Trên đời này, khoảng cách giữa người với người, xa nhất không phải là sinh ly tử biệt, mà là người đứng trước mặt mà ta không thể nói cho hay ta yêu người đến chừng nào...
Dịp để Lân đến gặp gia đình Hồng Bì đến ngay sau đó.
Khi anh và cô trên đường đi đến thư viện, tiện đường ghé qua một của hàng, đã gặp chị gái và bố cô.
Chuyện Ơtec có bạn trai, không phải là chuyện giấu diếm gì, giống như là việc ai cũng biết mà không ai nói ra. Trong nhà, người duy nhất chưa biết vô hẹn hò với một-anh-cùng-lớp-rất-đẹp-trai (ngôn ngữ của Talia) có lẽ là bố cô...
Ơtec dừng chân khi nhìn thấy bố và chị gái mình đang đi tới gần, cả hai người còn chưa nhìn thấy cô và Lân. Bố và chị Calli! Có lẽ bố đưa chị đi mua ít đồ dùng trong nhà...
Lân nhận thấy bước lùi của cô.
“Sao thế Ơtec?”
“Bố em.” Cô đáp.
“Kia là chị Calli phải không?”
“Vâng.”
“Em có muốn anh gặp họ bây giờ chưa?”
“Em không biết...” Ơtec ngập ngừng. “Cũng nên rồi nhưng...”
Lân nhẹ siết lấy bàn tay cô, anh cúi đầu xuống. Họ đang đứng trong một góc khuất sau những kệ hàng. Anh hôn lên gò má ửng hồng của cô. Một nụ hôn nhẹ.
“Công chúa, anh chỉ chào bác một tiếng thôi mà!”
“Vâng.”
Phụ huynh của cô đang đứng cách họ có mấy bước, vậy mà gò má ửng hồng của cô, tiếng vâng khe khẽ của cô... Lân cảm thấy anh có thể đánh mất khả năng kiểm soát bản thân mà kéo cô vào mình ngay giữa nơi công cộng!
Anh thở dài ngao ngán với bản thân mình.
Kẻ biết phép tắc trong anh đã đi đâu?
“Đi nào.” Anh nói, dắt cô đi đến chỗ bố và chị đang đứng.
“Cháu chào bác.” Anh nói, giọng anh hoàn toàn nhẹ nhàng nhưng rất vững chãi, biểu hiện của anh khiến người khác phải nể trọng.
“Ơtec?”
“Bố...” Ơtec hít một hơi sâu, cô nhìn khí sắc của Calli, chị đang nở một nụ cười xã giao nhẹ nhàng với người con trai đứng cạnh em gái mình, tay cầm tay. “Đây là bạn trai con, Lân.”
Bố cô rất ngạc nhiên, hẳn nhiên phải thế rồi.
“Cháu chào bác,” Lân lặp lại, “chào chị.”
“Chào cháu.” Bố Ơtec lịch sự đáp lại, nở nụ cười rộng lượng của mình.
“Chào em.” Calli cũng nói, nụ cười vẫn còn trên môi chị.
Ơtec bỗng thấy lòng nhẹ nhõm. Hai bên chỉ nói chuyện xã giao vài câu, vì Lân và Hồng Bì có việc phải đi trước. Trước khi tạm biệt, Calli không hề quên vai trò người chủ nhà, mời Lân hôm nào lại nhà dùng cơm.
Lân đồng ý thật nhã nhặn.
Chủ nhật tuần đó vừa vặn là một ngày đẹp trời.
Cuối cùng Ơtec cũng phải mời Lân về nhà cô ăn trưa. Đối với người quen với vị thế là con trai độc nhất, việc dùng bữa với một đại gia đình mười người với Lân là một trải ngiệm hoàn toàn mới! Không ngoài dự đoán của anh, Lân được chào đón vào một môi trường đậm chất nữ tính.
Sau bữa ăn, Ơtec tiễn Lân ra về.
“Gia đình em rất đầm ấm, và hiếu khách nữa.”
Anh vin một cành tigôn nhường lối cho cô.
