Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 42: Quốc sư phiền muộn

/425


Tám mươi ba ngôi chùa miếu lớn nhỏ trong Phượng Hoàng thành dưới sự dẫn dắt của Vô Ngư sư thái, hơn trăm vị cao tăng cùng ba nghìn đệ tử cửa Phật, muốn tổ chức một buổi lễ cầu phúc cho Nam Lý vào lúc hoàng hôn. Tin tức từ Đại Tiến Phúc tự truyền ra, mọi người trong hoàng thành trên dưới đều vui vẻ.

Tĩnh Vương chỉ chờ có buổi lễ làm đường dẫn, sau đó tiến hành lễ đăng cơ. Ổn định đám quân phản loạn trong buổi hành lễ để chuẩn bị cho một cuộc tấn công mới. Về phần dân chúng, có lẽ không phát hiện ra "mạch nước ngầm" trong triều đã khởi động, nhưng ít ra hiểu được việc kỳ lạ gần nhất không ngừng xảy ra, nhất là ác quỷ, hồn ma quấy phá, khiến nhân tâm hoảng loạn, mọi người đều trông ngóng có thể đuổi đi hồn ma, ngóng trông triều đình điều chỉnh trật tự, ngóng trông giới nghiêm nhanh chóng chấm dứt, trở về cuộc sống yên vui trước kia.

Tất cả mọi người mong chờ buổi cúng lễ này.

Trận đàn cầu phúc được thiết lập ngay trước Phượng Hoàng cung, định được ngày tiến hành pháp sự, đại đội cấm quân và nhân công được phái đến ở trước hoàng cung, đặt chuông lắp trống, thiết lập các tượng Phật trên đài, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ bận rộn không ngừng, sắp xếp đàn tràng.

Sau bốn ngày, mồng chín tháng tám, sau khi Phong Long Hoàng đế chết được mười bốn ngày, lễ cầu phúc chính thức được tiến hành, Tĩnh vương cố ý báo cho toàn thành, trước khi màn đêm buông xuống hai canh giờ lệnh giới nghiêm chấm dứt. Đợt hành lễ này không giống lễ mừng, mít tinh bình thường. Người tham dự đều có thể cầu được phúc tuệ, đây là sự tình có lợi cực lớn, mỗi người đều hy vọng được Phật tổ phù hộ. Lệnh giới nghiêm đúng vào lúc nửa đêm, dân chúng sớm chuẩn bị đi ngủ, người ôm con nhỏ, người già chống gậy, từ những đám tụm năm tụm ba đến thưa thớt đơn lẻ tụ hội thành dòng, từ các nơi tập trung hướng về đàn tràng.

Trời không sáng, tăng chúng chưa tới, xung quanh đàn tràng sóng người đã dâng lên mãnh liệt, gần như dân chúng toàn thành đều đổ về đây.

Giờ phút đàn tràng chính thức hành lễ được công bố cuối cùng, trước lấy nước sạch rửa trôi những cánh hoa rụng trên mặt đất, đưa theo mùi hương thơm ngát thấm vào tận ruột gan, khiến cho người ta không thể kìm lòng không hít thật sâu. Không lâu sau, cửa cung mở ra, phần đông quý nhân Nam Lý hướng tới đàn tràng, đi đầu là Tĩnh Vương gia đảm nhiệm dẫn đường, trong tay dường như còn dẫn theo con trai út của Phong Long.

Hoàng thất dòng chính và trọng thần trong triều đương nhiên không cần phải chen chân cùng dân chúng, đàn tràng trước cung cũng đủ rộng lớn để mở một lối đi riêng cho bọn họ, quanh mình có hộ vệ bảo hộ nghiêm ngặt, vừa an toàn lại vừa gần với đàn tràng.

Đợi thêm một hồi, ngay khi ánh rạng đông vừa ngấp ngé phía chân trời, bóng đêm bị đẩy mờ dần, tăng mình trần hộ pháp đi vào đàn tràng trước tiên, vào tới giữa sân hơn mười chiếc gậy lớn chống ở phía trước, mười chiếc dùi trống trên tay múa như gió, trong nháy mắt tiếng trống ầm ầm nổi lên trong không trung, liền đó, từ bốn phương tám hướng trong Phượng Hoàng thành, truyền tới tiếng chuông hồng du dương, tất cả các tháp chuông của chùa miếu trong thành đều đồng loạt ngân lên, hòa với tiếng trống, đây cũng là lúc chúng tăng khởi hành rời chùa, đi tới đần tràng.

