Hoàng Tử Thật Làm Loạn

Chương 11 - Chương 4.2

/23


Trịnh Mẫn Chi khẽ nghiêng đầu, đem một nửa tóc đen hơi dài vén đến đằng trước, lấy ngón tay từ từ chải từng sợi.

Động tác nhẹ nhàng, vẻ mặt quyến rũ kia, hiển nhiên lại giống như một nữ nhân.

Nữ nhân?

Làm sao có thể? Tất cả mọi người đều biết, Trịnh Mẫn Chi là một nam nhân.

Cho dù hắn da trắng nõn nà như nữ nhân; thân hình nhỏ nhắn như nữ nhân; tướng mạo xinh đẹp dịu dàng như nữ nhân, nhưng —— hắn rõ ràng là một nam nhân nha!

Nhưng mà lúc này không có búi tóc khô khan, lại cởi ra bộ quần áo bảo thủ kia, hắn thoạt nhìn —— thật sự, thật sự rất giống nữ nhân.

Đoạn Tử Di ánh mắt sửng sốt, lơ đãng rơi vào trước ngực của Trịnh Mẫn Chi, sau đó chấn động mạnh một cái, cho là mình nhìn lầm rồi.

Hắn xoa mắt nhìn lại —— quả thật không sai, hắn không nhìn lầm!

Tối nay trăng như ẩn như hiện, đem cả vùng đất chiếu lên mơ hồ, tầm mắt cũng không rõ ràng, chỉ là đối với Đoạn Tử Di yêu thích săn thú thì thị lực thật tốt, đây là tự hào của hắn từ trước đến giờ.

Hắn ngay cả hình bóng động vật ra xa một dặm, cũng nhìn thấy rõ ràng, huống chi chỉ là người cách xa mấy chục bước chân?

Nhìn hắn thấy trước ngực của Trịnh Mẫn Chi , sưng lên!

Trước kia ngực của Trịnh Mẫn Chi phẳng giống như tấm gỗ, đột nhiên có đường cong lung linh —— nếu không phải trước ngực hắn đột nhiên mọc ra hai khối thịt, chính là hắn cũng có mỗi nữ nhân trên người cũng mọc ra hai khối thịt, hơn nữa là vị trí hắn tương đối yêu thích.

Để xác nhận, hắn (Đoạn Tử Di) đi lên nhìn —— quả nhiên! Hắn (Trịnh Mẫn Chi) , không có hầu kết.

Bởi vì thường ngày bị quần áo bảo thủ ngăn trở, cho nên hắn mới không có phát hiện ra.

Đoạn Tử Di dám đánh cuộc, Hắn (Trịnh Mẫn Chi) không chỉ phía trên không có hầu kết mà nam nhân cần có, phía dưới cũng không có món đồ chơi nam nhân đều có kia.

Lần này, hắn cuối cùng hiểu.

Hắn (Trịnh Mẫn Chi) da trắng nõn nà, bởi vì nàng chính là nữ nhân; Hắn (Trịnh Mẫn Chi) thân hình nhỏ nhắn, bởi vì nàng chính là nữ nhân; Hắn (Trịnh Mẫn Chi) tướng mạo xinh đẹp dịu dàng, bởi vì nàng chính là nữ nhân.

Trịnh Mẫn Chi —— căn, bản,là, một, nữ, nhân!

Đoạn Tử Di hiểu rõ sự thật này, trong lúc nhất thời, trong lòng ngũ vị tạp trần, có tức giận vì bị lừa , cũng có vui mừng khi phát hiện thân thể của hắn vì mình thích nữ nhân .

Hắn đang buồn phiền, sao nàng lại nhẫn tân đùa giỡn, không biết hắn cho là mình yêu nam nhân thì có bao nhiêu khó chịu, khổ sở.

Hắn cũng rất vui mừng vì mình cũng không bị đoạn tụ chi phích (**), bởi vì hắn yêu, quả thật là một nữ nhân!

đoạn tụ chi phích (**): đồng tính

Thật tốt quá!

Đoạn Tử Di vốn định xông ra, ôm chặt nàng hung hăng hôn môi, ở bên tai nàng bày tỏ trong thời gian này, nội tâm của hắn rất khổ sở, nhưng mà nghĩ đến nàng có thể không nhìn đến nỗi khổ sở của hắn, nhẫn tâm không nói chân tướng cho hắn, để mặc hắn như kẻ ngu, nhốt chính mình giữa khổ sở cùng dằn vặt, thì lại buồn phiền.