Lân đã gặp phải một trận công kích nho nhỏ, chỉ huy chiến cuộc là Talia và phụ tá đắc lực của nó là Téc, cả Urani và Pôli, Êra cũng phấn khởi tham gia. Ơtec phải phì cười khi nhìn anh xoay xở trả lời chín câu hỏi một lúc của Talia và Téc . Chỉ có Clio là không tham gia tấn công. Ơtec cũng chẳng cứu nguy cho anh được là mấy. Nhưng cũng coi như công bằng để anh nhận được phần thưởng là lời khen của tướng quân Talia và các đồng sự!
“Mọi người đều thích anh.” Ơtec trả lời.
“Anh không chắc lắm, hôm nay đâu có đủ các chị em của em?”
Mel vắng mặt vì vẫn còn trong hai tháng trao đổi du học sinh đi Pháp.
“Mel sẽ về nước vào tuần sau.” Ơtec trả lời. “Em ấy chắc chắn sẽ thích anh.”
“Sao em lại tin chắc như vậy nhỉ?”
“À, anh đã đọc trọn bộ Marcel Proust?”
“Ừ?”
“Vậy nó sẽ thích anh!” Ơec đáp chắc chắn, Lân bật cười.
“Các chị em của em đều rất đặc biệt nhỉ.”
“Rất đặc biệt.” Ơtec đồng ý bằng một nụ cười đầy ý nghĩa.
“Tất cả đều rất dịu dàng.” Lân nói. “Bỏ qua bề ngoài tất cả đều rất xinh đẹp,” đều quá xinh đẹp, thực tế là vậy, “thì tất cả các em đều có chung một khí chất khác người như vậy, duyên dáng, dịu dàng...”
“Dịu dàng ư?” Ơtec cười, nụ cười thực quá đáng yêu, “Rõ ràng là anh chưa phải hứng chịu trò đùa nào của Tec hay thử đấu khẩu với Tal...”
“Anh không nói các em yểu điệu, mà là cử chỉ, cách hành xử của các em...”
Phải, ngày đầu chú ý tới Ơtec, anh đã thắc mắc về sự dịu dàng trong hành xử của cô, xem ra bây giờ đã có đáp án, bởi vì cô sinh ra trong một gia đình nhu thục như vậy. Dù cũng rất sôi nổi sống động, nhưng cùng lúc cũng hiền hoà mực thước. Tất cả đều đáng yêu. (Hãy để mẹ anh gặp gia đình này và bà sẽ đổi anh lấy bất kỳ cô con gái nào của họ để thay vào!) Nhưng không có ai có thể thanh tao mềm mại cho bằng cô, kể cả so với những chị em còn lại, Ơtec vẫn là có một không hai!
Ơtec khẽ lắc đầu vẻ không tin được.
“Clio có vẻ yếu ớt nhỉ?” Lân nói.
“Phải, từ nhỏ nó đã hay đau ốm... cũng may cho Calli là những đứa khác trong nhà thì ít khi đau, bù vào cho nó, nên chị ấy cũng không phải vất vả nhiều... Em chưa từng thấy Talia hay Téc ho một tiếng nữa!”
“Đó là lý do em trở thành bác sĩ ư, công chúa?” Lân đoán, “vì em gái cùng phòng dễ đau ốm?” Ơtec lắc đầu, Lân cho đó là cử chỉ khiêm tốn của cô.
“Cũng một phần thôi... phần nhiều là vì em nghĩ rằng đó là công việc em giỏi nhất, chăm sóc và chữa lành.” Giọng cô trầm xuống, nhẹ như áng mây xa vời, cô hướng mắt lên bầu trời trong xanh lạ thường.
Lân bỗng nghĩ đến mẹ cô cũng qua đời sớm trong bệnh viện. Anh khẽ siết tay cô. Ơtec quay đầu nhìn anh, nụ cười của cô xa xăm quá.
Tim Lân rảo những nhịp đập điên cuồng, anh kéo cô vào lòng, áp mái đầu cô lên vồng ngực anh, dùng cánh tay rắn chắc của mình khoá cô trong lòng anh.
Anh không muốn cô có vẻ xa xôi như thế, anh cần cô ấm áp trong vòng tay anh, ngoan ngoãn làm tù nhân của anh.
