Hoàng Tước Kỷ Sự

Chương 3: Mộ Dung phu nhân

/7


Đêm đến, Chung nương bưng lên đĩa hoa quả giải nhiệt mùa hè. Ta ngắm nhìn vầng trăng sáng trên trời, đột nhiên hỏi :” Sắc Nhi đã ngủ chưa ?” Chung nương quay đầu ra cửa nhìn trời , cười nói :” Phu nhân không phải là hồ đồ rồi chứ, hiện giờ còn sớm , đại tiểu thư vẫn như mọi ngày còn ở tại thư phòng đọc sách.”

“Aizz…đứa nhỏ này.” Ta chống tay đứng dậy, Chung nương chạy nhanh đến nâng ta đứng lên:” Ta đi xem Sắc Nhi một chút.”

Đi được vài bước ,chợt nhớ ra, quay đầu lại phân phó Chung nương :” Các ngươi không cần đi theo, hai mẹ con ta muốn trò chuyện một lát.”

Thư phòng của Sắc Nhi nằm ở phía Tây phủ đệ , xây dựng sát bên cạnh vách núi đen, lúc trước không biết vì sao đứa nhỏ này lại chọn căn phòng đó , đến bây giờ cũng đã tám năm.

Nghe Chung nương nói , bởi vì thư phòng mỗi đêm đến canh hai mới tắt đèn ,tàu thuyền qua lại trên biển thấy vậy xem thư phòng như là ngọn hải đăng ,tuyến đường qua lại an toàn rất nổi tiếng , nên còn được gọi là “Vấn Tân các”.

Trăng sáng lên cao , đem cả đoạn đường chiếu sáng , ta biết tính Sắc Nhi yêu thích tiết kiệm , nên đem ngọn đèn lồng dập tắt , chậm rãi bước đi.

(đoạn này ta quăng boom hơi nhìu vì bản gốc hơi khó hiểu. ^o^ bà con đừng chém ta) Đi tới phía sau hoa viên , chợt nghe được từ chỗ góc tường dưới tàng cây truyền đến âm thanh mơ hồ nức nở, không khỏi dừng chân lại . Chỉ nghe có người than nhẹ một tiếng:” Ngày mai chính là ngày vui của đại tiểu thư , ngươi ở đây khóc sướt mướt , nếu bị chung nương bắt gặp , coi chừng bị mắng một trận.” Người kia dần dần ngưng tiếng khóc ,nhẹ nhàng nói:” Ta là đau lòng vì đại tiểu thư? Tại sao phu nhân bất công như vậy , nhị tiểu thư làm việc xấu như vậy lại tùy ý cho phép nàng rời đi , còn đại tiểu thư vì muốn giải quyết mọi hậu quả cho Mộ Dung gia mà….người kia Nhâm đại nhân , mỗi lần nhìn đến hắn cả người ta đều sợ run , nếu đại tiểu thư mà gả sang đó, chỉ sợ là chịu khổ không ít.” Ta ở trong lòng khẽ thở dài một tiếng , nhẹ nhàng ho khan một tiếng, âm thanh dưới tàng cây kia lập tức im bặt. Ta tiếp tục chậm rãi đi tới.

Sắc nhi từ nhỏ đến lớn không phải là một đứa nhỏ hay được đươc sủng ái . Không phải là không muốn cưng chiều nàng , mà là không biết phải cưng chiều nàng như thế nào.

Lão gia ra đi năm đó , phụ thân huynh trưởng lại trùng hợp đo không làm tròn trách nhiện mà bị hạ ngục. Thúc bá trong gia tộc Mộ Dung lại ức hiếp mẹ con ta cô nhi quả phụ, lợi dụng cơ hội đem khế ước nhà cửa đất đai chiếm hơn phân nửa , mang tiếng là giám thị nhưng thực tế là chiếm đoạt làm của riêng.

Ngay tại lúc ta lo sợ đến mức không thể chịu thêm nổi một ngày, Sắc nhi mang đến một khối ngọc hỏi :” Nương, đây là vật gì?”