Hắn nên hận nàng, nhưng hắn lại làm không được, bởi vì hắn yêu nàng.

Nhưng hành động nàng thật đáng giận, cứ quên đi như vậy sao?

Không! Hắn không cam lòng, cũng luyến tiếc buông tha cho tư vị thoải mái khi trêu chọc tiểu ngự y khô khan .

Trịnh Mẫn Chi luôn giả bộ ra vẻ đạo mạo như vậy, nhiêm nghị không dễ gần gũi, nếu là chính mình vạch trần ngụy trang của nàng, bỏ đi từng món một trang phục của nam tử kia, sẽ như thế nào?

Đoạn Tử Di nghiêm trọng thoáng qua một chút mong đợi và sốt ruột .

Nàng kiều mỵ đáng yêu như thế, nếu là không trêu chọc nàng, thật là rất xin lỗi mình.

Hừ hừ, nếu nàng dám giấu giếm chuyện mình thật sự là nữ nhân, ngụy trang thành nam tử lừa gạt hắn, như vậy, hắn sẽ để cho nàng cũng nếm thử một chút, tư vị bị người đùa giỡn đi!

***

Trịnh Mẫn Chi ngồi ở trên ghế đá, ngửa đầu nhìn trăng ở sau mây mỏng như ẩn như hiện.

Mới vừa tắm rửa xong, bởi vì trở lại trong phòng cảm thấy buồn bực, Trịnh Mẫn Chi mới đến trong sân hóng mát một chút.

Đêm đã khuya rất yên tĩnh, hắn ——, không, phải nói là nàng, mới dám chỉ mặc áo lót, liền đi ra ngoài.

Cả ngày bị trói buộc một thân quần áo, nàng cũng muốn dung túng mình, thoải mái hưởng thụ không hề câu nệ.

Vì che giấu sự thật mình là một nữ nhân, thường ngày nàng chỉ cần vừa ra cửa phòng, nhất định quấn lên vải buộc ngực, áo khoác có cổ áo cực cao, giấu cần cổ mảnh khảnh không có hầu kết .

Vào đông cũng còn đỡ, nhiệt độ hơi thấp một chút, nếu như là mùa hè, nhiệt độ cao, như lò lửa nướng —— người thường mặc áo mỏng còn khó nhịn, huống chi nàng còn phải làm võ trang đầy đủ, để tránh cho bị người phát hiện nàng che dấu bí mật?

Chỉ là may mà nàng trời sinh nhiệt độ hơi thấp, thích ấm áp, cho nên coi như chịu nhiệt được, hơn nữa nàng cũng sẽ xoa cao hoa cỏ lạnh tự chế ở trên da thịt, cao lạnh này sẽ không ngừng phóng thích cảm giác lạnh lẽo, giảm bớt độ nóng của làn da.

Có tác dụng của thuốc cao này, nàng liền có thể thoải mái vượt qua nắng nóng. Mà không đến mức cả người đầy mồ hôi.

Chỉ là, có lẽ khắp người mồ hôi, còn có lực thuyết phục khiến người ta tin tưởng, nàng là một nam nhân thứ thiệt.

Tưởng tượng bộ dáng mình cả người đầy mồ hôi, nàng liền không nhịn được khẽ cười lên.

Nàng yêu thích sạch sẽ, chảy mồ hôi tuyệt đối là chuyện không thể chịu nổi.

Nhưng mà, cũng không phải là nam nhân đều khắp người mồ hôi.

Ít nhất Đoạn Tử Di chính là số ít, nàng gặp qua cùng nàng giống nhau đều yêu thích sạch sẽ, hơn nữa trên người hoàn toàn không có mùi mồ hôi của nam nhân.

Hắn chẳng những không hôi, còn có chứa một loại mùi đặc biệt; nàng không thể nói vậy là cái gì mùi vị, chỉ là rất dễ chịu, nàng rất thích.

Đoạn Tử Di. . . . . . Cùng những nam nhân mà nàng biết trong quá khứ, cũng không giống nhau.

Trịnh Mẫn Chi có chút nghi ngờ nghiêng đầu.

