Ơtec đang đứng trước cổng nhà Lân. Không phải căn hộ nhỏ của anh ở trung tâm thành phố, mà là căn biệt thự to như cái lâu đài của gia đình anh, nơi Lân đã sinh ra, lớn lên. Cô hít một hơi thở sâu. Ra mắt cha mẹ Lân ư, họ chỉ mới quen nhau... vài tháng. Nhưng cô vẫn rất hồi hộp. Hôm nay cô mặc chiếc áo sơmi cổ tiểu thư màu cánh sen mà Lân thích. Một cái váy trắng lịch sự có chân váy màu phấn “tuyệt đẹp” theo tiêu chuẩn của Êra, đôi giày cao gót màu trắng. Mái tóc dài vốn được cột một cách trang nhã bằng sợi ruy băng hồng nhưng đã bị Lân tịch thu mất sợi dây. “Anh thích em thả tóc,” anh tuyên bố gọn lỏn.
Lân cầm lấy bàn tay lạnh toát từ lúc nào của cô, vòng qua đôi sư tử đá và bấm chuông.
Có tiếng chó sủa sau cánh cổng lớn. Một giây, hai giây.
Cánh cổng bật mở.
Một người phụ nữ đứng tuổi ra mở cổng. Bà mỉm cười chào Ơtec. Qua cách bà nói lớn qua vai: “Hai đứa đến rồi.” Ơtec tin rằng mình đang được chờ đợi. Một người phụ nữ thứ hai xuất hiện.
Bà hẳn cũng đã ngoài năm mươi, trang phục giản dị nhưng toát lên tư chất khác thường. Ngày còn trẻ hẳn bà cũng là quốc sắc thiên hương.
“Lân.” Bà nói, giọng nói ấm áp của một ngươi mẹ. Ơtec không cần chờ giới thiệu cũng biết bà là ai, mẹ Lân, bác Hương.
“Mẹ,” Lân nói, “đây là bạn gái con, Hồng Bì. Ơtec, đây là mẹ anh và bác Mai.”
“Cháu chào hai bác.”
“Bác chào cháu. Mau vào nhà đi.” Mẹ của Lân nói một cách trìu mến và mỉm cười với cô, Ơtec bỗng biết nụ cười chao trời chuyển đất của Lân là do di truyền.
“Ơtec ư?” Người phụ nữ dịu dàng ấy hỏi khi dắt tay Ơtec bước về phía bậc tam cấp.
“Tên ở nhà của cháu ạ.” Ơtec vội trả lời. Lân luôn gọi cô bằng cái tên này kể từ khi anh nghe thấy Tali gọi cô.
“Một nữ thần trong thần thoai ạ!” Lân thêm vào. “Ơtecpơ.”
Ơtec hoàn toàn ngạc nhiên, Lân biết về tên cô?
“Một cái tên hay.” Bác Hương nói và dẫn cô vào phòng khách.
Phòng khách khá rộng, trần cao và những khung của sổ khá lớn. Một người đàn ông tóc hoa râm đứng ở dó. Hẳn đây là bố Lân.
“Đây rồi. Hồng Bì, đúng không?” Ông vui vẻ nói ngay.
“Vâng. Cháu chào bác, cháu xin lỗi đã đến hơi muộn.”
“Không phải đâu. Cháu đúng giờ, chỉ là mẹ thằng Lân quá nôn nóng nên bắt bác đợi từ sáng đến giờ.”
“Bố anh đang phóng đại đấy.” Lân thì thầm bên tai Ơtec với một âm lượng để cho mọi người trong phòng đều nghe thấy.
Bố Lân nhìn sang như thể vừa phát hiện con trai mình đang đứng đó.
“Chào con trai, lâu rồi không gặp”
“Con chào bố” Lân nói, không chỉ ra hiện thực là anh mới gặp ông tối hôm qua.
Lân trao món quà của Ơtec cho bố anh. Mọi người bước vào phòng ăn trong sự hối thúc của bác Hương.