Ta cả kinh , tỉ mĩ xem thật kỷ, đúng là vật chứng minh gia chủ Mộ Dung gia , vội vàng nắm tay nàng :” Sắc nhi , vật này từ đâu mà con có được. ?”

“Phụ thân trước khi mất đưa cho con.” Nàng nhẹ nhàng đáp.

“ Con cẩn thận cất giữ thật kỹ, đừng để người khác nhìn thấy.” Ta vội vàng đem mảnh ngọc để vào trong tay áo của nàng, cẩn thận dặn dò. Nữ tử làm chủ gia tộc là chuyện trước giờ chưa từng có , nghĩ đến hài tử sau này sẽ bị người trách mắng , lệ của ta bất giác lại rơi xuống.

“Nương , ta nghe cha nói, Mộ Dung gia tổ trạch ở trên một hòn đảo gần Nam Hải gọi là Hoàng Tước đảo”.

“Ân?”

“Nương , gia sản này của Mộ Dung gia , họ muốn lấy bao nhiêu thì mặc kệ họ lấy, chúng ta đi hoàng tước đảo đi.”

Hoàng tước đảo , tuy là tổ trạch của Mộ Dung gia, nhưng là một nơi rất xa xôi, thật hoang vắng . Mộ dung gia tộc khi nghe ta nói muốn rời khỏi kinh thành, cũng giống như đem Mộ Dung gia sản nghiệp nhường lại , nhất thời muốn cầu còn không được. Lại làm như nhớ tới thân phận cô nhi quả phụ cùa ta , tỏ ra thân thiết dị thường , chuyện đi đến đảo đúng là ta không cần bận tâm lo lắng việc gì, mọi thứ đều có người cẩn thận chuẩn bị, chỉ thiếu mỗi việc giống trống khua chiêng đưa tiễn.

Ta không biết Sắc nhi có phải hay không do trận biến cố này…mà từ đó về sau trở nên lão luyện thành thục , không hề giống một đứa trẻ mười tuổi. Có đôi khi ta cũng hi vọng có thể chăm sóc đối xử nàng như chăm sóc Vi nhi , sủng ái chơi đùa , có thể nhìn thấy được dáng vẻ tươi cười của nàng khi chơi đùa.

Ta từ nhỏ lớn lên ở khuê phòng , sau khi lập gia đình mặc dù danh nghĩa là đương gia chủ mẫu(*) nhưng mọi chuyện đều có hạ nhân xử lý , có việc thì chỉ cần ra lệnh cho quản gia lo liệu là được, ở trên đảo vài năm đầu còn có thể miễn cưỡng duy trì , về sau lại dần dần nhập bất phu xuất(*).

(* đương gia chủ mẫu :bà chủ gia đình.)

(* nhập bất phu xuất : đã chú thích ở chương 1. nghĩa là tiêu nhiều hơn kiếm được.) Có một ngày , Sắc Nhi đi ngang qua thư phòng , thấy ta cúi đầu nhìn sổ sách mà rơi lệ , liền đi vào phòng , ôn nhu nói nhỏ:” Nương , gần đây ta mỗi ngày đều đọc sách, cũng có học một chút phương pháp tính toán quản lý sổ sách , hay là để cho Sắc Nhi xem thử một tí?” Ta đồng ý đem sổ sách đưa cho nàng , nàng bận rộn lật xem một hồi liền chỉ ra mấy chổ sai sót , rồi sau đó ngồi xuống , đem sổ sách vài năm trước xem qua một lần, đem chổ sai trong thu chi giảng giải nói cho ta nghe.

Rồi tiếp theo như thế , Sắc Nhi tiếp quản Mộ Dung Phủ thậm chí mọi việc lớn nhỏ của hoàng tước đảo.