Những nam nhân mà nàng biết trong quá khứ, không phải giống cha nàng nghiêm túc lạnh nhạt, chính là đại thần trong triều trang trọng trầm ổn, hoặc là giống như dân chúng thật thà chất phác.

Đoạn Tử Di tuấn mỹ, thông minh, suy nghĩ nhanh, phản ứng nhạy bén, có lúc có uy vũ trang nghiêm của hoàng tử, có lúc lại bướng bỉnh giống như đứa bé.

Cái này nhìn như mâu thuẫn rất nhiều cá tính, dung hợp tại trên người của hắn, rồi lại thấy rất thích hợp.

Chỉ là mấy ngày nay, thế nhưng ý chí của hắn lại sa sút.

Trịnh Mẫn Chi có chút kinh ngạc, cảm Đoạn Tử Di, không phải cái loại người sẽ dễ dàng bị người khác đánh bại.

Có lẽ còn có những nguyên nhân khác, làm cho hắn giống như người rơi xuống đáy cốc, nàng nên nghĩ một chút biện pháp khích lệ đối phương. . . . . .

A! Phát giác mình tốn quá nhiều thời gian nhớ đến chuyện hắn, Trịnh Mẫn Chi mặt đỏ tới mang tai nhảy dựng lên.

Sao nàng lại quan tâm nhiều tới hắn như vậy? Chuyện của tên đó, căn bản không có quan hệ gì với nàng!

Nàng từ trước đến giờ chỉ lo thân mình, bớt can thiệp vào chuyện người khác, hơn nữa phụ trách là chấn thương của Đoạn Tử Di, không phải tâm của hắn.

Hắn vui hay không vui, tiêu tan buồn bực hay không, này đều không liên quan nàng, nàng chỉ cần coi chừng thương thế của hắn là đủ.

Trịnh Mẫn Chi cắn môi dưới phấn nộn, tức giận cảnh giác mình.

Vì không để cho mình suy nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng đứng dậy trở về bên trong phòng.

Nàng nên ngủ, chỉ cần ngủ thiếp đi, liền cái gì cũng không hồi tưởng.

Đợi sau khi nàng rời đi, âm thanh bánh xe ma sát mặt đất nhẹ nhàng chậm chạp vang lên, Đoạn Tử Di đẩy xe lăn từ sau rừng cây xuất hiện.

Hắn nhìn phương hướng Trịnh Mẫn Chi biến mất, khóe miệng cong lên.

Trịnh Mẫn Chi. . . . . . Chờ coi đi!

Tam hoàng tử tôn quý, lại khôi phục tâm tình.

Ngày mai, khi Trịnh Mẫn Chi được phép tiến vào phòng ngủ của Đoạn Tử Di, nhìn thấy hắn lại lộ ra nụ cười xấu xa trong quá khứ, bộ dạng lười biếng thanh nhàn, thì biết rõ thời kỳ buồn bực của hắn, đã qua.

Tam điện hạ xem ra khí sắc không tệ. Nàng vui mừng nói, khóe miệng không khỏi khẽ nâng lên.

Nàng phát hiện so với bộ dạng nửa chết nửa sống kia, Đoạn Tử Di hiện nay phấn chấn, xem ra thật sự thật tốt hơn nhiều.

Biết được hắn đã vượt qua chuyện phức tạp của hắn, nàng không nhịn được thay đối phương cảm thấy vui mừng.

Tất cả đều là nhờ công lao của ngươi nha! Đoạn Tử Di nhếch miệng cười một tiếng, rất có khẩu vị uống xong hai chén cháo.

Hắn đang dùng đồ ăn sáng, Trịnh Mẫn Chi nhìn coi, mấy cái đĩa thức ăn nhẹ, phối hợp cháo trắng nóng mộc nhĩ, là một bữa cơm ngon miệng phong phú, hoàn toàn theo dặn dò của nàng lúc trước.

Đoạn Tử Di vẫy nàng lại. Trịnh Mẫn Chi, cùng nhau ăn đi? Hắn rất thuận miệng gọi tên nàng, cự tuyệt kêu tên nàng là Trịnh thái y.

Cám ơn Tam điện hạ mời, chẳng qua ta đã ăn rồi, trước khi tới đây, ta đã uống qua cháo mình nấu. Trịnh Mẫn Chi lễ phép từ chối.

