Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 15: Trượng nghĩa

/425


Hai tỷ muội cười nói cùng đi ra ngoài.. Tới cửa Thừa Hợp mới bừng tỉnh, dừng bước dưới lan can hỏi Tiểu Bộ:

- Đi theo tỷ làm gì? Muội không cần theo tỷ, việc này muội cũng không thích, ở lại trên trấn cùng Tống Dương nói chuyện phiếm đi.

Tiểu Bộ vờ lộ vẻ bất cần, một dáng vẻ không hy vọng bồi tiếp Tống Dương, chính là nói cái gì, Sơ Dung liền nhẹ giọng cười nói: truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

- Muội đi theo sau hắn, hắn hôm nay phải diễn trò, ta vẫn muốn xem thế nào. Đáng tiếc không xem được. Muội đi xem bữa cơm chiều kể cho tỷ nghe.

Nói xong cũng không giải thích gì, nhảy lên ngựa, rời khỏi trấn nhỏ tới công trường.

Thừa Hợp đi không lâu, Nhị ngốc lại tới, Lưu đại nhân nhìn hòa thượng chán, hiện giờ muốn vào trong núi xem đại điểu,Tống Dương gọi người câm và Mộc Ân, trước tiên dặn dò hai người vài câu, lại nói nhỏ với Mộc Ân.

Nói vài lời, liền để bọn họ bảo hộ Nhị ngốc vào núi.

Tống Dương vừa tìm Nam Vinh và A Y Quả tới, nhờ hai nàng vất vả một chuyến, chạy quanh phong ấp một vòng, đi truyền tin cho đám người lão Cố, Kim Mã, A Lý Hán, sắp xếp vài việc. Tiếp đó, quả nhiên như Thừa Hợp nói, Tống Dương thật sẽ không đi hòa thượng ngoài nha môn Tháp Lý, đem Tiểu Bộ trước tiên cùng đi thăm thầy trò Trần Phản, lão nhân rất thích trấn nhỏ sạch sẽ yên tĩnh này, ngày đầu tiên thì đã vui vẻ, chỉ là buồn chán mấy vị hòa thượng tụng kinh, La Quan thì nhìn Tống dương:

- Ngươi chẳng lẽ không có cách nào, ta đi đối phó bọn họ, xử lý tới đâu ngươi cứ nói một câu là được.

Tống Dương cười từ chối ý tốt, sau khi rời khỏi chỗ Trần Phản, hắn đi khắp hang cùng ngõ hẻm hỏi thăm bà con cùng quê.

Dân chúng Yến Tử Bình hiền lành chất phác, Tống Dương ở đây tới năm mười tám tuổi, theo hắn nói, nơi đây mỗi một nơi trong viện đều có người thân, có trưởng bối, vào cửa hậu tổng hội nói về chuyện trước kia, cảm giác này khiến Tống Dương rất thoải mái.

Tiểu Bộ không nói nhiều, chỉ ngồi một bên nhìn hắn, mỗi khi Tống Dương cười, nàng cũng cười theo.

Trấn tuy rằng nhỏ, nhưng thời gian Tống Dương dừng ở mỗi nhà cũng không ngắn, mới đi được nửa vòng trời đã chuyển bóng hoàng hôn, Tống Dương cuối cùng quay về nhóm võ tăng. Tiểu Bộ tinh thần phấn chấn, vội vàng đuổi theo, trong con mắt lộ rõ vẻ hưng phấn, còn không kìm nổi xoa hai lòng bàn tay với nhau.

Giám thị Hồng Ba vệ của bọn họ đều đổigác vài phiên, các hòa thượng vẫn ngồi tại chỗ không dám động đậy, tuy nhiên bên người bọn họ cũng đem theo lương khô và nước uống, không biết vì trường kỳ đuổi bắt tội phạm bỏ trốn, hay trước tiên chuẩn bị làm cho trấn nhỏ tổn hao dần. Đang ăn uống, thấy Tống Dương đi tới, lộ ra có chút nhát gan, Huệ Ngôn trên mặt lộ vẻ từng trải khinh thường nhìn thẳng Tống Dương mỉm cười cất lời:

- Ngươi muốn ta ư, có dáng lắm.

Tống Dương không có ý cười nói cùng bọn chúng, dường như chỉ phải đi qua nơi này, ngay cả nhìn cũng không nhìn, đem Tiểu Bộ đi qua bên cạnh bọn chúng. Không ngờ khi muốn đi qua cũng có chút khó khăn, Tống Dương đột nhiên hét thảm một tiếng, lôi Tiểu Bộ cùng ngã nhào ra ngoài, mình ngã sấp trên mặt đất, đúng lúc đó, Trần Tùy không biết từ đâu lao tới tức giận quát mắng:

- Yêu tăng hành thích, phản, phản rồi!