Ban đầu mọi người đối với việc quản lý công việc của Sắc Nhi mà vô cùng khen ngợi , nhưng Sắc Nhi ôn nhu khiêm tốn , không giống Vi nhi bộc lộ tài năng , cũng không tranh công hay khoe khoang, dần dà lâu ngày dân trên đảo cũng xem đó như việc bình thường hiển nhiên. Ta mặc dù là mẹ đẻ, nhưng mọi việc cai quản thu chi trong nhà đều do Sắc Nhi bố trí, đối với nàng lại khó có thể tình cảm thân thiết , muốn nói vài câu quan tâm nhưng rồi lại không biết nói gì. Vi Nhi so với Sắc nhi nhỏ hơn sáu tuổi, trong nhà mọi việc lớn nhỏ đều không phải động tay, mà từ nhỏ đến lớn đều ở bên cạnh ta lại thêm thân mật hơn một chút . Người ngoài nhìn vào ta đối với Sắc Nhi quả thật không cưng chiều bằng Vi Nhi.

Vi Nhi tuổi ngày càng lớn thì càng mỹ mạo, Sắc Nhi đối với Vi nhi cũng vô cùng cưng chiều , chỉ cầnVi Nhi thích gì đều được đáp ứng . Một ngày , nàng chợt hỏi ta:” Nương , Vi Nhi cũng đã lớn , đáng tiếc đảo hoang vắng ít người. Đường đường là tiểu thư Mộ Dung thế gia , có thể nào ở mãi chốn này, không hiểu thế sự , làm cho người khác chê cười. Hẳn là nên để nàng ra ngoài một chuyến, nương thấy thế nào?”

“Như thế cũng tốt.” Ta vội vàng cười nói:” Cậu ngươi ngày hôm trước gửi thư , báo cho biết đã khôi phục nguyên chức vụ ở kinh thành , mời ta đi đến. Không bằng nhân cơ hội này ,cả nhà quay trở lại kinh thành.”

“ Sắc nhi biết nương nóng lòng nhớ nhà , chỉ là gần đây nghe nói người của Mộ Dung gia đang tìm kiếm tín vật Mộ Dung tông chủ. Nếu như ta lúc này quay về kinh đô , khó tránh khỏi khiến cho người khác nghi ngờ, không bằng đợi thêm một thời gian nữa , Sắc Nhi tự có an bài.” Sắc Nhi mỉm cười nói.

Sắc Nhi quản lý việc nhà nhiều năm, ta từ lâu đã quen với sự sắp xếp an bài, huống chi xa kinh thành đã lâu , ta cũng đã quen với hoàng tước đảo, muốn quay trở lại kinh thành cứ như vậy mà từ bỏ.

Vi Nhi biết được sắp trở lại kinh thành thăm người thân, hưng phấn dị thường, ta cũng thật là vui vẻ , nhưng lại không chú ý đến Sắc Nhi chưa thu thập hành lý. Đợi đến lúc đêm trước khi khởi hành, Sắc nhi thấy ta vội vàng hỏi , thì cười nói:”Mẫu thân đừng nôn nóng , vì công việc trên đảo rất nhiều, khó có thể bức ra , sau này lại có cơ hội.”

Ta thấy nàng phong khinh vân đạm như vậy, trong lòng đau xót, rớt xuống nước mắt . Nghĩ đến nàng nhiều năm làm việc vất vả đến bây giờ đã hơn hai mươi tuổi, mà ngay cả hôn sự đều đã chậm trễ, làm mẫu thân mà không biết chia sẻ , còn để mọi việc đều do nàng chăm sóc chu toàn.

Đang nghĩ như vậy , lại nghe Sắc Nhi mở miệng, “Nương ,thấy Vi Nhi tuổi tác cũng không nhỏ, mẫu thân lần này vào kinh, còn phiền mẫu thân lưu tâm tìm kiếm như ý hôn phu cho Vi Nhi,”

Ta trong lòng đang thầm thương xót, nghe được những lời này lại không thể kềm được nước mắt. Sắc Nhi không rõ cho nên chỉ có thể nhẹ nhàng ôm ta nhỏ giọng an ủi.