Tiếng chuông tiếng trống trong hoàng thành Nam lý liên tục tương hỗ cho nhau, đem buổi sáng sớm nhuốm màu trang nghiêm, mỗi người đều tự giác thu hồi vẻ cười đùa, tâm hồn hòa cùng tiếng chuông trống thầm đọc kinh phật…

Gần trăm ngôi chùa phân bố khắp nơi trong sườn núi, xa xôi chút phải đi trước hai canh giờ mới có thể đến đàn tràng, hòa thượng không thể chạy vội, nếu không còn ra thể thống gì. Mà trang nghiêm cúng bái hành lễ, tự nhiên không thể đợi tăng nhân tới từng người lác đác, chúng tăng sớm đã được an bài ở vài ngôi chùa lớn xung quanh, chuông ngân cũng đã cùng nhau khởi hành xuất phát, chiếu theo tám điều Cát tường chia làm tám đội. Tốc độ các đội đi trước cũng có chút khác biệt, khoảng cách các đội xa xa thì nhịp bước chân mau hơn, các đội gần thì nhịp chân khoan thai chậm rãi.

Trước tiên tính toán thời gian tốt, làm ba hồi trống, chín hồi chuông, đồng thời khi yên tĩnh, tám đội tăng lữ đồng thời cùng xuất hiện ở ngoài đàn tràng. Một đội đến từ hướng Đông, dẫn đầu đoàn là Vô Ngư sư thái.

Không đợi cấm quân mở đường, dân chúng liền tự động tách ra xuất hiện đạo lộ, tăng ni cất bước đi trước, trong miệng khẽ đọc pháp chú. Vô số dân chúng đông đúc ở bên đường, lại không ai phát ra bất kỳ tiếng động nào, mỗi người đều bị sự nghiêm trang của tăng ni làm cho khiếp sợ, sợ sẽ quấy nhiễu bọn họ niệm chú, sợ quấy nhiễu phật tổ trong lòng mình.

Đàn tràng lớn như vậy, chỉ nghe thấy ba nghìn tiếng pháp chú, phạm âm theo gió lan tỏa khắp cả không gian, xa không vang dội bằng tiếng chuông tiếng trống, nhưng độ trang nghiêm dường như cũng vượt qua.

Sau khi tiến vào đàn tràng tám đội tản thành những đội nhỏ, dựa theo an bài chi tiết từ trước đó, theo sư trưởng của mình tìm được vị trí, lấy thế Thất Bảo Cát tường tụm lại làm pháp đàn, Vô Ngư một mình lên pháp đàn, khoanh vòng ngồi xuống, chúng tăng đang niệm chú cùng lúc ngừng lại, đổi lại là tiếng hoan hô bị kìm nén đã lâu, dân chúng đứng xem vây xung quanh đàn tràn, theo đó bùng nổ mạnh mẽ.

Lúc này dân chúng đứng gần, trong mắt phát hiện ra, trong đám tăng lữ đông đảo có một nhân vật đặc biệt.

Việc trọng đại, tất cả tăng lữ đều một kiểu trang phục, riêng đám người kia, có khoảng hơn bốn mươi người, quần áo giản dị chân trần nứt nẻ, lộ vẻ không ăn ý song bọn họ cũng là phật đồ, nhưng không ở trong miếu, không chỗ ở, đều là những khổ tu.

Tuy rằng đều là đệ tử cửa Phật, khổ tu và đệ tử Thiền tông bình thường có tín ngưỡng giống nhau, nhưng hai con đường theo đuổi tín ngưỡng thì khác nhau rất lớn, khổ tu phương thức không thể nghi ngờ càng thêm cực đoan, bọn họ cho rằng người sinh ra có tội, phải lấy phương thức chịu khổ để chuộc tội, thân thể càng thống khổ nội tâm càng thuần khiết. Đây cũng không phải nói so với hòa thượng bình thường khổ tu thành kính hơn, chỉ có điều mọi người đối với tu hành có những cách lý giải không giống nhau, cho nên sinh ra cách thức tu hành khác nhau mà thôi.