Bữa ăn diễn trong không khí ấm cúng. Chỉ có ba người nhà Lân và Ơtec. Bác Mai và mấy người làm khác khi có khách đều ăn ở gian nhà sau. Khi bước vào nhà ăn, nhận thấy điều này, Lân đã lên tiếng buộc tội: “Mẹ cho chúng con là khách.”
Bác Hương nói dịu dàng. “Đây là lần đầu Ơtec đến nhà chơi mà, một dịp đặc biệt. Ơtec, con không phiền ta gọi con như thế chứ?”
“Không đâu ạ...”
“Em không phiền bố mẹ anh không tiếp em như khách vào lần tới chứ?”
“Tất nhiên là không rồi.”
“Cô bé ngoan, bà vừa gọi nó là gì ấy nhỉ?”
“Ơtec, tên ở nhà của con bé, một thi thần Hy Lạp.”
Ơtec thấy mình một lần nữa ngạc nhiên. Bà Hương là một người phụ nữ học rộng, chắc chắn thế.
“Phải lắm. Gọi tên ở nhà sẽ gần gũi hơn. Cháu có biết chúng ta gọi thằng Lân ở nhà bằng cái tên gì khi nó còn nhỏ không?” “Cháu chỉ biết có chút gì đó liên quan đến động vật thôi ạ.” Ơtec nhỏ nhẹ đáp lời.
“Liên quan đến thú nuôi trong nhà, thực ra là thế.” Lân nói.
“Vậy thì phải là một cái tên rất dễ thương.” Ơtec nói.
“Còn hơn cả dễ thương nữa. “ Ông Phạm Quốc Lên vui vẻ nói. “Nhưng có lẽ con trai ta nên tự nói với người yêu nó thì hơn.”
“Ơtec, cháu đừng để ý.” Bà Hương vội nói với cô. “Đó là kiểu nói chuyện quen thuộc của hai cha con ấy. Chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được cách những người họ Phạm này bày tỏ lòng quý mến nhau. Hai người không thấy bất lịch sự thế nào khi bắt con bé phải nói chuyện suốt trong bữa ăn sao?”
“Không sao đâu ạ.” Ơtec vội nói, nhưng ông Lâm còn nhanh hơn.
“Tôi xin lỗi, quý bà.” Ông nháy mắt với Ơtec. “Cháu có thể thấy hai người họ Phạm sợ tiểu thư của dòng Nguyễn Khoa đến thế nào.”
Bữa ăn vẫn tiếp tục. Ơtec vốn quen thuộc với một bữa ăn đông người hơn. Nhưng sự vui tính của ông chủ nhà và sự trìu mến của vợ ông khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi bữa ăn kết thúc, tất cả mọi người trở lại phòng khách uống trà và trò chuyện.
Lân nhìn Ơtec nói chuyện với cha mình bằng giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng vốn dĩ của mình. Đối đáp một cách thông minh với ông già anh! Không nghi ngờ gì là cha mẹ anh hoàn toàn hài lòng với người bạn gái mới của anh. Phạm phu nhân thỉnh thoảng lại nhìn anh mỉm cười cho thấy bà đã phải lòng cử chỉ duyên dáng lịch sự của Ơtec. Đây là người con gái để anh yêu và tự hào. Đúng thế. Lân nhấp một ngụm trà, hôm nay ngon một cách khác thường, và cảm thấy suýt sặc khi bố anh nói:
“Nhưng hai đứa sẽ làm thế nào sau khi kết hôn? Cả hai vợ chồng cùng là bác sĩ sẽ rất bận rộn và không có thời gian cho gia đình, nhất là lũ trẻ.”
Lũ trẻ nào ở đây?
Suy cho cùng, đây là bố anh, Lân không nên ngạc nhiên mới phải. Nhưng sao cả mẹ anh cũng không lên tiếng?
Gương mặt Ơtec ửng lên vì bất ngờ và bối rối.
“Bố” Lân thốt lên bực bội. “Chúng con còn chưa hề nghĩ đến việc cưới xin.”