Sau mười năm quay trở lại kinh thành, giống như đã qua mấy đời. Kinh thành đã sớm thay đổi bộ dáng, trờ nên ồn ào náo động, khắp đường là âu phục , xe kéo không còn giống như trong trí nhớ ta nhiều năm trước . Ta trong lòng buồn phiền, lúc nào cũng muốn quay trở lại hoàng tước đảo nhưng trong lòng lại ngóng trong vì nữ nhi muốn sớm tìm được nhà chồng tốt.

Nếu như là trước kia , vị hôn phu của tiểu thư Mộ Dung gia xuất thân nhân phẩm đương nhiên là quan trọng nhất. Mà nay, kinh thành thế gia đệ tử(*)ngày càng xuống đốc, tần lớp thanh niên tài tuấn lại đều là gia thế bình thường , đối với con em thế gia lại khinh thường không quan tâm, huống chi là một tiểu thư thế gia nhưng lại không tiền không thế ở ẩn hoang đảo .Vi Nhi tuyệt thế mỹ mạo mặc dù có nhiều người ái mộ nhưng đứa nhỏ này lại tâm cao khí ngạo(*), cũng không vừa lòng một ai.

(* thế gia đệ tử : là những bạn thuộc tầng lớp CÔCC . dịch là con ông cháu cha =))

(Tâm cao khí ngạo : chính xác nghĩa câu này thì mình ko rõ, nhưng trong câu truyện này thì có nghĩa ViNhi hơi chảnh , mắthơi kén nên người bình thường ko lọt vô mắt chỉ) Ta ở kinh thành nán lại mấy ngày, sau đó quay về Hoàng Tước đảo, để Vi nhi cho mợ nàng chăm sóc.Sắc Nhi thấy ta không làm gì mà quay về ,cũng không hờn giận , chỉ nhẹ giọng an ủi. Ngược lại Vi Nhi sau khi tới kinh thành thì trở nên say mê, về sau chỉ cần có thời gian rỗi liền hướng kinh thành chạy, Sắc Nhi cũng chỉ cười mặc cho Vi Nhi càn quấy. Rồi có một ngày , Vi Nhi nói cho ta biết Sắc Nhi vì nàng thỉnh một vị tiên sinh dạy hội họa Tây Dương. Ta ngạc nhiên vì trong giọng nói Vi Nhi vô cùng hưng phấn và vui mừng, nhưng nghĩ lại đứa nhỏ này đối với chuyện gì cũng đều hưng trí bừng bừng, cũng không để chuyện này vào lòng nữa. Khi đó ta chỉ nghĩ tất cả mọi việc đều có Sắc Nhi lo lắng chu toàn , đối với việc nhà hoàn toàn không lo lắng, về sau này lại hối hận không kịp cũng không thể trách người khác.

Mấy tháng sau, một vị khách quý đi đến hoàng tước đảo.

Lúc nha hoàn thông báo , chỉ nói là một vị quen biết lão gia khi còn sống đến thăm hỏi. Trong lòng ta âm thầm nghi hoặc , tuy nói” cây đổ bầy khỉ tan”(*) không khỏi thê lương , nhưng ta ở trên đảo hơn mười năm cũng chưa bao giờ thấy có cố nhân đến thăm hỏi, vị này quen biết cùng lai lịch là như thế nào?