Mặc dù là người tu hành khổ hạnh, cũng chia làm nhiều trường phái khác nhau, vô số khó mà tan vỡ, tuy nhiên ở Nam Lý khổ tu chỉ có một phái, đem tu cầm chia làm ba cảnh giới: Thứ nhất là nỗi khổ làm người; Thứ hai là cuộc sống khổ; Thứ ba là khổ trong giàu sang. Giáo lý cụ thể không đề cập tới, ba cái khổ này xác định ba con đường tu hành. Trước tiên phải ở trong cuộc sống tu dưỡng, chặt đứt những tình cảm ràng buộc, có điều sau khi bắt đầu ngộ đạo sẽ chuyển sang giai đoạn thứ hai, xuất thế tiến vào núi hoang rừng rậm, hòa nhập với tự nhiên, cảm nhận sự tranh đấu giữa vạn vật, lãnh hội nỗi thống khổ của thiên nhiên; Cuối cùng lại một lần nữa nhập thế, hiểu về đời sống con người, sau khi trải qua tầng khổ ải thứ hai, lại lần nữa nhìn kỹ nhân gian, mong cầu lấy sự lĩnh ngộ chân chính.

Tu hành cảnh giới thứ ba, nếu không phải là phồn hoa đích thực thì không thể thành công. Bởi vậy có thể dừng lại trong Phượng Hoàng thành, trụ lại khổ tu lâu dài, hầu hết cũng có thâm tu khổ hạnh. Đến tham dự buổi lễ cầu phúc nhóm khổ tu đều ở chỗ này, bọn họ không cầu nhất là hư danh, nhưng trên thực tế mỗi người đều đeo trên lưng một phần danh tiếng.

Hôm nay thủ lĩnh nhóm khổ tu trình diện, rõ ràng là gần đây đám khổ tăng trong Phượng Hoàng thành danh tiếng đã lên nhiều, trên phố lưu truyền pháp lực thứ hai ở Nam Lý, đứng sau Vô Ngư sư thái và lão ni cô Cô Thạch…

Đối với Vô Ngư sư thái, nhóm khổ tu cũng rất kính nể, nếu không sau khi Vô Ngư phá quan tập hợp nhau đến Biệt Lai thiền viện, khổ cực đợi vài ngày chỉ vì muốn nhận vài lời lời thăm hỏi ân cần.

Chỉ là, trước kia chưa từng có hòa thượng khổ tu cùng tham dự lễ cầu phúc cùng đệ tử phái Thiền tông.

Kính ngưỡng cùng kính ngưỡng, nếu Vô Ngư ra mặt, chưa chắc có thể mời đám khổ tăng ấy xuất hiện, đây là công lao của lão ni cô Cô Thạch.

Dựa theo tính tình của Cô Thạch, vẫn cảm thấy khổ tu càng được thuần khiết hơn, nếu chẳng phải năm trước đồng ý với sư phụ bảo vệ cho Liên Tông am, lão ni cô sớm đã cầm gậy đi tham gia vào đội khổ tu rồi. Cho nên Cô Thạch tuy thân là đệ tử Thiền Tông, nhưng đối với những người xuất gia ở các chùa lân cận đều không có giao tình gì, nhưng đối với nhóm tăng ni khổ tu có đạo hành cao thâm trong thành lại có liên hệ chặt chẽ…

Chuông trống lại nổi lên, Vô Ngư ngồi ngay ngắn trên đài cao, dẫn dắt tất cả tăng lữ hát vang, lễ Phật Nam Lý có đã lâu, trong thành tín đồ vô số, tất cả đều mở miệng phụ họa, tiếng ca kinh kệ lan rộng bốn phía, ngay cả Lang Nha quân đóng giữ phía ngoại thành đều có thể nghe thấy rõ ràng, trong tiếng ca dâng lên cuồn cuộn, đại pháp sự đến hồi mở đầu.