Không được xa anh chừng nào anh còn chưa cho phép. Mà anh thì không muốn cho phép sau rất, rất lâu sau nữa.
Dịp để Lân đến gặp gia đình Hồng Bì đến ngay sau đó.
Khi anh và cô trên đường đi đến thư viện, tiện đường ghé qua một của hàng, đã gặp chị gái và bố cô.
Chuyện Ơtec có bạn trai, không phải là chuyện giấu diếm gì, giống như là việc ai cũng biết mà không ai nói ra. Trong nhà, người duy nhất chưa biết vô hẹn hò với một-anh-cùng-lớp-rất-đẹp-trai (ngôn ngữ của Talia) có lẽ là bố cô...
Ơtec dừng chân khi nhìn thấy bố và chị gái mình đang đi tới gần, cả hai người còn chưa nhìn thấy cô và Lân. Bố và chị Calli! Có lẽ bố đưa chị đi mua ít đồ dùng trong nhà...
Lân nhận thấy bước lùi của cô.
“Sao thế Ơtec?”
“Bố em.” Cô đáp.
“Kia là chị Calli phải không?”
“Vâng.”
“Em có muốn anh gặp họ bây giờ chưa?”
“Em không biết...” Ơtec ngập ngừng. “Cũng nên rồi nhưng...”
Lân nhẹ siết lấy bàn tay cô, anh cúi đầu xuống. Họ đang đứng trong một góc khuất sau những kệ hàng. Anh hôn lên gò má ửng hồng của cô. Một nụ hôn nhẹ.
“Công chúa, anh chỉ chào bác một tiếng thôi mà!”
“Vâng.”
Phụ huynh của cô đang đứng cách họ có mấy bước, vậy mà gò má ửng hồng của cô, tiếng vâng khe khẽ của cô... Lân cảm thấy anh có thể đánh mất khả năng kiểm soát bản thân mà kéo cô vào mình ngay giữa nơi công cộng!
Anh thở dài ngao ngán với bản thân mình.
Kẻ biết phép tắc trong anh đã đi đâu?
“Đi nào.” Anh nói, dắt cô đi đến chỗ bố và chị đang đứng.
“Cháu chào bác.” Anh nói, giọng anh hoàn toàn nhẹ nhàng nhưng rất vững chãi, biểu hiện của anh khiến người khác phải nể trọng.
“Ơtec?”
“Bố...” Ơtec hít một hơi sâu, cô nhìn khí sắc của Calli, chị đang nở một nụ cười xã giao nhẹ nhàng với người con trai đứng cạnh em gái mình, tay cầm tay. “Đây là bạn trai con, Lân.”
Bố cô rất ngạc nhiên, hẳn nhiên phải thế rồi.
“Cháu chào bác,” Lân lặp lại, “chào chị.”
“Chào cháu.” Bố Ơtec lịch sự đáp lại, nở nụ cười rộng lượng của mình.
“Chào em.” Calli cũng nói, nụ cười vẫn còn trên môi chị.
Ơtec bỗng thấy lòng nhẹ nhõm. Hai bên chỉ nói chuyện xã giao vài câu, vì Lân và Hồng Bì có việc phải đi trước. Trước khi tạm biệt, Calli không hề quên vai trò người chủ nhà, mời Lân hôm nào lại nhà dùng cơm.
Lân đồng ý thật nhã nhặn.
Chủ nhật tuần đó vừa vặn là một ngày đẹp trời.
Cuối cùng Ơtec cũng phải mời Lân về nhà cô ăn trưa. Đối với người quen với vị thế là con trai độc nhất, việc dùng bữa với một đại gia đình mười người với Lân là một trải ngiệm hoàn toàn mới! Không ngoài dự đoán của anh, Lân được chào đón vào một môi trường đậm chất nữ tính.
Sau bữa ăn, Ơtec tiễn Lân ra về.
“Gia đình em rất đầm ấm, và hiếu khách nữa.”
Anh vin một cành tigôn nhường lối cho cô.