Vậy mà Đoạn Tử Di lại đột nhiên để chén cháo xuống, ngoắc tay với nàng. Trịnh Mẫn Chi, ngươi qua đây ngồi xuống.

Trịnh Mẫn Chi không rõ chân tướng, nhưng vẫn là nghe theo lời của hắn, đi tới bên cạnh hắn. Tam điện hạ có chuyện gì?

Tới nữa một chút. Hắn lại ngoắc.

Trịnh Mẫn Chi cảm thấy quái dị, nhưng vẫn tiếp tục tiến về phía trước một bước, làm hắn hài lòng, Đoạn Tử Di còn chưa hài lòng, tiếp tục ngoắc ngón tay, yêu cầu nàng: Tới gần đây một chút.

Trịnh Mẫn Chi không thể làm gì khác hơn là nghe lệnh nghiêng người, đến gần bên cạnh hắn, phỏng đoán đối phương có lẽ là muốn nói cho nàng biết cái gì đó?

Nào biết va cúi người, Đoạn Tử Di lại giống như kẻ phong lưu, đưa tay lau mặt của nàng một cái.

Hắn tà tà cười nói: Ừ, thật mềm, so với mặt của nữ nhân còn mềm hơn, sờ rất tốt. Ngươi ăn là cháo gì? Ta phải giúp mẫu phi của ta đòi phần sách dạy nấu ăn, để cho nàng ăn thanh xuân thường trú, để cho phụ hoàng của ta yêu nàng lâu dài vĩnh cửu. Còn có eo của ngươi——

Ma trảo của hắn không ngờ hướng trên eo nàng vuốt. Chậc chậc, ta sớm hoài nghi, eo của ngươi quả nhiên rất nhỏ, nhỏ giống như nữ nhân.

Nói nhảm! Đó là bởi vì, nàng chính là nữ nhân nha!

Ngươi. . . . . . Trịnh Mẫn Chi giận đến muốn mắng chửi người, nhưng lại không biết mắng như thế nào.

Như thế nào mắng? Phải mắng hắn vì hắn cợt nhã một Nam nhân sao?

Ah? Ngươi làm sao lại tức giận như vậy? Đoạn Tử Di giả bộ giống như không biết chuyện gì, vô tội nháy mắt. Chúng ta đều là nam nhân, chạm vào mặt, sờ eo, có quan hệ gì? Ngươi chẳng lẽ hẹp hòi không để cho người ta chạm vào!

Ta. . . . . . Trịnh Mẫn Chi tức giận không có chỗ phát, chỉ có thể nghiêm mặt lạnh lùng nói: Ta không thích người khác tùy ý đụng chạm thân thể của ta! Cho dù đều là nam nhân, nhưng mỗi người đều có thói quen yêu thích, Tam điện hạ phải tôn trọng ta.

A, hoá ra là như vậy, thật xin lỗi. Đoạn Tử Di bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, hơn nữa lập tức nhận tội.

Trịnh Mẫn Chi nghe xong, vốn là tức giận cũng toàn bộ tiêu tán, vậy mà hắn lại nói thêm một câu: Chỉ là tật xấu của ngươi, cũng thật nhiều.

Tật xấu rất nhiều, đến tột cùng là người nào nha?

Dùng qua đồ ăn sáng, tinh thần tốt, tâm tình tốt, Tam hoàng tử Điện hạ lại có chiêu mới.

Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn mang Trịnh thái y đi một chỗ. Hắn phân phó người phía dưới.

Trịnh Mẫn Chi lộ vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn, lấy ánh mắt hỏi thăm: Muốn đi đâu?

Đây là bí mật. Đợi lát nữa ngươi sẽ biết, cam đoan ngươi sẽ vui mừng. Đoạn Tử Di cười rất đắc ý.

Vi thần cho là, hiện nay Tam điện hạ không thích hợp đi đường dài. Nàng mơ hồ có chút cảm giác có cái gì không đúng.

Yên tâm, ta sẽ làm cho người ta cẩn thận lái xe ngựa, sẽ không để cho mình bị chấn động kịch liệt . Đoạn Tử Di chỉ là thần bí cười như cũ, cái gì cũng không nhiều lời.

Trịnh Mẫn Chi chỉ có thể ở tràn đầy nghi ngờ cùng tâm tình phòng bị, đi lên xe ngựa.

/23

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status