Việc gì cũng không sợ xấu hổ.

Các hòa thượng chơi xấu đã đủ vô sỉ, không ngờ tới cả Thường Xuân Hầu cũng dám quá trớn, bất kể thân phận cứng rắn lộn nhào trên mặt đất đánh ngã cái cột trụ, hơn nữa khiến Huệ Ngôn nghiến răng nghiến lợi, đã muốn hãm hại người khác, cần gì chúng ta phải phơi khô trọn cả ngày.

Tuy nhiên Tống Dương diễn quả thật quá tốt, trong nháy mắt Tiểu Bộ đều nghĩ hắn thực sự trúng ám khí, không cần suy nghĩ, toàn bộ cảm xúc trào dâng òa khóc thành tiếng, ngay sát nàng Tống Dương cũng vừa lăn lộn kêu gào vừa đưa mắt nhìn xung quanh nháy mắt mà cười.

Tiểu Bộ không ngừng, đám hòa thượng đầu óc chậm chạp đều tưởng bạn mình bắn ra ám khí, thật sự ám sát Thường Xuân Hầu… Còn không chờ bọn hắn làm rõ chân tướng, một loạt mưa tên liền trút xuống.

Xạ thủ trên nóc nhà không ngắm vào đầu bọn họ, mục tiêu chỉ là tay, chân, ngay sau đó, Tần Trùy dẫn theo đám vệ sĩ như lang như hổ liều chết xông lên. Tuy nhiên đây cũng chỉ là võ tăng bình thường, sao có thể so sánh với đám người Hán hung mãnh đi theo Tần Trùy, huống chi người phía trước tay không tấc sắt người phía sau nắm chặt hung khí, trước trận đánh bị thương bọn họ kẻ trước người sau sớm đã thủ thế.

Đánh vừa thảm vừa nhanh đợi Mộ Dung đại nhân nghe được tin tức, mang theo đám nha dịch trong nha môn chạy tới Tần Trùy đã thu quân về, từ Huệ Lực, Huệ Ngôn trở xuống tất cả đám võ tăng đều quay cuồng trên đất, không một ai còn có thể đứng lên.

May mà Hồng Ba vệ muốn giữ lại mạng sống của bọn chúng, động thủ hầu hết đao còn chưa rút khỏi vỏ, mà ngay cả mang đao cũng dùng gậy gộc mà đánh, nếu không các hòa thượng cho dù có ba mạng cũng không đủ cho bọn họ giết. Mộ Dung huyện lệnh chạy ra cửa, cố không để ý tới đám hòa thượng, hoảng hốt chạy về phía Thường Xuân Hầu, gã còn đang buồn bực, Hồng Ba vệ như thế nào lại ra sức đánh thích khách, sẽ không có người nào muốn truy cứu thương thế của Hầu gia…, đợi gã chạy tới mới biết, Hầu gia không sao, lão nhân gia hắn đang cười rất vui vẻ.

Mộ Dung huyện lệnh thông minh, lúc này dừng bước, chỉ vào đám hòa thượng chửi mắng:

- Yêu tăng lòng muông dạ thú, dám ra tay ám sát Vương Hầu do Vạn tuế đích thân khâm điểm…

Đợi mắng đủ oai phong mới thét ra lệnh cho bàn đầu đem đám yêu tăng nhốt vào trong ngục. Sắc mặt Bàn Đầu khó coi, lần này phạm nhân so với nha dịch muốn nhiều hơn, tiểu nha môn thật sự không có nhiều chỗ như vậy, Tần Trùy cười ha hả đưa ra chủ ý:

- Liêu tử không đủ hay dùng dây thừng đi, nếu dây thừng không đủ thì không có biện pháp nào rồi, chỉ có thể trước tiên đánh gẫy chân các hòa thượng thôi.

Bàn Đầu hoảng sợ, so với lòng lang dạ sói, sai dịch một trấn nhỏ so với Hồng Ba vệ còn kém quá xa, vội vàng gật đầu đồng ý:

- Dây thừng khẳng định đủ rồi…, đủ rồi.

Đem hòa thượng áp giải xuống, tiếp sau do Hồng Ba vệ đi nghiêm hình bức cung, toàn bộ không cần người ngoài quan tâm, nhưng Tống Dương cũng không ôm hy vọng, đám võ tăng này chưa chắc đã biết được điều gì. Bàn Đầu đợi người lại đánh tới nước rửa đường phố, Tống Dương cũng vén tay áo đứng lên cùng làm việc, vết máu còn chưa kịp rửa, Thừa Lân đã trở về trấn nhỏ.