“Vậy thì nghĩ đi.” Bố anh điềm nhiên nói “Hai đứa không có kế hoạch chia tay đấy chứ?”
Ông nghĩ con trai ông là kiểu người gì mà lên kế hoạch chia tay với người mà anh ta vừa dắt về nhà cha mẹ chứ. Lẽ dĩ nhiên là ông đang muốn anh tức điên lên.
“Không bao giờ!”
Ơtec ngẩng lên nhìn biểu hiện của Lân khi anh nói. Mặt cô đỏ bừng.
“Cũng không có đứa nào định bỏ nghề chứ?”
“Cũng không, thưa bố. Chúng con đều là sinh viên xuất sắc.” Lân nói tiếp trước khi bố anh đến gần cái đích của ông. Dù làm gì thì ông luôn có một cái đích. Mẹ anh đang ngắm cái bình sứ men xanh do chính tay bà chọn mua như thể mới nhìn thấy nó lần đầu. “Nhưng chúng con chưa nghĩ xa đến thế. Chưa đến lúc.”
Anh đến bên Ơtec và nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. “Anh đưa em đi xem quanh nhà nhé.” Không chờ cô đồng ý, anh bắt đầu dẫn cô ra khỏi phòng khách.
“Chúng con xin phép.”
“Cháu xin phép hai bác.” Ơtéc nói vội, hấp tấp cho kịp sải chân của Lân.
“Hai đưa đi từ từ thôi.” Bác Hương nói, bà quay sang lườm chồng trong khi cha Lân chỉ nhún vai cười vô tội. Ý của ông là: Vòng vèo không phải là tính cách của tôi.
Bà Hương nhấp một ngụm trà, không nói gì. Trong thâm tâm, bà biết chồng bà đang nghĩ gì. Phải, họ đã lo lắng. Cái con bé Lan tinh nghịch quá, bà vốn không mấy hài lòng, nhưng cũng đã nhắm mắt không can thiệp chuyện của con trai. Lân thích tự quyết. Khi con bé bỏ Lân đi lấy chồng, tấm lòng người mẹ của bà phẫn nộ vô cùng. Chỉ có đứa ngốc mới bỏ con trai bà đi lấy một lão già. Chuyện kinh doanh của gia đình cô ta khó khăn, bà Hương cũng biết, nhưng bán mình không phải là cách. Gia đình họ Phạm giàu nhất xứ này, công ty của chồng bà là một trong những công ty có tổng vốn đầu tư cao nhất nước. Bà tức giận vì con trai mình phải chịu nỗi nhục nhã đến thế. Nhưng bà Hương còn lo lắng cho Lân nhiều hơn, chỉ một thời gian ngắn sau đó, nó nói đã có bạn gái mới. Nó quen Lan năm năm, người yêu bỏ đi lấy chồng mà Lân kiếm người thay thế nhanh như thế, bà còn lo phải xem lại tư cách đạo đức của con mình.
Bà Hương liên tục giục Lân đưa cô gái đó về nhà.
Nhưng xem ra thì giờ chẳng có gì phải lo cả. Chồng bà hoàn toàn thích thú với ứng đáp uyển chuyển của con bé, ông đã đề cập ngay đến hôn nhân bởi chẳng muốn một trường hợp Lan thứ hai. Cũng là đánh động đó thôi. Bản thân bà Hương từ đầu đã xem xét gia thế, phẩm hạnh của cô gái, cử chỉ thanh tao của cô hoàn hoàn toàn khiến bà hài lòng. Trà hôm nay là do cô pha, động tác thành thục, đúng kiểu đúng điệu, cô trả lời rằng đã quen việc này từ khi lên chín. Phải, chỉ đợi thằng con ngốc ngếch của bà nữa thôi! Mà rõ cũng chẳng phải đợi lâu mới được có một nàng dâu tương lai. Lân đã yêu con bé, cứ nhìn biểu hiện của nó thì biết. Con bà, bà biết rất rõ, nó hơi... chậm trong vấn đề này. Bà Hương khẽ cau mày khi nghĩ đến sự tại của một khuyết điểm trong tính cách của con bà. Có thể bản thân nó không biết, nhưng tình yêu cũng không phải là thứ một sớm một chiều có thể thúc ép mà nhận ra.