(* Cũng giống câu tan đàn xẻ nghé của VN mình) Không lâu sau , một người thanh niên cất bước tiến vào, dù là ta đã sống nhều năm như vậy trong lòng cũng không khỏi thầm khen ngợi : Hảo cho một cái thanh niên tuấn lãng(*) . Hắn khoảng chừng hai mươ bảy hai mươi tám tuổi, dáng người cao ngất , mày kiếm mắt sáng, ánh mắt nhìn không giận tự uy , một thân quân phục càng bộc lộ oai hùng. (*tuấn lãng : tuấn là anh tuấn , anh tài tài giỏi . Lãng là xinh đẹp khôi ngô: ý là anh vừa đẹp vừa có khí chất tài giỏi chứ không phải chỉ đẹp mà thôi ^^) Hắn tên gọi Nhâm Thì Khung , là đại công tử của Nhâm Thị thương xã tại kinh thành. Nghe công tử giải thích , đúng là năm đó Mộ Dung lão gia khi còn sống từng đối với Nhâm phụ có nhiều chiếu cố, về sau Nhâm phụ ở nước ngoài gầy dựng sự nghiệp trở về thì Mộ Dung lão gia sớm đã không còn, nhiều năm qua luôn tìm kiếm mới tìm thấy được nơi này Hoàng Tước đảo liền để nhi tử trước đi đến mong đền đáp ơn tri ngộ của đó.

Ta cũng không hề nghĩ đến , lão gia năm đó một chút ân tình , nhiều năm về sau lại có người tìm đến mong đền đáp , trong lòng rất là vui mừng, lệnh Chung nương gọi các tiểu thư đi ra gặp mặt. Nhớ rõ Sắc nhi ngày hôm đó vẫn mặc một chiếc váy màu xanh nhu , do nhiều ngày quản lý việc tu sửa bên tàu Hoàng tước đảo mà nhin hơi có vẻ tiều tụy . Mà Vi Nhi một thân kỵ trang(*) màu thiên nga từ Tây Dương đưa đến làm cho càng thêm vẻ rực rỡ hơn người. Vị Nhâm công tử kia đối với Sắc nhi rất là lãnh đạm, chỉ là hơi gật đầu chào hỏi rồi về sau không hề để ý nữa, nhưng đối với Vi Nhi lại vô cùng quan tâm đầy vẻ ôn nhu. Ta nhìn xem, trong lòng không khỏi đau xót, nhưng Sắc Nhi lại giống như không để tâm, vẫn mỉm cười ngồi một bên.

Từ sau ngày ấy , Nhâm công tử năm ba ngày thì lại lên đảo thăm hỏi, người minh mẫn đều nhìn thấy được vị Nhâm công tử này đối với Vi nhi có tình cảm. Nhưng hắn đối với Sắc nhi lại gây nhiều khó dễ , lời nói thường lớn tiếng, đối chọi gay gắt, Sắc Nhi tính tình ôn hòa , rất ít khi phản bác, nhưng bi thương trong mắt ngày càng rõ rệt.

Ta cuối cùng không đành lòng , một ngày nọ nói với Sắc nhi :” Nhâm công tử này đối xử với ngươi vô lễ như thế , mặc dù đối với Vi Nhi có tốt hơn nữa , ta cũng không đồng ý.”

Sắc Nhi cười nói:” Nương , Nhâm công tử đối xử với ta thế nào cũng không có quan hệ, chỉ cần hắn đố với Vi Nhi toàn tâm toàn ý , ta cũng thật an tâm. Huống chi vị Nhâm công tử này bất quá chỉ là nhanh mồm nhanh miệng chứ không phải cố tình gây sự , những người từ nước ngoài về đều là như thế , mẫu thân không cần để trong lòng.”

“Chỉ là….Vị Nhâm công tử này xuất thân thương nhân , mặc dù được phong tước vị nhưng vẫn không phải là thế gia… Vi Nhi vẫn là ủy khuất.” Ta đem trăn trở trong lòng đã nhiều ngày nói ra.

“Nguyên lai làm cho nương lo lắng là việc này? Không nói đến vương hầu quý tộc trữ hửu chủng hồ (*) . Nếu nói đến môn đăng hộ đối, hiện tại Nhâm gia cũng đã xứng với Mộ Dung gia. Huống chi Nhâm công tử về vẻ ngoài lẫn tài trí đều hơn người, Vi Nhi gả cho cũng không hề ủy khuất. Nương đừng lo lắng .”