Tiểu Bộ tiến lên nói liên tục khoa chân múa tay… đem việc pháp thân vừa rồi kể ra, Nhâm Sơ Dung sớm đoán được sự việc sẽ như vậy, nói với muội muội:

- Vô lại trên đường dám ở trên công đường liều mạng, sẽ bị chết dưới loạn côn, nhưng lão quan lão gia nếu không biết xấu hổ, phần dân chúng cả châu phủ cũng chỉ giương mắt nhìn.

Kiểu chơi xấu này, cũng cần nhìn thân phận, địa vị, quyền uy, các hòa thượng ngay điểm này cũng không rõ, bị đánh là xứng đáng.

Tiểu Bộ đã có chút rầu rĩ không vui:

- Lúc bắt đầu hận đám hòa thượng đến chết, nhưng sau nhìn bọn họ thảm hại như vậy, lại cảm thấy đáng thương…

Nhâm Sơ Dung lắc đầu:

- Không thể thương, ắt phải đánh thật mạnh, đó là thái độ. Đối phương ý đồ không rõ lại khí thế dạt dào, lúc này Tống Dương không thể mềm lòng.

Đạo lý này Tiểu Bộ cũng hiểu, chính mắt nhìn qua, thấy các hòa thượng bị đánh tơi tả trong lòng không thoải mái, lập tức hít một hơi thật sâu, rồi thở mạnh ra, đem những chuyện không thoải mái ném ra ngoài, ánh mắt dần sáng long lanh, nụ cười lần nữa lại trở về trên khuôn mặt:

- Hậu Văn kia, đó, lão hòa thượng sẽ đem tín đồ xấu tới, đến lúc đó còn dùng chiêu này sao?

- Khó mà làm được.

Lúc này Tống Dương cũng tiến lên phía trước, thuận miệng nói tiếp:

- Một đám võ tăng đâm ta, là bọn họ mang lòng phản nghịch trong mắt không có vương pháp, nếu vài cái miếu lớn ở gần đây, mấy trăm hòa thượng và mấy ngàn tín đồ tới đâm ta, đó là Thường Xuân Hầu ngu ngốc vô năng, còn dám kêu ca oán thán điều gì.

Nói xong, Tống Dương đổi đề tài, nói với Thừa Hợp:

- Nàng ở Hồng thành có tai mắt sao?

Nhâm Sơ Dung phản ứng rất nhanh:

- Đại sư Vô Diễm?

Tống Dương gật đầu:

- Năm trước Thi Tiêu Hiểu và ta chào từ biệt đi Hồng thành, nói qua một trận tới Yến Tử Bình cùng ta hội hợp. Nay đã hơn nửa năm trôi qua nhờ muốn nhờ nàng tìm giúp xem hắn còn ở Hồng thành hay không. Thứ nhất, việc này cà Phật môn có liên quan, hắn ở trong Phật gia có địa vị không thấp, có thể giúp ta không ít; Thứ hai, các hòa thượng tìm ta nháo sự, Thi Tiêu Hiểu rốt cuộc không có tin tức, ta sợ hắn xảy ra việc gì.

Thừa Hợp không chút chậm trễ, liền an bài xuống, tin tước khởi hành đi Phượng Hoàng thành trước, lại do tâm phúc hoàng thành xuất phát đi Hồng thành điều tra. Bất ngờ, Quận chúa còn chưa thả tước tử đi, bên ngoài liền có tin tước bay vào trấn, hơn nữa không chỉ một, mà từ ba hướng bay lại, tổng cộng có tới năm phong thư.

Đều là các châu huyện lân cận, thư quân của quan phủ có quan hệ thân cận với Hồng Ba phủ, đúng như Thừa Hợp đoán, các chùa lớn xung quanh đang liên kết, đồng thời kêu gọi tín đồ, bây giờ người còn chưa động thủ, nhưng mục đích đã thăm dò rõ ràng, bọn họ muốn tới Yến Tử Bình.

Tập hợp với quy mô lớn như vậy, nói chung triều đình sẽ không cho phép, tuy nhiên Nam Lý kính phật, đối phương là hòa thượng xuất đầu, Phật gia pháp danh nổi tiếng giảng giải kinh kệ, quan gia sẽ không can thiệp. Bất quá dòng chính xung quanh Trấn Tây vương không ít, nếu Quận chúa lên tiếng, bọn họ vẫn sẽ ra mặt, bị xua tan.

Sơ Dung nhìn Tống Dương, sau đó mỉm cười:

- Là phiền toái của ta, đừng làm cho ngươi khó xử, buông ra để chúng ta xử lý.


/425

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status