Rõ thật lớn lên trong vòng tay một người mẹ cầu toàn, một ông bố thích “đánh nhanh diệt gọn”, “đánh là thắng” như thế, tính cách Hoàng tử của Lân có chút khuyết điểm cũng phải thôi.
Lân cầm lấy bàn tay lạnh toát từ lúc nào của cô, vòng qua đôi sư tử đá và bấm chuông.
Có tiếng chó sủa sau cánh cổng lớn. Một giây, hai giây.
Cánh cổng bật mở.
Một người phụ nữ đứng tuổi ra mở cổng. Bà mỉm cười chào Ơtec. Qua cách bà nói lớn qua vai: “Hai đứa đến rồi.” Ơtec tin rằng mình đang được chờ đợi. Một người phụ nữ thứ hai xuất hiện.
Bà hẳn cũng đã ngoài năm mươi, trang phục giản dị nhưng toát lên tư chất khác thường. Ngày còn trẻ hẳn bà cũng là quốc sắc thiên hương.
“Lân.” Bà nói, giọng nói ấm áp của một ngươi mẹ. Ơtec không cần chờ giới thiệu cũng biết bà là ai, mẹ Lân, bác Hương.
“Mẹ,” Lân nói, “đây là bạn gái con, Hồng Bì. Ơtec, đây là mẹ anh và bác Mai.”
“Cháu chào hai bác.”
“Bác chào cháu. Mau vào nhà đi.” Mẹ của Lân nói một cách trìu mến và mỉm cười với cô, Ơtec bỗng biết nụ cười chao trời chuyển đất của Lân là do di truyền.
“Ơtec ư?” Người phụ nữ dịu dàng ấy hỏi khi dắt tay Ơtec bước về phía bậc tam cấp.
“Tên ở nhà của cháu ạ.” Ơtec vội trả lời. Lân luôn gọi cô bằng cái tên này kể từ khi anh nghe thấy Tali gọi cô.
“Một nữ thần trong thần thoai ạ!” Lân thêm vào. “Ơtecpơ.”
Ơtec hoàn toàn ngạc nhiên, Lân biết về tên cô?
“Một cái tên hay.” Bác Hương nói và dẫn cô vào phòng khách.
Phòng khách khá rộng, trần cao và những khung của sổ khá lớn. Một người đàn ông tóc hoa râm đứng ở dó. Hẳn đây là bố Lân.
“Đây rồi. Hồng Bì, đúng không?” Ông vui vẻ nói ngay.
“Vâng. Cháu chào bác, cháu xin lỗi đã đến hơi muộn.”
“Không phải đâu. Cháu đúng giờ, chỉ là mẹ thằng Lân quá nôn nóng nên bắt bác đợi từ sáng đến giờ.”
“Bố anh đang phóng đại đấy.” Lân thì thầm bên tai Ơtec với một âm lượng để cho mọi người trong phòng đều nghe thấy.
Bố Lân nhìn sang như thể vừa phát hiện con trai mình đang đứng đó.
“Chào con trai, lâu rồi không gặp”
“Con chào bố” Lân nói, không chỉ ra hiện thực là anh mới gặp ông tối hôm qua.
Lân trao món quà của Ơtec cho bố anh. Mọi người bước vào phòng ăn trong sự hối thúc của bác Hương.
Bữa ăn diễn trong không khí ấm cúng. Chỉ có ba người nhà Lân và Ơtec. Bác Mai và mấy người làm khác khi có khách đều ăn ở gian nhà sau. Khi bước vào nhà ăn, nhận thấy điều này, Lân đã lên tiếng buộc tội: “Mẹ cho chúng con là khách.”
Bác Hương nói dịu dàng. “Đây là lần đầu Ơtec đến nhà chơi mà, một dịp đặc biệt. Ơtec, con không phiền ta gọi con như thế chứ?”