(* ta không biết nên để nguyên =)) Lúc trước có người cầu hôn, Sắc Nhi cũng phê bình rất nhiều, lại đối với Nhâm công tử này tột cùng khen ngợi. Ta trong lòng thở dài, sợ là Sắc Nhi lo lắng người khác nhưng không rõ lòng của mình . Sau ngày ấy , ta lặng lẽ quan sát thần thái cử chỉ của Sắc Nhi , lại cảm thấy kinh hãi. Mỗi lần Nhâm công tử lên đảo, Sắc Nhi đều rất vui mừng, tuy nàng bản tính nội liễm (*),khi nhìn thấy Nhâm công tử chỉ có ánh mắt tỏa sáng không thể kềm chế . Mà khi NHâm công tử nói lời gay gắt với Sắc Nhi, ngữ điệu châm chọc, Sắc Nhi dù mặt mỉm cười từng câu trả lời , nhưng ánh mắt lại ẩn ẩn u buồn.

(* Nội liễm : hướng nội , người để việc trong lòng không hay bộc lộ tình cảm , kín đáo ) Một ngày, bà mối lên đảo, vì Nhâm gia đại công tử ngưỡng mộ Tiểu thư Một Dung phủ mà cầu thân. Ta tất nhiên là phi thường vui mừng, vui vẻ đồng ý, nhưng một bên lại lo lắng phản ứng của Sắc Nhi, mà nàng cũng vui mừng giống như ta , ta lúc đó mới đem tảng đá trong lòng buông xuống. Nhưng Vi Nhi đối với hôn sự này lại rất là bất mãn , nàng từ nhỏ đã tùy hứng kiêu căng, hiện tại thì càng không thể cứu chữa, chỉ thiếu đem trong nhà làm cho ầm ỉ gà bay chó sủa. Cho đến khi Sắc Nhi lần đầu tiên quở trách mới thu bớt lại.

Cùng lúc đó, người Mộ Dung tộc trong kinh nghe nói Vi nhi sắp lấy chồng, nhưng lại đưa đến tổ huấn (*) nói gì trường ấu có tự, tỷ lớn chưa gả muội nhỏ có thể nào kết hôn.

(* tổ huấn : lời dặn của tổ tiên) Lòng ta lo sợ , đem thư tín đến gặp Sắc Nhi, nàng sau khi xem thư khinh miệt cười, tện tay đem lá thư quăng vào lò lửa, nói :” Mẫu thân không cần lo nhiều, này chẳng qua mấy vị trưởng lão trong tộc sợ chúng ta mượn thế lực Nhâm Gia đông phong tái khởi, mượn cớ phá việc. Đừng nói là ta có Tông chủ ngọc bản trong tay, bọn họ có thể làm khó dễ được ta sao, cho dù thật sự đem tộc quy ra nói, chỉ cần viết thư trả lời đại tiểu thư trong lòng hướng phật, nguyện trường bạn thanh đăng(*), bọn họ chẳng lẽ con muốn đến hoàng tước đảo xem có phải là thật không?” (*Trường bạn thanh đăng: tại vì dịch ra thấy ko hay nên để nguyên tiếng hán việt. ý nói là lòng hướng phật ,muốn đi tu á) Ta tất nhiên là biết Sắc Nhi nói “ trường bạn thanh đăng” chỉ là nói đùa, nhưng nghĩ đến tương lai nàng có thể cả đời cô độc đến già, không khỏi vừa đau lòng vừa sợ, rơi lệ. Sắc Nhi không hiểu lo lắng trong lòng ta còn tưởng ta vì tổ huấn mà lo lắng lại một phen an ủi. Rồi sau đó , Vi Nhi cùng vị tiên sinh dạy hội họa kia bỏ trốn khỏi đảo. Ta kinh hãi, khi nghe được tin này như sét đánh ngang tai cùng lo sợ Vi Nhi không biết nhìn người, nhận thức người không rõ tương lai sẽ hối hận cả đời, mặt khác lại tức giận đứa nhỏ này tùy hứng tùy ý, cả gan làm loạn lại dám làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy, rồi nhớ tới việc hôn nhân với Nhâm gia càng thêm hoảng loạn.