Tuy rằng sự chuẩn bị có phần gấp gáp, nhưng quy trình hành lễ rõ ràng, các loại chi tiết có liên quan hòa thượng đều nắm rõ ở trong lòng, chúng tăng tinh thần hưng phấn, đợi Vô Ngư sư thái phối hợp khăng khít, mà Vô Ngư sư thái có biệt tài ứng biến, mặc dù giữa sân lộ ra vài kẻ tiểu nhân, bà cũng có thể ứng phó dễ dàng, nhẹ nhàng lấy lệ mà đi qua. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

Trong quá trình hành lễ có phân chia lễ tiết mở đầu, đến cầu phúc thì thực sự đã tiến vào phần chính của hành lễ, theo đó tiếng niệm kinh càng tỏa ra vang dội. Nam Lý vốn không phân rõ được bốn mùa, mặt trời cứ thế luôn luôn tỏa sáng khắp nơi, chiếu tới trên người không cảm thấy nóng bức, chỉ cảm thấy khắp Nam Lý ánh nắng tươi sáng ấm áp muôn nơi.

Mà trải khắp Trung Thổ một tòa Hoàng thành theo truyền thống Hán khác mây mưa liên miên. Mưa không lớn, nhưng vừa đủ đem lại no ấm qua mấy mùa thu đông.

Từ bốn ngày trước khi bắt đầu, mưa tí tách rả rích không ngừng, xem như một lần cọ rửa lại đường lớn ngõ nhỏ trong Tình thành…Càng mưa càng tẩy rửa, Tình thành càng trở nên lạnh lẽo.

Có lẽ trận mưa này lâu lắm, làm hàng ngói trên nóc nhà, tảng đá trên đường bị dội đi không còn một mảng bụi, lúc này nơi Thăng Long Trung Thổ ngược lại không có chút sức sống, làm sao còn nói tới xinh đẹp, Tình thành chỉ còn lại một mảnh hiu quạnh, thật sự rất tịch mịch.

Không ai nguyện ý đi ra ngoài trong kiểu thời tiết này, mặt đường vắng lạnh, các cửa hàng bên đường vẫn mở cửa buôn bán như trước, nhưng không có khách ra vào, từ trưởng quầy đến nhân viên, không có chút thái độ gì, ai cũng không vực nổi tinh thần lên.

Yến Đỉnh cũng giống như bọn họ, tinh thần cũng lên không nổi.

Năm đó sau sự kiện nhất phẩm lôi, Đại Lôi Âm đài hoàn toàn bị tiêu diệt sạch, Hạp tự tinh nhuệ thương vong hầu như không còn, đợi sau khi Quốc sư trở về Tình thành, lại từ hai mốt tòa Tu Di Thiền viện lựa chọn và điều động tinh nhuệ phong phú tới Lôi Âm Đài, nhân số so với trước kia còn muốn tăng lên mấy thành, nhưng thay đổi người, không khí cũng liền thay đổi.

Loại cảm giác này rất cổ quái. Khác biệt có liên quan tới hiện tại và trước kia, Yến Đỉnh trực tiếp quản lý chính là: không khí nơi này trở nên trầm lặng. Nhưng cẩn thận cân nhắc lại, chân tướng lại không phải như thế, sáng trưa tối ba lần học tập, võ tăng đúng giờ ra huấn luyện tu đạo, cao tăng tề tụ vào học đường giảng kinh luận đạo, tín đồ bốn phương không quản đường xa vạn dặm tới triều bái. Trước kia như thế nào? Bây giờ lại như thế nào? Sao lại có bầu không khí trầm lặng như vậy?

Suy nghĩ hồi lâu, Yến Đỉnh mới hoảng hốt hiểu được, trước kia, giờ phút này "không khí trầm lặng" có lẽ không phải tại Đại Lôi Âm đài, mà là ở Quốc sư của nước Yến này thôi.