“Không đâu ạ...”
“Em không phiền bố mẹ anh không tiếp em như khách vào lần tới chứ?”
“Tất nhiên là không rồi.”
“Cô bé ngoan, bà vừa gọi nó là gì ấy nhỉ?”
“Ơtec, tên ở nhà của con bé, một thi thần Hy Lạp.”
Ơtec thấy mình một lần nữa ngạc nhiên. Bà Hương là một người phụ nữ học rộng, chắc chắn thế.
“Phải lắm. Gọi tên ở nhà sẽ gần gũi hơn. Cháu có biết chúng ta gọi thằng Lân ở nhà bằng cái tên gì khi nó còn nhỏ không?” “Cháu chỉ biết có chút gì đó liên quan đến động vật thôi ạ.” Ơtec nhỏ nhẹ đáp lời.
“Liên quan đến thú nuôi trong nhà, thực ra là thế.” Lân nói.
“Vậy thì phải là một cái tên rất dễ thương.” Ơtec nói.
“Còn hơn cả dễ thương nữa. “ Ông Phạm Quốc Lên vui vẻ nói. “Nhưng có lẽ con trai ta nên tự nói với người yêu nó thì hơn.”
“Ơtec, cháu đừng để ý.” Bà Hương vội nói với cô. “Đó là kiểu nói chuyện quen thuộc của hai cha con ấy. Chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được cách những người họ Phạm này bày tỏ lòng quý mến nhau. Hai người không thấy bất lịch sự thế nào khi bắt con bé phải nói chuyện suốt trong bữa ăn sao?”
“Không sao đâu ạ.” Ơtec vội nói, nhưng ông Lâm còn nhanh hơn.
“Tôi xin lỗi, quý bà.” Ông nháy mắt với Ơtec. “Cháu có thể thấy hai người họ Phạm sợ tiểu thư của dòng Nguyễn Khoa đến thế nào.”
Bữa ăn vẫn tiếp tục. Ơtec vốn quen thuộc với một bữa ăn đông người hơn. Nhưng sự vui tính của ông chủ nhà và sự trìu mến của vợ ông khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi bữa ăn kết thúc, tất cả mọi người trở lại phòng khách uống trà và trò chuyện.
Lân nhìn Ơtec nói chuyện với cha mình bằng giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng vốn dĩ của mình. Đối đáp một cách thông minh với ông già anh! Không nghi ngờ gì là cha mẹ anh hoàn toàn hài lòng với người bạn gái mới của anh. Phạm phu nhân thỉnh thoảng lại nhìn anh mỉm cười cho thấy bà đã phải lòng cử chỉ duyên dáng lịch sự của Ơtec. Đây là người con gái để anh yêu và tự hào. Đúng thế. Lân nhấp một ngụm trà, hôm nay ngon một cách khác thường, và cảm thấy suýt sặc khi bố anh nói:
“Nhưng hai đứa sẽ làm thế nào sau khi kết hôn? Cả hai vợ chồng cùng là bác sĩ sẽ rất bận rộn và không có thời gian cho gia đình, nhất là lũ trẻ.”
Lũ trẻ nào ở đây?
Suy cho cùng, đây là bố anh, Lân không nên ngạc nhiên mới phải. Nhưng sao cả mẹ anh cũng không lên tiếng?
Gương mặt Ơtec ửng lên vì bất ngờ và bối rối.
“Bố” Lân thốt lên bực bội. “Chúng con còn chưa hề nghĩ đến việc cưới xin.”
“Vậy thì nghĩ đi.” Bố anh điềm nhiên nói “Hai đứa không có kế hoạch chia tay đấy chứ?”
Ông nghĩ con trai ông là kiểu người gì mà lên kế hoạch chia tay với người mà anh ta vừa dắt về nhà cha mẹ chứ. Lẽ dĩ nhiên là ông đang muốn anh tức điên lên.
“Không bao giờ!”
Ơtec ngẩng lên nhìn biểu hiện của Lân khi anh nói. Mặt cô đỏ bừng.
