờ?- Hắn nheo nheo mắt vẻ nghi ngờ.
- Ừ. Đúng vậy. Bọn mình tình cờ gặp nhau và đang đứng trò chuyện đó mà.- Vân Anh thấy Phương cũng không có ác ý gì nên cũng đỡ lời cho cô.
- Nhưng cậu và Phương có quen nhau đâu?- Hắn lại thắc mắc.
- Thì đã nói mới quen mà, nhiều chuyện. Còn cậu, ra đây làm gì vậy?- Phương khoanh tay trước ngực liếc xéo hắn.
- Ờ thì…tìm…
- Tìm gì cơ?- Phương vẫn không buông tha.
- Tìm Vân Anh.
- Vân Anh?- Ngay tức khắc Phương quay sang nhìn Vân Anh với ánh mắt khó hiểu.
- Vì Vân Anh là học sinh mới nên mình sợ cô ấy đi lung tung rồi lạc đường.- Hắn bổ sung thêm.
Hắn nói xong thì thấy ai nấy đều im lặng hết, nét mặt mỗi người hình như đang có sự biến đổi theo những chiều hướng khác nhau. Với Vân Anh, như vừa nhặt được niềm vui nho nhỏ, đôi mắt cô chợt ánh lên vẻ sung sướng nhè nhẹ. Riêng Phương, dường như những thắc mắc mà cô muốn hắn giải đáp đang hiện lên ngày một rõ ràng qua cái nhíu mày thật sâu và con ngươi không buồn động đậy mà chỉ chăm chăm về phía hắn. Thật ra, hắn lo lắng cho Băng, sợ cô sẽ xảy ra chuyện giống như hôm qua nên mới ra đây, chứ không phải cái lý do bất đắc dĩ mà hắn vừa buộc miệng là tìm Vân Anh.
- Phong! Ra đây! Tôi có chuyện muốn nói với cậu.- Nói rồi Phương bỏ đi trước.
Thấy vậy, hắn quay sang Vân Anh bảo:
- Cậu về lớp trước đi ha. Mình ra đây chút.- Hắn nhìn Vân Anh nói nhanh rồi bước vội theo Phương.
/32
|