Yến Đỉnh đứng trầm lặng trước cửa đại điện Lôi Âm đài, lặng lẽ nhìn trận mưa trước mặt, một bàn tay phía sau, bọc bởi chiếc găng tay da lân màu đen nắm một tờ giấy. Mưa bắn trúng mái hiên, nhỏ giọt tí tách, bỗng nhiên một hồi bước chân trầm nặng phá tan tiếng mưa rơi, một tràng cười tựa như tiếng sư tử gầm của lão già cường tráng xuyên qua đại viện trống trải, đi về phía lão, Hoa Tiểu Phi.

Đi sau lão ta còn có một thanh niên trẻ.

Tinh thần Yến Đỉnh khẽ rung động, không để ý bầu trời đang mưa, mặc kệ thân phận của mình, cất bước ra đón, âm thanh mơ hồ:

- Tới sớm vậy.

Sau khi Cảnh Thái bệnh nặng, mỗi khi cuối thu đầu đông, Quốc sư đều cần một hòa thượng có công phu vì Cảnh Thái mà châm cứu, tăng cường kinh mạch cũng như thể chất. Nhưng Yến Đỉnh chỉ còn một cánh tay, không thể tự mình hoàn thành, đề cập đến châm thuật cao thâm phức tạp, cũng chỉ có Hoa Tiểu Phi có thể giúp lão, cho nên hàng năm Hoa Tiểu Phi đều đến Tình thành một lần.

Từ hơn bốn mươi năm trước, Yến Đỉnh thân là kẻ dùng kỳ độc, bắt đầu bái nhập huynh trưởng Hổ Phách, Hoa Tiểu Phi liền không cần thi lễ với lão, trực tiếp đáp:

- Mùa đông năm nay tới sớm, ta sợ ngươi sẽ châm cho Hoàng thượng trước, nên cũng liền tới sớm vài ngày.

Yến Đỉnh cười gật đầu, lão tươi cười bày đủ thái độ mềm mỏng, tuy rằng không quan hệ, Hoa Tiểu Phi có thể từ trong mắt lão đọc ra ý cười. Yến Đỉnh đưa mắt, nhìn ra kẻ hậu sinh đứng phía sau của Hoa Tiểu Phi.

Hoa Tiểu Phi nói:

- Trước tiên nói qua tên đã, đó là đồ đệ của ta.

Nói xong lại quay đầu lại phía sau nói:

- Còn không bái kiến Quốc sư.

Lời chưa dứt, hậu sinh liền quỳ lạy, Yến Đỉnh mỉm cười:

- Không phải Quốc sư, là đại bá.

Đưa mắt nhìn khắp Đại Yến, Yến Đỉnh chỉ đối với hai người nói mình không phải thân phận quốc sư, Hoa Tiểu Phi là một trong số đó, hiện giờ đối với đệ tử của Hoa Tiểu Phi, cũng giống như vậy.

Tình hình của Hoa Tiểu Phi và Hổ Phách có chút giống nhau, học nghệ nhưng chưa nhập môn, Yến Đỉnh cùng họ tuy là huynh đệ nhưng không phải đồng môn.

Lễ nghĩa hậu sinh tham kiến bậc trưởng bối, hắn quỳ rạp trên mặt đất:

- Đạo Thảo bái kiến sư bá.

Nói rồi cung kính dập đầu ba lạy.

Quốc sư biết Hoa Tiểu Phi từng thu nhận một đệ tử, nhưng tình hình cụ thể và tỉ mỉ chưa bao giờ hỏi qua, nghe vậy hơi kinh ngạc:

- Ngươi tên Đạo Thảo, tên chi nghe lạ vậy?

Nói xong, cẩn thận đánh giá lại tên hậu bối này, một lát sau lắc đầu mà cười:

- Quả nhiên là cây rơm.

Đạo Thảo thoáng nhìn qua, từ dáng người đến diện mạo cử chỉ thần thái đều vô cùng bình thường, nhưng nghiêm túc nhìn lại thì hắn thật sự không có gì đặc biệt, mặc dù cố gắng dụng tâm để nhớ diện mạo của hắn, nếu tiếp xúc trong thời gian ngắn, vẫn không cách nào nhớ được, đem hắn để lẫn trong đám người đông đúc, chỉ nháy mắt đừng mơ tưởng tới việc tìm ra hắn.