“Cũng không có đứa nào định bỏ nghề chứ?”
“Cũng không, thưa bố. Chúng con đều là sinh viên xuất sắc.” Lân nói tiếp trước khi bố anh đến gần cái đích của ông. Dù làm gì thì ông luôn có một cái đích. Mẹ anh đang ngắm cái bình sứ men xanh do chính tay bà chọn mua như thể mới nhìn thấy nó lần đầu. “Nhưng chúng con chưa nghĩ xa đến thế. Chưa đến lúc.”
Anh đến bên Ơtec và nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. “Anh đưa em đi xem quanh nhà nhé.” Không chờ cô đồng ý, anh bắt đầu dẫn cô ra khỏi phòng khách.
“Chúng con xin phép.”
“Cháu xin phép hai bác.” Ơtéc nói vội, hấp tấp cho kịp sải chân của Lân.
“Hai đưa đi từ từ thôi.” Bác Hương nói, bà quay sang lườm chồng trong khi cha Lân chỉ nhún vai cười vô tội. Ý của ông là: Vòng vèo không phải là tính cách của tôi.
Bà Hương nhấp một ngụm trà, không nói gì. Trong thâm tâm, bà biết chồng bà đang nghĩ gì. Phải, họ đã lo lắng. Cái con bé Lan tinh nghịch quá, bà vốn không mấy hài lòng, nhưng cũng đã nhắm mắt không can thiệp chuyện của con trai. Lân thích tự quyết. Khi con bé bỏ Lân đi lấy chồng, tấm lòng người mẹ của bà phẫn nộ vô cùng. Chỉ có đứa ngốc mới bỏ con trai bà đi lấy một lão già. Chuyện kinh doanh của gia đình cô ta khó khăn, bà Hương cũng biết, nhưng bán mình không phải là cách. Gia đình họ Phạm giàu nhất xứ này, công ty của chồng bà là một trong những công ty có tổng vốn đầu tư cao nhất nước. Bà tức giận vì con trai mình phải chịu nỗi nhục nhã đến thế. Nhưng bà Hương còn lo lắng cho Lân nhiều hơn, chỉ một thời gian ngắn sau đó, nó nói đã có bạn gái mới. Nó quen Lan năm năm, người yêu bỏ đi lấy chồng mà Lân kiếm người thay thế nhanh như thế, bà còn lo phải xem lại tư cách đạo đức của con mình.
Bà Hương liên tục giục Lân đưa cô gái đó về nhà.
Nhưng xem ra thì giờ chẳng có gì phải lo cả. Chồng bà hoàn toàn thích thú với ứng đáp uyển chuyển của con bé, ông đã đề cập ngay đến hôn nhân bởi chẳng muốn một trường hợp Lan thứ hai. Cũng là đánh động đó thôi. Bản thân bà Hương từ đầu đã xem xét gia thế, phẩm hạnh của cô gái, cử chỉ thanh tao của cô hoàn hoàn toàn khiến bà hài lòng. Trà hôm nay là do cô pha, động tác thành thục, đúng kiểu đúng điệu, cô trả lời rằng đã quen việc này từ khi lên chín. Phải, chỉ đợi thằng con ngốc ngếch của bà nữa thôi! Mà rõ cũng chẳng phải đợi lâu mới được có một nàng dâu tương lai. Lân đã yêu con bé, cứ nhìn biểu hiện của nó thì biết. Con bà, bà biết rất rõ, nó hơi... chậm trong vấn đề này. Bà Hương khẽ cau mày khi nghĩ đến sự tại của một khuyết điểm trong tính cách của con bà. Có thể bản thân nó không biết, nhưng tình yêu cũng không phải là thứ một sớm một chiều có thể thúc ép mà nhận ra.
Rõ thật lớn lên trong vòng tay một người mẹ cầu toàn, một ông bố thích “đánh nhanh diệt gọn”, “đánh là thắng” như thế, tính cách Hoàng tử của Lân có chút khuyết điểm cũng phải thôi.
/28
|