Lân đã gặp phải một trận công kích nho nhỏ, chỉ huy chiến cuộc là Talia và phụ tá đắc lực của nó là Téc, cả Urani và Pôli, Êra cũng phấn khởi tham gia. Ơtec phải phì cười khi nhìn anh xoay xở trả lời chín câu hỏi một lúc của Talia và Téc . Chỉ có Clio là không tham gia tấn công. Ơtec cũng chẳng cứu nguy cho anh được là mấy. Nhưng cũng coi như công bằng để anh nhận được phần thưởng là lời khen của tướng quân Talia và các đồng sự!
“Mọi người đều thích anh.” Ơtec trả lời.
“Anh không chắc lắm, hôm nay đâu có đủ các chị em của em?”
Mel vắng mặt vì vẫn còn trong hai tháng trao đổi du học sinh đi Pháp.
“Mel sẽ về nước vào tuần sau.” Ơtec trả lời. “Em ấy chắc chắn sẽ thích anh.”
“Sao em lại tin chắc như vậy nhỉ?”
“À, anh đã đọc trọn bộ Marcel Proust?”
“Ừ?”
“Vậy nó sẽ thích anh!” Ơec đáp chắc chắn, Lân bật cười.
“Các chị em của em đều rất đặc biệt nhỉ.”
“Rất đặc biệt.” Ơtec đồng ý bằng một nụ cười đầy ý nghĩa.
“Tất cả đều rất dịu dàng.” Lân nói. “Bỏ qua bề ngoài tất cả đều rất xinh đẹp,” đều quá xinh đẹp, thực tế là vậy, “thì tất cả các em đều có chung một khí chất khác người như vậy, duyên dáng, dịu dàng...”
“Dịu dàng ư?” Ơtec cười, nụ cười thực quá đáng yêu, “Rõ ràng là anh chưa phải hứng chịu trò đùa nào của Tec hay thử đấu khẩu với Tal...”
“Anh không nói các em yểu điệu, mà là cử chỉ, cách hành xử của các em...”
Phải, ngày đầu chú ý tới Ơtec, anh đã thắc mắc về sự dịu dàng trong hành xử của cô, xem ra bây giờ đã có đáp án, bởi vì cô sinh ra trong một gia đình nhu thục như vậy. Dù cũng rất sôi nổi sống động, nhưng cùng lúc cũng hiền hoà mực thước. Tất cả đều đáng yêu. (Hãy để mẹ anh gặp gia đình này và bà sẽ đổi anh lấy bất kỳ cô con gái nào của họ để thay vào!) Nhưng không có ai có thể thanh tao mềm mại cho bằng cô, kể cả so với những chị em còn lại, Ơtec vẫn là có một không hai!
Ơtec khẽ lắc đầu vẻ không tin được.
“Clio có vẻ yếu ớt nhỉ?” Lân nói.
“Phải, từ nhỏ nó đã hay đau ốm... cũng may cho Calli là những đứa khác trong nhà thì ít khi đau, bù vào cho nó, nên chị ấy cũng không phải vất vả nhiều... Em chưa từng thấy Talia hay Téc ho một tiếng nữa!”
“Đó là lý do em trở thành bác sĩ ư, công chúa?” Lân đoán, “vì em gái cùng phòng dễ đau ốm?” Ơtec lắc đầu, Lân cho đó là cử chỉ khiêm tốn của cô.
“Cũng một phần thôi... phần nhiều là vì em nghĩ rằng đó là công việc em giỏi nhất, chăm sóc và chữa lành.” Giọng cô trầm xuống, nhẹ như áng mây xa vời, cô hướng mắt lên bầu trời trong xanh lạ thường.
Lân bỗng nghĩ đến mẹ cô cũng qua đời sớm trong bệnh viện. Anh khẽ siết tay cô. Ơtec quay đầu nhìn anh, nụ cười của cô xa xăm quá.
Tim Lân rảo những nhịp đập điên cuồng, anh kéo cô vào lòng, áp mái đầu cô lên vồng ngực anh, dùng cánh tay rắn chắc của mình khoá cô trong lòng anh.
Anh không muốn cô có vẻ xa xôi như thế, anh cần cô ấm áp trong vòng tay anh, ngoan ngoãn làm tù nhân của anh.
Không được xa anh chừng nào anh còn chưa cho phép. Mà anh thì không muốn cho phép sau rất, rất lâu sau nữa.
/28
|