Người ta hoặc xấu xí hoặc tuấn tú, mặc dù là người thường, nhưng ngũ quan tướng mạo cũng sẽ có điểm bắt mắt, nhưng Đạo Thảo hoàn toàn không có điểm nào.

Rơm rạ thực sự là rơm rạ, mùa đông sắc vàng, mùa xuân sắc xanh, khi gió nước thì cúi đầu, khi mưa rơi thì thoải mái, là nơi ẩn thân cho vô số đồng loại bên trong, vĩnh viễn không thể nào tìm ra được.

Yến Đỉnh bỗng nhiên trở nên vui vẻ, không cần hỏi, lại là con cháu tốt, nếu không Hoa Tiểu Phi cũng không đưa hắn tới gặp mình. Tuy nhiên thực sự khiến Yến Đỉnh cao hứng, không phải bên cạnh lại xuất hiện thêm người giúp đỡ, mà là sức sống trên người chàng thanh niên kia chính là giống như lão già mình, nhưng bọn họ lớn lên, cường tráng, đây mới chính là điều an ủi nhất.

Sau khi chào hỏi xong, Yến Đỉnh bảo đệ tử tâm phúc mang Đạo Thảo đi dạo xung quanh, tự mình thì nói với Hoa Tiểu Phi:

- Tới rồi thì tốt, ta đang thấy buồn chán…

Lời còn chưa dứt, Hoa Tiểu Phi liền lắc đầu chặn lại:

- Không chỉ là buồn chán, việc gì không thuận lợi chăng?

Yến Đỉnh bật cười lắc đầu:

- Có phải chăng khi ta buồn raaufm trên người sẽ tỏa ra chút hương vị? Vì sao cho tới bây giờ vẫn không thể gạt được ngươi.

Từ trước khi Yến Đỉnh trúng độc, Hoa Tiểu Phi luôn ở bên cạnh lão, hai đứa trẻ cùng lớn lên bên nhau, trong lòng Yến Đỉnh có chuyện gì, Hoa Tiểu Phi liếc mắt một cái có thể nhận ra, trước đây là như vậy, hiện tại cũng vẫn như thế.

Hoa Tiểu Phi lắc đầu:

- Cho dù thực sự có mùi, cũng là hương thơm.

Yến Đỉnh ngạc nhiên, lập tức cười ha hả, Hoa Tiểu Phi nói đực cũng chẳng phải lời gì hay, lại càng không phải là lời khen tặng, Quốc sư toàn thân mùi thối lan tỏa, bình thường toàn nhờ tới hương liệu khỏa lấp mùi tanh tưởi nồng đậm trên cơ thể, lại mùi thối xen lẫn trong đó có thể ngửi thấy được, trừ phi hương thơm tỏa ra ngoài nếu không lời nói của Hoa Tiểu Phi thật sự đại bất kính, tuy nhiên những chuyện nho nhỏ giữa những lão bằng hữu, sao Quốc sư lại so đo tính toán, vừa cười, vừa cầm tờ giấy trong tay đưa cho Hoa Tiểu Phi:

- Ngươi tự xem đi.

Tước thư, mật hàm, do Nhâm Đường gửi từ Phượng Hoàng thành.

Hoa Tiểu Phi đọc thư, Quốc sư giản lược, đem chuyện đã xảy ra ở Nam Lý nói qua cho lão ta nghe, tới khi Quốc sư nói xong, Hoa Tiểu Phi cũng đọc xong tước thư, chau mày hỏi:

- Ngươi vì sao lại phiền muộn?

Tước thư dầy đặc, từ ngữ vừa khiêm tốn,vừa có ý nịnh hót, lại nói về tình hình gần đây nhất của Phượng Hoàng thành, báo hiệu sự tình hoàn toàn thuận lợi. Mặt khác tất cả các tin báo đều là tin tốt, cho nên Hoa Tiểu Phi không hiểu được.

- Tước thư nhận được ngày hôm qua, nhắc tới đại hỏa ở Biệt Lai thiền viện, Thiên Hỗ chết, Vô Ngư may mắn thoát được.