Sắc Nhi lúc đầu cũng lộ vẻ lo âu, về sau lại bình tĩnh khôi phục thái độ bình thường mọi ngày, cố sức khuyên ta không cần lo lắng , nói Từ tiên sinh kia là người đáng tin cậy , lại cùng Vi Nhi tâm đầu ý hợp , hai người nhất định có thể sống hạnh phúc cả đời. Còn nói mọi chuyện Vi Nhi đã sớm chuẩn bị chu toàn , nếu có sự cố bất ngờ sẽ có người hồi báo , lúc này ta mới hiểu được việc Vi Nhi bỏ trốn nhưng lại được Sắc Nhi ngầm đồng ý, nàng an bài như thế sợ là trong lóng sớm đã có suy tính .

Ngày kế đó, Nhâm công tử kia đi đến đảo. Sắc Nhi đứa nhỏ này thường ngày ẩn nhẩn nội liễm thế nhưng lại đem việc Vi Nhi nói thằng ra, ta vừa sợ vừa tức ngất đi. Đến lúc tỉnh lại đã không thấy bóng dáng của Nhâm công tử, Sắc Nhi quỳ trước mặt ta nhưng lại ngây ngẩn không nói gì. Thấy ta mở mắt, gượng cười nói:” Nương , việc Vi Nhi Nhâm gia sẽ không truy cứu, chỉ cần là tiểu thư Mộ Dung gia gả qua thì được rồi.”Ta nhìn nét mặt nàng mớ hiểu đươc , đối với việc này Sắc Nhi cũng không còn cách nào , hôm nay Nhâm gia bất quá buông tay, ta đã sớm nghĩ đến tình huống xấu nhất.

Ta này làm nương , nhưng nhiều năm qua đều chỉ ỷ lại nàng, đã quên Sắc Nhi của ta vẫn là một cô gái yếu đuối, cho dù thông minh nhạy bén như thế, nhưng gánh trên vai trọng trách nặng nề như vậy.

Mười mấy năm qua, đều là Sắc Nhi chăm sóc ta cùng Vi Nhi, ta nhát gan yếu đuối như thế thầm nghĩ ung dung thoải mái sống qua ngày, cũng chưa từng nghĩ tới cảm nhận của nữ nhi.

Tối nay, là một đêm cuối cùng Sắc Nhi ở trên đảo.

Ta chậm rãi đi vào Sắc Nhi thư phòng, chỉ nghe thấy sóng biển xô đập vào đá, tiếng thông reo từng trận . Nhớ lại nàng đã trải qua những đêm như thế này trong suốt tám năm trong lòng lại trở nên đau xót. Lan Nhi nói đúng ta thật là bất công. Ngày thường ta cùng với Vi Nhi vô cùng thân thiết vui vẻ, còn tự phụ nghĩ rằng nhìn thấu được tâm tư Sắc Nhi, thật là….thật là hối hận không kịp.

Sắc Nhi nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy ta đứng cạnh cửa, buông bút ôn nhu cười nói nói: “Nương, sao còn chưa nghỉ ngơi?”

Ta đi tới phía trước, khẽ vuốt tóc mái tóc đài đen nhánh của nàng , đem nàng ôm vào trong lòng : “Nương nhớ ngươi a.” Này một đầu tóc đen tinh mịn mềm mại , sờ ở trong tay lại cảm thấy không quen. Nhớ tới ta đã hơn mườ năm chưa từng xoa tóc Sắc Nhi, cũng chưa từng ôm nàng vào lòng như vậy.

Nguyên lai muốn sủng ái Sắc Nhi đơn giản như thế, nhưng ta ngu dốt, vẫn mờ mịt không biết, buồn cười, đáng tiếc….


/7

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status