Yến Đỉnh chậm rãi lắc đầu:

- Nhưng ta chỉ nhận được thư báo của Nhâm Đường, chưa nhận được tin tức từ Thiên Ảnh… Nếu Thiên Ảnh thật sự thoát được kiếp nạn, hẳn là cũng đã tới lúc tước thư tới nơi rồi.

Hoa Tiểu Phi giật mình, lập tức hiểu ra vấn đề:

- Vô Ngư hiện tại đó là người thực?

Yến Đỉnh giọng điệu lạnh lùng, chỉ gọn trong bốn chữ:

- Nhâm Đường hết rồi!

Tước thư một lần đi về, ít nhất mất nửa tháng, cho dù Quốc sư lập tức thả khói hương báo cho Nhâm Đường biết được chân tướng, cũng không cách nào kịp nữa rồi, hai hàng lông mày của Hoa Tiểu Phi nhíu chặt, suy tư một trận, cuối cùng thả lỏng, không có cách nào, chỉ có thể tùy ý để Tĩnh Vương bị Vô Ngư điều khiển, nắm lấy, cắm đầu vào một cái hố lớn thôi.

Hoa Tiểu Phi an ủi khuyên giải Quốc sư:

- Vừa mới nghe ngươi nói qua, vốn "cái bóng" là một cơ hội ngàn năm có được… Ngẫu nhiên được, hiện tại mất cũng không quá đáng tiếc. Nội ứng và đệ tử, về sau có thể tìm, có thể phái đi, không cần phải lo lắng quá tuy nhiên sự việc vì sao đột nhiên biến đổi, dù sao cũng nên điều tra kỹ lại, hay là phái Đạo Thảo đi Phượng Hoàng thành xem? Coi như một lần thử nghiệm, đối với hắn cũng có lợi.

Yến Đỉnh ngẩng đầu, tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của Hoa Tiểu Phi, sai Đạo Thảo đi điều tra nguyên nhân, lại tiếp tục nói thêm với Hoa Tiểu Phi:

- Nam Lý tạm thời không còn trong tầm kiểm soát của ta, cơ hội tới ta phải nắm lấy, cơ hội không có đợi người, ta cũng không biết có bao nhiêu tiếc nuối, tuy nhiên…

Nói tới đây, Yến Đỉnh bỗng nhiên đổi đề tài câu chuyện;

- Lễ mừng thọ Hoàng thượng ba chín năm đăng cơ cũng sắp đến rồi, ngươi biết không.

Hoa Tiểu Phi trả lời:

- Việc này đương nhiên biết, ta còn chuẩn bị phần lễ vật.

- Vốn ta cũng chuẩn bị lễ vật.

Yến Đỉnh hít một hơi:

- Ta đồng ý đem Nam Lý làm hạ lễ cho người… Hiện tại đưa không được, lòng ta phiền muộn chính là việc này.

Quốc sư nặng nề thở dài, Hoa Tiểu Phi đột nhiên mỉm cười, tiếng cười vang dội, trong Đại Lôi Âm đài trang nghiêm, thần thánh không hòa hợp, có tiếng chói tai dị thường.

Yến Đỉnh giọng điệu cổ quái, dường như có chút hương vị "tức giận":

- Cười cái gì?

Nguyên nhân đơn giản nhất, cũng bình thường nhất, Hoa Tiểu Phi cười càng lớn, chỉ là Quốc sư hiện tại rất tốt. Đường đường là Yến Đỉnh, không ngờ sẽ vì chút lễ vật mà rầu rĩ không vui.

Sau khi cười xong, Hoa Tiểu Phi cũng không biết nên làm gì, chỉ an ủi lấy lệ;

- Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, việc trước mắt lo trước, bên Phượng Hoàng thành, có lẽ Nhâm Đường cũng đủ khôn khéo, có thể hòa giải tình thể hóa giải tình thế hiểm nghèo hay chăng?

Yến Đỉnh oán hận:

- Nhâm Đường đến cục diện thế nào y còn không biết, làm sao nói hóa giải, đến chết cũng không biết phải chết như thế nào vậy.

Hoa Tiểu Phi cười, bổ sung thêm:

- Chết cũng không biết chết trong tay ai.

Yến Đỉnh xua tay, phiền chết lão rồi!


/425

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status